Rimbaud khó nhịn hừ lên một tiếng, đuôi cá vô lực cuốn lên bắp chân Bạch Sở Niên, hành động vô ý thức của anh đối với alpha mà nói lại là lời mời có thể kích phát dục vọng nhất, Bạch Sở Niên không khống chế được kéo tóc anh lên, ép buộc anh ngẩng đầu lên, tiếp nhận sự xâm lược sâu hơn của mình.
Đầu ngón tay Rimbaud cấu vào làn da trước ngực alpha, đau đớn kích thích ánh mắt trắng từ đen kịt biến thành màu xanh sẫm, làn da trắng lạnh cùng bóng đêm sau lưng hình thành tương phản mãnh liệt.
"A" Rimbaud sắp không thở được, đầu đuôi nhẹ nhàng vỗ chân alpha yếu ớt.
Bạch Sở Niên buông anh ra, đôi mắt Rimbaud mê ly, môi bị hôn đến thủy quang hồng nhuận, nước từ khóe môi chảy xuống cằm, lại bị alpha tiến lại gần liếm đi.
Cảnh tượng thân thiết của hai người, tất cả giảng viên và học viên tập hợp bên ngoài phế tích thần điện đều nhìn không sót một chút nào. Lục Ngôn cọ đầu vào dưới cánh tay Tất Lãm Tinh dùng lỗ tai thỏ che mắt: "Lão Niết thối, lưu manh."
Huỳnh và cá hề đã sớm thấy rõ nên không lạ, alpha và omega khác khó tránh khỏi cảm xúc kích động, ghen tị đến mức mặt không hoàn toàn không phải là không nhìn được ra.
Đàm Thanh, Đàm Dương mặt không chút thay đổi dùng bật lửa đốt khí dễ cháy trong lòng bàn tay, không biết nói cái gì, sau đó bắn pháo hoa cho huấn luyện viên.
"Được rồi, hiện tại mọi người đều biết tôi là của anh." Bạch Sở Niên vui vẻ cúi người gỡ những viên trân châu nhỏ treo trên lông mi Rimbaud nhét vào trong túi: "Nghi thức này anh có hài lòng không?"
Rimbaud lau môi, nắm lấy cổ áo Bạch Sở Niên kéo đến trước mặt: "Cậu muốn, tạo phản?"
Bạch Sở Niên thoải mái bước đến mép bàn tế, ngồi xổm bên cạnh Rimbaud, một gối chạm đất, vén tóc vụn ra sau tai anh, nhàn nhã cười nói: "Không có, dù sao lục địa là sân nhà của tôi, tôi cũng rất muốn cho anh biết ở chỗ này tôi có năng lực bảo hộ anh."
"Cho anh này, tóc anh rối rồi." Bạch Sở Niên vươn tay, một đoạn cổ tay lộ ra ngoài quần áo chống đạn vũ trang, phía trên đeo một sợi gân nhỏ.
Rimbaud mím môi từ trên cổ tay hắn tháo gân da, đem mái tóc vàng tán loạn chỉnh lý lại, buộc ra sau đầu.
Trên gân da dính một con cá nhỏ màu lam bằng nhựa, là Bạch Sở Niên từ bến tàu đi dạo mua thuốc lá thuận tiện mua, hắn đã ngồi xổm bên cạnh quầy hàng chọn nửa ngày.
Rimbaud rất dễ dỗ dành, anh lập tức an tĩnh lại, đầu đuôi cuộn tròn thành một cuộn.
"Cái gì mà ái mộ chờ mong chứ." Bạch Sở Niên quay đầu lại nhìn các học viên kia: "Anh suy nghĩ nhiều rồi, sau này nhỡ may một ngày nào đó bọn họ đột nhiên biết thân phận của tôi rồi, đến lúc đó sẽ như thế nào, tôi cho tới bây giờ cũng không muốn nghĩ đến."
Rimbaud ngước mắt lên hỏi: "Chuyện gì sẽ xảy ra?"
Bạch Sở Nuên thở dài: "Tôi không muốn bọn họ sợ tôi. Ừm... Tuy rằng bọn họ vẫn rất sợ tôi, như vậy cũng tốt, nếu thật sự có ngày bại lộ thân phận, thái độ của bọn họ hẳn là sẽ không quá mãnh liệt."
Rimbaud lắc đầu: "Tôi cũng vậy, được cải tạo, nhưng, nhà vua vẫn là vua."
"Vậy không giống, anh vốn không cần dung nhập vào địa phương nào." Bạch Sở Niên trầm mặc nhìn mặt đất, nhàm chán bẻ đá nhỏ trong khe thần đàn.
Rimbaud đặt tay lên gáy anh, nhẹ nhàng an ủi: "Cậu không đáng sợ. Cậu có móng vuốt màu hồng."
"?" Bạch Sở Niên sửng sốt, vừa mới hôn môi quá thoải mái, trong lòng bàn tay nổi lên một tầng đệm móng vuốt mềm mà hắn còn chưa chú ý tới. "Ai da." Hắn bịt mắt lại và thu miếng đệm móng vuốt trở lại.
Rimbaud cười rộ lên, đầu đuôi cuộn thành hình trái tim.
"Không được lên tiếng." Bạch Sở Niên lúc này ôm eo khiêng người cá lên vai đi đến địa điểm tập hợp, trên đường còn vỗ mông anh hai cái.
Thấy Bạch Sở Niên trở về đem Rimbaud buông xuống, đi tới trước mặt bọn họ, các học trò nhao nhao căng thẳng thân thể đứng thẳng, rũ mí mắt không dám nhìn hắn, lần này toàn quân đều bị diệt, coi như là không vượt qua khảo hạch, video thời gian thực còn truyền về tổng bộ, còn không biết lão Niết này muốn thu thập bọn họ như thế nào, dùng thủ đoạn của lão Niết, đem bọn họ toàn bộ ném vào ngục giam tù binh làm huấn luyện SERE bảy ngày bảy đêm cũng không phải là không có khả năng.
Không nghĩ tới Bạch Sở Niên lại nói: "Làm không tệ, rất tốt."
Câu này nói ra khiến các huấn luyện viên khác không thể tin vào tai của họ.
Huấn luyện viên Trịnh Dược ôm tay nói: "Vốn không có ý định để cho bất kỳ một người nào trong số các cậu còn sống đi ra, lần này có thể đánh bại được ba người, chúng tôi thực rất bất ngờ."
Các học viên mơ hồ lộ ra ánh mắt mừng rỡ.
"Đừng vui mừng quá sớm." Bạch Sở Niên nói: "May mắn đây là diễn tập chỉ xem thắng thua, không xem về thương vong. Mỗi người trở về viết một bài tổng kết sau chiến tranh ba ngàn chữ, hai ngày sau các lớp trưởng thu thập đầy đủ giao nộp."
"Ò..." Bọn nhóc nhỏ không có tinh thần đáp ứng.
Nhân viên quét dọn đảo Hồng Đào phụ trách cung cấp thức ăn, có người đề nghị nướng đồ ngoài trời, các học viên đều kiệt sức, đói bụng nhìn móng thịt nhanh chính trên vỉ nướng.
Bạch Sở Niên dùng dao găm thái miếng thịt, thổi cho ngượi, cuộn vào rau xà lách rồi đưa cho Rimbaud.
Rimbaud nhìn vào túi thức ăn và hỏi: "Quà tặng?"
"Không phải, cuộn lên ăn, như vậy." Bạch Sở Niên bọc chặt rau xà lách, cắm vào đầu chủy thủ đút cho anh.
Rimbaud mở lớn miệng, phủ đầy răng sau gai nhọn, liên tiếp cắn đứt chủy thủ, nuốt xuống, sau đó lại khôi phục hình dạng cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận.
"Chậc, anh làm gì đấy, miệng há nhỏ một chút." Bạch Sở Niên kiên nhẫn bọc cho anh một cái khác, tay cầm nhét vào miệng anh, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Anh đừng cắn không thì tôi không còn tay mất."
Huấn luyện viên Hồng Giải ho một tiếng: "Một số người còn sống, nhưng cậu đã chết khi chúng tôi chết."
Tiêu Thuần quy củ ngồi quỳ xuống, an tĩnh cắt một miếng thịt, kẹp ở trong lá rau xà lách bọc thành bốn góc vuông quy củ, cầm trong tay, vừa muốn ăn, bỗng nhiên phát hiện huấn luyện viên Hàn bên cạnh nhìn mình.
Tiêu Thuần kinh ngạc nhìn thẳng vào mặt hắn, Hàn Hành Khiêm nói: "Cám ơn."
"?" Tiêu Thuần trong tay cầm miếng thịt đã gói ngây ngốc, đột nhiên phản ứng lại, sững sờ đem thịt rau giao cho Hàn Hành Khiêm, Hàn Hành Khiêm hài lòng tiếp nhận.
Tiêu Thuần cầm lá rau diếp mới trong tay, quên kế tiếp nên làm gì, đuôi chó không nghe sai khiến mà ve vẩy.
Lúc ăn cơm khoảng cách giữa huấn luyện viên và học viên luôn thân cận hơn bình thường không ít, có học viên to gan đề nghị huấn luyện viên K cởi mặt nạ đầu lâu xuống, tất cả bọn họ đều chưa từng thấy huấn luyện viên K trông như thế nào, bởi vì huấn luyện viên K chưa bao giờ lộ diện.
Không riêng gì bọn họ, kỳ thật các huấn luyện viên khác cũng chưa từng thấy qua diện mạo của K, thậm chí chưa từng nghe qua giọng nói của hắn, đại đa số thời gian hắn không nói lời nào, nếu như nhất định phải nói chuyện, cũng chỉ phát ra một ít âm thanh tổng hợp điện tử.
Huấn luyện viên K đem vị trí đầu gần miệng dùng dao găm cắt mở miệng, im lặng ăn, thông qua điểm này cơ bản có thể phán đoán hắn không phải là một người máy, hơn nữa hàm dưới rất đẹp.
Lục Ngôn còn đắm chìm trong buồn bực mình thua Tất Lãm Tinh, căn bản không để ý đến người khác bát quái.
Lần sát hạch này không có học viên sống sót, điểm tính tự nhiên sẽ dựa theo thời gian sống sót quyết định, Tất Lãm Tinh cuối cùng mới chết, bọn họ đánh trận đánh cuộc này rốt cục cũng phân ra thắng bại.
Lục Ngôn tức giận đến mức cơm cũng không ăn được, trốn sau tảng đá phế tích ăn rau diếp.
Một bàn tay đeo tay găng tay hộ tống đặt lên đầu cậu, Lục Ngôn lắc lắc, lỗ tai lắc lư theo.
"Đừng tức giận nữa, lần sau sẽ thắng thôi." Tất Lãm Tinh ngồi xuống bên cạnh cậu bây giờ hắn đã cao hơn Lục Ngôn một cái đầu, hình thể alpha ở tuổi này bắt đầu hiện ra đặc điểm.
"Nếu tôi phản ứng nhanh hơn một chút là được rồi. Ai nha, rõ ràng có thể né tránh, tôi cũng không nghĩ tới người ta sẽ mai phục tôi ở đó." Lục Ngôn lẩm bẩm xụ lỗ tai.
Tất Lãm Tinh xoa xoa tóc cậu: "Cá cược của chúng ta còn tính không?"
Lục Ngôn uể oải dùng đầu ngón tay vẽ trên mặt đất: "Anh nói đi, muốn tôi mua điểm tâm cho anh hay làm cái gì."
Tất Lãm Tinh xắn tay áo lên, duỗi nửa cổ tay đến trước mặt Lục Ngôn: "Cắn cho tôi một dấu hiệu, được không."
Lục Ngôn dựng thẳng lỗ tai lên, kinh ngạc trừng to hai mắt.
"Chỉ có một yêu cầu này." Tất Lãm Tinh đỡ tay áo nói.
Lục Ngôn liếm liếm môi, làm bộ không thèm để ý hỏi: "Liền, cắn nơi này sao?"
"Ừm."
Lục Ngôn do dự một chút, cúi đầu, cắn cổ tay Tất Lãm Tinh một cái. Răng nhỏ sắc nhọn đâm thủng da và tiêm pheromone có vị mật ong vào cơ thể alpha.
Trên cổ tay Tất Lãm Tinh hình thành một dấu hiệu thỏ màu trắng, rất tròn rất nhỏ. Tất Lãm Tinh thật lâu nhìn chằm chằm dấu hiệu trên cổ tay, phảng phất đây là trang sức trân quý.
Lục Ngôn lo lắng dặn dò: "Anh không nên để lộ ra, các bạn học sẽ cười anh mất."
Tất Lãm Tinh vỗ vỗ đầu cậu.
"Sáng mai tôi sẽ dậy tập huấn luyện lúc bốn giờ, không, ba giờ rưỡi." Lục Ngôn lại nhớ tới chuyện thi cử, nắm lấy bộ đồ chống đạn của Tất Lãm Tinh lay động: "Anh cũng cùng tôi đi."
Tất Lãm Tinh cười nói: "Được."
Máy bay quay trở về cất cánh vào sáng sớm, hạ cánh trên đảo Nha Trùng, các học viên lại trở về huấn luyện như hàng ngày, chờ các huấn luyện viên chỉnh lý xong đoạn video sát hạch cuối năm lần này cho bọn họ xem lại.
Bạch Sở Niên ngồi trực thăng rời khỏi đảo Nha Trùng một chuyến, lúc trước đáp ứng omega bò sát trao đổi tình báo, omega bò sát hy vọng có thể cùng hắn gặp mặt nói chuyện chi tiết.
Đối chiếu với địa chỉ thư mời điện tử, Bạch Sở Niên đã tìm được Thiều Kim Công Quán, nhưng hắn không mang theo Rimbaud, lo lắng vạn nhất ngôn ngữ bất hòa, Rimbaud sẽ đem nhà người ta phá hủy mất.
Đầu ngón tay Rimbaud cấu vào làn da trước ngực alpha, đau đớn kích thích ánh mắt trắng từ đen kịt biến thành màu xanh sẫm, làn da trắng lạnh cùng bóng đêm sau lưng hình thành tương phản mãnh liệt.
"A" Rimbaud sắp không thở được, đầu đuôi nhẹ nhàng vỗ chân alpha yếu ớt.
Bạch Sở Niên buông anh ra, đôi mắt Rimbaud mê ly, môi bị hôn đến thủy quang hồng nhuận, nước từ khóe môi chảy xuống cằm, lại bị alpha tiến lại gần liếm đi.
Cảnh tượng thân thiết của hai người, tất cả giảng viên và học viên tập hợp bên ngoài phế tích thần điện đều nhìn không sót một chút nào. Lục Ngôn cọ đầu vào dưới cánh tay Tất Lãm Tinh dùng lỗ tai thỏ che mắt: "Lão Niết thối, lưu manh."
Huỳnh và cá hề đã sớm thấy rõ nên không lạ, alpha và omega khác khó tránh khỏi cảm xúc kích động, ghen tị đến mức mặt không hoàn toàn không phải là không nhìn được ra.
Đàm Thanh, Đàm Dương mặt không chút thay đổi dùng bật lửa đốt khí dễ cháy trong lòng bàn tay, không biết nói cái gì, sau đó bắn pháo hoa cho huấn luyện viên.
"Được rồi, hiện tại mọi người đều biết tôi là của anh." Bạch Sở Niên vui vẻ cúi người gỡ những viên trân châu nhỏ treo trên lông mi Rimbaud nhét vào trong túi: "Nghi thức này anh có hài lòng không?"
Rimbaud lau môi, nắm lấy cổ áo Bạch Sở Niên kéo đến trước mặt: "Cậu muốn, tạo phản?"
Bạch Sở Niên thoải mái bước đến mép bàn tế, ngồi xổm bên cạnh Rimbaud, một gối chạm đất, vén tóc vụn ra sau tai anh, nhàn nhã cười nói: "Không có, dù sao lục địa là sân nhà của tôi, tôi cũng rất muốn cho anh biết ở chỗ này tôi có năng lực bảo hộ anh."
"Cho anh này, tóc anh rối rồi." Bạch Sở Niên vươn tay, một đoạn cổ tay lộ ra ngoài quần áo chống đạn vũ trang, phía trên đeo một sợi gân nhỏ.
Rimbaud mím môi từ trên cổ tay hắn tháo gân da, đem mái tóc vàng tán loạn chỉnh lý lại, buộc ra sau đầu.
Trên gân da dính một con cá nhỏ màu lam bằng nhựa, là Bạch Sở Niên từ bến tàu đi dạo mua thuốc lá thuận tiện mua, hắn đã ngồi xổm bên cạnh quầy hàng chọn nửa ngày.
Rimbaud rất dễ dỗ dành, anh lập tức an tĩnh lại, đầu đuôi cuộn tròn thành một cuộn.
"Cái gì mà ái mộ chờ mong chứ." Bạch Sở Niên quay đầu lại nhìn các học viên kia: "Anh suy nghĩ nhiều rồi, sau này nhỡ may một ngày nào đó bọn họ đột nhiên biết thân phận của tôi rồi, đến lúc đó sẽ như thế nào, tôi cho tới bây giờ cũng không muốn nghĩ đến."
Rimbaud ngước mắt lên hỏi: "Chuyện gì sẽ xảy ra?"
Bạch Sở Nuên thở dài: "Tôi không muốn bọn họ sợ tôi. Ừm... Tuy rằng bọn họ vẫn rất sợ tôi, như vậy cũng tốt, nếu thật sự có ngày bại lộ thân phận, thái độ của bọn họ hẳn là sẽ không quá mãnh liệt."
Rimbaud lắc đầu: "Tôi cũng vậy, được cải tạo, nhưng, nhà vua vẫn là vua."
"Vậy không giống, anh vốn không cần dung nhập vào địa phương nào." Bạch Sở Niên trầm mặc nhìn mặt đất, nhàm chán bẻ đá nhỏ trong khe thần đàn.
Rimbaud đặt tay lên gáy anh, nhẹ nhàng an ủi: "Cậu không đáng sợ. Cậu có móng vuốt màu hồng."
"?" Bạch Sở Niên sửng sốt, vừa mới hôn môi quá thoải mái, trong lòng bàn tay nổi lên một tầng đệm móng vuốt mềm mà hắn còn chưa chú ý tới. "Ai da." Hắn bịt mắt lại và thu miếng đệm móng vuốt trở lại.
Rimbaud cười rộ lên, đầu đuôi cuộn thành hình trái tim.
"Không được lên tiếng." Bạch Sở Niên lúc này ôm eo khiêng người cá lên vai đi đến địa điểm tập hợp, trên đường còn vỗ mông anh hai cái.
Thấy Bạch Sở Niên trở về đem Rimbaud buông xuống, đi tới trước mặt bọn họ, các học trò nhao nhao căng thẳng thân thể đứng thẳng, rũ mí mắt không dám nhìn hắn, lần này toàn quân đều bị diệt, coi như là không vượt qua khảo hạch, video thời gian thực còn truyền về tổng bộ, còn không biết lão Niết này muốn thu thập bọn họ như thế nào, dùng thủ đoạn của lão Niết, đem bọn họ toàn bộ ném vào ngục giam tù binh làm huấn luyện SERE bảy ngày bảy đêm cũng không phải là không có khả năng.
Không nghĩ tới Bạch Sở Niên lại nói: "Làm không tệ, rất tốt."
Câu này nói ra khiến các huấn luyện viên khác không thể tin vào tai của họ.
Huấn luyện viên Trịnh Dược ôm tay nói: "Vốn không có ý định để cho bất kỳ một người nào trong số các cậu còn sống đi ra, lần này có thể đánh bại được ba người, chúng tôi thực rất bất ngờ."
Các học viên mơ hồ lộ ra ánh mắt mừng rỡ.
"Đừng vui mừng quá sớm." Bạch Sở Niên nói: "May mắn đây là diễn tập chỉ xem thắng thua, không xem về thương vong. Mỗi người trở về viết một bài tổng kết sau chiến tranh ba ngàn chữ, hai ngày sau các lớp trưởng thu thập đầy đủ giao nộp."
"Ò..." Bọn nhóc nhỏ không có tinh thần đáp ứng.
Nhân viên quét dọn đảo Hồng Đào phụ trách cung cấp thức ăn, có người đề nghị nướng đồ ngoài trời, các học viên đều kiệt sức, đói bụng nhìn móng thịt nhanh chính trên vỉ nướng.
Bạch Sở Niên dùng dao găm thái miếng thịt, thổi cho ngượi, cuộn vào rau xà lách rồi đưa cho Rimbaud.
Rimbaud nhìn vào túi thức ăn và hỏi: "Quà tặng?"
"Không phải, cuộn lên ăn, như vậy." Bạch Sở Niên bọc chặt rau xà lách, cắm vào đầu chủy thủ đút cho anh.
Rimbaud mở lớn miệng, phủ đầy răng sau gai nhọn, liên tiếp cắn đứt chủy thủ, nuốt xuống, sau đó lại khôi phục hình dạng cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận.
"Chậc, anh làm gì đấy, miệng há nhỏ một chút." Bạch Sở Niên kiên nhẫn bọc cho anh một cái khác, tay cầm nhét vào miệng anh, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Anh đừng cắn không thì tôi không còn tay mất."
Huấn luyện viên Hồng Giải ho một tiếng: "Một số người còn sống, nhưng cậu đã chết khi chúng tôi chết."
Tiêu Thuần quy củ ngồi quỳ xuống, an tĩnh cắt một miếng thịt, kẹp ở trong lá rau xà lách bọc thành bốn góc vuông quy củ, cầm trong tay, vừa muốn ăn, bỗng nhiên phát hiện huấn luyện viên Hàn bên cạnh nhìn mình.
Tiêu Thuần kinh ngạc nhìn thẳng vào mặt hắn, Hàn Hành Khiêm nói: "Cám ơn."
"?" Tiêu Thuần trong tay cầm miếng thịt đã gói ngây ngốc, đột nhiên phản ứng lại, sững sờ đem thịt rau giao cho Hàn Hành Khiêm, Hàn Hành Khiêm hài lòng tiếp nhận.
Tiêu Thuần cầm lá rau diếp mới trong tay, quên kế tiếp nên làm gì, đuôi chó không nghe sai khiến mà ve vẩy.
Lúc ăn cơm khoảng cách giữa huấn luyện viên và học viên luôn thân cận hơn bình thường không ít, có học viên to gan đề nghị huấn luyện viên K cởi mặt nạ đầu lâu xuống, tất cả bọn họ đều chưa từng thấy huấn luyện viên K trông như thế nào, bởi vì huấn luyện viên K chưa bao giờ lộ diện.
Không riêng gì bọn họ, kỳ thật các huấn luyện viên khác cũng chưa từng thấy qua diện mạo của K, thậm chí chưa từng nghe qua giọng nói của hắn, đại đa số thời gian hắn không nói lời nào, nếu như nhất định phải nói chuyện, cũng chỉ phát ra một ít âm thanh tổng hợp điện tử.
Huấn luyện viên K đem vị trí đầu gần miệng dùng dao găm cắt mở miệng, im lặng ăn, thông qua điểm này cơ bản có thể phán đoán hắn không phải là một người máy, hơn nữa hàm dưới rất đẹp.
Lục Ngôn còn đắm chìm trong buồn bực mình thua Tất Lãm Tinh, căn bản không để ý đến người khác bát quái.
Lần sát hạch này không có học viên sống sót, điểm tính tự nhiên sẽ dựa theo thời gian sống sót quyết định, Tất Lãm Tinh cuối cùng mới chết, bọn họ đánh trận đánh cuộc này rốt cục cũng phân ra thắng bại.
Lục Ngôn tức giận đến mức cơm cũng không ăn được, trốn sau tảng đá phế tích ăn rau diếp.
Một bàn tay đeo tay găng tay hộ tống đặt lên đầu cậu, Lục Ngôn lắc lắc, lỗ tai lắc lư theo.
"Đừng tức giận nữa, lần sau sẽ thắng thôi." Tất Lãm Tinh ngồi xuống bên cạnh cậu bây giờ hắn đã cao hơn Lục Ngôn một cái đầu, hình thể alpha ở tuổi này bắt đầu hiện ra đặc điểm.
"Nếu tôi phản ứng nhanh hơn một chút là được rồi. Ai nha, rõ ràng có thể né tránh, tôi cũng không nghĩ tới người ta sẽ mai phục tôi ở đó." Lục Ngôn lẩm bẩm xụ lỗ tai.
Tất Lãm Tinh xoa xoa tóc cậu: "Cá cược của chúng ta còn tính không?"
Lục Ngôn uể oải dùng đầu ngón tay vẽ trên mặt đất: "Anh nói đi, muốn tôi mua điểm tâm cho anh hay làm cái gì."
Tất Lãm Tinh xắn tay áo lên, duỗi nửa cổ tay đến trước mặt Lục Ngôn: "Cắn cho tôi một dấu hiệu, được không."
Lục Ngôn dựng thẳng lỗ tai lên, kinh ngạc trừng to hai mắt.
"Chỉ có một yêu cầu này." Tất Lãm Tinh đỡ tay áo nói.
Lục Ngôn liếm liếm môi, làm bộ không thèm để ý hỏi: "Liền, cắn nơi này sao?"
"Ừm."
Lục Ngôn do dự một chút, cúi đầu, cắn cổ tay Tất Lãm Tinh một cái. Răng nhỏ sắc nhọn đâm thủng da và tiêm pheromone có vị mật ong vào cơ thể alpha.
Trên cổ tay Tất Lãm Tinh hình thành một dấu hiệu thỏ màu trắng, rất tròn rất nhỏ. Tất Lãm Tinh thật lâu nhìn chằm chằm dấu hiệu trên cổ tay, phảng phất đây là trang sức trân quý.
Lục Ngôn lo lắng dặn dò: "Anh không nên để lộ ra, các bạn học sẽ cười anh mất."
Tất Lãm Tinh vỗ vỗ đầu cậu.
"Sáng mai tôi sẽ dậy tập huấn luyện lúc bốn giờ, không, ba giờ rưỡi." Lục Ngôn lại nhớ tới chuyện thi cử, nắm lấy bộ đồ chống đạn của Tất Lãm Tinh lay động: "Anh cũng cùng tôi đi."
Tất Lãm Tinh cười nói: "Được."
Máy bay quay trở về cất cánh vào sáng sớm, hạ cánh trên đảo Nha Trùng, các học viên lại trở về huấn luyện như hàng ngày, chờ các huấn luyện viên chỉnh lý xong đoạn video sát hạch cuối năm lần này cho bọn họ xem lại.
Bạch Sở Niên ngồi trực thăng rời khỏi đảo Nha Trùng một chuyến, lúc trước đáp ứng omega bò sát trao đổi tình báo, omega bò sát hy vọng có thể cùng hắn gặp mặt nói chuyện chi tiết.
Đối chiếu với địa chỉ thư mời điện tử, Bạch Sở Niên đã tìm được Thiều Kim Công Quán, nhưng hắn không mang theo Rimbaud, lo lắng vạn nhất ngôn ngữ bất hòa, Rimbaud sẽ đem nhà người ta phá hủy mất.