Nhân Vật Phản Diện Kéo Ta Thành Bạch Phú Mỹ

Chương 28

Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Kim Tịch nhìn Hứa Mân, lại nhìn sang Phó Thư Dạng, hơi do dự: "Hai người... đi cùng nhau?"
Phó Thư Dạng gật đầu một cái.
Chú ý tới động tĩnh bên này, Sở Diệp Nhiên và Mạnh Thao cũng đi tới. Đúng lúc nghe vậy, Sở Diệp Nhiên cướp lời, nói: "Đúng vậy, mỹ nữ có muốn ngồi chung không?"
Lần này, Kim Tịch cũng không do dự nữa: "Được."
Cô ấy thật sự tới một mình nên năm người ngồi chung một bàn.
Sở Diệp Nhiên làm ra vẻ quen thuộc, lấy danh "tôi là bạn cùng phòng kiêm anh em tốt của Dạng thần" ra mở đầu, rất nhanh đã làm quen với Kim Tịch.
Có lẽ vì xuất thân tốt, có một sư công và một người cha đức cao vọng trọng, từ nhỏ, Kim Tịch đã được cưng chiều nên cô ấy có chút tính tình đại tiểu thư, tính cách tương đối thẳng thắn nhưng lại không khiến người ta cảm thấy quá đáng ghét.
Sau khi hàn huyên đôi câu, Kim Tịch không nhịn được, hỏi Phó Thư Dạng: "Sao hai người lại quen biết nhau vậy?"
Câu hỏi này đương nhiên là hỏi anh và Hứa Mân.
Phó Thư Dạng thản nhiên nói: "Trùng hợp."
Câu trả lời này thật sự rất qua loa. Kim Tịch bĩu môi, rõ ràng đang không vui.
Nhưng cô ấy lại không vặn hỏi Phó Thư Dạng, chỉ cắm đầu ăn, không nói gì nữa.
Đại tiểu thư mà lại nhẫn nhịn như vậy, rõ ràng người này tương đối quan trọng với cô ấy.
Trong lòng Hứa Mân xẹt qua một chút cảm giác vi diệu.
Đừng nói Kim đại tiểu thư này thích Phó Thư Dạng nhé?
Như vậy, không chừng cô ấy sẽ đồng ý giúp đỡ.
Nhưng nếu cô ấy thực sự giúp đỡ, có phải Phó Thư Dạng nợ cô ấy hơi nhiều không? Có cần lấy thân báo đáp không? Anh có bằng lòng không?
"Lúc nghỉ hè, Mân Mân đến trung tâm huấn luyện vũ đạo nhà anh mở để học múa, Dạng thần tới chơi nên quen biết." Không nghĩ nhiều như Hứa Mân, Sở Diệp Nhiên giải thích bổ sung giúp Phó Thư Dạng. Đương nhiên cũng có chút nói dối.
Phó Thư Dạng không phản bác.
"Hóa ra nhà anh mở cơ sở đào tạo." Kim Tịch nhìn bọn họ, như có điều suy nghĩ: "Bọn họ nói nghỉ hè bị một tên... Phú nhị đại bắt nạt, là nói các anh à?"
Sở Diệp Nhiên không hiểu gì cả: "Anh không phải phú nhị đại, bọn họ là ai?"
"Là đám người Chu Nhị." Hứa Mân có thể đoán được ý của Kim Tịch: "Kim tiểu thư và Chu Nhị ở chung ký túc xá."
"Cmn!" Sở Diệp Nhiên giận dữ, nói sơ lược về chuyện lúc nghỉ hè.
Nghe xong, Kim Tịch chưa nói gì cả, chỉ nhìn Hứa Mân bằng ánh mắt chần chờ bất định.
Hứa Mân có thể hiểu được sự rối loạn của cô ấy.
Nhất định Chu Nhị và Uông Tuyết đã nói xấu sau lưng cô rất nhiều. Kim Tịch vào trước là chủ*, mặc dù không thích bọn Chu Nhị nhưng cũng chưa chắc sẽ thích Hứa Mân.
*ấn tượng ban đầu giữ vai trò quan trọng.
"Ăn cái này đi." Hứa Mân vớt não lợn đã nấu xong cho Kim Tịch.
Kim Tịch hơi dừng lại, có chút ghét bỏ: "Cô không cần lấy lòng tôi."
Hứa Mân: "..."
Cô thật sự không lấy lòng Kim Tịch. Chỉ là vừa rồi, Kim Tịch đã tranh não lợn với cô, vậy rõ ràng cô ấy thích ăn cái này.
Mặt khác, ba người con trai ở đây chắc chắn sẽ không tranh với Kim Tịch nên cô trực tiếp cho cô ấy.
Bầu không khí có chút vi diệu. Phó Thư Dạng vẫn luôn không nói lời nào lại ngẩng đầu lên: "Có ý gì?"
Như rất sợ anh hiểu lầm, Kim Tịch vội giải thích: "Em chỉ cảm thấy cô ấy cũng thích ăn, cũng không cần phải nhường cho em."
"Tôi không nhường cho cô." Hứa Mân cũng đành phải giải thích một câu: "Tôi không ăn cái này."
"Vậy cô lấy nó làm gì?" Kim Tịch liếc mắt nhìn mấy người khác một lượt: "Tôi biết Phó sư huynh không ăn, các anh ai ăn?"
Hứa Mân hơi kinh ngạc.
Phó Thư Dạng không ăn não heo?
Vậy tại sao trong sách lại viết là anh vô cùng thích ăn?
Sở Diệp Nhiên và Mạnh Thao liếc nhìn nhau, Mạnh Thao nói: "Anh, anh thích ăn, Mân Mân lấy cho anh."
"Thật xin lỗi, tôi hiểu lầm cô rồi." Kim Tịch sững sờ, lập tức nói với Mạnh Thao: "Vậy tôi chia cho anh một nửa."
"Không cần không cần." Mạnh Thao vội vàng lắc lắc cái tay mập mạp: "Ưu tiên cho con gái, em ăn đi."
"Một mình tôi không thể ăn nhiều như vậy." Kim Tịch không nói thêm gì nữa, thực sự chia cho Mạnh Thao hơn phân nửa.
Mạnh Thao khóc không ra nước mắt, Sở Diệp Nhiên yên lặng nén cười.
Phó Thư Dạng nhìn Hứa Mân một chút, không nói gì.
Bữa cơm này, ngoại trừ Mạnh Thao kiên trì ăn hết nửa bát não lợn, gần như vừa ăn vừa khóc ra thì tổng thể vẫn coi như hài hòa.
Không ai nhắc đến chuyện gì liên quan tới Kim Mẫu, thậm chí cũng không ai nhắc tới ân oán của Hứa Mân và Hứa Lang, tất cả đều đang thảo luận về buổi khai giảng và khóa huấn luyện quân sự tiếp theo.
Dựa theo kinh nghiệm của bọn Sở Diệp Nhiên, mấy năm trước, huấn luyện quân sự rất vất vả nhưng hai năm nay đã dễ hơn, không cần lo lắng.
Hứa Mân và Kim Tịch đều nhẹ nhàng thở ra.
Kim Tịch sợ huấn luyện quân sự quá khổ, Hứa Mân thì lo huấn luyện quân sự quá mệt mỏi, sẽ không có cơ hội điều tra chuyện của Phó Thư Dạng.
Kết quả, đến ngày huấn luyện quân sự, đám Hứa Mân bị kéo thẳng tới một trụ sở quân sự ở ngoại ô, sẽ tiến hành huấn luyện quân sự chân chính ở đây trong vòng mười lăm ngày, ngay cả điện thoại cũng không cho dùng.
Hứa Mân trực tiếp choáng váng.
Cô chỉ cược với Phó Thư Dạng trong vòng một tháng. Hiện tại đã qua một tuần, lại thêm mười lăm ngày huấn luyện quân sự, lúc cô rời khỏi căn cứ quân sự thì chỉ còn lại khoảng một tuần, làm gì còn thời gian đi tìm chứng cứ?
Càng chết hơn nữa, vì căn cứ không thể nhận nhiều học sinh cùng một lúc nên ban của Kim Tịch không ở bên này.
Cho dù hiện tại Hứa Mân muốn lợi dụng Kim Tịch thì cũng không có cơ hội.
Điểm tốt duy nhất là Hứa Lang không có ở đây, mười lăm ngày này tạm thời sẽ không có ai đến làm cô buồn nôn.

Tâm tình Hứa Mân vô cùng phức tạp, ngơ ngơ ngác ngác. Ngược lại, Phùng Hiểu Chi rất hào hứng, cô ấy vẫn luôn hướng tới cuộc sống quân đội.
Lúc xe tiến vào căn cứ, vừa lúc nhìn thấy một đội nữ binh được huấn luyện đi ngang qua, tư thế hiên ngang, khí thế như hồng.
Người xem mừng rỡ. Thoáng chốc, tiếng phàn nàn và bực tức dọc đường đi đã giảm hơn phân nửa.
Còn chưa cầm hành lý, mọi người đã bị gọi đi tập hợp.
Huấn luyện viên là nam giới, tự giới thiệu tên là Phan Phi Vũ, vừa tròn hai mươi tuổi, làn da ngăm đen, vẻ ngoài dữ dằn, vừa nhìn đã biết một người khó tính, rất khó dây vào.
Tân sinh chưa từng trải qua huấn luyện vẫn luôn biếng nhác, lại có chút mới lạ, còn có người to gan, trực tiếp gọi "Phan soái".
Phan Phi Vũ rất bình tĩnh, đơn giản thô bạo nói: "Tới đây, tất cả quy củ cũng chỉ có hai chữ: Phục tùng. Tôi nói cái gì thì chính là cái đó, không phục thì trừ thẳng điểm, trừ điểm xong thì cuốn xéo. Không hiểu quy củ, không chịu quản giáo cũng không sao cả, đến đây hai ngày là sửa được hết."
Cũng không có ai trực tiếp chống đối huấn luyện viên nhưng rõ ràng có người không tin.
Chỉ có điều, bọn họ còn chưa kiên trì hết hai ngày thì vào ngày thứ hai, ở căn cứ có hai học sinh một nam một nữ vì không nghiêm túc huấn luyện, có hành vi chống đối huấn luyện viên nên bị trừ còn dưới 60 điểm, bị trả thẳng về trường học. Những người còn lại đều đàng hoàng trở lại.
Một mặt là vì huấn luyện quân sự ở đại học có điểm học phần, thất bại sẽ không lấy được điểm, phải chờ sang năm huấn luyện lại cùng tân sinh, dù sao trốn cũng không thoát.
Một mặt là vì rất mất mặt.
Tâm tư của Hứa Mân sống lại. Nếu cô cũng bị đưa về trường học, bây giờ không có tiết, có phải cô sẽ có cơ hội đi điều tra chuyện của Phó Thư Dạng không?
Dù sao sang năm cũng có thể bù lại huấn luyện quân sự.
Hứa Mân không sợ mất mặt nhưng vẫn có chút chần chờ. Làm như vậy có phải không tốt lắm không?
Cô do dự hai ngày, vẫn chưa quyết định, ngược lại đã bị huấn luyện cường độ cao làm cho mệt bở hơi tai, bị trừ mấy điểm.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ cô không cần cố ý cũng sẽ bị đuổi về trường thật.
Theo kế hoạch, hôm nay sẽ dạy Boxing quân đội.
Phan Phi Vũ có chút hưng phấn, trên mặt mang theo ý cười hiếm thấy: "Hôm nay, đúng lúc đội trưởng của tôi về căn cứ làm việc, tôi mời anh ấy tới dạy mọi người boxing quân đội, cũng để mọi người cảm nhận một chút xem ngày thường tôi đã ôn hòa với mọi người như thế nào."
Nói xong, anh ta vung tay về phía xa. Một người đàn ông trẻ tuổi nhanh chân đi tới.
Thân hình nam nhân cao lớn, mỗi bước đi đều lẫm liệt oai phong, chỉ riêng khí thế kia cũng đủ khiến các bạn học rướn cổ lên nhìn lén, đám nữ sinh càng hưng phấn, bắt đầu có chút xôn xao nho nhỏ.
Chờ lúc anh tới gần, dáng người thẳng tắp, ngũ quan tuấn lãng, ánh mắt không dữ tợn như Phan Phi Vũ, thậm chí còn có thể nói là ôn hòa nhưng mơ hồ có thể thấy được thần thái kiên nghị.
"Vị này chính là đội trưởng của tôi, huấn luyện viên Hứa Trạc. Từ hôm nay, anh ấy sẽ dạy mọi người boxing quân đội." Trước mặt đội trưởng cũ, Phan Phi Vũ thậm chí đã thay đổi cả tác phong của mình: "Bây giờ chúng tôi đều học boxing quân đội qua tài liệu giảng dạy của anh ấy, nhiều người xin anh ấy dạy mà anh ấy còn không đồng ý, mọi người nên mừng thầm đi."
Ánh mắt Hứa Trạc đảo qua đám người, dừng lại trên mặt Hứa Mân một giây.
Ngón tay Hứa Mân vô thức co lại, nắm chặt quần.
Hứa Trạc nhanh chóng dời tầm mắt. Anh nghiêm túc thận trọng, bàn giao qua loa hai câu rồi bắt đầu chính thức dạy học.
Làm học sinh chuyên ngành vũ đạo, mặt học tập hình thể chắc chắn có ưu thế hơn một chút so với học sinh khác. Coi như không thể nắm vững tinh hoa thì vẫn có thể bắt chước hình mẫu.
Nhưng Phùng Hiểu Chi phát hiện, hôm nay trạng thái của Hứa Mân không đúng lắm.
Tứ chi của cô như đột nhiên cứng đờ, động tác biến dạng nhiều lần, còn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào huấn luyện viên, lộ ra vẻ chột dạ, đối lập hoàn toàn với các bạn học đang hưng phấn khác.
"Mân Mân, cậu sao vậy?" Phùng Hiểu Chi lo lắng cho cô, thừa dịp xoay người, nhẹ nhàng nói: "Không thoải mái à?"
Động tác của Hứa Mân vốn đã không đúng, lại phân tâm nghe Phùng Hiểu Chi nói, chân trượt một cái, té thẳng xuống đất.
Lần này thì càng rõ ràng.
"Không nói chuyện! Số 26, trừ hai điểm!" Đang muốn đỡ Hứa Mân nhưng nghe thấy giọng của huấn luyện viên, Phùng Hiểu Chi bị dọa sợ đến mức không dám cử động.
"Được rồi." Hứa Trạc mở miệng nói: "Số 25 đi lên hàng phía trước."
Vừa đứng lên, nghe vậy, cả người Hứa Mân đều cứng ngắc.
Ánh mắt Hứa Trạc trầm xuống.
Hứa Mân cắn răng đi lên trước.
"Một mình đánh một lần." Hứa Trạc nói.
Hứa Mân mạnh mẽ hít một hơi, vung quyền.
Độ cao của động tác thứ nhất không đúng, tất cả bạn học đều nhìn chằm chằm về bên này, lo lắng cho cô, cũng lo cho chính mình.
Một giây sau, Hứa Trạc đưa tay nâng cánh tay của Hứa Mân lên: "Thấp quá."
Hứa Mân nhìn anh một cái, biểu cảm của anh không có bất kỳ thay đổi nào: "Tiếp tục."
Hứa Mân đành phải tiếp tục, động tác thứ hai vẫn bị biến dạng.
Hứa Trạc trực tiếp ra tay lần nữa, sửa đúng cho Hứa Mân.
Toàn bộ động tác hạ xuống, Hứa Mân sai nhiều lần, Hứa Trạc không nổi giận, chỉ chăm chú dạy. Cuối cùng, anh để Hứa Mân trở về đơn vị, không nói gì cả.
Nhưng Hứa Mân nghe thấy nữ sinh chung quanh đang nhỏ giọng nói chuyện.
"Huấn luyện viên Hứa thật đẹp trai, mình cũng muốn được thầy ấy tự tay dạy."
"Vận may của Hứa Mân tốt thật đó."
...
Bắt đầu luyện tập lần nữa, Hứa Mân không dám thất thần, chăm chú nhớ lại những gì lúc nãy Hứa Trạc dạy, chủ yếu cũng không làm sai nữa. Vừa mới thở dài một hơi, cô đã nghe thấy người bên cạnh "ôi" một tiếng, lại có một nữ sinh té xuống.
Hứa Mân nhìn qua. Vừa rồi, Hứa Trạc đi về hướng này.
Nhưng bây giờ, anh bỗng dừng bước chân, nhìn về phía xa. Có nhiều người đang vẫy tay về phía bọn họ.
Hứa Trạc quay lại, nói với Phan Phi Vũ hai câu.
Phan Phi Vũ vội gật đầu, Hứa Trạc liền quay người bước đi.
Phan Phi Vũ đi tới, nói: "Có người tìm đội trưởng Hứa. Anh ấy vốn đến căn cứ để làm việc, chỉ có thể bớt chút thời gian giúp tôi. Hiện tại, anh ấy phải đi làm chuyện của mình, không rảnh dạy cho mọi người. Số 15, nhanh đứng lên đi, không cần chờ nữa, hai người không có duyên phận.
Số 15 chính là Vân Tư Tư lúc trước đã chủ động xin lỗi Hứa Mân. Tính cách của cô ấy vui vẻ, lúc này cũng không thấy xấu hổ, còn thở dài nói: "Sớm biết thế thì em đã không té nặng như vậy, đau quá."
Các bạn học khác lập tức cười một trận.

back top