Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Sở Diệp Nhiên lái xe đưa Hứa Mân và Phó Thư Dạng về tiểu khu Bạch Hạc Tháp.
Sắc trời đã tối, người đi đường ít dần, chỉ có ánh đèn nê ông xa xa miệt mài soi sáng.
Vùi mình ở chỗ ngồi phía sau, Hứa Mân mới phát hiện bản thân đã không còn chút sức lực nào.
Hôm nay luyện múa cường độ cao đã mệt không thôi, đã vậy về nhà còn gặp phải đám Chu Nhị, cô tức giận đến mức quên đi đau nhức và mệt mỏi.
Lúc này, bình tĩnh lại, cô cảm giác cả người đều đau nhức mệt mỏi, hận không thể trực tiếp nằm xuống ngủ luôn.
Nhưng cô không thể ngủ.
"Phó ca, Sở ca, cảm ơn các anh."
Hứa Mân nói cảm ơn với hai người: "Nếu không có hai anh, hôm nay tôi thật sự không biết phải làm thế nào."
Cô cho rằng mình là người xuyên qua, biết được hướng đi của câu chuyện thì sẽ có thể khống chế vận mệnh. Nhưng thực tế, trước tiền tài, quyền thế của Hứa Trọng Á và trước hào quang nữ chính của Hứa Lang, quả thật cô rất bất lực.
"Không cần khách khí."
Nhìn gương mặt Phó Thư Dạng không có biểu cảm gì, Sở Diệp Nhiên tự nhiên phản ứng lại Hứa Mân, vội tiếp lời: "Cô biết sang tên cần chuẩn bị giấy chứng nhận gì không?"
Hứa Mân chưa từng làm qua thủ tục này, hơn nữa cô cũng không rõ quy tắc của thế giới này. Lắc lắc đầu, cô nói: "Tôi không biết. Cần cái gì?"
Đang muốn nói nhưng Sở Diệp Nhiên lại đổi ý: "Tiểu Dạng đã từng làm, cô hỏi cậu ấy đi."
Phó Thư Dạng vung ánh mắt như đao qua nhưng Sở Diệp Nhiên vẫn giữ bộ dạng cười đùa tí tửng, không có chút sợ hãi nào.
Phó Thư Dạng bỗng giật mình.
Đã rất lâu rồi không ai dám cười đùa tí tửng trước mặt anh.
"Phó ca, có thể nói cho tôi biết không?"
Ngồi phía sau, Hứa Mân hỏi.
Phó Thư Dạng thở ra một hơi, cúi đầu mở điện thoại ra.
Một phút sau, Hứa Mân nhận được một tin nhắn từ số lạ, nội dung là giấy chứng nhận cần khi sang tên.
"Cảm ơn Phó ca."
Hứa Mân không hỏi vì sao anh biết số điện thoại của mình: "Đây là số điện thoại của anh sao? Wechat cũng là số này à? Tôi thêm bạn bè."
Động tác của cô rất nhanh. Vừa nghe xong, một thông báo đã nhảy lên trong điện thoại di động của Phó Thư Dạng.
Anh không vội đáp lại, chỉ nhìn xuyên qua kính chiếu hậu.
Đôi mắt của cô gái phía sau đã sắp không mở nổi, mắt thường cũng có thể nhìn thấy sự mệt mỏi của cô, vậy mà còn mạnh mẽ gắng gượng cười nói với bọn họ.
Đầu ngón tay Phó Thư Dạng giật giật, nhấn đồng ý.
Lúc rút tay về, anh vừa vặn đối mặt với ánh mắt hài hước của Sở Diệp Nhiên.
Phó Thư Dạng rũ mắt. Mệt mỏi buồn phiền tích tụ trong lòng thoáng buông lỏng một chút.
Đồn công an cách tiểu khu không xa. Rất nhanh, họ đã về tới nơi
"Hôm nay tôi không đi. Ngày mai cùng đến phòng giao nộp."
Sở Diệp Nhiên nói với Hứa Mân: "Cô mau trở về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì gọi một tiếng."
Hứa Mân nói cảm ơn. Về đến nhà, cô lập tức ngồi phịch xuống ghế salon, không muốn cử động. Một lát sau, bụng ùng ục vang lên, đột nhiên đói gần chết.
Hứa Mân đành phải đứng lên, vào phòng bếp kiếm đồ ăn.
Cô thật sự mệt mỏi, không muốn làm cơm. Trong tủ lạnh chỉ còn lại bánh mì, Hứa Mân cũng lười hâm nóng, cầm một miếng, trực tiếp gặm lấy.
Khi đóng cửa, cô chợt nhớ hình như Sở Diệp Nhiên và Phó Thư Dạng cũng chưa ăn cơm.
Vì chuyện của cô, bọn họ phải trì hoãn bữa tối, vậy mà vừa rồi cô lại quên mời bọn họ ăn cơm.
Hứa Mân vội lấy điện thoại di động, muốn gọi cho Sở Diệp Nhiên nhưng lại phát hiện mình không có số của anh ta, chỉ có thể gọi cho Phó Thư Dạng.
"Có việc gì?"
Điện thoại kết nối rất nhanh.
Không kịp phòng bị, giọng nói trầm thấp tăng thêm mấy phần từ tính vì xuyên qua ống nghe đột nhiên đánh vào màng nhĩ như mang theo dòng điện khiến trái tim Hứa Mân cũng lộp bộp đôi chút.
"Hứa Mân?"
Không nghe thấy tiếng trả lời, Phó Thư Dạng lại cao giọng.
Hứa Mân lấy lại tinh thần, thầm mắng mình một tiếng, vội nói: "Các anh còn chưa ăn cơm đúng không? Tôi có nấu mì sợi, tới ăn một chút nhé?"
Phó Thư Dạng không trả lời ngay như đang do dự. Ngay lập tức, Hứa Mân nghe thấy Sở Diệp Nhiên ở bên cạnh lớn tiếng nói: "Tôi muốn ăn trứng rán, cảm ơn bạn học Hứa."
Hứa Mân cười lên: "Được rồi, vậy các anh đến đây đi."
Cúp điện thoại, Hứa Mân bỏ bánh mì xuống rồi lấy mì sợi, trứng gà. Thấy không có rau xanh, cô tìm một thanh hành lá.
Đun sôi mì sợi, vớt ra, luộc qua một lần nước, rải hành gừng tỏi và gia vị ở phía trên rồi đổ dầu lên. Trong nháy mắt, mùi thơm ngập tràn căn nhà.
"Thơm quá đi!"
Vừa vào cửa, Sở Diệp Nhiên đã nghe thấy mùi thơm, nuốt nước bọt, lập tức nhảy tới cửa phòng bếp: "Bạn học Hứa, không ngờ cô còn có tay nghề này! Thật đáng gờm!"
"Sẽ xong ngay đây."
Hứa Mân lật mặt trứng rán.
Sở Diệp Nhiên đồng ý, đi rửa tay, giúp cô lấy đũa và gia vị, vô cùng ân cần.
Lúc đi ra, anh ta nhìn thấy Phó Thư Dạng đang đứng ở cửa, dùng ánh mắt nặng nề nhìn mình.
"Đừng hiểu lầm."
Sở Diệp Nhiên giơ gia vị, nói: "Mình bị đồ ăn ngon dụ hoặc, tuyệt đối không nhìn chị dâu nhỏ một chút nào."
Phó Thư Dạng thản nhiên nói: "Đừng nói đùa."
Nói xong, anh lại liếc nhìn Hứa Mân từ phòng bếp đi ra, bưng hai bát mì sợi lớn.
Với con gái, tay của cô cũng không tính là nhỏ, ngón tay thon dài, làn da trắng nõn nhưng so với cái bát lớn kia thì vẫn có chút đáng thương.
Chần chờ phút chốc, Phó Thư Dạng bước lên phía trước, đưa tay cầm lấy bát trong tay cô.
Hứa Mân còn tưởng là Sở Diệp Nhiên, tự nhiên đưa tới. Ngẩng đầu lên, phát hiện là Phó Thư Dạng, cô lập tức giật nảy mình.
Phó Thư Dạng chú ý tới chuyển biến tâm trạng của cô, ánh mắt hơi trầm xuống.
"À, tôi đi lấy trứng rán."
Hứa Mân quay lại phòng bếp, có chút vui vẻ.
Phó Thư Dạng vừa cẩn thận lại còn lịch sự, nhất định phải có lý do bất đắc dĩ nên mới hắc hóa.
Chỉ cần tìm được bước ngoặt kia, hẳn là có thể ngăn chặn kết cục bi thảm của anh.
Lúc ăn cơm, một mình Sở Diệp Nhiên ồn ào. Rõ ràng anh ta ăn nhiều nhất nhưng đồ ăn cũng không chặn nổi miệng anh ta.
Thỉnh thoảng Hứa Mân sẽ đáp lại anh ta đôi lời, còn Phó Thư Dạng hoàn toàn không hề mở miệng.
Sau bữa ăn, Hứa Mân muốn đi thu dọn lại bị Phó Thư Dạng giành lấy.
Anh giữ im lặng, cầm bát đũa đi vào phòng bếp.
Sở Diệp Nhiên giúp cô lau bàn, còn nói: "Cô đừng để ý tới cậu ta. Trước kia chúng tôi ăn cơm, đều là Tiểu Dạng rửa chén. Con gái quan trọng nhất là tay đẹp, nấu cơm thì được, còn rửa chén thì không cần phải..."
Lải nhải liên miên nhưng không thấy đáp lại, ngẩng đầu nhìn lên, anh ta thấy Hứa Mân đã chạy tới cửa phòng bếp, nhìn chằm chằm Phó Thư Dạng đang rửa chén.
Sở Diệp Nhiên giang tay ra.
Anh ta đã nói hai người này có gì đó rồi mà bọn họ còn không chịu thừa nhận.
Hứa Mân thật sự không hề có ý gì khác. Người đàn ông có tiền nhất trong thế giới này, người đàn ông ngang ngược hung ác nhất vậy mà lại đang rửa chén trong phòng bếp! Đây là cảnh xúc động cỡ nào chứ!
Nếu to gan một chút, cô sẽ quay cảnh này lại để sau này tung lên cho mọi người xem, có lẽ sẽ khiến toàn thế giới chấn kinh.
Tiếc là cô không dám, chỉ có thể nhìn vài lần.
Thu dọn phòng bếp xong, vừa đến cửa, Phó Thư Dạng phát hiện ra Hứa Mân, sững sờ: "Có việc gì sao?"
"Không."
Hứa Mân lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: "Cảm ơn."
Phó Thư Dạng dừng một chút, cũng nói: "Cảm ơn."
Sở Diệp Nhiên: "... Được rồi, hai người cũng đừng cảm ơn tới cảm ơn lui nữa. Thật không xem tôi là người đúng không?"
Phó Thư Dạng không để ý tới anh ta, gật đầu với Hứa Mân, trực tiếp đi ra ngoài.
Sở Diệp Nhiên cười nói với Hứa Mân: "Muộn rồi, không cần để ý đến cậu ta. Chúng tôi về đây, cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút nhé. Đúng rồi, mì cô làm rất ngon."
Chờ bọn họ rời đi, Hứa Mân tìm giấy chứng nhận cần thiết để sang tên, cất thật kỹ rồi rửa mặt đi ngủ.
Nửa đêm, cô mơ thấy Hứa Trọng Á cầm thanh đao muốn tới giết cô, dọa đến tỉnh ngủ.
Ngủ quá vội, cô không đóng kỹ cửa sổ khiến gió thổi qua, nhẹ nhàng rung động, có hơi khiếp người. Hứa Mân lau mồ hôi lạnh, rời giường đóng cửa sổ. Vừa đến bên cửa sổ, cô chợt ngừng một chút.
Mấy trăm mét bên ngoài, nhà của Phó Thư Dạng vẫn sáng đèn.
Trong bóng đêm đen kịt, ánh đèn vàng ấm khiến người ta vô cùng an tâm.
Hứa Mân chưa từng ở căn phòng lớn như thế nên thật sự không thể nào quen được. Đặc biệt là nửa đêm tỉnh mộng, chung quanh yên tĩnh, cộng thêm tin đồn quỷ nháo, đôi khi Hứa Mân sẽ có ảo giác mình ở nghĩa địa, ngay cả không khí cũng âm trầm.
Bây giờ ngọn đèn kia sáng lên, giúp nơi quỷ nháo này có thêm một hơi ấm.
Ít nhất Hứa Mân biết, thật ra nếu có chuyện gì, cô chỉ cần hô một tiếng, nam nhân lạnh lùng không thích nói chuyện ở đối diện sẽ ra đáp lại một tiếng.
Đèn nhà Phó Thư Dạng không để vì cô nhưng hoàn toàn mang cho cô cảm giác an toàn.
Hứa Mân mơ màng, nghĩ kiên định: Nhất định phải thay đổi kết cục của Phó Thư Dạng.
Sáng thứ hai, Hứa Mân bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Sở Diệp Nhiên gọi điện thoại tới, bảo cô rời giường.
Cô nhìn đồng hồ. Đã chín giờ. Thời gian cô hẹn với Hứa Trọng Á là mười giờ sáng.
Hứa Mân nhanh chóng rời giường, rửa mặt xong lập tức lao ra, nhìn thấy Sở Diệp Nhiên đã lái xe đến cổng. Anh ta và Phó Thư Dạng mỗi người ở một bên, tựa trên xe ăn sáng.
Khóe miệng cô vô thức cong lên. Hứa Mân lên tiếng chào bọn họ: "Thật xin lỗi, tôi ngủ sâu quá."
"Không sao, cô là cô gái nhanh nhất trong các cô gái tôi từng gặp! Mỹ nữ đây quả thật có vốn liếng, dám không trang điểm đi ra ngoài."
Sở Diệp Nhiên đưa cô một phần ăn sáng: "Nơi này rất gần phòng giao nộp, mười phút là tới, không vội."
Hứa Mân cho bọn họ xem giấy chứng nhận, ăn sáng xong mới lên xe.
"Ôi trời, tôi quên nói với cô Diêu. Sở ca, anh có số điện thoại của cô Diêu không?"
Hứa Mân chợt nhớ, Diêu Tịnh cũng quy định thời gian lên lớp là mười giờ sáng.
"Yên tâm đi, tôi đã giúp cô xin nghỉ."
Sở Diệp Nhiên nói: "Nhưng cô ấy nói ban đêm cô phải thêm thời gian luyện tập."
"Không có vấn đề gì."
Hứa Mân vô cùng cảm kích: "Sở ca, anh thật sự quá chu đáo."
Sở Diệp Nhiên ho nhẹ một tiếng, có vẻ mất tự nhiên hiếm thấy.
Hứa Mân không nhìn thấy, thậm chí còn nghi là mình nghe nhầm nhưng cô để ý, tai của Sở Diệp Nhiên hơi đỏ.
Cô bỗng nhiên hiểu rõ: "Sở ca thích cô Diêu của tôi à?"
"Nói bậy, ai thích cô ấy?"
Vậy mà Sở Diệp Nhiên còn kiêu ngạo: "Suốt ngày dữ dằn, rất hay vu oan cho người ta, không có chút tình cảm nào..."
Vốn đang không chắc chắn nhưng lần này, Hứa Mân đã xác định: "Chậc chậc, hiện tại ông chủ còn phải để ý xem nhân viên có tình cảm hay không à? Người đi trước cũng quá khó khăn."
Sở Diệp Nhiên: "..."
Lần đầu tiên Sở Diệp Nhiên nhanh mồm nhanh miệng bị chặn cho á khẩu không trả lời được. Nhìn cô gái đang cười dịu dàng như hoa, lại nhìn vẻ mặt có ý cười của Phó Thư Dạng đang ngồi bên ghế phụ, anh ta lắc đầu, không tranh luận tiếp.
Bầu không khí nhẹ nhõm vui sướng tiếp tục duy trì đến phòng giao nộp.
"Cô... Hứa tổng đã đến."
Sở Diệp Nhiên vừa dừng xe vừa nhắc nhở Hứa Mân.
Hứa Mân nhìn thấy Hứa Trọng Á đứng ở cổng, bên cạnh còn có một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm xấu.
Mấy người xuống xe. Hứa Trọng Á dẫn người đàn ông mặc âu phục đi tới.
"Ký vào cái này, tao lập tức sang tên phòng ở cho mày."
Hứa Trọng Á lạnh mặt, đưa cho Hứa Mân một văn kiện.
Hứa Mân cầm lấy xem: Hiệp nghị từ bỏ quyền thừa kế tài sản.
Phó Thư Dạng ngồi bên cạnh ghế tài xế không hề có chút cảm giác tồn tại nào cũng cười một tiếng ngắn ngủi.
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Sở Diệp Nhiên lái xe đưa Hứa Mân và Phó Thư Dạng về tiểu khu Bạch Hạc Tháp.
Sắc trời đã tối, người đi đường ít dần, chỉ có ánh đèn nê ông xa xa miệt mài soi sáng.
Vùi mình ở chỗ ngồi phía sau, Hứa Mân mới phát hiện bản thân đã không còn chút sức lực nào.
Hôm nay luyện múa cường độ cao đã mệt không thôi, đã vậy về nhà còn gặp phải đám Chu Nhị, cô tức giận đến mức quên đi đau nhức và mệt mỏi.
Lúc này, bình tĩnh lại, cô cảm giác cả người đều đau nhức mệt mỏi, hận không thể trực tiếp nằm xuống ngủ luôn.
Nhưng cô không thể ngủ.
"Phó ca, Sở ca, cảm ơn các anh."
Hứa Mân nói cảm ơn với hai người: "Nếu không có hai anh, hôm nay tôi thật sự không biết phải làm thế nào."
Cô cho rằng mình là người xuyên qua, biết được hướng đi của câu chuyện thì sẽ có thể khống chế vận mệnh. Nhưng thực tế, trước tiền tài, quyền thế của Hứa Trọng Á và trước hào quang nữ chính của Hứa Lang, quả thật cô rất bất lực.
"Không cần khách khí."
Nhìn gương mặt Phó Thư Dạng không có biểu cảm gì, Sở Diệp Nhiên tự nhiên phản ứng lại Hứa Mân, vội tiếp lời: "Cô biết sang tên cần chuẩn bị giấy chứng nhận gì không?"
Hứa Mân chưa từng làm qua thủ tục này, hơn nữa cô cũng không rõ quy tắc của thế giới này. Lắc lắc đầu, cô nói: "Tôi không biết. Cần cái gì?"
Đang muốn nói nhưng Sở Diệp Nhiên lại đổi ý: "Tiểu Dạng đã từng làm, cô hỏi cậu ấy đi."
Phó Thư Dạng vung ánh mắt như đao qua nhưng Sở Diệp Nhiên vẫn giữ bộ dạng cười đùa tí tửng, không có chút sợ hãi nào.
Phó Thư Dạng bỗng giật mình.
Đã rất lâu rồi không ai dám cười đùa tí tửng trước mặt anh.
"Phó ca, có thể nói cho tôi biết không?"
Ngồi phía sau, Hứa Mân hỏi.
Phó Thư Dạng thở ra một hơi, cúi đầu mở điện thoại ra.
Một phút sau, Hứa Mân nhận được một tin nhắn từ số lạ, nội dung là giấy chứng nhận cần khi sang tên.
"Cảm ơn Phó ca."
Hứa Mân không hỏi vì sao anh biết số điện thoại của mình: "Đây là số điện thoại của anh sao? Wechat cũng là số này à? Tôi thêm bạn bè."
Động tác của cô rất nhanh. Vừa nghe xong, một thông báo đã nhảy lên trong điện thoại di động của Phó Thư Dạng.
Anh không vội đáp lại, chỉ nhìn xuyên qua kính chiếu hậu.
Đôi mắt của cô gái phía sau đã sắp không mở nổi, mắt thường cũng có thể nhìn thấy sự mệt mỏi của cô, vậy mà còn mạnh mẽ gắng gượng cười nói với bọn họ.
Đầu ngón tay Phó Thư Dạng giật giật, nhấn đồng ý.
Lúc rút tay về, anh vừa vặn đối mặt với ánh mắt hài hước của Sở Diệp Nhiên.
Phó Thư Dạng rũ mắt. Mệt mỏi buồn phiền tích tụ trong lòng thoáng buông lỏng một chút.
Đồn công an cách tiểu khu không xa. Rất nhanh, họ đã về tới nơi
"Hôm nay tôi không đi. Ngày mai cùng đến phòng giao nộp."
Sở Diệp Nhiên nói với Hứa Mân: "Cô mau trở về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì gọi một tiếng."
Hứa Mân nói cảm ơn. Về đến nhà, cô lập tức ngồi phịch xuống ghế salon, không muốn cử động. Một lát sau, bụng ùng ục vang lên, đột nhiên đói gần chết.
Hứa Mân đành phải đứng lên, vào phòng bếp kiếm đồ ăn.
Cô thật sự mệt mỏi, không muốn làm cơm. Trong tủ lạnh chỉ còn lại bánh mì, Hứa Mân cũng lười hâm nóng, cầm một miếng, trực tiếp gặm lấy.
Khi đóng cửa, cô chợt nhớ hình như Sở Diệp Nhiên và Phó Thư Dạng cũng chưa ăn cơm.
Vì chuyện của cô, bọn họ phải trì hoãn bữa tối, vậy mà vừa rồi cô lại quên mời bọn họ ăn cơm.
Hứa Mân vội lấy điện thoại di động, muốn gọi cho Sở Diệp Nhiên nhưng lại phát hiện mình không có số của anh ta, chỉ có thể gọi cho Phó Thư Dạng.
"Có việc gì?"
Điện thoại kết nối rất nhanh.
Không kịp phòng bị, giọng nói trầm thấp tăng thêm mấy phần từ tính vì xuyên qua ống nghe đột nhiên đánh vào màng nhĩ như mang theo dòng điện khiến trái tim Hứa Mân cũng lộp bộp đôi chút.
"Hứa Mân?"
Không nghe thấy tiếng trả lời, Phó Thư Dạng lại cao giọng.
Hứa Mân lấy lại tinh thần, thầm mắng mình một tiếng, vội nói: "Các anh còn chưa ăn cơm đúng không? Tôi có nấu mì sợi, tới ăn một chút nhé?"
Phó Thư Dạng không trả lời ngay như đang do dự. Ngay lập tức, Hứa Mân nghe thấy Sở Diệp Nhiên ở bên cạnh lớn tiếng nói: "Tôi muốn ăn trứng rán, cảm ơn bạn học Hứa."
Hứa Mân cười lên: "Được rồi, vậy các anh đến đây đi."
Cúp điện thoại, Hứa Mân bỏ bánh mì xuống rồi lấy mì sợi, trứng gà. Thấy không có rau xanh, cô tìm một thanh hành lá.
Đun sôi mì sợi, vớt ra, luộc qua một lần nước, rải hành gừng tỏi và gia vị ở phía trên rồi đổ dầu lên. Trong nháy mắt, mùi thơm ngập tràn căn nhà.
"Thơm quá đi!"
Vừa vào cửa, Sở Diệp Nhiên đã nghe thấy mùi thơm, nuốt nước bọt, lập tức nhảy tới cửa phòng bếp: "Bạn học Hứa, không ngờ cô còn có tay nghề này! Thật đáng gờm!"
"Sẽ xong ngay đây."
Hứa Mân lật mặt trứng rán.
Sở Diệp Nhiên đồng ý, đi rửa tay, giúp cô lấy đũa và gia vị, vô cùng ân cần.
Lúc đi ra, anh ta nhìn thấy Phó Thư Dạng đang đứng ở cửa, dùng ánh mắt nặng nề nhìn mình.
"Đừng hiểu lầm."
Sở Diệp Nhiên giơ gia vị, nói: "Mình bị đồ ăn ngon dụ hoặc, tuyệt đối không nhìn chị dâu nhỏ một chút nào."
Phó Thư Dạng thản nhiên nói: "Đừng nói đùa."
Nói xong, anh lại liếc nhìn Hứa Mân từ phòng bếp đi ra, bưng hai bát mì sợi lớn.
Với con gái, tay của cô cũng không tính là nhỏ, ngón tay thon dài, làn da trắng nõn nhưng so với cái bát lớn kia thì vẫn có chút đáng thương.
Chần chờ phút chốc, Phó Thư Dạng bước lên phía trước, đưa tay cầm lấy bát trong tay cô.
Hứa Mân còn tưởng là Sở Diệp Nhiên, tự nhiên đưa tới. Ngẩng đầu lên, phát hiện là Phó Thư Dạng, cô lập tức giật nảy mình.
Phó Thư Dạng chú ý tới chuyển biến tâm trạng của cô, ánh mắt hơi trầm xuống.
"À, tôi đi lấy trứng rán."
Hứa Mân quay lại phòng bếp, có chút vui vẻ.
Phó Thư Dạng vừa cẩn thận lại còn lịch sự, nhất định phải có lý do bất đắc dĩ nên mới hắc hóa.
Chỉ cần tìm được bước ngoặt kia, hẳn là có thể ngăn chặn kết cục bi thảm của anh.
Lúc ăn cơm, một mình Sở Diệp Nhiên ồn ào. Rõ ràng anh ta ăn nhiều nhất nhưng đồ ăn cũng không chặn nổi miệng anh ta.
Thỉnh thoảng Hứa Mân sẽ đáp lại anh ta đôi lời, còn Phó Thư Dạng hoàn toàn không hề mở miệng.
Sau bữa ăn, Hứa Mân muốn đi thu dọn lại bị Phó Thư Dạng giành lấy.
Anh giữ im lặng, cầm bát đũa đi vào phòng bếp.
Sở Diệp Nhiên giúp cô lau bàn, còn nói: "Cô đừng để ý tới cậu ta. Trước kia chúng tôi ăn cơm, đều là Tiểu Dạng rửa chén. Con gái quan trọng nhất là tay đẹp, nấu cơm thì được, còn rửa chén thì không cần phải..."
Lải nhải liên miên nhưng không thấy đáp lại, ngẩng đầu nhìn lên, anh ta thấy Hứa Mân đã chạy tới cửa phòng bếp, nhìn chằm chằm Phó Thư Dạng đang rửa chén.
Sở Diệp Nhiên giang tay ra.
Anh ta đã nói hai người này có gì đó rồi mà bọn họ còn không chịu thừa nhận.
Hứa Mân thật sự không hề có ý gì khác. Người đàn ông có tiền nhất trong thế giới này, người đàn ông ngang ngược hung ác nhất vậy mà lại đang rửa chén trong phòng bếp! Đây là cảnh xúc động cỡ nào chứ!
Nếu to gan một chút, cô sẽ quay cảnh này lại để sau này tung lên cho mọi người xem, có lẽ sẽ khiến toàn thế giới chấn kinh.
Tiếc là cô không dám, chỉ có thể nhìn vài lần.
Thu dọn phòng bếp xong, vừa đến cửa, Phó Thư Dạng phát hiện ra Hứa Mân, sững sờ: "Có việc gì sao?"
"Không."
Hứa Mân lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: "Cảm ơn."
Phó Thư Dạng dừng một chút, cũng nói: "Cảm ơn."
Sở Diệp Nhiên: "... Được rồi, hai người cũng đừng cảm ơn tới cảm ơn lui nữa. Thật không xem tôi là người đúng không?"
Phó Thư Dạng không để ý tới anh ta, gật đầu với Hứa Mân, trực tiếp đi ra ngoài.
Sở Diệp Nhiên cười nói với Hứa Mân: "Muộn rồi, không cần để ý đến cậu ta. Chúng tôi về đây, cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút nhé. Đúng rồi, mì cô làm rất ngon."
Chờ bọn họ rời đi, Hứa Mân tìm giấy chứng nhận cần thiết để sang tên, cất thật kỹ rồi rửa mặt đi ngủ.
Nửa đêm, cô mơ thấy Hứa Trọng Á cầm thanh đao muốn tới giết cô, dọa đến tỉnh ngủ.
Ngủ quá vội, cô không đóng kỹ cửa sổ khiến gió thổi qua, nhẹ nhàng rung động, có hơi khiếp người. Hứa Mân lau mồ hôi lạnh, rời giường đóng cửa sổ. Vừa đến bên cửa sổ, cô chợt ngừng một chút.
Mấy trăm mét bên ngoài, nhà của Phó Thư Dạng vẫn sáng đèn.
Trong bóng đêm đen kịt, ánh đèn vàng ấm khiến người ta vô cùng an tâm.
Hứa Mân chưa từng ở căn phòng lớn như thế nên thật sự không thể nào quen được. Đặc biệt là nửa đêm tỉnh mộng, chung quanh yên tĩnh, cộng thêm tin đồn quỷ nháo, đôi khi Hứa Mân sẽ có ảo giác mình ở nghĩa địa, ngay cả không khí cũng âm trầm.
Bây giờ ngọn đèn kia sáng lên, giúp nơi quỷ nháo này có thêm một hơi ấm.
Ít nhất Hứa Mân biết, thật ra nếu có chuyện gì, cô chỉ cần hô một tiếng, nam nhân lạnh lùng không thích nói chuyện ở đối diện sẽ ra đáp lại một tiếng.
Đèn nhà Phó Thư Dạng không để vì cô nhưng hoàn toàn mang cho cô cảm giác an toàn.
Hứa Mân mơ màng, nghĩ kiên định: Nhất định phải thay đổi kết cục của Phó Thư Dạng.
Sáng thứ hai, Hứa Mân bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Sở Diệp Nhiên gọi điện thoại tới, bảo cô rời giường.
Cô nhìn đồng hồ. Đã chín giờ. Thời gian cô hẹn với Hứa Trọng Á là mười giờ sáng.
Hứa Mân nhanh chóng rời giường, rửa mặt xong lập tức lao ra, nhìn thấy Sở Diệp Nhiên đã lái xe đến cổng. Anh ta và Phó Thư Dạng mỗi người ở một bên, tựa trên xe ăn sáng.
Khóe miệng cô vô thức cong lên. Hứa Mân lên tiếng chào bọn họ: "Thật xin lỗi, tôi ngủ sâu quá."
"Không sao, cô là cô gái nhanh nhất trong các cô gái tôi từng gặp! Mỹ nữ đây quả thật có vốn liếng, dám không trang điểm đi ra ngoài."
Sở Diệp Nhiên đưa cô một phần ăn sáng: "Nơi này rất gần phòng giao nộp, mười phút là tới, không vội."
Hứa Mân cho bọn họ xem giấy chứng nhận, ăn sáng xong mới lên xe.
"Ôi trời, tôi quên nói với cô Diêu. Sở ca, anh có số điện thoại của cô Diêu không?"
Hứa Mân chợt nhớ, Diêu Tịnh cũng quy định thời gian lên lớp là mười giờ sáng.
"Yên tâm đi, tôi đã giúp cô xin nghỉ."
Sở Diệp Nhiên nói: "Nhưng cô ấy nói ban đêm cô phải thêm thời gian luyện tập."
"Không có vấn đề gì."
Hứa Mân vô cùng cảm kích: "Sở ca, anh thật sự quá chu đáo."
Sở Diệp Nhiên ho nhẹ một tiếng, có vẻ mất tự nhiên hiếm thấy.
Hứa Mân không nhìn thấy, thậm chí còn nghi là mình nghe nhầm nhưng cô để ý, tai của Sở Diệp Nhiên hơi đỏ.
Cô bỗng nhiên hiểu rõ: "Sở ca thích cô Diêu của tôi à?"
"Nói bậy, ai thích cô ấy?"
Vậy mà Sở Diệp Nhiên còn kiêu ngạo: "Suốt ngày dữ dằn, rất hay vu oan cho người ta, không có chút tình cảm nào..."
Vốn đang không chắc chắn nhưng lần này, Hứa Mân đã xác định: "Chậc chậc, hiện tại ông chủ còn phải để ý xem nhân viên có tình cảm hay không à? Người đi trước cũng quá khó khăn."
Sở Diệp Nhiên: "..."
Lần đầu tiên Sở Diệp Nhiên nhanh mồm nhanh miệng bị chặn cho á khẩu không trả lời được. Nhìn cô gái đang cười dịu dàng như hoa, lại nhìn vẻ mặt có ý cười của Phó Thư Dạng đang ngồi bên ghế phụ, anh ta lắc đầu, không tranh luận tiếp.
Bầu không khí nhẹ nhõm vui sướng tiếp tục duy trì đến phòng giao nộp.
"Cô... Hứa tổng đã đến."
Sở Diệp Nhiên vừa dừng xe vừa nhắc nhở Hứa Mân.
Hứa Mân nhìn thấy Hứa Trọng Á đứng ở cổng, bên cạnh còn có một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm xấu.
Mấy người xuống xe. Hứa Trọng Á dẫn người đàn ông mặc âu phục đi tới.
"Ký vào cái này, tao lập tức sang tên phòng ở cho mày."
Hứa Trọng Á lạnh mặt, đưa cho Hứa Mân một văn kiện.
Hứa Mân cầm lấy xem: Hiệp nghị từ bỏ quyền thừa kế tài sản.
Phó Thư Dạng ngồi bên cạnh ghế tài xế không hề có chút cảm giác tồn tại nào cũng cười một tiếng ngắn ngủi.