Nhà Triết Học Rơi Vào Biến Tình

Chương 18: Cô ấy đẹp không?

Beta: T.A

---------

Là cựu hiệu trưởng, dĩ nhiên Bách Triều Sinh cũng nhận được thư mời, nhưng vì kẹt xe nên đến hơi trễ một chút.

Khi tiết mục đầu tiên kết thúc, tiết mục thứ hai vừa mới bắt đầu thì ông ấy mới đến trước cổng trường.

Bách Triều Sinh không gửi tin nhắn cho Diệp Chính Thanh, mà gửi tin nhắn cho Bách Ngưng.

"Bách Ngưng, ra bên ngoài sân tập một chút đi, ba gửi định vị rồi."

"Dạ được."

Sau khi Bách Ngưng nhét điện thoại vào túi thì đứng dậy, đi ra khỏi chỗ ngồi của đoàn giáo sư.

Tiết mục đọc diễn cảm của khoa Triết học là tiết mục thứ 3 đếm từ dưới lên, trước đó còn có 12 tiết mục khác, đến lượt cô thì ít nhất cũng mất khoảng nửa tiếng.

Đương nhiên không cần gấp rút.

Nhìn thấy Bách Ngưng đi về phía đám đông, không ít bạn học tự động nhường đường.

"Thực sự là giảng viên Bách của khoa Triết học, mấy ngày trước vừa lên hot search, hôm nay mới nhìn thấy người thật, đẹp thật đó!"

"Nói xàm, có ngày nào mà cô Bách không đẹp."

"Là đóa hoa trong đội ngũ giảng viên trường mình đó, nhan sắc được công nhận."

"Cô Bách đi rồi sao? Đi về à?"

"Chắc là đi WC á?"

Sau đó, cả đám nhìn thấy Bách Ngưng đi ra phía ngoài sân tập.

"Không phải đâu, cô Bách đi về thật à?"

Lý Hiệp đương nhiên chú ý đến tình hình của Bách Ngưng, nhìn thấy Bách Ngưng đi ra bên ngoài sân tập, cũng có lòng muốn rời khỏi.

Bách Triều Sinh nhìn thấy đám đông ngùn ngụt khí thế, hơi xúc động.

Có lẽ đây chính là sức sống của người trẻ tuổi.

Khi Bách Triều Sinh nhìn thấy Bách Ngưng, đúng lúc có một chùm sáng rọi đến, không nhìn rõ được dáng vẻ của Bách Ngưng.

Cho đến khi đi đến gần, Bách Triều Sinh mới phát hiện hôm nay Bách Ngưng trang điểm.

"Hôm nay con lại còn trang điểm nữa à?"

Bách Ngưng gật đầu, nói: "Là đồng nghiệp nữ cùng trường trang điểm giúp con."

Tâm trạng của Bách Triều Sinh đột nhiên tốt lên, có chút vui vẻ, đồng thời lại không nhịn được mà lải nhải: "Con xem người ta đó, theo học hỏi mấy giảng viên nữ kia đi, học mấy cái trang điểm cho bản thân. Cả ngày từ sáng đến tối cứ mặc mấy màu trắng, đen, xám. Con còn trẻ như vậy, nên mặc những màu sắc tươi sáng một tí, ví dụ như màu đỏ, màu tím hay màu hồng chẳng hạn."

Bách Ngưng chỉ gật đầu, không trả lời.

"Cái ông bên cạnh cô Bách là ai vậy nhỉ?"

"Ông? Đâu có già như vậy, trông vẫn còn minh mẫn lắm."

"Sao mình cảm thấy ông lão đó nhìn có chút quen mắt vậy ta? Hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi."

"Đó không phải là cựu hiệu trưởng của trường mình sao? Lúc trước mình đã nhìn thấy ông ấy trên trang web trường."

"Ồ quao! Cô Bách thực sự là con gái của cựu hiệu trưởng à? Vậy giảng viên khoa Toán - Bách Song Hoa của trường đại học hàng xóm làcô của cô ấy rồi?"

"Cả nhà đều là học bá!"

"Nhưng mà sao hai người họ lại nhìn không giống cha con nhỉ? Trông không giống nhau lắm? Không phải con gái khi nhìn thấy ba mình thì sẽ khoác tay rồi dáng vẻ thẹn thùng sao?"

"Cái cậu nói còn không phải là dáng vẻ khi nhìn thấy chồng của mình à?"

"Hơn nữa, cô Bách vốn là một người khá lạnh nhạt, có thể đây là cách người nhà họ ở chung với nhau."

Bách Ngưng dẫn Bách Triều Sinh đến hàng trên cùng ở phía trước.

Những vị khách quý ngồi ở hàng đầu tiên có một số là hiệu trưởng của các trường, số còn lại là những sinh viên sau khi tốt nghiệp ở đại học Bắc Kinh đều có được những chỗ đứng trong xã hội.

Bách Song Hoa ngồi ở hàng thứ hai, chéo về phía trước chính là Diệp Chính Thanh.

Bách Song Hoa dĩ nhiên cũng đã nhìn thấy anh hai và cháu gái của mình đi đến hàng ghế đầu.

Diệp Chính Thanh vội vàng đứng lên nói: "Thầy, thầy tới rồi."

Sau đó chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình.

Ghế trung tâm.

Bách Ngưng muốn quay người rời đi.

Bách Triều Sinh bỗng kéo Bách Ngưng lại, nói: "Chờ một chút, khoan hãy đi."

Một giây sau, những người ngồi ở hàng ghế đầu lập tức đứng lên.

Một người trong số đó trực tiếp tiến lên, thân thiết kéo cánh tay còn lại của Bách Triều Sinh.

"Thầy Bách! Em là Hầu Nam đây! Thầy còn nhớ em chứ?"

"Hầu Nam à, đương nhiên là nhớ rồi. Tên nhóc con này bây giờ cũng ra dáng quá rồi nhỉ. Nghe nói lúc em lập nghiệp đã chịu không ít cực khổ."

Hầu Nam mới hơn 30 tuổi, tuổi trẻ tài cao, lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, bây giờ đã là ông chủ của công ty Thiên Ảnh - công ty hàng đầu trong ngành giải trí.

Hầu Nam ngày thường khí phách hiên ngang, uy phong lẫm liệt nhưng khi đối mặt với người thầy của mình, khí thế đó trong nháy mắt bỗng tan biến, cứ như quay trở về thành chàng sinh viên nhút nhát của năm đó.

"Cảm ơn năm đó thầy đã ra sức khuyên nhủ em. Nếu không nhờ thầy, bây giờ em cũng không thể nào đạt đến được vị trí như ngày hôm nay."

Bách Triều Sinh nhìn xem Hầu Nam. Năm đó, quả nhiên ông ấy không nhìn lầm người. Đứa nhóc này này thực sự là hạt giống tốt.

Dáng dấp cũng tuấn tú. Ba mươi mấy tuổi nhưng trông vẫn cứ như những chàng trai tuổi đôi mươi.

Bách Triều Sinh liếc nhìn sang đứa con gái đang bị mình níu lấy, không thể rời đi.

Trong lòng âm thầm cân đo đong đếm. Nếu như làm mai cho Bách Ngưng, về phương diện điều kiện dĩ nhiên không thể chê, nhưng lại có hơi lùn một chút.

Xem ra chỉ khoảng 1m8 thôi.

Chiều cao của Bách Ngưng cũng khoảng chừng 1m74, 1m75 rồi.

Ít nhất cũng phải tìm một đối tượng tầm 1m85 trở lên.

"Hiệu trưởng Bách! Còn nhớ em không? Em là Hạo Minh, năm đó thi làm nghiên cứu sinh của thầy nhưng lại không đậu, bị đàn anh Diệp đánh bại á. A ha ha."

Bách Triều Sinh nhớ lại quá khứ, hàn huyên vài câu: "Nhớ chứ nhớ chứ, lúc trước em còn muốn nghỉ học mà, còn nói thầy thích Chính Thanh nên lúc phỏng vấn mới cho nó điểm cao. Lúc đó, em còn chưa chịu buông tha, cả ngày từ sáng đến tối cứ ngồi xổm trước cửa phòng làm việc của thầy mà."

Nhắc đến chuyện cũ, Vương Hạo Minh cũng có chút ngại ngùng.

Lúc đó trẻ tuổi nóng tính, luôn cảm giác mình là ưu tú nhất.

Bách Triều Sinh nhìn những người xung quanh, phần lớn đều đã hơn 30-40 tuổi, là những sinh viên tốt nghiệp trong nhiệm kỳ của ông ấy.

Đều là những tinh anh, nhân tài ưu tú, có chỗ đứng trong xã hội.

Bách Triều Sinh mỉm cười, kéo Bách Ngưng qua, nói: "Đây là con gái Bách Ngưng của thầy, bây giờ đang là giảng viên khoa Triết học của đại học Bắc Kinh. Hiện tại vẫn còn độc thân. Nói đi nói lại cũng có thể xem là đàn em của các em."

Bách Ngưng - người vẫn luôn du học ở nước ngoài: ". . . ."

Cái này mà cũng có thể tính là đàn anh, đàn em à? Trong phút chốc, ánh mắt của các anh chàng tuấn tú đều chuyển sang Bách Ngưng.

Ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

"Thầy Bách à, đàn em Bách thật là xinh đẹp đó."

"Chào em nha, đúng lúc đàn anh đây cũng đang độc thân, ha ha ha."

Bách Triều Sinh ngồi ở vị trí trung tâm của hàng ghế đầu.

Bách Ngưng lấy lý do đi WC, thành công về chỗ ngồi của mình.

Nhắm mắt, thở dài một hơi.

Trong giờ phút này, người ba từng phút, từng giây đều thúc giục yêu đương vậy mà lại khiến Bách Ngưng có chút mệt mỏi.

. . .

Bên cạnh sân tập có chỗ đậu xe, Dương Vũ kêu tài xế lái xe đến chỗ đậu xe bên cạnh sân tập.

Khi Lý Đề Âm bước xuống xe, vẫn không có quá nhiều người chú ý. Dù sao hiện tại sự chú ý của mọi người đều tập trung vào sân tập.

"A a a a! ! !"

Sân khấu rộng lớn được bao quanh bởi ánh đèn lấp lánh, tạo thành sự đối lập rõ rệt với cảnh đêm xung quanh, giống như một quả cầu năng lượng sáng rực giữa đêm tối.

Lý Đề Âm thậm chí còn nghe được —— "A a a a! Tui chết mất, tui chết mất!"

"Tui sắp điên rồi, tui sắp điên rồi."

Vẻ mặt của Lý Đề Âm có chút phức tạp, quay đầu hỏi: "Chị chắc chắn chúng ta không đến nhầm chỗ chứ? Sao em có cảm giác chỗ này là sàn nhảy disco vậy?"

Chính là một cái sàn nhảy disco cỡ lớn.

Dương Vũ cũng bị cảnh tượng đám đông bu đen bu đỏ này làm hết hồn, liếc mắt nhìn sang, ngay cả con đường dốc bên cạnh sân tập cũng đứng đầy người.

Sau khi tỉnh táo lại, Dương Vũ nói: "Chị còn có thể đến nhầm chỗ sao? Chị sống ở chỗ này nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không biết đại học Bắc Kinh à? Nhưng mà hình như nghe nói lãnh đạo trường học vì em muốn đến tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, hơn nữa, để càng phù hợp với thẩm mỹ của người trẻ, cho nên lần này hao tốn không ít tiền để dựng một cái sân khấu lớn, một vũ đài vô cùng thích hợp để em biểu diễn, thỏa sức tỏa ra sự quyến rũ."

Lý Đề Âm nghe vậy, liếc mắt nhìn, nói: "Ừa, rất hợp ý em, thay em cảm ơn lãnh đạo trường học nhé. Chuyển lời một chút, nếu như lần sau có tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập trường thì nhớ mời em đến nhé."

Dương Vũ trợn trắng mắt: "Em rảnh quá he."

Sau đó, có một vấn đề cần họ giải quyết. Dương Vũ ôm đầu: "Nơi này nhiều người như vậy, làm sao đi vào?"

"Làm sao vào à? Thì cứ đi thẳng vào thôi."

Dương Vũ hỏi: "Em không sợ sẽ gây ra đại loạn à?"

Lý Đề Âm bật cười, nói: "Dù sao cũng là sinh viên của đại học Bắc Kinh, không đến mức đó, thực sự không đến mức đó đâu. Cho dù là Chủ tịch nước đến, cũng không thể nào gây ra bạo loạn."

Dương Vũ suy nghĩ một chút, có vẻ là vậy.

Mặc dù Lý Đề Âm là ngôi sao hàng đầu, nhưng tốt xấu gì thì đại học Bắc Kinh cũng là một trong những đại học hàng đầu của cả nước.

Chút tố chất ấy của sinh viên, chắc vẫn sẽ có.

Thế là, Lý Đề Âm mặc chiếc váy dài, chậm rãi đi về phía sân tập.

"Vãi, là do mắt tui bị mờ à? Đó là. . . . Lý Đề Âm? ! !"

Vân vân vân vân!

Ngay lập tức, bên ngoài sân tập náo nhiệt hẳn, so với bên trong sân tập lại càng thêm nghiêng trời lệch đất, khắp nơi đều là tiếng thét chói tai —— "A a a a! ! ! !"

"A a a a a! ! Lý Đề Âm a a a! ! !"

Sau đó những âm thanh như vậy, cứ lên xuống, chỉ chốc lát đã truyền đến phía bên trong sân tập.

Giữa tiếng nhạc của bài « Sơn chi hải », trong sự biểu diễn tận tình của mười thầy cô giảng viên.

Đột nhiên phát ra những tiếng thét còn chói tai hơn so với trong phần biểu diễn vũ đạo ngọt ngào trước đó của hai người Chu Ngọc Đông cùng Dương Mỹ Linh.

Thanh âm liên tiếp như muốn hất tung toàn bộ sân tập.

Những tiếng kêu này hợp lại, tựa như sấm sét giữa trời quang.

Bách Ngưng vừa quay về chỗ ngồi hơi nhíu mày, nhưng cũng không nhìn theo nơi phát ra tiếng thét chói tai như các giảng viên khác.

Lỗ tai của cô bị tiếng thét chói tai chấn động này làm cho có hơi ù tai.

Bách Ngưng nhẹ nhàng vuốt vuốt vành tai của mình.

Đám đông sinh viên vốn dĩ đang chen chúc nhau chợt tự động mở ra một con đường.

Camera cũng lướt tới, trên màn hình lớn xuất hiện dáng vẻ của Lý Đề Âm.

Một chiếc váy dài màu xanh tím than mộng mơ để lộ đôi vai trần, xương quai xanh tinh tế hiện rõ.

Những viên đá quý đính trên bộ lễ phục dưới ánh đèn chiếu rọi vô cùng chói mắt, cả người nàng tựa như ngôi sao sáng lộng lẫy nhất giữa bầu trời đêm.

Lịch thiệp, đoan trang lại cao quý.

"Móa! Lý Hiệp! Chị của cậu kìa! Chị ơi, chị ơi! Chị Đề Âm ơi! ! ! Sao chị ấy lại tới đây? Tên nhóc con cậu còn có chuyện giấu mình."

Lý Hiệp nhìn về phía màn hình lớn, mở to mắt, trong phút chốc thậm chí quên cả thở.

Sao chị của cậu ấy lại đến nơi này?

Hơn nữa, vừa đến thì đã hấp dẫn ánh mắt của toàn trường. Lý Hiệp đột nhiên có cảm giác muốn chạy trốn.

Cậu ấy không quen với việc tiếp nhận quá nhiều ánh mắt của người khác. Dù cho đối tượng của tất cả mọi người là chị của mình thì bản thân Lý Hiệp cũng sẽ cảm thấy vô cùng khó xử.

Cậu ấy muốn giống như hòn đá, không có tiếng tăm gì, đứng lặng ở một ngóc ngách nào đó của thế giới, tinh tế quan sát thế giới này, thể nghiệm thế giới này, nhưng lại không muốn gây nên bất cứ sự chú ý nào.

Chuyện này tựa như là một căn bệnh, căn bệnh này không có tên gọi chuyên môn, mà dường như cũng không có thuốc gì trị được.

"Chị ấy cũng đâu có nói trước với mình."

"Chị Đề Âm cả ngày bận rộn như vậy, thế mà còn đến tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, không cần nói nhiều, chắc chắn là đến vì cậu rồi! Nói không chừng là nể mặt cậu nên mới đến đó."

Lý Hiệp nghe vậy, đứng chôn chân tại chỗ.

Không thể nào?

Chị hai đến đây vì cậu sao?

Mặc dù biết chị hai vô cùng chú ý đến cuộc sống đại học của cậu ấy, hơn nữa trước đó cũng từng nói muốn đến trường học thăm cậu.

Nhưng là chị ấy cũng đâu có rảnh rỗi như vậy?

Vương Thân cảm khái nói: "Ôi mẹ ơi! Đây là thần tiên mỹ nữ gì vậy! !"

Lý Hiệp nói ra: "Đó là chị hai của mình, không phải thần tiên mỹ nữ gì đâu."

Vương Thân: "Đương nhiên mình biết đó là chị hai của cậu rồi. Mình chơi chung với cậu từ nhỏ đến lớn, mình còn không biết đó là chị hai của cậu sao? Mình chỉ đang cảm thán quá đẹp thôi."

Lý Hiệp: "Xinh đẹp thì cũng xinh đẹp đó, chỉ mỗi tội quá lười thôi."

"Ha ha ha. Quả nhiên người đẹp cỡ nào, cho dù là đẹp như tiên nữ như chị hai của cậu, thì trong mắt đứa em trai vẫn có thể tìm ra được khuyết điểm."

Lý Hiệp nghiêm túc lặp lại một câu: "Chị ấy lười nhưng không phải lười một cách bình thường đâu."

"Ha ha ha, biết rồi, biết rồi, có thể lười đến cỡ nào chứ?"

Lý Hiệp nhìn dáng vẻ khó tin của Vương Thân, cũng không có tiếp tục nói thêm nữa.

Dù sao cũng là rất lười.

Diệp Chính Thanh chú ý tới bạo động, nhanh chóng đi tới. Mấy người bảo vệ duy trì trật tự cũng tranh thủ thời gian chạy đến.

"Chào thầy hiệu trưởng."

Diệp Chính Thanh khen ngợi, nói: "Chào mọi người, cô Lý Đề Âm có thể giữa trăm công ngàn việc vẫn dành thời gian đến tham dự lễ kỷ niệm ngày thành lập trường của chúng tôi, trường chúng tôi vô cùng cảm kích. Vậy bây giờ xin hãy theo tôi qua bên kia ngồi nhé."

Lý Đề Âm gật đầu, sau đó đi cùng Diệp Chính Thanh.

Lý Đề Âm hơi nhích lại gần, hỏi: "Thầy hiệu trưởng, tôi ngồi ở đâu vậy?"

Diệp Chính Thanh: "Ở hàng đầu, vị trí đã được sắp xếp ổn thỏa cho cô rồi."

Lý Đề Âm: "Không thể đổi sao? Thầy có biết cô Bách Ngưng khoa Triết học của trường thầy ngồi ở đâu không?"

Dương Vũ đỡ trán, thẳng thừng như vậy sao?

Diệp Chính Thanh sững sờ, dường như không nghĩ tới thế mà lại nghe được hai chữ Bách Ngưng từ miệng của Lý Đề Âm.

Lý Đề Âm mỉm cười đoan trang: "Tôi là bạn rất thân của cô Bách."

Diệp Chính Thanh nghe vậy lại càng ngạc nhiên, trên mặt không có dáng vẻ như chợt hiểu ra, mà lại hỏi ngược một câu: "Thật à?"

Lý Đề Âm có chút chột dạ, nhưng mặt vẫn không biến sắc, tim không đập loạn, nói: "Đúng vậy, tôi là bạn thân của cô ấy. Cũng bởi vì cô ấy nên mới đến tham dự lễ kỷ niệm ngày thành lập trường."

Dương Vũ quay đầu sang chỗ khác, hoàn toàn không dám xem nữa.

Diệp Chính Thanh kinh ngạc, Bách Ngưng thế mà lại có bạn thân?

Hơn nữa còn là Lý Đề Âm?

Nếu không phải chính miệng Lý Đề Âm thừa nhận thì trong mắt người ngoài, trông dáng vẻ của hai người thì cho dù là đại bác cũng không bắn tới.

Mặc dù Diệp Chính Thanh không theo dõi giới giải trí, nhưng cũng biết đến Lý Đề Âm.

Cho nên Diệp Chính Thanh lại càng nghi ngờ, hai người họ thực sự là bạn thân sao?

Không có chỗ nào phù hợp cả.

Diệp Chính Thanh: "Vậy cô muốn ngồi kế Bách Ngưng à?"

Lý Đề Âm gật đầu: "Làm phiền thầy hiệu trưởng sắp xếp lại một chút, cảm ơn thầy."

Diệp Chính Thanh: "Không phiền, đúng lúc Bách Ngưng ngồi ngay phía ngoài cùng. Lấy thêm một cái ghế thôi."

. . .

Bách Ngưng ngồi ở phía ngoài cùng hàng đầu tiên.

Thật ra lúc đầu Bách Ngưng ngồi phía trong cùng, nhưng người nào đó trong hội học sinh có lòng riêng, muốn nhìn người đẹp ở khoảng cách gần, thế là lấy bảng tên của Bách Ngưng đặt ra vị trí phía ngoài cùng.

Lý Hiệp tới sớm, dĩ nhiên đứng ở vị trí tốt, đứng bên cạnh, cách không xa chỗ của Bách Ngưng.

Lý Hiệp thấy một người bảo vệ xách một cái ghế đến, trên lưng ghế viết ba chữ "Lý Đề Âm".

Trong phút chốc, Lý Hiệp gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh.

Chị của cậu ấy! ! ! !

Muốn ngồi bên cạnh cô Bách! ! !

"Nhường đường một chút, làm phiền nhường đường một chút."

Đám đông lại tự giác mở ra một lối đi.

Lý Đề Âm xuất hiện trong tầm mắt của Lý Hiệp.

Vương Thân hưng phấn vẫy tay: "Chị Đề. . ."

Chữ "Âm" còn chưa ra khỏi miệng thì đã bị Lý Hiệp bịt miệng.

"Suỵt, đừng la lối."

Một chùm sáng rọi đến, ống kính cũng nhắm ngay Lý Đề Âm.

Bách Ngưng không để ý đến những tiếng thét chập trùng chói tai xung quanh, cũng không chú ý có một chiếc ghế đã được đặt ở bên cạnh chỗ ngồi của cô.

Đúng lúc cô ngẩng đầu nhìn thấy Lý Đề Âm trên màn hình lớn.

Lúc này, Lý Đề Âm đã đi đến bên cạnh Bách Ngưng.

Bách Ngưng bốn mắt nhìn nhau với Lý Đề Âm trên màn hình lớn.

Xung quanh khóe mắt bên trái của cô gái trên màn hình kia được trang trí hai viên thủy tinh màu tím tinh xảo.

Sáng lấp lánh, vô cùng khiến người khác chú ý, khiến cho người ta ánh mắt đầu tiên sẽ nhìn về phía đôi mắt của nàng.

Mang theo kính áp tròng, đôi mắt màu lam nhạt càng tăng thêm một chút thần bí lại vừa phong tình.

Con người đều là sinh vật thích ăn diện.

Hôm nay Bách Ngưng mới biết, hóa ra cô cũng có thể tính là một trong số những người thích ăn diện.

Bách Triều Sinh nhìn Lý Đề Âm trên màn hình lớn, ánh mắt sáng lên, hỏi: "Đây là ai vậy? Cũng là sinh viên tốt nghiệp từ trường học của chúng ta sao? Dáng dấp xinh đẹp như vậy."

Giữa đám người, trong màn hình.

Nàng một thân lễ phục màu xanh tím than khoe vai trần.

Tựa như một mỹ nhân ngư màu xanh lam nhảy ra từ trong đại dương tối đen.

Khiến cho mặt biển u tối này tăng thêm vài phần thần bí, mộng ảo và đầy sức sống.

"Cô ấy đẹp không?"

Bên tai Bách Ngưng truyền đến giọng nói lạ lùng nhưng lại rất quen thuộc của một cô gái, như thể đang dẫn dụ con mồi tiến vào cạm bẫy.

Bách Ngưng gật đầu: "Ừm."

Ánh mắt của cô gái trên màn hình lập tức sáng lên, trông càng thêm chói lọi, lóa mắt.

"Đẹp cỡ nào?"

Bách Ngưng bổ sung: "Bình thường."

Lý Đề Âm xinh đẹp: ". . ."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cô cứ như vậy thì sẽ không lấy được vợ đâu.

---------------------

Người dịch có lời muốn nói:

Ai đời lại đi khen con gái người ta "Đẹp bình thường" =)))

back top