Nhân Vật Phản Diện Kéo Ta Thành Bạch Phú Mỹ

Chương 34

Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Hứa Mân vừa về tới ký túc xá, Mai Thanh đã lập tức hưng phấn giữ chặt cô, nói: "Mân Mân, cậu lên bảng rồi, nhanh đi bỏ phiếu đi."
"Bảng gì?" Hứa Mân chẳng hiểu gì cả.
"Bình chọn hoa khôi giảng đường đó." Mai Thanh cho cô xem bài đăng trên điện thoại.
Hứa Mân nhìn qua, quả đúng là bình chọn hoa khôi giảng đường. Người đứng đầu hiện tại là Hứa Lang.
"Tuyệt đối đừng chọn mình." Hứa Mân vội xua tay: "Cũng đừng bỏ phiếu giúp mình."
Trong sách, Hứa Lang chính là hoa khôi giảng đường.
Hứa Mân còn nhớ rõ, trong sách cũng có tình tiết chọn hoa khôi của trường. Một nữ phụ khác không phục, dùng tiền mua phiếu, cuối cùng bị Hàn Thù tìm ra chứng cứ, công bố ra ngoài, mặt cũng bị vả sưng lên. Đi đâu cũng bị người ta giễu cợt, cuối cùng chính mình không còn mặt mũi tiếp tục ở lại trường nữa, hình như cũng không thể tốt nghiệp bình thường.
Cô không muốn tranh hoa khôi giảng đường với Hứa Lang.
Lời nhiệt tình bị dội một chậu nước lạnh, vẻ mặt Mai Thanh có phần ngượng ngùng: "Làm hoa khôi trường không tốt sao?"
"Người nổi tiếng thì dễ bị ghen ghét." Hứa Mân nói: "Huống chi, cái từ hoa khôi trường này ngoại trừ êm tai thì có tác dụng gì khác đâu?"
"Được rồi." Hiện tại Mai Thanh vẫn còn hơi sợ Hứa Mân: "Mình chỉ cảm thấy cậu rất xinh đẹp, để người khác làm hoa khôi thì thật tiếc."
"Cảm ơn cậu đã công nhận. Nhưng mình thấy Hiểu Chi mới xinh đẹp." Hứa Mân ôm cổ Phùng Hiểu Chi, nói: "Sinh ra đã có một gương mặt minh tinh, sau này nhất định có thể vô cùng hot."
"Mặt minh tinh trong giấc mơ của cậu à?" Lúc này, Phùng Hiểu Chi đương nhiên không tin, lắc đầu nói: "Nhưng mình cũng cảm thấy cái danh hoa khôi này không có ý nghĩa gì cả, vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn."
Bối Khởi Yên ở bên cạnh yếu ớt nói: "Thật ra Hiểu Chi cũng ở trên bảng, số phiếu cũng không thấp đâu."
Phùng Hiểu Chi vội nói: "Cũng đừng chọn mình."
Hai người đều đã nói như vậy, Mai Thanh và Bối Khởi Yên cũng không tiếp tục đề tài này nữa.
Một đêm vô sự. Nhớ tới sự tình bên Kim Mẫu, ngày hôm sau, vừa mở mắt, Hứa Mân đã xem điện thoại.
Không có tin tức gì.
Cô vẫn không yên lòng. Sau khi tan học, cô đến dưới lầu ký túc xá của chuyên ngành thanh nhạc.
Hôm qua, cô quên lưu phương thức liên lạc của Kim Tịch, nghĩ sẽ ngẫu nhiên gặp nhưng kết quả, còn chưa gặp được Kim Tịch thì đã đụng phải Hứa Lang.
Thình lình đối mặt, hai người cũng sửng sốt một chút.
"Ôi, đây không phải đại mỹ nữ vang danh của khoa công nghệ và hệ vũ đạo à? Sao vậy, chuyên ngành vũ đạo không chứa nổi vị Đại Phật cô nên muốn tới chỗ chúng tôi tìm cảm giác tồn tại à?" Một cô gái da ngăm ở bên cạnh Hứa Lang quái gở nói.
Đặc điểm của cô ta quá rõ ràng, Hứa Mân đã lập tức tìm được cái tên trong sách.
Cô gái này tên Hàn Huyên Huyên, là em họ cách mấy chi* của Hàn Thù, tính cách mạnh mẽ, là bạn thân tốt nhất của nữ chính Hứa Lang, cũng chính là cô gái làm cho Mạnh Thao chết mê chết mệt. Lúc Hàn Thù không ở bên cạnh Hứa Lang, Hàn Huyên Huyên thường ra mặt giúp Hứa Lang.
*chi: một nhánh trong gia tộc
Nhưng theo tuyến thời gian trong sách, sau khi vào ngành giải trí, Hứa Lang mới gặp được Hàn Huyên Huyên.
Nhưng bây giờ, bọn họ lại quen biết sớm hơn.
Chẳng lẽ đây là hiệu ứng cánh bướm?
"Đất này là cô mua à?" Hứa Mân lạnh lùng trả lời một câu.
"Tôi không mua bán gì cả." Tính cách mạnh mẽ của Hàn Huyên Huyên cũng không phải chỉ là nói suông: "Tôi chỉ không muốn chuyên ngành thanh nhạc bọn tôi cũng bị ô nhiễm..."
"Rốt cuộc là ai làm ô nhiễm môi trường? Không nhìn thấy con dấu thông báo và tuyên bố của trường học à? Viện trưởng tự mình lên tiếng mà cô cũng không nghe à? Mắt và lỗ tai cũng có thể đem hiến cho người cần, đừng lãng phí tài nguyên! Mất một người còn chưa đủ, vẫn muốn mất thêm người thứ hai? Tôi cũng xấu hổ thay các cô!"
Mới nói được một nửa, Hàn Huyên Huyên đã bị người khác cắt ngang.
Mọi người quay đầu lại nhìn. Người nói chính là Kim Tịch.
Làn da của Hàn Huyên Huyên đen, không nhìn ra được mặt đỏ nhưng từ giọng điệu, có thể nghe ra được cô ta tức đến hổn hển: "Tôi còn tưởng là ai nữa cơ? Không phải chỉ cậy là mình có một người cha tốt sao? Chỗ này cũng không phải khoa công nghệ để cô tùy tiện giương oai."
"Nói cũng thật giống ai kia không dựa vào cha như thế." Hứa Mân tiếp lời: "Mỗi câu của Kim Tịch có câu nào không phải là thật? Rốt cuộc là ai đang giương oai? Lại còn cho rằng chuyên ngành thanh nhạc là sản nghiệp tư nhân của nhà cô à?"
Mấy mỹ nữ đứng chung một chỗ đúng là hút mắt, ầm ĩ lên thì lại càng khủng khiếp. Rất nhanh, xung quanh đã có một đám người chen lấn xem náo nhiệt.
"Được rồi, Huyên Huyên." Hứa Lang giữ chặt Hàn Huyên Huyên: "Chúng ta đi thôi."
Hứa Lang vẫn giữ dáng vẻ nhu nhu nhược nhược, lại nói với Hứa Mân: "Em trách chị cũng phải, chị... Chị sẽ không so đo với em."
Nói xong, cô ta kéo Hàn Huyên Huyên bước nhanh đi.
Hàn Huyên Huyên vẫn không phục: "Cô ta tìm tới chuyên ngành chúng ta làm gì? Vừa nhìn là biết không có ý tốt..."
Kim Tịch thì tức muốn chết: "Cô dựa vào cái gì mà đòi so đo? Rốt cuộc ai mới là người bị hại hả?"
"Không sao." Hứa Mân giữ chặt Kim Tịch: "Bọn họ muốn nhìn mình tức giận, sau đó thất thố. Không cần phải khiến người ta chê cười."
Cô hơi cất cao giọng: "Mình cố ý tới tìm cậu. Chúng ta sang chỗ khác nói chuyện."
"Cậu tìm mình làm gì?" Kim Tịch khó hiểu hỏi.
"Mình muốn nhờ cậu giúp mình một chuyện..." Hứa Mân nghiêng đầu nhìn Kim Tịch, chợt dừng lại: "Cậu bị sao vậy?"
Hôm nay, Kim Tịch không buộc tóc, mái tóc dài xõa xuống, che nửa bên gò má. Vừa rồi có gió thổi qua, Hứa Mân mới phát hiện, dù cô ấy trang điểm nhưng vẫn có thể nhận ra gương mặt hơi sưng đỏ.
"Không sao." Kim Tịch che mặt: "Cậu muốn tìm mình giúp chuyện gì?"
Đi đến một chỗ không có ai, Hứa Mân mới nói: "Cậu... có nghiêm trọng không? Bôi thuốc chưa?"
"Không có gì, chỉ không cẩn thận bị đụng một cái thôi." Kim Tịch cũng tỉnh táo hơn, làm bộ không sao cả: "Không cần bôi thuốc."
Nếu thật sự là không cẩn thận đụng một cái thì vừa rồi cô ấy cũng không cần che che giấu giấu như vậy.
Mặc dù đã trang điểm, không nhìn thấy dấu ngón tay các loại nhưng theo trực giác, Hứa Mân cảm thấy Kim Tịch bị đòn.
Kim Tịch không phải người có tính tình mềm yếu, cộng thêm cô ấy có một người cha như vậy, người thường căn bản không có khả năng đánh cô ấy.
Trong đầu Hứa Mân lóe lên một ý nghĩ nhưng lại cảm thấy quá sức tưởng tượng, rốt cuộc cũng không hỏi thẳng.
Có hỏi, chắc chắn Kim Tịch cũng sẽ không nói.
"Rốt cuộc cậu muốn nhờ mình chuyện gì?" Kim Tịch hỏi lần nữa.
Hứa Mân nhất thời đổi chủ ý: "Cậu có thể dẫn mình đi gặp Kham lão không?"
"Sư công?" Kim Tịch kinh ngạc nhìn cô: "Cậu gặp ông ấy làm gì?"
"Chuyện lần trước, mặc dù Kham lão vì cậu nên mới giúp mình nhưng rốt cuộc ông ấy cũng đã giúp mình, chiếu cố rất nhiều." Hứa Mân nói với Kim Tịch: "Có lẽ cậu vẫn chưa biết, lúc ấy có người "chào hỏi" với phó viện trưởng Đồng, nếu không có Kham lão ra mặt, Chu Nhị tuyệt đối sẽ không bị đuổi học."

Kim Tịch không dám tin: "Còn có chuyện như vậy à?"
Cô ấy suy nghĩ một chút, lại lẩm bẩm: "Đúng rồi, hôm đó quả thực phó viện trưởng Đồng có nhận một cú điện thoại, sau đó thái độ lập tức thay đổi."
"Cho nên mình mới muốn nói cảm ơn với Kham lão." Hứa Mân nói: "Mặc dù ngài ấy có lẽ chỉ xem đây là tiện tay thôi nhưng với mình mà nói, đó chính là ân tình to lớn. Ngay cả tiếng cảm ơn vẫn còn chưa nói với ông ấy, trong lòng mình thực sự băn khoăn."
Kim Tịch có chút khó khăn: "Nhưng hiện tại sư công không thể gặp người ngoài."
Hứa Mân lập tức nói: "Không sao. Cậu có thể liên lạc với ông ấy trước, ông ấy đồng ý thì cậu mới dẫn mình đi, được không?"
Cô đã nói như vậy, Kim Tịch cũng không tiện từ chối nữa, cộng thêm việc cô ấy cho rằng Kham Lý nhất định sẽ không đồng ý nên gọi điện thoại ngay trước mặt Hứa Mân.
Ai ngờ sau khi nghe Kim Tịch nói vậy, Kham Lý lại vô cùng vui vẻ: "Là cô bé vũ công kia hả? Khi nào cô bé ấy đến? Ta rảnh."
Kim Tịch: "..."
Ngay cả Hứa Mân cũng bất ngờ nhưng đối phương đã nói như vậy, đương nhiên cô phải càng nhanh càng tốt, lập tức thuận miệng nói: "Buổi chiều cháu không có tiết."
Sau khi cúp điện thoại, Kim Tịch vẫn hơi không rõ ràng: "Lúc trước cậu có quen biết sư công không?"
Hứa Mân vội lắc đầu: "Có thể là hiếm thấy cậu dắt bạn về nhà nên được hưởng chút hào quang của cậu."
"Cậu đừng dát vàng lên mặt mình. Có lẽ lần trước sư công cũng không nhìn mặt mũi mình mà là mặt mình lớn." Kim Tịch tự châm biếm một câu. Chợt nhớ tới gì đó, cô ấy lại có chút do dự: "Mình... Buổi chiều mình có tiết, mình đưa địa chỉ cho cậu, cậu tự đi được không?"
Hứa Mân dĩ nhiên đồng ý, hỏi thăm sở thích của Kham Lý, lại lưu phương thức liên lạc của Kim Tịch rồi mới rời đi.
Lúc đi ngang qua cột thông báo, phát hiện có dán thời khóa biểu, Hứa Mân đi tới, nhìn thoáng qua. Buổi chiều, Kim Tịch không có tiết.
Cô ấy nói dối là vì không muốn đi gặp Kham Lý.
Không muốn gặp Kham Lý là vì sợ bị Kham Lý phát hiện cô ấy bị đánh.
Người đánh cô ấy là ai, khỏi nói cũng biết.
Hứa Mân thở dài, ra khỏi cổng trường, ngồi xe buýt đi vào nội thành.
Kim Tịch nói Kham Lý thích ăn bánh handmade, cực kỳ khó mua, phải xếp hàng chờ rất lâu.
Hứa Mân xếp hàng hơn một tiếng mới mua được bánh, sau đó trực tiếp đón xe đến nhà Kham Lý khi bánh còn nóng.
Nhà Kham Lý cách trường học không xa, là Tứ Hợp Viện rất cổ, ngoài cửa trồng rất nhiều cây, xanh um tươi tốt, chỉ lộ ra một góc nhà.
Một thím vô cùng nhanh nhẹn mở cửa cho Hứa Mân. Nhìn thấy chỉ có mình cô, thím hơi khó hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều: "Là Hứa tiểu thư sao? Mời vào."
Trong đình viện cũng trồng rất nhiều hoa, một mảnh hoa đua nhau khoe sắc giống như mùa xuân chợt đến.
Kham Lý đang ngồi trên xe lăn, cầm kéo cắt sửa nhánh hoa và lá cây dư thừa.
Hứa Mân đi tới chào hỏi: "Kham lão, thật xin lỗi vì đã làm phiền ngài."
"Không phiền." Kham Lý cười nói: "Ta thích trong nhà náo nhiệt một chút. Những cô gái nhỏ như bọn cháu đến, ta đều hoan nghênh..."
Ông ấy nhìn túi giấy trong tay Hứa Mân, ý cười càng sâu: "Cô bé không tới tay không như cháu thì lại càng hoan nghênh."
"Vậy sau này cháu sẽ tới nhiều hơn." Hứa Mân cũng cười rộ lên, đưa túi giấy trong tay tới: "Vẫn còn nóng ạ."
Kham Lý cũng không khách khí, nhận lấy bánh, còn thuận tay đưa cây kéo cho Hứa Mân: "Cháu tới cắt tỉa giúp ta đi?"
"Thầy, ngài đừng nghịch nữa." Âm thanh có phần quen tai vang lên sau lưng. Hứa Mân nhìn lại, chính là giáo sư Hà mà lần trước cô từng gặp.
"Chào thầy Hà." Hứa Mân vội chào hỏi.
"Chào em." Hà Khôn nhận lấy cây kéo trong tay cô: "Công việc này không phải để con gái làm, tôi làm là được rồi."
Kham Lý vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Ai bảo cậu không giúp ta."
Hà Khôn lắc đầu, không tranh luận với ông ấy nữa.
Hứa Mân thấy thú vị, tiện tay nhặt hoa cảnh bọn họ vừa cắt xuống: "Cắt tỉa thì cháu không biết nhưng cắm hoa thì biết một chút."
Vừa rót nước cho Kham Lý, thấy thế, thím lấy ra mấy bình hoa cho cô.
Trước kia Hứa Mân từng làm công ở tiệm hoa nên cắm hoa vô cùng thuận tay.
Kham Lý rất hài lòng, nói với Hà Khôn: "Nhìn xem tay cô gái người ta khéo léo bao nhiêu, không giống cậu, mỗi lần cắt hoa đều lãng phí."
Cắt xuống một cành cây rất dài, Hà Khôn ngẩng đầu lên, nói: "Ai bảo ngài không nhận một tiểu sư muội cho bọn em? Như vậy thì đã sớm có người cắm hoa cho ngài rồi."
"Đúng nhỉ, lúc ấy mình nghĩ gì thế này?" Kham Lý lắc đầu, cuối cùng nói: "Khi đó học nghiên cứu nên bị ngu luôn."
Hà Khôn buồn cười cúi đầu, tiếp tục cắt sửa, trong miệng cảm thán: "Nhưng cũng không phải cô gái cũng biết cắm hoa. Tịch Tịch cũng không biết."
"À đúng rồi, cậu nói tôi mới nhớ." Kham Lý nhìn về phía Hứa Mân: "Không phải con bé Tịch gọi điện thoại cho ta sao? Sao con bé lại không đến?"
Cắm xong một bình, để qua một bên, Hứa Mân trả lời: "Cậu ấy nói buổi chiều cậu ấy có tiết."
Kham Lý nhìn cô: "Con bé nói?"
"Vâng." Hứa Mân gật đầu một cái: "Cậu ấy nói như vậy."
Kham Lý bỏ bánh còn dư vào trong túi giấy, giao cho thím: "Đem cất giùm tôi, ban đêm hâm lại."
Sau đó hỏi Hứa Mân: "Có phải con bé lại bị đánh hay không?"
Nhanh thế mà đã đoán ra được rồi?
Xem ra đây không phải lần đầu tiên.
Hứa Mân lắc đầu: "Cháu không chắc. Quả thật hôm nay mặt cậu ấy hơi sưng nhưng chính cậu ấy nói là không cẩn thận bị đập trúng."
Kham Lý quay đầu, nói với Hà Khôn đã dừng công việc lại: "Gọi điện thoại cho Kim sư đệ của cậu, bảo cậu ta tối nay qua đây một chuyến."
Hà Khôn trầm mặt.
Ý nghĩ của Hứa Mân khẽ dao động. Tối nay Kim Mẫu phải qua đây?
Điện thoại trong túi vừa lúc rung lên mấy lần.
Hứa Mân lấy ra xem. Là Hứa Trạc gửi Wechat tới.
【 Có người đang tìm Nghiêm Bành, tìm đến cậu. Có phải bọn cháu bắt người lại rồi không? 】
【 Hạn chế tự do thân thể của người khác là phạm pháp, bọn cháu đừng làm loạn. 】
Cô vừa định trả lời, Hứa Trạc lại gửi tới một tin.
【 Mân Mân, cậu đồng ý giúp bọn cháu. Đừng làm loạn, được không? 】

back top