Nguyện Ước Trọn Đời

Chương 69

Sau khi ông Trình Chí Sơn và bà Từ Thanh ra về, trong lòng Giang Tang Du cảm thấy là lạ, nhưng cô lại không thể nói rõ lên lời là lạ ở đâu. Cô gọi điện cho Trình Nghi Triết nhưng đối phương đang ở trong trạng thái di động tắt máy, cô tuy không cảm thấy hoảng loạn, nhưng dường như có một dự cảm không tốt. Cô hơi cảm thấy lo lắng không biết có phải Trình Nghi Triết đã xảy ra chuyện gì không, dù sao ngày hôm nay cũng là dịp hai nhà chính thức gặp mặt. Chẳng lẽ ông trời không coi trọng duyên phận giữa họ, nên ngay trong ngày gặp mặt chính thức cũng gặp phải chuyện ngoài ý muốn, những suy nghĩ lung tung này, khiến cô cười rộ lên. Đã từ khi nào, cô bắt đầu có những suy tính thiệt hơn.

 

Có lẽ chỉ là công ty thật sự có việc gấp.

 

Thế nhưng trước khi đi ngủ, ông Giang Bác Nghi lại gọi cô đến thư phòng, điều này nằm ngoài dự đoán của cô.

 

Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.

 

Cô đi về hướng thư phòng, vừa đi vừa nghĩ, chắc là cha muốn hỏi về tình cảm giữa cô và Trình Nghi Triết.

 

Cô thấy cô không hề đoán nhầm, vì câu đầu tiên ông Giang Bác Nghi hỏi cô chính là:

 

- Gần đây quan hệ giữa con và Nghi Triết như thế nào?

 

- Rất tốt ạ.

 

Cô cảm thấy không phải chỉ bản thân cô đang suy tính hơn thua, vì cha mẹ cô cũng sẽ lo lắng cho con gái phải chịu thua thiệt về mặt tình cảm.

 

Lông mày Giang Bác Nghi nhíu chặt:

 

- Tình cảm có luôn ổn định không?

 

Giang Tang Du gật đầu:

 

- Luôn rất tốt.

 

Không hề cãi cọ, không có tranh chấp, luôn hòa thuận. Cô từng nghĩ, có lẽ đôi khi bản thân quá ngây thơ, nhưng anh đều không bao giờ chấp nhặt.

 

Ông Giang Bác Nghi đặt tay trên bàn, dường như ông không biết cần phải mở lời như thế nào cho thỏa đáng, Giang Tang Du cũng nhận ra trong lòng ông đang rối loạn.

 

Giang Tang Du vẫn đợi, dường như có gì đó không giống với suy đoán của cô.

 

- Chị cả con bắt đầu trở thành người phát ngôn của Hoàn Nghệ từ lúc nào?

 

Rốt cuộc ông Giang Bác Nghi cũng mở miệng, nhưng lại nói về Bạch Nặc Ngôn.

 

- Được một thời gian rồi ạ.

 

Giang Tang Du đánh giá lại cha mình, để xem có gì khác lạ.

 

Ông Giang Bác Nghi gật đầu:

 

- Công việc chắc rất vất vả, khi nào rảnh rỗi con hãy khuyên chị, giảm bớt công việc đi, con gái mà vất vả quá cũng không tốt.

 

Giang Tang Du nở nụ cười, lời của cô, Bạch Nặc Ngôn chịu nghe mới lạ, vì thế cô lại thở dài.

 

- Tang Du.

 

- Dạ?

 

- Con thử nói xem con nghĩ gì về Nghi Triết.

 

Giang Tang Du hơi bực mình:

 

- Không phải đã bàn chuyện đính hôn rồi đó sao?

 

Thái độ của cô, đã rất rõ ràng.

 

Ông Giang Bác Nghi nhắm mắt lại:

 

- Cha biết.

 

Giang Tang Du không hiểu tại sao ông Giang Bác Nghi lại hỏi đến chuyện này, nhưng khi cô quay đầu bước ra ngoài, trong đầu cô lại thoáng hiện lên một cảnh, với những từ khóa là “Trình Nghi Triết” và “Bạch Nặc Ngôn”, cô đã có tất cả câu trả lời.

 

Giang Tang Du dừng bước, xoay đầu nhìn ông Giang Bác Nghi.

 

Ánh mắt cô rất kiên định:

 

- Cha.

 

Ông Giang Bác Nghi ngẩng đầu lên nhìn Giang Tang Du, vẻ mặt trầm tĩnh.

 

- Con biết cha rất muốn bù đắp cho những thiệt thòi của chị, muốn cho chị ấy tất cả những thứ chị ấy cần. Nhưng dù cha nhất quyết bù đắp thế nào, cũng không thể làm tất cả mọi thứ. Theo con nghĩ, có nhiều thứ có thể bù đắp, nhưng có nhiều thứ không thể, ví dụ như tình yêu.

 

Cô rất thản nhiên, điều này khiến ông Giang Bác Nghi không khỏi thở dài:

 

- Đừng suy nghĩ nhiều.

 

Cô lại gật đầu:

 

- Cha, cha đi nghỉ sớm một chút.

 

Sau lưng cô, người đàn ông đã luống tuổi chỉ có thể khổ sở cười, ông vạn lần đều không ngờ, Bạch Nặc Ngôn lại có quan hệ với Trình Nghi Triết. Hai cô đều là con gái của ông, một bên ông đã thiếu sót với Bạch Nặc Ngôn, nhưng điều đó cũng không thể khiến ông đứng về phía Bạch Nặc Ngôn và hủy hoại hạnh phúc của người con gái kia của ông, ông không thể làm vậy.

 

Có lẽ tính cách của Bạch Nặc Ngôn, không phải là do ông dạy bảo.

 

Phải đến mấy ngày sau, Bạch Nặc Ngôn mới trở về biệt thự của Giang gia, đối với sự âm thầm sắp xếp của ông Giang Bác Nghi, cô đã hiểu, hóa ra người cha này đang lo lắng cho việc chung thân đại sự của cô.

 

Đầu tiên ông Giang Bác Nghi hỏi cô đã có bạn trai chưa, hiện có quen biết với anh chàng nào không, sau đó ông giới thiệu một chàng trai mà cô đã từng gặp.

 

Đúng lúc Bạch Nặc Ngôn cảm thấy nhàm chán và mất hứng, nên cô đồng ý.

 

Thế nhưng trong lòng cô cười thầm, người cha trên danh nghĩa của cô, ông thật biết lựa chọn thời điểm, thế nhưng cô sẽ không hề do dự, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ vì người khác mà ép bản thân phải lựa chọn.

 

Không phải vì Bạch Nặc Ngôn quá khắt khe, chẳng qua vì cô không quá mong đợi vào tấm thân tình này.

 

Lần biến tướng xem mắt này tốt hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều.

 

Có rất nhiều người sau khi đi xem mắt về liền ôm một bụng ấm ức, vì gặp phải không ít anh chàng cực phẩm, theo kinh nghiệm thông thường cũng không ít lần thất bại, vì không cùng tiếng nói chung, đại khái không biết nên bắt đầu từ đâu. Cô đã từng thấy không ít trường hợp.

 

Trước khi cô đến, ông Giang Bác Nghi đã khen ngợi anh chàng này trên trời dưới đất.

 

Gặp "vị cực phẩm” này cô cũng không quá thất vọng, dù sao giữa hai người cũng coi như là có quen biết.

 

Trước khi cô đến, Trình Nghi Bắc đã có mặt, anh đang thưởng thức một ly trà còn đang nóng, hương trà thơm ngát lan tỏa khắp không gian.

 

Thực sự tốt đẹp chính là tố chất trong lòng.

 

Cô đến bên cạnh Trình Nghi Bắc:

 

- Một mình mà cũng vui vẻ thế sao?

 

Trình Nghi Bắc dường như ngoài ý muốn:

 

- Bác cả nhà tôi khi về nhà có nói Giang gia còn có một cô con gái khác rất nhu thuận, xem ra chính là tiểu thư đây.

 

- Anh không hiếu kỳ về thân thế của tôi sao?

 

Bạch Nặc Ngôn nhíu mày, cô tuyệt đối không thích trà, quá đắng.

 

Trình Nghi Bắc lắc đầu, cùng lắm chỉ là một câu chuyện tình yêu tan vỡ, con ngoài giá thú, hoặc con nuôi, dù sao cũng chẳng bao giờ thoát khỏi tiếng ác của miệng lưỡi thế gian.

 

Vì đối phương không chịu hợp tác, nên Bạch Nặc Ngôn có vẻ mất hứng:

 

- Cứ coi như là người qua đường, cũng không cần phải qua loa đại khái như thế chứ?

 

Bạch Nặc Ngôn không nhịn được nói:

 

- Nếu không khi về nhà, tôi sẽ nói là không hài lòng với anh, xem anh làm thế nào thoát được.

 

Thái độ của Trình Nghi Bắc vẫn kiểu “Tùy cô”, không chút hoảng loạn:

 

- Tôi cầu còn không được ấy chứ.

 

Bạch Nặc Ngôn cũng chỉ cười nhạt:

 

- Tôi cũng muốn sao chép lại lời anh vừa nói.

 

Thái độ của Trình Nghi Triết dường như “Thai Sơn có sụp cũng không biến sắc", tuy nhiên ánh mắt anh có chút tìm tòi nghiên cứu.

 

Bạch Nặc Ngôn cười cười:

 

- Phụ nữ có thai cần tránh những chất kích thích.

 

Trình Nghi Bắc hơi nhếch môi:

 

- Chuyện đó liên quan gì đến tôi.

 

- Tôi chẳng có ưu điểm gì, chỉ có một ưu điểm là có thể nhớ rõ người mình đã từng gặp. Lần đó, tôi vô tình nhìn thấy anh đi dạo phố với một cô gái xinh đẹp, hình như là đi mua đồ dùng cho trẻ em nhỉ? Đương nhiên, tôi nhớ anh chẳng có quan hệ gì với cô ta. Thế nhưng, người con gái khiến Trình thiếu gia đây đi shopping chọn đồ trẻ em cùng, lại chẳng có quan hệ gì, việc này đến tai cha mẹ anh thì lại là có quan hệ đấy, hay và vốn cả hai vẫn có quan hệ nhỉ. Nghe nói anh vừa chia tay với bạn gái mà không rõ nguyên nhân, anh thử nói xem nếu người khác biết được chuyện này, chắc chắn họ sẽ khẳng định anh không phải vì di tình biệt luyến đâu, mà là anh dụ dỗ người khác đấy. Chậc chậc.. không biết người ta sẽ lên án cô gái đó như thế nào đây…..

 

Thế nhưng Bạch Nặc Ngôn chỉ cười cười, cô cảm thấy rất có thiện cảm với Trình Nghi Bắc cũng chỉ tuyệt đối vì cảnh tượng cô nhìn thấy ngày hôm đó.

 

Lúc ấy Trình Nghi Bắc nắm tay người con gái đó, anh đích thân lựa chọn từng vật dụng, nếu nói Trình Nghi Bắc và cô gái đó không có vấn đề, chẳng ai tin được.

 

Động tác của anh vừa dịu dàng vừa nhu hòa, luôn khẽ mỉm cười với cô, ấm áp và không nhàm chán. Thỉnh thoảng anh lại cầm một món đồ chơi lên, hỏi ý kiến cô gái.

 

Cảnh tượng đó, thật ấm áp lòng người.

 

Không phải bất cứ chuyện gì Bạch Nặc Ngôn cũng không quan tâm, cô cũng biết hoàn cảnh hiện nay của Trình Nghi Bắc khá khó khăn, nếu không anh đã không ngồi trước mặt cô như thế này.

 

Nếu không, sao có buổi xem mắt ngày hôm nay.

 

Nếu như cô thực sự để ý đến thái độ của anh ta, dù anh cũng sẽ vờ như không thèm quan tâm, nhưng anh cũng sẽ khá phiền phức.

 

Đàn ông đều thích che giấu, đều thích thể hiện trước mặt phái yếu, tại sao phụ nữ không để họ thể hiện như mong muốn.

 

Khi chứng kiến cảnh Trình Nghi Bắc ở bên cô gái đó, cô vừa hâm mộ vừa chúc phúc cho họ.

 

Trình Nghi Bắc nhắm mắt lại:

 

- Xem ra, Bạch tiểu thư đây rất chướng mắt tại hạ.

 

Thật khéo giả vờ.

 

- Cái này thì chưa chắc. nói chưa biết chừng có khi tôi lại thích cướp người thì sao.

 

Trình Nghi Bắc cười cười, chẳng nói đúng sai:

 

- Anh họ tôi vẫn chưa kết hôn đâu.

 

Ai cơ.

 

- ANh họ anh là ai? Tôi không biết.

 

Trình Nghi Bắc lắc đầu, không hề nhắc đến người kia.

 

- Nếu đều đã đến đây, để không lãng phí thời gian, anh có thể đừng vội đi không?

 

Trình Nghi Bắc vẫn chưa hiểu rõ, nhưng vẫn theo Bạch Nặc Ngôn đi chơi không ít nơi, vì thế ấn tượng của anh đối với Bạch Nặc Ngôn cũng trở nên tốt hơn, vì cô rất biết cách hưởng thụ, cô không bao giờ để bản thân phải chịu ấm ức, chính vì thế cuộc sống của cô mới có nhiều màu sắc.

 

Cuối cùng họ đến bên bờ sông, Bặc Nặc Ngôn tặc tặc hai tiếng rồi nói:

 

- Anh không sợ tôi thích anh à?

 

- Không.

 

- Khẳng định vậy ư?

 

- Đương nhiên.

 

Bạch Nặc Ngôn thở dài:

 

- Hình như tôi thích anh rồi.

 

Trình Nghi Bắc chỉ cười cười không nói.

 

- Anh không tin à?

 

Bặc Nặc Ngôn hơi hơi thất vọng.

 

- Tin chứ.

 

Trình Nghi Bắc nhìn về con thuyền đang chạy phía xa xa.

 

- Chỉ những khi cô coi tôi là người thay thế cho một ai đó.

 

Thì ra, cô đã biểu hiện rõ ràng đến thế.

 

Dù cô không muốn thừa nhận, nhưng đối với một khuôn mặt quen thuộc trước mắt, cô vẫn không thể che giấu.

 

Cuối cùng cô đã hoàn toàn thất bại.

 

Khi quay lại biệt thự Giang gia, dường như ông Giang Bác Nghi rất coi trọng lần xem mặt này, cô vừa về đến nơi, vốn chỉ định nói với ông rằng “Anh ta không thích con”, nhưng sợ như vậy sẽ gây rắc rối cho Trình Nghi Bắc, cho nên cô chuyển thành “Chúng con không hợp nhau”.

 

Lần đầu tiên, ông Giang Bác Nghi tỏ thái độ phật ý với cô:

 

- Con vào thư phòng ngay.

 

Đây là lần đầu tiên Bạch Nặc Ngôn hiểu được cái gì là “người chủ gia đình”, sau 2 giây sửng sốt, cô lựa chọn đi theo.

 

Trong lòng cô khá thấp thỏm, nhưng cụ thể thế nào cô không thể nói ra lời.

 

Cô vẫn đứng, còn ông Giang Bác Nghi ngồi đối diện cô.

 

Lúc này cô đã hiểu, đối phương lấy thân phận là người chủ gia đình là tư cách để giáo huấn cô.

 

Ông Giang Bác Nghi thở dài:

 

- Cha đã gặp anh chàng Nghi Bắc này vài lần, nhân phẩm anh ta nhất định được giáo dục rất tốt, vậy mà con vẫn chưa vừa ý anh ta ư?

 

Bạch Nặc Ngôn tỏ ra không thèm quan tâm:

 

- Anh ta rất tốt, chỉ là anh ta chướng mắt con thôi.. Vừa rồi con nói : "chúng con không hợp nhau” là muốn cứu vãn chút thể diện, thật ra anh ấy vốn không có tình cảm với con.

 

Cô đã nói thẳng toẹt như thế, nên ông Giang Bác Nghi không thể nói được gì, chỉ có thể thở dài:

 

- Vậy con thích kiểu người như thế nào?

 

Chẳng lẽ lại tiếp tục bắt cô đi xem mắt sao?

 

- Hiện nay tạm thời con vẫn chưa muốn cân nhắc đến vấn đề này.

 

Ông Giang Bác Nghi nhìn cô, có điểm cường ngạnh:

 

- Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, có gì mà phải suy nghĩ.

 

Bị ông trấn áp, tâm tình Bạch Nặc Ngôn không tốt lắm:

 

- Chỉ là tạm thời con không muốn nhắc đến vấn đề này, con chưa muốn yêu, cũng không muốn kết hôn.

 

Ông Giang Bác Nghi nhắm chặt hai mắt:

 

- Hẳn là có nguyên nhân?

 

- Không có.

 

Cô nhất quyết từ chối.

 

- Có phải vì trong lòng con đã có người khác?

 

Bạch Nặc Ngôn lắc đầu:

 

- Không có, chẳng qua mấy năm nay con vẫn chưa nghĩ đến chuyện này, con vẫn muốn chơi thêm vài năm nữa.

 

- Chơi?

 

Ông Giang Bác Nghi bắt đầu tức giận:

 

- Con muốn chơi thế nào cha cũng không thèm hỏi đến. Cha luôn nghĩ rằng, chẳng qua tính cách con chỉ hơi khó gần, có lẽ vì ngày bé phải chịu nhiều khổ sở, con không bằng lòng chấp nhận ý tốt của cha cũng không sao. Nhưng cha không ngờ rằng, trong lòng con lại có sự thù ghét đối với chúng ta nặng nề đến vậy. Con biết rõ Nghi Triết sẽ trở thành em rể của con, vậy mà con vẫn dây dưa không rõ ràng với anh ta sao, con để em gái con ở đâu, con để cha ở đâu, đây là cách chơi của con sao?

 

Bạch Nặc Ngôn ngậm chặt miệng, cô không nói một lời nào, chỉ nhìn ông Giang Bác Nghi.

 

Cô vốn không có nhiều mong đợi đối với người cha này, nhưng thời khắc này, vì sao cô vẫn cảm thấy thất vọng?

 

Cô thất vọng cái gì chứ?

 

Cửa phòng bị đẩy ra, bà Lý Tình nhìn Bạch Nặc Ngôn, cuối cùng mắt bà hướng về phía ông Giang Bác Nghi:

 

- Đây chính là cô con gái ngoan của ông mà ông muốn tôi nhận.

 

Bạch Nặc Ngôn càng nhếch môi, sắc mặt cô biến hóa vô cùng.

 

Ông Giang Bác Nghi nhìn bà Lý Tình từ xa:

 

- Con nó vẫn chỉ đứa trẻ.

 

Bà Lý Tình cười cười:

 

- Tang Du sắp làm vợ người ta rồi, chị của nó mà là đứa trẻ ư?

 

Đột nhiên Bạch Nặc Ngôn cảm thấy sự hiện hữu của mình thật dư thừa, cô có đứng ở đây hay không cũng không có gì khác biệt.

 

- Chẳng qua con cả vẫn chưa hiểu hết tầm quan trọng của các mối quan hệ, bà đừng quá nặng nề với con nó.

 

Bà Lý Tình vẫn chỉ nhìn ông Giang bác Nghi, vẫn chưa mở miệng.

 

Ông Giang Bác Nghi hít sâu một hơi:

 

- Con cả, hãy xin lỗi dì con đi, con chỉ là ham chơi, vốn không có quan hệ gì với Nghi Triết, hiện con đang là người phát ngôn của Hoàn Nghệ, nên khá thân thiết với Nghi Triết, nên mới gây ra những chuyện khiến người ta hoài nghi, từ nay về sau con nhất định sẽ giữ khoảng cách với Nghi Triết.

 

Bạch Nặc Ngôn hết nhìn gương mặt ông Giang Bác Nghi, rồi đến bà Lý Tình:

 

- Hai người đều đã nhầm, con vốn có quan hệ với Trình Nghi Triết.

 

Sắc mặt ông Giang Bác Ngi trắng bệch, khóe miệng bà Lý Tình run run.

 

- Quan hệ tình nhân.

 

Cô chỉ buông một câu.

 

Bà Lý Tình đi đến, trực tiếp tát Bạch Nạc Ngôn một cái:

 

- Sao cô có thể không biết liêm sỉ như thế?

 

Bạch Nặc Ngôn xoa nhẹ khuôn mặt mình, ánh mắt lạnh nhạt.

 

- Trong mắt các người, tôi chính là người không biết liêm sỉ như vậy.

 

Cô đi thẳng ra ngoài, không thèm nhìn đến Giang Tang Du đang đứng bên cạnh cửa.

 

Giọng bà Lý Tình từ xa truyền đến:

 

- Ông còn không để nó đi hay sao? Nó mà ở đây, tôi lập tức sẽ đi ngay…

 

Bạch Nặc Ngôn không nghe thấy câu trả lời của ông Giang Bác Nghi, và cô cũng không thèm để ý đến câu trả lời của ông.

 

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Giang Tang Du đuổi đến trước mặt cô:

 

- Tại sao lại cứ phải tổn thương người nhà tôi?

 

Bạch Nặc Ngôn dừng bước:

 

- Bởi vì không thích cô, cũng như người nhà của cô.

 

- Tôi không nghĩ chị là người ích kỷ như vậy.

 

- Tôi còn ích kỷ hơn cô tưởng.

 

Giang Tang Du đứng sau lưng cô, nhìn theo bóng lưng cô:

 

- Một tháng nữa, tôi và Trình Nghi Triết sẽ cử hành lễ đính hôn tại khách sạn XX.

 

Đây gọi là thắng nên thị uy sao?

 

Cô vuốt mặt mình, ừ, đúng là cô thật sự rất giống một kẻ thua cuộc.

 

Thế nhưng, thua cũng phải thua cho đẹp, đúng không? Bạch Nặc Ngôn mơ một giấc mơ, một giấc mơ dài thật dài, dường như cô đã lạc đến một không gian kỳ lạ, đến mức cô không thể phân biệt được rõ đâu là mơ đâu là thật. Sau khi tỉnh lại, cô ngồi ôm chân, vùi đầu vào giữa hai đầu gối. Giờ đây, cô thấy thật may mắn vì đấy chỉ là một giấc mơ, hơn thế, cô những mong giấc mơ này sớm tan vỡ, để cô có thể bớt đau đớn, bớt khổ sở.

 

Cô sờ lên khuôn mặt mình, nhận ra nó đã ướt đẫm nước mắt, hóa ra, cô đã khóc như vậy từ bao giờ.

 

Trong giấc mơ.

 

Trợ lý Tưởng vô cùng khó xử đứng trong văn phòng của Trình Nghi Triết:

 

- Tổng giám đốc Trình, quảng cáo này hiện đang cần gấp, nếu giờ không quay, thì hẳn sẽ phải dời ngày công bố.

 

Trình Nghi Triết hơi nhếch môi:

 

- Cái chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cũng phải phiền đích thân tôi ra tay sao?

 

- Ảnh Nhi không chịu hợp tác.

 

Trình Nghi Triết không nói một lời.

 

Trợ lý Tưởng lại càng khó xử, tiếp tục nói:

 

- Ảnh Nhi nói trừ phi ngài đến gặp cô ấy, nếu không cô ấy sẽ không hợp tác.

 

Trình Nghi Triết phất tay, trợ lý Tưởng dường như được đại xá, vội vàng ra ngoài.

 

Cho đến nay, Bạch Nặc Ngôn đã gọi N cuộc điện thoại, đến mức Trình Nghi Triết cảm thấy cực kỳ phiền phức. Anh ghét nhất bị uy hiếp, mà cứ chuyện gì anh ghét, cô lại vi phạm. Anh không thích các mối quan hệ dây dưa không rõ, nhưng cô hết lần này đến lần khác đã tái phạm.

 

Anh ngồi trong trong phòng làm việc, một lát sau, anh lấy di động, nhắn tin.

 

Nội dung tin nhắn, chỉ là một địa chỉ.

 

Vậy mà ngay sau khi nhận được tin nhắn, cô lao như bay đến địa điểm đấy ngồi đợi.

 

Sắc mặt cô không hề tốt, trong mắt vằn lên những tia máu, dường như đã mất ngủ nhiều ngày.

 

Trong khi anh đã cắt đứt mọi quan hệ với cô, nên anh sẽ không quan tâm đến bất kỳ điều gì.

 

- Anh chỉ cho em 10 phút.

 

Anh lạnh nhạt nói.

 

Bạch Nặc Ngôn mân mê đôi môi:

 

- Anh cứ nhất định không muốn nhìn thấy em như vậy ư?

 

- Em còn 8 phút, xin giải thích rõ vì sao nhất định không chịu hợp tác quay quảng cáo cho Gia Ái, tôi chỉ hứng thú với mỗi vấn đề này.

 

Trước đây, cô đã từng nghe nói, trên thương trường anh không bao giờ để cho đối thủ bất kỳ cơ hội nào, từ trước đến nay khi làm việc anh có tác phong cực kỳ tàn khốc. Cô luôn không tin, bởi vì cô cảm thấy trước mặt cô, anh luôn vô cùng dịu dàng ấm áp, thậm chí anh luôn bỏ qua những thói xấu của cô.

 

Thì ra, là cô đã sai.

 

- Em nghĩ rằng, em gặp anh, không phải để nói đến chuyện này.

 

- 5 phút.

 

- Em gọi cho anh rất nhiều lần, nhưng anh luôn nhất định không chịu gặp em, nên không còn cách nào khác, em mới làm như vậy.

 

Có lẽ bà Lý Tình nói không sai, cô cũng có lúc đê tiện như vậy, cứ luôn muốn được gặp anh, nhưng gặp để làm gì, cô lại chẳng rõ.

 

Ngay cả trong giấc mơ, cô vẫn cảm thấy ấm ức, người đòi chia tay là anh, thế nên anh nhất định không để ý đến cô.

 

Cô biết rõ, cô nên cao ngạo mà rời xa.

 

Nhưng chuyện anh không quan tâm đến cô, cô không sao có thể chấp nhận.

 

Tại sao anh có thể làm thế? Anh thật sự vứt bỏ cô sao? Anh mặc kệ cô như vậy ư?

 

Cô bắt đầu hoang mang.

 

Cô bắt đầu bất an.

 

- 4 phút.

 

Trình Nghi Triết lạnh lung liếc mắt nhìn cô.

 

Cô nâng đôi mi nhìn anh:

 

- Anh không muốn biết vì sao nhất định em muốn gặp anh ư? Anh không quan tâm đến em một chút nào ư?

 

- Không, anh không quan tâm.

 

Cô thấy hơi buồn cười, nhưng không sao cười nổi:

 

- Em nghĩ em cần phải nói với anh, hình như em thích anh, rất thích rất thích anh, vượt xa khỏi tưởng tượng của chính bản thân em.

 

Đôi mắt Trình Nghi Triết đảo một vòng.

 

- Em còn một phút để giải thích vì sao không chịu quay quảng cáo.

 

- Nếu như em vẫn không giải thích thì sao?

 

- Vậy thì về nhà hủy hợp đồng, sau đó gom tiền để đền bù đi.

 

Cô cắn môi, đôi môi trắng bệch, nhìn anh đang chuẩn bị quay đầu rời đi:

 

- Em sẽ bỏ tiền gấp đôi, anh có thể ở lại nghe em nói hết được không?

 

Anh vẫn không hề dừng lại:

 

- Em có biết anh thích em nhất ở điểm gì không?

 

Cô ngạc nhiên:

 

- Anh thích thái độ xử lý tình cảm rất gọn gàng dứt khoát của em, không ướt át, bẩn thỉu, đáng tiếc, tất cả đều là giả dối.

 

Anh bước mỗi lúc một xa, cô đuổi theo, định đem những hết những tình cảm trong lòng nói ra:

 

- Em chỉ muốn nói là, anh có thể đừng đính hôn với Giang Tang Du được không, có thể đừng ở bên cô ấy được không.

 

- Em cảm thấy có khả năng này không?

 

Anh ở bên cạnh cô ấy, khiến em rất đau khổ.

 

Dù cô biết, điều cô mong muốn sẽ không bao giờ xảy ra.

 

- Em không muốn hai người ở bên nhau.

 

Trình Nghi Triết không thèm để ý đến cô, đi thẳng ra ngoài, ngay đến bóng lưng anh cũng biến mất trong tầm mắt cô.

 

Cảnh tượng này, chính là cái kết mà ngay từ đầu cô đã đặt ra cho bản thân, ngay chính cô cũng không bao giờ tin rằng Trình Nghi Triết sẽ chọn cô, nên cô mới mơ một giấc mơ như vậy, như để nhắc nhở chính cô, căn bản là cô không hề có một tia hi vọng.

 

Bạch Nặc Ngôn không phải không thừa nhận giấc mơ đó rất ảnh hưởng đến cô, dù cô không muốn chấp nhận sự thật này, nên sau giấc mơ đó, cô ốm nặng. Đối với sự việc lần này, Uông Đàn rất lo lắng, cô luôn túc trực bên cạnh giường, cho Bạch Nặc Ngôn uống rất nhiều thuốc, vì cô nàng nhất quyết không chịu ăn gì, nên ngay cả Uông Đàn cũng không thể chịu nổi.

 

Chỉ cần nhớ đến giấc mơ Trình Nghi Triết đã tuyệt tình vứt bỏ cô, dường như trái tim cô lại như bị một vật sắc nhọn đâm thủng một mảng lớn.

 

Thậm chí, còn coi cô như loài ác thú, như một dòng nước lũ.

 

Có phải anh luôn cho rằng cô không phải một cô gái tốt, cô không biết giữ lời hứa, tuy đã nói lời cuối cùng, nhưng vẫn muốn dùng dằng dây dưa.

 

Cô gọi điện cho Trình Nghi Triết, nhưng anh không trả lời, không biết vì không muốn nghe, hay là không biết.

 

Thế nên cô lại nhớ đến giấc mơ đó, phải chăng đã trở thành sự thật, cô bắt đầu sợ.

 

Cô muốn gặp Trình Nghi Triết, dù chỉ để nói vài câu, cô không tin anh có thể đối xử với cô tàn nhẫn như trong giấc mơ đó.

 

Nhưng cụ thể là nói chuyện gì, chính cô cũng không biết nữa.

 

Nhưng cô vẫn không cam lòng, cô muốn tự mình nếm trải cảm giác bị xua đuổi ấy.

 

Vẫn chưa khỏi bệnh, cô đã chạy ra ngoài, khiến Uông Đàn vô cùng lo lắng, bởi vì ngoài trời vẫn đang mưa.

 

Mưa đầu mùa thu, đến cũng nhanh, đi hẳn cũng nhanh.

 

Cô nghĩ, đây là cơ hội cuối cùng của cô.

 

Anh không trả lời điện thoại của cô, nhưng dù thế nào thì anh vẫn sẽ về Vân Thành.

 

Nhưng khi cô nhấn dãy số mật mã quen thuộc, màn hình lại hiện dòng chữ “Sai mật mã.”

 

Nơi đây, không còn là chỗ cô có thể tùy tiện muốn đến thì đến.

 

Sự thật này khiến đáy lòng cô rét buốt.

 

Cô sợ hãi, sợ rằng cuối cùng chính cô, sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng.

 

Cô chưa từng sợ hãi đến vậy, kể cả lúc bà Bạch Văn qua đời, cô cũng không sợ đến thế.

 

Cô đứng chờ trong một góc khuất, cô nghĩ, cuối cùng anh cũng sẽ về đây.

 

Mưa mãi chẳng ngừng, vẫn cứ rơi, thậm chí càng lúc càng mau.

 

Hai tay cô ôm ngực, sao cô cảm thấy lạnh đến thế.

 

Cách đó không xa, chiếc xe quen thuộc cuối cùng cũng xuất hiện.

 

Thế nhưng cô chưa kịp nở nụ cười.

 

Phía đằng xa, Trình Nghi Triết vừa xuống xe, cửa bên mở ra, Giang Tang Du cũng bước xuống.

 

Từ xa, cô đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Giang Tang Du.

 

Hai người sóng bước bên nhau, đi đến thang máy mà cô vừa ấn sai mật mã.

 

Cửa thang máy khép lại, cô không còn nhìn thấy bóng lưng họ nữa.

 

Cô đứng nguyên tại chỗ, cô đứng rất lâu, vẫn chưa đi.

 

Cô nghĩ, có khi chỉ một lát nữa Giang Tang Du sẽ đi xuống, và về ngay.

 

Thế nên cô vẫn ngồi trong một góc khuất vắng, nghe tiếng mưa đêm, nhưng không một ai bước ra từ thang máy.

 

Khi ánh nắng đầu tiên chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của cô, cô che miệng ho khan.

 

Hóa ra, có rất nhiều thứ, nhất định phải tận mắt chứng kiến thì lòng mới chịu tin, là không thuộc về mình.

back top