Nhà Bên Có Sói

Chương 72: End

Cháo gà ——

 

Hai năm sau, việc giành nhau đặt tên cho hai đứa nhóc nhà họ Cố cũng kết thúc. Cố Lãng nhìn hai cái tên trong sổ hộ khẩu “Cố Hiểu Manh, Hiểu Nhiễm” , lại nhìn cô vợ ngồi bên cạnh rất vui vẻ, đành phải ngoan ngoãn chấp nhận, vô cùng đồng cảm với thằng con trai yêu quý, con à, cha không phải cố ý đặt tên này cho con đâu T___T…

 

. “A, cháo trứng tốt lắm đấy!” Tần Tiểu Mạn chạy vào nhà bếp, mang cái bao tay dày vào, làm bữa tối cho cục cưng. Hai cái bát nhỏ, mỗi bát đập một quả trứng gà, bỏ vào nồi háp cách thủy, trứng gà liền đông lại thành một khối mềm mềm, thêm chút dầu vừng, dùng cái muỗng khuấy đều sẽ giống như cháo, vàng ruộm, ừm, Thơm thật là thơm!

 

Trong phòng khách, hai đứa nhóc đang lăn lộn trên sàn nhà, vui đùa ầm ĩ…Cố Lãng trái lại tha thiết mong chờ đi vào bếp, “Vợ ơi, anh đói. Có của anh không?”

 

Tần Tiểu Mạn thật thà: “Không có.” Mắt thấy vẻ mặt Cố Lãng đìu hiu, cô vội dỗ dành, “Anh muốn ăn em… làm nữa cho anh là được mà.” Ném cho cô ánh mắt u oán, Cố Lãng xoa xoa cái dạ dày lép kẹp của mình, đi ra phòng khách gọi cục cưng ăn cơm.

 

Hai cục cưng sau khi chơi đùa, lúc này thấy có đồ ăn đều ngoan ngoãn níu để cha đeo khăn ăn lên cổ, ánh mắt long lanh tha thiết nhìn mẹ, ack, mẹ đang bưng cơm chiều trong tay ó…

 

Cố Lãng bưng một cái bát, vui vẻ hớn hở nhéo má con gái nhỏ: “Cục cưng ngoan, gọi ba ba đi.”

 

“Ba ba!” Hiểu Nhiễm luôn luôn nghe lời.

 

“A a a ~~~~!” Cố Lãng cao giọng, đút cho cô nhóc cả một thìa đầy. Tần Nhiễm “A” theo một tiếng, ngậm chặt lấy cái thìa, ngây thơ cười, không chịu nhả ra, cái miệng nhỏ không nuốt hết được thìa cháo bị rớt ra ngoài, nhiễm vàng cả cái khăn ăn trắng tính.

 

Cố Lãng cười híp tịt hai mắt, đặt cái bát xuống, giúp cô nhóc lau miệng, “Con với mẹ con đúng là giống hệt nhau.”

 

Tiểu Mạn đang ngồi bên cho con ăn, bất mãn trừng mắt nhìn anh một cái: “Em làm sao?”

 

“Em cũng coi như là do một tay anh nuôi nấng đó.” Cố Lãng rất khí thế khẳng định, “Lúc ba mẹ em phải trực đêm, đều mang em ném sang nhà anh, chẳng biết ai cả ngày đi theo anh cầm cái bát đòi ăn chứ!”

 

Xét thấy không thể phản bác sự thực, Tần Tiểu Mạn đành lựa chọn cách im lặng. Cố Hiểu Manh ăn rất khỏe, im lặng ăn xong bát của mình, lúc này đang chằm chằm nhìn cái bát của em gái, ánh mắt sáng ngời dị thường.

 

“Không được ăn nữa.” Tần Tiểu Mạn lau miệng cho thằng nhóc, uy hiếp, “Con trai mà ăn nhiều quá, sau này người biến dạng, không có bạn gái nào thèm thích đâu!” Giọng nói có chút nghiêm khắc, Hiểu Manh ngây thơ chu cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận chẹp chẹp đầy ủy khuất

 

Cố Lãng nhìn nhìn hai đứa nhỏ như hai con búp bê đang ngồi trên ghế sofa, cảm thấy lời nói này hình như hơi bị vô nghĩ …

 

Tần Tiểu Mạn vừa thẹn vừa giận, đúng là trước mặt Cố Lãng, tí tẹo riêng tư với danh dự cũng chả có. Trước đây, khi còn bé, chuyện cô đái dầm anh cũng biết, nghe nói anh còn giúp cô chùi mông nữa. Nghĩ lại, trên người cô, cái gì chẳng bị anh nhìn thấy hết trơn rồi. Cũng khó trách anh ban đầu không thích nổi cô, chắc tại nghĩ đến chẳng thấy có cái gì để khám phá nữa hết á = =. Chậc, Cố phu nhân nầy đây, bận rối rắm xem xét lại vấn đề tồn tại của mình, quên xừ mất phải nấu cơm cho chồng

 

Xử lý xong ít công việc còn đọng lại, Cố Lãng đói tới mức bụng dán lên lưng từ trong thư phòng đi ra, liếc mắt thấy bàn ăn trống rỗng, biết ngay mình bị bỏ đói. Kết quả hùng hùng hổ hổ lôi vợ từ trong phòng ngủ ra, “Nha đầu, không cho anh ăn cơm, anh ăn em. Chọn cái nào?”

 

Tần Tiểu Mạn không có chút khí phách lập tức đi làm cho anh một bát cháo gà to tướng…

 

Ăn uống no say, Cố Lãng liền bế xốc vợ lên vai đi vào phòng ngủ.

 

“Không phải anh nói ăn cơm xong rồi thôi sao?” Tần Tiểu Mạn giãy dụa, “Em chưa xem hết tài liệu ôn tập mà, ngày mai còn phải thi nữa đó.” Cô lúc đó phải thi nâng cao trình độ, bởi vì kết hôn mà phải trì hoãn lại, gần đây, nhìn thấy An Nhiên tự mình kiếm tiền, cô cũng không muốn ở nhà làm ký sinh trùng, bắt đầu tự sạc pin cho mình…

 

Cố Lãng đè cô lên giường, hôn lấy hôn để, quần áo cũng cởi ra lúc nào không biết, lập tức vùi đầu vào khuôn ngực mềm mại mà gặm, mà cắn. Tiểu Mạn bị động chạm lại cũng phản ứng. Sau khi tiến vào chống hai tay bên đầu cô, tùy ý vận động, tà ác cười: “Vợ ngoan, bây giờ là em ăn anh, đâu có phải anh ăn em đâu.” = =

 

Tần Tiểu Mạn nước mắt hai hàng, ánh mắt ngàn dao như muốn chọc tiết Cố Lãng, mới vừa ăn no lại ăn nữa, không sợ no mà chết à!

 

***

 

[Suối nước nóng] ——

 

4 người nhà họ Cố cùng nhau đi tắm nước nóng

 

Hai cục cưng mỗi đứa một cái phao, thi nhau đạp đạp trong hồ nước ấm áp. Giữa làn hơi nước mờ mịt, hai đứa chân tay trắng nõn mũm mĩm thật là chói mắt

 

Cố Lãng nằm chềnh ềnh phơi mình trên tảng đá, lười biếng nhìn Tần Tiểu Mạn thỉnh thoảng lại lôi một đứa nhóc lên, sợ chúng bị sặc nước. Khuôn ngực trắng mịn lúc ẩn lúc hiện trong nước, thỉnh thoảng lại ngoi lên khoe khoang một chút, lại còn hai đóa kia ướt nước trở nên hồng hồng lại càng gian ác mê hoặc lòng người…

 

Lúc Tiểu Mạn đi qua trước mặt anh, Cố Lãng chân dài đang ngâm trong nước giơ ra, thập phần vừa lòng thấy Tiểu Mạn nghiêng ngả ngã về phía mình. Bởi vậy, mùi hương dịu nhẹ chốc lát tràn ngập trong lòng. Cố Lãng không chịu được nữa càng dán chặt vào người cô. Ngậm lấy vành tai đang đỏ hồng, bàn tay không an phận vuốt ve khắp nơi…

 

“Anh điên rồi!” Tần Tiểu Mạn cố gắng cự tuyệt, “Hai đứa nhỏ cũng ở đây mà!”

 

Cố Lãng ở dưới nước điều chỉnh vị trí, thở gấp: “Em nói nhỏ một chút!” Tần Tiểu Mạn lại một lần nữa rơi lệ. *Em cũng rơi lệ T_T!* *Chuột cũng vậy T__T*

 

***

 

Thời gian thấm thoát qua nhanh. Hai cục cưng nhà họ Cố cũng trưởng thành.

 

Cố Hiểu Manh, một tháng sau khi nhập học. Bởi vì Hiểu Nhiễm phải ở lại làm trực nhật, hắn cũng đứng dưới lầu chờ.

 

Hai nữ sinh toe toét đi qua trước mặt hắn. Cố Hiểu Manh mặt không đổi sắc vẫn nhìn chằm chằm đi đâu đó. Thật đáng tiếc, Tiểu Manh Manh trước đây ngây thơ, thuần mỹ, lương thiện từ sau lễ rửa tội mặt mũi chẳng biết học ai đã thành ra trơ như đá. Ba hắ đối với chuyện này vẫn rất u sầu.. Đính lên cái biểu tình như vậy thật là lãng phí vẻ bề ngoài được kế thừa của ba hắn mà…

 

Nữ sinh Giáp (huyền bí cười hề hề): “Mày biết không, cùng cấp với chúng ta có một nam sinh tên là Hiểu Manh.”

 

Nữ sinh Ất: “Biết chứ biết chứ! Hắn rất là đẹp trai nha! Tên cũng hay, người cũng đẹp… Thật muốn làm quen với hăn một chút! [Cùng lúc nhìn Cố Hiểu Manh nháy mắt một cái]

 

Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy không có mắt, cũng không có tình T__T…

 

Lại có hai nữ sinh khác đi qua hắn, cười cười, một cô còn tỏ vẻ như lơ đãng vuốt lên vuốt xuống mái tóc không được dài lắm..

 

Lượn qua rồi lại lượn lại một lần nữa.

 

Cố Hiểu Manh im lặng nhìn trời, hai con nhỏ này này, lượn qua lượn lại làm cái khỉ gì vậy?

 

Một chiếc khăn tay nhẹ nhàng bay bay bay rơi ngay xuống chân hắn, liếc sang một cái, là hai nữ sinh nãy giờ lượn qua trước mặt hắn N lần, đang thẹn thùng nhìn hắn.

 

Cố Hiểu Manh liếc nhìn cô, cô nhóc tim lại càng đập mạnh, mặt lại càng đỏ hơn. Hắn thản nhiên quay sang, nhấc chân đạp lên cái khăn tay trắng tinh đó, một dấu giày in đậm lên….Bước chân thậm chí không ngừng lại dù chỉ một chút, vội vàng đi đến cầu thang, nói chuyện với một cô gái với khuôn mặt xinh đẹp vừa mới đi xuống lầu. Rắc rắc, trái tim dễ vỡ của người nào đó loảng xoảng rơi đầy đất….

 

Bỏ mặc nữ sinh với cái khăn đó, vành mắt đỏ hồng, nhìn bạn Hiểu Manh nhà mình nắm tay cô gái kia bỏ đi… Hắn đi xe đạp, vạt áo sơ mi trắng bị gió thổi bay bay, cô gái với khuôn mặt đáng yêu kia chạy lại, nắm lấy thắt lưng hắn trèo lên xe, được chở đi rồi. >*

 

***

 

Hồi đầu tháng ba, Tần Nhiễm thích Tô Ức- bạn học cùng lớp, liền đem tâm sự con gái kể cho khuê mật tỷ tỷNam An Lâm.. Luôn thích hành động, Lâm lâm lập tức xúi cô đi thổ lộ, không bắt tận tay thề không bỏ qua…

 

Hôm ấy, Cố Lãng đang xử lý công việc ở thư phòng, thấy con trai mình vẻ mặt nghiêm túc đi tới, cân nhắc nhìn nó: “Làm sao vậy? Manh.”

 

Cố Hiểu Manh run lên một chút. Ba hắn, quả rất mạnh mẽ, đáng tiếc là, thỉnh thoảng cũng rất buồn nôn! Mỗi lần ba gọi hắn, đều khiến cho hắn…. thẹn thẹn thùng thùng. Đằng hắng vài tiếng, hắn bắt đầu báo cáo tình hình: “Ba, Tiểu Nhiễm yêu sớm.” Dừng lại một chút, bỏ thêm một câu: “Là Lâm Lâm tỷ xúi giục đó.”

 

“Hả?” Cố Lãng sờ sờ cằm,”Quả nhiên con gái lớn không giữ được trong nhà.. Thằng nhóc kia thế nào?”

 

Cố Hiểu Manh quả nhiên không phụ kỳ vọng của cha hắn, ”Thằng kia tên là Tô Ức, nhìn nó phát ghét, thành tích không tốt bằng con, dáng người thì lùn hơn con, chẳng bằng ai trong nhà chúng ta hết. . . . . .”

 

“Dừng lại!” Cố Lãng nhìn sâu vào hắn, “Manh, con có thể thay đổi đối tượng so sánh được không? Cứ tiếp tục tả như vậy, ba hơi bị nghi ngờ thành tích ngữ văn của con đó.”

 

Cố Hiểu Manh vẫn rất thản nhiên, phun ra đặc điểm đặc biệt: “Không ít nữ sinh thích nó.”

 

Cố Lãng ánh mắt đắc ý nhíu mi, “Con gái mình quả nhiên có bản lĩnh. Manh, con quá bảo thủ rồi! Ba con hồi bằng con đã có rất nhiều bạn gái.” Nhìn đứa con vẫn bất vi sở động, hắn thở dài, xoa xoa trán, “Nhìn con thế này, ba thật là lo quá đi. Sợ là mẹ con lúc mang thai từng sống ở nhà bác cả, có khi nào bị tính tình lãnh đạm của hắn ảnh hưởng tới không?” Anh lại nhìn xuống đứa con trai, cười xấu xa, ” Con trai, không có bạn gái, tuổi trưởng thành của con xem ra chán lắm đó.”

 

Cố Hiểu Manh vẫn im lặng nhìn trời, thản nhiên nói: “Ba, ba không sợ mẹ nghe được sao?”

 

Vừa nghe đến Tần Tiểu Mạn, Cố Lãng vội vàng chấn chỉnh thái độ, trấn tĩnh một hồi mới hỏi: “Con trai, vậy cha mẹ của tên nhóc kia là ai?”

 

“Ba hắn là Tô Lê Thâm, mẹ hắn. . . . . .” Còn chưa nói hết câu, Cố Lãng kích động đẩy ghế đứng dậy, “Tần Nhiễm đâu? Ba phải giáo huấn nó một phen, còn nhỏ mà không lo học hành cho tốt, cứ học người khác nói chuyện yêu đương!”

 

Ngươi được lắm Tô Lê Thâm, âm hồn bất tán. Tưởng cùng Tiểu Mạn của ta không thành nên để con trai ngươi dụ dỗ nữ nhi của ta sao, không có cửa đâu! >*

 

***

 

Hôm nay, lúc Cố Hiểu Manh mới vừa tắm xong bước ra, liền thấy người hắn ghét nhất ngồi ở trước bàn, đang lật xem sách của hắn.

 

“Tới đây làm gì? Không biết gõ cửa hả.” Hắn đi qua, đem sách đang cầm trong tay Nam An Lâm lấy về, mất hứng nói.

 

“Thật không biết lễ độ mà, tiểu quỷ” Nam An Lâm đã là học sinh cao trung, nhìn thằng nhóc Hiểu Manh mới 13t này ngứa mắt vô cùng. Hai đứa từ bé đã không thân thiết với nhau. “Nghe nói mày dám phá hoại tình yêu trong sáng của Hiểu Nhiễm? Hiểu Nhiễm nói nó bị anh nó mách lẻo!”

 

Cố Hiểu Manh khuôn mặt đờ ra, mở tủ tìm quần áo, “Không có việc gì thì cút đi.”

 

“Mày dám nói với tao như vậy sao? !” Lâm Lâm tức giận ghê gớm. Cô nhíu nhíu đuôi mắt, đi đến phía sau chọt chọt vào người hắn, “Này, thằng nhóc, không phải mày luyến muội tình kết đấy chứ? Xem ra, không muốn nhìn em gái ở cùng một chỗ với người khác nên mới đê tiện đi ngáng chân chứ gì?” Ánh mắt của cô càng ngày càng đáng khing, thấy hắn chỉ quấn cái khăn tắm ngang thắt lưng liền nhìn xuống, “TUổi mày, ZW bao giờ chưa?” Nói cho tao xem, đối tượng là ai vậy?” Nói xong lại hoảng sợ lùi lại vài bước, “AAA, mày là cầm thú, không phải mày có ý nghĩ không an phận với em gái đó chứ?”

 

Cố Hiểu Manh đột ngột quay đầu lại, hung ác trừng mắt nhìn cái con nhỏ đang ngồi nói hươu nói vượn! Lâm Lâm bị hắn dọa, trượt chân, ngã ngồi xuống đất, vẫn cố cãi bướng. “Mày, mày dám đánh tao, tao mách ba tao đó!”

 

Cố Hiểu Manh cúi người xuống, ánh mắt sắc lẹm nhìn cô, cái bà này, già mà không kính, bây giờ còn dám lấy cái chuyện này ra mà đùa giỡn! Hiểu Nhiễm nhìn trúng thằng nhỏ kia, loại như nó được mấy phần tin cậy, đi theo nó chỉ bị tổn thương thôi! “Bà còn đáng khinh hơn được không!”

 

Lâm Lâm mở to mắt nhìn hắn. Cố Hiểu Manh ánh mắt mơ hồ, chẳng biết thế nào lại chui vào trong áo Lâm Lâm, từ trên cao nhìn xuống, thấy rõ nội y màu lam, bao vây lấy khối gì tròn tròn, mịn mịn…. Kích thích thần kinh quá đi = =!

 

Lâm Lâm đẩy hắn một cái, phủi phủi tay tự mình đứng lên, “Hừ!” Cô kiêu ngạo bỏ đi.

 

Cố Hiểu Manh bị kích động, ban đêm liền bị mộng xuân, trong mơ một màn sảng khoái lâm li!.. Có điều.. tỉnh dậy trong nháy mắt mộng kia đã hóa thành ác mộng… Vì saooo.. Vì sao nữ chính lại là Nam An Lâm a a a a a a a a T____T…

back top