Trước lễ hành tượng một ngày, A Sử Na Tất Sa dẫn Dao Anh qua chỗ gã buôn người Hồ để bồi thường châu báu ngọc thạch rồi quay về.“Họ vô cớ đánh chết nô lệ cũng có phần sai, Công sở Phường thị đã tra rõ nguyên nhân nhưng chuyện Tạ Bằng đánh người bị thương thì tiền phạt cũng không trả được.”Dao Anh hơi bất ngờ, cám ơn Tất Sa.Tất Sa nhún vai nói: “Luật Vương Đình không nghiêm khắc chi tiết như Trung Nguyên, thương nhân có thể tùy ý đánh chết nô tỳ, Vương có hạ lệnh cấm mấy lần vẫn không chặn được tội ác này, mãi đến khi Nhiếp Chính Vương giết một lượt đám quý tộc lấy ngược sát nô lệ làm thú vui thì họ mới bớt phóng túng đi chút.
Đây là ở Vương Đình, có Vương nhắc nhở, ở mấy thành bang khác, mạng người còn không bằng một con dê.”Dao Anh nhẹ thở dài.
Trong thời loạn thì dù Trung Nguyên hay ngoại vực thì mạng người cũng như cỏ rác thôi.
Ở Tây Vực, không chỉ người Hán bị sỉ nhục, giữa các bộ tộc chiếm đoạt nhau, rất nhiều bộ tộc bị bộ tộc khác ép thành nô dịch, sống không bằng heo chó.Trung Nguyên cần một Vương triều lớn mạnh để thống nhất, Tây Vực cũng vậy.Tất Sa vỗ vỗ tay, hai thị nữ đáp lời đi vào viện tử, trong tay nâng chiếc tráp.“Hôm ấy là tôi suy nghĩ không chu toàn, y phục công chúa bị vấy bẩn, đây là tôi đặc biệt chuẩn bị cho người.” Tất Sa chỉ chiếc tráp, cười híp mắt nói.Dao Anh từ chối: “Tướng quân vất vả vì ta, ta còn chưa đa tạ Tướng quân, không dám làm Tướng quân tốn kém.”Tất Sa phất tay, ngắt lời: “Nếu công chúa muốn đa tạ thì mai là lễ hành tượng, nam nữ già trẻ trong thành đều mặc đẹp tham gia bái Phật, Công chúa giúp tôi đi Phật tự dự Pháp hội nhé? Người còn chưa từng đi dạo Thánh Thành nhỉ? Vừa vặn cho tôi một cơ hội làm người chủ nhà tận tình vậy.”Dao Anh chần chừ ít lâu, mấy hôm nay A Sử Na Tất Sa tất tả giúp đỡ nàng, cũng nên cảm tạ, sau Pháp hội còn cùng đi Cao Xương nữa, bèn gật đầu đồng ý.
Nàng không tiện ra ngoài đi lại nhưng nếu có quý tộc Vương Đình đi cạnh như Tất Sa, hẳn gã Tiết Duyên Na không dám đến khiêu khích.Tất Sa cười đầy rạng rỡ: “Tôi sẽ bảo sử nữ* giúp công chúa chuẩn bị y phục đẹp cho Lễ hội, công chúa thử thay đổi, nếu không vừa, bảo mấy cô ấy chỉnh lại.”*hầu gái, thị nữNói xong, lại tiếp, “Đã áng theo cỡ người của công chúa mà cắt may, công chúa tuyệt đối đừng khách khí nhé, công chúa là khách của Vương cũng chính là khách của tôi.”Thấy Dao Anh cụp mắt như định tìm lý do từ chối, anh ta hất mày rậm, cố tạo vẻ nghiêm nghị cứng rắn: “Công chúa thật tình muốn thấy tôi buồn khổ à?”Dao Anh cười cười, đa tạ xong ra hiệu thân binh tiếp nhận tráp, nhưng không về phòng ngay để thay mà hỏi một chuyện.
“Người hôm đó trên Thành lâu là Nhiếp Chính Vương Tô Đan Cổ, hầu cận của Phật tử nhỉ?”Ánh mắt Tất Sa hơi lóe, gật đầu, lại cười nói: “Nhiếp Chính Vương đã dọa công chúa rồi nhỉ? Công chúa không cần sợ ngài ấy, ngài thưởng phạt phân minh, hơn nữa lại rất trung thành với Vương.”Dao Anh quả thật đã bị Tô Đan Cổ dọa, mấy đêm nay toàn mơ cảnh hắn chặt đứt đầu tên cướp, bóng lưng cao lớn gầy gò thẳng tắp kia vô cùng dứt khoát, sát khí lẫm liệt, như Dạ Xoa.
Trong mộng bừng tỉnh, trong đầu nàng hiện lên một nghi vấn: sau khi Đàm Ma La Già chết bệnh, Vương Đình hủy diệt, Tô Đan Cổ thân là Nhiếp Chính Vương đi đâu? Hắn chấp chưởng đại quyền quân chính, sao biến mất không một dấu vết?Chả nhẽ hắn bị Vương công đại thần ám sát?Dao Anh trăm mối không có lời giải.Tô Đan Cổ quá thần bí, hành tung bí hiểm, rất ít khi ra mặt, khi mà khuôn mặt xấu xí dữ tợn kia xuất hiện trước đám đông cũng chính là lúc hắn đại khai sát giới.Nàng thử thăm dò: “Nhiếp Chính Vương bao nhiêu tuổi nhỉ?”Ngón tay Tất Sa sờ sờ cằm, nghĩ một lát rồi nói: “Nhiếp Chính Vương lớn hơn tôi với Vương mấy tuổi, hắn là sư huynh bọn tôi.”Thì ra Tô Đan Cổ là sư huynh của Đàm Ma La Già.Dao Anh như có điều suy nghĩ, nghe xong nửa câu, kinh ngạc nói: “Tướng quân và Phật tử từng là sư huynh đệ à? Tướng quân cũng là người theo Phật?”A Sử Na Tất Sa là hậu duệ của Vương tộc Đột Quyết, tên anh ta Tất Sa lấy từ tiếng Túc Đặc*, nghĩa là người rực rỡ, mẹ anh ta thờ phụng Hỏa giáo, sao lại không theo Hỏa giáo giống mẹ?*Tiếng Suguda, xuất hiện khoảng thế kỷ VI TCN, dùng 3 loại chữ viết, một là chữ Suguda, sau phát triển dùng để viết kinh Phật; hai là chữ Mani, sau thành tiếng Ba Liệt, Hồi Hột; ba là chữ Syria, cũng dùng để viết tiếng Ba Liệt, Syria, Đột Quyết.
Đều là biến thể từ chữ Aramaic, viết ngang từ phải sang trái, cũng có một số ít từ trên xuống dưới.Tất Sa cười cười, buông lỏng tay, nhìn vẻ lãng tử: “Nhìn tôi không giống con cháu cửa Phật à? Thật ra lúc bé tôi cũng được đưa đi học Phật pháp, con em quý tộc Vương Đình đều vậy, từ nhỏ đã đi theo trưởng bối nghiên cứu kinh thư, chỉ có những người thông minh nhất, có tuệ căn nhất mới có tư cách tiếp tục theo sư tôn tu hành, Vương là người thông minh nhất, thiên tư bất phàm, sư tôn nói, tụi tôi so với ngài chỉ là một đám dê con suốt ngày be be.”Nói đến đây, Tất Sa cười khẽ.
“Vương học gì cũng nhanh, lúc ngài nói bốn thứ tiếng thì tụi tôi mới bắt đầu học tiếng Túc Đặc thôi.
Lúc ngài nghiên cứu thảo luận Phật lý với sư tôn, bọn tôi nghe như là thiên thư.”Dao Anh nhớ đến truyền thuyết bữa giờ nghe được, “Ta nghe tiểu sa di nói, lúc Phật Tử ra đời, trên trời Thánh Thành có hiện tượng lạ, dân chúng cả thành đều thấy.”Tất Sa thoáng lặng thinh trong chớp mắt, kéo khóe miệng: “Phải, hôm đó mây ngũ sắc đầy trời, trên đầu Vương cung cứ như có ánh Phật quang bao phủ nên hình ảnh Phật, còn có cả tiếng Phật niệm kinh.
Sư tôn nói, là vì thế gian loạn lạc nên thần Phật chuyển thế đầu thai trong thân xác phàm, xuống trần lịch kiếp, cảm hóa vạn dân, phổ độ chúng sinh.”Dao Anh cười cười.
Dù lời Tất Sa là thật hay giả, dân chúng Vương Đình hẳn rất tin tưởng.Đêm đến, Dao Anh thử đồ Tất Sa đưa tới, quả nhiên là lấy cỡ người nàng mà may cắt, rất vừa vặn, không biết Tất Sa thăm dò số đo nàng từ đâu nữa.Đến nửa đêm, đang ngủ mơ mơ màng màng, ngoài cửa sổ có tiếng người đi lại ồn ào, nàng hoảng sợ thức dậy.
Tạ Thanh từ ngoài vào, nhỏ giọng: “Công chúa, là phía chính điện, Phật Tử dọn đi Phật Tự.”Bình thường Đàm Ma La Già ở Phật Tự, lần này không biết tại sao luôn ở lại Vương cung dưỡng bệnh, ngày mai trong chùa cử hành Pháp hội, chàng phải chuyển về.Dao Anh nằm xuống ngủ tiếp, nghĩ thầm: hình như hòa thượng cứ luôn dọn nhà lúc nửa đêm nhỉ.Sáng sớm hôm sau, Tất Sa mặc một bộ y phục mới lộng lẫy, thắt lưng gấm, bừng bừng phấn chấn, cầm một bó hoa tươi lớn đến, đứng trước cửa sân, tóc vàng lấp lánh.Dao Anh đã thay trang phục nữ tử Vương Đình, tóc đen chải thành bím, quấn dây lụa rực rỡ và đá quý, một bộ cẩm bào áo cổ bẻ đoàn khoa hình cây cối và hươu nai, ống tay áo điểm vòng châu, dưới chân giày cổ cao thêu chỉ vàng, cũng học dáng vẻ người địa phương, bên hông đeo chủy thủ khảm đầy đá quý, bước xuống thềm đá, ngẩng mặt mỉm cười.Giống như toàn bộ tia nắng chói chang từ cao cao chiếu xuống đang lồng lên người nàng.Tất Sa trố mắt rớt miệng nhìn Dao Anh, ngẩn ngơ mãi, đến khi nàng đến trước mặt quơ quơ tay mới lấy lại tinh thần.“Công chúa thật đẹp.” Moi ruột gan cũng không nghĩ ra nên ca ngợi thế nào, trở nên ấp úng vụng về.Dao Anh nhẹ cong khóe môi, mạng che bịt kín gương mặt, nhìn Tất Sa bối rối trước mặt chợt nhớ tới đám thiếu niên lang ăn chơi Trường An kia suốt ngày giục ngựa chạy theo nàng.Giờ đây nhớ lại những năm tháng ở Trường An, dường như đã qua mấy đời.Lễ hành tượng bắt đầu từ sáng sớm, các con đường trong thành được chùi rửa, cửa thành, cửa Lâu chăng màn, trang trí khắp nơi đổi mới toàn bộ.Tượng Phật sắc sảo được đặt trên chiếc xe hai mươi chỗ bốn bánh lớn, cao ba bốn trượng, di chuyển quanh mấy đường chính trong thành.
Mỗi vòng bốn bánh đều rất lộng lẫy, trang trí vàng bạc, ngọc lưu ly, pha lê, mưu sa lạc yết lạp bà, trân châu đỏ, a thấp ma yết lạp bà*, màn chướng rủ xuống, dù che đi theo, như một tòa cung điện cỡ nhỏ di động.
Bức tượng Phật có hoa văn trang sức vàng bạc, chuỗi ngọc rủ xuống ngực, duyên dáng xinh đẹp, tư thái trang nghiêm.*thất bảo, phiên âm theo tiếng Phạn: kim, ngân, phệ lưu ly, pha chi già, mưu sa lạc yết lạp bà, xích chân châu, a thấp ma yết lạp bà.
Mai: tả lễ hành tượng tham khảo truyện Pháp hiển.Dân chúng trong thành đổ xô ra, nam nữ già trẻ, tóc bạc tóc trái đào, ai cũng thay y phục mới tinh, nhảy cẫng reo hò sát đoàn xe về hướng cửa thành, miệng niệm tụng Phật hiệu.Tất Sa đưa Dao Anh ra Vương cung, người trên đường lớn như sóng, chen vai sát cánh.Tạ Thanh Tạ Xung chau mày, sợ bị đám người tách ra, theo thật sát bên cạnh Dao Anh.Trên đường, A Sử Na Tất Sa giải thích mỗi một nghi thức cho Dao Anh, quan tâm chu đáo, kiên nhẫn nhiệt tình, trong đám đông thỉnh thoảng có người chào hỏi, anh ta cười đáp lại, rất có duyên.Bị lây tâm tình của anh, Dao Anh tạm thời thả lỏng, cảm nhận lễ hội náo nhiệt của Vương Đình.Dưới cửa thành thảm nỉ trải dài, dài trải chiên thảm, chiếc xe lớn chậm rãi đến trước cửa lâu bên dưới đài cao.
Trên đài cao đặt hương án, trang trí đầy ngọc châu tơ lụa, ánh vàng óng ánh, đám Vương công đại thần mặc hoa phục đi xuống đài, cởi mũ mềm, chân trần tiến lên đón.Một bản nhạc réo rắt nhẹ nhàng từ phía Nam đến, đám người đang sục sôi bỗng yên ắng lại, tất cả như nín thở, tự giác lùi qua hai bên đường, ngẩng đầu chăm chú nhìn qua bên kia con phố dài, vẻ đầy cung kính, trong mắt mang cuồng nhiệt.Dao Anh nhìn theo .Hai nhóm nhà sư mặc Pháp y, tay cầm lư hương dẫn đường, một con voi phủ tấm che đính đầy châu báu, trang trí hoa lệ từ phía Nam chậm rãi đi tới, trên lưng voi đặt bảo tọa, có người ngồi ngay ngắn trên đó, mặt như trăng lạnh, mắt như hoa sen, một tay cầm nhánh sen, một tay nâng hoa sen, người mặc áo cà sa rộng rãi màu trắng thêu chỉ vàng, đôi mắt cụp xuống như đang thiền định, quanh người như có ánh Phật quang mờ nhạt bao phủ, thoảng như vị thần.Đàm Ma La Già tới.Chàng nhẹ nhàng liếc qua đám đông, thế gian vạn vật như không lưu vào đáy mắt.Đám người đang rộn rộn ràng ràng yên tĩnh được một lát rồi vỡ ra tiếng reo hò vang tận mây xanh, tất cả ngước nhìn chàng, đầy kích động, mặt đỏ ửng, tranh nhau rải hoa về phía chàng, còn có người muốn tiến lên chạm vào góc áo chàng, bị kỵ sĩ Trung quân áo lam ngăn lại.Tiếng nhạc uyển chuyển mượt mà, hoa tươi bay xuống như mưa.Voi đi đến trước đài cao, hiền lành ngoan ngoãn uốn gối, Vương công đại thần tiến lên mấy bước, quỳ cạnh chân voi, Đàm Ma La Già buông chân, đạp trên tay và vai đại thần bước lên đài cao.Tạ Thanh Tạ Hướng hơi sửng sốt, nhỏ giọng hỏi: “Công chúa, quy củ gì thế? Vương họ giẫm lên cả vai của đại thần ạ!”Dao Anh giải thích: “Đây là lễ thăng tọa, rất phổ biến ở Thiên Trúc và Tây Vực.”Ánh mắt nàng tập trung vào đám đại thần, đám Khang Mạc Già đứng nghiêm túc dưới đài cao, thần thái cung kính, trên mặt không chút vẻ oán giận — nhìn uy tín Đàm Ma La Già như rồng cuốn, họ nào dám ko nghiêm túc?Một giọng nói tinh khiết nhẹ nhàng bắt đầu vang trên đài cao, Đàm Ma La Già bắt đầu tuyên giảng, dùng tiếng Hồ mà dân phổ thông đều có thể nghe hiểu.
Dao Anh nghe một lúc chỉ hiểu đại khái một điều, ngài đang giảng tích cũ, Phật thấy cuộc sống đau khổ, từ đó chán nản, tham thiền ngộ đạo.Giọng chàng trong lạnh uyển chuyển, mang theo vần luật trong sáng ung dung, dân chúng nghe như si như say.Nửa khắc sau đó Dao Anh hoàn toàn hết hiểu, ngẩng nhìn Đàm Ma La Già trên đài, khuôn mặt đẹp khí độ xuất trần, đã hoàn toàn nhìn không ra dấu vết của người mang bệnh nặng.Dao Anh phát hiện hình như mình chưa từng thấy phong thái của Đàm Ma La Già khi đứng thẳng, vừa rồi ngài ấy giẫm lên vai đại thần lên đài cao, đứng thẳng người, thân hình cao gầy thẳng tắp, có vẻ cao hơn cả Tất Sa một chút.Rốt cuộc bệnh của ngài ấy là sao thế nhỉ?Pháp hội kéo dài một canh giờ, A Sử Na Tất Sa nghe được một nửa, đưa Dao Anh lui ra ngoài, dẫn nàng đi Phật Tự.Phật Tự sẽ cử hành đại hội tranh biện kinh thư, sau khi Đàm Ma La Già tuyên giảng xong, đại hội liền bắt đầu.
Nhóm cao tăng đã tới trước, ngoài việc tham quan Pháp hội, những người còn lại chuẩn bị để tranh luận, giữa đình viện chật ních tăng nhân, đám thì ngồi vào bàn nhắm mắt trầm tư mặc tưởng, kẻ thì ngồi cạnh nhau tranh luận lớn tiếng.Bầu không khí trong chùa khẩn trương mà sinh động, đám tiểu sa di trong chùa ai cũng vẻ mặt đầy mong chờ, chờ xem phong thái Đàm Ma La Già khẩu chiến với một đám sư kia.Lúc xưa chàng nổi danh vì thắng trong đại hội tranh biện.Dao Anh đi theo Tất Sa tìm đến chỗ ngồi, buồn bực ngán ngẩm đảo mắt một vòng.
Tất Sa cúi đầu kể vài câu chuyện vui khi tu hành lúc bé, đột nhiên một ánh mắt sắc bén quét tới.Tim Dao Anh giật thót, đón lấy ánh mắt kia.Trong góc đình viện, một người đàn ông mặc trường bào tay lỡ lười biếng dựa vào cạnh Phật tháp, vừa trò chuyện với vị sư bên cạnh, vừa ngước nhìn nàng, con ngươi màu vàng nhạt lóng lánh dưới ánh mặt trời đủ làm người rét lạnh.Là Hải Đô A Lăng!Thấy nàng nhận ra mình, Hải Đô A Lăng khẽ nhếch miệng, hất cằm, đường cong thô kệch cứng cáp.Dao Anh không muốn chung một chỗ với y, đứng dậy rời đi.Tất Sa ngơ ngác đứng lên, thấy thần sắc nàng rất không thích hợp bèn nhìn theo hướng nàng ban nãy, đụng phải ánh mắt của Hải Đô A Lăng.
Hai bên nhìn nhau một lúc, Hải Đô A Lăng quệt khóe môi, thu tầm mắt, nở nụ cười giễu cợt.Tất Sa mặt đỏ bừng, cất bước đuổi theo Dao Anh, xấu hổ nói: “Văn Chiêu công chúa, Bắc Nhung cũng phái các sư đến tranh biện với Vương, có điều tôi không biết sứ giả họ phái tới là Vương tử Hải Đô A Lăng!”“Công chúa không cần sợ, đây là Vương Đình, y không dám làm loạn!”Dao Anh vội vàng ra khỏi Phật Tự, từ từ trấn an lại, dừng bước quay sang Tất Sa cười cười: “Ta không muốn nhìn thấy y, không thể cùng Tướng quân xem đại hội biện kinh rồi.”Tất Sa vội nói: “Vừa vặn tôi cũng không muốn xem nữa, tôi đưa công chúa về hoàng cung.”Hai người trở về Vương cung, Dao Anh căn dặn thân binh: “Mấy hôm nay không cho phép ai ra cung, người Bắc Nhung đang ở Thánh Thành.”Đám người biết nặng nhẹ, gật đầu nghe lời.Dao Anh nhớ tới nụ cười vẻ chắc chắn phải được bên môi Hải Đô A Lăng, ăn ngủ không yên.
Nàng sẽ không rơi vào tay y lần nữa, nàng phải về được Trung Nguyên.…Dao Anh không biết, Trung Nguyên tám ngàn dặm ngoài kia, cũng có người nghĩ đến nàng.Mấy tháng trước, Trường An.Một con khoái mã xuất phát từ Bùi gia, chạy cả ngày lẫn đêm, liên tục ba ngày ba đêm, đến kinh thành, không kịp thở mấy hơi đã thẳng đến Đông cung.Có tiếng thái giám thông báo: “Điện hạ, người phái đi Bùi gia đã về!”Tiếng bước chân đột ngột vang lên, một người mặc lễ phục Thái tử sải bước đi ra, mắt phượng đỏ quạch.
Đây là ở Vương Đình, có Vương nhắc nhở, ở mấy thành bang khác, mạng người còn không bằng một con dê.”Dao Anh nhẹ thở dài.
Trong thời loạn thì dù Trung Nguyên hay ngoại vực thì mạng người cũng như cỏ rác thôi.
Ở Tây Vực, không chỉ người Hán bị sỉ nhục, giữa các bộ tộc chiếm đoạt nhau, rất nhiều bộ tộc bị bộ tộc khác ép thành nô dịch, sống không bằng heo chó.Trung Nguyên cần một Vương triều lớn mạnh để thống nhất, Tây Vực cũng vậy.Tất Sa vỗ vỗ tay, hai thị nữ đáp lời đi vào viện tử, trong tay nâng chiếc tráp.“Hôm ấy là tôi suy nghĩ không chu toàn, y phục công chúa bị vấy bẩn, đây là tôi đặc biệt chuẩn bị cho người.” Tất Sa chỉ chiếc tráp, cười híp mắt nói.Dao Anh từ chối: “Tướng quân vất vả vì ta, ta còn chưa đa tạ Tướng quân, không dám làm Tướng quân tốn kém.”Tất Sa phất tay, ngắt lời: “Nếu công chúa muốn đa tạ thì mai là lễ hành tượng, nam nữ già trẻ trong thành đều mặc đẹp tham gia bái Phật, Công chúa giúp tôi đi Phật tự dự Pháp hội nhé? Người còn chưa từng đi dạo Thánh Thành nhỉ? Vừa vặn cho tôi một cơ hội làm người chủ nhà tận tình vậy.”Dao Anh chần chừ ít lâu, mấy hôm nay A Sử Na Tất Sa tất tả giúp đỡ nàng, cũng nên cảm tạ, sau Pháp hội còn cùng đi Cao Xương nữa, bèn gật đầu đồng ý.
Nàng không tiện ra ngoài đi lại nhưng nếu có quý tộc Vương Đình đi cạnh như Tất Sa, hẳn gã Tiết Duyên Na không dám đến khiêu khích.Tất Sa cười đầy rạng rỡ: “Tôi sẽ bảo sử nữ* giúp công chúa chuẩn bị y phục đẹp cho Lễ hội, công chúa thử thay đổi, nếu không vừa, bảo mấy cô ấy chỉnh lại.”*hầu gái, thị nữNói xong, lại tiếp, “Đã áng theo cỡ người của công chúa mà cắt may, công chúa tuyệt đối đừng khách khí nhé, công chúa là khách của Vương cũng chính là khách của tôi.”Thấy Dao Anh cụp mắt như định tìm lý do từ chối, anh ta hất mày rậm, cố tạo vẻ nghiêm nghị cứng rắn: “Công chúa thật tình muốn thấy tôi buồn khổ à?”Dao Anh cười cười, đa tạ xong ra hiệu thân binh tiếp nhận tráp, nhưng không về phòng ngay để thay mà hỏi một chuyện.
“Người hôm đó trên Thành lâu là Nhiếp Chính Vương Tô Đan Cổ, hầu cận của Phật tử nhỉ?”Ánh mắt Tất Sa hơi lóe, gật đầu, lại cười nói: “Nhiếp Chính Vương đã dọa công chúa rồi nhỉ? Công chúa không cần sợ ngài ấy, ngài thưởng phạt phân minh, hơn nữa lại rất trung thành với Vương.”Dao Anh quả thật đã bị Tô Đan Cổ dọa, mấy đêm nay toàn mơ cảnh hắn chặt đứt đầu tên cướp, bóng lưng cao lớn gầy gò thẳng tắp kia vô cùng dứt khoát, sát khí lẫm liệt, như Dạ Xoa.
Trong mộng bừng tỉnh, trong đầu nàng hiện lên một nghi vấn: sau khi Đàm Ma La Già chết bệnh, Vương Đình hủy diệt, Tô Đan Cổ thân là Nhiếp Chính Vương đi đâu? Hắn chấp chưởng đại quyền quân chính, sao biến mất không một dấu vết?Chả nhẽ hắn bị Vương công đại thần ám sát?Dao Anh trăm mối không có lời giải.Tô Đan Cổ quá thần bí, hành tung bí hiểm, rất ít khi ra mặt, khi mà khuôn mặt xấu xí dữ tợn kia xuất hiện trước đám đông cũng chính là lúc hắn đại khai sát giới.Nàng thử thăm dò: “Nhiếp Chính Vương bao nhiêu tuổi nhỉ?”Ngón tay Tất Sa sờ sờ cằm, nghĩ một lát rồi nói: “Nhiếp Chính Vương lớn hơn tôi với Vương mấy tuổi, hắn là sư huynh bọn tôi.”Thì ra Tô Đan Cổ là sư huynh của Đàm Ma La Già.Dao Anh như có điều suy nghĩ, nghe xong nửa câu, kinh ngạc nói: “Tướng quân và Phật tử từng là sư huynh đệ à? Tướng quân cũng là người theo Phật?”A Sử Na Tất Sa là hậu duệ của Vương tộc Đột Quyết, tên anh ta Tất Sa lấy từ tiếng Túc Đặc*, nghĩa là người rực rỡ, mẹ anh ta thờ phụng Hỏa giáo, sao lại không theo Hỏa giáo giống mẹ?*Tiếng Suguda, xuất hiện khoảng thế kỷ VI TCN, dùng 3 loại chữ viết, một là chữ Suguda, sau phát triển dùng để viết kinh Phật; hai là chữ Mani, sau thành tiếng Ba Liệt, Hồi Hột; ba là chữ Syria, cũng dùng để viết tiếng Ba Liệt, Syria, Đột Quyết.
Đều là biến thể từ chữ Aramaic, viết ngang từ phải sang trái, cũng có một số ít từ trên xuống dưới.Tất Sa cười cười, buông lỏng tay, nhìn vẻ lãng tử: “Nhìn tôi không giống con cháu cửa Phật à? Thật ra lúc bé tôi cũng được đưa đi học Phật pháp, con em quý tộc Vương Đình đều vậy, từ nhỏ đã đi theo trưởng bối nghiên cứu kinh thư, chỉ có những người thông minh nhất, có tuệ căn nhất mới có tư cách tiếp tục theo sư tôn tu hành, Vương là người thông minh nhất, thiên tư bất phàm, sư tôn nói, tụi tôi so với ngài chỉ là một đám dê con suốt ngày be be.”Nói đến đây, Tất Sa cười khẽ.
“Vương học gì cũng nhanh, lúc ngài nói bốn thứ tiếng thì tụi tôi mới bắt đầu học tiếng Túc Đặc thôi.
Lúc ngài nghiên cứu thảo luận Phật lý với sư tôn, bọn tôi nghe như là thiên thư.”Dao Anh nhớ đến truyền thuyết bữa giờ nghe được, “Ta nghe tiểu sa di nói, lúc Phật Tử ra đời, trên trời Thánh Thành có hiện tượng lạ, dân chúng cả thành đều thấy.”Tất Sa thoáng lặng thinh trong chớp mắt, kéo khóe miệng: “Phải, hôm đó mây ngũ sắc đầy trời, trên đầu Vương cung cứ như có ánh Phật quang bao phủ nên hình ảnh Phật, còn có cả tiếng Phật niệm kinh.
Sư tôn nói, là vì thế gian loạn lạc nên thần Phật chuyển thế đầu thai trong thân xác phàm, xuống trần lịch kiếp, cảm hóa vạn dân, phổ độ chúng sinh.”Dao Anh cười cười.
Dù lời Tất Sa là thật hay giả, dân chúng Vương Đình hẳn rất tin tưởng.Đêm đến, Dao Anh thử đồ Tất Sa đưa tới, quả nhiên là lấy cỡ người nàng mà may cắt, rất vừa vặn, không biết Tất Sa thăm dò số đo nàng từ đâu nữa.Đến nửa đêm, đang ngủ mơ mơ màng màng, ngoài cửa sổ có tiếng người đi lại ồn ào, nàng hoảng sợ thức dậy.
Tạ Thanh từ ngoài vào, nhỏ giọng: “Công chúa, là phía chính điện, Phật Tử dọn đi Phật Tự.”Bình thường Đàm Ma La Già ở Phật Tự, lần này không biết tại sao luôn ở lại Vương cung dưỡng bệnh, ngày mai trong chùa cử hành Pháp hội, chàng phải chuyển về.Dao Anh nằm xuống ngủ tiếp, nghĩ thầm: hình như hòa thượng cứ luôn dọn nhà lúc nửa đêm nhỉ.Sáng sớm hôm sau, Tất Sa mặc một bộ y phục mới lộng lẫy, thắt lưng gấm, bừng bừng phấn chấn, cầm một bó hoa tươi lớn đến, đứng trước cửa sân, tóc vàng lấp lánh.Dao Anh đã thay trang phục nữ tử Vương Đình, tóc đen chải thành bím, quấn dây lụa rực rỡ và đá quý, một bộ cẩm bào áo cổ bẻ đoàn khoa hình cây cối và hươu nai, ống tay áo điểm vòng châu, dưới chân giày cổ cao thêu chỉ vàng, cũng học dáng vẻ người địa phương, bên hông đeo chủy thủ khảm đầy đá quý, bước xuống thềm đá, ngẩng mặt mỉm cười.Giống như toàn bộ tia nắng chói chang từ cao cao chiếu xuống đang lồng lên người nàng.Tất Sa trố mắt rớt miệng nhìn Dao Anh, ngẩn ngơ mãi, đến khi nàng đến trước mặt quơ quơ tay mới lấy lại tinh thần.“Công chúa thật đẹp.” Moi ruột gan cũng không nghĩ ra nên ca ngợi thế nào, trở nên ấp úng vụng về.Dao Anh nhẹ cong khóe môi, mạng che bịt kín gương mặt, nhìn Tất Sa bối rối trước mặt chợt nhớ tới đám thiếu niên lang ăn chơi Trường An kia suốt ngày giục ngựa chạy theo nàng.Giờ đây nhớ lại những năm tháng ở Trường An, dường như đã qua mấy đời.Lễ hành tượng bắt đầu từ sáng sớm, các con đường trong thành được chùi rửa, cửa thành, cửa Lâu chăng màn, trang trí khắp nơi đổi mới toàn bộ.Tượng Phật sắc sảo được đặt trên chiếc xe hai mươi chỗ bốn bánh lớn, cao ba bốn trượng, di chuyển quanh mấy đường chính trong thành.
Mỗi vòng bốn bánh đều rất lộng lẫy, trang trí vàng bạc, ngọc lưu ly, pha lê, mưu sa lạc yết lạp bà, trân châu đỏ, a thấp ma yết lạp bà*, màn chướng rủ xuống, dù che đi theo, như một tòa cung điện cỡ nhỏ di động.
Bức tượng Phật có hoa văn trang sức vàng bạc, chuỗi ngọc rủ xuống ngực, duyên dáng xinh đẹp, tư thái trang nghiêm.*thất bảo, phiên âm theo tiếng Phạn: kim, ngân, phệ lưu ly, pha chi già, mưu sa lạc yết lạp bà, xích chân châu, a thấp ma yết lạp bà.
Mai: tả lễ hành tượng tham khảo truyện Pháp hiển.Dân chúng trong thành đổ xô ra, nam nữ già trẻ, tóc bạc tóc trái đào, ai cũng thay y phục mới tinh, nhảy cẫng reo hò sát đoàn xe về hướng cửa thành, miệng niệm tụng Phật hiệu.Tất Sa đưa Dao Anh ra Vương cung, người trên đường lớn như sóng, chen vai sát cánh.Tạ Thanh Tạ Xung chau mày, sợ bị đám người tách ra, theo thật sát bên cạnh Dao Anh.Trên đường, A Sử Na Tất Sa giải thích mỗi một nghi thức cho Dao Anh, quan tâm chu đáo, kiên nhẫn nhiệt tình, trong đám đông thỉnh thoảng có người chào hỏi, anh ta cười đáp lại, rất có duyên.Bị lây tâm tình của anh, Dao Anh tạm thời thả lỏng, cảm nhận lễ hội náo nhiệt của Vương Đình.Dưới cửa thành thảm nỉ trải dài, dài trải chiên thảm, chiếc xe lớn chậm rãi đến trước cửa lâu bên dưới đài cao.
Trên đài cao đặt hương án, trang trí đầy ngọc châu tơ lụa, ánh vàng óng ánh, đám Vương công đại thần mặc hoa phục đi xuống đài, cởi mũ mềm, chân trần tiến lên đón.Một bản nhạc réo rắt nhẹ nhàng từ phía Nam đến, đám người đang sục sôi bỗng yên ắng lại, tất cả như nín thở, tự giác lùi qua hai bên đường, ngẩng đầu chăm chú nhìn qua bên kia con phố dài, vẻ đầy cung kính, trong mắt mang cuồng nhiệt.Dao Anh nhìn theo .Hai nhóm nhà sư mặc Pháp y, tay cầm lư hương dẫn đường, một con voi phủ tấm che đính đầy châu báu, trang trí hoa lệ từ phía Nam chậm rãi đi tới, trên lưng voi đặt bảo tọa, có người ngồi ngay ngắn trên đó, mặt như trăng lạnh, mắt như hoa sen, một tay cầm nhánh sen, một tay nâng hoa sen, người mặc áo cà sa rộng rãi màu trắng thêu chỉ vàng, đôi mắt cụp xuống như đang thiền định, quanh người như có ánh Phật quang mờ nhạt bao phủ, thoảng như vị thần.Đàm Ma La Già tới.Chàng nhẹ nhàng liếc qua đám đông, thế gian vạn vật như không lưu vào đáy mắt.Đám người đang rộn rộn ràng ràng yên tĩnh được một lát rồi vỡ ra tiếng reo hò vang tận mây xanh, tất cả ngước nhìn chàng, đầy kích động, mặt đỏ ửng, tranh nhau rải hoa về phía chàng, còn có người muốn tiến lên chạm vào góc áo chàng, bị kỵ sĩ Trung quân áo lam ngăn lại.Tiếng nhạc uyển chuyển mượt mà, hoa tươi bay xuống như mưa.Voi đi đến trước đài cao, hiền lành ngoan ngoãn uốn gối, Vương công đại thần tiến lên mấy bước, quỳ cạnh chân voi, Đàm Ma La Già buông chân, đạp trên tay và vai đại thần bước lên đài cao.Tạ Thanh Tạ Hướng hơi sửng sốt, nhỏ giọng hỏi: “Công chúa, quy củ gì thế? Vương họ giẫm lên cả vai của đại thần ạ!”Dao Anh giải thích: “Đây là lễ thăng tọa, rất phổ biến ở Thiên Trúc và Tây Vực.”Ánh mắt nàng tập trung vào đám đại thần, đám Khang Mạc Già đứng nghiêm túc dưới đài cao, thần thái cung kính, trên mặt không chút vẻ oán giận — nhìn uy tín Đàm Ma La Già như rồng cuốn, họ nào dám ko nghiêm túc?Một giọng nói tinh khiết nhẹ nhàng bắt đầu vang trên đài cao, Đàm Ma La Già bắt đầu tuyên giảng, dùng tiếng Hồ mà dân phổ thông đều có thể nghe hiểu.
Dao Anh nghe một lúc chỉ hiểu đại khái một điều, ngài đang giảng tích cũ, Phật thấy cuộc sống đau khổ, từ đó chán nản, tham thiền ngộ đạo.Giọng chàng trong lạnh uyển chuyển, mang theo vần luật trong sáng ung dung, dân chúng nghe như si như say.Nửa khắc sau đó Dao Anh hoàn toàn hết hiểu, ngẩng nhìn Đàm Ma La Già trên đài, khuôn mặt đẹp khí độ xuất trần, đã hoàn toàn nhìn không ra dấu vết của người mang bệnh nặng.Dao Anh phát hiện hình như mình chưa từng thấy phong thái của Đàm Ma La Già khi đứng thẳng, vừa rồi ngài ấy giẫm lên vai đại thần lên đài cao, đứng thẳng người, thân hình cao gầy thẳng tắp, có vẻ cao hơn cả Tất Sa một chút.Rốt cuộc bệnh của ngài ấy là sao thế nhỉ?Pháp hội kéo dài một canh giờ, A Sử Na Tất Sa nghe được một nửa, đưa Dao Anh lui ra ngoài, dẫn nàng đi Phật Tự.Phật Tự sẽ cử hành đại hội tranh biện kinh thư, sau khi Đàm Ma La Già tuyên giảng xong, đại hội liền bắt đầu.
Nhóm cao tăng đã tới trước, ngoài việc tham quan Pháp hội, những người còn lại chuẩn bị để tranh luận, giữa đình viện chật ních tăng nhân, đám thì ngồi vào bàn nhắm mắt trầm tư mặc tưởng, kẻ thì ngồi cạnh nhau tranh luận lớn tiếng.Bầu không khí trong chùa khẩn trương mà sinh động, đám tiểu sa di trong chùa ai cũng vẻ mặt đầy mong chờ, chờ xem phong thái Đàm Ma La Già khẩu chiến với một đám sư kia.Lúc xưa chàng nổi danh vì thắng trong đại hội tranh biện.Dao Anh đi theo Tất Sa tìm đến chỗ ngồi, buồn bực ngán ngẩm đảo mắt một vòng.
Tất Sa cúi đầu kể vài câu chuyện vui khi tu hành lúc bé, đột nhiên một ánh mắt sắc bén quét tới.Tim Dao Anh giật thót, đón lấy ánh mắt kia.Trong góc đình viện, một người đàn ông mặc trường bào tay lỡ lười biếng dựa vào cạnh Phật tháp, vừa trò chuyện với vị sư bên cạnh, vừa ngước nhìn nàng, con ngươi màu vàng nhạt lóng lánh dưới ánh mặt trời đủ làm người rét lạnh.Là Hải Đô A Lăng!Thấy nàng nhận ra mình, Hải Đô A Lăng khẽ nhếch miệng, hất cằm, đường cong thô kệch cứng cáp.Dao Anh không muốn chung một chỗ với y, đứng dậy rời đi.Tất Sa ngơ ngác đứng lên, thấy thần sắc nàng rất không thích hợp bèn nhìn theo hướng nàng ban nãy, đụng phải ánh mắt của Hải Đô A Lăng.
Hai bên nhìn nhau một lúc, Hải Đô A Lăng quệt khóe môi, thu tầm mắt, nở nụ cười giễu cợt.Tất Sa mặt đỏ bừng, cất bước đuổi theo Dao Anh, xấu hổ nói: “Văn Chiêu công chúa, Bắc Nhung cũng phái các sư đến tranh biện với Vương, có điều tôi không biết sứ giả họ phái tới là Vương tử Hải Đô A Lăng!”“Công chúa không cần sợ, đây là Vương Đình, y không dám làm loạn!”Dao Anh vội vàng ra khỏi Phật Tự, từ từ trấn an lại, dừng bước quay sang Tất Sa cười cười: “Ta không muốn nhìn thấy y, không thể cùng Tướng quân xem đại hội biện kinh rồi.”Tất Sa vội nói: “Vừa vặn tôi cũng không muốn xem nữa, tôi đưa công chúa về hoàng cung.”Hai người trở về Vương cung, Dao Anh căn dặn thân binh: “Mấy hôm nay không cho phép ai ra cung, người Bắc Nhung đang ở Thánh Thành.”Đám người biết nặng nhẹ, gật đầu nghe lời.Dao Anh nhớ tới nụ cười vẻ chắc chắn phải được bên môi Hải Đô A Lăng, ăn ngủ không yên.
Nàng sẽ không rơi vào tay y lần nữa, nàng phải về được Trung Nguyên.…Dao Anh không biết, Trung Nguyên tám ngàn dặm ngoài kia, cũng có người nghĩ đến nàng.Mấy tháng trước, Trường An.Một con khoái mã xuất phát từ Bùi gia, chạy cả ngày lẫn đêm, liên tục ba ngày ba đêm, đến kinh thành, không kịp thở mấy hơi đã thẳng đến Đông cung.Có tiếng thái giám thông báo: “Điện hạ, người phái đi Bùi gia đã về!”Tiếng bước chân đột ngột vang lên, một người mặc lễ phục Thái tử sải bước đi ra, mắt phượng đỏ quạch.