Nhân Vật Phản Diện Kéo Ta Thành Bạch Phú Mỹ

Chương 13

Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Đây là chuyện cũ mà Hứa Trọng Á không muốn nhắc tới nhất.
Ông ta không muốn mất mặt. Trong lòng, ông ta biết chắc chắn mình sẽ phải chịu trách nhiệm cho cái chết của mẹ Hứa Mân nhưng ông ta sẽ không thừa nhận.
Hứa Trọng Á sầm mặt, nói: "Trách tôi à? Vậy tại sao cảnh sát không bắt tôi? Là tôi cầm dao đâm bà ta hay tôi bắt bà ta tới quán cà phê? Tự bà ta không ra khỏi cửa thì sẽ không đụng phải tên bệnh thần kinh kia, oán trách ai chứ?"
Logic này thật sự có thể khiến người ta bùng nổ.
Hứa Mân giận đến đau đầu, Sở Diệp Nhiên cả giận nói: "Cặn bã! Những lời như thế mà cũng có thể nói ra được à?"
Vẫn chỉ có Phó Thư Dạng giữ được bình tĩnh: "Được, không trách ông. Vậy con gái lớn bảo bối của ông dù sao cũng được bà ấy cứu, không sai chứ? Có muốn để cho con gái của ông trả lại cho bà ấy..."
"Đủ rồi!"
Hứa Lang không hổ là nữ chính trong sách. Một khi đụng tới cô ta, ngay cả cặn bã như Hứa Trọng Á cũng hóa thành cha hiền, so với lúc mình bị xúc phạm còn tức giận hơn bội phần: "Tiểu Lang chỉ là một cô gái nhỏ, con bé có lỗi gì chứ? Sao cậu có thể nhẫn tâm nói con bé như vậy được?"
Sở Diệp Nhiên không thể nhịn được nữa: "Vậy Hứa Mân đã làm sai cái gì? Cô ấy còn là em gái đấy, cũng không phải là một cô gái nhỏ à? Ông đối xử với cô ấy thế nào?"
Hứa Trọng Á cười lạnh một tiếng: "Nó đã làm cái gì, các cậu không biết, tôi cũng lười nói. Nó chỉ cần có một phần mười nhu thuận như Tiểu Lang thì làm sao đến nỗi này? Bây giờ các cậu giúp nó như thế, một ngày nào đó có hối hận thì cũng đừng khóc lóc."
Dù sao ông ta cũng đã không biết xấu hổ, dứt khoát thẳng thắn nói: "Đừng tranh cãi những thứ này nữa, vô dụng thôi! Coi như năm đó có ba mươi vạn của hồi môn đi. Tôi cũng không tính kỹ với mấy người, phí nuôi dưỡng gì đó cũng không cần mày trả, biệt thự ở tiểu khu Bạch Hạc Tháp tao mua hơn hai trăm vạn, tao cho mày, lại cho mày ba mươi vạn của hồi môn. Sau đó mày ký cái hiệp nghị này, thế nào?"
Hứa Trọng Á còn chưa ý thức được ban đầu ông ta muốn dùng một bộ phòng để đổi lấy việc Hứa Mân từ bỏ tài sản, trong khi bây giờ vừa mới bắt đầu đã đánh thẻ bạc.
Hiện tại ông ta chỉ cảm thấy Hứa Mân hoàn toàn đang giở trò, nghĩ trăm phương ngàn kế mưu tính tài sản của ông ta nên vội vàng muốn thoát khỏi đứa con gái này.
Hứa Mân vốn chỉ muốn một bộ phòng ở, không ngờ còn có thể có thêm ba mươi vạn. Mặc dù cô ghê tởm Hứa Trọng Á nhưng câu nói này của ông cũng hơi ngoài sức tưởng tượng của cô.
Nhưng cô cũng không dám đồng ý lung tung, chỉ ngước nhìn Phó Thư Dạng.
Phó Thư Dạng không thèm nhấc mí mắt, hoàn toàn không đặt ba mươi vạn vào mắt: "Được, vậy theo lời ông nói, toàn bộ tài sản của công ty hiện tại đều nhờ ông kinh doanh. Chúng ta đổi một phép tính khác, hai mươi năm trước là một trăm vạn, đến bây giờ giá trị bao nhiêu tiền? Nói đơn giản hơn thì hai mươi năm trước thịt heo năm đồng một cân, hiện tại thịt heo ba mươi đồng một cân. Tính như thế, hai mươi năm trước là một trăm vạn, hiện tại hẳn trị giá sáu trăm vạn. Ông bỏ ra hai trăm vạn để mua bộ phòng ở tiểu khu Bạch Hạc Tháp nhưng thật không may, hiện tại nó đã mất giá, tính cho ông một trăm vạn. Như vậy ông còn thiếu Hứa Mân năm trăm vạn, không thành vấn đề chứ?"
Hứa Trọng Á không muốn thừa nhận nhưng đáy lòng ông ta thật sự sợ hãi Phó Thư Dạng.
Nên ông ta đã nghĩ kỹ, nếu không quá mức quá đáng thì ông ta sẽ đáp ứng, nhanh chóng ném tên phiền toái Hứa Mân này đi.
Nhưng ông ta không ngờ, qua tính toán của Phó Thư Dạng, ba mươi vạn đã biến thành năm trăm vạn.
Ba mươi vạn thì ông ta có thể cho nhưng năm trăm vạn đối với ông ta thật sự không phải là một con số nhỏ.
Tuy nói tài sản của ông ta có mấy ngàn vạn nhưng thật ra bên trong có một phần nhỏ là vốn lưu động.
Hơn nữa, ông ta còn muốn làm ăn lớn, đang chuẩn bị cầm tiền chuyển sang ngành bất động sản, không thể bị Hứa Mân lừa gạt như thế được.
"Cậu bớt lừa gạt tôi đi! Làm gì có kiểu tính toán như thế?"
Hứa Trọng Á bất chấp thể diện, bắt đầu nói dóc, tính với Phó Thư Dạng: "Đầu tiên, của hồi môn là ba mươi vạn, bộ phòng năm đó cũng không đáng hai mươi vạn. Thứ hai, biệt thự là hơn 280 vạn, không chỉ hai trăm vạn. Thứ ba, hiện tại thịt heo... thật sự là ba mươi đồng một cân à? Tôi nhớ rõ..."
"Hứa tổng."
Phó Thư Dạng cười nhạo, nhẹ nhàng nói: "Dáng vẻ tính toán chi li của ông thật khó coi. Nếu để người cùng ngành biết, không biết Hứa tổng còn lăn lộn thế nào? Đường tổng có còn muốn để ông lấy mảnh đất thiên loan kia sao?"
Anh lập tức đâm trúng tử huyệt của Hứa Trọng Á.
Hứa Trọng Á nhịn đám ác khí ngai ngái xuống, hỏi: "Rốt cuộc tại sao cậu lại biết những thứ này?"
"Mặc dù ông rất ghê tởm nhưng Hứa Mân không muốn chấp nhặt với ông."
Phó Thư Dạng đã sớm tính ra thực lực của ông ta, cũng không phải thực sự muốn cầm năm trăm vạn, từng bước một dẫn ông ta vào bẫy: "Như thế này đi. Giá phòng những năm nay tăng lên tuyệt đối, không chỉ gấp mười. Giá cả thị trường của tiểu khu Bạch Hạc Tháp hiện tại thế nào, ông cũng biết rõ. Để ông được lợi, lấy bộ phòng này đổi với bộ phòng năm đó. Mặt khác, ba mươi vạn đồ cưới, cộng thêm các loại tài sản khác và đồ trang sức, ông cho thêm hai trăm vạn, từ đây hai bên thanh toán xong. Thế nào?"
"Đồ trang sức của bà ta chỉ có..."
"Dừng được rồi."
Sắc mặt trầm xuống, Phó Thư Dạng lạnh lùng nói: "Hứa tiểu thư còn chưa tính toán tiền lãi với ông, không tính phí tổn thất tinh thần, không tính phí bồi thường bạo lực gia đình. Ông nên cảm thấy thỏa mãn đi."
Hứa Trọng Á thở gấp: "Phí tổn thất tinh thần cái gì? Tôi bạo lực gia đình bao giờ?"
"Ông chắc chắn không làm?"
Ở bên cạnh, Hứa Mân nói: "Ông đã quên chuyện đuổi tôi ra ngoài hôm đó rồi à? Có muốn tôi cho ông xem báo cáo nghiệm thương không?",
Hứa Trọng Á nhìn các vết xanh tím trên cánh tay cô, không chắn chắn có phải là do ngày đó té xuống hay không. Ngày đó, căn bản ông ta không hề để ý xem Hứa Mân có bị thương hay không nhưng vẫn nhớ rõ khối u trên đầu cô.
Bây giờ, ông ta cũng không có ý quan tâm vì sao Hứa Mân lại bị thương, chỉ nghĩ con nhỏ này rõ ràng có chuẩn bị, chẳng lẽ thật sự có báo cáo nghiệm thương?
Ông ta chần chờ một lúc, chủ yếu là lo lắng phần bạo lực gia đình.
"Đừng nhiều lời với ông ta!"
Ở bên cạnh, Sở Diệp Nhiên quát: "Chẳng phải chỉ là mấy đồng tiền bẩn thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người? Hứa Mân, đi thôi, đừng nói chuyện với ông ta. Tung ảnh chụp ra ngoài, có lẽ sẽ có người đối đầu với ông ta trên phương diện làm ăn tới tìm cô mua, nhất định có thể bán được nhiều hơn hai trăm vạn."
Hứa Mân gật đầu, đi qua chỗ Sở Diệp Nhiên: "Cũng tốt, cho dù không ai mua cũng không sao. Dù sao chỉ cần ông không kiếm được tiền, tôi đã thỏa mãn."
Hứa Trọng Á: "..."
Lưỡng bại câu thương* là phong cách của con gái ông ta.
*hai bên đều chịu thiệt.
"Chờ đã."
Hứa Trọng Á vội kéo Phó Thư Dạng đi sau cùng lại: "Một trăm năm mươi vạn, được chưa?"
Phó Thư Dạng không lập tức đồng ý mà nhìn về phía Hứa Mân.
Hứa Mân thấp giọng trò chuyện với anh vài câu, Phó Thư Dạng hơi kinh ngạc, lập tức gật đầu một cái.
Thấy bọn họ nói thầm, Hứa Trọng Á lập tức sợ hãi, nói: "Chỉ cần mày đồng ý, tao lập tức trả tiền, được không?"
Hứa Mân ngẩng đầu nhìn ông ta: "Được, nhưng số tiền kia ông không cần cho tôi, trực tiếp dùng danh nghĩa của mẹ tôi quyên góp cho những đứa trẻ mồ côi cha mẹ đi."
Hứa Trọng Á: "... Con mẹ nó! Hứa Mân, mày có bị bệnh không?"
Trả giá với ông ta nửa ngày lại mang tiền đi quyên góp?
Hứa Mân không để ý đến ông ta nữa.
Phó Thư Dạng nói: "Chuyện tiền bạc đã nói xong. Hiệp nghị cũng cần sửa lại một chút."
Hứa Trọng Á bùng nổ: "Bọn mày còn muốn thế nào nữa?"
"Đừng kích động."
Phó Thư Dạng xì khẽ một tiếng: "Đây cũng là kết quả ông mong muốn. Từ bỏ quyền thừa kế tài sản, lại đoạn tuyệt quan hệ cha con đi."
Không ngờ bọn họ lại đưa ra điều kiện này, Hứa Trọng Á sửng sốt. Đây cũng là điều ông ta muốn, chỉ là không tin Hứa Mân lại dễ dàng buông tha như thế: "Mày chắn chắc chưa? Sau khi đoạn tuyệt quan hệ, mặc kệ mày xảy ra chuyện gì, tao cũng không xen vào chuyện của mày nữa."
"Đương nhiên chắc chắn."
Hứa Mân kiên định: "Ông quản tôi, tôi sẽ càng chết nhanh hơn. Không cần ông quản."
Ở bên cạnh, Sở Diệp Nhiên bổ sung: "Chờ ngày nào đó ông phá sản, dù có chết cũng tuyệt đối không được tìm tới Hứa Mân."
Hứa Trọng Á tức giận đến mức mũi cũng muốn lệch ra: "Tôi sẽ tìm nó à? Được, cứ quyết định vậy đi."
"Được."
Phó Thư Dạng lấy điện thoại di động ra, quơ quơ: "Tôi đã quay lại toàn bộ quá trình đàm phán hôm nay. Bây giờ chúng ta đi tìm luật sư đổi điều khoản hiệp nghị đi."

"Cậu!"
Hứa Trọng Á trực tiếp bùng nổ, muốn xông tới cướp lấy điện thoại.
Phó Thư Dạng tránh khỏi ông ta.
Ở bên cạnh, Sở Diệp Nhiên chỉ chỉ: "Cũng chỉ bắt chước ông mà thôi, ông tức giận cái gì chứ? Lúc mắng tôi, lúc chọc tức tôi, lúc tính toán tôi sao không suy nghĩ một chút?"
Hứa Trọng Á thật không ngờ mình lại bị lật thuyền trong mương, bị mấy thằng nhóc mười mấy hai mươi tuổi này tính kế, ngay cả ý muốn giết người cũng đã có.
Hứa Mân nhìn vẻ mặt dữ tợn của ông ta, cũng quơ quơ điện thoại: "Tôi còn đang nói chuyện với anh trai cảnh sát hôm qua đây. Ông có muốn chào hỏi chút không?"
"Hứa Mân, mả mẹ nó đại gia* mày!" Hứa Trọng Á giận điên lên, mắng một câu thô tục.
*bác
"Bác của Hứa Mân không phải anh ruột của Hứa tổng à?"
Sở Diệp Nhiên kinh ngạc nói: "Anh em loạn ~ luân?"
Hứa Trọng Á muốn rách cả mí mắt.
Phó Thư Dạng nhẹ nhàng kéo Sở Diệp Nhiên một cái, ra hiệu anh ta không nên quá tùy tiện. Hứa Trọng Á thật sự không biết xấu hổ, vẫn nên xong xuôi mọi chuyện trước đã.
"Được rồi, Hứa tổng."
Phó Thư Dạng nói: "Nếu đã chán ghét nhìn nhau như thế, vẫn nên xử lý xong chuyện đã. Xong chuyện, không cần gặp lại nhau nữa."
Cơn giận của Hứa Trọng Á hơi hạ một chút. Ông dẫn người qua, nói luật sư Lưu đổi hiệp nghị.
Luật sư Lưu bị ném sang bên cạnh nửa ngày, trong lòng không hề vui vẻ, có lòng khoe khoang một chút, khuyên nhủ: "Hứa tổng, tôi cảm thấy hiệp nghị này không thể ký..."
"Ông nghe không hiểu lời tôi nói à?"
Hứa Trọng Á giận dữ: "Cứ làm theo lời tôi nói là được, đừng quản chuyện của người khác."
Bây giờ, ông ta chỉ muốn thoát khỏi Hứa Mân, ai khuyên cũng đều không nghe.
Không hiểu chuyện đã phải ăn đầy họng súng, luật sư Lưu cũng không nhịn được, quay đầu thương lượng chi tiết hiệp nghị với Phó Thư Dạng, cũng không đưa ra ý kiến gì.
Số người giải trừ quan hệ thân tử thông qua pháp luật đã ít, đã vậy còn phải công chứng, phải đến đồn cảnh sát đăng ký, dù sao cũng rất phiền phức.
Hai phe bận rộn cả ngày mới giải quyết xong mọi chuyện.
Cầm hộ khẩu mới, Hứa Mân không giấu nổi hưng phấn.
Trước đó, vì sợ Hứa Trọng Á giở trò lừa bịp nên từ đầu đến cuối cô đều nơm nớp lo sợ. Lúc này, mọi chuyện đã định, cô mới hoàn toàn không khống chế nổi.
Giải trừ quan hệ thân tử, từ nay về sau cô và Hứa gia không còn quan hệ gì nữa, cũng không có cơ hội tranh tài sản với Hứa Lang.
Vậy cô sẽ không phải chết nữa, đúng không?
Bọn họ đi ngang qua một quảng trường. Có rất nhiều người đang chơi đùa, còn có một đám người trẻ tuổi đang nhảy múa.
Sở Diệp Nhiên thấy Hứa Mân nhảy tung tăng trên đường, giật dây nói: "Không phải cô cũng biết nhảy múa sao? Tới thử xem."
"Người ta là Hip-hop, tôi là múa cổ điển."
Dù nói như thế, cũng không tiến lên nhưng đôi chân cô lại không tự chủ mà làm theo vài động tác, vậy mà rất trôi chảy.
Có thể là do tâm tình tốt, trình độ phát huy tối đa.
Nhưng cũng phải nói, cô và thân thể này dung hợp ngày càng tốt.
"Nhìn ra thiên phú rất cao." Sở Diệp Nhiên cười nói.
Nhà anh ta mở trung tâm huấn luyện vũ đạo nên anh ta cũng có chút năng lực nhận xét vũ đạo.
"Ngụ ý là tôi nhảy khó coi, lãng phí thiên phú."
Hứa Mân dừng lại, cũng không thèm để ý: "Tối hôm nay tôi muốn mời khách! Đừng ai cản tôi."
Sở Diệp Nhiên: "Không ai cản cô đâu, tôi muốn ăn thôi."
Hứa Mân: "... Tôi muốn mời Diêu lão sư đến."
Sở Diệp Nhiên: "..."
Cuối cùng, bốn người cùng đi ăn cơm. Diêu Tịnh nghiêm mặt nói: "Ăn nhiều một chút, ngày mai mới có sức lực luyện múa. Chương trình học hôm nay dời xuống, ngày mai nhất định phải bổ sung."
Ở bên cạnh, Sở Diệp Nhiên cười như đồ đần.
Hứa Mân: "..."
Cô cầm một lon bia tới, rót cho Diêu Tịnh: "Kính Diêu lão sư."
Diêu Tịnh hừ một tiếng: "Em cho rằng chuốc say tôi thì không sao nữa à?"
"Ngày mai chắc chắn em sẽ bù tiết học bị dời xuống."
Hứa Mân khí phách vung tay: "Hôm nay đơn thuần là vui vẻ, muốn cảm ơn mọi người, thật sự vô cùng cảm ơn."
Trước khi xuyên sách, tửu lượng của Hứa Mân không tệ lắm, hôm nay tâm tình tốt nên uống nhiều hơn vài ly.
Cô đã quên mất trò tửu lượng này căn bản không chịu khống chế của ý thức.
Nguyên chủ phản nghịch mấy năm, vậy mà không biết uống rượu. Hai ly bia vào bụng, nhìn thứ gì cũng mơ hồ.
Đến lúc tính tiền, người la hét mời khách đã dựa vào bàn ngủ thiếp đi.
Những người còn lại: "..."
Sở Diệp Nhiên trả tiền, nháy mắt với Diêu Tịnh, sau đó nói với Phó Thư Dạng: "Tiểu Dạng Dạng, cậu có trách nhiệm đưa bạn học Hứa về nhà."
Diêu Tịnh không kịp nghĩ nhiều, phối hợp khẽ dựa lên người Sở Diệp Nhiên.
Ruột gan anh ta lập tức rối bời, mặt đỏ tới mang tai, thật sự không để ý tới Hứa Mân.
Nhìn dáng vẻ tay chân luống cuống của anh ta, Phó Thư Dạng lắc đầu, liếc mắt nhìn Hứa Mân.
Cô gái nhỏ uống đến mức hai gò má mũm mĩm hồng hồng, mũi thở nhẹ, ngoan không tưởng tượng nổi.
"Hứa Mân?"
Phó Thư Dạng thử đánh thức cô.
Nhưng cô gái kia không tỉnh lại, chỉ mất kiên nhẫn quay mặt sang một bên, ngủ tiếp.
Bất đắc dĩ, Phó Thư Dạng trực tiếp kéo người dậy nhưng căn bản là cô đứng không vững.
Anh không kiên nhẫn được nữa, dứt khoát bế người lên.
Động tĩnh lớn như vậy rốt cuộc cũng khiến Hứa Mân mơ mơ màng màng tỉnh lại. Vừa mở mắt, cô lập tức nhìn thấy phần áo ở ngực Phó Thư Dạng bị cô cọ mở ra, lộ ra nửa hình xăm.
"Phó Thư Dạng..." Hứa Mân nhận ra.
Bước chân Phó Thư Dạng hơi dừng lại một chút.
Cô gái nhỏ duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng chọc chọc lên hình xăm kia, yếu ớt lẩm bẩm: "Anh nhất định phải sống thật tốt nha."

back top