Sắp đến tiết mục thứ ba từ dưới đếm lên, Dương Vũ quay đầu nói ra: "Chúng ta nên đi thay đồ thôi."
"Chờ xíu đã."
"Hết tiết mục này rồi hẵng đi thay đồ."
Dương Vũ cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay một chút, nói: "Có thể sẽ không kịp đó."
Lý Đề Âm giơ ngón trỏ lên, lắc qua lắc lại mấy lần, nói: "Không đâu, em cởi đồ nhanh lắm."
Dương Vũ: ". . ."
Bách Ngưng cầm micro, đứng trong tập thể đội ngũ giảng viên.
Có tất cả tám người, xếp thành một hàng, Bách Ngưng là người thứ ba tính từ bên trái qua.
"Tiếp theo là tiết mục đọc diễn cảm tác phẩm « Hồng tinh chiếu rọi Hoa Hạ » đến từ tập thể giảng viên khoa Triết học của Học viện Nhân văn. Xin mọi người hãy dành một tràng vỗ tay thật lớn. . . ."
Người dẫn chương trình còn chưa nói xong 4 chữ "Vỗ tay thật lớn" thì phía dưới sân khấu đã vang dội những tiếng hoan hô cổ vũ.
"Cuối cùng cũng đợi được cô rồi! Cô Bách!"
"Nhưng mà tiếc ghê, chỉ là một tiết mục đọc diễn cảm thôi."
"Ống kính quay người đẹp nhiều vô cho tui! ! !"
Giảng viên nữ đứng giữa cầm micro lên, tiếng nhạc nền du dương đã vang lên: "Tổ quốc của tôi! Người đã tạo nên một lịch sử huy hoàng, nuôi dưỡng nên một dân tộc vĩ đại. Tôi tự hào về chiều dài trường tồn của Người, dẫu trải qua hàng nghìn năm bão táp cuồng phong, vẫn không thể khuất phục được tấm lưng kiêu hãnh, vững chãi ấy."
Giảng viên nam thứ hai từ bên phải đếm qua ngữ khí sôi sục, tiếng như chuông vang: "Tôi tự hào về sự kiên cường của Người, vững vàng vượt qua bao sóng gió, gian truân trong ngoài, bền bỉ cùng năm tháng. Tôi tự hào về ánh sáng rực rỡ của Người, nắm chắc vận mệnh trong tay, bước đi đầy kiêu hãnh."
. . . .
Bách Ngưng cầm micro lên ở một khoảng cách nhất định, ống kính đặc tả hình ảnh của cô.
Các sinh viên phía dưới sân khấu reo hò một trận.
Dưới ánh đèn sân khấu, con ngươi màu đen của Bách Ngưng lóe lên ánh sáng.
Những sợi tóc lòa xòa trước trán cũng trông thấy vô cùng rõ ràng.
Mặc dù Bách Ngưng chỉ trang điểm nhẹ, nhưng khi ánh đèn kia rọi đến gương mặt của cô, làn da ấy như đang tỏa sáng lấp lánh.
Trong lòng Hầu Nam có chút rung động, là một tiến sĩ, giảng viên của đại học Bắc Kinh, lại còn xinh đẹp như vậy, quan trọng chỉ nhỏ hơn anh ta vài tuổi, hơn nữa còn là con gái rượu của Bách Triều Sinh, xuất thân danh gia vọng tộc.
Dù là yêu đương hay kết hôn, cho dù là nhìn vẻ ngoài hay dựa vào điều kiện, không thể nào xứng đôi vừa lứa hơn.
Hầu Nam tiến đến, cười nói: "Thầy ơi, em Bách thật sự là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần. Chắc hẳn có không ít người theo đuổi em ấy nhỉ. Nhưng em Bách xinh đẹp như vậy, sao lại chưa có bạn trai được? Hay là chia tay rồi nhỉ?"
Bách Triều Sinh: "Có nhiều người theo đuổi con bé hay không thì thầy không biết. Dù sao từ nhỏ đến lớn nó đều chưa từng nhắc đến chuyện yêu đương, đừng nói chi là có bạn trai, ngay cả nắm tay còn chưa nắm nữa là."
Hầu Nam nghe xong, ánh mắt lập tức phát sáng.
Dáng dấp xinh đẹp như vậy, hơn nữa đã ba mươi mấy rồi, thế mà vẫn chưa từng yêu đương!
Khó trách khi trông thấy thì cảm giác không hề giống như những người khác. Phần lớn những cô gái có vẻ ngoài thân thiện đều không có khí chất lạnh lùng, cấm dục. Trong đôi con ngươi màu đen kia sạch sẽ như của một đứa trẻ, không hề lẫn một chút vẩn đục nào.
Người này, người này, người này. . . . Chắc chắn chính là cực phẩm!
Hầu Nam sửa sang lại cà vạt của mình một chút, giọng nói hưng phấn: "Thầy ơi, thầy thấy em thế nào? Em thực sự rất thích em Bách, hơn nữa, tuổi tác của em cũng không còn nhỏ nữa, cũng đến lúc nên tìm đối tượng ổn định, kết hôn sinh con rồi ạ."
Diệp Chính Thanh nghe vậy, cũng quay đầu nhìn lại.
Bách Triều Sinh hơi kinh ngạc. Nếu như khoảng một giờ trước, lúc Hầu Nam nói ra câu nói này, ông ấy sẽ vô cùng vui vẻ.
Dù sao ông ấy cũng hy vọng Bách Ngưng yêu đương. Chuyện này khiến ông ấy sắp phát điên rồi.
Thậm chí chuyện kêu Bách Ngưng tìm đối tượng đã trở thành một chấp niệm của ông ấy, cũng là chuyện quan trọng nhất hiện nay.
Nhưng trong một tiếng đồng hồ này, Bách Triều Sinh nhìn thấy dáng vẻ con gái nhỏ của mình trò chuyện vui vẻ cùng ngôi sao nữ vô cùng xinh đẹp kia, trong phút chốc lại có chút do dự.
Bách Triều Sinh nói: "Chuyện này, vẫn phải xem ý muốn của người trẻ tuổi các em rồi, phù hợp không thôi cũng chưa chắc đã là một sự lựa chọn tốt."
Hầu Nam hỏi: "Vậy em Bách thích mẫu đàn ông như thế nào ạ? Có yêu cầu gì về chiều cao hoặc vẻ ngoài không ạ?"
Xét thấy không có vật tham chiếu, Bách Triều Sinh chỉ có thể trả lời dựa theo sự hiểu biết của bản thân đối với Bách Ngưng: "Con bé hả, chắc sẽ không có yêu cầu quá lớn đối với chiều cao hay vẻ ngoài đâu. Quan trọng là muốn tìm được một người có sự đồng điệu về tâm hồn với nó. Đây mới là việc quan trọng nhất."
Hầu Nam nghe vậy thì gật gật đầu.
Quả thực, những người phụ nữ trí thức ưu tú như vậy thường rất chú trọng đến chiều sâu nội tâm và giá trị tinh thần.
Sau khi ống kính đặc tả Bách Ngưng, lại một lần nữa quay sang Lý Đề Âm.
Hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần.
"Cái này còn không phải là dẫn đầu ship cp à?"
"Tổ quay phim biết rồi nha, chắc chắn có ý đồ riêng!"
"Tại sao lại cảm thấy hai người họ rất nên được ship cp ấy nhỉ?"
"Tui thậm chí còn cảm thấy vẻ đẹp của cô Bách không hề thua kém Lý Đề Âm đâu!"
Bách Triều Sinh ma xui quỷ khiến bỗng bổ sung một câu: "Cũng có thể là nó thích con gái đó."
Hầu Nam: "Hả? ? ?"
Bách Triều Sinh bất đắc dĩ nhún vai, có chút phiền muộn nhìn Bách Ngưng đứng như một cây tùng trên sân khấu, thở dài một hơi. Dáng vẻ phiền muộn đó thực sự là hận không thể ngay lập tức móc ra một điếu thuốc từ trong túi của mình.
"Dù sao nhiều năm như vậy rồi, thầy đều không có vật tham chiếu mà."
"Thầy cũng không biết nó thích đàn ông hay phụ nữ."
Diệp Chính Thanh nghe vậy cũng là liếc nhìn, có chút buồn cười, nhưng không nhiều.
Bách Triều Sinh nghĩ đến đủ loại hành vi trước đó của Bách Ngưng, lại thở dài một hơi, nói: "Lỗi tại thầy khi còn bé ít quan tâm đến nó. Trước khi đến nơi này ngày hôm nay, thầy luôn cảm thấy cả đời này Bách Ngưng sẽ không thích con người."
Lần này, Diệp Chính Thanh thật sự đã bật cười ha hả.
Thuận theo Bách Triều Sinh, nói một câu: "Em cũng luôn cảm thấy như vậy đó ạ."
Hầu Nam một mặt: "? ? ?"
Trên sân khấu, Bách Ngưng giơ micro lên, dĩ nhiên cảm xúc sẽ không sục sôi, sinh động như các giảng viên khác, nhưng thái độ và vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm trang.
"Người có sắc màu của ánh bình minh, soi rọi vùng trời phương Đông. Người có nhiệt độ cháy bỏng, khiến vùng đất Thần Châu trở nên rực lửa!"
"Người có. . . ."
Lý Đề Âm chống cằm, nhìn dáng vẻ nghiêm túc đọc diễn cảm của Bách Ngưng trên màn hình lớn.
Có lẽ cô không thích, cũng không quen đứng trên sân khấu, trước ánh mắt của nhiều người bên dưới sân khấu như vậy, trong lòng cũng không vì tiếng hoan hô của những sinh viên phía dưới mà nảy sinh chút gợn sóng nào.
Tựa như một mặt nước phẳng lặng, mãi mãi không có giọt mưa nào rơi xuống làm dậy lên những gợn sóng lăn tăn.
Ánh mắt của cô vẫn bình tĩnh, hiển nhiên như cũ.
Như một gốc tùng già mọc bên bờ biển, dù gió dữ mưa dông, sóng to gió lớn, vẫn lặng im kiêu hãnh đứng vững mà lặng lẽ dõi nhìn đại dương sâu thẳm mang tên thế giới.
Cho đến khi sinh mệnh kết thúc.
Sau khi cảm nhận được điều này, tâm trạng bồn chồn từ nãy đến giờ của Lý Đề Âm vào giây phút này không hiểu sao lại đột nhiên biến mất.
Không biết sao, lại có chút không thoải mái.
Cuối cùng, tám giảng viên đồng loạt giơ micro lên, giọng nói dõng dạc: "Tôi tin tưởng một ngày nào đó, hồng tinh lấp lánh sẽ chiếu sáng khắp vùng trời Tổ Quốc!"
Không biết có phải Lý Đề Âm bị ảo giác hay không, lúc chữ cuối cùng kết thúc, nàng luôn cảm giác Bách Ngưng đã nhìn về phía mình.
. . .
Người dẫn chương trình nữ mặc sườn xám đứng trên sân khấu, nói: "Tiếp theo giáo sư Vương Cát Văn sẽ mang đến cho mọi người một bài diễn thuyết."
Phút chốc cả đám than trời.
"Giáo sư Vương Cát Văn, quả nhiên tiết mục gần cuối hằng năm của đại học Bắc Kinh chắc chắn là của ông ấy!"
"Chắc tầm khoảng nửa tiếng đó cả nhà."
"Nếu không vì tiết mục cuối cùng là sân khấu biểu diễn của Lý Đề Âm thì bây giờ tui đã vắt chân lên cổ bỏ chạy rồi!"
"Mặc dù tui rất kính trọng giáo sư, nhưng ông ấy thực sự quá dài dòng! ! !"
Bách Ngưng đi xuống sân khấu, trên đường đi rất nhiều sinh viên lên tiếng chào hỏi cô.
Có sinh viên trường cô, nhưng cũng có rất nhiều sinh viên không theo học trường cô.
"Cô Bách, hôm nay cô xinh lắm đó nha!"
"Cô Bách, hôm nào đó đăng ký một tiết mục nhảy đi! ! ! Tôi có thể dạy cô khiêu vũ!"
"Cô Bách, có phải lát nữa cô cũng sẽ tham gia tiệc tối hôm nay không? Vậy bây giờ tôi sẽ không đi nữa."
Bách Ngưng không thể nào trả lời từng câu, chỉ có thể gật đầu mỉm cười, sau đó rời đi.
Đi về phía trước.
Lý Đề Âm nhìn thấy Bách Ngưng chậm rãi đi tới, đứng dậy, nép sang chỗ ngồi bên cạnh.
Tựa như là đang đợi Bách Ngưng trở về.
Khi hai người còn cách nhau khoảng 20cm, dĩ nhiên Bách Ngưng đã nhìn thấy Lý Đề Âm.
Trong đêm tối, giữa đám đông, nàng rực rỡ loá mắt, giống như một mỹ nhân ngư màu xanh lam giữa biển lớn.
Khắp người như tỏa ra vầng sáng thần thánh, trên mặt nàng mang theo ý cười nhìn Bách Ngưng đi tới, tựa như nhìn thấy người yêu khiến cho lòng mình tràn đầy vui vẻ.
Bách Ngưng hơi cúi đầu, tránh đi ánh mắt.
Cô nhìn thấy mũi giày trắng của mình đang bước trên mặt đất.
"Tiết mục cuối cùng là của tôi. Bây giờ tôi phải đi thay đồ. Cô Bách có thể đi theo giúp tôi một chút được không?"
Dương Vũ đứng ở một bên, bỗng có cảm giác bị vứt bỏ.
Cô ấy thì sao! Cô ấy vẫn còn đang ở đây nè!
Dù Dương Vũ đang trách móc Lý Đề Âm trọng sắc khinh bạn nhưng đồng thời vẫn ngồi xuống, chừa lại không gian riêng cho hai người.
Chỉ nghe thấy giọng nói của Bách Ngưng truyền đến: "Ngại quá, bài diễn thuyết của giáo sư Vương Cát Văn rất trân quý, tôi muốn ở lại nghe ông ấy diễn thuyết."
Dương Vũ: Hả. . . Chuyện này. . .
Một kết quả chưa từng nghĩ đến.
Bách Ngưng từ chối.
Lại còn từ chối bằng một lý do không thể nào tưởng tượng được.
Muốn nghe bài diễn thuyết của vị giáo sư già mà tất cả các sinh viên đều muốn bỏ chạy sao? !
Một cô gái siêu cấp xinh đẹp, ở trong mắt Bách Ngưng thế mà lại thua kém một lão già họm hẹm.
Lúc này, Dương Vũ đột nhiên hiểu ra, lúc còn trên xe bảo mẫu, Lý Đề Âm từng nói Bách Ngưng không phải một người bình thường rốt cuộc là có ý gì.
Cái này có thể là người bình thường à? Cái này rõ ràng chính là một thẳng nữ không hiểu phong tình đó!
Chính xác là một thẳng nữ!
Dương Vũ nhìn thấy sau khi bị từ chối, sắc mặt của Lý Đề Âm lại vô cùng bình tĩnh, dáng vẻ như không thèm để tâm, trong lúc nhất thời, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo.
Dương Vũ ngồi đó, lặng lẽ đánh giá Bách Ngưng.
Tóc dài, thành tích cao, dáng dấp đẹp mắt, tầm trên 1m7, quần áo cũng không tệ.
—— Không phải chứ? Mạnh như Lý Đề Âm chẳng lẽ cũng chạy không thoát cạm bẫy tình yêu của thẳng nữ sao?
Lúc trước chẳng phải con nhóc này đã nói bản thân ngay cả bi cũng sẽ không hẹn hò sao?
Tại sao nhìn tình hình lúc này lại cảm thấy đang muốn diễn một bộ phim tình yêu cẩu huyết, bẻ cong thẳng nữ, fem xinh đẹp theo đuổi thẳng nữ, kết quả thảm hại vậy nhỉ?
Như trong dự đoán, Lý Đề Âm có dự cảm Bách Ngưng sẽ từ chối.
Nàng có chút thất vọng.
Đồng thời cũng có chút buồn cười, không ngờ lý do từ chối lại là cái này.
Nhìn trên màn hình lớn xuất hiện gương mặt phấn chấn, đầy tinh thần của một ông già.
Đây là lần đầu tiên nàng bị từ chối.
Hóa ra cảm giác khi thích một người nhưng người đó không thích mình lại là như vậy.
Trên người Lý Đề Âm, cảm giác đó là lần đầu tiên.
Có cảm giác như đang đánh boss.
Rất có tính khiêu chiến.
Vị trí bên cạnh trống rỗng, trên đùi cũng không còn sức nặng của bộ lễ phục.
Bên cạnh cánh tay cũng trống rỗng.
Bên tai cũng rỗng toác.
"Cô Bách, Lý Hiệp ở trường học hành như thế nào nhỉ?"
"Tốt lắm."
"Lý Hiệp có nói tôi nghe, nó rất kính trọng cô, còn kêu tôi đừng có nói cho cô biết."
"Cảm ơn em ấy."
"Lý Hiệp nói rất hy vọng có thể mời cô Bách đến nhà chúng tôi một chuyến, tên nhóc này nói với tôi, cô đã giúp đỡ nó rất nhiều trong học tập, nó đã xem cô như một người thầy trong cuộc đời nó rồi."
"Vâng, em ấy rất ưu tú."
Lúc Bách Ngưng nghĩ rằng Lý Đề Âm đã im lặng thì bên tai lại vang lên giọng nói của nàng.
Cho nên, Lý Đề Âm lại một lần nữa nhích lại thật gần.
Hương hoa nhài quen thuộc len lỏi vào mũi của Bách Ngưng.
Cô có thể cảm nhận được hơi thở của cô gái kia đang quẩn quanh vành tai của mình. Hơi thở như hóa thành một con rắn, từ lỗ tai tiến vào áo của cô, sau đó bò lên trên sống lưng cô, từ trên xuống dưới liếm láp tấm lưng cong của cô.
"Cô Bách, cô có người yêu chưa?"
"Không có."
Có vẻ như nàng đang vui, trong giọng nói có thêm chút cảm giác phấn khích.
Lúc này, Bách Ngưng thậm chí cảm thấy hóa ra chuyện cô không có người yêu cũng có thể trở thành một điều đáng để người khác vui vẻ như vậy.
"Vậy cô Bách à, lúc trước cô có từng yêu ai chưa?"
"Không có."
"Vậy cô nghĩ sao về chuyện tình yêu giữa hai cô gái?"
Bách Ngưng ngây người, nhìn Lý Đề Âm, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào.
Nếu như đổi lại những người khác hỏi cô, Bách Ngưng nhất định sẽ dùng một câu nói của Plato để đáp lại.
【Tình yêu cao quý nhất chính là tình yêu nơi tâm hồn, thứ tình yêu có sức mạnh nâng đỡ tâm hồn con người đạt đến những tầng cao hơn.】
Nhưng là giờ phút này, Bách Ngưng nhìn vào đôi mắt của Lý Đề Âm.
Thế giới yên tĩnh lại, Bách Ngưng nói không thành lời.
Cho nên cô đã dừng lại mười giây đồng hồ, chỉ nói ra được một câu: "Mỗi tình yêu đều bình đẳng và đều xứng đáng được hiện hữu."
Sau khi Lý Đề Âm đi.
Bách Ngưng đột nhiên cảm giác thế giới an tĩnh gấp trăm ngàn lần so với trước kia.
Bên tai không còn thanh âm của thế giới này.
Giọng nói của giáo sư Vương Cát Văn truyền đến: "Trong thời đại này, chúng ta thường lạc lối giữa những vụn vặt đời thường... để rồi rất nhiều người chọn cách trốn chạy tạm thời..."
Bách Ngưng chậm rãi nhắm mắt lại.
Đây là lần đầu tiên cô không nghe lọt nội dung bài diễn thuyết của giáo sư Vương Cát Văn mà cô vô cùng tôn kính.
Trước kia, cô đều sẽ không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, không rơi một chữ, không chút phân tâm.