Ngoại truyện Bạch Tiểu Kiều ( tiếp)
Từ nhỏ đến lớn, Trình Tiểu Kiều đều được Trình Nghi Triết cho học tại những nơi tốt nhất, từ trường tiểu học trọng điểm, sơ trung, cao trung trọng điểm, cho đến đại học cũng là trọng điểm. Nhất là sau khi cô em gái Trình Tiểu Li ra đời, gia đình càng hòa thuận, ngay cả ông nội vốn ít khi ra ngoài cũng suốt ngày chạy đến bế cháu gái. Trình Tiểu Li là một cô bé rất ngoan ngoãn đáng yêu ngay từ khi còn nhỏ, nên tất cả mọi người đều cho rằng sau này cô bé sẽ trở thành một thục nữ. Thế nhưng Trình Tiểu Kiều lại không nghĩ thế, cô cảm nhận được từ cô em gái toát ra một khí chất đặc biệt, bên ngoài thì ngoan ngoãn, nhưng bên trong lại rất xấu xa nhé, nhưng mà cô thích.
Nếu phải tìm một điểm không hoàn mĩ của Trình Tiểu Kiều, thì đó chính là chàng trai Lạc Thừa Diễn.
Lạc Thừa Diên là nam sinh đẹp trai và tài hoa nhất trường đại học. Trong trường, Trình Tiểu Kiều luôn lạc quan yêu đời, nhưng không quá hướng ngoại. Nếu có ai đó hỏi cô rằng, tại sao cô có thể luôn vui vui vẻ vẻ như vậy, cô sẽ trả lời, bởi vì chẳng có chuyện gì đáng để cô buồn hết. Nhưng khi chàng trai này xuất hiện, bằng cách của riêng mình, đã khiến cô cảm thấy ưu thương. Lần đầu tiên trong đời, Trình Tiểu Kiều cảm thấy bản thân thật kém cỏi, lần đầu tiên giữa biển người mênh mông cô tìm kiếm một ai đó, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã biết rằng, cô không thể không dõi theo anh.
Cái cảm giác này, thật không sao nắm bắt được.
Có lẽ vì chính bản thân cô đã chờ đợi Trình Nghi Triết rất lâu, nên nhận thức của cô đối với đàn ông bình thường đã sớm trở nên biến dị, cô cho rằng trái tim thiếu nữ cô luôn ôm ấp cũng sẽ cập bến rất muộn màng.
Mỗi khi nhắc đến cái tên Lạc Thừa Diễn, tai Trình Tiểu Kiều sẽ tự dựng thẳng lên để nghe ngóng những lời đồn đại về anh mà bản thân cô cũng không thích. Vì đằng sau cái tên Lạc Thừa Diễn luôn có một cái tên khác là Bách Dĩnh. Hai chữ Bách Dĩnh này, cả đại học D không ai là không biết không người nào không quan tâm. Bách Dĩnh được biết đến là một cô gái xinh đẹp hoàn mỹ, là người đạt danh hiệu “Hoa khôi của trường đại hoạc D” mà không ai dám tranh cãi. Trong trường đại học D có một danh ngôn: Bạn có thế không biết ban lãnh đạo nhà trường, nhưng bạn không thể không biết Bách Dĩnh.
Trình Tiểu Kiều thừa nhận, trong nội tâm cô quả thật có ghen ghét với cô ta, sao trên đời lại có một người được hưởng ưu đãi đến điên đảo như thế chứ.
Tình sử của Lạc Thừa Diễn cũng rất sạch sẽ, chỉ có một mình Bách Dĩnh, thử nghĩ mà xem, đã ôm mỹ nhân xinh đẹp nhất trong lòng thì còn nghĩ đến ai nữa ?
Trình Tiểu Kiều cảm thấy, vì có Lạc Thừa Diễn, lòng dạ cô lại càng xấu xa hơn. Vì cô luôn muốn Bách Dĩnh phạm sai lầm gì đấy, cho dù có như vậy Lạc Thừa Diễn cũng không biết đến cô. Thế nhưng gia cảnh Bách Dĩnh cũng không tồi, nên cô nàng cũng không ham tiền hay khoe của, tính tình cũng tốt, hiền lành dịu dàng, cũng chẳng hề điêu ngoa vô lý, thành tích học tật xuất sắc, không phải là loại con gái chân dài não ngắn. Được rồi, Trình Tiểu Kiều thừa nhận, bản thân cô thật nhàm chán.
Thế nhưng cô không thể cầm lòng, muốn quan sát cuộc sống của Lạc Thừa Diễn, không thể không tìm hiểu thông tin của anh chàng này.
Trận đấu nào Lạc Thừa Diễn có tham gia, Trình Tiểu Kiều đều đến xem.
Cô cho rằng, cô thật sự đã biết yêu.
Trong một thời gian dài, Trình Tiểu Kiều nắm rõ cả quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Lạc Thừa Diễn. 6 rưỡi sáng anh sẽ chạy bộ ở sân thể dục, 7h sẽ ăn sáng ở căng tin tầng 2, đôi khi anh đi một mình, đôi khi sẽ đi cùng Bách Dĩnh. Sau đó anh sẽ lên lớp, thỉnh thoảng anh cũng chơi bóng rổ, đá bóng. Anh thích làm luật sư, nhưng gia đình không đồng ý, nên đành phải học tài chính, nhưng anh cũng không hề chống đối.
Có rất nhiều quan điểm của anh giống với Trình Tiểu Kiều, thỉnh thoảng khi đang chạy bộ, Lạc Thừa Diễn vô tình gặp các cô. Vì thế anh rất đau đầu, lịch trình tập thể dục buổi sáng bị hủy, biến thành buổi tối. Vào các buổi tối, sân trường cũng không bật đèn đường, nên hình ảnh Lạc Thừa Diễn chạy thường lẫn trong bóng tối. Trình Tiểu Kiều cùng vài cô bạn đến sân thể dục, ngồi trên băng ghế, nhìn theo Lạc Thừa Diễn. Một bóng dáng màu đen chuyển động, không rõ ràng, nhưng vì đã dõi theo anh quá lâu, cô có thể nhớ kỹ từng động tác, từng đặc điểm của anh. Đó là một cảm giác rất kỳ diệu khi nhìn thấy anh trong bóng tối.
Trình Tiểu Kiều cũng không tình nguyện để bản thân trở nên hèn mọn như thế, trong khi bên cạnh anh lại có một cô gái vô cùng hoàn mỹ, hơn nữa Trình Tiểu Kiều cũng không đủ đê tiện để cướp anh từ tay bạn gái, nên cô chỉ có thể âm thầm tìm hiểu anh. Trong lòng cô thầm chờ đợi sẽ có một ngaỳ anh và Bách Dĩnh chia tay, thậm chí cô còn mơ mộng anh sẽ chia tay vì cô, sau đó vừa vặn gặp nhau và nhất kiến chung tình.
Nhưng nhất kiến chung tình thì không, nhưng vừa gặp đã ghét thì có.
Hôm đó Trình Tiểu Kiều cùng bạn học đến thư viện mượn sách, nhưng quyển sách cô cần tìm chỉ còn một cuốn duy nhất, cả cô và cô nàng hoa khôi đều cùng lúc cầm lấy quyển sách đó. Đối phương dù sao cũng chưng cái bảng hiệu mỹ nữ nổi danh, hậm hực rút tay về. Có lẽ vì sẵn ghen ghét, Trình Tiểu Kiều nói :
- Sách này chúng tôi thấy trước.
Bách Dĩnh nhẹ nhàng cười, mỹ nữ cười lên, tức cảnh sinh tình nha:
- Tôi thật sự rất cần quyển sách này, bạn có thể nhường cho tôi trước được không? Tôi hứa là đọc xong sẽ trả lại ngay.
Trình Tiểu Kiều nhìn lại dáng vẻ hiền lành của Bách Dĩnh, trong đầu lại lập tức xuất hiện hình ảnh của nhân vật nữ xấu xa, khẩu phật tâm xà:
- Không được.
Giọng nói của Trình Tiểu Kiều vừa cứng rắn vừa mạnh mẽ, bạn học bên cạnh lại lôi kéo vạt áo cô.
- Có chuyện gì xảy ra ?
Mội giọng nói lướt qua, của một người vừa tiến đến trước mặt cô.
Đó là lần đầu tiên Trình Tiểu Kiều đứng cùng Lạc Thừa Diễn ở một khoảng cách gần đến thế, nhưng trong một tình huống như thế này, lòng cô run run, nhưng vẫn không chịu rút tay về.
Bách Dĩnh cười với Lạc Thừa Diễn:
- Không có gì, em muốn mượn một quyển sách, nhưng cùng lúc các bạn ấy cũng tìm quyển này.
Lúc đó Lạc Thừa Diễn quét mắt về phía cô, nhưng cô không dám nghênh đón.
Cô bạn học nhìn thấy Lạc Thừa Diễn, cũng cười cười:
- Em cũng không cần dùng gấp, anh cứ lấy trước đi, không có vấn đề.
- Vậy cảm ơn bạn nhé.
Bách Dĩnh ngọt ngào nói.
Trình Tiểu Kiều cúi đầu, ánh mắt dõi theo đôi giày của Lạc Thừa Diễn, đó chỉ là một đôi giày thể thao rất bình thường, hoàn toàn không tương xứng với gia thế của anh. Khi Bách Dĩnh và Lạc Thừa Diễn đi khuất, Trình Tiểu Kiều mới nhận ra, tay mình đẫm mồ hôi.
Cô bạn học đứng bên cạnh lải nhải:
- Ôi, Lạc Thừa Diễn đẹp trai quá đi mất, còn đẹp hơn trong ảnh rất nhiều, đứng chung với Bách Dĩnh thật xứng đôi, phải không?
Trình Tiểu Kiều cúi đầu không nói.
Thật sự rất xứng đôi.
Cô có tư cách gì mà đòi đánh cắp chứ.
Cô bạn lại tiếp tục:
- Có lẽ lúc nãy anh ấy đứng bên cạnh xem chúng ta, không biết có bị ấn tượng xấu không nhỉ?
Trình Tiểu Kiều nhíu mày, không lên tiếng nữa.
Anh sẽ có ấn tượng xấu với cô ư?
Nhưng tưởng tượng luôn khác xa với thực tế, thật sự rất rất xa, xa đến mức không ai dám nghĩ đến.
Lần đầu tiên Trình Tiểu Kiều gặp Lạc Thừa Diễn là một ngày nghỉ trong kỳ tập quân sự vào năm thứ hai. Khi cô đến thao trường, lần đầu tiên được nhìn thấy bóng dáng ấy, thật kỳ lạ, tất cả sinh viên đều mặc quân trang và đội mũ, nhưng ánh mắt cô lại chuẩn xác tìm thấy anh. Lạc Thừa Diễn cũng đứng trong đội ngũ, anh đang náo động để xin huấn luyện viên được nghỉ giữa giờ, mọi người cùng ra ngoài uống nước. Nụ cười của anh vô cùng rực rỡ, xua tan những xấu xa trong tâm hồn người xem.
Trình Tiểu Kiều đã nghĩ rằng, tại sao lại có một nụ cười tinh khiết và trong sáng đến thế chứ.
Cô thích nụ cười ấy, không còn nghi ngờ gì nữa.
À, ngay từ lần đầu tiên, đã giống như là một sai lầm cực lớn.
Trình Tiểu Kiều còn nghĩ rằng, cô sẽ coi Lạc Thừa Diễn là bí mật trong cuộc đời cô, dù sao hai người cũng không có cơ hội bên nhau.
Người con gái bên cạnh anh, quả thật là một áp lực quá lớn.
Lần cuối cùng Trình Tiểu Kiều gặp Lạc Thừa Dĩnh là khi anh đang nhận bằng tốt nghiệp, một mình anh mặc áo sơ mi trắng đứng giữa hàng người mặc lễ phục tốt nghiệp. Rất nhiều người xin chụp chung với anh, anh cũng không hề từ chối một ai.
Sau khi kết thúc buổi lễ, rất nhiều nữ sinh hẹn riêng anh để tâm sự, anh chỉ cười thản nhiên, nhưng vẫn giữ một khoảng cách như cũ với họ.
Cho đến cuối cùng, Lạc Thừa Diễn chỉ lưu lại cho Trình Tiểu Kiều một bóng lưng, nhưng khi bóng dáng chiếc áo sơ mi trắng anh mặc ngày càng xa dần, cô thật muốn lao đến để nói với anh: “Em thích anh từ rất lâu rồi.”
Cô chỉ muốn nói cho anh biết, chỉ để nói rằng cô thích anh, cô không dám nghĩ anh sẽ đáp lại cô.