Nguyệt Nhi Viên

Chương 3

 

Gió xuân ấm áp, hương hoa nhè nhẹ giữa không trung. Sở Lăng ngồi trên đùi phụ thân, đầu nhỏ gục xuống, mệt đến nỗi ngủ gà ngủ gật.

 

Ngồi bên kia góc phòng, Tần Bất Hoán phe phẩy quạt, nghe Y Vũ nói về chuyện buôn bán ở phương nam.

 

Chuyện này đáng nhẽ ra là do hắn chịu trách nhiệm, nhưng trước đó vài ngày, hắn lại đến phương bắc, nên Y Vũ mới tiếp quản.

 

Thấy nữ nhi cứ gà gật, Y Vũ liền đặt quyển sách xuống, gót sen nhẹ nhàng bước.

 

"Để thiếp ôm con, chàng nghỉ ngơi một chút đi." Nàng vươn tay, nói khẽ.

 

Sở Cuồng lắc đầu: "Cứ để ta."

 

"Vậy, nếu mỏi tay quá thì phải nói với thiếp đó." Nàng cười nói, rồi ngồi xuống bên cạnh phu quân, không xem sách trên bàn nữa. Nàng thông minh hơn người, từng câu từng chữ trong sách đã sớm ở trong đầu nàng rồi.

 

Sở Cuồng gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng ánh mắt nhìn thê tử lại tràn đầy vẻ dịu dàng.

 

"Có phải ta nên rời đi không, để tránh phá hỏng cảnh tượng một nhà vui vẻ, đầm ấm?" Từ góc phòng, truyền đến một âm thanh trêu chọc.

 

Khóe miệng Tần Bất Hoán hơi nhếch lên, ống tay áo trắng ngà cuộn đến trên cổ tay, tay cầm tách trà vừa nhẹ nhưng vẫn có lực, dáng vẻ so với nữ nhân còn đẹp hơn.

 

Đưa tách trà lên miệng, hắn nhấp một ngụm nhỏ, nghiêng đầu nhìn đôi phu thê kia.

 

Nếu là mấy năm trước, có đánh chết hắn cũng không tin, một Sở Cuồng nổi danh lãnh khốc lại có thể lộ ra ánh mắt ôn nhu như thế. Xem ra, sức mạnh của gia đình quả nhiên kinh người, có thể trong vài năm ngắn ngủi, biến một người sắt đá thành nhu hòa.

 

"Nếu là kẻ thức thời, sẽ biết phải rời đi rồi, còn có thể ngồi đó đặt câu hỏi sao?" Y Vũ mỉm cười, tiện tay cầm một quả mơ, đút vào miệng trượng phu.

 

"Phu nhân, là ngài tìm ta, muốn nghiên cứu và thảo luận chuyện buôn bán." Tần Bất Hoán nhàn nhạt nói, rồi đặt tách trà xuống.

 

Y Vũ mỉm cười: "Chỉ muốn nói với huynh một tiếng, việc mở rộng buôn bán ở phương nam rất thuận lợi."

 

"Phái người đi rồi?" Hắn nhíu mày.

 

"Đúng vậy."

 

"Vậy, phu nhân còn gì dặn dò?"

 

Y Vũ đi vòng qua bàn, ân cần rót đầy trà cho hắn, không đáp lời.

 

"Huynh và Nguyệt nhi ở chung có tốt không?" Nàng khẽ cười.

 

Khuôn mặt tuấn tú có chút cứng ngắc, nháy mắt lại khôi phục vẻ bình thản.

 

"Không nhọc phu nhân lo lắng." Hắn lễ phép nói.

 

"Là sao?" Y Vũ bắt chước hắn, ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi.

 

"Dù sao cũng là huynh mang nàng ấy về, ta nhất thời không biết huynh sẽ xử trí thế nào, mới để nàng ở chỗ huynh, tiện thể hầu hạ huynh."

 

Nguyệt nhi rất lương thiện, làm cho tất cả mọi người trong phủ đều yêu mến. Nàng dáng vẻ tốt, tâm địa tốt, tính tình tốt, sức ăn lại càng tốt vô cùng!

 

Chính là...chính là...quá tốt!

 

Ai cũng không thể tưởng tượng nổi, cơ thể mượt mà kia có thể ăn sạch một thùng gỗ đầy cơm mỗi ngày, sức ăn đó còn gấp đôi so với nam tử trưởng thành.

 

Tần Bất Hoán hít sâu một hơi, rồi mỉm cười: "Ta đã quen một mình, không cần người hầu hạ."

 

Nữ nhân này lại dám nhắc chuyện của Nguyệt nhi! Phương phủ lớn như vậy, Y Vũ cứ khăng khăng đưa tiểu nha đầu kia vào phòng hắn, nửa tháng qua, bữa ăn tối của hắn đã vài lần không cánh mà bay rồi!

 

"Đừng từ chối nhanh như thế, nói không chừng, ngày nào đó huynh bị thương, sẽ cần người chăm sóc đó." Y Vũ bày ra vẻ mặt thân thiện.

 

"Phu nhân đang rủa ta sao?" Hắn nhíu mày.

 

Y Vũ vô tội nói: "Ta chỉ quan tâm huynh thôi".

 

Ngồi một bên, Sở Cuồng không hề nói xen vào, đã quá quen với chuyện đấu võ mồm của hai người. Một người là ái thê, một người là ái tướng, cả hai đều thông minh hơn người, ngoài mặt thì hợp tác vui vẻ, nhưng chỉ cần có cơ hội, sẽ không quên mỉa mai nhau vài câu.

 

Rắc...Một tiếng động rất nhỏ truyền xuống từ phía trên đại sảnh, cắt ngang cuộc thảo luận, mọi người đều ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn nóc nhà.

 

"Chuyện gì vậy?" Sở Cuồng nhíu mày, bảo vệ cho nữ nhi đang ngủ say trong lòng mình.

 

Một bàn tay nhỏ xinh, trắng nõn vỗ nhẹ hai cái lên cánh tay ngăm đen, tráng kiện như muốn trấn an.

 

"Không sao đâu, chỉ là dì Hương sai vài người lên sửa lại mái thôi. Mấy hôm trước, có vài miếng ngói bị vỡ, thiếp bảo người lên sửa lại." Y Vũ nhẹ giọng nói, sau đó quay đầu, nghiêm mặt nhìn Tần Bất Hoán.

 

"Huynh có ấn tượng gì về thôn Phượng Dương không?"

 

Trên khuôn mặt tuấn mỹ lướt qua vẻ nghiền ngẫm.

 

"Ta nhớ rõ, thôn đó buôn lậu muối." Hắn nhìn Y Vũ, chậm rãi mở miệng.

 

"Đúng vậy, chỗ ấy cách thành Hoán Sa hơn tám mươi dặm." Y Vũ giải thích, trên mặt lướt qua vẻ tươi cười.

 

"Vài ngày trước, một nhóm tráng đinh của Phượng Dương thôn bởi vì buôn lậu muối, đã bị bắt đến trấn Lâm Hải chờ thẩm vấn. Thương đội của chúng ta đi qua, biết được chuyện này, liền dùng bồ câu đưa tin về, muốn chúng ta đến xem."

 

"Thành Hoán Sa bắt đầu quản chuyện vớ vẩn từ bao giờ vậy?" Tần Bất Hoán nhàn nhạt nói, chẳng chút hứng thú với chuyện này.

 

Chuyện phiền phức trên thế gian này quá nhiều, hắn chỉ quen lo cho bản thân, lười phải can thiệp, có thể bớt được sẽ bớt. Nhưng ông trời cứ muốn gây khó khăn cho hắn, để cho đại ca kết nghĩa của hắn thú một nữ nhân thích lo chuyện bao đồng làm nương tử.

 

Y Vũ không chịu buông tha, vẫn tiếp tục thuyết phục.

 

"Coi như là vì đường sống sau này của thương đội chúng ta đi!" Nàng nói, ân cần rót trà cho Tần Bất Hoán.

 

"Ngài phái người khác đi." Hắn mới từ phương bắc về, chưa muốn bôn ba tiếp đâu.

 

"Huynh hiểu biết sâu rộng, có lẽ sẽ giúp được những người đó". Y Vũ vừa khuyên vừa dụ dỗ, ra sức thuyết phục.

 

"Còn nữa, gần đây huynh rất nhàn hạ, đưa Nguyệt nhi ra ngoài, cũng là một việc nhàn nhã."

 

Nhàn nhã? Tiểu nha đầu kia chưa giày vò hắn đã là may mắn lắm rồi!

 

Rắc...rắc...Tiếng động lại vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện.

 

Lúc này, tiếng ồn liên tục vang lên, từ góc phòng này đến góc kia, bụi bặm trút xuống như mưa xuân.

 

"Làm cái quỷ gì vậy?" Sở Cuồng nhíu chặt mày.

 

Rắc...rắc...rắc...rầm...

 

Nóc nhà bị một lực lớn tác động, thủng một mảng to, ngói ầm ầm rơi xuống. Bên cạnh miệng hố, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

 

"Giữ lấy ta, ta sắp...Á..."

 

Ngói tiếp tục rơi xuống, Sở Cuồng ôm chặt nữ nhi, giữ chặt thê

 

Dứt khoát phi thân ra bên ngoài trốn. Tần Bất Hoán vẫn bất động như núi, ngồi nguyên chỗ cũ, hơi nheo mắt lại, trừng cái hố lớn kia. Trong đống âm thành hỗn độn, hắn có thể phân biệt được tiếng kêu thảm thiết vừa rồi là do ai phát ra.

 

Rầm! Lại một tiếng động thật lớn, một cái chân béo mập xuyên qua hố trông vô cùng nguy hiểm.

 

“ Hu hu, giữ ta lại, ta trượt xuống rồi ... hu hu ... ” Tiếng kêu thảm thiết chuyển thành tiếng khóc bất lực.

 

“ Kéo lên! Kéo lên mau! ” Trên nóc nhà đầy tiếng ồn ào, đám người nhốn nháo, cố gắng nghĩ cách kéo cái chân béo ú lên.

 

“ Hu hu... ” Tiếng khóc nức nở hòa cùng tiếng hô gắng sức của mọi người xung quanh, cẳng chân nhỏ dần được kéo lên, rồi biến mất không thấy tăm hơi.

 

Chân mày của Tần Bất Hoán dần giãn ra, vừa cầm chén trà lên, còn chưa kịp đưa đến bên môi, trên nóc nhà đã truyền tới một tiếng động lớn.

 

“ Á! ” Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên.

 

Hắn lập tức đứng dậy, xoay người một cái như diều hâu, nhảy xa hơn ba thước, tránh xa cái hố lớn trên nóc nhà.

 

Thế nhưng, người tính không bằng trời tính, ‘ rầm ’ một tiếng, thân thể tròn vo rơi xuống từ cái hố lớn phía trên.

 

“ Á ... ” Tiếng kêu thảm thiết kéo dài, và kết thúc bằng một tiếng ‘ bịch ’ nặng nề.

 

Hình ảnh đó giống như mặt trăng rằm đang ở trên cao đột nhiên rơi mạnh xuống đất, tệ nhất là, vầng trăng kia còn vừa khéo rơi trúng chân hắn.

 

Cho dù là mình đồng da sắt, sợ là cũng không chịu nổi trọng lượng này, dù võ công của hắn có cao, mạnh đến đâu, nội công thâm hậu đến nhường nào, cũng sẽ huyết nhục mơ hồ.

 

Chân của hắn bị đè gãy rồi!

 

Qua một lúc lâu, hai người đang kề sát nhau, vẫn tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ, không thể thốt nên lời.

 

Trong đại sảnh vô cùng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ.

 

Nguyệt nhi vì tránh được kiếp nạn mà vui mừng khôn xiết. Nóc nhà cao thế kia, sàn nhà lại cứng, trong nháy mắt, nàng còn tưởng bản thân sẽ biến thành đống thịt vụn đó!

 

Chỉ là, vẻ mặt bừng bừng lửa giận của Tần Bất Hoán làm cho tâm tình vui sướng của nàng nhanh chóng biến mất. Ừm, nói thật, nàng không ngờ lúc gương mặt tuấn mĩ kia tức giận đến vặn vẹo, sẽ làm cho người ta sợ hãi như vậy.

 

Hai mắt hắn tóe lửa, khóe miệng nhếch cao, vẻ mặt hung dữ dọa người, vì chân đau nhức mà sắc mặt trắng bệch.

 

Không gian yên tĩnh, bầu không khí căng thẳng, chỉ có lửa giận trong đôi con ngươi đen láy càng lúc càng nóng rực.

 

“ Ngươi ở trên đó làm gì? ” Môi mỏng khó khắn phun ra mấy chữ, giọng nói dịu dàng nhưng ẩn chứa nguy hiểm, khiến người ta run rẩy.

 

“ Ở, sửa, sửa nóc nhà. ” Nàng nhỏ giọng đáp, hơi dịch chuyển cơ thể.

 

Nguyệt Nhi bắt đầu nghi ngờ, cho dù có bị ngã gãy tay hay cổ cũng không đáng sợ bằng chuyện phải đối mặt với Tần Bất Hoán đang tức giận.

 

“ Đừng nhúc nhích! ” Tần Bất Hoán quát to, hung dữ nhìn nàng.

 

Chưa từng có bất kỳ ai có thể phá vỡ sự bình tĩnh của hắn, ngoại trừ vầng trăng tròn này, toàn làm những chuyện kỳ quái, hoàn toàn phá nát sự kiềm chế của hắn.

 

Tức giận cùng đau đớn ào ạt kéo đến, hắn thật sự muốn nắm chặt vai nàng, dùng sức lắc!

 

“ Ừm, ta, ta chỉ muốn ... ” Nàng bị gương mặt hung tợn kia dọa sợ đến mức liên tục lùi về sau, chỉ mong bàn chân được bôi mỡ để nhanh chóng trốn khỏi hiện trường, mông đặt trên chân gãy của hắn, khẽ dịch chuyển.

 

Đau!

 

“ Thi Nguyệt Nhi! ” Tần Bất Hoán rống to, tiếng vang như sấm nổ, cửa sổ suýt chút nữa đã bị phá tan.

 

Nàng ngồi trên chân hắn, không dám động đậy, vẻ mặt vô tội, dùng ngón trỏ bịt chặt lỗ tai cả người run rẩy.

 

Hu hu, đừng mắng nàng mà, nàng đâu có cố ý! Gian phòng này lớn như vậy, có ai muốn rơi trúng hắn đâu, sao hắn không tránh xa một chút chứ?

 

“ Ta ... ờ ... ta, ta ... ” Do sợ hãi quá mức nên một lúc lâu sau Nguyệt nhi vẫn chẳng thể nói nên lời, cả người run rẩy, hai mắt tròn xoe tràn đầy kinh hãi.

 

Hắn, không phải hắn muốn làm thịt nàng chứ?

 

“ Ngươi dám cử động lần nữa, ta sẽ bóp chết ngươi! ” Hắn khàn giọng nói, hai tay nắm chặt, bắp đùi đau nhức khiến hắn đổ mồ hôi lạnh.

 

Mảnh xương gãy đâm vào bắp thịt, mỗi lần Nguyệt nhi cử động, giống như muốn lòi cả ra, nếu đổi lại là người khác thì đã sớm ngất đi rồi.

 

“ Được được được, ta ngồi yên đây. ” Nàng liên tục gật đầu, toàn thân cứng ngắc, không dám kích thích hắn nữa.

 

Đứng ở ngoài cửa, phu thê thành chủ cũng vì tai nạn bất ngờ này mà ngây ngẩn cả người. Ngược lại, Sở Lăng đang ngủ say thì bị tiếng rống và tiếng nổ bên trong làm tỉnh giấc, đôi mắt nhỏ đang lim dim từ từ mở ra, bé ngẩng đầu nhìn xung quanh.

 

“ A, bao ” Nhìn thấy Nguyệt nhi ngồi trên đùi Tần Bất Hoán, hai mắt bé liền sáng lên, vội giãy khỏi lòng phụ thân, tụt xuống đất, định chạy vào đại sảnh cắn người.

 

Nghe thấy tiếng động, mọi người vội chạy đến, Từ Hương vừa nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt lập tức trắng bệch.

 

Ông trời ơi, nha đầu kia đè gãy chân Tần công tử rồi!

 

“ Nguyệt nhi, muội làm cái gì vậy? ” Từ Hương vội vàng hỏi.

 

Tất cả mọi người trên nóc nhà đều giống như con dơi, nằm sấp xuống mái nhà, thò đầu xuống.

 

“ Nàng đến giúp đỡ sửa mái nhà, sau đó liền ngã xuống. ”

 

Giọng nói từ trên mái nhà truyền xuống.

 

“ Chúng tôi đã cố gắng kéo nàng lên đó! ”

 

“ Nhưng chưa được hai bước, nàng lại ngã xuống. ”

 

Y Vũ đi vào đại sảnh, cất giọng uy nghiêm, lập tức ổn định lại tình hình.

 

“ Đừng đứng ở đây nữa, mau đi mời dì Hỉ đến xem. Nhớ dặn kĩ, dặn nàng nhớ mang theo hộp thuốc nữa. ” Nàng phân phó, rồi đi vào giữa đại sảnh, nhìn hai người đang bất động kia.

 

Sở Cuồng hơi nhếch môi, bước nhanh vào phòng, vươn tay, xách Nguyệt nhi từ trên đùi Tần Bất Hoán lên.

 

“ Tiểu cô nương này lợi hại vậy sao? Có thể khiến ngươi phát hỏa lớn như thế. ” Hắn nghiêng đầu nói, nhìn cấp dưới lâu năm kiêm bằng hữu, cảm thấy vẻ nghiến răng nghiến lợi của Tần Bất Hoán rất thú vị.

 

Nguyệt nhi lơ lửng giữa không trung, chân đá loạn xạ, mặt bánh bao tràn đầy kinh hãi.

 

Nàng rất muốn chạy trốn, nhưng thành chủ lại xách nàng lên, hai chân nàng đều không chạm đất, muốn trốn cũng chẳng được.

 

Hơn nữa, Tần Bất Hoán còn hung dữ nhìn nàng, nàng giống như con chuột nhỏ bị độc xà để ý, không dám động đậy, đành cúi đầu nhỏ xuống, giống như miếng thịt khô bị treo lên vậy.

 

Y Vũ hơi tức giận, vỗ vỗ cánh tay trượng phu.

 

“ Đừng dọa muội ấy nữa. ” Nàng cắn đôi môi đỏ mọng, kiềm chế ý cười sắp bật ra.

 

Mấy năm qua, đây là lần đầu tiên nàng thấy dáng vẻ chật vật của Tần Bất Hoán, mặt nạ ôn hòa, bình thản đều bị Nguyệt nhi phá vỡ.

 

Mắt thấy cứu binh đến, Nguyệt nhi vội vàng mở miệng.

 

“ Hu hu, phu nhân, cứu ... cứu ta ... ta ... ” Nàng run rẩy nói, hai tay quơ loạn giữa không trung.

 

Mau lên đi, nàng phải nhanh chóng rời khỏi hiện trường, nếu để Tần Bất Hoán khôi phục lại sức lực, hắn chắc chắn sẽ bóp chết nàng!

 

“ Thả muội ấy xuống đi. ” Y Vũ nhẹ giọng thúc dục trượng phu.

 

Sở Cuồng nhún vai, tay buông lỏng, quả cầu đang cầm trên tay lập tức rơi xuống đất.

 

“ Á! ” Nguyệt nhi nhỏ giọng kêu, vội xoa xoa cái mông đau.

 

“ Có đau không? ” Y Vũ quan tâm hỏi.

 

“ Không sao ạ. ” Nàng lắc đầu, lùi dần về sau như rùa bò, từ từ lẩn về phía cửa, định chạy trốn.

 

Chỉ cần có thể giữ lại cái mạng nhỏ này chạy ra khỏi đại sảnh, nàng nhất định phải tìm một chỗ để trốn, cả đời cũng không gặp lại hắn ..

 

Ừm, được rồi, tạm thời thôi, trong lúc hắn đang nổi giận, tạm thời tránh hắn là được.

 

Nghĩ đến cả đời sẽ không nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ kia, trong lòng nàng có chút tiếc nuối! Dù sao, hắn cũng là nam nhân tuấn tú nhất mà nàng từng gặp.

 

Một bước, hai bước...

 

Đôi mắt đen sâu thẳm khôn lường quét tới.

 

Hắn phát hiện rồi!

 

Ba bước, bốn bước...

 

Không xong, sắc mặt hắn đã thay đổi!

 

Năm bước...

 

"Thi Nguyệt Nhi!" Một tiếng rống vang lên.

 

Nàng đóng băng tại chỗ, toàn thân cứng ngắc.

 

"Lại đây!" Tần Bất Hoán quát.

 

"Ta..." Đáng ghét, chỉ còn vài bước nữa thôi!

 

"Lại đây!"

 

Nguyệt Nhi chu đôi môi đỏ mọng, chậm chạp đi qua, cách hắn ba thước thì dừng lại, không chịu bước tiếp.

 

"Đừng hòng trốn, nợ nần của chúng ta còn chưa tính toán xong đâu." Tần Bất Hoán trừng nàng, nghiến răng nghiến lợi nói.

 

Nàng đứng im tại chỗ, run lẩy bẩy, trong lòng thầm ai oán.

 

Hu hu, ai tới cứu nàng đi?

 

Từ đại sảnh của Phương phủ đi ra, rẽ bên trái hành lang gấp khúc, đi khoảng trăm bước, xuyên qua hoa viên, thêm hai cổng tròn nữa là đến một sân viện vô cùng tao nhã. Nơi đó, chính là chỗ ở của Tần Bất Hoán.

 

Theo chuẩn đoán của dì Hỉ thì đoạn xương đùi kia cực kỳ vuông vức, chỉ gãy mà không bị vỡ vụn. Hắn là người luyện võ, thân thể tráng kiện, gân cốt chắc khỏe hơn so với người bình thường, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt, vừa uống thuốc vừa dùng dược bôi ngoài da, chưa tới hai mươi ngày là có thể hoạt động bình thường.

 

Dì Hỉ còn nói, nhìn vết thương đó, chắc chắn là bị vật nặng rơi trúng.

 

Lúc nàng nói ra những lời này, Nguyệt Nhi liền trốn vào một góc, vừa lúng túng vừa sợ hãi, hai tay vô thức cào cào vài cái trên mặt đất, chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống.

 

Hu hu, đừng nói nữa, đừng nói nữa mà, nàng xin nhận, nàng chính là cái 'vật nặng' kia đó!

 

Nhiệm vụ chăm sóc hắn đương nhiên là rơi trúng đầu Nguyệt Nhi rồi.

 

Viện này cực kỳ rộng rãi, gồm hai gian nhà, một gian thư phòng, và một tòa hoa viên nho nhỏ.

 

Đến thời điểm dùng bữa, Nguyệt nhi liền bưng một mâm đồ ăn tinh xảo, cổ tay còn treo hòm thuốc, dùng cái mông tròn tròn đẩy cửa trúc ra, nghênh ngang bước vào phòng.

 

Tần Bất Hoán ngồi phía sau thư án, chậm rãi đặt sách xuống, đôi con người u ám liếc qua.

 

"Đến đây, ăn cơm thôi." Nàng hô, dọn đồ ăn ra bàn, trên khuôn mặt tròn trịa hiện lên nụ cười ngây ngô.

 

Đáp lại nàng là gương mặt tuấn mỹ không chút thay đổi.

 

"Ừm, ngươi không đói bụng sao?" Nguyệt nhi mong chờ hỏi.

 

Hắn nheo mắt lại.

 

"Nếu ta nói không đói bụng?"

 

Đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười thật tươi.

 

"Ta sẽ ăn hộ ngươi." Nàng xung phong nhận nhiệm vụ.

 

Hắn liếc nàng một cái, nhấc áo bào lên, đi đến trước bàn, cầm bát đũa lên bắt đầu dùng cơm, dùng hành động từ chối 'ý tốt' của nàng.

 

"A, ngươi có thể đi được rồi?" Nàng trợn to mắt, nhìn chằm chằm chân hắn, vẻ mặt kinh ngạc.

 

"Dì Hỉ nói phải mấy ngày nữa ngươi mới có thể đi lại được."

 

"Đã đỡ năm, sáu phần rồi." Tần Bất Hoán thản nhiên nói. Trong mấy ngày dưỡng thương kia, hắn thà lê cái chân què đi, chứ không muốn người khác giúp đỡ.

 

Nguyệt Nhi bước đến bên cạnh hắn, thuần thục mở hòm thuốc, lấy ra một con dao nhỏ cán trúc, cạo hết thuốc cũ trên vết thương đi.

 

"Còn đau không?" Thấy hắn bị thương nghiêm trọng như vậy, trong một thời gian dài không thể đi lại được, trong lòng nàng nổi lên cảm giác tội lỗi.

 

Hắn trừng nàng, môi mỏng phun ra một từ duy nhất.

 

"Đau."

 

Nguyệt Nhi rụt cổ, không dám hỏi nữa. Ai, xem ra, nàng lại chọc giận hắn rồi!

 

Chỉ là, hắn cũng quá hẹp hòi mà, nàng đâu có cố ý. Không phải vẫn nói "Người không biết không có tội" sao? Nàng thật sự không biết sẽ đụng trúng hắn mà!

 

Nàng vừa oán giận trong lòng, vừa vung dao nhỏ. Một chút bất cẩn cộng thêm lực tay hơi mạnh, dao nhỏ không những cạo hết lớp thuốc cũ đi, mà còn xẹt qua vết thương, để lại một vết trắng bệch.

 

Tiếng hút không khí sắc bén vang lên trên đỉnh đầu.

 

"A, rất xin lỗi, ngươi có sao không? Không việc gì chứ?" Hai tay béo mập lập tức nâng chân hắn lên, xác định vết thương không sao cả, cái đầu tròn tròn kia vội vàng kề sát, vẻ mặt quan tâm hỏi.

 

Hai khuôn mặt kề sát vào nhau, gần đến nỗi nàng có thể nhìn thấy ảnh của mình trong đôi con ngươi đen láy kia.

 

A, hắn thật sự rất tuấn mỹ! Nguyệt nhi nhìn tới ngây người, thất thần ngắm hắn.

 

Đôi con ngươi đen sâu thẳm lấp lánh như ánh sao, hàng mi dài, cong vút so với cô nương nhà người ta còn dày hơn, tựa như chiếc quạt nhỏ. Nàng lại tiến gần thêm một chút, không hề phát hiện ra sắc mặt của Tần Bất Hoán đang dần tái mét.

 

Môi mỏng hé mở, phun ra một câu lạnh lẽo: "Đừng đè nữa."

 

"Hả?!" Nàng chớp chớp mắt.

 

Tần Bất Hoán hít sâu một hơi.

 

"Ta nói, đừng đè lên chân ta nữa!" Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, khuôn mặt tuấn tú bị đau đến vặn vẹo, cố kiềm chế kích động muốn bóp chết nàng.

 

Xong rồi! Nàng lại ngắm gương mặt của hắn tới ngây ngẩn, không phát hiện ra hơn nửa trọng lượng cơ thể mình đang đặt lên cái chân gãy của hắn.

 

"Á, rất xin lỗi!" Nguyệt nhi vội vàng lăn ra, hai tay giơ cao, làm động tác đầu hàng.

 

Tần Bất Hoán nhíu chặt lông mày, nhắm mắt, chờ đợi cơn đau thấu xương qua đi.

 

"Làm nốt chuyện của ngươi đi." Giọng nói cứng nhắc, rít qua kẽ răng, bất kỳ ai cũng nhận ra được hắn đau đớn đến mức nào.

 

"Vâng." Nguyệt Nhi lí nhí đáp, chậm chạp bò qua, nhặt dao nhỏ lên, đánh nhanh thắng nhanh, quẹt thuốc mới vào mảnh vải, đắp lên vết thương của hắn.

 

Hiện tại, ngay cả chút dũng khí để ngẩng đầu lên nàng cũng không có, cố gắng làm xong việc, rồi chạy sang một bên, đứng từ xa nhìn hắn.

 

Tần Bất Hoán nhắm mắt nghỉ ngơi, vận chân khí toàn thân để thuốc phát huy tác dụng. Bát đũa đã sớm bỏ sang một bên, hắn chỉ ăn một chút cơm rồi ngừng đũa, không động tới những món trên bàn nữa.

 

Trong phòng lại khôi phục yên tĩnh, Nguyệt Nhi nhún vai, ý là đã quen với sự im lặng của hắn rồi. Nàng thu dọn đồ ăn thừa, sau khi lượn một vòng trong phòng bếp, liền bê một mâm hoa quả về.

 

"Đây là vải được chuyển tới từ Tứ Xuyên, phu nhân cố ý bảo người ta mang một mâm về cho ngươi." Hai tay trắng nõn đặt mâm vải xuống, rồi lấy từ trong váy ra một quả táo vừa to vừa đỏ, bỏ vào miệng cắn rồm rộp.

 

"Đây là dì Hương cho ta." Nàng vui vẻ nói, ung dung bước qua bước lại, vừa đi vừa gặm táo.

 

Hắn chẳng thèm để ý, vẫn ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, vận khí chữa thương.

 

Nguyệt Nhi nghiêng đầu nhìn hắn, miệng vẫn không quên gặm táo, vẻ mặt tò mò.

 

"Nhìn cái gì?" Môi mỏng chợt giật giật.

 

Nàng giật nảy mình, suýt chút nữa thì ngã dập mông.

 

"Ngươi nhìn được à?" Nàng quơ quơ tay, kiểm tra xem hắn có ti hí không.

 

Hắn không trả lời, mắt vẫn nhắm như cũ.

 

Nguyệt nhi đợi một lúc, lá gan cũng dần to lên, từ từ kề sát.

 

"Ừm, ta có thể mượn ngươi vài thứ không?" Nàng nhỏ giọng hỏi.

 

"Thứ gì?"

 

Nàng nghiêng đầu, suy nghĩ một lát.

 

"Giấy và bút lông."

 

Hắn gật đầu.

 

"Cảm ơn!"

 

Tiếng bước chân bình bịch vang lên, kéo dài từ bàn trà đến thư án, sau đó là loạt âm thanh sột soạt, Tần Bất Hoán có thể nghe ra được, nàng đang mài mực, trải giấy, vội vàng làm đại sự.

 

Sau một lúc lâu, trong phòng lại chìm vào tĩnh lặng.

 

Mặt trăng từ từ xuất hiện, bóng đêm dần bao phủ, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại truyền vào tiếng chim sơn ca kêu.

 

Khoảng một lúc lâu, Tần Bất Hoán mới thu khí về, hai mắt dần mở ra. Trong phòng đã thắp nến, ánh sáng ngập tràn, vầng trăng tròn kia vẫn đang làm tổ bên thư án, tay cầm bút, vẻ mặt chuyên tâm, không biết là viết cái gì.

 

"Ngươi đang làm gì vậy?"

 

"Viết thư." Nàng vẫn cúi đầu đáp, miệng không quên gặm táo.

 

Hắn nhíu mày.

 

"Ngươi biết chữ?"

 

"Không biết chữ cũng có thể viết thư mà." Nguyệt Nhi vẫn không ngẩng đầu.

 

Tần Bất Hoán bước đến gần thư án, lúc này mới thấy rõ, trên cuộn giấy Tuyên Thành tốt nhất, nàng vẽ một vầng trăng lớn, bên trong là hình mặt cười. Xung quanh vầng trăng lại vẽ rất nhiều đồ ăn, mỗi một món đều rất tuyệt diệu, làm người ta thèm thuồng.

 

"Đây là cái gì?" Hắn nghiêng đầu, nhíu mày.

 

"Thư đó!" Nguyệt Nhi liếc hắn một cái, chê hắn không có kiến thức.

 

"Ta viết thư báo cho trang chủ biết: ta sống rất tốt, mọi người ở đây đều hòa nhã, mời ta ăn mận đường, bánh nướng, bánh ngọt, hoa quế ngó sen..." Nàng dịch chuyển đầu ngón tay trắng nõn, chỉ từng cái một.

 

"Đây là thư hay thực đơn?" Tần Bất Hoán dội ngay cho nàng một gáo nước lạnh.

 

Nàng cũng chẳng thèm để ý, cầm bút lông vẽ một quả táo trên giấy Tuyên Thành.

 

"Ít nhất, bọn họ sẽ không phải lo lắng ta có bị bỏ đói hay không."

 

Trên gương mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ khó hiểu, nàng đoán thầm, người này là một nam nhân vô tình, có rời nhà nhiều năm cũng sẽ không có nửa phong thư báo bình an.

 

Cũng có thể, hắn đã chẳng còn người thân để báo bình an nữa...

 

Nam nhân này, ngoài mặt thì tỏ vẻ ôn hòa, nhã nhặn, nhưng thật ra, nột tâm lại rất lạnh lùng, xa cách. Mà nàng có thể tiếp xúc với hắn, đều do hắn tự nguyện tiết lộ, cảm xúc chân thật được giấu dưới chỗ sâu nhất, như một ẩn số.

 

Nguyệt Nhi nghiêng đầu, liếc hắn một cái, bất ngờ chạm phải đôi con ngươi đen láy kia. Nàng thở dài, thu hồi tầm mắt.

 

Nếu ở chung càng lâu thì nàng có thể thăm dò được tính cách của hắn chăng?

 

Bút lông lướt qua giấy Tuyên Thành, vẽ ra các loại đồ ăn, sự yên tĩnh lại bao trùm hai người. Tần Bất Hoán phất vạt áo bào, không để ý nữa, một mình đi vào bên phòng.

 

"Này, đợi chút." Nguyệt Nhi vội vàng hô.

 

"Phu nhân đã biết ngươi có thể đi lại được, nàng nói, nếu ngươi là nam nhân thì đừng ở trong phủ ăn không ngồi rồi nữa. Chuyện của thôn Phượng Dương, nhớ nhanh chóng xử lý đi." Nàng cẩn thận nói.

 

Hắn hít sâu một hơi, trên trán mơ hồ nổi đầy gân xanh.

 

"Ta biết rồi."

 

Nguyệt Nhi tiếp tục: "Phu nhân còn nói, ngươi phải mang ta theo."

 

Hai bàn tay to nắm chặt lại, dùng sức đấm mạnh vào tường, phát ra tiếng động vang dội.

 

"Ngươi ở lại!" Hắn nghiến răng nghiến lợi, gằn lên từng chữ.

 

Nghĩ đến việc phải mang theo vầng trăng rằm này, vết thương của hắn lại ngâm ngẩm đau. Có trời mới biết, nữ nhân này sẽ gây cho hắn bao phiền toái trên đường đi!

 

"Phu nhân còn nói." Rộp rộp, quả táo sắp biến mất rồi.

 

"Ngài ấy còn nói gì nữa?"

 

Nguyệt Nhi mở miệng nhỏ, đến cả hột táo cũng nuốt sạch, lúc này mới trịnh trọng tuyên bố: "Nàng nói, ngươi không còn lựa chọn nào khác đâu."

back top