Nhân Vi Tự Kỉ Hoạt

Chương 1: Mong một giấc chiêm bao dài chẳng dậy

Hầu môn sâu như biển: Một đao trí mạng kiếp trước​

 

"Ha? Chính là hắn sao?" Trung niên nam nhân nhíu mày đánh giá nam tử quỳ ở phía ngoài, khuôn mặt hắn bị mái tóc rối bời che khuất, toàn thân bốc lên mùi hôi thối.

 

Ngắn ngủi nửa chén trà sau đó, thềm đá dưới gối nam tử đã chảy đầy máu, có thể qua quần áo rách nát nhìn thấy da thịt thối rữa. Xem ra người này đã chịu không ít cực hình tra tấn. Trung niên nam nhân vẽ ra một nụ cười hèn mọn, liếc nhìn đám người trước mặt đang cười lấy lòng.

 

Vì một người như vậy, hắn đã tổn thất không biết bao nhiêu chiến tướng tài ba. Một người có thể bảo vệ được tính mạng từ chiến trường đẫm máu trở về, có thể hình dung hắn thế nào? Sói dữ, mãnh hổ, hay là dã thú đội lốt người? Không. Thật sự nếu nói thẳng ra, hắn chẳng qua cũng là loài bò sát hèn mọn bị lũ vua, dân kém cỏi kiềm chế lấy.

 

Trung niên nam nhân đứng dậy bước xuống bậc thang đi về hướng tù nhân, cố gắng gần một bước xem kĩ kẻ từng làm chính mình chấn kinh.

 

"Hoàng thượng…" Có người mở miệng ngăn cản.

 

"Không ngại." Trung niên nam nhân chỉ phất tay, liền vứt bỏ lời nhắc nhở của thần tử sang một bên. Một người bị dày vò đến mức chỉ còn chút sức tàn, có thể làm hành động gì kinh người? Huống chi tay phải hắn bị còng bởi xiềng nặng trĩu, một đầu xích thắt vào cột sắt ở đại sảnh. Cánh tay trái đã mất tự chủ rủ xuống rỉ máu. Thật quá tanh hôi, kinh tởm. Trung niên nam nhân chần chừ trong nháy mắt, nhưng cuối cùng vẫn là đưa tay, gạt bỏ sợi tóc che mặt tù nhân.

 

A! A…

 

Đám người trong đình như ngừng thở, không giấu nổi vẻ chán ghét.

 

Đâm chữ, in dấu, bỏng lửa… Mũi không còn chỉ có hố đen giữa mặt. Chính là kích thích thị giác của mọi người.

 

Nhưng mà, trung niên nam nhân lại không rời hai mắt. Từ vô cùng sợ hãi chuyển thành chú ý.

 

Đó là đôi mắt thế nào vậy? Toát lên vẻ lãnh khốc, mà vẫn trấn định. Rõ ràng bản thân đang nguy hiểm, rơi vào vũng bùn không thể trốn tránh, lại như đang thưởng thức khoái cảm của sự tử vong. Chẳng lẽ đau đớn đến cực hạn, làm cho hắn chết lặng? Vì sao đáy mắt lại không thấy chút nào che lấp? Bị nhiều vết thương thê thảm như vậy, chỉ sợ đã dễ dàng xuất sinh nhập tử. Người sắt đá đến mấy, cũng vội cầu cái chết đến nhanh. Vì cái gì hắn vẫn là một mảnh thanh bình?

 

"Bắc đế, Hoàng thượng của ta đã xử phạt hắn đối với đại thần của quý quốc bất kính. Các vị đại nhân nhìn xem có thể giải mối hận trong lòng?" Sứ thần Trung Nguyên khúm núm, không chút tôn ngiêm nói mấy lời ba hoa nịnh hót, mong chiếm được chút đồng tình của phiên bang.

 

Hừ! Trung niên nam nhân trên khuôn mặt hiện vẻ miệt thị, cười nhạo tên sứ thần ăn diện xa hoa.

 

Kẻ có được ngàn dặm giang sơn, đúng là hạng người nhu nhược vô dụng, chỉ biết ngu xuẩn cúi đầu trước cường quyền. Trung kỳ khai chiến đã ba năm, giao chiến đêm ngày vô số, đều bị một tên nhóc vô danh vô tính phá diệt, trăm vạn hùng binh khó đạp được một tấc đất Trung Nguyên…

 

Hắn bắt đầu ngoài nghi lực lượng quân đội của mình. Cảm thấy khủng hoảng đối với khát vọng không thể nào thi triển của mình. Nhưng, chỉ cần dùng quỷ kế "Hòa đàm", Hoàng đế Trung nguyên lại tin? Thậm chí vì điều kiện của hắn, bán đứng cả công huân chiến thần. Một triều đại như vậy, sao có thể không diệt vong.

 

"Ngươi không hận ư? Quên cả sống chết bảo vệ biên cương, lại đổi lấy kết cục thương tích đầy mình?" Bắc đế nhìn nam tử đã bị tra tấn đến không ra hình người, dùng giọng điệu châm chọc đả kích hắn, ý đồ đánh bại tâm phòng người thường không thể có của hắn.

 

Sứ thần Trung Nguyên bị ánh mắt khinh thị làm cho rùng mình, tay chân luống cuống lau mồ hôi lạnh, toan giải thích. "Hắn là kẻ tội phạm, trừng phạt đúng tội, hắn… hắn…"

 

Không có hắn, các ngươi đã sớm thành một đống thịt nhão. Bắc đế chế nhạo tên sứ giả ngu xuẩn. Lại một lần nữa nhìn kẻ tù phạm đang ngồi dưới đất, thấp hơn nửa người. "Tại sao không nói chuyện? Bị cắt đầu lưỡi rồi à?"

 

Nam nhân như nước hồ chết, không dậy nổi lên một gợn sóng.

 

Sau một khắc, tiếng giết chóc vang khắp điện phủ.

 

"Thỉnh hoàng thượng giết hắn tế cờ, dùng an ủi vong hồn."

 

"Thỉnh hoàng thượng hạ lệnh xử tử."

 

"Thỉnh hoàng thượng báo thù cho đại ca của thần, cùng hàng vạn tướng sĩ."

 

"Thỉnh…"

 

"Giết hắn đi, giết hắn đi."

 

Người này đương nhiên không thể không giết. Bất kể là vì mở rộng quốc thổ, còn là vì uy tín của mình. Nhưng để cho hắn mang theo một thân ngông nghênh mà đi ư? Hắn thua chẳng qua là vì địa vị chênh lệch. Nếu như hắn không phải là tội nhân…

 

Chúng thần góp lời không dứt bên tai, làm Bắc đế suy nghĩ đến đau đầu. Hắn biết rõ, ba năm huyết chiến đã làm những thần tử khấn khởi, sục sôi thành phiền chán, nôn nóng, nghi kị… Mặt ngoài không nói, có lẽ chính hắn cũng khó mà tin cậy được bản thân mình.

 

Giết đi? Giết đi? Dùng một mạng để đổi về nhân tâm đã ly tán… Tại loạn thế này, tự tôn có thể đáng vài phần sao? Muốn dùng uy vọng chấn nhiếp tù địch, trong mắt chứng kiến sợ hãi, làm sao nói được dễ dàng…

 

Thôi, thôi! Bắc đế vung tay dứt khoát, phát lệnh. "Mang xuống chém đầu, huyết tế vong linh." Thị vệ bên điện một trái một phải, dựng lên kẻ tù phạm vết thương chồng chất. Bắc đế liếc mắt nhìn nam tử, xoay người bước trở lại long ỷ.

 

Chính là giờ phút này!

 

Bắc đế quay lưng về phía kẻ tù phạm mà đi, đã xa mười bước, vượt qua phạm vi tiếng xiềng xích. Biểu tình của mọi người ở đại sảnh đã lơ là đi rõ ràng.

 

Sơ hở! Sơ hở! Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Cánh tay trái nhìn như tàn phế của nam tử rút ra bội đao ở vòng eo tên thị vệ, vẽ lên một đạo bạch quang, thị vệ ở hai bên không kịp rên rỉ mà chết. Đồng thời, hắn chặt bỏ tay phải bị xiềng xích, lãnh khốc như cắt tay kẻ địch. Nam tử thoát khỏi xiềng xích, vung đao phóng tới Bắc đế.

 

Nhanh, quá là nhanh! Căn bản không kịp phản ứng, nam tử lao lên cao đánh cuống một đao, những người khác vừa mới kịp rút vũ khí ra khỏi vỏ. Bắc đế nổi tiếng giành quyền từ trên lưng ngựa, cũng chỉ kịp quay người lại nghênh nhận.

 

Dưới háng truyền đến cảm giác đau đớn đến nghẹt thở, làm Bắc đế hiển hiện tuyệt vọng.

 

Thế nào mà hắn lại quên, đã từng thỉnh giáo tài nghệ của nam tử trước mặt? Có thể nào phớt lờ một nam tử từng đe dọa được cả ba quân? Mặc dù, hắn là một kẻ tù tội vô danh.

 

Máu của nam tử không chảy vô ích. Nó làm tê liệt tâm phòng của địch nhân. Trong nháy mắt, vì đạt được mục đích mà hắn không chút do dự chặt bỏ cổ tay mình. Nếu không phải hắn, kẻ khác dù chẳng phải người bị tra tấn, càng không nói là chỉ còn chút hơi tàn, sao dám giữa thanh thiên bạch nhật ám sát vua một nước.

 

"Dừng tay!" Bắc đế lớn tiếng hô lên ngăn lại đám thị vệ đang định xông đến, cố nén đau đớn toàn thân, nhìn chằm chằm vào nam nhân nói: "Vì sao không giết ta?"

 

“Ngươi chết, ai thay ta đi hủy diệt vương triều kia?” Dung nhan nam nhân không đành lòng mà hơi hơi vặn vẹo, tầm mắt lạnh băng như rộng thêm một tầng. Hắn dùng thanh âm trầm thấp, chỉ cách một chút mới nghe thấy nói ra: “Mất đi lạc thú làm nam nhân, đối với ngươi còn lại mà nói, cũng chỉ có giết người đoạt quốc.” Nói xong, ánh mắt nam tử dần dần chuyển thành khinh miệt. Lập tức trở tay một đao, đâm vào trái tim của mình, trong tích tắc ngã lăn.

 

“Ha ha ha... Muốn mượn tay của ta, làm cho những kẻ giết hại người của ngươi thống khổ sao?” Bắc đế hung hăng nhìn chằm chằm thi thể nam tử. Dù phẫn nộ ngập trời, đối mặt với người chết phát tiết thế nào đây? Không muốn làm cho hắn đạt được ước muốn, chỉ có thể như đối phương nói, mất đi lạc thú làm nam nhân, còn lại cũng chỉ có giết người đoạt quốc. Hừ... Sau thời gian không quá nửa cây hương, hắn từ kẻ tung hoành một cõi, thành loại thái giám hèn mọn! Một đao trí mạng, so với giết người càng phá hủy tự ái của hắn một cách hữu hiệu.

 

Mạnh mẽ! Quá mạnh mẽ! Dù cho chết cũng không rơi tay người khác, khiến cho hận ý của hắn phát tiết không được, lại khiến hắn chẳng thể nói nên nổi điên ,thống khổ. Nam nhân không thua, hắn thay đổi xảo diệu kết cuộc mà mọi người xem là dĩ nhiên. Thậm chí dù biết rõ ý đồ của hắn, vẫn không có cách nào ngoài trở thành một công cụ báo thù. Chỉ vì một đao kia giận chó đánh mèo, mà phải trả giá thê thảm đau đớn.

 

“Đem hắn hoả táng.” Hắn mang theo tro cốt nam tử, leo lên thành bích Trung Nguyên, rửa một kiếp này vĩnh viễn không bù hết sỉ nhục. Bắc đế nỗ lực duy trì dáng đứng, quát hỏi: “Vì sao không đem hắn hai tay đều xiềng?”

 

“Bẩm... Bẩm hoàng thượng, xương vai tay trái hắn đã chặt đứt, cho nên...” Trưởng thị vệ sớm đã mặt mày xám ngoét, lảo đảo quỳ xuống đất.

 

“Cho nên ngươi liền tự ý, chỉ khóa tay phải của hắn! Biết rõ cái gì gọi là một kẻ liều chết, vạn người khó cản sao? Người đâu! Lôi ra ngoài chém! Hai tên đã chết mang đi phơi thây một tháng, rõ ràng một kẻ trọng thương đều bắt không được. Trong tướng lãnh thị vệ nội cung phạt lương bổng ba tháng.” Ánh mắt Bắc đế cơ hồ đem người bắn chết.

 

Hắn biết rõ ý đồ của thuộc hạ, rõ ràng là muốn xem kẻ tử địch phải chèn ép thân mình, dùng hơi tàn mà cầu xin tha thứ. Vì thế, nên không cắt lưỡi nam nhân, thậm chí đặc biệt nới lỏng một tay của hắn. Vọng tưởng được chứng kiến nam tử làm trò hề. Buồn cười là, núi cao còn có núi cao hơn.

 

Chẳng qua, coi như là đem chân tay nam tử toàn bộ chém. Nhưng mong muốn của hắn đã thành. Nam tử chính là mãnh thú vì mục đích không tiếc bất cứ giá nào.

 

Không biết là thần tử nào đột nhiên hoàn hồn, quỳ xuống đầu tiên, đại sảnh lập tức đông nghịt quỳ một đám, đồng thanh hô: “Tạ ơn hoàng thượng thứ tội, tạ ơn hoàng thượng thứ tội!”

 

“Còn không mau truyền thái y!” Thái giám tổng quản nhìn ống quần Bắc đế đã ướt sũng máu, hướng đến tiểu thái giám đang ngây ngốc bên cạnh hô lên.

 

Vẫn bị nhìn ra đầu mối? Ánh mắt Bắc đế xoáy sâu vào thái giám tổng quản, thần sắc theo số lần phát run của đối phương càng thêm tối tăm. Hắn nhịn đau ổn định thân hình, ra lệnh. “Đem tặc tử Trung Nguyên kéo xuống lăng trì xử tử, dùng tế hoàng kỳ.”

 

“Không…! Các ngươi không thể giết ta, ta là sứ thần, hai nước giao chiến không chém sứ thần, các ngươi không thể giết ta! Không thể giết ta!” Sứ thần đang co lại tại một góc cung điện bị kéo thô bạo ra khỏi đại sảnh, dọc đường tru lên như giết heo.

 

“Ta không giết sứ thần, là hoàng tộc Trung Nguyên giả hoà đàm mà phái thích khách.” Bắc đế mặt đầy mồ hôi lạnh, quát.

 

Cớ để xuất binh đến Trung Nguyên, cũng được nam tử sắp đặt rất tốt. Chính mình mặc dù làm vua một nước, cũng không thoát khỏi là một con cờ trong lòng bàn tay nam tử…

 

Bắc đế thở dài, sau đó nhìn lên. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn các sứ thần lần lượt bị xử tử, bởi vì tình huống đột nhiên xuất hiện ngoài ý muốn, ai nấy đều vẻ mặt thất kinh. Sau nửa ngày, hắn cao giọng nói: “Đem quân theo phía nam thẳng đến Trung Nguyên!”

 

“Giết!”

 

“Giết!”

 

“Giết!”

 

Vô số tiếng phụ họa, dục vọng, huyết tinh, giết chóc, tội ác vô tận.

 

Đúng vậy, hắn muốn tính mạng của tất cả mọi người. Hắn muốn huyết tẩy Trung Nguyên, hắn không thể vì sơ sẩy vừa rồi mà hối hận cả đời. Hắn muốn dùng tiếng đồ thán của vạn vật sinh linh đền bù tự tôn đã bị nghiền nát của hắn...

 

Sau này, khi Bắc đế nhất thống giang sơn, chắc chắn hỏi chính mình như vậy. 'Nếu không có nam tử từng cho hắn một kích trí mạng. Hắn còn có thể đứng ở trên cổng thành cao ngất này, quân lâm thiên hạ sao?'

 

Chương thứ nhất: Mong một giấc chiêm bao dài chẳng dậy​

 

Đây là đâu? Người thanh niên nửa nằm nửa ngồi ngắm nhìn bốn phía. Thế giới đen kịt một mảnh, không khí lưu động rét lạnh, bốn phía trống trải, trong gió xen lẫn mùi tanh hôi nồng nặc.

 

Nước?

 

Không, là máu! Thanh niên nhanh nhạy phát giác, bao vây quanh thân mình hắn là chất lỏng lạnh lẽo, leo lên giống như có sinh mạng, dây dưa, gặm hút tứ chi của hắn. Bất kỳ một giãy động rất nhỏ nào cũng cảm nhận được thân mình ứ huyết mỏi nhừ hủ bại, ngâm đến bành trướng cực hạn chán ghét. Bên tai hắn vang lên tiếng lúc thiên quân vạn mã giao chiến, rên rỉ gào rú cực kỳ tàn ác. Ngực trái của người thanh niên chợt kịch liệt đau nhức, một thanh chủy thủ lạnh băng đi ngang qua tại ngực.

 

Đúng rồi, hắn đã chết. Hắn nhớ mang máng chính mình đã trở tay nghênh nhận một cách thoải mái. Một kiếm kia chặt đứt lưu luyến phàm trần, vứt lại tất cả yêu hận tình cừu. Sinh coi như nhân kiệt, chết cũng hi sinh oanh liệt. Hắn hôm nay đúng là thị huyết Tu La ở mười tám tầng Địa ngục. Chờ đợi hắn cũng không phải cứu thục, mà là trầm luân...

 

Lộc cộc, lộc cộc...

 

Thanh âm gì vậy? Đúng. Đúng rồi, là tiếng bánh xe nhấp nhô. Hắn cảm thấy thân thể xóc nảy. Không phải hắn đã chết rồi sao?

 

Vút vút…

 

Nghe tốc độ bánh xe quay cuồng, cùng cảm giác điên đảo của hắn, hẳn phải là trong xe ngựa? Tiếng vút vút kia, chỉ sợ là tiếng roi xé rách không khí, đánh vào mông ngựa vang lên. Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Đang ngủ say bấy lâu, tại sao phải đánh thức hắn?

 

“Ây dà, giả thúc. Không phải là đi quá nhanh sao?”

 

“Ngươi lo lắng cái gì? Nữ nhân trong xe?” Tiếng một nam nhân trung niên chê cười hỏi.

 

“Giả thúc, nói như vậy là đại bất kính đó! Tốt xấu gì cô ta cũng là chính thê của tiểu Hầu gia.”

 

“Phì! Người mà tiểu Hầu gia nhà ta thích cũng không phải cô ta. Lúc trước, chủ tử vừa ý muội muội của cô ta, không ngờ cô ta dùng gian kế, gả tới.”

 

“Gian kế gì?”

 

Nam nhân hừ lạnh nói: “Nghe nói, là dùng xuân dược mà thực hiện. Chủ tử chính là quá hảo tâm. Theo ta thấy, không bằng loạn côn đánh chết, thiên hạ cũng bớt một cái tiện nhân vô sỉ!”

 

“Giả thúc, ngươi nghe ai nói thế?”

 

Nam nhân quát: “Tiểu Hầu gia cùng thân muội của cô ta đều nói như vậy, chẳng lẽ còn không phải?”

 

“Đâu có, đâu có! Việc này tất nhiên không sai. Ta dám không tin giả thúc sao?”

 

Nam nhân đắc ý nói: “Sao mà sai được, ta theo tiểu Hầu gia lâu như vậy. Chuyện này sao ta lại không rõ! Chủ tử nói trước mặt ta, chính là coi ta như thân tín đó!”

 

“Chúc mừng giả thúc. Sau này phát đạt, cũng đừng quên tiểu đệ nha?”

 

“Ha ha, đó là tự nhiên.”

 

Nữ nhân trong xe là nói ai? Đầu ngón tay của hắn lại cử động. Mình không phải là bị giam cầm tại máu đặc trong biển hồn phách sao? Vì sao lại có tri giác? Chẳng lẽ, chỗ tối tăm kia thực sự là Diêm La địa phủ, hôm nay đưa hắn đi đầu thai sao? Vài chục vạn oan hồn quấn lấy thân hắn có phải cũng cùng nhau lẫn vào nhân gian hỗn độn này?

 

Lộc cộc, lộc cộc...

 

“Dù sao cũng đi ba ngày rồi, sao cô ta còn không tỉnh?”

 

“Kệ cô ta đi! Ta mong cô ta chết quách đi, tiểu Hầu gia mới có thể cưới người khác.”

 

“Ây dà, giả thúc à, ta cảm thấy được chuyện này có chút kỳ quặc.”

 

“Cái gì?” Nam nhân khó hiểu hỏi.

 

“Tiểu Hầu gia nếu đã không thích, sao còn phái chúng ta tới đón cô ta trở về? Dứt khoát viết một tờ từ thư, đem nữ nhân này khỏi trở lại nhà chồng là được.”

 

Nam nhân khô họng nói: “Tiểu Hầu gia hẳn là không nhẫn tâm. Nói thế nào, cô ta cũng là chính thê của chủ tử.”

 

Nực cười! Nếu như tiểu Hầu gia thật sự quan tâm đến chính thê, sẽ để hai kẻ cộc cằn tới đón người sao? Nhưng, có quan hệ gì với hắn đâu? Hắn không muốn tỉnh lại, không muốn làm người. Một kiếp đau thấu tâm can, chí tử khó quên. Cái gì cũng tốt, chỉ trừ làm người trên đời.

 

Thở dài…

 

“Bẩm báo chủ tử, phu nhân tới.”

 

Hả? Có người đem hắn bế lên. Chẳng lẽ, hắn là phu nhân vừa được nhắc đến? Điều này, làm sao có thể? Nghi vấn xẹt qua đầu hắn, tập trung vào bước chân của đối phương. Ước chừng khoảng hai chén trà, hắn được để vào chăn bông mềm mại. Trong mũi có mùi khuê phòng nữ nhi, mùi thơm đặc biệt.

 

“Các ngươi lui ra.”

 

“Dạ.”

 

Tiếng bước chân lần lượt đi xa. Tiếng hít thở trong phòng, tính cả hắn, chỉ còn lại ba người.

 

“Giả thúc, đây là chuyện gì? Phu nhân vì sao hôn mê bất tỉnh?”

 

“Hồi bẩm chủ tử. Lúc tìm được phu nhân, nàng đã như thế. Tiểu nhân thỉnh đại phu, hắn nói phu nhân là trúng độc mê man. Tiểu nhân sợ không có Hầu gia phân phó, ra roi thúc ngựa chạy về. Thỉnh chủ tử định đoạt.”

 

“Đến nay là mấy ngày rồi?”

 

“Hồi bẩm chủ tử, ba ngày.”

 

“Chưa từng tỉnh qua?”

 

“Dạ.”

 

“Tìm được phu nhân ở đâu?”

 

“Dạ bẩm, Tương Tư am ở biên cảnh.”

 

“Ni cô miếu?”

 

“Dạ.”

 

Có một tay đang sờ hắn, là tay nam nhân. Lòng bàn tay có vết chai. Xem ra, người này quen dùng kiếm. Chủ nhân bàn tay này chính là tiểu Hầu gia sao? Mà hắn, lại chiếm lấy thân thể của nữ nhân, vô duyên vô cớ thành Hầu gia phu nhân? Không, không, dời hồn thuật hắn chưa bao giờ chứng kiến... Có thể lần này trải qua, biết nói như thế nào đây?

 

“Môi phu nhân vì sao lại như vậy? Ngươi không có cho nàng uống nước sao?”

 

“Hồi bẩm Hầu gia. Hàm răng phu nhân đóng chặt, không cách nào cho ăn cơm.”

 

“Hừ! Cho nên, ngươi để nàng tự sinh tự diệt?”

 

“Thỉnh Hầu gia thứ tội.”

 

“Cút!”

 

“Dạ, dạ.” Ba ngày qua vênh váo tự đắc toàn bộ chỉ là giả. Giả thúc nức nở như chó nhà có tang rời khỏi.

 

Bỗng nhiên, mạch cổ tay của hắn bị xiết chặt. Nam nhân này muốn làm gì? Tâm trí hắn rùng mình. Chỗ trí mạng bị dùng lực bắt ép, thực khó chịu nhịn. Nhưng giờ này khắc này, hắn phải trầm mặc đè xuống nhịp tim đập. Hử? Đối phương là bắt mạch cho hắn? Không thể tưởng được, đường đường một Hầu gia, còn biết y thuật. Hắn cho rằng, một nghề thấp kém như đại phu người chức cao đều khinh thường một bậc đi!

 

“Xuân Phong.”Nam nhân cất cao giọng nói.

 

“Có nô tỳ.” Tỳ nữ bên ngoài phòng đáp lời.

 

“Đến chỗ quản gia lấy nhân sâm núi, hầm canh gà cho phu nhân uống.”

 

“Dạ, nô tỳ tuân mệnh.”

 

Soàn soạt…

 

Nam nhân hình như viết cái gì, hắn nghe được tiếng bút lông sờ nhẹ trang giấy. Khoảng một nén nhang, nam nhân đặt bút xuống, cán bút chạm vào giá bút phát ra tiếng leng keng thanh thúy. Âm thanh vang tai này chỉ có dùng cây trúc trăm năm chế thành cán bút, cùng phỉ thúy rỗng ruột đụng nhau mới có may mắn nghe thấy. Thật là kỳ quái. Hắn nghĩ, xét theo toàn bộ ý tứ, tiểu Hầu gia xem chính thê như cỏ rác. Trong phòng phu nhân vì sao có đồ vật quí giá? Có thể là của hồi môn của nàng, hoặc phòng ngủ này không phải của nàng?

 

“Đi, theo phương thuốc bốc thuốc. Sau khi phu nhân uống canh gà, mang thuốc cho nàng uống.”

 

“Dạ.”

 

Đợi tỳ nữ rời đi, lòng bàn tay nam nhân lần nữa xoa gương mặt của hắn, chậm rãi rời xuống. Đột nhiên, hắn cảm giác trong cổ cứng lại, tay nam nhân bao lấy cổ của hắn.

 

“Ngươi vẫn không thể chết, hiểu chưa?”

 

Nam nhân bỏ qua cái cổ mảnh khảnh, vỗ vỗ mặt của hắn. Tiểu Hầu gia muốn từ trên mình nữ nhân này lấy cái gì? Hắn âm thầm cười lạnh. Đáng tiếc, nữ nhân này có lẽ đã chết rồi, mà hắn thì chỉ nguyện ngủ một giấc đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa. Ồ? Có người đến đây.

 

Rầm.

 

Ai mà gấp gáp như vậy? Cửa bị đẩy như vậy, chỉ sợ bị tổn hại không nhẹ.

 

“Phạm Lang, nghe nói đã tìm được tỷ tỷ?”

 

“Ừ.”

 

“Tỷ tỷ làm sao vậy?”

 

“Ngủ mê không tỉnh.”

 

“Phạm Lang, chàng trách ta sao?”

 

“Trách nàng? Vì sao?”

 

“Tỷ tỷ dù đã gả cho Hầu gia, có thể vì Khuynh Thành không bỏ nổi tình ý với Phạm Lang, đuổi theo đến Yên Châu. Chỉ sợ tỷ tỷ chính là giận Khuynh Thành mới rời nhà mà đi. Nếu có chuyện gì, ta giải thích với phụ mẫu như thế nào? Hu hu.”

 

“Đừng khóc, điều này sao có thể trách nàng. Khuynh Quốc nếu vì vậy mà làm khó nàng, chính là ghen phụ. Hầu phủ của ta sao có thể dung nàng?”

 

“Phạm Lang, lời này của chàng cũng không thể làm cho tỷ tỷ nghe thấy. Nếu không, nàng sao lại hận ta.”

 

“Được rồi, ta cùng nàng đi nội viện nói chuyện giải sầu đi? Chuyện tỷ tỷ của nàng, ta sẽ xử trí.”

 

Khuynh Quốc, Khuynh Thành, nếu dùng gọi người thì thật là dụng tâm lương khổ. Thế gian trai tài gái sắc. Nữ nếu không có nhan sắc nào tìm được chỗ nương thân? Chỉ sợ là Khuynh Quốc khó so được với Khuynh Thành mỹ mạo. Chủ nhân thể xác của hắn vì sao trốn đi, chỉ vì ghen ghét muội muội của mình? Tại Tương Tư am lại gặp cái gì mà chết không minh bạch?

 

Có lẽ nghĩ đến thì nhiều lắm. Đáng thương thay, hắn một mình một người vượt qua bao nhiêu năm tháng giữa biển máu, tịch mịch đến nổi điên. Những ngày này, nghe người xa lạ nói chuyện, như cây cam lộ. Nhưng chỉ dừng lại như thế, nghe một chút mà thôi, hắn cũng không gia nhập. Đúng rồi, mình không phải là muốn ngủ sao? Vậy thì vĩnh viễn đừng mở to mắt, không cần phải cuốn vào nước lũ phân tranh này.

back top