Nguyện Ước Trọn Đời

Chương 87

Trình Nghi Triết đang ngồi trên xe khách, anh chăm chú lắng nghe tin tức đang phát trên radio, có thể vì dạo gần đây tinh thần hoảng loạn, anh đã bỏ qua không ít tin tức. Thông tin đơn giản nhất là một bến xe lớn đã bị phá bỏ, anh đi xe buýt đến bến xe đó, nhưng đến khi đến nơi lại không có, anh đành phải đến một bến gần đó để bắt xe. Anh còn nhớ, mới đây không lâu anh còn cùng Bạch Nặc Ngôn ngồi ở bến xe đó để chờ chuyến tiếp theo, vậy mà chiếc ghế nhựa cũ nát ngày ấy giờ đã biến mất không còn dấu vết, chỉ để lại một bãi đất trống không trơ trọi.

 

Không ít người cũng đến bến xe đó với anh, vậy mà tại sao bến xe lại bị chuyển đi chứ.

 

Anh đi đến bến xe, mới nhận ra mình chưa quyết định sẽ đi chuyến nào, một chút ý tưởng anh cũng chẳng có.

 

Quanh quẩn ở bến xe một lúc, anh mua vé, rồi lên một chiếc xe khách.

 

Trên xe không quá đông, một mình anh có thể chiếm hai ghế, điều hòa trong xe chạy khá ổn, nên không khí cũng không quá nóng bức, ngột ngạt, tuy nhiên vẫn không ngăn được cơn buồn ngủ kéo đến. Xe vừa ra khỏi khu vực trung tâm, nhiều người đã gà gật ngủ.

 

Anh nhắm mắt lại, nhưng lại không sao ngủ được như những người xung quanh, đành mở mắt ngắm phong cảnh bên ngoài. Trong xe rất yên ắng, đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại chói tai.

 

Sau hơn một giờ đi đường, anh rốt cuộc cũng đến huyện này. Nơi đây vẫn thuộc khu vực nội thành, không quá lớn, giao thông cũng không quá phúc tạp. Anh không chọn một nơi nào khác, mà quyết định đến đây, sau khi đi dạo vài vòng quanh đây, anh thấy tâm trạng trở nên yên ổn kỳ lạ.

 

Không ít người trên đường đang bàn tán về kỳ thi tốt nghiệp trung học, khu vực nào đạt thành tích tốt hơn trong kỳ thi tốt nghiệp trung học, không ít lớp học ở đấy có học sinh đều đạt điểm thi rất cao.

 

Anh nhìn thấy, ở ngã tư đường thậm chí có cả một nhóm người đang múa lân, do một học sinh con nhà giàu vừa tốt nghiệp bỏ tiền ra thuê về để ăn mừng.

 

Anh giống như tất cả những người đứng đây, đều đứng xem.

 

Nếu có một người nào đó đứng ở đây, cô nhất định sẽ ríu rít liên miệng bên tai anh, rằng sư tử múa thế nào, mà nhận xét của cô phần lớn đều do tâm trạng lúc đó của cô quyết định.

 

Anh nghe thấy không ít người đang khen ngợi chất lượng trường cao trung ở đây càng ngày càng tốt, nên có một đại gia giàu có đã quyên góp không ít tiền mỗi năm để đầu tư thay mới trang thiết bị, mở quỹ khuyến học, trao học bổng để khuyến khích học sinh.

 

Không ít người đều đoán rằng vị đại gia này là một nhà giàu mới nổi, ra ngoài kiếm được ít tiền về quê khoe của.

 

Trình Nghi Triết không rõ tâm trạng anh lúc này như thế nào, anh không ngờ anh còn có thể nhàn hạ thoải mái đến thăm ngôi trường cao trung này.

 

Sân trường này không rộng, nghe nói ở đây vừa thực nghiệm phương pháp giảng dạy mới nhằm nâng cao thành tích của học sinh bằng cách kết hợp lao động và vui chơi để các môn học không còn quá tẻ nhạt.

 

Nhưng tất cả các trường cao trung ở đây đều có trung một đặc điểm, trên cổng trường có treo một khẩu hiệu lớn: Không bao giờ phụ chính bản thân.

 

Nghe nói chính vị đại gia kia đã yêu cầu sau khi quyên góp, cần phải treo lại khẩu hiệu của trường, nên trường học trông khang trang hơn, tầm mắt học sinh cũng trở nên thoáng đạt hơn.

 

Nghe thấy những lời này, trong lòng Trình Nghi Triết chợt chấn động, không phụ bản thân, sống vì bản thân, sống không phải vì một ai khác.

 

Anh tìm đến một nhà nghỉ, nghỉ lại một đêm, ngày hôm sau anh mua một cái bản đồ huyện.

 

Dựa vào bản đồ, anh bắt đầu loại trừ, hỏi thăm từng nơi, cuối cùng giới hạn mục tiêu ở ba thị trấn nhỏ.

 

Bời vì cô từng nói, cô lớn lên ở một thị trấn nhỏ.

 

Sau đó anh lại đi xe khách, anh đổi vài chuyến, anh còn nhớ trước đây, mục đích ban đầu của cô là đến địa phương đó, nếu không xuống xe dọc đường, có nhiều khả năng trạm cuối cùng chính là nơi cô muốn đến.

 

Bằng cách này, anh nhanh chóng xác định được nơi cần đến.

 

Anh mơ hồ nhớ lại, cô từng nói, cô không ở gần nhưng cô thường đến đó dạo phố và mua sắm, vì vậy anh lại loại bỏ thị trấn cuối cùng mà đến thị trấn bên cạnh, thế nhưng anh nhận ra thị trấn này có rất nhiều thôn nhỏ, muốn tìm một người không phải chuyện dễ dàng.

 

Trước tiên anh thuê một ngôi nhà trong thị trấn, sau khi sắp xếp ổn thỏa, anh bắt đầu công cuộc tìm kiếm.

 

Xác định được mục tiêu, nhưng vẫn còn khá mơ hồ.

 

Anh cảm thấy như bị một sự hấp dẫn kỳ lạ, bởi vì ngay khi đặt chân đến đây, nơi đầu tiên anh muốn đến là trường học. Đáng tiếc ở đây chỉ có một trường học duy nhất ở khu vực trung tâm, rất đông học sinh, một cấp còn phải chia mấy ban. Anh nghe nói ngày nay có không ít trường tiểu học bị đóng cửa, vì cha mẹ học sinh tình nguyện đưa con đến các trường khá xa, thế nên học sinh mới tập trung ở đây đông như vậy.

 

Đến trường tiểu học, anh lại nhìn thấy trước cổng trường cũng có treo khẩu hiệu : Không bao giờ phụ chính bản thân.

 

Anh lại nghĩ, chẳng biết lũ trẻ con này có hiểu nổi mấy chứ treo trên kia không, có lẽ chúng chỉ nhìn được mặt chữ, còn mấy chữ đang treo kia chỉ để cho người lớn tự hỏi chính mình.

 

Anh đứng trên sân trường, chuẩn bị ra ngoài, chỗ này chẳng có gì đẹp, nhất là đang kỳ nghỉ, rất ít người qua lại.

 

Khi anh chuẩn bị ra về, đột nhiên có người chạy đến:

 

- Chú ơi.

 

Trình Nghi Triết quay đầu lại, anh nhìn thấy một cô bé:

 

- Cháu cần gì?

 

- Chú này, chú dám hái hoa không?

 

Trình Nghi Triết nhìn theo hướng tay cô bé chỉ, tại đó có một chậu hoa nở rộ những bông hoa đỏ rực rỡ:

 

- Cháu muốn à?

 

Cô bé gật đầu:

 

- Chú dám hái không?

 

Trong đôi mắt xinh xắn mở to của cô bé như ngầm ngụ ý khiêu khích “Cháu biết chú không dám đâu”, Trình Nghi Triết nở nụ cười, đứng lên, vươn tay, đúng thời điểm anh chuẩn bị hái, lại nhìn lướt trong mắt cô bé một tia giảo hoạt, anh lập tức dừng lại:

 

- Chúng ta cần phải biết trân trọng sinh mạng, cho dù đó chỉ là một thực vật nhỏ bé.

 

Cô bé tỏ ra vô cùng thất vọng, quẹt miệng.

 

Trên tường có viết: Hái một bông hoa, phạt 100 đồng. Ngắt một cái lá, phạt 50 đồng.

 

Trình Nghi Triết nhìn dòng thông báo, lắc đầu.

 

Cô bé đeo một chiếc cặp sách nhỏ trên vai, nắp cặp bị hỏng, cứ bật lên bật xuống, cô bé đi một đoạn, quay đầu nhìn Trình Nghi Triết, thấy anh có vẻ không hứng thú, cô bé lại chạy về.

 

- Chú, chú ơi.

 

Trình Nghi Triết gật nhẹ đầu:

 

- Sao nào?

 

- Chú không phải là người ở đây, đúng không?

 

Trình Nghi Triết cau mày:

 

- Cháu chuẩn bị điều tra hộ khẩu của chú đấy à?

 

Cô bé cũng bắt chiếc anh, nhướng mi:

 

- Chúng ta làm quen đi, cháu tên là Bạch Tiểu Kiều.

 

- Nhưng chú lại không có ý định làm quen với cháu.

 

Bạch Tiểu Kiều tỏ ra rất bực bội:

 

- Chú đi tìm người đúng không?

 

Trình Nghi Triết lúc này mới nghiêm túc đánh giá cô bé:

 

- Cháu đoán đúng rồi đấy.

 

- Cháu không đoán.

 

- Vậy sao cháu biết?

 

- Cháu bói.

 

Trẻ con bé tí tuổi mà đã biết bịa chuyện, không biết cha mẹ con bé dạy dỗ thế nào.

 

Thế nhưng hứng thú của Trình Nghi Triết với cô bé vẫn chưa đến mức lớn, nên không còn cách nào khác, Bạch Tiểu Kiều đành chủ động mở miệng:

 

- Chú, chú cần tìm ai, không biết chừng cháu có thể giúp chú đấy.

 

Trình Nghi Triết thở dài:

 

- Cháu có biết quanh đây có chỗ nào có nhiều đồng ruộng và ao hồ không, nước sâu, trên hồ còn có xuồng cũ…

 

Anh nói xong, lại cảm thấy tự châm chọc, thế mà anh lại còn đi hỏi chuyện một đứa trẻ con cơ đấy.

 

Bạch Tiểu Kiều mở to đôi mắt:

 

- Cháu biết rất rõ nhé, nhà cháu chính là ở nơi như thế, cháu đặc biệt thích ngồi xuồng máy, nhưng cha cháu chẳng bao giờ cho cả.

 

Cả người Trình Nghi Triết cứng đờ:

 

- Vậy gần nhà cháu có ai họ Bạch không?

 

- Cháu cũng họ Bạch, cả nhà cháu đều họ Bạch.

 

Rồi cô bé cúi đầu ủ rũ một lát:

 

- Ngoại trừ mẹ cháu.

 

- Vậy cháu có thể đưa chú đến đó không?

 

- Đương nhiên là được.

 

Bạch Tiểu Kiều cực kỳ vui vẻ:

 

- Nhưng cháu không muốn đi xe buýt đâu, chúng ta cùng đi xe máy được không, chỉ thuê mất có 8 đồng thôi mà.

 

Trình Nghi Triết căn bản không thèm để ý đến nguyên nhân Bạch Tiểu Kiều rất vui vẻ là vì cô bé để dành tiền vé xe để mua kem, cô bé không còn đủ tiền đi về nhà.

 

Xe máy chỉ có thể chạy đến đường cái, họ phải xuống xe đi bộ một đoạn khá xa.

 

Bạch Tiểu Kiều vừa đi vừa liến thoắng:

 

- Cháu cảm thấy chú và cháu rất có duyên.

 

Kiểu cách này làm Trình Nghi Triết lắc đầu.

 

- Cháu cho chú biết một bí mật nhé.

 

Bạch Tiểu Kiều tỏ rõ thái độ coi anh như người bên phe mình, không thèm quan tâm người ta có tình nguyện nghe bí mật của cô bé hay không.

 

- Thật ra cháu không phải con ruột của cha mẹ cháu đâu.

 

- À.

 

Trình Nghi Triết cảm thấy nên phối hợp một chút.

 

- Chú cứ vậy mà a`.

 

Khán giả duy nhất tỏ ra không nhiệt tình lắm, khiến cho người đóng vai trò kể chuyện như cô bé cảm thấy không cam lòng.

 

- Vậy phải như thế nào bây giờ?

 

- Chú phải ra thật tò mò, cực kỳ tò mò, hỏi cháu tại sao lại không sống cùng cha mẹ ruột chứ.

 

Trình Nghi Triết thở dài:

 

- Được rồi, Vậy tại sao cháu lại không sống cùng cha mẹ ruột đây?

 

- Vì lúc sinh ra cháu mẹ cháu còn quá trẻ, hơn nữa cũng chưa kết hôn đã sinh con, người cha không ruột thịt của cháu cảm thấy nếu để cháu gọi mẹ ruột là mẹ, sẽ tạo thành gánh nặng cho mẹ ruột cháu, sau này mẹ cháu khó lấy được một người chồng tốt. Cho nên cháu được cha mẹ hiện tại nhận nuôi, đúng lúc hai người cũng vừa sinh con, nên đăng ký hộ khẩu là sinh đôi để tránh bị phạt đấy.

 

Thật rắc rối.

 

Trình Nghi Triết hơi bực mình:

 

- Thế sao giọng cháu vẫn vui vẻ thế?

 

- Chú thấy thân thế cháu có giống trong tiểu thuyết không, cha cháu rất giàu, sau này sẽ đến tìm cháu, mang đến cho cháu một cuộc sống tốt đẹp hơn…

 

Trong đầu Trình Nghi Triết lúc này đầy hắc tuyến, trẻ con bây giờ không hiểu bị người lớn dạy dỗ như thế nào nữa.

 

Đứa trẻ lớn có chừng này đã bắt đầu đọc tiểu thuyết? Đến mặt chữ còn chưa biết hết, lại còn kể chuyện yêu đương cho người khác nghe.

 

Bạch Tiểu Kiều lên nhà, không nói hai lời, lớn tiếng gọi vang:

 

- Cha ơi, con đã về rồi, con đói gần chết, cha dọn cơm cho con ăn đi.

 

Giọng nói nghiễm nhiên như một nữ chủ nhân.

 

Trình Nghi Triết nhanh chóng gọi cô bé:

 

- Cô bạn nhỏ, nhiệm vụ của cháu còn chưa xong đâu, cháu còn chưa đưa chú đi tìm người mà?

 

Bạch Tiểu Kiều xắn tay áo lên một vòng:

 

- Đơn giản thôi, cứ hỏi cha cháu, ở đây ai cha cháu cũng biết. Cha ơi, cha mau xuống đi, có người đến tìm.

 

Trình Nghi Triết chờ một lúc, một người đàn ông xuất hiện, da anh ta ngăm đen, nhìn qua là biết thuộc kiểu lao động phổ thông. Người ông nhìn Bạch Tiểu Kiều:

 

- Sao lại ra nhiều mồ hôi thế, mau thay quần áo đi, không bị cảm bây giờ. Đúng rồi, sao con về muộn thế, có phải lại la cà dọc đường không, anh con về từ bao giờ rồi.

 

Bạch Tiểu Kiều bực mình nhìn cha:

 

- Cha chẳng phân biệt thứ tự gì cả, con nói này, có người muốn hỏi cha kìa.

 

Nói xong lại chỉ chỉ Trình Nghi Triết.

 

Lúc này người đàn ông mới đưa mắt nhìn về phía Trình Nghi Triết.

 

Trình Nghi Triết cười hòa hoãn:

 

- Xin chào, cho hỏi ở đây có ai tên là Bạch Nặc Ngôn không, tôi có việc gấp muốn tìm cô ấy, nhất định phải gặp được cô ấy.

 

Người đàn ông đánh giá Trình Nghi Triết rất lâu:

 

- Cô gái đó, đương nhiên tôi biết rõ.

 

Thái độ của Trình Nghi Triết càng chăm chú:

 

- Cô ấy đang ở đâu?

 

Người đàn ông phất phất tay:

 

- Chết rồi.

 

Cả người Trình Nghi Triết cứng đờ:

 

- Cái gì cơ?

 

- Tôi nói là cô ấy đã chết, giống như mẹ cô ấy, vì cứu người nên rơi xuống nước chết đuối.

 

Trình Nghi Triết vẫn ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, không dám tin.

 

Anh luôn tin rằng, cô nhất định sẽ chờ đợi anh.

 

Người đàn ông không thèm để ý đến Trình Nghi Triết, kéo Bạch Tiểu Kiều đang mở to đôi mắt long lanh kinh ngạc lên gác, đóng sầm cửa lại.

 

Trình Nghi Triết đứng rất lâu, rồi nhanh chóng rời đi.

 

Nhất định là anh đã đến nhầm chỗ, nhất định là như thế.

 

Cô nhất định đang ở một nơi nào đó chờ anh.

 

Bước chân anh mỗi lúc một nhanh, anh không dám dừng lại một giây.

 

Lời của người đàn ông đó liên tục vang bên tai anh: cô ấy đã chết, giống như mẹ cô ấy, vì cứu người nên rơi xuống nước chết đuối.

 

Cổ họng anh càng lúc càng khô nóng, trong trí nhớ thoáng hiện lên lời cô từng kể, mẹ cô vì cứu học sinh nên đã rơi xuống nước chết đuối, cô không muốn tin mẹ cô đã chết như thế.

 

Một xúc cảm mãnh liệt khiến anh muốn phủ nhận tất cả mọi chi tiết.

 

Cô đâu phải giáo viên, cô lại rất ghét trẻ con, cô nhất định không phải là cái cô Bạch Nặc Ngôn sống ở đây.

 

Chắc chắn anh đã tìm nhầm người.

 

Nhất định là như thế.

 

Chắc chắn không phải.

 

Không phải là cô ấy, khẳng định đó không phải là cô.

 

Anh từ chối phải công nhận.

 

Mồ hôi rơi trên trán anh mỗi lúc một nhiều hơn.

 

Thậm chí không ít giọt mồ hôi lạnh rơi xuống đất, nhanh chóng bốc hơi.

back top