Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Hứa Mân đi ra, thấy một nam nhân đeo kính trẻ tuổi đang chờ ở cửa.
Lão sư giới thiệu với cô một chút: "Vị này là thư ký của viện trưởng, giáo sư Đỗ."
"Chào giáo sư Đỗ."
Hứa Mân vội khéo léo chào hỏi.
"Bạn học Hứa, chào em. Phó viện trưởng Đồng có chuyện cần tìm em, bây giờ em có rảnh không? Có tiện đi cùng tôi một chuyến không?" Thư ký Đỗ mỉm cười hỏi, thái độ vô cùng tốt.
Hứa Mân đành phải trở về thay quần áo, sau đó cùng thư ký Đỗ tới văn phòng của phó viện trưởng Đồng.
Văn phòng cách phòng học vũ đạo hơi xa. Thấy thư ký Đỗ nhiều lần muốn nói nhưng lại thôi, Hứa Mân chủ động nói: "Giáo sư Đỗ, phó viện trưởng Đồng tìm em là để nói về bài viết trên diễn đàn sao?"
Thư ký Đỗ liếc nhìn cô một cái, nói: "Đúng vậy."
Dừng một chút lại nói: "Oan cho em rồi."
Hứa Mân lắc đầu, hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: "Mọi người có biết ai tra ra địa chỉ IP không?"
Ánh mắt của thư ký Đỗ hơi sáng lên, hỏi lại: "Người tra IP chắc là bạn em à? Yên tâm, chúng tôi không phải muốn truy cứu trách nhiệm. Diễn đàn trường học nhờ bên công nghệ giúp đỡ bảo trì, bạn em có thể công phá diễn đàn, tra được IP, còn khóa chặt bài đăng khiến nhân viên công tác cũng không xóa được, rõ ràng cậu ấy vô cùng lợi hại. Bên công nghệ rất cần người tài giỏi như vậy nên mới bảo chúng tôi hỏi một chút. Hay cậu ấy đã là sinh viên công nghệ?"
Có lẽ anh ta cũng không có ác ý nhưng Hứa Mân cũng đã nghe ra, bọn họ còn chưa tìm ra ai là người tra địa chỉ IP, hơn nữa bọn họ còn rất muốn biết là ai làm.
Hứa Mân lắc đầu, vẻ mặt ngây thơ vô tội: "Nếu em có người bạn lợi hại như thế thì tốt rồi. Em đang muốn nói, nếu các thầy tra ra được, hãy nói với em một tiếng, em muốn cảm ơn người ta. Đây mới là ngày đầu khai giảng mà đã gặp phải loại chuyện này, nếu không có người đó giúp đỡ, em, em sẽ..."
Hứa Mân không nói được nữa, hốc mắt hơi phiếm hồng.
Thư ký Đỗ vội an ủi cô, nói nhất định sẽ tra ra chân tướng, sau đó trả lại trong sạch cho cô, vân vân... ngay sau đó lại nhanh chóng đổi chủ đề.
Hai người đi tới dưới lầu phòng làm việc của viện trưởng. Thư ký Đỗ ấn mở thang máy, vừa muốn đi vào thì nghe thấy sau lưng có người gọi: "Thư ký Đỗ."
Hứa Mân cũng quay đầu lại, tim đập loạn.
Có hai người đang đi về phía bọn họ.
Một ông lão hơi mập, tóc trắng phau, mặt mũi hiền lành, nhìn như Phật Di Lặc. Dường như ông ấy đi đứng không tiện lắm nên bên cạnh có một vị trung niên mặc tây phục đang dìu ông ấy.
Gương mặt của ông lão kia có hơi quen thuộc. Hôm qua Hứa Mân vừa xem hình của ông ấy — Kham Lý, giáo sư của Kim Mẫu.
"Kham lão, Hà sư huynh." Thư ký Đỗ vội chạy lên trước, dìu giúp.
Quả nhiên là Kham Lý!
Hứa Mân đột nhiên cảm thấy có lẽ vận may cũng tuân theo định luật bảo toàn. Ngày đầu khai giảng cô đã gặp phải chuyện bực mình như thế, sau đó coi như đền bù nên ông trời đã cho cô đụng phải Kham Lý, người đã khó gặp còn không thể đi ra ngoài.
"Kham lão, giáo sư Hà." Hứa Mân cũng đi qua, chào hỏi theo.
"Cô gái nhỏ này rất xinh đẹp nha! Xứng đáng là một vũ công." Kham Lý nhìn Hứa Mân một cái, cười nói: "Tôi thích sinh viên của các cậu, đi đâu trong trường cũng đều là cảnh đẹp ý vui, hôm nay coi như vận may không tệ."
Đoạn sau là nói với thư ký Đỗ.
Thư ký Đỗ vội nói: "Có thể gặp được ngài là may mắn của tôi và bạn học Hứa Mân."
Hứa Mân lập tức nói: "Đúng!"
"Cháu nói đúng cái gì?" Có lẽ thanh âm của cô quá vang dội, Kham Lý nhìn cô: "Cháu biết ta à?"
"Biết ạ."
Hứa Mân gật đầu một cái, lại bổ sung: "Nhưng chẳng qua, cháu chỉ thấy hình trên mạng. Cháu cũng đã xem qua bài viết "Điểm mấu chốt của an ninh mạng" của ngài..."
"Ha ha ha, cô gái nhỏ này thật đáng yêu." Kham Lý bị Hứa Mân chọc cười: "Cháu là một vũ công, xem cái này làm gì?"
Lúc đang nói chuyện, thang máy đã ngừng lại. Hứa Mân phát hiện bọn họ tới cùng một tầng, vậy rõ ràng Kham Lý cũng đến tìm phó viện trưởng Đồng.
Trong lòng Hứa Mân nhanh chóng lướt qua vài suy nghĩ.
Thư ký Đỗ đã tiết lộ, vẫn chưa tìm ra hacker công phá diễn đàn.
Dựa vào quan hệ của hai trường, nếu xảy ra chuyện này, rất có thể phó viện trưởng Đồng sẽ nhờ bên công nghệ giúp đỡ.
Từ chuyện lúc nãy, Kham Lý chưa hỏi đã biết cô là vũ công thì khả năng lớn là họ đã liên lạc với nhau rồi, ít nhất ông ấy cũng đã xem bài đăng.
Đương nhiên, đó chỉ là một bài đăng mà thôi, chắc chắn vẫn chưa tới mức khiến Kham lão phải ra mặt.
Giáo sư Hà này có lẽ là học sinh của Kham lão, đến để giải quyết phiền phức.
Nhưng Kham lão cũng đi theo là vì có chuyện khác, hay là... đúng như lời thư ký Đỗ nói, bọn họ đến để chiêu mộ nhân tài?
"Khâm phục ạ." Trong lòng nghĩ rất nhiều nhưng ngoài miệng, Hứa Mân cũng không chậm chút nào: "Với những kiến thức cháu không hiểu, cháu đều sùng bái... Dù chỉ xem cho vui, cháu cũng thích xem."
Kham Lý vô cùng vui vẻ, dẫn đầu đoàn người đi ra khỏi thang máy.
Lúc này, mấy người khác mới ra theo.
Thư ký Đỗ nói: "Kham lão, ngài tới phòng nghỉ ngơi trước đi..."
"Không cần." Kham lão phất tay một cái, nhất thời thay đổi chủ ý: "Dù sao tôi cũng muốn gặp phó viện trưởng Đồng. Đi chung đi."
Thư ký Đỗ kinh ngạc nhìn ông ấy, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói.
Hứa Mân lặng lẽ thở dài một hơi.
Mọi người đứng gõ cửa văn phòng của phó viện trưởng. Được sự cho phép, thư ký Đỗ mới mở cửa ra.
Phó viện trưởng Đồng là một người đàn ông trung niên nho nhã. Ông ta đang ngồi sau bàn làm việc nói gì đó với mấy bạn học sinh. Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Kham lão, ông ta vội đứng lên, đi tới nghênh đón.
Trong văn phòng của ông ta có bốn nữ sinh, theo thứ tự là Hứa Lang, Chu Nhị, Uông Tuyết và một nữ sinh tóc xoăn. Hứa Mân không biết người này, có lẽ là một nữ sinh khác trong ký túc xá của bọn họ.
"Kham lão." Phó viện trưởng Đồng nhìn mọi người, trao đổi ánh mắt với thư ký Đồng, mời mọi người ngồi xuống.
"Cậu làm việc của cậu trước đi." Kham lão phất tay một cái: "Chuyện của bọn nhỏ quan trọng hơn. Chúng tôi đợi một lát cũng không sao."
Phó viện trưởng Đồng không còn cách nào khác, đành phải ngồi lại.
Ông ta nhìn vài người rồi ho khan một cái không được tự nhiên: "Bạn học Hứa Mân. Hôm nay, tôi gọi em đến là để nói chuyện bài đăng trên diễn đàn. Có lẽ em đã biết những chuyện xảy ra rồi nhỉ?"
Hứa Lang nhìn về phía đám người Hứa Lang.
Hứa Lang và Uông Tuyết đều không buộc tóc, mái tóc rũ xuống che khuất nửa mặt nhưng vẫn có thể nhìn thấy hốc mắt sưng đỏ của bọn họ, rõ ràng là vừa mới khóc. Ngay cả hốc mắt của người từng rất đanh đá như Chu Nhị cũng đỏ bừng. Cô ta không che mặt, hai chân đang khẽ run. Mặt khác, rõ ràng nữ sinh cô không biết đang giữ một khoảng cách với ba người họ.
Xem ra bài viết là do Chu Nhị đăng lên, Uông Tuyết và Hứa Lang biết hay không thì vẫn còn khó nói, nữ sinh cô không biết chắc chắn không tham dự chuyện này.
"Biết một chút." Hứa Mân thu tầm mắt lại: "Nhưng do ai làm thì em không biết."
Phó viện trưởng Đồng nhìn thoáng qua Chu Nhị.
Chu Nhị nhào tới, muốn ôm lấy Hứa Mân: "Muội muội, thật xin lỗi, là chị không tốt. Chị không cố ý, em tha thứ cho chị được không..."
Hứa Mân không để cô ta ôm được, chuồn qua bên cạnh, cũng chẳng muốn đối chất với cô ta.
Mọi người đều đã thấy bài đăng, vậy mà còn nói là không cố ý?
Coi cô là đứa ngu à?
Hứa Mân không nói lời nào, chỉ ra vẻ rất xấu hổ.
Phó viện trưởng Đồng nhìn Kham Lý, ngắt lời khóc kể của Chu Nhị: "Bạn học Hứa Mân, chuyện đã như vậy rồi, chúng tôi đều thật xin lỗi, cũng rất tức giận. Đương nhiên, trường học cũng phải chịu trách nhiệm. Trước tiên, thầy thay mặt trường xin lỗi em, sau đó trường cũng sẽ công khai sáng tỏ mọi chuyện, trả lại trong sạch cho em. Chúng tôi đã điều tra rõ ràng chuyện này. Vào kỳ nghỉ, hai người có chút xung đột nên bạn học Chu Nhị không cam lòng. Hôm trước, nghe nói em không về ký túc xá, lại đi cùng với nam sinh khác, Chu Nhị nhất thời xúc động, đăng bài viết ác ý kia lên. Đương nhiên, em ấy làm thế chắc chắn là không đúng. Em là người bị hại, bây giờ thầy muốn xin ý kiến của em một chút, em muốn chúng tôi xử lý chuyện này thế nào?"
Nghe cách dùng từ của ông ta, lại thêm giọng điệu hỏi chính mình, Hứa Mân biết đuôi của ông ta đã nghiêng đi rồi.
Theo lý thuyết, vừa vào học đã gặp phải chuyện ác ý như vậy, lãnh đạo trường học cần phải nghiêm trị kẻ tung tin đồn để giết gà dọa khỉ mới đúng.
Bây giờ phó viện trưởng Đồng lại muốn chuyện lớn hóa nhỏ à?
Nhưng toàn trường đều đã biết cả rồi.
Hứa Mân liếc nhìn Hứa Lang. Cô ta vẫn giữ dáng vẻ nhu nhu nhược nhược, điềm đạm đáng yêu nhưng dường như cũng không sợ lắm.
Có lẽ là Hứa Trọng Á hoặc người nhà Chu Nhị dùng tiền rồi.
Nhưng học viện điện ảnh không phải là trường nhỏ, ánh mắt của phó viện trưởng cũng sẽ không nông cạn như thế.
Hứa gia cũng không thể cho quá nhiều tiền.
Như vậy... có phải là Hàn gia không?
Nếu Hàn gia ra mặt xin tha, có lẽ trường học sẽ nể tình.
Chỉ có điều, Hàn gia sẽ chịu ra mặt vì chuyện này à?
Là đầu óc bị hỏng hay hào quang nữ chính của Hứa Lang quá mạnh?
"Em không có ý kiến." Hứa Mân cúi thấp đầu, thấp giọng nói: "Xử lý theo nội quy trường học là được rồi."
Cô đang lấy lui làm tiến.
Nếu phó viện trưởng Đồng không biết xấu hổ, nhất định phải bảo vệ Chu Nhị thì Hứa Mân cũng không muốn làm liều với hào quang nữ chính của Hứa Lang. Bây giờ cô chịu thiệt một chút cũng được, dù sao hôm nay cũng có thể nói chuyện với Kham lão, Hứa Mân cảm thấy mình vẫn lời.
Nếu vẫn còn chút lương tâm, có lẽ phó viện trưởng Đồng sẽ đổi ý.
Nghe cô nói như vậy, vẻ mặt phó viện trưởng Đồng vẫn như cũ nhưng cơ thể đang cứng đờ của ông ta cũng thả lỏng một chút.
Thay đổi rất nhỏ, vì vẫn luôn nhìn ông ta nên Hứa Mân mới phát hiện ra.
Quả nhiên cô đoán không sai.
Vì đã chuẩn bị tư tưởng nên cô cũng rất bình tĩnh.
"Vậy..."
"Hứa Mân." Nhưng đúng lúc phó viện trưởng Đồng vừa mở miệng, Kham Lý cũng chợt lên tiếng.
Phó viện trưởng Đồng giật mình, lập tức ngậm miệng.
Hứa Mân cũng thật bất ngờ. Không cần nói gì khác, Kham Lý chỉ gọi cô một tiếng là đã có thể tạo ra áp lực rất lớn với phó viện trưởng Đồng.
"Kham lão." Hứa Mân lập tức đến bên cạnh Kham Lý: "Có việc gì không ạ?"
Kham Lý đưa cái ly trong tay ra: "Rót cho ta một ly nước. Người già rồi, càng đi nhiều càng khát nước."
Hứa Mân tự nhiên hiểu rõ, Kham Lý chỉ đang nói nhảm.
Thật ra, cho dù muốn uống nước, ông cũng không có lý do gì để gọi Hứa Mân lấy cho ông. Hơn nữa, học sinh của ông và thư ký Đỗ đều đang ở bên cạnh.
Ông ấy đang biểu lộ rõ ràng, ông ấy muốn bảo vệ cô.
Hứa Mân vô cùng cảm động. Cô và Kham Lý vốn không quen biết, Kham Lý còn là lão nhân có địa vị như thế, thật ra không cần phải để tâm tới cô.
Dù sao, bất kể nói thế nào, phó viện trưởng Đồng cũng là phó hiệu trưởng của một trường đại học, quan hệ của hai trường cũng không tệ lắm.
Rót nước xong, Hứa Mân bưng cho Kham Lý.
"Phó viện trưởng Đồng, tiếp tục đi." Vẻ mặt Kham Lý vô tội: "Không cần phải để ý tới chúng tôi."
Phản ứng của phó viện trưởng Đồng cũng rất nhanh, nhanh chóng sửa lại lời nói: "Được, thầy đã hiểu rõ ý của em. Em yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ xử lý theo nội quy trường học. Hôm nay, tôi chỉ muốn hỏi ý kiến của em một chút thôi, tiện nói với em là không cần lo lắng, trường học sẽ bảo vệ mọi học sinh."
Hứa Mân: "... Em tin trường học, tin viện trưởng, cảm ơn mọi người."
Lúc này, Chu Nhị mới phản ứng kịp. Thấy dường như không thích hợp lắm, cô ta muốn nói gì đó nhưng lại bị Hứa Lang kéo lại.
"Được, vậy các em lên lớp trước đi." Phó viện trưởng Đồng nhanh chóng đuổi bọn họ đi: "Chờ có kết quả xử lý, trường sẽ nhanh chóng thông báo cho các em."
Hứa Mân nhìn Kham Lý một chút, thấy ông đang hòa ái cười với cô. Hứa Mân không nhiều lời, đi ra theo.
"Em gái." Hứa Lang chặn Hứa Mân ở cửa ra vào: "Lần này là Chu Nhị không đúng, cậu ấy cũng đã biết sai rồi. Bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, em cũng không tổn thất gì, có thể xin giúp cô ấy không..."
"Thật xin lỗi, Hứa tiểu thư." Hứa Mân lướt qua người cô ta, cũng không quay đầu: "Tôi theo họ mẹ tôi, mà mẹ tôi chỉ sinh một mình tôi."
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Hứa Mân đi ra, thấy một nam nhân đeo kính trẻ tuổi đang chờ ở cửa.
Lão sư giới thiệu với cô một chút: "Vị này là thư ký của viện trưởng, giáo sư Đỗ."
"Chào giáo sư Đỗ."
Hứa Mân vội khéo léo chào hỏi.
"Bạn học Hứa, chào em. Phó viện trưởng Đồng có chuyện cần tìm em, bây giờ em có rảnh không? Có tiện đi cùng tôi một chuyến không?" Thư ký Đỗ mỉm cười hỏi, thái độ vô cùng tốt.
Hứa Mân đành phải trở về thay quần áo, sau đó cùng thư ký Đỗ tới văn phòng của phó viện trưởng Đồng.
Văn phòng cách phòng học vũ đạo hơi xa. Thấy thư ký Đỗ nhiều lần muốn nói nhưng lại thôi, Hứa Mân chủ động nói: "Giáo sư Đỗ, phó viện trưởng Đồng tìm em là để nói về bài viết trên diễn đàn sao?"
Thư ký Đỗ liếc nhìn cô một cái, nói: "Đúng vậy."
Dừng một chút lại nói: "Oan cho em rồi."
Hứa Mân lắc đầu, hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: "Mọi người có biết ai tra ra địa chỉ IP không?"
Ánh mắt của thư ký Đỗ hơi sáng lên, hỏi lại: "Người tra IP chắc là bạn em à? Yên tâm, chúng tôi không phải muốn truy cứu trách nhiệm. Diễn đàn trường học nhờ bên công nghệ giúp đỡ bảo trì, bạn em có thể công phá diễn đàn, tra được IP, còn khóa chặt bài đăng khiến nhân viên công tác cũng không xóa được, rõ ràng cậu ấy vô cùng lợi hại. Bên công nghệ rất cần người tài giỏi như vậy nên mới bảo chúng tôi hỏi một chút. Hay cậu ấy đã là sinh viên công nghệ?"
Có lẽ anh ta cũng không có ác ý nhưng Hứa Mân cũng đã nghe ra, bọn họ còn chưa tìm ra ai là người tra địa chỉ IP, hơn nữa bọn họ còn rất muốn biết là ai làm.
Hứa Mân lắc đầu, vẻ mặt ngây thơ vô tội: "Nếu em có người bạn lợi hại như thế thì tốt rồi. Em đang muốn nói, nếu các thầy tra ra được, hãy nói với em một tiếng, em muốn cảm ơn người ta. Đây mới là ngày đầu khai giảng mà đã gặp phải loại chuyện này, nếu không có người đó giúp đỡ, em, em sẽ..."
Hứa Mân không nói được nữa, hốc mắt hơi phiếm hồng.
Thư ký Đỗ vội an ủi cô, nói nhất định sẽ tra ra chân tướng, sau đó trả lại trong sạch cho cô, vân vân... ngay sau đó lại nhanh chóng đổi chủ đề.
Hai người đi tới dưới lầu phòng làm việc của viện trưởng. Thư ký Đỗ ấn mở thang máy, vừa muốn đi vào thì nghe thấy sau lưng có người gọi: "Thư ký Đỗ."
Hứa Mân cũng quay đầu lại, tim đập loạn.
Có hai người đang đi về phía bọn họ.
Một ông lão hơi mập, tóc trắng phau, mặt mũi hiền lành, nhìn như Phật Di Lặc. Dường như ông ấy đi đứng không tiện lắm nên bên cạnh có một vị trung niên mặc tây phục đang dìu ông ấy.
Gương mặt của ông lão kia có hơi quen thuộc. Hôm qua Hứa Mân vừa xem hình của ông ấy — Kham Lý, giáo sư của Kim Mẫu.
"Kham lão, Hà sư huynh." Thư ký Đỗ vội chạy lên trước, dìu giúp.
Quả nhiên là Kham Lý!
Hứa Mân đột nhiên cảm thấy có lẽ vận may cũng tuân theo định luật bảo toàn. Ngày đầu khai giảng cô đã gặp phải chuyện bực mình như thế, sau đó coi như đền bù nên ông trời đã cho cô đụng phải Kham Lý, người đã khó gặp còn không thể đi ra ngoài.
"Kham lão, giáo sư Hà." Hứa Mân cũng đi qua, chào hỏi theo.
"Cô gái nhỏ này rất xinh đẹp nha! Xứng đáng là một vũ công." Kham Lý nhìn Hứa Mân một cái, cười nói: "Tôi thích sinh viên của các cậu, đi đâu trong trường cũng đều là cảnh đẹp ý vui, hôm nay coi như vận may không tệ."
Đoạn sau là nói với thư ký Đỗ.
Thư ký Đỗ vội nói: "Có thể gặp được ngài là may mắn của tôi và bạn học Hứa Mân."
Hứa Mân lập tức nói: "Đúng!"
"Cháu nói đúng cái gì?" Có lẽ thanh âm của cô quá vang dội, Kham Lý nhìn cô: "Cháu biết ta à?"
"Biết ạ."
Hứa Mân gật đầu một cái, lại bổ sung: "Nhưng chẳng qua, cháu chỉ thấy hình trên mạng. Cháu cũng đã xem qua bài viết "Điểm mấu chốt của an ninh mạng" của ngài..."
"Ha ha ha, cô gái nhỏ này thật đáng yêu." Kham Lý bị Hứa Mân chọc cười: "Cháu là một vũ công, xem cái này làm gì?"
Lúc đang nói chuyện, thang máy đã ngừng lại. Hứa Mân phát hiện bọn họ tới cùng một tầng, vậy rõ ràng Kham Lý cũng đến tìm phó viện trưởng Đồng.
Trong lòng Hứa Mân nhanh chóng lướt qua vài suy nghĩ.
Thư ký Đỗ đã tiết lộ, vẫn chưa tìm ra hacker công phá diễn đàn.
Dựa vào quan hệ của hai trường, nếu xảy ra chuyện này, rất có thể phó viện trưởng Đồng sẽ nhờ bên công nghệ giúp đỡ.
Từ chuyện lúc nãy, Kham Lý chưa hỏi đã biết cô là vũ công thì khả năng lớn là họ đã liên lạc với nhau rồi, ít nhất ông ấy cũng đã xem bài đăng.
Đương nhiên, đó chỉ là một bài đăng mà thôi, chắc chắn vẫn chưa tới mức khiến Kham lão phải ra mặt.
Giáo sư Hà này có lẽ là học sinh của Kham lão, đến để giải quyết phiền phức.
Nhưng Kham lão cũng đi theo là vì có chuyện khác, hay là... đúng như lời thư ký Đỗ nói, bọn họ đến để chiêu mộ nhân tài?
"Khâm phục ạ." Trong lòng nghĩ rất nhiều nhưng ngoài miệng, Hứa Mân cũng không chậm chút nào: "Với những kiến thức cháu không hiểu, cháu đều sùng bái... Dù chỉ xem cho vui, cháu cũng thích xem."
Kham Lý vô cùng vui vẻ, dẫn đầu đoàn người đi ra khỏi thang máy.
Lúc này, mấy người khác mới ra theo.
Thư ký Đỗ nói: "Kham lão, ngài tới phòng nghỉ ngơi trước đi..."
"Không cần." Kham lão phất tay một cái, nhất thời thay đổi chủ ý: "Dù sao tôi cũng muốn gặp phó viện trưởng Đồng. Đi chung đi."
Thư ký Đỗ kinh ngạc nhìn ông ấy, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói.
Hứa Mân lặng lẽ thở dài một hơi.
Mọi người đứng gõ cửa văn phòng của phó viện trưởng. Được sự cho phép, thư ký Đỗ mới mở cửa ra.
Phó viện trưởng Đồng là một người đàn ông trung niên nho nhã. Ông ta đang ngồi sau bàn làm việc nói gì đó với mấy bạn học sinh. Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Kham lão, ông ta vội đứng lên, đi tới nghênh đón.
Trong văn phòng của ông ta có bốn nữ sinh, theo thứ tự là Hứa Lang, Chu Nhị, Uông Tuyết và một nữ sinh tóc xoăn. Hứa Mân không biết người này, có lẽ là một nữ sinh khác trong ký túc xá của bọn họ.
"Kham lão." Phó viện trưởng Đồng nhìn mọi người, trao đổi ánh mắt với thư ký Đồng, mời mọi người ngồi xuống.
"Cậu làm việc của cậu trước đi." Kham lão phất tay một cái: "Chuyện của bọn nhỏ quan trọng hơn. Chúng tôi đợi một lát cũng không sao."
Phó viện trưởng Đồng không còn cách nào khác, đành phải ngồi lại.
Ông ta nhìn vài người rồi ho khan một cái không được tự nhiên: "Bạn học Hứa Mân. Hôm nay, tôi gọi em đến là để nói chuyện bài đăng trên diễn đàn. Có lẽ em đã biết những chuyện xảy ra rồi nhỉ?"
Hứa Lang nhìn về phía đám người Hứa Lang.
Hứa Lang và Uông Tuyết đều không buộc tóc, mái tóc rũ xuống che khuất nửa mặt nhưng vẫn có thể nhìn thấy hốc mắt sưng đỏ của bọn họ, rõ ràng là vừa mới khóc. Ngay cả hốc mắt của người từng rất đanh đá như Chu Nhị cũng đỏ bừng. Cô ta không che mặt, hai chân đang khẽ run. Mặt khác, rõ ràng nữ sinh cô không biết đang giữ một khoảng cách với ba người họ.
Xem ra bài viết là do Chu Nhị đăng lên, Uông Tuyết và Hứa Lang biết hay không thì vẫn còn khó nói, nữ sinh cô không biết chắc chắn không tham dự chuyện này.
"Biết một chút." Hứa Mân thu tầm mắt lại: "Nhưng do ai làm thì em không biết."
Phó viện trưởng Đồng nhìn thoáng qua Chu Nhị.
Chu Nhị nhào tới, muốn ôm lấy Hứa Mân: "Muội muội, thật xin lỗi, là chị không tốt. Chị không cố ý, em tha thứ cho chị được không..."
Hứa Mân không để cô ta ôm được, chuồn qua bên cạnh, cũng chẳng muốn đối chất với cô ta.
Mọi người đều đã thấy bài đăng, vậy mà còn nói là không cố ý?
Coi cô là đứa ngu à?
Hứa Mân không nói lời nào, chỉ ra vẻ rất xấu hổ.
Phó viện trưởng Đồng nhìn Kham Lý, ngắt lời khóc kể của Chu Nhị: "Bạn học Hứa Mân, chuyện đã như vậy rồi, chúng tôi đều thật xin lỗi, cũng rất tức giận. Đương nhiên, trường học cũng phải chịu trách nhiệm. Trước tiên, thầy thay mặt trường xin lỗi em, sau đó trường cũng sẽ công khai sáng tỏ mọi chuyện, trả lại trong sạch cho em. Chúng tôi đã điều tra rõ ràng chuyện này. Vào kỳ nghỉ, hai người có chút xung đột nên bạn học Chu Nhị không cam lòng. Hôm trước, nghe nói em không về ký túc xá, lại đi cùng với nam sinh khác, Chu Nhị nhất thời xúc động, đăng bài viết ác ý kia lên. Đương nhiên, em ấy làm thế chắc chắn là không đúng. Em là người bị hại, bây giờ thầy muốn xin ý kiến của em một chút, em muốn chúng tôi xử lý chuyện này thế nào?"
Nghe cách dùng từ của ông ta, lại thêm giọng điệu hỏi chính mình, Hứa Mân biết đuôi của ông ta đã nghiêng đi rồi.
Theo lý thuyết, vừa vào học đã gặp phải chuyện ác ý như vậy, lãnh đạo trường học cần phải nghiêm trị kẻ tung tin đồn để giết gà dọa khỉ mới đúng.
Bây giờ phó viện trưởng Đồng lại muốn chuyện lớn hóa nhỏ à?
Nhưng toàn trường đều đã biết cả rồi.
Hứa Mân liếc nhìn Hứa Lang. Cô ta vẫn giữ dáng vẻ nhu nhu nhược nhược, điềm đạm đáng yêu nhưng dường như cũng không sợ lắm.
Có lẽ là Hứa Trọng Á hoặc người nhà Chu Nhị dùng tiền rồi.
Nhưng học viện điện ảnh không phải là trường nhỏ, ánh mắt của phó viện trưởng cũng sẽ không nông cạn như thế.
Hứa gia cũng không thể cho quá nhiều tiền.
Như vậy... có phải là Hàn gia không?
Nếu Hàn gia ra mặt xin tha, có lẽ trường học sẽ nể tình.
Chỉ có điều, Hàn gia sẽ chịu ra mặt vì chuyện này à?
Là đầu óc bị hỏng hay hào quang nữ chính của Hứa Lang quá mạnh?
"Em không có ý kiến." Hứa Mân cúi thấp đầu, thấp giọng nói: "Xử lý theo nội quy trường học là được rồi."
Cô đang lấy lui làm tiến.
Nếu phó viện trưởng Đồng không biết xấu hổ, nhất định phải bảo vệ Chu Nhị thì Hứa Mân cũng không muốn làm liều với hào quang nữ chính của Hứa Lang. Bây giờ cô chịu thiệt một chút cũng được, dù sao hôm nay cũng có thể nói chuyện với Kham lão, Hứa Mân cảm thấy mình vẫn lời.
Nếu vẫn còn chút lương tâm, có lẽ phó viện trưởng Đồng sẽ đổi ý.
Nghe cô nói như vậy, vẻ mặt phó viện trưởng Đồng vẫn như cũ nhưng cơ thể đang cứng đờ của ông ta cũng thả lỏng một chút.
Thay đổi rất nhỏ, vì vẫn luôn nhìn ông ta nên Hứa Mân mới phát hiện ra.
Quả nhiên cô đoán không sai.
Vì đã chuẩn bị tư tưởng nên cô cũng rất bình tĩnh.
"Vậy..."
"Hứa Mân." Nhưng đúng lúc phó viện trưởng Đồng vừa mở miệng, Kham Lý cũng chợt lên tiếng.
Phó viện trưởng Đồng giật mình, lập tức ngậm miệng.
Hứa Mân cũng thật bất ngờ. Không cần nói gì khác, Kham Lý chỉ gọi cô một tiếng là đã có thể tạo ra áp lực rất lớn với phó viện trưởng Đồng.
"Kham lão." Hứa Mân lập tức đến bên cạnh Kham Lý: "Có việc gì không ạ?"
Kham Lý đưa cái ly trong tay ra: "Rót cho ta một ly nước. Người già rồi, càng đi nhiều càng khát nước."
Hứa Mân tự nhiên hiểu rõ, Kham Lý chỉ đang nói nhảm.
Thật ra, cho dù muốn uống nước, ông cũng không có lý do gì để gọi Hứa Mân lấy cho ông. Hơn nữa, học sinh của ông và thư ký Đỗ đều đang ở bên cạnh.
Ông ấy đang biểu lộ rõ ràng, ông ấy muốn bảo vệ cô.
Hứa Mân vô cùng cảm động. Cô và Kham Lý vốn không quen biết, Kham Lý còn là lão nhân có địa vị như thế, thật ra không cần phải để tâm tới cô.
Dù sao, bất kể nói thế nào, phó viện trưởng Đồng cũng là phó hiệu trưởng của một trường đại học, quan hệ của hai trường cũng không tệ lắm.
Rót nước xong, Hứa Mân bưng cho Kham Lý.
"Phó viện trưởng Đồng, tiếp tục đi." Vẻ mặt Kham Lý vô tội: "Không cần phải để ý tới chúng tôi."
Phản ứng của phó viện trưởng Đồng cũng rất nhanh, nhanh chóng sửa lại lời nói: "Được, thầy đã hiểu rõ ý của em. Em yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ xử lý theo nội quy trường học. Hôm nay, tôi chỉ muốn hỏi ý kiến của em một chút thôi, tiện nói với em là không cần lo lắng, trường học sẽ bảo vệ mọi học sinh."
Hứa Mân: "... Em tin trường học, tin viện trưởng, cảm ơn mọi người."
Lúc này, Chu Nhị mới phản ứng kịp. Thấy dường như không thích hợp lắm, cô ta muốn nói gì đó nhưng lại bị Hứa Lang kéo lại.
"Được, vậy các em lên lớp trước đi." Phó viện trưởng Đồng nhanh chóng đuổi bọn họ đi: "Chờ có kết quả xử lý, trường sẽ nhanh chóng thông báo cho các em."
Hứa Mân nhìn Kham Lý một chút, thấy ông đang hòa ái cười với cô. Hứa Mân không nhiều lời, đi ra theo.
"Em gái." Hứa Lang chặn Hứa Mân ở cửa ra vào: "Lần này là Chu Nhị không đúng, cậu ấy cũng đã biết sai rồi. Bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, em cũng không tổn thất gì, có thể xin giúp cô ấy không..."
"Thật xin lỗi, Hứa tiểu thư." Hứa Mân lướt qua người cô ta, cũng không quay đầu: "Tôi theo họ mẹ tôi, mà mẹ tôi chỉ sinh một mình tôi."