Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 215

TrướcSau 

"Vậy cũng không được." Bạch Sở Niên dùng ngón cái lau mí mắt Rimbaud: "Không thể để cho anh bớt sự kiều quý sau khi đi theo tôi được."

"En." Rimbaud hôn hắn một cái, buông tay ra nằm xuống giường, hai tay gối sau đầu: "Randi, em cướp một tảng đá sứt mẻ làm cái gì, tôi không muốn giết hắn, hắn hẳn là may mắn, nếu lúc ấy có tộc nhân của tôi ở đây, tôi nhất định sẽ vì duy trì uy nghi mà giết hắn."

"Lần trước khi tôi gặp Eris ở căn cứ bồi dưỡng Hồng Li, báo đen liền đột nhiên đi ra khuyên can, ngay từ đầu tôi cho rằng hắn là vì bảo vệ Eris, nhưng Eris đối với tôi dùng ra khả năng Như lâm vực sâu hắn cũng ngăn cản, mục đích của hắn tựa hồ chỉ là không cho một trong số chúng tôi chết trước." Bạch Sở Niên trong lòng hiểu rõ: "Anh hẳn là đem bảo thạch đoạt về, hắn cướp đi hồng bảo thạch có thể là muốn làm lại hạch tâm máy móc cho Eris đấy."

"Em muốn Eris chết sao?"

"Chưa nói tới. Có điều là nếu hắn chết, không phải tôi giết, tôi tương đối không có gánh nặng tâm lý, dù sao chúng ta mới là đồng loại..." Bạch Sở Niên bưng máy tính lên, mở mạng nội bộ IOA, tìm được cột tội phạm truy nã phía trên cùng, trong ảnh chụp tội phạm đào tẩu sắp xếp chỉnh tề tìm được hình ảnh của Eris cùng Kỳ Sinh Cốt, chỉ cho Rimbaud xem.


"Tôi làm việc cho IOA, lão đại bảo tôi giải quyết ai, tôi phải nhận. Eris và Kỳ Sinh Cốt đều nằm trong danh sách truy nã của IOA, trừ phi bọn họ cả đời cso thể trốn tránh tìm không ra, lão đại dễ dàng tha thứ cho thí nghiệm thể đến bước này đã nhân chí nghĩa tận rồi, khẳng định không thể chứa đựng được bọn họ nữa." Bạch Sở Niên cắn cắn môi: "Lúc trước tôi một mực cố chấp đi bạo loạn căn cứ bồi dưỡng Hồng Li, lão đại không truy cứu, tôi không thể không biết điều."

"Em không cần áy náy, Ngôn Dật không truy cứu lỗi của cậu là bởi vì em có thể làm nhiều việc hơn cho anh ta, giá trị của em lớn hơn tinh lực bọn họ che dấu tội ác cho em, lòng trung thành của em lớn hơn cái ổ mà em đâm vào rồi." Rimbaud mắt nhắm khép hờ, đưa tay sờ lên thắt lưng Bạch Sở Niên, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay cuốn quần áo bệnh của hắn: "Tôi không phủ nhận bọn họ đối với em có thân tình cùng ân tình, nhưng nhân loại trục lợi, chờ em lớn lên sẽ hiểu được, giữa bọn họ dựa vào lợi ích tương liên, xung đột lợi ích sẽ bộc phát chiến tranh, từ trước đến nay vẫn luôn như thế."

"Rimbaud, đừng nói những lời như vậy." Bạch Sở Niên sờ đến bàn tay Rimbaud vịn bên hông, lòng bàn tay dán lên mu bàn tay anh, cùng mười ngón tay của anh đan vào nhau.

"Tại sao không thể nói điều đó? Tôi sẽ dạy cho em biết điều đó." Rimbaud gối lên một bàn tay, chậm rãi nhắm mắt lại: "Nhân loại quá mức ích kỷ, thí nghiệm thể lại quá mức biết ơn, các em hẳn là trung hòa một chút, trên thế giới này không nên chỉ có một loài chế bá lục địa, tôi nhìn không quen."
 

"Vậy thì sao anh còn nguyện ý cùng tàu IOA ra biển dọn dẹp phòng thí nghiệm tàu ngầm. Nghe Hàn ca nói, anh còn để phi hành đoàn hôn lên đầu ngón tay anh nữa kìa."

Rimbaud má nóng lên, vùi mặt vào gối, trầm giọng nói: "Biển cả là bao dung, sẵn sàng trở thành người của các tín hữu, tôi sẽ che chở cho họ."

"Đúng là miệng cứng mà." Bạch Sở Niên trở tay xoa xoa tóc Rimbaud: "Anh cũng mệt rồi đi, trên người có mỏi hay không, tôi giúp amh xoa bóp nhé?"

Bạch Sở Niên phân ra tay phải vịn lên thắt lưng Rimbaud xoa xoa, tay trái gõ bàn phím điều chỉnh hình ảnh thời gian thực của mấy cán bộ khoa điều tra.

Rimbaud lười biếng nằm sấp trên giường, bàn tay của Bạch Sở Niên khẽ xoa xoa bên hông, tay alpha cứng mà hữu lực, xoa rất thoải mái. Từ từ trở nên buồn ngủ, mặt bị chôn vùi trong gối buồn ngủ nhắm mắt lại.
 

Bạch Sở Niên phóng ra một luồng tin tức tố trấn an dỗ dành anh nghỉ ngơi, mùi rượu nồng nặc của hương Brandy say lòng người.

Hơn hai mươi cửa sổ hình ảnh thời gian thực chạy trong hậu trường máy tính, một trong số đó bật đèn xanh một chút, vang lên một tiếng, có nghĩa là có đặc công hoàn thành nhiệm vụ, lên mạng nộp đơn xin chấm dứt nhiệm vụ, cần báo với Bạch Sở Niên nghe kết quả nhiệm vụ một chút, sau đó quyết định có còn có nhiệm vụ nữa hay không.

Bạch Sở Niên mở cửa sổ máy tính, trên đoa thể hiện nghiệm vụ của Lục Ngôn, trên hình ảnh thời gian thực Lục Ngôn nhảy dựng lên ôm cổ Tất Lãm Tinh, kéo alpha lên độ cao tương đương với vóc dáng mình, vui vẻ áp bên má, Tất Lãm Tinh thì vẻ mặt bất đắc dĩ thay cậu cảnh giác tình huống chung quanh.

Địa điểm bọn họ chấp hành nhiệm vụ ở thành phố Cửu Đàm, hàng năm đối tượng ám sát đều đến núi Cửu Đàm vấn hương cầu thần, trên tay dính quá nhiều chuyện ác, liền rất dễ dàng tin vào một vài thứ để an ủi tâm lý cho mình.

Lúc này bọn họ còn chưa rời khỏi núi Cửu Đàm, xa xa vẫn là một mảnh cảnh sắc núi rừng xanh biếc, một số chùa miếu đặt sai cách giữa núi, trên đường đá du khách tốp năm tốp ba đi lại, khoảng cách quá xa, bóng người trên đường núi nhỏ như sâu bọ.

"Hoàn thành công việc rồi, thế nào, nhanh đi?" Lục Ngôn lắc lắc chủy thủ chiến thuật trước ống kính, tiện tay cạo cạo cặn máu khô trên bộ đồ tác chiến, đem chủy thủ cắm vào trong cúc áo da trên đùi.

"Đùng khoe khoang nữa, mau trở về, nhiệm vụ ám sát đơn giản như vậy mà còn làm tới hai ngày mới xong." Bạch Sở Niên ngoài miệng dạy dỗ cậu, lại nhịn không được nhếch khóe môi lộ ra răng sư tử.

"Chỉ riêng lộ trình đã phải đi mất một ngày rồi. Đổi lại là anh cũng không nhanh được đâu!" Lục Ngôn tức giận đến tai thỏ dựng đứng lên. Một bàn tay của Tất Lãm Tinh tiến vào trong ống kính, xoa xoa đầu Lục Ngôn, đè lỗ tai đang dựng thẳng xuống, thanh âm bên ngoài hình ảnh có chút nhỏ: "Được rồi A Ngôn, máy bay đón chúng ta tới rồi, đừng náo loạn nữa, để Sở ca nghỉ ngơi một chút, ngoan."

Bạch Sở Niên trước màn hình xoa xoa cằm cười: "Ai nha, sau khi ở một phòng này chính là không giống, Lãm Tinh nói cho tôi biết quả cầu đuôi thỏ nhỏ có được hay không?"

Tất Lãm Tinh nghẹn lại, ho khan hai tiếng không được tự nhiên nhìn về phía nơi khác, còn chưa nói gì, mặt Lục Ngôn đã nghẹn đỏ trước, cầm camera cúc áo nhảy loạn lên: "Anh nói bậy, mới không có đâu!"

Ỷ vào cách màn hình đánh không được, Bạch Sở Niên thích chọc con thỏ nhỏ này xù lông tức giận.

Tuy nhiên, góc trên bên phải của màn hình hình ảnh thời gian thực có một ngôi đền, khoảng cách quá xa cho nên trong ống kính có vẻ rất nhỏ, Bạch Sở Niên trong ống kính lắc lư nhận thấy tòa nhà kia tựa hồ chấn động một chút.

"Đó là cái gì vậy?" Bạch Sở Niên đột nhiên thu liễm nụ cười, nghiêm túc chăm chú nhìn ngôi chùa ở góc trên bên phải, cũng phóng to hình ảnh.

Tòa nhà thực sự rung chuyển.

"Cái gì?" Lục Ngôn nghe vậy quay đầu lại nhìn thoáng qua, cũng chú ý tới ngôi chùa đang rung chuyển kia, buồn bực gãi gãi mặt, đưa tay chỉ qua: "Lãm Tinh? Đó là gì vậy?"

Đột nhiên, chùa miếu xa xa phát ra một tiếng nổ lớn, khe nứt trên mặt đất buông lỏng, một cái đầu rắn hẹp dài chậm rãi từ trong lòng đất nhô ra cao hơn hai mươi thước, cao gấp ba lần chùa miếu, khối đất từ đỉnh đầu nó trượt xuống, đường đá trên núi bị chấn nứt, từ giữa khe núi rơi xuống, tiếp theo, ngôi chùa lung lây bay lên trời, phảng phất như bị thứ gì đó từ dưới lòng đất nâng lên.

Cự xà phát ra một tiếng gầm vang tận mây trời, mặt đất dưới chân bọn họ đều bắt đầu run rẩy, cỗ chấn động chuyển động kia từng vòng từng vòng rung tới, chùa miếu bị nhổ từ trên mặt đất lên, một con rùa khổng lồ có đầu rắn cổ dài hai mươi thước đem nửa đỉnh núi gù lên lưng, cũng phát ra tiếng gầm chấn động màng nhĩ.

Con rùa toàn thân xám trắng cõng trên lưng núi bắt đầu bò, nó giống như chân to của trụ cung điện, chỉ cần một bước liền giẫm nát một tòa hương đường, hương khách trong núi thét chói tai chạy trốn khắp nơi, có người không sợ chết còn đang quay video.

Vị trí của Lục Ngôn cách rất xa, nhưng cũng bị trùng kích kịch liệt, Tất Lãm Tinh dùng dây leo dẫn Lục Ngôn chạy trốn trên núi, mấy lần thiếu chút nữa bị chấn động mãnh liệt mà lọt người lại thung lũng.

"Các cậu đi sơ tán hương khách trên núi đi." Bạch Sở Niên khẽ nhíu mày, thấp giọng mệnh lệnh: "Tôi sẽ sắp xếp cán bộ cách chỗ các cậu gần nhất đi trợ giúp."

"Được, yên tâm đi."

Bạch Sở Niên gửi tin nhắn và vị trí trợ giúp cho các cán bộ khác của phòng điều tra, báo cáo sự việc cho tổ trưởng, sau đó chuyển tài liệu hình ảnh vừa rồi cho bộ phận kỹ thuật.

Bộ phận kỹ thuật trả lời, đây là một Vong linh triệu hoán của thí nghiệm thể 3014 Bá Hạ Long Quy, đến từ năng lực M2 Triệu hoán Tử Thần của Vĩnh Sinh Vong Linh triệu hoán tới, từ hai năm trước, thí nghiệm thể này bởi vì thân thể và lực lượng quá lớn mà bị đem đi đốt cháy tiêu hủy.

Sau đó, tin tức của Phong Nguyệt cũng chen vào: "Sở ca, tôi qua không được, chỗ này của tôi cũng có một con rất bốc khói độc, màu xám trắng, nó đang bò về phía trung tâm thành phố, không cần quan tâm tôi, tôi có thể xử lý được."

"Rết.. Là người chết ở căn cứ bồi dưỡng Hồng Li... Lại là Vong linh triệu hoán thể..." Bạch Sở Niên cắn răng, hận mình hiện tại bị bác sĩ ra lệnh không thể ra khỏi tổng bộ, lay lay Rimbaud bên cạnh: "Lão bà, tỉnh lại đi, anh qua đó đi giúp bọn họ một phen."

Rimbaud trong nhiệm vụ tìm lại bảo thạch cùng báo đen đánh nhau, đối phương dù sao cũng là cơ thể thí nghiệm loại Sứ cấp A3, là đối tượng mà Rimbaud cũng không thể dễ dàng nghiền nát. Rimbaud hao tổn rất nhiều thể lực, lúc này ngủ say, ngay cả tin tức tố cũng bởi vì mệt mỏi mà yếu đi một chút, nằm trong gối nỉ non lẩm bẩm: "Niêm Niêm..."

Bạch Sở Niên trong thời gian ngắn không tìm được người, đột nhiên nghĩ đến việc mượn (quản thúc) của giáo sư Lâm Đăng ở IOA. Có thể cấp tốc cứu một chút cũng tốt.

——

Nhà riêng của Ngải Liên ở khu biệt thự cách trụ sở viện nghiên cứu một giờ lái xe, bình thường cô ta rất ít khi về nhà mà ở lại trong viện nghiên cứu, chẳng qua gần đây trở về thường xuyên hơn một chút, bởi vì Tiêu Dương đang bị cô ta nhốt ở trong nhà.

Tiêu Cảnh cũng không phải tuyệt thực kháng nghị, chỉ là vẫn không có khẩu vị gì, thường thường nhìn hoa viên ngoài cửa sổ ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cửa phòng ngủ bị lực đẩy ra, Ngải Liên mặc váy ngủ lụa đi vào, khó có được lúc không trang điểm đậm, cũng không mang giày cao gót, nhìn qua không khí hùng hổ bức người như bình thường.

Ngải Liên cầm hai ly nước chanh, ngồi đối diện bàn trà, đẩy cho Tiêu Dương một chén, sau đó nhấc chân lên, nâng má nhìn về phía hoa viên ngoài cửa sổ sát đất.

Hai người im lặng ngồi đối diện trong chốc lát, Ngải Liên mở lời phá vỡ bầu không khí cứng ngắc trước, mở miệng nói: "Tôi cẩn thận suy nghĩ đề nghị của cậu, có thể phân ra một nhóm nghiên cứu viên tương đối chuyên nghiệp làm người thuần dưỡng, đem ấu tể và cơ thể thí nghiệm không có lực công kích huấn luyện thành thú cưng, sau đó bán ra, như vậy sẽ không cần tiêu hủy, cậu cảm thấy thế nào?"

Tiêu Dương cong mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tôi thế nào cũng được, đều nghe lời ngài, dù sao ngài mới là bà chủ, kế hoạch kinh doanh của ngài không tới phiên tôi khoa tay múa chân."

Ngải Liên nhíu mày, móng tay dài đỏ tươi gõ vào thành kính: "Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Cậu và tôu đã ở tuổi này, cái tuổi đã không phải là tiểu hài tử cố tình gây sự nữa rồi."
 

Tiêu Dương mỉm cười đẩy cho cô ta một lá thư từ chức.

"Tôi không muốn làm nữa, thả tôi xuất cảnh đi, tìm một chỗ dưỡng lão. Lo lắng sợ hãi tôi đã kiếm được đủ tiền, lớn tuổi rồi, không thể làm một cuộc sống kích thích như vậy được nữa."

"Cậu..." Ngải Liên muốn nổi giận, lại ép buộc chính mình nhịn xuống tính tình, trước khi vào cửa đã dặn dò mình nhiều lần không nên cứng rắn, mềm mại câu thông, nhưng tựa hồ lại thất bại.

"Cậu ở lại." Ngải Liên dựa vào sau lưng ghế, khoanh tay nói điều kiện: "Tôi không hợp tác với gia tộc Linh Đề nữa, hơn nữa còn giúp cậu diệt trừ mấy vị gia trưởng gai tộc Linh Đề hiện tại."

Ánh mắt Tiêu Dương lóe lên. Hắn hận gia tộc Linh Đề, nhưng cũng chán ghét thái độ cao cao tại thượng của Ngải Liên khi đàm phán, bọn họ không có gì khác biệt.

"Cô vẫn không hiểu." Tiêu Dương cười khẽ thở dài: "Cô dựa vào thí nghiệm thể để phát triển, đến bây giờ trên bảng phú hào hàng năm cũng đều có một chỗ của cô, nhưng bọn chúng có thể đẩy cô lên lầu cao, thù cũng có thể đẩy cô xuống địa ngục được. Cô Ngải Liên, cô quá tin vào may mắn của mình rồi."

Ngải Liên có chút tức giận, nhưng điện thoại di động đột nhiên vang lên, cô tq còn chưa kịp phát tác liền lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua.

Là tài liệu giám sát được gửi từ trợ lý AI Đăng.

Ngải Liên lạnh lùng ấn nút phát, sắc mặt dần dần từ hồng nhuận trở nên xanh mét.

Trong video giám sát, mấy nghiên cứu viên mặc quần áo bảo hộ mang Vĩnh Sinh Vong Linh đông lạnh trong lưới chụp nitơ lỏng về tổng bộ, một lần nữa nhốt vào trong hộp quan sát trong suốt sâu nhất, loại hộp quan sát này cực kỳ kiên cố, căn bản không có khả năng đột phá từ bên trong, chỉ có mống mắt của nghiên cứu viên mới có thể mở khóa thủy lực.

Vĩnh Sinh Vong Linh vẫn yên lặng nằm trong hòm quan sát, trên đầu phủ vải trắng, trên người hắn có cắp theo cặp sách, các nghiên cứu viên kiểm tra qua, Trân Châu cũng bình yên đặt ở trong cặp sách, không có vấn đề gì.

Hình ảnh giám sát trong một thời gian dài không thay đổi, Ngải Liên không còn kiên nhẫn, kéo thanh tiến độ đến vị trí cuối cùng.

Cuối video, góc màn hình giám sát từ từ chảy ra một bãi chất lỏng sền sệt như màu đỏ thẫm.

Một bàn tay trắng như tuyết dùng đầu ngón tay nhanh chóng bò lên, từ mép hình ảnh bò vào, trên tay dính đầy chất lỏng đỏ thẫm, trên mặt đất kéo ra một quỹ tích đỏ thẫm.

Bàn tay linh hoạt kia nhảy lên tấm CNC bên ngoài hòm quan sát Vĩnh Sinh Vong Linh, đối mặt với khóa mống mắt trên cửa thủy lực, làm sáng lên một quả nhãn cầu dính đầy máu trong lòng bàn tay.

"Hì hì~"

Trong đoạn video im lặng đột nhiên truyền ra một tiếng cười không linh hoạt.

back top