Dao Anh tin Đề Bà Mông Đạt sẽ không hại mình, theo đệ tử đi, vừa bước xuống thềm đá, cửa sân đã bị người chặn.Có người cao giọng la lối bằng tiếng Hồ, các sư ra sức ngăn cản, họ vẫn lớn tiếng quát, đập cửa gỗ váng trời.
Thấy cửa bị phá nát, đệ tử hoảng sợ đưa Dao Anh lui về phòng: “Ngoài đó là Tiết Duyên Na tướng quân! Gã dẫn người xông vào!”Dao Anh nhíu mày hỏi: “Sao Tiết Tướng quân lại xông vào đây?”Mấy hôm nay nàng luôn ở thiên điện trong Vương cung, bắt chuyện với các nhà sư, nghe ngóng rất nhiều chuyện của Vương cung, đã từng nghe về Tiết Duyên Na.Vương Đình xưa nay do họ Đàm Ma thống trị, mấy mươi năm trước, Đàm Ma suy sụp, thế gia nắm giữ triều đình.
Đàm Ma La Già năm đó năm tuổi, thị tộc Trương thị tàn nhẫn tru sát Đàm Ma thị để thay thế, dân chúng Vương Đình ca thán sôi trào, Trương thị bất đắc dĩ đành phải giữ lại chị em Xích Mã công chúa và Đàm Ma La Già.Đàm Ma La Già đăng cơ tuổi thiếu niên, bị Trương thị cầm tù trong Phật Tự tu tập Phật pháp.
Mãi đến năm mười ba tuổi, Bắc Nhung xâm lấn đầy quy mô, thế gia bỏ thành chạy, đức Vương bù nhìn này lấy thân là Phật Tử dẫn Trung quân đánh lui Ngõa Hãn Khả Hãn, danh chấn Tây Vực, uy vọng chưa từng có, thừa cơ đoạt lại vương quyền.
Sau đó, Đàm Ma La Già chèn ép thế gia, thu lại vương quyền, bổ nhiệm tùy tùng Tô Đan Cổ là Nhiếp Chính Vương, vừa nghiên cứu Phật pháp, vừa giáo dưỡng dân chúng, danh vọng ngày hưng thịnh.Nhưng đám đại thế gia Vương Đình vẫn không cam lòng thất thế.
Tướng quốc Khang Mạc Già, đại tướng quân Tiết Duyên Na, thống lĩnh Hữu quân An Du Nhạc, phụ quốc Mạnh Vân Hán và mấy gia tộc lớn sau lưng bất mãn với Đàm Ma La Già đối xử tử tế với các bộ tộc khác, thường thầm than phiền.*Mai: truyện hư cấu lịch sử, đang sử dụng mấy họ Khang, An, Mạnh,…phổ biến của người Hồ.Đàm Ma La Già là Phật Tử, đời này không thể lấy vợ, huyết mạch Vương thất chỉ còn lại ngài và Xích Mã công chúa, Vương Đình không có người thừa kế, mấy năm nay bệnh tình ngài ngày càng nặng, dù cố hết sức giấu diếm vẫn lọt phong thanh, tâm tư đám thế gia càng linh động.Trong đó, Tiết Duyên Na ngang ngược táo bạo nhất, dường như chưa từng che giấu ý đồ không tốt.
Tính gã thích câu dẫn sắc đẹp, thường xuyên làm nhục nữ nô, vì ngược sát nô lệ người Hán nô lệ mà từng mấy lần xung đột với Đàm Ma La Già.Không biết nghe ở đâu rằng Dao Anh ở trong Vương cung, mấy ngày trước tìm tới, la hét muốn gặp mỹ nhân như tiên.
May Dao Anh lanh trí, đang ngồi giải khuây trên lầu các thấy gã người Hồ to cao đen hôi như gấu ở bên ngoài tò mò, biết kẻ đến không có gì tốt, lập tức nhắc nhở mấy sư đi mời Đề Bà Mông Đạt.
Ông kịp thời đến khuyên Tiết Duyên Na rời đi và cho tăng cường trông chừng các nơi.Sau Tiết Duyên Na còn đến mấy lần, gặp thủ vệ và mấy sư nghiêm khắc, không xông vào.
Hôm nay gã lại trực tiếp dẫn người vào nội viện định xông vào tới nơi.Đệ tử gấp gáp mồ hôi đầy đầu: “Tiểu tăng cũng không biết gã vào bằng cách nào!”Phịch một tiếng, cửa gỗ phá nát, tiếng người Hồ quát tháo ngày càng gần.Đệ tử thất kinh: “Pháp sư đi phòng trữ thuốc lấy thuốc, ít nhất phải nửa canh giờ mới đến được!”Dao Anh quyết định thật nhanh: “Đi lầu các, nơi đó có mấy gian bí mật, tránh mặt trước.”Ngày đầu nàng bị giam giữ đã đi khắp để quen thuộc địa hình, phòng tình huống khẩn cấp có thể tạm thời tránh né.Mấy thân binh đuổi theo Dao Anh, trèo lên lầu các trốn vào mật thất, căn phòng này vốn dùng để làm tháp canh, sau bỏ xó, hành lang thông tới mấy tầng giấu ở góc hẻo lánh chật chội, bình thường không nhìn kỹ sẽ không để ý.Tạ Thanh canh cạnh cửa, lắng nghe động tĩnh dưới lầu, ngón tay đặt trên chuôi đao.
Dao Anh đè tay nàng lại: “Giờ chúng ta đang ở Vương cung Vương Đình, không phải vạn bất đắc dĩ, đừng đả thương người.”Đối mặt một Tiết Duyên Na thì họ có thể tự vệ, nhưng Tiết Duyên Na là trọng thần Vương Đình, hơn nữa Tiết gia có mấy vạn kỵ binh Tả quân đều là người nước khác, họ đang ở Vương Đình không thể gây chuyện.Tạ Thanh gật đầu.Dưới lầu bát nháo la hét ầm ĩ, chỉ sau chốc lát, nghe Tiết Duyên Na nổi giận rống lên: “Công chúa người Hán đâu?”Không ai đáp.Mấy sư đứng dưới hiên, chắp tay trước ngực, cúi đầu tụng kinh văn.Vương Đình sùng Phật, họ là tăng nhân, Tiết Duyên Na to gan mấy cũng không dám nhấc đao lên người các sư.Tiết Duyên Na dẫn binh tìm một vòng trong viện tử không thấy bóng dáng Dao Anh, giận tím mặt, một đao chém nát cửa gỗ, rống to: “Ai dám giấu cô gái Hán, ta vặn đầu hắn!”Trên lầu các, Dao Anh rất gấp.
Họ sẽ không tránh được bao lâu, cũng không biết chừng nào Đề Bà Mông Đạt mới đến.Tiết Duyên Na xách trường đao đi qua đi lại, cặp mắt sắc bén vòng đi vòng về, ánh mắt dừng lại trên lầu các.
Đám đệ tử tăng nhân không kìm lòng hơi run.Tiết Duyên Na nhe răng cười, co cẳng xông lên lầu hai.Lúc này, đột nhiên hướng cửa sân vang lên tiếng bước chân dồn dập.Thường cùng đứng cạnh Bát Nhã là cận vệ Trung quân Duyên Giác bước nhanh vào viện tử, lạnh lùng quét mắt một vòng tìm binh sĩ rồi nhìn về phía Tiết Duyên Na trên bậc thang.“Tiết Tướng quân, Vương triệu kiến ngài.”Tiết Duyên Na tiếp tục bước lên.Duyên Giác cao giọng: “Tiết Tướng quân, ngài nhớ Nhiếp Chính Vương xử lý chú ngài thế nào không?”Bầu không khí thoáng chốc ngưng trệ, binh sĩ trong viện nhìn nhau.Tiết Duyên Na đột nhiên dừng bước, khí thế cuồng nộ đầy người thu lại mấy phần, quay người đi xuống cầu thang, liếc nhìn một vòng, ánh mắt dừng trên mặt Duyên Giác.“Nhiếp Chính Vương từ Cao Xương về rồi à?” Giọng gã có ý thăm dò.Duyên Giác lạnh lùng nói: “Hành tung của Nhiếp Chính Vương nào để chúng ta nghe ngóng?”Trên mặt Tiết Duyên Na lộ ra vẻ kiêng kị, nghĩ rồi tức giận tra đao vào vỏ: “Vương thân là Phật Tử, vậy mà lại giấu gái Hán xinh đẹp trong Vương cung, tâm Phật không thành! Ta đi gặp Vương hỏi cho rõ!” Nói xong, nghênh ngang rời đi.Duyên Giác ở lại, ngẩng đầu cất cao giọng: “Văn Chiêu công chúa, Vương mời ngài đi chính điện.”Dao Anh từ chỗ nấp đi tới, nhìn Duyên Giác: “Bát Nhã và Tướng quân A Sử Na đem thuốc về rồi à?” Đàm Ma La Già triệu kiến Tiết Duyên Na có phải chuyển biến tốt hơn rồi?Duyên Giác lắc đầu, da mặt căng cứng, giọng khẽ run lại có xót xa và bối rối: “Mãi không có tin tức, các sư trong chùa đều đã đến.”Các sư đến để làm Pháp sự cho Quân chủ bọn họ.Dao Anh nhẹ thầm thở dài —— không phải vì mất đi sự che chở mà buồn rầu chỉ đơn thuần tiếc thương cho Đàm Ma La Già.Ngài thiên tư thông minh, nổi tiếng khắp Tây Vực, vốn có thể làm một vị cao tăng xa rời trần thế nhưng khi Bắc Nhung tiến đánh Thánh Thành, thế gia đã bỏ thành đào vong, Phật Tử lại thừa dịp loạn ra mặt, các sư đã khuyên ngài đi xa tránh họa nhưng thiếu niên ấy quả quyết cự tuyệt, dẫn Trung quân bảo vệ Vương Đình, cứu vớt mấy vạn bách tính.
Dao Anh nhìn thấy trên người Đàm Ma La Già bóng dáng rất nhiều người, nàng nhớ tới Cữu phụ Tạ Vô Lượng, Chu thị, từng chí sĩ yêu nước lớp trước ngã xuống lớp sau tiếng lên trong thời loạn.Dù là Trung Nguyên hay Tây Vực, mỗi khi sơn hà vỡ vụn, lê dân đồ thán, luôn có anh hùng dứt khoát đứng ra, dùng máu thịt của họ để đem lại cho kẻ yếu một hi vọng sống.Đàm Ma La Già là một vị cao tăng chân chính, không chỉ có thành tựu Phật pháp cực sâu, còn dùng cả đời đưa tín ngưỡng của ngài đến thực tiễn, bảo vệ vạn dân, phổ độ chúng sinh.Đáng tiếc căn bệnh quái ác quấn lấy, đã định trong mệnh mất sớm khi còn trẻ.Trước kia Dao Anh chưa gặp Đàm Ma La Già, không cảm thấy gì, giờ chính là người vừa mới cứu nàng không lâu sắp chết đi, vô thức trong lòng nàng sinh mấy phần thẫn thờ.Nàng mang mạng che mặt, đi theo Duyên Giác đến chính điện.Tiết Duyên Na và đám binh sĩ đi trước mặt bọn họ, đang từng bước mà lên bậc thang.Cửa chính điện đóng chặt, chỉ mở một khe nhỏ bên cửa hông, sư tăng người mặc áo cà sa nửa cánh tay, thông vai, từ hai bên hành lang lần lượt vào điện.Tiết Duyên Na một hơi leo lên đài, cả giận: “Vương đã triệu kiến ta sao còn không mở cửa?”Không ai trả lời gã, đột nhiên vang tiếng bước chân, hai đội kỵ sĩ Trung quân áo lam bào trắng từ bốn phương tuôn ra, xuống hành lang, vây Tiết Duyên Na và tùy tùng vào chính giữa.Tiết Duyên Na cười lạnh: “Ta phạm vào tội gì?”Các kỵ sĩ lặng thinh không nói.Tiết Duyên Na hừ lạnh, tiếp tục tiến lên: “Cút!”Bỗng một luồng sáng vàng lóe lên, một bóng đen gầy thoăn thoắt từ trên trời phóng xuống, như tia chớp nhào tới Tiết Duyên Na.Trên đài cao yên lặng một chốc, rồi vang lên tiếng gào thảm thiết xé lòng.Cách đó không xa Dao Anh giật nảy mình, vô thức lùi nửa bước.Tiết Duyên Na vẻ đầy hoảng sợ, tay trái máu me đầm đìa, giữa đám tùy tùng đông đúc lảo đảo lùi lại, lại bị kỵ sĩ áo lam ép quay về chỗ.
Gã nhịn đau ngẩng nhìn bốn phía, gương mặt co rút mấy lần, trong hốt hoảng nhấc đao chém lung tung.Bóng đen đứng thẳng dậy vọt lên, linh hoạt tránh đi trường đao, há cái mồm rất to đầy máu, cắn kẻ tùy tùng cạnh gã.
Người tùy tùng ngã nhào xuống đất chưa kịp kêu đã co quắp toàn thân, máu tươi tràn ra từ cuống họng, không còn hơi thở.Mấy tùy tùng khác suýt nữa không cầm nổi đao, vây chặt quanh Tiết Duyên Na, mặt trắng bệch.Bóng đen trên đất buông gã tùy tùng ra, ngẩng cái mặt nhuộm đầy máu tươi.Dao Anh đứng trước bậc, tim nhảy thình thịch.Đó là một con báo đốm sắc vàng, màu lông bóng loáng lộng lẫy, đốm vằn vện như những đồng tiền cổ.
Nó cắn một đoạn cổ của người tùy tùng, lắc lắc cái đuôi, ngồm xổm cạnh cái xác nhìn về phía tháp cao chỗ chính điện, thè đầu lưỡi đỏ quạch liếm láp cái cẳng trước nhuốm máu.Yên tĩnh như bãi nước đọng trước điện.Tiết Duyên Na mồ hôi lạnh ròng ròng, nhìn qua kẻ hầu chết dưới miệng báo, rồi nhìn về phía tháp.Mặt trời chiều ngả về Tây, lầu các trong cung điện rải đầy ánh vàng rực rỡ, trước cửa sổ sơn nhũ vàng dường như có một bóng người cao ngất đứng, người mặc cẩm bào đen, dáng thon gầy như con báo săn mồi đang phục trong chỗ tối.Tiết Duyên Na gầm lên: “Tô Đan Cổ! Ngươi giết người của ta!”Bóng người hào sảng đứng khoanh tay, như hoàn toàn không để Tiết Duyên Na vào mắt.Trán gã Tiết Duyên Na nổi gân xanh.Dao Anh hơi động trong lòng.
Tô Đan Cổ, là người thay mặt Đàm Ma La Già nhiếp chính?Đàm Ma La Già là thần trong mắt người dân Tây Vực, Tô Đan Cổ là Nhiếp Chính Vương nắm giữ đại quyền trong thế tục ở Vương Đình, rất khác với một Đàm Ma La Già khoan hòa tình cảm, anh ta mạnh mẽ độc đoán, tàn nhẫn vô tình, dân chúng lén gọi đùa là Tu La kim cương bảo vệ Phật Tử.*A Tu La: Asura nguyên là thần viễn cổ Ấn Độ nghĩa quả báo, phi thiên (không phải trời), tồn tại đối lập với đức trời, Deva.
Dễ giận, hung mãnh, hiếu chiến, đánh nhau với Deva nhiều lần, được coi là ác thầnQuỷ dạ xoa Tu La, hung ác hiếu chiến, dữ tợn kinh khủng, dọa con nít ngừng khóc đêm.Tô Đan Cổ hành tung bất định, nghe nói đang đi Cao Xương, mấy hôm nay Dao Anh hay nghe mấy vị sư nhắc tên.Cận vệ Trung quân dài cổ ngóng Tô Đan Cổ về sớm chút, đại thần trong triều thì ngược lại, sợ Tô Đan Cổ về —— khó trách họ sợ Tô Đan Cổ, ngày đầu anh ta vừa về Vương Đình đã hủy Tiết Duyên Na một cánh tay.Tay trái của Tiết Duyên Na be bét máu thịt, ráng gượng đứng vững, rống về phía chính điện: “Tô Đan Cổ, ngươi dám giết người trước điện, ngươi đặt Vương ở đâu?!”Người đàn ông đứng ở lầu tháp như chẳng nghe thấy, quay đi, báo săn trên đất nhảy một cái phóng lên hành lang, bóng dáng lộng lẫy thả người mấy bận đã biến mất giữa vườn trong cung.Sau lưng để lại mấy dấu cào đỏ tươi.Cửa điện mở, cận vệ Trung quân đi ra.Vết thương tay trái của Tiết Duyên Na đau đớn, cả giận nói: “Các ngươi không thấy Tô Đan Cổ vừa làm gì à? Súc sinh hắn nuôi giết người của ta đó!”Cận vệ ngạo nghễ nhìn Tiết Duyên Na, cao giọng: “Mấy hôm nay Tiết Tướng quân mấy lần tự tiện xông vào Vương cung, quấy nhiễu khách quý, Nhiếp Chính Vương chỉ trừng phạt nhẹ để cảnh cáo, Vương biết rồi, Vương còn nói, nếu sau này còn có người tự tiện xông vào Vương cung, thì Nhiếp Chính Vương có thể xử quyết ngay tại chỗ!”Chữ chữ câu câu, nói đầy khí phách.Tiết Duyên Na giận run người, xanh lè mặt.
Cận vệ Trung quân chậm rãi rút trường đao, tiến gần một bước.Ánh đao trước bậc lấp lóe.Cận vệ nói: “Vương muốn bàn chuyện với Nhiếp Chính Vương, Tiết Tướng quân cáo lui thôi.”Tùy tùng run rẩy, nhỏ giọng khuyên Tiết Duyên Na: “Tướng quân, ngài bị thương, về trị thương trước quan trọng hơn… Nghe nói Nhiếp Chính Vương nuôi báo săn răng có độc…”Lời còn lại tùy tùng không dám nói ra miệng: sở dĩ Nhiếp Chính Vương dám đả thương người ở trước điện, còn không phải để cảnh cáo tướng quốc Khang Mạc Già mấy hôm nay nhiều lần tự tiện xông vào Vương cung sao! Vương là Phật Tử, chưa từng sát sinh chứ Nhiếp Chính Vương là Dạ Xoa giết người như ngóe đó! Tướng quân hoàn toàn là tự làm tự chịu rồi…Tiết Duyên Na trợn mắt trừng trừng, thở hổn hển như trâu, người lảo đảo, vết thương càng lúc càng đau, không khỏi nghi ngờ con báo đốm có độc thật không, cắn răng nói: “Một ngày nào đó, ta nhất định phải tự tay giết Tô Đan Cổ!”Tùy tùng liên tục phụ họa, đỡ Tiết Duyên Na chật vật rời đi.Kỵ sĩ áo lam kéo cái xác đi, nô lệ xách thùng nước tới rất nhanh dọn dẹp vết máu trên đất.Dao Anh từ hành lang dài đi qua, cảm giác cái bóng đen trong lầu tháp kia vẫn còn nhìn ra, nhơ lại cảnh tượng con báo đốm cắn cổ người tùy tùng mà lòng bàn tay lạnh buốt.Nhiếp Chính Vương Tô Đan Cổ, quả nhiên danh bất hư truyền.Duyên Giác dẫn Dao Anh vào điện.Trong điện màn trướng buông, hương xông mờ mịt, các thứ trang trí châu báu đá quý đều bị lấy xuống, sau hành lang cột ánh sáng chập chờn, các sư mặc pháp y ngồi xếp bằng, thấp giọng niệm kinh bằng tiếng Phạn lẫn tiếng Hồ.
Bốn góc điện đốt hương nến, trước án bày biện hoa quả tươi, trong không khí đậm mùi đàn hương thuần hậu.Tiếng tụng kinh trang nghiêm lạnh lẽo, Dao Anh không ngẩng nhìn nhiều, đi vào nội điện.Trước giường cũng lớp lớp màn lụa kim văn, đã xế chiều, một luồng nắng cuối cùng nghiêng nghiêng từ cửa sổ lọt vào trong điện, chụp trên gạch vàng mấy đốm sáng, ánh sáng bồng bềnh, bụi khí chuyển động.Một giọng nói yếu ớt từ sau màn truyền đến: “Đại thần Vương Đình vô lễ, đã làm Văn Chiêu công chúa sợ hãi.”Lạnh lùng, như không có chút cảm xúc, nhưng khiến người nghe chấn động.Dao Anh ngơ ngẩn.Đàm Ma La Già sắp không được, cố ý mời nàng tới, là muốn nói với nàng câu này.Trong phút chốc nàng không biết nên đáp gìSau tấm màn, Đàm Ma La Già thấp giọng hỏi Duyên Giác: “Xích Mã công chúa đâu?”Duyên Giác mời Dao Anh tránh qua một bên, đáp: “Xích Mã công chúa sắp đến rồi ạ.”Vừa dứt lời, có tiếng bên cửa hông, hai tỳ nữ trắng như tuyết vây quanh Xích Mã công chúa nhập điện.Xích Mã công chúa tóc đỏ mắt nâu, nét mặt sắc sảo, dáng người lả lướt, đi đến trước màn lụa, ánh mắt khẽ quét qua người Dao Anh, mới đầu hững hờ, rồi kịp phản ứng, ánh mắt lạnh như băng quay lại khóa trên người nàng, biến sắc.Dao Anh đã nghe chuyện vương thất Đàm Ma chết thảm dưới đao của Trương thị, không bất ngờ trước ánh mắt như đao của Xích Mã công chúa, trong lòng nghi ngờ: Đàm Ma La Già đang định làm gì thế?Xích Mã công chúa còn kinh ngạc hơn cả Dao Anh, cả giận: “La Già, ngài gọi cô người Hán tới đây làm gì!”Sau màn truyền ra tiếng của Đàm Ma La Già, vẫn trong lạnh như nước, không chút gợn sóng: “Xích Mã, Tiết Duyên Na do người xúi vào Vương cung phải không?”Xích Mã công chúa sửng sốt một lát, cười lạnh: “Sao ngài biết là ta?”Đàm Ma La Già không nói.Xích Mã công chúa giật mạng che mặt xuống, ngẩng đầu, đôi mắt màu nâu đầy ánh giận dữ, vẻ xúc động phẫn nộ: “Không sai, ta cố ý xúi Tiết Duyên Na vào cung đấy, ta còn bảo thị nữ báo cho gã là công chúa người Hán đang ở thiên điện ở Vương cung.
La Già, sao ngài lại muốn bảo vệ một ả người Hán chứ? Ngài quên thù hận của nhà Đàm Ma rồi à? Hơn hai trăm tính mạng… Hơn hai trăm người sống đó! Đó là trưởng bối, anh chị em của ta và ngài,… Là người thân của chúng ta, người Trương gia ngay trước mặt chúng ta, giết từng người từng người một, mỗi đêm ta đều mơ thấy những người đã khuất, ta hận Trương thị! Hận tất cả người Hán!”Cận vệ đứng hầu trước trướng đều cúi đầu.
Trong điện lặng ngắt như tờ.“Tru sát người nhà Đàm Ma là Trương thị.” Sau màn lụa vang lên vài tiếng ho đứt quãng, Đàm Ma La Già lạnh nhạt, “Liên can gì đến Văn Chiêu công chúa?”Xích Mã công chúa cứng đờ cả người.Dao Anh nâng tầm mắt, nhịn không được liếc qua màn lụa.Xích Mã công chúa nhắm mắt, như khóc như cười.
“La Già, ngài là thánh nhân, là Phật Tử, từ nhỏ đọc nhiều kinh văn, lòng dạ từ bi, ngài chặt đứt trần duyên, là Vương tử nhà Đàm Ma nhưng trong lòng vốn không có Vương thất Đàm Ma này! Không có người chị này! Trong mắt ngài chỉ có Phật pháp chí cao vô thượng, chỉ có những kẻ xa lạ không quan hệ với ngài! Trương thị giết người thân của chúng ta, ngài vẫn cứ đối xử tốt với người Hán… chúng sinh bình đẳng, ngài xem tất cả đều là thần dân của mình, còn ta thì ở đâu? Tộc Đàm Ma ở đâu? Chúng ta xem là gì?”Cô cười ha hả.
“Ta không phải là ngài! Ta là công chúa của tộc Đàm Ma! Là phàm phu tục tử! Ta hận không thể giết sạch tất cả người Hán ở Vương Đình, lấy xương cốt chúng để tế điện cho gia tộc Đàm Ma!” Bỗng cô ta bước tới, xốc màn lụa rủ, nhào tới trước giường: “Ngài mở mắt ra nhìn kìa, ả là gái Hán! Là người Hán ở ngay trước mặt ngài tàn nhẫn giết chết mẹ của chúng ta, sát hại anh chị em của chúng ta!”Màn lụa vén lên, cận vệ không kịp ngăn cản, Xích Mã công chúa nhào lên giường nhìn thấy đệ đệ ngồi xếp bằng, trợn mắt.Dao Anh mở to hai mắt.Đàm Ma La Già cả người cà sa đỏ thẫm, ngồi dựa vào bảo tháp, hai tay rũ xuống một bên chân, trên cổ tay đeo một chuỗi cầm châu màu tối sáng bóng, sắc mặt trắng bệch, vẻ rất tiều tụy, chỉ có đôi mắt xanh thẫm sâu lắng còn được vài phần sinh khí.Xích Mã công chúa sửng sốt thật lâu, vẻ điên cuồng trên mặt vẻ từ từ rút đi.
“La Già, đệ sắp chết.” Cô ta lạnh nhạt.Đàm Ma La Già rũ mắt bình thản nói: “Sinh lão bệnh tử, như khói tản mây tan.” Giọng trong trẻo, như tụng kinh văn.Xích Mã công chúa lùi hai bước, cười nhẹ: “Ngài sắp chết rồi còn vì một ả người Hán mà chỉ trích ta… Ngài cũng sắp chết rồi! La Già, sao đệ có thể tuyệt tình thế? Đệ tu Phật, là thật sự cắt hết trần duyên, dứt bỏ chuyện nhà Đàm Ma ư?”Đàm Ma La Già chậm rãi ngước mắt, nhìn Xích Mã công chúa.
“Văn Chiêu công chúa là khách của Vương Đình, là ân nhân của Pháp sư… Xích Mã, người hãy thề dưới Phật Đà, sau này không thể vô cớ tổn thương Văn Chiêu công chúa.”Xích Mã công chúa ngẩn ngơ, nhìn ánh mắt đứa em trai như đang nhìn một kẻ điên.
“La Già, ta là chị ngài.”Đàm Ma La Già nhìn chị gái mình, hơi thở mong manh, giọng lại nặng như vạn tấn: “Xích Mã, ta là Quân chủ của người.”Cận vệ xung quanh nhìn Xích Mã công chúa.
Cô ta nhìn quanh một vòng, ha ha cười lạnh, xoay người định đi.
Cận vệ tiến lên, chặn đường.
Xích Mã công chúa quay đầu lại, tức giận nhìn Đàm Ma La Già.Đàm Ma La Già cụp mắt không nói.Xích Mã công chúa giận quá thành cười, “Được, Đàm Ma Xích Mã ta từ hôm nay thề, nếu như có lòng hại Văn Chiêu công chúa, sẽ gặp phản phệ, vĩnh viễn đọa lạc vào nỗi khổ luân hồi, không được siêu sinh!”Hai mắt trợn tròn, cô hậm hực trừng Đàm Ma La Già: “Vương, ngài hài lòng chưa?”Đàm Ma La Già liếc nhìn cô ta, thở dài một hơi, mệt mỏi thu tầm mắt lại.Xích Mã công chúa run cả người, gần như sắp khống chế không nổi vẻ mặt, hung hãn xéo xắt nhìn Dao Anh rồi phẩy tay áo bỏ đi.Dao Anh trong lòng ngũ vị tạp trần, thật lâu không nói gì.Đàm Ma La Già rủ tầm mắt như thiếp đi, lại giống như thật sự rời trần thế.Ánh mắt nàng dừng trên gương mặt tiều tụy của chàng thật lâu, đang muốn mở miệng thì mi mắt chàng lại nâng lên, con ngươi xanh thẫm nhìn nàng.“Văn Chiêu công chúa, người có thể theo Pháp sư Đề Bà Mông Đạt về Thiên Trúc, rồi từ đường biển về nhà.”Dao Anh run rẩy trong lòng.Đúng là nàng có quyết định này —— nếu Đàm Ma La Già chết.
Thấy cửa bị phá nát, đệ tử hoảng sợ đưa Dao Anh lui về phòng: “Ngoài đó là Tiết Duyên Na tướng quân! Gã dẫn người xông vào!”Dao Anh nhíu mày hỏi: “Sao Tiết Tướng quân lại xông vào đây?”Mấy hôm nay nàng luôn ở thiên điện trong Vương cung, bắt chuyện với các nhà sư, nghe ngóng rất nhiều chuyện của Vương cung, đã từng nghe về Tiết Duyên Na.Vương Đình xưa nay do họ Đàm Ma thống trị, mấy mươi năm trước, Đàm Ma suy sụp, thế gia nắm giữ triều đình.
Đàm Ma La Già năm đó năm tuổi, thị tộc Trương thị tàn nhẫn tru sát Đàm Ma thị để thay thế, dân chúng Vương Đình ca thán sôi trào, Trương thị bất đắc dĩ đành phải giữ lại chị em Xích Mã công chúa và Đàm Ma La Già.Đàm Ma La Già đăng cơ tuổi thiếu niên, bị Trương thị cầm tù trong Phật Tự tu tập Phật pháp.
Mãi đến năm mười ba tuổi, Bắc Nhung xâm lấn đầy quy mô, thế gia bỏ thành chạy, đức Vương bù nhìn này lấy thân là Phật Tử dẫn Trung quân đánh lui Ngõa Hãn Khả Hãn, danh chấn Tây Vực, uy vọng chưa từng có, thừa cơ đoạt lại vương quyền.
Sau đó, Đàm Ma La Già chèn ép thế gia, thu lại vương quyền, bổ nhiệm tùy tùng Tô Đan Cổ là Nhiếp Chính Vương, vừa nghiên cứu Phật pháp, vừa giáo dưỡng dân chúng, danh vọng ngày hưng thịnh.Nhưng đám đại thế gia Vương Đình vẫn không cam lòng thất thế.
Tướng quốc Khang Mạc Già, đại tướng quân Tiết Duyên Na, thống lĩnh Hữu quân An Du Nhạc, phụ quốc Mạnh Vân Hán và mấy gia tộc lớn sau lưng bất mãn với Đàm Ma La Già đối xử tử tế với các bộ tộc khác, thường thầm than phiền.*Mai: truyện hư cấu lịch sử, đang sử dụng mấy họ Khang, An, Mạnh,…phổ biến của người Hồ.Đàm Ma La Già là Phật Tử, đời này không thể lấy vợ, huyết mạch Vương thất chỉ còn lại ngài và Xích Mã công chúa, Vương Đình không có người thừa kế, mấy năm nay bệnh tình ngài ngày càng nặng, dù cố hết sức giấu diếm vẫn lọt phong thanh, tâm tư đám thế gia càng linh động.Trong đó, Tiết Duyên Na ngang ngược táo bạo nhất, dường như chưa từng che giấu ý đồ không tốt.
Tính gã thích câu dẫn sắc đẹp, thường xuyên làm nhục nữ nô, vì ngược sát nô lệ người Hán nô lệ mà từng mấy lần xung đột với Đàm Ma La Già.Không biết nghe ở đâu rằng Dao Anh ở trong Vương cung, mấy ngày trước tìm tới, la hét muốn gặp mỹ nhân như tiên.
May Dao Anh lanh trí, đang ngồi giải khuây trên lầu các thấy gã người Hồ to cao đen hôi như gấu ở bên ngoài tò mò, biết kẻ đến không có gì tốt, lập tức nhắc nhở mấy sư đi mời Đề Bà Mông Đạt.
Ông kịp thời đến khuyên Tiết Duyên Na rời đi và cho tăng cường trông chừng các nơi.Sau Tiết Duyên Na còn đến mấy lần, gặp thủ vệ và mấy sư nghiêm khắc, không xông vào.
Hôm nay gã lại trực tiếp dẫn người vào nội viện định xông vào tới nơi.Đệ tử gấp gáp mồ hôi đầy đầu: “Tiểu tăng cũng không biết gã vào bằng cách nào!”Phịch một tiếng, cửa gỗ phá nát, tiếng người Hồ quát tháo ngày càng gần.Đệ tử thất kinh: “Pháp sư đi phòng trữ thuốc lấy thuốc, ít nhất phải nửa canh giờ mới đến được!”Dao Anh quyết định thật nhanh: “Đi lầu các, nơi đó có mấy gian bí mật, tránh mặt trước.”Ngày đầu nàng bị giam giữ đã đi khắp để quen thuộc địa hình, phòng tình huống khẩn cấp có thể tạm thời tránh né.Mấy thân binh đuổi theo Dao Anh, trèo lên lầu các trốn vào mật thất, căn phòng này vốn dùng để làm tháp canh, sau bỏ xó, hành lang thông tới mấy tầng giấu ở góc hẻo lánh chật chội, bình thường không nhìn kỹ sẽ không để ý.Tạ Thanh canh cạnh cửa, lắng nghe động tĩnh dưới lầu, ngón tay đặt trên chuôi đao.
Dao Anh đè tay nàng lại: “Giờ chúng ta đang ở Vương cung Vương Đình, không phải vạn bất đắc dĩ, đừng đả thương người.”Đối mặt một Tiết Duyên Na thì họ có thể tự vệ, nhưng Tiết Duyên Na là trọng thần Vương Đình, hơn nữa Tiết gia có mấy vạn kỵ binh Tả quân đều là người nước khác, họ đang ở Vương Đình không thể gây chuyện.Tạ Thanh gật đầu.Dưới lầu bát nháo la hét ầm ĩ, chỉ sau chốc lát, nghe Tiết Duyên Na nổi giận rống lên: “Công chúa người Hán đâu?”Không ai đáp.Mấy sư đứng dưới hiên, chắp tay trước ngực, cúi đầu tụng kinh văn.Vương Đình sùng Phật, họ là tăng nhân, Tiết Duyên Na to gan mấy cũng không dám nhấc đao lên người các sư.Tiết Duyên Na dẫn binh tìm một vòng trong viện tử không thấy bóng dáng Dao Anh, giận tím mặt, một đao chém nát cửa gỗ, rống to: “Ai dám giấu cô gái Hán, ta vặn đầu hắn!”Trên lầu các, Dao Anh rất gấp.
Họ sẽ không tránh được bao lâu, cũng không biết chừng nào Đề Bà Mông Đạt mới đến.Tiết Duyên Na xách trường đao đi qua đi lại, cặp mắt sắc bén vòng đi vòng về, ánh mắt dừng lại trên lầu các.
Đám đệ tử tăng nhân không kìm lòng hơi run.Tiết Duyên Na nhe răng cười, co cẳng xông lên lầu hai.Lúc này, đột nhiên hướng cửa sân vang lên tiếng bước chân dồn dập.Thường cùng đứng cạnh Bát Nhã là cận vệ Trung quân Duyên Giác bước nhanh vào viện tử, lạnh lùng quét mắt một vòng tìm binh sĩ rồi nhìn về phía Tiết Duyên Na trên bậc thang.“Tiết Tướng quân, Vương triệu kiến ngài.”Tiết Duyên Na tiếp tục bước lên.Duyên Giác cao giọng: “Tiết Tướng quân, ngài nhớ Nhiếp Chính Vương xử lý chú ngài thế nào không?”Bầu không khí thoáng chốc ngưng trệ, binh sĩ trong viện nhìn nhau.Tiết Duyên Na đột nhiên dừng bước, khí thế cuồng nộ đầy người thu lại mấy phần, quay người đi xuống cầu thang, liếc nhìn một vòng, ánh mắt dừng trên mặt Duyên Giác.“Nhiếp Chính Vương từ Cao Xương về rồi à?” Giọng gã có ý thăm dò.Duyên Giác lạnh lùng nói: “Hành tung của Nhiếp Chính Vương nào để chúng ta nghe ngóng?”Trên mặt Tiết Duyên Na lộ ra vẻ kiêng kị, nghĩ rồi tức giận tra đao vào vỏ: “Vương thân là Phật Tử, vậy mà lại giấu gái Hán xinh đẹp trong Vương cung, tâm Phật không thành! Ta đi gặp Vương hỏi cho rõ!” Nói xong, nghênh ngang rời đi.Duyên Giác ở lại, ngẩng đầu cất cao giọng: “Văn Chiêu công chúa, Vương mời ngài đi chính điện.”Dao Anh từ chỗ nấp đi tới, nhìn Duyên Giác: “Bát Nhã và Tướng quân A Sử Na đem thuốc về rồi à?” Đàm Ma La Già triệu kiến Tiết Duyên Na có phải chuyển biến tốt hơn rồi?Duyên Giác lắc đầu, da mặt căng cứng, giọng khẽ run lại có xót xa và bối rối: “Mãi không có tin tức, các sư trong chùa đều đã đến.”Các sư đến để làm Pháp sự cho Quân chủ bọn họ.Dao Anh nhẹ thầm thở dài —— không phải vì mất đi sự che chở mà buồn rầu chỉ đơn thuần tiếc thương cho Đàm Ma La Già.Ngài thiên tư thông minh, nổi tiếng khắp Tây Vực, vốn có thể làm một vị cao tăng xa rời trần thế nhưng khi Bắc Nhung tiến đánh Thánh Thành, thế gia đã bỏ thành đào vong, Phật Tử lại thừa dịp loạn ra mặt, các sư đã khuyên ngài đi xa tránh họa nhưng thiếu niên ấy quả quyết cự tuyệt, dẫn Trung quân bảo vệ Vương Đình, cứu vớt mấy vạn bách tính.
Dao Anh nhìn thấy trên người Đàm Ma La Già bóng dáng rất nhiều người, nàng nhớ tới Cữu phụ Tạ Vô Lượng, Chu thị, từng chí sĩ yêu nước lớp trước ngã xuống lớp sau tiếng lên trong thời loạn.Dù là Trung Nguyên hay Tây Vực, mỗi khi sơn hà vỡ vụn, lê dân đồ thán, luôn có anh hùng dứt khoát đứng ra, dùng máu thịt của họ để đem lại cho kẻ yếu một hi vọng sống.Đàm Ma La Già là một vị cao tăng chân chính, không chỉ có thành tựu Phật pháp cực sâu, còn dùng cả đời đưa tín ngưỡng của ngài đến thực tiễn, bảo vệ vạn dân, phổ độ chúng sinh.Đáng tiếc căn bệnh quái ác quấn lấy, đã định trong mệnh mất sớm khi còn trẻ.Trước kia Dao Anh chưa gặp Đàm Ma La Già, không cảm thấy gì, giờ chính là người vừa mới cứu nàng không lâu sắp chết đi, vô thức trong lòng nàng sinh mấy phần thẫn thờ.Nàng mang mạng che mặt, đi theo Duyên Giác đến chính điện.Tiết Duyên Na và đám binh sĩ đi trước mặt bọn họ, đang từng bước mà lên bậc thang.Cửa chính điện đóng chặt, chỉ mở một khe nhỏ bên cửa hông, sư tăng người mặc áo cà sa nửa cánh tay, thông vai, từ hai bên hành lang lần lượt vào điện.Tiết Duyên Na một hơi leo lên đài, cả giận: “Vương đã triệu kiến ta sao còn không mở cửa?”Không ai trả lời gã, đột nhiên vang tiếng bước chân, hai đội kỵ sĩ Trung quân áo lam bào trắng từ bốn phương tuôn ra, xuống hành lang, vây Tiết Duyên Na và tùy tùng vào chính giữa.Tiết Duyên Na cười lạnh: “Ta phạm vào tội gì?”Các kỵ sĩ lặng thinh không nói.Tiết Duyên Na hừ lạnh, tiếp tục tiến lên: “Cút!”Bỗng một luồng sáng vàng lóe lên, một bóng đen gầy thoăn thoắt từ trên trời phóng xuống, như tia chớp nhào tới Tiết Duyên Na.Trên đài cao yên lặng một chốc, rồi vang lên tiếng gào thảm thiết xé lòng.Cách đó không xa Dao Anh giật nảy mình, vô thức lùi nửa bước.Tiết Duyên Na vẻ đầy hoảng sợ, tay trái máu me đầm đìa, giữa đám tùy tùng đông đúc lảo đảo lùi lại, lại bị kỵ sĩ áo lam ép quay về chỗ.
Gã nhịn đau ngẩng nhìn bốn phía, gương mặt co rút mấy lần, trong hốt hoảng nhấc đao chém lung tung.Bóng đen đứng thẳng dậy vọt lên, linh hoạt tránh đi trường đao, há cái mồm rất to đầy máu, cắn kẻ tùy tùng cạnh gã.
Người tùy tùng ngã nhào xuống đất chưa kịp kêu đã co quắp toàn thân, máu tươi tràn ra từ cuống họng, không còn hơi thở.Mấy tùy tùng khác suýt nữa không cầm nổi đao, vây chặt quanh Tiết Duyên Na, mặt trắng bệch.Bóng đen trên đất buông gã tùy tùng ra, ngẩng cái mặt nhuộm đầy máu tươi.Dao Anh đứng trước bậc, tim nhảy thình thịch.Đó là một con báo đốm sắc vàng, màu lông bóng loáng lộng lẫy, đốm vằn vện như những đồng tiền cổ.
Nó cắn một đoạn cổ của người tùy tùng, lắc lắc cái đuôi, ngồm xổm cạnh cái xác nhìn về phía tháp cao chỗ chính điện, thè đầu lưỡi đỏ quạch liếm láp cái cẳng trước nhuốm máu.Yên tĩnh như bãi nước đọng trước điện.Tiết Duyên Na mồ hôi lạnh ròng ròng, nhìn qua kẻ hầu chết dưới miệng báo, rồi nhìn về phía tháp.Mặt trời chiều ngả về Tây, lầu các trong cung điện rải đầy ánh vàng rực rỡ, trước cửa sổ sơn nhũ vàng dường như có một bóng người cao ngất đứng, người mặc cẩm bào đen, dáng thon gầy như con báo săn mồi đang phục trong chỗ tối.Tiết Duyên Na gầm lên: “Tô Đan Cổ! Ngươi giết người của ta!”Bóng người hào sảng đứng khoanh tay, như hoàn toàn không để Tiết Duyên Na vào mắt.Trán gã Tiết Duyên Na nổi gân xanh.Dao Anh hơi động trong lòng.
Tô Đan Cổ, là người thay mặt Đàm Ma La Già nhiếp chính?Đàm Ma La Già là thần trong mắt người dân Tây Vực, Tô Đan Cổ là Nhiếp Chính Vương nắm giữ đại quyền trong thế tục ở Vương Đình, rất khác với một Đàm Ma La Già khoan hòa tình cảm, anh ta mạnh mẽ độc đoán, tàn nhẫn vô tình, dân chúng lén gọi đùa là Tu La kim cương bảo vệ Phật Tử.*A Tu La: Asura nguyên là thần viễn cổ Ấn Độ nghĩa quả báo, phi thiên (không phải trời), tồn tại đối lập với đức trời, Deva.
Dễ giận, hung mãnh, hiếu chiến, đánh nhau với Deva nhiều lần, được coi là ác thầnQuỷ dạ xoa Tu La, hung ác hiếu chiến, dữ tợn kinh khủng, dọa con nít ngừng khóc đêm.Tô Đan Cổ hành tung bất định, nghe nói đang đi Cao Xương, mấy hôm nay Dao Anh hay nghe mấy vị sư nhắc tên.Cận vệ Trung quân dài cổ ngóng Tô Đan Cổ về sớm chút, đại thần trong triều thì ngược lại, sợ Tô Đan Cổ về —— khó trách họ sợ Tô Đan Cổ, ngày đầu anh ta vừa về Vương Đình đã hủy Tiết Duyên Na một cánh tay.Tay trái của Tiết Duyên Na be bét máu thịt, ráng gượng đứng vững, rống về phía chính điện: “Tô Đan Cổ, ngươi dám giết người trước điện, ngươi đặt Vương ở đâu?!”Người đàn ông đứng ở lầu tháp như chẳng nghe thấy, quay đi, báo săn trên đất nhảy một cái phóng lên hành lang, bóng dáng lộng lẫy thả người mấy bận đã biến mất giữa vườn trong cung.Sau lưng để lại mấy dấu cào đỏ tươi.Cửa điện mở, cận vệ Trung quân đi ra.Vết thương tay trái của Tiết Duyên Na đau đớn, cả giận nói: “Các ngươi không thấy Tô Đan Cổ vừa làm gì à? Súc sinh hắn nuôi giết người của ta đó!”Cận vệ ngạo nghễ nhìn Tiết Duyên Na, cao giọng: “Mấy hôm nay Tiết Tướng quân mấy lần tự tiện xông vào Vương cung, quấy nhiễu khách quý, Nhiếp Chính Vương chỉ trừng phạt nhẹ để cảnh cáo, Vương biết rồi, Vương còn nói, nếu sau này còn có người tự tiện xông vào Vương cung, thì Nhiếp Chính Vương có thể xử quyết ngay tại chỗ!”Chữ chữ câu câu, nói đầy khí phách.Tiết Duyên Na giận run người, xanh lè mặt.
Cận vệ Trung quân chậm rãi rút trường đao, tiến gần một bước.Ánh đao trước bậc lấp lóe.Cận vệ nói: “Vương muốn bàn chuyện với Nhiếp Chính Vương, Tiết Tướng quân cáo lui thôi.”Tùy tùng run rẩy, nhỏ giọng khuyên Tiết Duyên Na: “Tướng quân, ngài bị thương, về trị thương trước quan trọng hơn… Nghe nói Nhiếp Chính Vương nuôi báo săn răng có độc…”Lời còn lại tùy tùng không dám nói ra miệng: sở dĩ Nhiếp Chính Vương dám đả thương người ở trước điện, còn không phải để cảnh cáo tướng quốc Khang Mạc Già mấy hôm nay nhiều lần tự tiện xông vào Vương cung sao! Vương là Phật Tử, chưa từng sát sinh chứ Nhiếp Chính Vương là Dạ Xoa giết người như ngóe đó! Tướng quân hoàn toàn là tự làm tự chịu rồi…Tiết Duyên Na trợn mắt trừng trừng, thở hổn hển như trâu, người lảo đảo, vết thương càng lúc càng đau, không khỏi nghi ngờ con báo đốm có độc thật không, cắn răng nói: “Một ngày nào đó, ta nhất định phải tự tay giết Tô Đan Cổ!”Tùy tùng liên tục phụ họa, đỡ Tiết Duyên Na chật vật rời đi.Kỵ sĩ áo lam kéo cái xác đi, nô lệ xách thùng nước tới rất nhanh dọn dẹp vết máu trên đất.Dao Anh từ hành lang dài đi qua, cảm giác cái bóng đen trong lầu tháp kia vẫn còn nhìn ra, nhơ lại cảnh tượng con báo đốm cắn cổ người tùy tùng mà lòng bàn tay lạnh buốt.Nhiếp Chính Vương Tô Đan Cổ, quả nhiên danh bất hư truyền.Duyên Giác dẫn Dao Anh vào điện.Trong điện màn trướng buông, hương xông mờ mịt, các thứ trang trí châu báu đá quý đều bị lấy xuống, sau hành lang cột ánh sáng chập chờn, các sư mặc pháp y ngồi xếp bằng, thấp giọng niệm kinh bằng tiếng Phạn lẫn tiếng Hồ.
Bốn góc điện đốt hương nến, trước án bày biện hoa quả tươi, trong không khí đậm mùi đàn hương thuần hậu.Tiếng tụng kinh trang nghiêm lạnh lẽo, Dao Anh không ngẩng nhìn nhiều, đi vào nội điện.Trước giường cũng lớp lớp màn lụa kim văn, đã xế chiều, một luồng nắng cuối cùng nghiêng nghiêng từ cửa sổ lọt vào trong điện, chụp trên gạch vàng mấy đốm sáng, ánh sáng bồng bềnh, bụi khí chuyển động.Một giọng nói yếu ớt từ sau màn truyền đến: “Đại thần Vương Đình vô lễ, đã làm Văn Chiêu công chúa sợ hãi.”Lạnh lùng, như không có chút cảm xúc, nhưng khiến người nghe chấn động.Dao Anh ngơ ngẩn.Đàm Ma La Già sắp không được, cố ý mời nàng tới, là muốn nói với nàng câu này.Trong phút chốc nàng không biết nên đáp gìSau tấm màn, Đàm Ma La Già thấp giọng hỏi Duyên Giác: “Xích Mã công chúa đâu?”Duyên Giác mời Dao Anh tránh qua một bên, đáp: “Xích Mã công chúa sắp đến rồi ạ.”Vừa dứt lời, có tiếng bên cửa hông, hai tỳ nữ trắng như tuyết vây quanh Xích Mã công chúa nhập điện.Xích Mã công chúa tóc đỏ mắt nâu, nét mặt sắc sảo, dáng người lả lướt, đi đến trước màn lụa, ánh mắt khẽ quét qua người Dao Anh, mới đầu hững hờ, rồi kịp phản ứng, ánh mắt lạnh như băng quay lại khóa trên người nàng, biến sắc.Dao Anh đã nghe chuyện vương thất Đàm Ma chết thảm dưới đao của Trương thị, không bất ngờ trước ánh mắt như đao của Xích Mã công chúa, trong lòng nghi ngờ: Đàm Ma La Già đang định làm gì thế?Xích Mã công chúa còn kinh ngạc hơn cả Dao Anh, cả giận: “La Già, ngài gọi cô người Hán tới đây làm gì!”Sau màn truyền ra tiếng của Đàm Ma La Già, vẫn trong lạnh như nước, không chút gợn sóng: “Xích Mã, Tiết Duyên Na do người xúi vào Vương cung phải không?”Xích Mã công chúa sửng sốt một lát, cười lạnh: “Sao ngài biết là ta?”Đàm Ma La Già không nói.Xích Mã công chúa giật mạng che mặt xuống, ngẩng đầu, đôi mắt màu nâu đầy ánh giận dữ, vẻ xúc động phẫn nộ: “Không sai, ta cố ý xúi Tiết Duyên Na vào cung đấy, ta còn bảo thị nữ báo cho gã là công chúa người Hán đang ở thiên điện ở Vương cung.
La Già, sao ngài lại muốn bảo vệ một ả người Hán chứ? Ngài quên thù hận của nhà Đàm Ma rồi à? Hơn hai trăm tính mạng… Hơn hai trăm người sống đó! Đó là trưởng bối, anh chị em của ta và ngài,… Là người thân của chúng ta, người Trương gia ngay trước mặt chúng ta, giết từng người từng người một, mỗi đêm ta đều mơ thấy những người đã khuất, ta hận Trương thị! Hận tất cả người Hán!”Cận vệ đứng hầu trước trướng đều cúi đầu.
Trong điện lặng ngắt như tờ.“Tru sát người nhà Đàm Ma là Trương thị.” Sau màn lụa vang lên vài tiếng ho đứt quãng, Đàm Ma La Già lạnh nhạt, “Liên can gì đến Văn Chiêu công chúa?”Xích Mã công chúa cứng đờ cả người.Dao Anh nâng tầm mắt, nhịn không được liếc qua màn lụa.Xích Mã công chúa nhắm mắt, như khóc như cười.
“La Già, ngài là thánh nhân, là Phật Tử, từ nhỏ đọc nhiều kinh văn, lòng dạ từ bi, ngài chặt đứt trần duyên, là Vương tử nhà Đàm Ma nhưng trong lòng vốn không có Vương thất Đàm Ma này! Không có người chị này! Trong mắt ngài chỉ có Phật pháp chí cao vô thượng, chỉ có những kẻ xa lạ không quan hệ với ngài! Trương thị giết người thân của chúng ta, ngài vẫn cứ đối xử tốt với người Hán… chúng sinh bình đẳng, ngài xem tất cả đều là thần dân của mình, còn ta thì ở đâu? Tộc Đàm Ma ở đâu? Chúng ta xem là gì?”Cô cười ha hả.
“Ta không phải là ngài! Ta là công chúa của tộc Đàm Ma! Là phàm phu tục tử! Ta hận không thể giết sạch tất cả người Hán ở Vương Đình, lấy xương cốt chúng để tế điện cho gia tộc Đàm Ma!” Bỗng cô ta bước tới, xốc màn lụa rủ, nhào tới trước giường: “Ngài mở mắt ra nhìn kìa, ả là gái Hán! Là người Hán ở ngay trước mặt ngài tàn nhẫn giết chết mẹ của chúng ta, sát hại anh chị em của chúng ta!”Màn lụa vén lên, cận vệ không kịp ngăn cản, Xích Mã công chúa nhào lên giường nhìn thấy đệ đệ ngồi xếp bằng, trợn mắt.Dao Anh mở to hai mắt.Đàm Ma La Già cả người cà sa đỏ thẫm, ngồi dựa vào bảo tháp, hai tay rũ xuống một bên chân, trên cổ tay đeo một chuỗi cầm châu màu tối sáng bóng, sắc mặt trắng bệch, vẻ rất tiều tụy, chỉ có đôi mắt xanh thẫm sâu lắng còn được vài phần sinh khí.Xích Mã công chúa sửng sốt thật lâu, vẻ điên cuồng trên mặt vẻ từ từ rút đi.
“La Già, đệ sắp chết.” Cô ta lạnh nhạt.Đàm Ma La Già rũ mắt bình thản nói: “Sinh lão bệnh tử, như khói tản mây tan.” Giọng trong trẻo, như tụng kinh văn.Xích Mã công chúa lùi hai bước, cười nhẹ: “Ngài sắp chết rồi còn vì một ả người Hán mà chỉ trích ta… Ngài cũng sắp chết rồi! La Già, sao đệ có thể tuyệt tình thế? Đệ tu Phật, là thật sự cắt hết trần duyên, dứt bỏ chuyện nhà Đàm Ma ư?”Đàm Ma La Già chậm rãi ngước mắt, nhìn Xích Mã công chúa.
“Văn Chiêu công chúa là khách của Vương Đình, là ân nhân của Pháp sư… Xích Mã, người hãy thề dưới Phật Đà, sau này không thể vô cớ tổn thương Văn Chiêu công chúa.”Xích Mã công chúa ngẩn ngơ, nhìn ánh mắt đứa em trai như đang nhìn một kẻ điên.
“La Già, ta là chị ngài.”Đàm Ma La Già nhìn chị gái mình, hơi thở mong manh, giọng lại nặng như vạn tấn: “Xích Mã, ta là Quân chủ của người.”Cận vệ xung quanh nhìn Xích Mã công chúa.
Cô ta nhìn quanh một vòng, ha ha cười lạnh, xoay người định đi.
Cận vệ tiến lên, chặn đường.
Xích Mã công chúa quay đầu lại, tức giận nhìn Đàm Ma La Già.Đàm Ma La Già cụp mắt không nói.Xích Mã công chúa giận quá thành cười, “Được, Đàm Ma Xích Mã ta từ hôm nay thề, nếu như có lòng hại Văn Chiêu công chúa, sẽ gặp phản phệ, vĩnh viễn đọa lạc vào nỗi khổ luân hồi, không được siêu sinh!”Hai mắt trợn tròn, cô hậm hực trừng Đàm Ma La Già: “Vương, ngài hài lòng chưa?”Đàm Ma La Già liếc nhìn cô ta, thở dài một hơi, mệt mỏi thu tầm mắt lại.Xích Mã công chúa run cả người, gần như sắp khống chế không nổi vẻ mặt, hung hãn xéo xắt nhìn Dao Anh rồi phẩy tay áo bỏ đi.Dao Anh trong lòng ngũ vị tạp trần, thật lâu không nói gì.Đàm Ma La Già rủ tầm mắt như thiếp đi, lại giống như thật sự rời trần thế.Ánh mắt nàng dừng trên gương mặt tiều tụy của chàng thật lâu, đang muốn mở miệng thì mi mắt chàng lại nâng lên, con ngươi xanh thẫm nhìn nàng.“Văn Chiêu công chúa, người có thể theo Pháp sư Đề Bà Mông Đạt về Thiên Trúc, rồi từ đường biển về nhà.”Dao Anh run rẩy trong lòng.Đúng là nàng có quyết định này —— nếu Đàm Ma La Già chết.