Nhất Đao Khuynh Thành

Chương 25: Bảo vệ tình yêu

Thi thể của Liễu Tam Nguyệt là do Tô Mộng Chẩm và hai vị đường chủ đích thân đưa về. Khi Tần Thời Vũ là người đi thứ hai bước vào cửa, Đường Duyệt nghe thấy tiếng kiếm lanh canh bên người hắn. Mạnh Trúc Túy mặc áo bông đi vào cuối cùng, chau mày nhìn Đường Duyệt, giống như đang nhìn một con cóc bẩn thỉu, nói với vẻ mặt cau có đáng ghét: “Sao nó vẫn còn ở đây?”. Nghe những lời như thế, nếu là bất kỳ nữ nhi nào khác đều sẽ vô cùng tức giận. Nhưng Đường Duyệt hoàn toàn không thèm để ý, thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn.

 

“Thi thể của Liễu đường chủ được người ta phát hiện trong một rãnh nước ở ngoại ô. Hiện nay tạm thời vẫn chưa biết ai là sát thủ”, Tần Thời Vũ chậm rãi nói.

 

Đường Duyệt gật đầu, nàng nhìn khuôn mặt trắng bệch của Liễu Tam Nguyệt, trong lòng thực sự áy náy không nói thành lời. Một người lúc ra đi vẫn còn nói chuyện được, vẫn còn cười được, thậm chí là trông còn lực lưỡng hơn nhiều người khác, vậy mà lúc quay về đã thành thi thể không còn hơi thở.

 

“Bọn ta đã cho người chuẩn bị, sáng sớm mai có thể an táng rồi”. Tần Thời Vũ đặt thanh trường kiếm vốn là vật bất ly thân của Liễu Tam Nguyệt xuống bên cạnh chủ nhân của nó. Vẻ mặt cũng có đôi chút đau lòng. Thần thái của Tô Mộng Chẩm rất bình thản, cứ chăm chú nhìn Đường Duyệt nhưng không hề nói câu nào.

 

Tới khi những người khác đều đã ra ngoài cả rồi thì Tô Mộng Chẩm lại có ý nán lại.

 

Đường Duyệt ngạc nhiên nhìn hắn. Tô Mộng Chẩm chậm rãi nói: “Ta sẽ cùng nàng canh linh cữu đêm nay”.

 

Người đã mất là trọng. Tất cả mọi ân oán lúc sinh thời Đường Duyệt đều quyết định cho qua hết. Nàng vốn cũng định túc trực bên linh cữu Liễu Tam Nguyệt một đêm. Nhưng khi nghe Tô Mộng Chẩm nói vậy, nàng vẫn cảm thấy ngạc nhiên. Bọn họ không đặt Liễu Tam Nguyệt trong căn phòng ngủ sáng chưng của hắn, mà lại đặt ở phòng khách rất đơn sơ. Điều làm Đường Duyệt kinh ngạc nhất là Tô Mộng Chẩm hoàn toàn không phải giả vờ để người ngoài nhìn, mà hắn thực sự định ở lại để canh đêm.

 

Khi Tô Mộng Chẩm bưng cơm nước vào, Đường Duyệt không nói gì, trong lòng thấy vô cùng phức tạp. Liễu Tam Nguyệt thực tế không hề nấu nướng. Hắn đa số là gọi đồ ăn ở ngoài mang về. Đường Duyệt cũng không biết nấu nướng, nàng ăn cái gì cũng không quan trọng. Vì thế nàng không hề để tâm đến những chuyện như thế này.

 

Ba món ăn mà Tô Mộng Chẩm nấu đều là những món rất đỗi bình thường, bình thường tới mức bất kỳ một người phụ nữ trong một gia đình bình thường nào cũng có thể nấu được. Thế nhưng điều đặc biệt là chúng lại do chính tay của một vị giáo chủ của Bái Nguyệt Giáo nấu nướng, lại còn là một quý công tử phong độ ngời ngời như Tô Mộng Chẩm, một người mà dù thế nào đi nữa cũng chẳng thể liên quan gì tới việc bếp núc.

 

Đường Duyệt đưa mắt nhìn những món ăn trên bàn. Nàng đang nghĩ gì vậy, tại sao một câu cũng không nói? Lòng Tô Mộng Chẩm cứ phân vân phỏng đoán, rồi hỏi nàng với sắc mặt không chút thay đổi: “Ở đây không có đồ ăn gì nhiều, chúng ta dùng tạm cơm vậy”.

 

Sắc mặt Đường Duyệt ngày càng tỏ ra bình tĩnh, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng. Nàng chợt nhớ đến những ngày ở cùng Thương Dung trên núi, những ngày mà gần như đã bị nàng lãng quên. Thương Dung cũng đã từng vì nàng mà xắn tay áo lên thu dọn bát đũa thay nàng. Những việc này vốn là việc của một người vợ đảm đang. Chàng làm tuy không nhuần nhuyễn chút nào, đồ ăn nấu cũng không ngon, nhưng quả thực chàng vô cùng chu đáo, không tiếc bất cứ thứ gì để nàng được thoải mái. Thế nhưng ngược lại, ngay cả một câu cảm ơn nàng cũng không có, cứ thế bỏ đi không một lời nhắn gửi.

 

Kể từ lúc bưng đồ ăn lên rồi dọn bàn đều do Tô Mộng Chẩm tự tay làm lấy mọi việc. Khi hắn múc cho nàng một muôi canh trứng, Đường Duyệt chợt sợ hãi nhảy dựng lên, giống như đột nhiên thức tỉnh từ trong cõi hồi ức. Đôi mắt đã ngấn lệ, hai má đỏ ửng.

 

Hai người bọn họ không phải là bạn, thậm chí có thể nói là kẻ thù của nhau, vậy mà bây giờ lại ngồi cùng một bàn ăn cơm chung với nhau, đây vốn là việc kỳ lạ nhất trên đời này. Nhưng bất kể là Tô Mộng Chẩm nói gì đi nữa, Đường Duyệt vẫn tỏ ra có chút lơ đễnh, không tập trung. Dường như nàng vốn không chăm chú lắng nghe hắn nói. Tô Mộng Chẩm nhìn nàng rất lâu, rồi thở dài nói: “Nàng đang nghĩ gì vậy?”.

 

Đường Duyệt sững người ra một lát, chậm chạp lắc đầu.

 

Tô Mộng Chẩm cười nói: “Bất kể là nàng đang nghĩ gì thì cũng nên ăn cơm đi rồi hẵng hay”.

 

Đồ ăn mà Tô Mộng Chẩm nấu rất vừa miệng, việc này quả thật không tương xứng chút nào so với địa vị và thân phận của hắn. Nhưng Đường Duyệt tuyệt nhiên không hỏi gì. Nàng biết Tô Mộng Chẩm có lẽ cũng đang đợi nàng hỏi, vậy mà nàng lại không thèm mở miệng. Nàng không bao giờ có bất kỳ sự tò mò nào đối với hắn, cũng không bao giờ có cảm tình gì với hắn. Bất luận là yêu hay ghét, nàng đều không muốn ban cái ân huệ này cho hắn. Nếu không phải vì Đường Mạc, nàng thậm chí còn hy vọng quan hệ giữa họ chỉ là những người xa lạ mà thôi.

 

Hai người lặng lẽ ăn cơm, rồi một trước một sau lần lượt quay về phòng khách lớn. Ngoài hành lang chỉ đốt một chiếc đèn lông nho nhỏ, ánh nến vàng vọt soi ra khoảng vườn trắng nhờ nhờ.

 

Tô Mộng Chẩm ngồi trên ghế trong phòng khách, nhìn Đường Duyệt rồi cười đau khổ: “Lúc đầu ta không ngờ rằng Liễu đường chủ lại thích sống tại nơi hoang lạnh thế này”.

 

Đường Duyệt cúi đầu, thả một xấp tiền vàng vào trong chậu đốt vàng mã, chậm rãi quan sát lưỡi lửa liếm dần rồi nuốt gọn chúng, trước sau vẫn lặng thinh không nói.

 

Tô Mộng Chẩm nói: “Nàng vẫn không muốn nói chuyện vói ta sao?”. Rời khỏi bàn ăn, không khí ấm áp giữa hai người thoắt biến mất, sự bình thản ngắn ngủi cũng không thể duy trì được.

 

Đường Duyệt nói: “Những việc mà ngươi muốn làm, không phải bây giờ đã đạt được mục đích rồi hay sao? Lại còn muốn ta nói gì nữa?”.

 

Tô Mộng Chẩm ngây người, đau khổ nói: “Hà cớ gì nàng phải đối xử với ta lạnh nhạt như vậy? Những người xung quanh đều có thể nhìn thấy tâm ý của ta, lẽ nào nàng vẫn giả vờ như không biết gì?”.

 

Đường Duyệt nói: “Ta vốn không thông minh, nhưng ta có mắt có tai, ai giả dối ai thực lòng, ta không đến mức không phân biệt được”.

 

Tô Mộng Chẩm nhìn sắc trời u ám bên ngoài, khuôn mặt cuối cùng cùng đã mỉm cười: “Đường Duyệt, ta rất vui vì nàng không phải là người ngốc nghếch”.

 

Đường Duyệt lạnh lùng nói: “Chỉ có những người tự cho mình là thông minh như ngươi mới coi người trong thiên hạ này đều là kẻ ngốc nghếch hết thôi”.

 

Tô Mộng Chẩm cười nói: “Trong Bái Nguyệt Giáo, bên thua không bao giờ có quyền phát ngôn. Đường Duyệt, bị ta lợi dụng vẫn còn tốt hơn là chết dưới tay của Hiên Viên Trì Trì”.

 

“Lẽ nào ta còn phải cảm kích ngươi sao?”.

 

“Ta lợi dụng nàng, nhưng cũng đã cứu nàng từ trong tay của Hiên Viên Trì Trì. Chúng ta bây giờ đã sòng phẳng với nhau, không ai nợ ai cái gì nữa”.

 

Đường Duyệt nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy một nỗi đau đớn chưa từng có đang dâng trào, nàng bình thản nói: “Tùy ngươi muốn nói thế nào cũng được”.

 

Tô Mộng Chẩm khẽ nhíu mày: “Nàng không hỏi ta xem Liễu Tam Nguyệt chết thế nào hay sao?”.

 

Đường Duyệt nhìn ngọn lửa trong chậu đốt vàng mã đang dần dần lụi tàn, nàng cười đau khổ nói: “Ta không muốn hỏi, ngươi cũng không cần phải nói. Ta không quan tâm chút nào tới những chuyện của Bái Nguyệt Giáo”.

 

Tô Mộng Chẩm hỏi: “Vậy nàng quan tâm tới cái gì? Lẽ nào nàng không nhận thấy có rất nhiều người trong Bái Nguyệt Giáo đã nhìn nàng thèm thuồng như hổ đói sao? Hay là nàng chỉ quan tâm đến đại huynh không chút tri giác nào của nàng, hay là Thương công tử đa tình kia?”.

 

Đôi tay Đường Duyệt run lên khe khẽ. Tô Mộng Chẩm nhìn thấy cảm xúc trên gương mặt nàng, không hiểu sao trong lòng thực sự có chút gì đó không thoải mái. Hắn nói: “Những ngày mà nàng biến mất, chắc là hai người vẫn luôn ở bên nhau phải không?”.

 

Ánh mắt Đường Duyệt chợt sáng lấp lánh, nhưng chẳng mấy chốc lại trở nên ảm đạm, nàng nói: “Việc này không liên quan gì tới ngươi”.

 

Tô Mộng Chẩm khẽ nhếch mép, đôi mắt như nước mùa thu của hắn ấm áp lạ thường dưới ánh nến. Hắn nói: “Nếu như dung mạo của nàng chưa từng bị hủy hoại, thì hai người hẳn đã trở thành một đôi trai tài gái sắc rồi”.

 

Đường Duyệt cau mày nói: “Những lời này không đến lượt ngươi nói. Huống hồ huynh ấy cũng không phải là người coi trọng vẻ bề ngoài…”.

 

Thần sắc của Tô Mộng Chẩm không thay đổi, mỉm cười nói: “Nam tử đều như vậy thôi, bên ngoài thì làm ra vẻ không có gì, nhưng liệu trong lòng có thực sự không để ý không?”.

 

Đường Duyệt nói: “Tô công tử suy bụng ta ra bụng người, đương nhiên sẽ cho rằng như vậy”.

 

Hai người đột nhiên im lặng. Bất kỳ ai nói chuyện với Tô Mộng Chẩm đều không thể đành lòng nghiêm sắc mặt mà đối đáp với hắn được. Bất kể ai khi nhận được một nụ cười của hắn đều sẽ cảm thấy vô cùng dễ chịu, vô cùng vui vẻ. Phong cách nho nhã của hắn khi mỉm cười lại càng làm xao động lòng người. Vậy mà Đường Duyệt lại cho rằng phong cách đó của hắn là giả tạo, nụ cười đó của hắn được đẽo từ gỗ ra, nên nàng luôn luôn lạnh lùng và cứng nhắc trong việc cử xử với hắn. Tô Mộng Chẩm càng tỏ ra nho nhã bao nhiêu thì thái độ của nàng lại càng vô tình lạnh lùng bấy nhiêu. Trong lòng nàng lúc nào cũng chỉ có Thương huynh nhã nhặn, lương thiện, phong độ, quân tử. Còn Tô Mộng Chẩm dù có tốt đến mấy thì đối với nàng cũng chỉ là làm bộ làm dạng, giả tạo mà thôi.

 

Tô Mộng Chẩm cuối cùng ngao ngán nói: “Thảo nào mà ngưởi trong giang hồ đều nói nàng cũng lạnh lùng giống như đại huynh của nàng. Ta thực lòng đối xử tốt với nàng thì nàng lại không chút cảm động, có thể nói nàng là một nữ nhi có lòng dạ sắt đá”.

 

Đường Duyệt ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên nói: “Đại huynh của ta tuy trầm tính kiệm lời nhưng lại có tấm lòng rất tốt. Nếu ngươi muốn bình phẩm huynh ấy, thì bây giờ ngươi hãy đi ra ngoài mau”.

 

Tô Mộng Chẩm thở dài nói: “Được rồi, được rồi, không nói tới đại huynh của nàng nữa, giờ chúng ta nói về người trong mộng cao quý phong nhã kia của nàng có được không?”.

 

Đường Duyệt không lên tiếng nữa, còn Tô Mộng Chẩm lại cười nói: “Thương đại công tử là một công tử thế gia lừng lẫy trên giang hồ, cũng là một nam nhân tuấn tú nổi tiếng trong vài năm gần đây. Nàng yêu Thương công tử chắc cũng là vì khuôn mặt tuấn tú đó?”.

 

Đường Duyệt đáp: “Nếu ta yêu dung mạo hình thức bên ngoài, thì bây giờ người mà ta yêu phải là phó giáo chủ ngươi chứ không phải là Thương huynh”.

 

Tô Mộng Chẩm “ồ” lên một tiếng, nhìn xoáy vào đôi mắt của Đường Duyệt đang vô cùng phức tạp. Hắn chậm rãi nói: “Nàng xem ta có thể được coi là một nam tử tuấn tú giống như người đó không? Có thể sánh với người trong mộng của nàng không?”.

 

Đường Duyệt nói: “Trong lòng ta, nụ cười của Thương huynh quý hơn tất thảy mọi thứ. Những nam tử khác dù có tuấn tú đến mấy cũng không thể sánh được với huynh ấy”.

 

Tô Mộng Chẩm cười to. Lúc hắn cười, sự hấp dẫn không thể hình dung được đó quả thật làm cho người khác không thể cưỡng nổi. Vậy mà lúc đó Đường Duyệt lại cúi đầu xuống, không thèm nhìn hắn.

 

“Ngày mai, sau khi Liễu đường chủ được chôn cất xong, phe chính đạo sẽ cử người đến đàm phán. Vậy mà ta lại quên khuấy mất, người trong mộng của nàng sắp thành thân rồi. Huynh ấy không mời nàng đến dự hôn lễ sao? Nhưng cũng không lo, hai người sắp được gặp nhau rồi…” Tô Mộng Chẩm lại cười, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

 

Sau khi Tô Mộng Chẩm rời đi, Đường Duyệt lại ngây người nhìn chậu đốt vàng mã. Nàng ngồi đó bất động như một bức tượng.

 

Đến khi trời sáng, có mấy người đã chờ sẵn từ lâu bước tới khiêng quan tài đi chôn cất. Đường Duyệt đờ đẫn đi theo bọn họ, hoàn toàn không biết mình đang làm gì.

 

Nàng cứ như vậy mãi cho tới khi Tô Mộng Chẩm ngăn nàng lại, hắn nói: “Nàng vẫn chưa tỉnh hay sao?”.

 

Đường Duyệt như bị sét đánh, chợt tỉnh ra, thần sắc trắng bệch. Tô Mộng Chẩm nói tiếp: “Nếu đã tỉnh lại rồi thì hãy đi xem cùng ta”.

 

Xem à? Xem cái gì? Toàn thân Đường Duyệt lại run lên, nàng nói: “Ta không đi đâu hết”.

 

Nàng lại cảm nhận được một nỗi sợ hãi không thể nói thành lời. Là sợ nhìn thấy bên cạnh Thương Dung giờ đã có thê tử tương lai kề cận sớm tối, hay là sợ khuôn mặt xấu xí của mình phải lộ ra trước mắt đối phương? Tô Mộng Chẩm nhìn thần sắc trên khuôn mặt nàng, trong lòng ngổn ngang những phức tạp không thể nói thành lời. Theo quan điểm của hắn, bất kỳ người nào, bất kỳ sự việc nào, chỉ cần đạt được mục đích của hắn, đều là những thứ có thể hi sinh. Nhất là đàn bà, đối với hắn chẳng qua cũng chỉ là một thứ công cụ. Đặt vào đó quá nhiều tình cảm thì quả thực cũng chẳng có ý nghĩa gì. Đây chính là cách sống, cách làm người của hắn. Xem ra thì có vẻ tàn nhẫn, nhưng hắn lại luôn coi đó là kim chỉ nam. Cho dù là tàn nhẫn cũng được, bội bạc cũng được, nhưng cuối cùng có thể đạt được mọi thứ mà mình mong muốn mới chính là thành công. Chỉ tin tưởng vào thực lực của chính mình, dựa vào dã tâm và quyết đoán của mình, cứ thế sinh tồn một cách máu lạnh, vô tình.

 

Đối với Hiên Viên Trì Trì, Tô Mộng Chẩm thấy giá trị của nàng còn vượt xa dung mạo xinh đẹp mà bản thân nàng luôn lấy làm kiêu ngạo. Muốn được Hiên Viên Trì Trì đối xử một cách kính trọng không phải là chuyện dễ dàng. Những nam nhân thất bại dưới chiếc váy của nàng thì có quá nhiều. Vậy mà từ trước đến nay nàng chưa bao giờ biểu lộ tình cảm một cách tùy tiện. Điều này cho thấy nàng rất thông minh, và cũng rất cao ngạo. Trước sự theo đuổi của người khác, nàng vẫn thường e lệ rụt rè trả lời: “Thiếp vẫn còn nhỏ tuổi, vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó…”.

 

Nhưng trên thực tế, Tô Mộng Chẩm lại biết rằng nàng vẫn luôn bình phẩm, đánh giá xem trong số những người đang theo đuổi nàng, ai mới xúng với nàng. Tô Mộng Chẩm lại rất gỏi đối phó với nữ nhi, nhất là những nữ nhi cao ngạo. Những người như vậy, càng khen ngợi, càng tôn trọng, thì nàng lại càng không để ý đến. Ngược lại, đối xử với nàng càng lạnh lừng bao nhiêu, càng tỏ ra không cần nàng bao nhiêu, thì nàng lại càng nhung nhớ bấy nhiêu.

 

Hắn luôn đối xử với nàng lúc thì lạnh lùng, lúc lại nồng ấm. Khi thì lạnh nhạt hờ hững giống như cái xích đu, lúc lại tán dương nàng lên tận mây xanh, những thi thoảng lại đột nhiên buông lơi, làm cho nàng trên cao bỗng rơi mạnh xuống đất. Sách lược của Tô Mộng Chẩm đích thực cao tay hơn người khác. Hiên Viên Trì Trì từ nhỏ đã đối xử với hắn một cách đặt biệt, thậm chí còn muốn sau này sẽ thành thân với hắn.

 

Tô Mộng Chẩm cười nhạt, trong số đó đại khái chỉ có một vài việc dùng cách của hắn mà có hiệu quả, phần lớn nguyên nhân nằm ở chỗ hai cha con Hiên Viên bất hòa với nhau. Hiên Viên Trì Trì luôn mong muốn cải cách Bái Nguyệt Giáo. Thậm chí còn muốn loại bỏ những nhân vật thuộc hàng trưởng lão của thế hệ trước, cất nhắc một sô người trẻ tuổi biết phục tùng mệnh lệnh lên nắm giữ những chức vụ quan trọng. Nhưng Hiên Viên giáo chủ lại kiên quyết không đồng ý để những ngưởi trẻ tuổi đảm nhiệm chức vụ tứ đại trưởng lão. Cho dù Hiên Viên Trì Trì có cố gắng thế nào chăng nữa, thì vị trí của bốn lão già đó vẫn vững như sơn. Vậy mà sự chia rẽ giữa hai cha con Hiên Viên không chỉ dừng lại ở đó. Bọn họ còn không cùng nhau ngồi uống trà hay đánh cờ. Tô Mộng Chẩm thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau ngồi yên ổn ăn xong một bữa cơm.

 

Với địa vị của Tô Mộng Chẩm trong Bái Nguyệt Giáo, hắn không chỉ hấp dẫn những nữ nhi vội vội vàng vàng chỉ muốn lên giường với hắn.

 

Giữa hắn và Hiên Viên Trì Trì cũng không chỉ dừng lại ở quan hệ thanh mai trúc mã hay tình nhân thương lai, mà thậm chí còn ổn định lâu dài hơn những mối quan hệ đó rất nhiều. Bây giờ Tô Mộng Chẩm cự tuyệt đối phương, chẳng qua là do hắn đã có suy nghĩ mới, có dự tính mới, có kế hoạch tốt hơn cho mục đích của hắn mà thôi.

 

Vậy mà nữ nhi duy nhất làm cho hắn không thể hiểu được lại chính là Đường Duyệt. Lẽ ra một nữ nhi như nàng phải dễ dàng mắc bẫy hắn nhất, dễ dàng bị hắn tán đổ nhất. Bởi vì nàng đơn giản, trung thành, lại ngốc nghếch. Nếu Tô Mộng Chẩm chiếm được trái tim nàng thì hắn có thể dễ dàng thao túng nàng. Vậy mà trái tim nàng lại không thuộc về hắn.

 

Tô Mộng Chẩm đột nhiên cảm thấy bản thân mình đã quá coi thường Đường Duyệt. Từ trước đến nay hắn vẫn luôn xem nàng quá đơn giản, quá trong trẻo. Chăm chú nhìn khuôn mặt bất kể thế nào cũng không giấu nổi sự tuyệt vọng của nàng, Tô Mộng Chẩm nghĩ bụng: “Bình thường nàng đối xử với mình lạnh lùng, vô tình như vây, không ngờ một chút tin tức về hôn lễ của Thương Dung lại có thể đánh gục nàng dễ dàng đến thế. Điều này quả là làm cho mọi người phải ngạc nhiên, đây chảng phải là sức mạnh của tình yêu đó sao? Còn thứ gì khác có thể biến một nữ nhi sắt đá thành một người yếu đuối như vậy?’. Mặc dù hắn biết cách lợi dụng tình cảm, nhưng từ trước tới nay chưa bao giờ nếm trải tâm trạng bị tình cảm sai khiến. Vì thế có thể nói hắn là người vô tình nhất trên đời này, cũng là người không hiểu thế nào là “tình” nhất.

 

Đột nhiên một ngọn lửa xanh chợt phụt mạnh lên trời. Tô Mộng Chẩm nghiêm sắc mặt nói: “Bắt đầu rồi đó”. Giọng nói của hắn vô cùng mềm mại, nhưng lại ẩn chứa một hàm ý sâu xa, làm cho người bất giác thấy vô cùng sợ hãi.

 

Nơi đàm phán cách Bái Nguyệt Giáo không xa, nằm tại một gia trang trên một hòn đảo nhỏ, mọi nhứ ở đó đã được sắp xếp xong xuôi. Tất cả những người đến tham dự của phe chín đạo đương nhiên đều là những người rất có danh vọng trong giới võ lâm. Thiếu Lâm, Võ Đang là Bắc Đẩu Thái Sơn trong giới võ lâm. Bình Tố tuy không qua lại nhiều với giới giang hồ nhưng lần này lại hoàn toàn khác hẳn. Nếu như không có bọn họ thì Bái Nguyệt Giáo không cần thiết phải lịch sự tạm dừng bước chân công thành lược địa để đàm phán hòa bình với phe chính đạo. Vì thế Bình Tố cũng là những vị khách vô cùng quan trọng. Trời vừa sáng, Bái Nguyệt Giáo đã cử người qua đó sắp xếp ổn thỏa. Còn những vị khách khác có thể nghỉ ngơi tại gia trang chính là chưởng môn của các gia tộc đại môn phái hoặc là những vật quan trọng có quyền lực to lớn. Những vị khách có địa vị thấp nhất cũng phải là đệ tử trực hệ của các đại môn phái. Còn những người không có địa vị hoặc tên tuổi khác thì chỉ được phép ở bên ngoài gia trang. Bởi vì những người này còn lâu mới có đủ tư cách để nhận được sự tiếp đón long trọng. Những người được phép ở trong gia trang có thể được coi là những nhân vật có bước chân long trời lở đất trong giới võ lâm. Sự có mặt của họ làm cho cuộc đàm phán càng có ý nghĩa khác thường.

 

Tô Mộng Chẩm là người đầu tiên đến đại đường, sau khi đến nơi hắn liền đi tới chỗ ngồi chính và ngồi xuống.

 

Đường Duyệt đứng cách đó không xa. Nàng không ngồi xuống cũng không đi lại, mà chỉ đứng đó ngây người ra nhìn.

 

Khi người trong phe chính đạo đến, Tô Mộng Chẩm đang uống trà. Hắn lắc nhẹ những lá trà xanh mướt trong cốc, chẳng thèm ngước mắt lên nhìn. Trong số những người của phe chính đạo, Đường Duyệt chỉ quen duy nhất một người, đó chính là Cửu Niệm đại sư của Thiếu Lâm Tự. Nàng vội cụp mắt xuống, không dám nhìn trực diện ánh mắt của ông.

 

Trong đại đường rộng lớn, chỉ có mỗi Tô Mộng Chẩm đang ngồi. Còn Đường Duyệt xem ra lại vô cùng nổi bật trong bộ y phục màu đỏ. Tất cả mọi người đều đỏ dồn ánh mắt về phía nàng, trong số đó có sự đồng cảm, cũng có sự khinh bỉ, thậm chí còn có người nhìn nàng với ánh mắt thù hận vì coi nàng là kẻ phản bội của phe chính đạo.

 

Những ánh mắt này, Đường Duyệt đều cố tình phớt lờ. Đối với nàng, điều gì cũng không quan trọng bằng người sẽ bước vào đại đường tiếp theo. Lúc Thương Dung bước vào, vừa hay Đường Duyệt lại ngẩng đầu lên nhìn. Nàng vốn đã chuẩn bị trước tâm lý, bất kể thế nào cũng sẽ không thể có điều gì thất lễ trước mặt mọi người, sẽ không để cho người khác nhìn ra quan hệ giữa nàng và Thương Dung.

 

Thương Dung bước tới, từ từ dừng lại bên cạnh Cửu Niệm đại sư. Đường Duyệt liếc một cái đã nhìn thấy chàng. Nàng vốn cho rằng tâm trạng của mình đã ổn định, cho dù có gặp chàng thì cũng không thể tùy tiện mà mất tự chủ. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt thân thuộc của chàng, trong lòng nàng đột nhiên trào dâng dạt dào cảm xúc, gần như không thể kiềm chế được, toàn thân khe khẽ run lên. Nàng đành phải cúi đầu xuống, không dám nhìn chàng thêm nữa.

 

Thương Dung đương nhiên cũng đang nhìn Đường Duyệt, kể từ lúc mới bước vào chàng đã lặng lẽ nhìn nàng. Chàng dường như đã đoán biết trước thế nào cũng sẽ gặp nàng ở đây. Thậm chí ánh mắt chàng còn không có chút gì tỏ ra ngạc nhiên hay trách móc.

 

Trong số những người của phe chính đạo đến đây tham gia đàm phán, Âu Dương Tiếu Thiên là người đầu tiên bước ra. Kể từ sau khi Đường Gia Bảo bị tiêu diệt, địa vị của Âu Dương sơn trang lên nhiều gặp gió. Các môn phái lép vế trong giang hồ lúc đó mãi mãi không thể sánh kịp. Âu Dương Tiếu Thiên rảo bước tới trước mặt Tô Mộng Chẩm, ngạo nghễ chấp tay hành lễ. Tuy không nói ra nhưng thái đọ và biểu hiện của ông ta đã nói thay ông ta. Ông ta coi thường Tô Mộng Chẩm, thậm chí còn cho rằng một thanh niên vắt mũi chưa sạch như vậy không đủ tư cách để đứng cùng địa vị với ông ta.

 

Tô Mộng Chẩm lại bình thản uống một ngụm trà, coi như đúng trước mặt mình không phải một con người mà là một hòn đá.

 

Thái độ coi thường này của hắn làm cho Âu Dương Tiếu Thiên cảm thấy vô cùng tức tối. Kể từ sau khi Đường bảo chủ qua đời, ông ta luôn luôn sống với quan hệ bạn - thù, kêu gọi mọi người tìm Bái Nguyệt Giáo rửa nợ máu trả thù cho vong hồn bất hạnh của Đường bảo chủ. Vì thế rất nhiều người trên giang hồ vô cùng tôn kính, sùng bái ông ta, coi ông ta như một nhân vật to lớn có nghĩa khí, có lòng quả cảm. Nhưng giờ đây đứng trước Tô Mộng Chẩm, ông ta lại không nhận được một chút tôn trọng nào từ hắn.

 

Cuối cùng không kiềm chế được nữa, ông ta lên tiếng: “Hóa ra ngươi chính là phó giáo chủ Tô Mộng Chẩm? Mau mời Hiên Viên giáo chủ của các ngươi ra đây nói chuyện”.

 

Tô Mộng Chẩm chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống. Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng cười nhạt, rồi hắn nói: “Ta chính là Tô Mộng Chẩm, không biết ngươi là ai?”.

 

Sắc mặt của Âu Dương Tiếu Thiên sa sầm: “Kẻ hèn này là trang chủ sơn trang Âu Dương - Ấu Dương Tiếu Thiên”.

 

Ông ta vốn cho rằng sau khi mình báo danh thì đối phương nhất định sẽ thay đổi thái độ, xúc động, đứng lên nhận lỗi… Nhưng thực tế thì ngay cả đôi lông mày của Tô Mộng Chẩm cũng không có gì thay đổi, hắn chỉ lạnh lùng nói: “Hóa ra là Âu Dương trang chủ, hôm nay khách đến đông quá, quả thật là ta không nhớ nổi, xin thứ lỗi!”.

 

Sắc mặt Âu Dương Tiếu Thiên chợt thay đổi. Nhưng khi ông ta còn chưa kịp lên tiếng thì đã có người bước lên nói thay. Đó đương nhiên là Âu Dương Minh Châu với khuôn mặt xinh xắn như học trò. Nàng vốn không nên xuất hiện ở nơi này, nhưng vì sẵn được nuông chiều nên ngay cả trong trường hợp không phù hợp để xuất hiện như thế này thi nàng vẫn cứ theo đến. Nàng nói rằng: “Ngươi ngông cuống quá đấy, dám nói chuyện với cha ta như vậy sao?”.

 

Lời nói của nàng vừa thốt ra thì ngay cả Cửu Niệm đại sư cũng phải khẽ cau mày. Bái Nguyệt Giáo vốn đã đứng ở thế thượng phong, chịu đồng ý tham gia buổi đàm phán hôm nay đã là một chuyện khó khăn. Vì chuyện này mà Thiếu Lâm, Võ Đang đã phải cố gắng hết sức. Không ai đoán biết được câu nói này của Âu Dương Minh Châu sẽ mang lại hậu quả như thế nào, Tô Mộng Chẩm cười to. Nụ cười của hắn quả thật rất đẹp. Dường như hắn không phải là phó giáo chủ cao đạo của Ma Giáo, mà chỉ là một công tử đa tình với biểu hiện nho nhã và phong độ ngời ngời. Hắn nở nụ cười này với Âu Dương Minh Châu là muốn làm cho mọi người hiểu lầm rằng hắn có ý gì với cô nương này.

 

Âu Dương Minh Châu đương nhiên là một nữ nhi kiêu ngạo, nhưng nàng cũng khó lòng cưỡng nổi một nụ cười mê hồn như vậy. Nàng liền đỏ mặt, thậm chí đôi mắt còn có chút ngây dại, ấp a ấp úng mãi cũng không nói lên lời.

 

Giọng nói của Tô Mộng Chẩm ấm áp giống như đang nói chuyện với người yêu, hắn nói: “Hãy cút sang một bên!”. Sắc mặt của Âu Dương Minh Châu lúc đó quả thật vô cùng hấp dẫn. Từ trước đến nay chưa ai dám ăn nói với nàng như vậy. Hơn nữa gần đây nàng đã trở thành đệ nhị mỹ nhân trong giang hồ, đương nhiên sẽ không ai nói chuyện với nàng bằng khẩu khí khinh mạn như thế. Mọi người nịnh bợ tán dương nàng còn không kịp nữa là.

 

Nhưng Tô Mộng Chẩm lại nói những lời vô tình tàn khốc đó với nàng bằng một thái độ khinh miệt. Âu Dương Minh Châu không thể kiềm chế được nữa, nàng gần như muốn xông lên ngay lập tức. Nhưng mẫu thân đã kịp thời nắm chặt lấy cánh tay nàng, Lý Hồng nhẹ nhàng đưa mắt ra hiệu làm cho Âu Dương Minh Châu phải chú ý đến thái độ của những người xung quanh.

 

Khi Âu Dương Minh Châu ý thức được điều này thì nàng cảm thấy hối hận vô cùng. Nhưng điều mà nàng hối hận không phải là đã đắc tội với Tô Mộng Chẩm, cũng không phải là hậu quả có thể dẫn đến đàm phán thất bại trong tương lai, mà là nàng cảm thấy bản thân mình đã mất đi hình tượng tốt đẹp trước mắt mọi người. Điều này quả thật còn khó chịu hơn nhiều so với việc giết chết nàng. Vì thế nàng lập tức vội vàng im bặt, thế nào cũng không chịu lên tiếng nữa.

 

Cửu Niệm đại sư lúc này mới lên tiếng: “Phó giáo chủ, mục đích chuyến đi này của chúng tôi, hẳn là quý giáo cũng đã biết”.

 

Tô Mộng Chẩm đứng dậy, hành lễ với Cửu Niệm đại sư và nói: “Đại sư, các vị đường xa gió bụi tới đây, giáo chủ đã lệnh cho ta tiếp đón. Mời các vị hãy ở lại đây trước, còn về việc đàm phán, hai bên có thể tiến hành sau”. Hắn đối với những người khác thì không cần giữ gìn ý tứ, nhưng đối với Cửu Niệm đại sư lại vô cùng cung kính, thậm chí ngay cả Đường Duyệt cũng có thể phát hiện ra điều này. Trong số những người ở đây thì địa vị của Cửu Niệm đại sư hẳn nhiên là hơn người. Nàng cố ý nhìn Thương Dung một cái, chàng cũng đang nhìn về phía nàng, Đường Duyệt nghiêng đầu, giả vờ như không nhìn thấy, nhưng trong lòng lại dâng trào sự đau đớn.

 

Tô Mộng Chẩm đang nói chuyện với Cửu Niệm đại sư không hiểu sao cũng quay đầu lại, vừa hay bắt gặp cảnh này, nụ cười trên khuôn mặt hắn đột nhiên từ từ biến mất…

 

Đường Duyệt hận mình tại sao không thể tiến thêm một bước. Nàng đột nhiên cảm thấy trong người mình vô hình trung có một sức mạnh thần bí nào đó kiềm chế lại. Mặc dù Tô Mộng Chẩm không trói nàng, không buộc nàng, nhưng nàng lại cảm thấy nhất cử nhất động của mình đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Cảm giác này thật đáng sợ.

 

Tô Mộng Chẩm đích thị là đang tiếp đón khách. Hắn không thèm nhìn qua bên này lấy một cái. Nhưng Đường Duyệt lại ngầm cảm thấy thật ra sự chú ý của hắn không rời khỏi nàng. Thế là nàng cố gắng kiềm chế bản thân, không nhìn trực diện với ánh mắt của Thương Dung nữa.

 

Vậy mà Thương Dung lại bước tới một cách đàng hoàng thẳng thắn. Đường Duyệt biết rằng bây giờ bất kể là ai cũng không nên nói chuyện với nàng. Huống hồ là Thương Dung với xuất thân con nhà thế gia thì lại càng không nên. Chắc chàng cũng biết hậu quả sẽ thế nào nếu nói chuyện với nàng ngay trước mặt mọi người. Làm một việc ngu ngốc như vậy thì sau này Thương Dung sẽ bám trụ thế nào trong giới võ lâm đây? Lẽ nào chàng không nhớ rằng trong con mắt của mọi người bây giờ, nàng đã là một yêu nữ phản bội Đường gia, coi thù là bạn, vong ân bội nghĩa sao?

 

Vậy mà cho dù nàng nghĩ thế nào thi Thương Dung vẫn bước về phía nàng. Đường Duyệt hít một hơi thật sâu, chỉnh trang lại tư thế, cố gắng tỏ ra bình thường như chẳng có liên quan gì. Bên cạnh đột nhiên có người nào bước tới đứng cạnh nàng, một tay nắm lấy tay nàng nói nhỏ: “Hãy nhớ lập trường của nàng bây giờ là gì”.

 

Lòng Đường Duyệt chợt sững lại, nhìn vào đôi mắt như nước mùa thu. Tô Mộng Chẩm! Trong mắt hắn ẩn chứa một ma lực thần kỳ không dễ gì cưỡng lại được. Nụ cười của hắn vẫn thân thiết, giọng nói vẫn ôn hòa thâm trầm như khúc nhạc. Thế nhưng đôi mắt ấy lại thay đi đổi lại biết bao lòng dạ không dễ gì đoán biết được, đôi mắt ấy ẩn chứa biết bao mưu mô gian xảo làm cho người khác phải kinh ngạc.

 

Tất cả mọi người trong đại đường bỗng chốc lặng đi. Thương Dung tiến lên phía trước một bước, nói: “Tiểu Duyệt…”.

 

Đường Duyệt không thể kiềm chế được, nàng ngẩng đầu lên nhìn chàng, và đúng như dự đoán, nàng nhìn thấy đôi mắt chàng chứa đầy sự đau khổ.

 

“Tiểu Duyệt?”. Tô Mộng Chẩm cười lạnh lùng nói: “Thương công tử sao lại gọi người trong giáo phái của ta bằng tên thân mật như vậy? E rằng công tử đã nhận nhầm người rồi”.

 

Thương Dung nhìn kỹ lại vị phó giáo chủ Bái Nguyệt Giáo phong độ ngời ngời đang đứng trước mặt, thấy khuôn mặt Tô Mộng Chẩm cười mà như không, nhưng tay lại nắm chặt lấy một bàn tay của Đường Duyệt như không có ý định buông ra.

 

Âu Dương Minh Châu đã lấy lại được sự đẹp đẽ đáng yêu trên gương mặt. Nàng lặng lẽ dựa vào vai mẫu thân, giống như đang thì thầm với bà, nhưng giọng nói lại vừa đủ để tất cả mọi người trong đại đường có thể nghe thấy rõ ràng: “Đúng vậy, cô nương này nhìn thoáng qua cũng có vài phần giống Đường cô nương. Nhưng trên mặt Đường cô nương sao lại có thể có vết thương đáng sợ như vậy được? Hơn nữa, Đường Gia Bảo có huyết hải thâm thù vói Bái Nguyệt Giáo. Làm sao cô ấy có thể xuất hiện ở đây được chứ? E rằng Thương công tử quả thực đã nhận nhầm người rồi”.

 

Những lời này nghe ra thì có vẻ ngây thơ, nhưng thực tế lại giấu kim trong bông, dụng tâm hiểm ác. Nếu Đường Duyệt thừa nhận thân phận của mình thì không còn nghi ngờ gì nữa, mọi người sẽ thừa nhận nàng là kẻ phản bội của Đường Gia Bảo, có cấu kết với Bái Nguyệt Giáo. Nếu nàng không thừa nhận thân phận thì sẽ bỏ lỡ mất cơ hội quen biết với Thương Dung.

 

Tô Mộng Chẩm mỉm cười nói với Đường Duyệt: “Nàng hãy tự mình nói cho Thương công tử biết nàng là a hoàn do ta nhặt ở ngoài về. Bảo công tử nhất định không được hiểu lầm mà cho rằng nàng là đại tiểu thư của Đường Gia Bảo”.

 

Trong số những người có mặt ở đây, có người ghé tai một người bên cạnh nói: “Người ta là a hoàn của phó giáo chủ Bái Nguyệt Giáo. Làm gì có quan hệ với Đường Gia Bảo chứ?”.

 

Sắc mặt Thương Dung chợt trở nên trắng bệch, ngay cả ngực chàng cũng run lên khe khẽ. Chàng đứng bất động nhìn Đường Duyệt, khuôn mặt từ từ chuyển sang cam chịu.

 

Đường Duyệt vùng khỏi tay của Tô Mộng Chẩm, bước ra, đứng trước mặt mọi người, hít một hơi thật sâu. Thái độ của nàng vô cùng bình thản, cho dù vết sẹo có lộ ra trước mặt mọi người thì cũng không có chút gì phải e dè, khúm núm.

 

Bây giờ nàng sẽ làm thế nào đây? Tô Mộng Chẩm nheo mắt, nụ cười mê hồn người nơi khóe miệng dãn ra một chút.

 

“Thương công tử, ta không phải là Đường Duyệt, cũng không quen biết công tử”. Giọng nói của Đường Duyệt rất nhẹ nhưng rất kiên quyết, không để cho bản thân mình bất kỳ một cơ hội hối hận nào. Nàng chỉ hy vọng tâm ý của mình có thể truyền đạt tới Thương Dung, rằng nàng không thể thừa nhận thân phận của mình tại đây, ngay trước mặt mọi người.

 

Thương Dung lặng lẽ nhìn nàng. Chàng không nói thêm gì nữa, nhưng sự tiếc nuối mong manh trong mắt chàng lại làm cho Tô Mộng Chẩm khẽ cau mày. Tô Mộng Chẩm bước lên phía trước một bước, đặt tay lên vai Đường Duyệt, thể hiện tư thế chiếm hữu của người thắng cuộc. Nụ cười trên mặt hắn bừng sáng lên đôi chút, ánh mắt tràn đầy sự hưng phấn, nói: “Người đâu, hãy mời các vị đây đi dùng bữa. Cửu Niệm đại sư, cơm chay của đại sư đã được chuẩn bị riêng rồi, lượng thứ cho ta không tiếp đại sư được”.

 

Cửu Niệm đại sư gật đầu, sau khi niệm một tràng phật hiệu mới nói: “Đa tạ thịnh tình của Bái Nguyệt Giáo. Có điều chúng tôi từ nghìn dặm xa xôi tới đây hoàn toàn không vì nghỉ ngơi dùng bữa. Mà vì giang hồ có thể lập lại bình yên”.

 

Tô Mộng Chẩm cười nhạt nói: “Cũng không mất bao nhiêu thời gian. Mời đại sư dùng cơm trước rồi hẵng hay”. Hắn tuy tuổi còn trẻ nhưng lời nói lại như chứa đựng sự áp đặt khó mà từ chối, không cho đại sư cơ hội cự tuyệt nào. Cửu Niệm đại sư thở dài, đành phải dẫn đoàn tùy tùng theo những người hầu rời đi.

 

Thương Dung vẫn đứng đó bất động.

 

Tô Mộng Chẩm nói: “Sao thế? Thương công tử vẫn còn điều gì muốn nói hay sao?”.

 

Thương Dung chỉ cảm thấy trong miệng đắng chát, yết hầu chạy lên chạy xuống trên cổ. Nhưng không thể nói được lời nào. Một lúc lâu sau chàng mới thở hắt ra một hơi, giọng nói lại có chút khô khan, nhưng đã kìm nén đến cực điểm: “Ta có điều muốn nói với cô nương này. Xin phó giáo chủ hãy để ta được tự nhiên”.

 

Tô Mộng Chẩm cảm thấy bờ vai mỏng manh dưới tay mình đang run lên khe khẽ. Dù không nhìn thấy thái độ của Đường Duyệt, nhưng hắn cũng biết rằng kể từ sau khi người đó bước vào thì ánh mắt của hai người bọn họ đã ngây ngất như vậy rồi. Che dấu mọi sự không vui trong lòng, nụ cười trên miệng Tô Mộng Chẩm vẫn như thường ngày, hắn nói: “Giờ ta cũng phải đến phòng khách để tiếp khách rồi. Thương công tử đã muốn ôn lại chuyện cũ thì ta có lý gì mà lại không đồng ý được”.

 

Hắn ghé tai Đường Duyệt nói nhỏ: “Một lát nữa ta sẽ quay lại”.

 

Hơi thở nóng ấm của hắn làm cho sống lưng Đường Duyệt gợn lên cảm giác run sợ. Nàng không dám nghĩ đến dụng ý của Tô Mộng Chẩm là gì khi để cho hai người ở lại riêng với nhau. Nhưng nàng thực sự không thể cưỡng lại sự hấp dẫn này. Biết rõ rằng Thương Dung sắp thành thân, sắp thuộc về người khác, vậy mà tận sâu đáy lòng nàng lại vẫn tham lam muốn được nhìn chàng thêm chút nữa. Cho dù bây giờ có nói thêm một câu gì thì đối với cuộc đời mà nàng đã được định sẵn sự khó khăn vất vả, cũng vẫn là một sự an ủi.

 

Tô Mộng Chẩm không những rút lui mà còn mang theo tất cả đám gia đinh hầu hạ trong đại đường. Vì thế quả thật chỉ còn Đường Duyệt và Thương Dung ở lại riêng bên nhau.

 

Thương Dung nhìn khuôn mặt Đường Duyệt, đột nhiên thở dài.

 

Đường Duyệt lẩn tránh ánh mắt chăm chú của Thương Dung: “Huynh không nên tới đây mới phải, lại càng không nên nói chuyện với muội”.

 

Thương Dung nhất thời không cảm nhận được tâm ý của nàng là không muốn làm liên lụy tới chàng. Thực ra với sự thong minh sáng suốt vốn có thương ngày của chàng thì làm sao mà không đoán ra được? Vậy mà hôm nay chàng lại trở nên “ngớ ngẩn” như vậy. Ngay cả lý do mà ai cũng có thể nghĩ ra được thì chàng lại không nghĩ ra, chàng nói: “Muội để lại một mình ta, vậy thì sống cũng không bằng chết. Nếu phải chết, thì sẽ chết ngay tại nơi đây, như thế thì sẽ bớt đi được nhiều giày vò hơn đấy”.

 

Đường Duyệt chậm rãi lắc đầu, buột miệng nói: “Huynh đã sắp thành thân với tân nương rồi. tại sao lại có thể nói ra những lời như vây?”.

 

Đôi mắt Thương Dung đột nhiên sáng lên, chàng nói: “Muội cũng biết việc này sao?”.

 

Đường Duyệt làm sao có thể chịu nổi sự đau khổ giày vò tâm can như vậy. Sắc mặt nàng chợt thay đổi, nàng nói: “Hóa ra mọi việc đều là sự thật”.

 

Thương Dung đáp: “Phải, mọi việc đều là sự thật. Ta phải thành thân, phải đón tân nương mà ta yêu mến”.

 

Đường Duyệt nghe Thương Dung nói mà lòng rối như tơ vò, không thể giả thoát cho chính mình, giọng nàng run run nói: “Vậy… vậy huynh càng nên ở bên cạnh chăm sóc cho người đó, tại sao lại đến đây?”.

 

Thương Dung thở dài ngán ngẩm nói: “Sao ta lại đến đây ư? Phải rồi, ta chưa bao giờ muốn đến đây”. Chăm chú nhìn về phía Đường Duyệt, chàng chỉ thấy toàn thân nàng run lên tức tưởi, cố ý lẩn tránh ánh mắt chàng. Mắt nàng đang ầng ậng nước.

 

Đường Duyệt nói: “Muội… muội phải đi đây”. Nàng quay người không để cho Thương Dung kịp nhìn. Nhưng những giọt lệ long lanh không thể làm nên kìm nén đã tuôn lã chã trên hai gò má nàng, chảy cả vào miệng nàng. Thế nhưng lòng nàng giờ đây còn chát đắng hơn cả nước mắt.

 

Thương Dung nhìn theo bóng hình nàng, lặng lẽ đê mê, một lúc lâu sau mới nói: “Lẽ nào muội không muốn biết tân nương của ta là người như thế nào sao?’.

 

Đường Duyệt lau mạnh nước mắt đầm đìa trên mặt, miễn cưỡng nói: “Hẳn phải là người dịu dàng, đáng yêu, xứng đáng sánh duyên với huynh. Muôi… muội chúc phúc cho… hai… người… đầu bạc răng long”.

 

Thương Dung chậm rãi từ phía sau bước lên cạnh nàng, nhỏ nhẹ nói: “Vừa rồi muội đã nói, tân nương của ta hẳn phải là người dịu dàng, đáng yêu. Nhưng bây giờ ta nói cho muội biết, tân nương của ta không dịu dàng chút nào, mà thậm chí còn rất thô lỗ, rất đáng ghét nữa. Muội có tin không?”.

 

Đường Duyệt không muốn nghe một chút nào nữa, trước mắt nàng trời đất như tối sầm lại, gần như không thể ngăn nổi sự đau khổ đang vò xé tâm can. Vì thế khi cảm nhận được Thương Dung bước tới gần, nàng chỉ dám đứng bất động tại chỗ, thậm chí còn không dám quay đầu lại.

 

Thương Dung nói: “Nương tử của ta, nàng ấy có trái tim lạnh giá, rất tàn nhẫn. Nàng ấy lạnh lùng tới mức bỏ rơi cả ta, tàn nhẫn tới mức không thèm nhìn ta. Trên đời này có quá nhiều nữ nhi đáng yêu hơn nàng ấy, dịu dàng hơn nàng ấy. Vậy mà ta lại cứ một lòng tưởng nhớ đến nàng ấy. Muội nói xem ta có nực cười không, có đáng thương không?”.

 

Thương Dung lặng lẽ mỉm cười, cảm xúc trên khuôn mặt lại càng dịu dàng, chàng nói: “Thế nhưng nàng đã bỏ ta lại một mình. Còn ta thì đau khổ tới mức không biết phải làm thế nào mới đúng. Bất kể người khác nhìn nàng thế nào, thậm chí ngay cả bản thân nàng, nàng cũng không yêu, thì ta vẫn cứ yêu nàng. Chỉ vì ta biết rằng, nàng là một nữ nhi kiên cường nhất, si mê nhất, ngu ngốc nhất trên đời này. Chỉ vì cứu đại huynh, chỉ vì bảo vệ người thân mà nàng đã không sá gì hủy hoại thanh danh của mình, không sá gì việc chấp nhận chịu nhục, chấp nhận khổ đau vất vả. Ngay cả khi nàng nhẫn tâm rời bỏ ta, ta vẫn muốn đi tìm nàng, tìm bằng được nàng… để mang nàng về”.

 

Trong mắt Thương Dung là cả một tấm chân tình sâu sắc. Toàn thân Đường Duyệt run lên, nhưng nàng vẫn không quay đầu lại.

 

“Trước khi đến đây ta đã thưa chyện với tổ mẫu rồi. Trong cuộc đời này ta sẽ không lấy ai khác ngoài nàng. Những lời này vốn không nên nói ra, ta đã tung tin hôn sự trong giang hồ, là muốn bắt nàng phải xuất hiện. Đáng tiếc là ta đã chờ lâu như vậy rồi mà nàng vẫn dại khờ cho rằng ta muốn thành thân với người khác. Thậm chí còn trốn không dám gặp ta, gặp mặt rồi cũng không chịu nhận ta. Bề ngoài nàng rất kiên cường, nhưng thực tế lại là một nữ nhi rất sợ cô đơn. Ta không muốn để nàng đơn độc một mình chịu đựng đau khổ, vì thế mới đến đây. Tiểu Duyệt, nàng hãy nghe cho rõ, cả đời này ta chỉ nói một lần duy nhất. Bất luận nàng biến thành hình dạng như thế nào, dung mạo bị hủy hoại cũng mặc, cả đời bị người đời mắng là yêu nữ cũng mặc, ta vẫn cần nàng! Bất kể sau này có xảy ra chuyện gì, nàng vẫn là thê tử của Thương Dung này, mãi mãi là như vậy”.

 

“Mãi mãi là như vậy… mãi mãi là như vậy!” Trong lòng Đường Duyệt cứ lặp đi lặp lại lời nói của Thương Dung. Chỉ khi nàng suy ngẫm về tình ý sâu sắc hàm chứa trong câu nói này, nàng mới quay người lại. Tay nàng cũng đang run lên bần bật, nhưng lại không dám ngẩng đầu lên nhìn thái độ của Thương Dung.

 

“Cả cuộc đời này của nàng đều là sống vì người khác. Nhưng lại không có ngày nào sống vui vẻ. Ta cầu xin nàng hãy sống một ngày vì bản thân mình có được không? Hãy cùng ta rời khỏi nơi này”.

 

Khuôn mặt Đường Duyệt đầm đìa nước mắt, nhưng nàng lại không thể đồng ý. Vì Đường Mạc đại huynh vẫn đang ở đây, hơn nữa huynh ấy lại không có chút cảm giác bị người ta thao túng lợi dụng, thậm chí ngay cả nàng mà huynh ấy cũng không nhận ra. Lời cự tuyệt vẫn chưa thốt ra khỏi miệng nàng thì một đôi môi nồng ấm đã kề tới ngăn giọng nói của nàng lại. So với nụ hôn mà nàng chủ động lần trước thì quả nhiên là khác hẳn, lần đó nàng hoàn toàn không biết hôn thế nào, chỉ mượn rượu mà xô tới rồi nhẹ nhàng lướt qua lướt lại. Nhưng lần này thì thực sự là lưỡi và môi cứ đan xen quấn lấy nhau. Cảm giác kỳ lạ chưa từng có, ngay cả hơi thở cũng bị loạn nhịp. Đôi môi nóng bỏng ươn ướt quấn lấy môi nàng. Đường Duyệt đã bị cuốn vào nụ hôn đến mụ mị, nàng chỉ có thể rên lên khe khẽ. Nụ hôn của Thương Dung hoàn toàn khác hẳn với vẻ bề ngoài ôn tồn của chàng. Dường như chàng muốn bày tỏ với nàng tất cả sự nông nhiệt mà chàng đã phải kìm nén bấy lâu, sự nóng bỏng ngọt ngào ấy không dễ gì mà cưỡng lại được.

 

Khi có sự tiếp xúc thân mật như vậy, ngay cả chân của Đường Duyệt cũng run rẩy, làm thế nào cũng không giữ được sắc mặt lạnh lùng nữa, chỉ có thể dỏ mặt mà đón nhận nụ hôn, hơi thở gấp gáp khó khắn, không còn sức để cưỡng lại. Đến khi nàng nghĩ đến việc phải đẩy đối phương ra thì Thương Dung lại ôm chặt lấy nàng, không cho nàng cơ hội rời đi. Vì thế trông Đường Duyệt hoàn toàn không có chút gì phản kháng mạnh mẽ, nếu từ bên cạnh nhìn sang sẽ có chút gì đó giống như tuy muốn từ chối mà vẫn chấp nhận.

 

Đến khi Đường Duyệt cảm thấy khó thở thì Thương Dung mới chịu buông nàng ra, cúi đầu nở một nụ cười buốn bã. Đôi hàng mi cụp xuống trên khuôn mặt đầy cô đơn của chàng làm tim Đường Duyệt đập nhanh hơn. Chàng nhỏ nhẹ nói: “Nếu có thể, thì ta cũng không muốn dùng cách này để bắt nàng phải đồng ý”.

 

Cái gì cũng không cần, tiếp tục sống vì bản thân mình ư? Lời đề nghị này quả là đầy cám dỗ.

 

Sống cùng với Thương Dung, làm thê tử của chàng… Liệu ông trời có tha thứ cho một kẻ ích kỷ như nàng không?

 

Đường Duyệt thở dài, không hề lên tiếng từ chối.

back top