Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 145

Ký túc xá căn cứ quân sự PBB.

Bạch Sở Niên chân vắt chéo ngồi trên giường đơn của Hà Sở Vị, Hà Sở Vị cầm hai lon coca ném cho hắn.

"Đội trưởng Hà, nghe nói cậu bắt sống được thí nghiệm thể đánh lén?" Bạch Sở Niên mở lon coca đưa cho Rimbaud một cái, sau đó chính mình cầm lấy đầu đuôi Rimbaud vươn vào bên trong khuấy hòa một chút, bên ngoài lon coca lập tức nổi lên một tầng băng sương, lại lấy đầu đuôi ra, tự nhiên ở trong miệng uống một chút rồi trả lại cho Rimbaud.

"242 Ma Âm Thiên Thiền, Hàn ca nói đó là một thí nghiệm thể kỳ trưởng thành cấp bảy, Ngưu Oa."

Hà Sở Vị cởi trần, cánh tay và bụng được quấn băng, lưng tựa vào cửa sổ mở ra để hút thuốc: "Cái này cơ bản thôi. Tình huống bên các cậu còn phức tạp hơn, gặp phải năm thí nghiệm thể, có thể sống sót trở về đã coi như may mắn rồi."

"Haiz, để cho bọn họ chạy mất, thật phiền toái." Bạch Sở Niên xua tay: "Vết thương của cậu có vấn đề gì không?"

Hà Sở Vị: "Vết thương ở trên người là không vấn đề."

Bạch Sở Niên: "?"

Ngoài cửa ký túc xá mở rộng, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân vội vàng, áo chống đạn chiến đấu trên người Hạ Văn Tiêu và Hạ Văn Ý còn chưa kịp cởi thì người đã tranh nhau từ cửa nhỏ hẹp chen vào, giống như một cơn lốc xoáy nhào về phía Hà Sở Vị.

Dựa theo lực trùng kích mà tính toán, năng lực của hai thí nghiệm hình thú trưởng thành khi không sử dụng năng lực, tương đương với hai con chó ngao Tây Tạng cùng nhau đụng vào người, trực tiếp đẩy bay Hà Sở Vị bắn lên giường, sau đó điên cuồng liếm mặt hắn.

"Đôi trưởng! Đội trưởng có khỏe không, chúng tôi về trễ, nếu không phải bị giữ lại thì sáng nay là có thể trở về rồi..."

"Được rồi, cút xuống đi! Thuốc vừa mới thay đều bị nứt bay luôn rồi!" Hà Sở Vị một tay che băng trên người, tay kia đẩy mặt hai người bọn họ ra: "Đều cút hết cho tôi!"

Hai con sói nhỏ lưu luyến từ trên người Hà đội trưởng đi xuống, để lại cho Hà Sở Vị một mặt nước miếng, bỗng nhiên chú ý tới bên cạnh có người.

Hạ Văn Tiêu: "Yo?"

Hạ Văn Ý: "Chậc."

Bạch Sở Niên sững sờ cùng hai người họ nhìn nhau, yên lặng đưa tay vòng Rimbaud vào trong ngực, từ bên cạnh hai con sói dã man dời đi.

Sơ suất rồi, vốn là tới tìm Hà đội trưởng tú một chút tuần trăng mật ngắn ngủi tối hôm qua, kết quả còn chưa tìm được cơ hội thích hợp mở miệng đã bị đối phương một chiêu K.O luôn rồi.

"Các cậu đi huấn luyện đi." Hà Sở Vị mỗi tay xách một con sói ném huynh đệ Hạ gia ra khỏi ký túc xá, trở tay đóng cửa lại.

Hà Sở Vị lấy khăn mặt lau mặt một lần: "Sau khi hai người bọn họ bị nhặt về, bởi vì tuyến thể giống nhau cho nên liền ném cho tôi nuôi, từ nhỏ tôi đã rèn luyện tính sói của bọn họ, kết quả lúc hai người bọn họ đi học vừa vặn cùng lúc với tiểu tử Cố Vô Lự kia, người tên Cố Vô Lự cậu còn có ấn tượng đi, là một Husky, sau đó hai người bọn họ bị nuôi thành lệch hướng, chứng tỏ giao lưu với bạn bè so với cha mẹ giáo dục còn quan trọng hơn."

Thí nghiệm thể 907 Ma Khuyển Garm, Song Tử kết hợp cùng một tuyến thể, số 9 đầu tiên đại diện cho tuyến thú, 0 đại diện cho trạng thái không mô phức tấu, 7 đại diện cho khả năng chính là thực thể năng lượng.

"Ma Âm Thiên Thiền còn chưa thẩm vấn xong đâu tình huống cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm, cậu có thể đi qua đó xem một chút." Hà Sở Vị nghiền nát tàn thuốc: "Cậu cố ý tìm tôi là hỏi việc này sao?"

"...... Đúng." Bạch Sở Niên đứng dậy cáo biệt: "Tôi về nghỉ ngơi trước đây, mấy ngày nay tôi không ngủ đủ một giấc ngủ trọn vẹn rồi."

Hai con sói nhỏ kia còn đang bám vào cửa kính nhìn vào bên trong, Bạch Sở Niên bỗng nhiên mở cửa, hai người bọn họ một người không đỡ vững suýt nữa lảo đảo ngã vào.

Bạch Sở Niên cố ý xắn ống tay áo lên, lộ ra hình xăm nhân ngư trên cánh tay, sau đó kéo tay Rimbaud lên, trước khi đi còn dùng đầu ngón tay nới lỏng vòng cổ.



Hai con sói nhỏ bám vào khung cửa nhìn Bạch Sở Niên nghênh ngang rời đi.

Hạ Văn Ý: "Ý anh ta là sao?"

Hạ Văn Tiêu: "Ý là vợ anh ta tặng anh ta chiếc vòng mới."

Hạ Văn Ý: "Em cũng muốn."

Hạ Văn Tiêu: "Cái đó không phải là vòng cổ dùng để xích chó sao, em cảm thấy đẹp?"

Hạ Văn Ý: "Em cảm thấy rất đẹp."

Hạ Văn Tiêu: "Thật ra anh cũng vậy."

Hạ Văn Ý: "Em phải đi tìm đội trưởng đòi một cái."


Hạ Văn Tiêu: "Chờ với, anh cũng đi."

Hà Sở Vị: "Cút cút cút, ông đây không có thứ đồ biến thái đó!"

Bạch Sở Niên trước tiên đưa đơn lên thiếu tá, muốn nghe thẩm vấn Ma Âm Thiên Thiền, rất nhanh, Hạ thiếu tá trả lời, nói thẩm vấn đã kết thúc, nếu sốt ruột có thể đi giúp sửa sang lại lời khai.

Ngược lại hắn cũng không vội.

Bạch Sở Niên đi nhìn những thí nghiệm thể tạm thời thu nhận ở căn cứ quân sự.

Trước mắt tổng cộng thả ra bốn thí nghiệm thể, Vô Tượng Tiềm Hành Giả có trạng thái ổn định nhất, thậm chí đã có thể giúp thuyết phục các thí nghiệm thể khác, còn lại tiến bộ tương đối lớn chính là vị thí nghiệm chim ó đuôi đỏ tên Huck kia.

Sân huấn luyện dưới lòng đất chia làm rất nhiều khu chức năng, có một khu đọc sách chuyên môn phân chia ra, giá sách san sát, ở giữa sẽ có một ít bàn học ngăn cách lẫn nhau.

Huck ngồi trước một bàn làm việc độc lập, trên bàn đặt một quyển sách song ngữ Trung- Anh, không được tự nhiên dùng nắm tay nắm chặt bút, vùi đầu chép văn bản, thỉnh thoảng dùng mũ bút gãi gãi tóc.

Tuy rằng kinh nghiệm chiến đấu của các thí nghiệm thể rất phong phú nhưng về phương diện kỹ năng sinh hoạt và kiến thức văn hóa cơ bản lại là một khoảng trống, cho dù là Bạch Sở Niên cũng mất ba năm mới miễn cưỡng có thể tự nhiên dung nhập vào trong xã hội loài người được, những thí nghiệm thể này vẫn bị nhốt trong ngục giam, cơ hội tiếp xúc với cuộc sống bình thường của con người rất ít.

"Ngược lại lại rất nghe lời, lúc trước còn ngông cuồng cơ đấy." Bạch Sở Niên đứng ở ngoài cửa thủy tinh nhìn, không bao lâu sau, Vu Tiểu Chanh cầm hai ly nước chanh trở về, đặt lên bàn một ly.

Huck vừa thấy hắn đến liền ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Tiểu Chanh, chữ này tôi lại quên cách đọc như thế nào rồi."

Vu Tiểu Chanh cong người cúi trên mặt bàn nhìn một chút: "Nói cho anh một trăm lần rồi, đọc là thắng, ngốc chết đi được." Hắn cuộn sách giáo khoa trong tay gõ vào đầu Huck: "Lại phạt viết mười lần nữa, ngày mai không viết được nữa tôi sẽ mặc kệ anh luôn. Còn những từ khác nữa, tôi nói cho anh rồi, các ký tự Trung Quốc có cấu trúc, nó không phải là nét vẽ xiên vẽ xọ."

Huck ôm đầu nằm sấp trên bàn, thì thầm cầu xin tha thứ: "Ngày mai tôi nhất định sẽ thi qua!"

Bạch Sở Niên tay đút tú quần đứng ở trong góc nhìn bọn họ. Huck mặc dù chỉ có khả năng phân hóa J1 nhưng là một thí nghiệm thể alpha thời kỳ trưởng thành, chỉ có ba ngày mà hắn từ tên đầu gấu mà trở thành một học sinh giỏi, thái độ này thay đổi cũng quá nhanh đi.

"Ai nha, anh nhìn tối viết này." Vu Tiểu Chanh chê hắn viết chữ xí, tức giận nắm lấy tay Huck, dạy hắn làm thế nào để viết nét ngang dọc.


Huck nâng má, nhìn như chuyên chú viết chữ nhưng kỳ thật khóe mắt toàn bộ đặt ở trên mặt Tiểu Chanh.

Bạch Sở Niên gõ cửa, hai người bọn họ cùng quay đầu lại nhìn lại, Vu Tiểu Chanh thấy huấn luyện viên trở về, đứng thẳng người chào lễ.

"Tiểu Chanh đi rót cho tôi một ly nước chanh. đi" Bạch Sở Niên nói.

"Ồ, được." Vu Tiểu Chanh xoay người chạy ra ngoài.

Bạch Sở Niên từ dưới gầm bàn kéo ra một cái ghế, ngồi xuống, nhấc vắt chéo chân lên, hai tay đặt trên tay vịn đối mặt với Huck.

Huck thu liễm thần thái thả lỏng vừa rồi, cảnh giác nhẹ nhàng nhìn chăm chú vào Bạch Sở Niên: "Làm gì đấy?"

Bạch Sở Niên cười cười: "Không làm gì, lại đây nhìn cậu thôi. Mấy ngày nay cậu cảm thấy thế nào?"

"Phát hiện có một số nhân loại cũng rất đáng yêu." Huck không tự chủ được sờ sờ bàn tay mình vừa được Vu Tiểu Chanh bắt tay viết chữ: "Rất mềm, nói không chừng khi nào sẽ chết, tuy rằng cậu ta ở trên sân huấn luyện đánh bại tôi, nhưng cậu ta vẫn yếu ớt như cũ. Không đủ cảnh giác, phản ứng cũng chậm, tôi có quá nhiều cơ hội giết cậu ta."

"Tại sao không làm điều đó?"

"Nếu tôi thật sự giết cậu ta, anh sẽ giết chết tôi đi." Huck châm chọc cười nói: "Thần Sứ, hiện tại ai cũng biết anh cùng nhân loại là một nhóm, anh nổi danh rồi, anh phản bội chúng tôi."

"Cậu nghĩ như vậy quá hẹp hòi rồi." Bạch Sở Niên tùy tiện cầm lấy một cây bút ở giữa ngón tay nhàm chán xoay chuyển: "Chủng tộc của chúng ta là viện nghiên cứu ban cho, mục đích chúng ta sinh ra cũng là do viện nghiên cứu phân định, nếu cậu cảm thấy sinh ra nên đầy máu tươi, chính là tuân theo thiết lập của viện nghiên cứu mà sống, ngược lại lại không tự do.

Tôi chỉ làm những gì tôi thích làm, hoàn thành nhiệm vụ, nhận được tiền và khen ngợi, sau đó mua sắm và chơi bời. Ồ, đúng rồi, hôm qua vợ tôi và tôi đã đi hẹn hò trên Đảo Dừa đấy, hòn đảo đó không phải gọi là đảo dừa, bởi vì toàn bộ hòn đảo chỉ có một cây dừa, vì vậy tôi đặt tên cho nó là Đảo Dừa."

"... Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"

"Huấn luyện viên, nước tới rồi." Vu Tiểu Chanh bưng một ly nước chanh trở về, Bạch Sở Niên lại đứng dậy rời đi, tiếp nhận nước chanh của hắn, vỗ vỗ bả vai hắn: "Không tồi, tiếp tục cố gắng, rất có thiên phú đấy."

"Vâng! Cảm ơn huấn luyện viên."

Nhìn theo huấn luyện viên rời đi, Vu Tiểu Chanh vẻ mặt kiêu ngạo ngồi xuống, tâm tình rất tốt uống một ngụm nước chanh.


Huck nhìn hắn: "Cậu thích anh ta sao?"

Vu Tiểu Chanh liếc hắn một cái: "Tất cả chúng tôi đều thích huấn luyện viên Bạch."

Huck không giải thích được: "Tại sao? Thích anh ta một quyền đánh vỡ đầu người khác? Thích anh ta ngông cuồng tự phụ còn biến thái?"

"Mới không phải đâu!" Vu Tiểu Chanh bẻ ngón tay đếm kỹ: "Huấn luyện viên Bạch lớn lên đẹp trai, thực lực lại mạnh, mỗi lần làm nhiệm vụ đều sẽ bảo vệ chúng tôi, là người rất đáng tin cậy."

Huck cau mày: "Cậu không biết anh ta là một thí nghiệm thể sao?"

Vu Tiểu Chanh bỗng nhiên nghẹn lại, kinh ngạc nhìn hắn.

Huck lộ ra nụ cười khiêu khích: "Thì ra thật sự không biết? Có vẻ như anh ta đã lừa dối tất cả các cậu, tôi còn cho rằng cậu thực sự chấp nhận một thí nghiệm thể làm huấn luyện viên của mình chứ."

"Tôi không tin!"

"Vậy cậu đi hỏi anh ta, xem anh ta trả lời cậu như thế nào đi."

"Anh ít nói nhảm lại, mau viết chữ đi." Vu Tiểu Chanh gõ vào mặt bàn của hắn, tự mình trầm mặc xuống, ngồi ở bên cạnh bàn một hồi lâu.

Hắn suy nghĩ thật lâu, vẫn là đuổi theo Bạch Sở Niên.

Sân huấn luyện dưới lòng đất chỉ có một lối ra duy nhất, Vu Tiểu Chanh vội vàng chạy ra, nhìn đông nhìn tây tìm kiếm bóng dáng của Bạch Sở Niên.

"Tìm tôi sao?" Sau lưng vang lên thanh âm của Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên một tay đút túi quần dựa vào bên lối ra canh giữ vũ trang canh gác, trong tay cầm một nửa cốc nước chanh uống dỡ, giơ lên lắc lắc: "Lại đây."

Vu Tiểu Chanh vội vàng chạy tới, đuổi theo Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên vừa uống nước chanh vừa đi đến phía sau một sân huấn luyện, đứng ở một bãi đất trống hẻo lánh, dừng lại dựa nghiêng xuống vách tường.

Vu Tiểu Chanh đi theo, tựa lưng vào bên cạnh Bạch Sở Niên. Tuy rằng nghe được tin đồn không tốt nhưng hắn vẫn theo thói quen kề sát Bạch Sở Niên mà đứng, loại cảm giác an toàn này là do ở chung lâu năm mà có, sẽ không nói biến mất liền biến mất.

"Cậu muốn hỏi cái gì?"

"À, không..." Vu Tiểu Chanh cũng cảm thấy, chỉ vì lời nói một chiều của một phạm nhân cùng khiêu khích ly gián liền hoài nghi huấn luyện thật sự là làm càn rồi.

"Cậu muốn hỏi cái gì, tôi đều sẽ trả lời sự thật." Bạch Sở Niên ngồi xổm xuống, ống hút bị hắn cắn ra đầy dấu răng.

"Ừm..." Vu Tiểu Chanh nhẹ nhàng đá đá trên mặt đất: "Huấn luyện viên Bạch sẽ luôn bảo vệ chúng tôi đúng không?"

"Hả? Đương nhiên không rồi, tôi phí tâm dạy các cậu, dẫn dắt các cậu cũng không phải vì làm vệ sĩ cho các cậu."

"Không phải, tôi không có ý đó." Vu Tiểu Chanh cuối cùng cũng từ bỏ từ ngữ, nói năng lộn xộn: "Tôi muốn nói là, tôi tin tưởng huấn luyện viên Bạch, trong lòng yêu quý chúng tôi, chúng tôi cũng yêu quý anh."

Bạch Sở Niên giật mình, bóp bẹp cốc nhựa rỗng, cười một tiếng: "Nói cái gì đấy, như ngốc vậy."

"Không có việc gì thì đọc sách nhiều vào, nhét chút đồ hữu dụng vào tiểu não đầy không khí của cậu đi." Tay Bạch Sở Niên đặt trên đầu hắn, xoa xoa: "Đi đây."

Vu Tiểu Chanh sững sờ sờ đầu vừa mới bị huấn luyện viên sờ qua, lớn tiếng hô với bóng lưng Bạch Sở Niên: "Huấn luyện viên Bạch, tôi thích anh! Tôi và Huỳnh đều thích anh! Các bạn cùng lớp trên đảo Nha Trùng cũng vậy!"

Bạch Sở Niên dừng bước một chút, khóe môi vểnh lên, sải bước bước đi.

Màn hình điện tử trên cổ tay sáng lên, là thư được mã hóa từ IOA.

Bạch Sở Niên dừng bước, mở mail ra nhanh chóng duyệt một lần.

"Thiều Kim Công Quán nơi tường lửa SOW ở bị thế lực không rõ đột kích, các thành viên bị thương nặng, cậu nhanh chóng trở về đi!"

back top