Nhất Đao Khuynh Thành

Chương 9: Chuyện cũ

Khi Đường Mạc tỉnh dậy, mưa đã ngừng rơi. Ngọn nến trong phòng đã cháy hết, quãng thời gian ban đêm tưởng chừng dài vô tận giờ đã trôi qua gần hết. Đường Mạc chợt mở bừng mắt, phát hiện có một bóng người đang ngồi trước mặt mình, cái bóng ấy nhìn không rõ lắm, mờ mờ ảo ảo, mơ hồ, tựa như hình dáng của một người con gái.

 

“Tại sao muội lại ở đây?”. Chàng nghe thấy mình lạnh lùng cất tiếng hỏi. Giọng chẳng không hề có chút cảm xúc nào, hoàn toàn không thể hiện được chút gì gọi là cảm kích trước tấm lòng của đối phương, người ngoài nghe thấy cứ nghĩ rằng chàng đang muốn xua đuổi khách vậy. Nhưng giọng chàng cất lên hơi yếu ớt, xem ra rất đau đớn, mệt mỏi. Đường Duyệt thấy vậy chỉ mỉm cười đáp: “Đại ca đã đói chưa? Trong bếp có cháo, để muội mang đến cho huynh”.

 

Nói xong, nàng vội quay gót bước ra ngoài. Trong phòng lúc này càng trở nên tĩnh lặng hơn, Đường Mạc ngồi dựa lưng vào thành giường, bỗng cảm thấy cô đơn, trống trải, và cảm thấy hơi có lỗi. Dường như chàng đã vô tình nói ra những lời làm tổn thương người khác.

 

Đường Duyệt đã quay trở lại, vừa đặt bát cháo xuống, nàng đã vội vã đưa tay lên xoa xoa tai, ngón tay đỏ ửng vì nóng.

 

Đường Mạc mỉm cười, đồ nóng như vậy mà không biết dùng vải lót vào để bưng, đúng là ngốc thật mà. “Lại đây!”

 

“Đại ca, vừa rồi… vừa rồi, phụ thân ghé qua”, Đường Duyệt cúi đầu, khẽ nói.

 

“Chuyện này không liên quan đến muội”. Đường Mạc hạ thấp giọng một cách lạnh lùng tới mức dường như có thể khiến người khác phải đóng băng, bàn tay đưa ra càng nắm chặt, suýt chút nữa khiến Đường Duyệt tuột cả da.

 

Đường Duyệt vội vã rụt tay, thu lại ra đằng sau lưng: “Đại ca, huynh vẫn còn mệt mà, không cần phải lo cho muội đâu”.

 

Đường Mạc nhìn nàng, khẽ ho một tiếng rồi tiếp lời: “Đúng, ta đang bệnh, mà tại sao chưa thấy muội bị bệnh bao giờ cả, xem ra mọi người nói quả nhiên không sai”.

 

“Mọi người nói gì vậy?”

 

“Ừ, họ nói muội rõ ràng là được đẽo ra từ khúc gỗ, không biết đau, không biết mệt, không biết khóc, không biết cười, muội không biết hay sao? Mấy năm nay muội cứ nén chịu giày vò, nén nhịn như vậy làm sao có thể là con người được cơ chứ?”

 

Ánh mắt Đường Duyệt thoáng chút lo buồn, nàng nói: “Mọi người không hiểu được đâu, muội cũng không cần phải nói”.

 

Đường Mạc say sưa ngắm nhìn cô bé Đường Duyệt đang đứng trước mặt bằng ánh mắt sắc như dao: “Muội không nói, mọi người cũng sẽ không hiểu”.

 

Nghe chàng nói vậy, ánh mắt Đường Duyệt toát lên một vẻ hoang mang. Đường Duyệt dường như thấy được trong đó có một tia sáng mỏng manh nhưng rõ ràng tới mức có thể chiếu rọi được cả hình bóng chàng.

 

“Muội nhẫn nại, chịu đựng là do muội biết sẽ không có ai để ý tới muội. Đại ca, tâm trạng này huynh có hiểu được không? Muội không bị ốm vì muội không thể để mình bị ốm, không được phép ốm, huynh có biết không? Khi huynh bị ốm sẽ luôn có người bên cạnh chăm sóc. Khi huynh không được vui sẽ có người quan tâm đến huynh. Còn muội thì không có ai cả, đại ca, muội không có gì cả, nếu ngay cả tự giác này cũng không có, chẳng phải sẽ càng khiến người khác ghét bỏ hay sao?”. Trên gương mặt nhợt nhạt của Đường Duyệt lộ rõ vẻ đau đớn dù đã cố gắng kiềm chế.

 

Đường Mạc cười lạnh lùng, nói: “Người khác không để ý kệ họ. Muội vì những người lạnh lùng đó mà giấu giếm cả những cảm xúc buồn vui, đau khổ hay sao, muội sẽ cứ thế này mãi sao?”.

 

Đường Duyệt ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Đại ca, muội đã quen với những ngày tháng thế này rồi, muội chưa bao giờ đặt hy vọng ở mọi người cho nên lẽ tất nhiên cũng sẽ không cảm thấy thất vọng, lẽ nào không đúng ư?”.

 

“Muội không hy vọng gì ở người khác, vậy còn với mẫu thân của muội thì sao? Muội dám nói rằng muội không hy vọng hay không, hay là muội vẫn luôn cố gắng níu kéo, dựa vào chút hy vọng mỏng manh ấy để có thể tiếp tục lưu lại nơi đây? Hay là muội chỉ như một đứa trẻ ngốc nghếch, có bị giẫm đạp thế nào cũng cố chịu?”

 

Lời của Đường Mạc nghe thật nghiệt ngã, Đường Duyệt không hề phản ứng gì. Năm năm nay, những lời Đường Mạc nói ra không lời nào là không cay nghiệt như thế. Chàng là kiểu người như vậy đó, lúc nào cũng giữ thái độ lạnh lùng che giấu sự quan tâm của mình. Thiếu gia nhà họ Đường trong sâu thẳm trái tim thực sự là một chàng trai tốt bụng và biết quan tâm. Tuy nàng không phải là muội muội ruột thịt của chàng nhưng chàng luôn cố gắng, tận tâm truyền dạy võ công cho nàng, thậm chí còn bỏ bao tâm huyết vẽ ra kế hoạch để dạy nàng, tuy phương pháp dạy có chút vấn đề nhưng đều xuất phát từ sự quan tâm dành cho nàng.

 

“Đại ca, không cần nói nữa đâu, huynh nên nghỉ ngơi đi, muội quay về thư phòng đây”. Đường Duyệt cười một cách miễn cưỡng rồi quay gót rời đi.

 

“Đường Duyệt! Muội cũng là người họ Đường, đại hội kiếm pháp lần này, muội nhất định phải tham gia”.

 

Đường Duyệt lạnh lùng nói. Đường Mẫn còn hay dùng cái giọng thương lượng, nhưng Đường Mạc thì lại có cái kiểu đưa ra tuyên bố đanh thép, chắc như đinh đóng cột không thể hoài nghi.

 

“Được, đại ca”. Đường Duyệt khép cửa lại, ngoài trời lúc này đã sáng hẳn, nàng suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi lê bước về phòng. Vừa bước đến chỗ tán cây Phượng Nhãn Bồ Đề, nhớ đến cảnh tượng năm nào người đó hái một đóa hoa từ trên cây xuống cho nàng, nàng bất giác cứ đứng sững như vậy dưới gốc cây. Bỗng nhiên nàng nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ nhàng đến bên, Đường Duyệt ngẩng đầu lên, nhìn hướng ra một nơi cách đó không xa. Khi đã nhìn rõ người đó, Đường Duyệt cảm thấy được rõ rệt dòng máu nóng như đang cuộn chảy trong người, nàng không nén nổi một cơn run rẩy.

 

Đường Duyệt vẫn lặng lẽ đứng đó, bàn tay vô thức nắm chặt lấy cán đao, ánh mắt nhanh chóng hướng về phía người đang bước lại gần.

 

Tô Mộng Chẩm! Đã năm năm trôi qua, người đó lại một lần nữa đến Đường Gia Bảo! Đường đường một đấng công tử, phong độ vẫn như xưa. Nhưng có ai nghĩ được rằng, một vị công tử hào hoa, tuấn tú như vậy lại là người có thủ đoạn thâm độc, tàn ác. Trong đôi mắt trong veo, đẹp đẽ như nước mùa xuân ấy lại ẩn chứa những mưu tính đáng sợ. Đường Duyệt lạnh lùng dõi nhìn Tô Mộng Chẩm cho đến khi hắn lại gần, chỉ còn đứng cách nàng năm bước chân.

 

“Đường cô nương, lâu rồi không gặp”, Tô Mộng Chẩm mỉm cười, cất tiếng chào hỏi.

 

Đường Duyệt vẫn giữ nguyên nét mặt: “Đúng là lâu rồi không gặp”.

 

Ánh mắt Tô Mộng Chẩm tập trung vào bàn tay của Đường Duyệt, mắt hơi nheo lại: “Đường cô nương có vẻ không hoan nghênh ta lắm”.

 

Đường Duyệt đáp: “Chẳng có ai hoan nghênh một tên sát nhân cả”.

 

Sắc mặt Tô Mộng Chẩm không chút gì là tỏ vẻ kinh ngạc, trái lại hắn mỉm cười mà đáp: “Đường cô nương, có rất nhiều việc không thể phân biệt trắng đen rõ ràng, với tính cách của nàng như vậy làm sao có thể tồn tại trên thế gian này?”.

 

“Ta không cần quan tâm trắng hay đen, ta chỉ biết rằng, ngươi không phải người tốt”. Đường Duyệt nhìn chằm chằm vào hắn.

 

“Người tốt thì như thế nào, người xấu thì như thế nào? Ta là người xấu, nàng có thể đứng ra mà diệt gian trừ ác hay sao?”

 

“Đúng, rồi sẽ có một ngày”. Đường Duyệt nói rõ ràng từng từ một.

 

Tô Mộng Chẩm tỏ vẻ như vừa nghe xong một chuyện gì nực cười lắm: “Ôi, chắc võ nghệ của Đường cô nương đã tiến bộ lắm rồi, nhưng nàng hãy tin rằng, dưới tay ta thì nàng không ra được quá mười chiêu đâu”.

 

Đường Duyệt không phải là người dễ dàng nổi giận, tinh thần nàng luôn ổn định, cân bằng nhưng lúc này lại bị những lời của Tô Mộng Chẩm làm cho cực kỳ phẫn nộ. Khi một người cảm thấy phẫn nộ, nguyên nhân hẳn là do lòng tự trọng bị tổn thương. “Hãy xuất kiếm đi!” Đường Duyệt nói.

 

Tô Mộng Chẩm khẽ cười, ra hiệu mời nàng xuất chiêu trước, Đường Duyệt không đợi nói nhiều, nhanh chóng rút đao ra.

 

Tô Mộng Chẩm gật đầu đáp: “Thanh đao này, mấy chục năm trước rõ ràng là một thanh đao quý. Nhưng đáng tiếc là thời gian đã qua lâu như vậy rồi, nó cũng chẳng còn phát huy được gì nữa”.

 

Đường Duyệt không đưa ra lời giải thích nào, lúc này nàng chợt để ý đến thanh kiếm của Tô Mộng Chẩm. Thanh kiếm vừa được rút ra khỏi bao, Đường Duyệt nhanh chóng cảm nhận được một cách rõ ràng rằng dường như tinh thần của cả con người Tô Mộng Chẩm và thanh kiếm đã hòa làm một. Rõ ràng hắn là một vị công tử phong độ đường đường, tưởng chừng như ngay cả một thanh kiếm cũng không cầm nổi, vậy mà lúc vung kiếm ra ánh mắt cũng theo đó mà biến đổi, dường như trở nên lạnh lẽo vô cùng.

 

Nhưng hắn lại sử dụng một thanh kiếm rất đỗi bình thường, không có gì đặc biệt. Nó bình thường đến nỗi khiến người ta cảm thấy nó không tương xứng chút nào với ánh hào quang tỏa ra từ vị chủ nhân, giống như nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt thế nhưng trên người lại khoác một tấm áo xấu xí, rách rưới, thật là quá nực cười.

 

“Đường cô nương, nàng dùng thanh đao Khuynh Thành danh tiếng lẫy lừng, ta thì dùng một thanh kiếm quá đỗi bình thường, có thể tìm được ở bất cứ đâu. Trận đấu này, rõ ràng không phải là ta ức hiếp nữ nhi đâu đấy!”

 

“Đấu võ thì chỉ có sinh tử, thắng thua, không phân biệt nam nữ”. Đường Duyệt đáp, gương mặt vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, giọng điệu có chút mỉa mai, vạt áo đỏ tung bay trong gió đến lóa mắt.

 

Dưới tán cây Phượng Nhãn Bồ Đề, hai người, một bóng áo đỏ, một bóng áo trắng, tương phản dưới ánh nắng rực rỡ, đường kiếm múa lượn vô cùng đẹp mắt.

 

Chẳng qua chỉ là một thanh kiếm bình thường, dưới ánh sáng đỏ tới chói mắt của thanh đao Khuynh Thành rõ ràng là kém phân hơn, xem ra thảm hại tới mức không chịu nổi một đòn. Nhưng trong tay của Tô Mộng Chẩm, thanh kiếm đó bỗng trở nên khác lạ, như được truyền sức mạnh, trở nên mạnh mẽ, vô song, tỏa sáng rực rỡ. Đường đâm của mũi kiếm rất nhẹ, dùng chiêu thức khá đơn giản, Đường Duyệt phán đoán và tự tin rằng mình có thể dễ dàng tránh được. Nhưng trong chớp mắt, góc độ xuất chiêu của Tô Mộng Chẩm đột nhiên thay đổi, biến hóa không lường, khéo léo như lưu thủy hành vân, múa lượn đẹp mắt khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

 

Mái tóc lòa xòa trước trán của Tô Mộng Chẩm tung bay trong gió, một sợi vương lại bên thái dương, đôi mắt ánh lên tia nhìn hung dữ tựa như có thể nhìn xuyên thấu trái tim Đường Duyệt. Tất cả sự lạnh lùng, dữ dội, cùng với giây phút chớp nhoáng khi Tô Mộng Chẩm thay đổi chiêu thức xuất chiêu, đi thẳng vào trái tim Đường Duyệt, từng chút một, thắt chặt trái tim nàng, khiến nàng thấy ngạt thở.

 

Đường Duyệt không thể tránh được đường kiếm đó, lập tức bị dồn vào thế bí, thanh đao Khuynh Thành trong tay từ thế tấn công nhanh chóng phải chuyển sang thế phòng ngự. Kiếm pháp của Tô Mộng Chẩm linh hoạt, thanh thoát, thanh kiếm tầm thường trong tay hắn bỗng hóa thành thứ vũ khí có linh hồn, đầy sức mạnh. Sự biến hóa trong từng đường kiếm của Tô Mộng Chẩm diễn ra với tốc độ khá chậm, Đường Duyệt dường như có thể nhìn rõ được từng động tác biến hóa nhưng không hiểu sao, dường như mọi chiêu thức của nàng đều bị chặn lại, khó có thể tự cứu vãn được thế cục thất bại.

 

Khi đao Khuynh Thành của Đường Duyệt và kiếm của Tô Mộng Chẩm giao nhau, trong thời khắc quan trọng này, dường như tất cả sát khí đã bị chặn ngưng lại. Được cứu rồi! Trong đầu Đường Duyệt chợt vang lên tiếng nói. Nhưng trong chớp mắt, Đường Duyệt mở to mắt nhìn thanh đao bị đánh bật ra xa. Keng một tiếng, thanh đao bị bay ra cắm sâu vào thân cây bồ đề. Thanh kiếm vốn đang rung lên bỗng yên ắng lạ thường. Giống như mây trên trời đang lơ lửng bỗng ngừng trôi, nước trên sông bỗng ngưng chảy, thanh kiếm đó lúc này đang chĩa ngang trước cổ nàng.

 

“Nàng thua rồi”. Tô Mộng Chẩm bình thản cất tiếng như thể đang trần thuật một câu chuyện.

 

Chín chiêu, không đến mười chiêu, lời hắn nói quả nhiên không sai. Đường Duyệt khó có thể tin được, trước mặt cao thủ lão Hoàng, lão Tuyền, nàng cũng có thể dễ dàng vượt qua được hơn ba mươi lăm chiêu, nhưng trước Tô Mộng Chẩm, nàng lại không đỡ được quá mười chiêu, là do nàng đã kém đi nhiều hay là do Tô Mộng Chẩm quá lợi hại ngoài sức tưởng tượng?

 

Nàng cứ thế đứng sững tại chỗ, ngay cả người đã đi xa rồi cũng không hề nhận ra…

 

“Muội thật sự phải làm như vậy sao?”. Đào Vân sa sầm sắc mặt, cất giọng vẻ không tán thành.

 

Người con gái mặc đồ trắng ngồi trước cửa sổ chính là Tống Uyển Từ, người vẫn sống ẩn dật ở căn nhà nhỏ sau núi. Nghe lời chất vấn của Đào Vân, nàng ngây người ra mất một lúc rỗi khẽ thở dài, cất tiếng trả lời: “Lẽ nào huynh không nỡ hay sao?”

 

Đào Vân cười nhạt: “Người ta thực sự quan tâm đến là ai, muội là người còn hiểu rõ hơn ta mà”.

 

Tống Uyển Từ lại thở dài: “Huynh nên tha thứ cho muội, một người con gái khi thấy có người xinh đẹp hơn mình, trong lòng tất phải cảm thấy ganh ghét, đố kỵ”.

 

“Muội không nhìn thấy gì, làm sao biết được nàng ấy xinh đẹp?”

 

Tống Uyển Từ mỉm cười: “Huynh yêu muội như vậy nhưng vẫn luôn quan tâm đến nàng ấy, thì làm sao nàng ấy có thể xấu hơn muội cơ chứ?”

 

Đào Vân chậm rãi cất tiếng: “Nhưng nàng ấy không có lỗi gì”.

 

Tống Uyển Từ cười nhạt: “Cho nên muội cũng đâu có ý muốn hại nàng ấy. Muội chỉ muốn nàng ấy giúp đỡ một chút thôi”.

 

“Nàng ấy coi muội như tỷ tỷ, muội lại lợi dụng nàng ấy”.

 

Tống Uyển Từ vô cùng ngạc nhiên, sau đó nàng khẽ cười rồi nói: “Trên thế gian này không thể cái gì cũng phân biệt trắng đen rõ ràng được, Đường Duyệt là người không hiểu được đạo lý đó. Muội chỉ hy vọng có một ngày nàng ấy sẽ hiểu ra được rằng, muội không phải là người con gái lương thiện, tốt bụng, dịu dàng như trong tưởng tượng của nàng ấy. Muội là người rất xấu xa, rất ác độc, cũng không tốt đẹp hơn Tô Mộng Chẩm là bao nhiêu, đến một lúc nào đó muội còn có thể trở nên xấu xa hơn cả hắn ta. Huynh còn nhớ người thị nữ xinh đẹp bên cạnh Tô Mộng Chẩm chứ? Người ấy bị rắn độc cắn chết như thế nào, lẽ nào huynh không biết? Huynh cũng giống như Đường Duyệt mà thôi, rất quý mến người con gái Tống Uyển Từ bị mù đáng thương, trong sáng, dịu dàng, lương thiện đúng không?”.

 

Đào Vân ngơ ngẩn người, cất lời không chút do dự: “Ta thích kiểu người như thế nào, muội càng là người hiểu rõ hơn ta”.

 

Tống Uyển Từ cười phá lên: “Muội đã sớm lên kế hoạch từ rất lâu rồi, vì kế hoạch này muội đã phải tính toán suốt năm năm trời, cố gắng tìm được một người thích hợp. Rồi đến một ngày, muội bỗng nhiên phát hiện ra, nàng ấy chính là người thích hợp nhất. Huynh yên tâm, muội sẽ không làm hại nàng ấy đâu. Nàng ấy sẽ mãi mãi không bao giờ yêu Tô Mộng Chẩm, có phải không?”.

 

Đào Vân ngẩn ra: “Hả?”

 

Tống Uyển Từ đáp: “Một người như Tô Mộng Chẩm, nếu muốn tỏ ra ân cần với người con gái nào thì người đó khó mà cự tuyệt. Đáng tiếc là trên thế gian này có một người là ngoại lệ, Đường Duyệt chính là ngoại lệ đó, vì nàng ấy đã tận mắt nhìn thấy con người thật của Tô Mộng Chẩm, một người con trai lạnh lùng, tàn ác như vậy lại có thể rơi vào lưới tình được ư? Trừ phi nàng ấy điên rồi, hoặc là quá ngu ngốc. Thực tế, nàng ấy đã không thông minh lại còn cố chấp; quan trọng là, nàng ấy rất căm ghét Tô Mộng Chẩm, sẽ không bao giờ có thể yêu hắn ta. Đối với muội mà nói, đó mới là điều quan trọng”.

 

Đào Vân lên tiếng: “Nhưng nàng ấy rất yêu quý muội, luôn bảo vệ muội, đối xử với muội tốt như tỷ tỷ của nàng ấy. Muội lại nỡ đối xử, báo đáp với nàng ấy như vậy sao? Năm đó, nếu không phải là nhờ nàng ấy thì muội có thể kiên trì đến lúc huynh tìm ra muội hay không?”

 

Tống Uyển Từ thở dài nói: “Muội sẽ bù đắp cho nàng ấy, những gì có thể cho nàng ấy, muội đều cho, kể cả Ly hận kinh”.

 

“Nhưng muội thậm chí còn không thèm quan tâm hỏi là nàng ấy có muốn hay không”. Đào Vân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, từ tốn đáp.

 

“Muội đã quyết định rồi, từ năm năm trước muội đã nuôi dưỡng loại sâu độc này. Lúc đầu là muội muốn làm cho hắn hoàn tâm toàn ý với muội, nhưng khi hắn bức muội tới bước đường cùng, muội đã quyết định thay đổi chủ ý”.

 

“Nếu muội có thể khiến hắn yêu bất cứ người con gái nào, vậy tại sao không dùng cách đó để khống chế hắn?”. Thần sắc Đào Vân càng trở nên lạnh lùng.

 

Tống Uyển Từ im lặng một hồi rồi đáp: “Vì muội không thể cưỡng lại được sức hút của hắn. Cho dù có khống chế được hắn cũng không thể đang tâm giày vò hắn”.

 

Đào Vân tức giận tiến lại gần Tống Uyển Từ, hơi thở giận dữ toát ra như bao trùm lên người nàng. Đào Vân bỗng dừng bước, quay người lùi lại mấy bước rồi bắt đầu đi qua đi lại, tâm trạng vô cùng hỗn loạn, đến Tống Uyển Từ không nhìn thấy gì cũng có thể cảm nhận được. Chàng bỗng quay đầu lại hỏi: “Muội thực sự hận hắn ta đến thế sao?”.

 

Tống Uyển Từ như không hề để ý đến những lời vừa rồi mà khẽ đáp: “Muội không có được hắn nên bây giờ muội muốn hủy hoại hắn! Dù muội không nỡ giày vò hắn thì sẽ có người thay muội báo thù”.

 

“Muội không sợ huynh sẽ nói những điều này với Đường Duyệt sao?”. Đào Vân hỏi dồn.

 

Tống Uyển Từ cười thật tươi: “Huynh sẽ không làm như vậy đâu”.

 

“Muội dựa vào cái gì mà dám khẳng định như vậy?”

 

“Vì huynh yêu muội, vả lại…” Tống Uyển Từ nhẹ nhàng đáp, giọng rất dịu dàng, “… muội hứa với huynh, sau khi thả con sâu độc này ra, muội sẽ cùng huynh cao chạy xa bay”.

 

Đào Vân vô cùng kinh ngạc, định mở miệng nói gì đó.

 

Tống Uyển Từ lắc đầu ra hiệu: “Nàng ấy đến rồi”.

 

Đường Duyệt gõ cửa, Đào Vân nhanh chóng bước tới mở cửa rồi đi thẳng ra ngoài mà không hề ngoái đầu nhìn lại.

 

Đường Duyệt nhìn người con gái đang ngồi cô độc trong căn phòng nhỏ một cách nghi hoặc: “Tống tỷ tỷ?”

 

Tống Uyển Từ nở nụ cười, điềm tĩnh đáp: “Không sao đâu, không cần phải lo lắng”.

 

“Tỷ tỷ cãi nhau với Đào đại ca à?”

 

“Huynh ấy là người dễ dàng to tiếng với ta hay sao?”. Tống Uyển Từ thờ ơ hỏi lại.

 

Đường Duyệt nghĩ một hồi, Đào Vân xưa nay vốn trầm mặc ít nói, luôn luôn nhẹ nhàng và rất nghe lời Tống Uyển Từ, tuyệt đối không có chuyện to tiếng, gay gắt với nàng ấy.

 

Tống Uyển Từ đột nhiên lên tiếng: “Tiểu Duyệt!”.

 

“Dạ?”

 

“Ta thực sự muốn nhìn xem muội đã lớn như thế nào rồi”.

 

Đường Duyệt thấy lòng mình ấm áp, nàng chậm rãi bước đến bên Tống Uyển Từ, nắm lấy tay nàng ấy rồi nhẹ nhàng nói: “Tỷ có thể sờ lên mặt của muội thì sẽ biết muội trông ra sao”.

 

Tống Uyển Từ như thể bị kim đâm phải, vội vã rụt tay lại.

 

“Sao vậy?” Đường Duyệt nghi hoặc hỏi.

 

Tống Uyển Từ quay đi giả vờ như không có chuyện gì: “Không cần phải sờ thì ta cũng có thể tưởng tượng được muội đã lớn thế nào”.

 

“Hả?”

 

“Ta có Đào Vân bên cạnh, huynh ấy chính là đôi mắt của ta”. Tống Uyển Từ cười nói, giọng hơi run run.

 

Tống Uyển Từ không dám sờ, không dám nhìn, không dám biết, vì nếu lỡ xúc động thì sợ sẽ để lộ ra tình cảm, ảnh hưởng đến kế hoạch đã dự tính của mình. Bản chất nàng cũng là một người kiên quyết, lạnh lùng, nhưng trong lúc này nàng lại thấy mình đang có chút do dự. Đường Duyệt! Chỉ có người con gái này mới có thể cự tuyệt được sức hút từ con người Tô Mộng Chẩm. Tống Uyển Từ đang tự than trong lòng.

 

Những gì Đào Vân nhìn thấy chỉ là bề ngoài của Đường Duyệt mà thôi, chàng hoàn toàn không thể hiểu được thế giới nội tâm của người con gái ấy. Tống Uyển Từ có thể hiểu được vì nàng cũng là một người phụ nữ. Vì vậy nàng có thể thấy rõ nơi sâu thẳm trong trái tim Đường Duyệt có một sự cố chấp đáng sợ.

 

Đường Duyệt đột nhiên lên tiếng: “Tống tỷ tỷ, muội đã nghĩ rất lâu rồi, muội muốn nói với tỷ chuyện này”.

 

Tống Uyển Từ mỉm cười, một nụ cười dịu dàng: “Có chuyện gì vậy?”

 

“Hôm nay muội đã gặp Tô Mộng Chẩm, lại còn giao đấu với hắn nữa. Tống tỷ tỷ, muội xin lỗi!”

 

Tống Uyển Từ hơi kinh ngạc, mất một hồi lâu mới lên tiếng: “Muội không cần phải nói xin lỗi, muội đâu có lỗi gì với ta, phải là ta có lỗi với muội mới đúng”.

 

Đường Duyệt không hiểu những lời của Tống Uyển Từ là có ý gì, nàng chỉ cảm thấy rất buồn: “Nhưng ngay ở chiêu thứ chín thì muội đã thua Tô Mộng Chẩm rồi”.

 

Tống Uyển Từ cúi đầu nói: “Ngay cả đại ca của muội cũng không thể thắng nổi hắn đâu, việc gì mà muội phải cảm thấy buồn chứ”.

 

Đường Duyệt đáp: “Tô Mộng Chẩm lợi hại đến thế hay sao?”

 

Tống Uyển Từ cất giọng nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng lại có sức mạnh khiến người khác cảm thấy yên lòng: “Tiểu Duyệt, Tô Mộng Chẩm tư chất cao siêu, ngay cả ông nội của ta cũng phải ngưỡng mộ. Muội có thể tiếp hắn đến chiêu thứ chín cũng có thể nói là việc rất hiếm có trong giang hồ. Muội không nên vì vậy mà cảm thấy buồn, trái lại muội nên cảm thấy tự hào vì điều này”.

 

Chịu thất bại dưới tay Tô Mộng Chẩm, không qua nổi chiêu thứ chín, không cảm thấy hổ thẹn mà lại nên cảm thấy tự hào hay sao? Đường Duyệt thấy trán mình rịn mồ hôi, nàng hoàn toàn tin tưởng vào sự phán đoán của Tống Uyển Từ. Điều này thể hiện rằng, Tô Mộng Chẩm không hề tương sức với nàng, thậm chí trong trận đấu hôm nay, hắn có phần ra tay không được quyết liệt, đúng sức cho lắm.

 

“Nhưng hắn lại chỉ dùng một thanh kiếm rất bình thường”.

 

Tống Uyển Từ khẽ cười: “Tô Mộng Chẩm là một người rất kiêu ngạo, hắn ta không cần phải dùng một thanh kiếm thật tốt cũng có thể đánh bại muội. Huống hồ, trận đấu hôm nay chỉ có lợi với muội mà thôi. Chí ít muội có thể hiểu được một điều rằng, vũ khí tốt cũng chỉ giúp ích cho muội một phần giống như hổ thêm cánh. Nhưng đối với một cao thủ thực sự thì cho dù chỉ là một thanh sắt vô dụng cũng có thể trở thành thứ vũ khí giết người lợi hại. Trong đạo lý dùng kiếm quan trọng không phải là muội dùng thanh kiếm đệ nhất thiên hạ mà là muội chính là đệ nhất thiên hạ. Muội có trong tay thanh đao Khuynh Thành có thể xem là cao thủ đứng hàng thứ hai trong võ lâm, nhưng trước một cao thủ thực sự, chút ưu thế này quả là không đủ, thậm chí có thể chuốc lấy họa sát thân, muội có hiểu không?”

 

“Nhưng mà muội đã thất bại trong vòng mười chiêu. Tống tỷ tỷ, muội ra sức khổ luyện võ công lâu như vậy, lẽ nào chỉ có thể dựa vào thanh đao này để hành tẩu giang hồ hay sao?”

 

“Tiểu Duyệt, Tô Mộng Chẩm chịu xuất kiếm khi đấu với muội cũng xem như là đã coi trọng muội. Nếu võ công của muội kém hơn một chút thì chắc hắn ta sẽ không cần phải dùng đến kiếm đâu. Một cái lá, một cành cây, một viên đá trong tay hắn đều có thể trở thành thứ vũ khí để kết liễu muội. Thanh đao Khuynh Thành quý báu trong mắt mọi người nhưng đối với hắn chẳng qua chỉ là một thanh sắt vô dụng mà thôi”. Tống Uyển Từ ngừng một lát rồi tiếp tục nói: “Huống hồ, cho đến bây giờ muội vẫn chưa thể thực sự phát huy được uy lực của thanh đao Khuynh Thành. Nó chẳng qua vẫn chỉ là một thanh đao mà thôi, không phải là một nô bộc tận tụy của muội, càng không phải một người bạn của muội, muội hiểu không?”

 

Đường Duyệt lắc lắc đâu, sắc mặt nhợt nhạt: “Muội không hiểu, Tống tỷ tỷ, có phải muội rất ngốc không?”

 

Tống Uyển Từ nói rất chậm rãi, như thể cần phải suy nghĩ rất lâu: “Tiểu Duyệt, cho dù là dùng đao hay dùng kiếm đều có những cảnh giới khác nhau. Ông nội ta đã từng dạy, phàm những người dùng kiếm trong thiên hạ đều có năm loại cảnh giới. Cảnh giới thứ nhất chính là bản thân thanh kiếm, trong mắt người đó, kiếm chính là kiếm, là thứ vũ khí có thể giết người, là công cụ để luyện võ. Cảnh giới thứ hai là chế ngự kiếm, trong tay người đó, kiếm chính là người nô bộc, có thể khống chế, ép buộc tùy theo ý mình. Cảnh giới thứ ba chính là phải coi kiếm như người bạn. Kiếm không chỉ là công cụ, là nô bộc mà còn là người bạn thân thiết, người bạn gắn bó, tương trợ cho mình. Cảnh giới thứ tư chính là tâm kiếm. Đối với các cao thủ, trong tay có kiếm hay không cũng không quan trọng. Trong tay không có kiếm nhưng bất cứ thứ gì tương tự đều có thể trở thành kiếm để họ sử dụng”.

 

“Vậy còn cảnh giới thứ năm?” Đường Duyệt hỏi tiếp.

 

“Cảnh giới thứ năm, cho đến nay có rất ít người đạt tới, khi đạt đến cảnh giới này nghĩa là ta đã hiểu được cái gọi là nhân kiếm hợp nhất. Người chính là kiếm, kiếm chính là người. Kiếm hiện hữu ở trong tim và hiện hữu ở bất cứ đâu. Cũng có thể nói rằng, người đạt được cảnh giới thứ tư vẫn còn phải dựa vào ngoại lực để giết người. Nhưng khi đạt được cảnh giới thứ năm, họ không cần phải dựa vào điều gì. Thực ra ngay cả ta cũng không hiểu rõ lắm vì từ trước đến nay ta chưa từng gặp người nào đạt được cảnh giới này. Nếu không thể nhìn thấy tận mắt thì cũng coi như không có gì chứng thực”.

 

“Theo như tỷ tỷ nói, có phải Tô Mộng Chẩm đã đạt được tới cảnh giới thứ tư?”

 

Tống Uyển Từ cười buồn bã rồi nói: “Điều này ta cũng không rõ, nhưng khi giao đấu, hắn thường không hay sử dụng kiếm quá lợi hại. Có khi chỉ cần một sợi tóc, hắn cũng có thể giết người. Do vậy, việc muội thua hắn ngày hôm nay là một chuyện rất bình thường. Ta hy vọng sau này, muội sẽ không tiếp tục thách đấu với hắn nữa”.

 

Đường Duyệt nhìn khuôn mặt dịu dàng của Tống Uyển Từ mà chợt cảm thấy có một cảm giác thương tiếc trào dâng, không nén nổi mà lên tiếng: “Nhưng muội sẽ tiếp tục rèn luyện võ công, có một ngày muội sẽ thắng được hắn”.

 

Tống Uyển Từ mỉm cười đáp: “Đánh bại một người, không phải cứ dựa vào trình độ võ công, nhất là để đối phó với người như Tô Mộng Chẩm. Cho dù võ công của muội có thể thắng được hắn, có một ngày có thể giết được hắn, nhưng cũng chưa chắc có thể đánh bại hắn”. Tống Uyển Từ nói tiếp một câu ẩn chứa nhiều ý nghĩa: “Tiểu Duyệt, hy vọng muội nhớ lấy câu này, hành tẩu giang hồ, sức lực không bằng mưu trí”.

 

Trong đầu Đường Duyệt cứ vấn vương nghĩ mãi tới câu nói này. Cuối cùng cũng không thể không thừa nhận, Tống Uyển Từ quả thật là một người con gái rất thông minh, nếu nàng ấy có một đôi mắt sáng thì không rõ sẽ có thể gây ra sóng gió thế nào trong giang hồ. Đường Duyệt gật đầu: “Tống tỷ tỷ, những lời tỷ tỷ nói, muội đều ghi nhớ cả rồi”.

 

Tống Uyển Từ ngẩng mặt lên hướng về phía Đường Duyệt.

 

“Huống hồ, cho dù muội có chăm chỉ khổ luyện võ công thì cũng không thể một sớm một chiều, một năm hai năm là có thể đánh bại được hắn. Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm ư? Đợi đến khi khả năng của muội có thể thắng được hắn thì hắn cũng đã tự do tiêu dao trên thế gian này cả đời rồi, báo thù như vậy liệu có còn ý nghĩa gì không?”. Tống Uyển Từ thở dài nói tiếp: “Nếu thực sự muốn báo thù môt người thì phải khiến cho người đó đau khổ một đời, tới mức muốn sống không được, chết không xong”.

 

Đường Duyệt cảm thấy rợn tóc gáy, đường đường một tiểu thư đoan trang dịu dàng như Tống Uyển Từ mà lại có thể nhắc đến việc báo thù bằng giọng điệu nhẹ nhàng đến vậy sao?

 

“Cái gọi là quân tử báo thù mười năm chưa muộn chẳng qua chỉ là cách tự dối mình, tự xoa dịu mình mà thôi. Đợi đến mười năm thì lúc đó cái ý chí báo thù đã sớm bị phai nhòa, chẳng còn chút dư âm nào rồi, vậy lấy gì để báo thù cơ chứ?”

 

Đường Duyệt cúi đầu, nhất thời không biết phải nói thế nào với Tống Uyển Từ. Cho dù nàng cảm thấy nàng ấy nói vậy không đúng, nhưng cũng không biết nên phản bác thế nào, chỉ vì nàng quả thực không phải là một cô gái thông minh cho lắm. Nàng luôn luôn chọc cười người khác khi thử khuyên giải họ chỉ vì sự vụng về của mình, do vậy nàng dứt khoát chọn giải pháp im lặng.

 

Tống Uyển Từ tuy không nhìn thấy được những nét biến đổi của Đường Duyệt nhưng dựa vào những gì đã hiểu về Đường Duyệt, nàng cũng có thể ngầm đoán được tâm tư của Đường Duyệt. Tống Uyển Từ mỉm cười rồi tiếp tục.

 

“Nói cho cùng, Tiểu Duyệt, ta không kiên cường, dũng cảm như muội, cũng không hề giống muội cứ mãi ôm cái hy vọng về một điều không thể nào trở thành sự thực mà sống. Bất luận là yêu hay hận đều cần có một nghị lực bền bỉ để duy trì. Yêu một người là như vậy mà hận một người cũng như vậy. Trái tim ta không đủ lớn để có thể giữ mãi một tình yêu và sự thù hận suốt mười năm, hai mươi năm. Hơn nữa ta lại là người lòng dạ hẹp hòi, ta nhất định không thể tha thứ cho kẻ phản bội mình, cho nên ta chỉ có thể cố gắng tìm bằng được cách nào đó để trả thù cho bản thân”. Tống Uyển Từ thực sự đã không thể rộng lượng, không thể nhẫn nại thêm được nữa mới tìm đến cách này.

 

Đường Duyệt dịu dàng nói: “Tống tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ nhìn lại xung quanh, có lẽ sẽ thấy được người đáng để tỷ tỷ trân trọng ở ngay bên cạnh”.

 

Tống Uyển Từ đột nhiên ngắt lời: “Nếu người muội muốn nói đến là Đào Vân thì ta đã hiểu ý của muội rồi”.

 

Đường Duyệt đáp: “Dù muội không hiểu rõ về chuyện của hai người nhưng muội biết, Đào đại ca đối với tỷ rất chân tình, có thể tỷ sẽ cho là muội nhiều chuyện, nhưng muội…”.

 

Tống Uyển Từ mỉm cười: “Tâm ý của Đào Vân ta cũng đã biết từ lâu. Quen biết huynh ấy lâu như vậy, làm sao ta có thể không nhận ra tình cảm của huynh ấy cơ chứ. Nhưng đáng tiếc là, cho dù có tốt bao nhiêu thì huynh ấy cũng không phải là người ta cần, cho nên đến nay ta vẫn chưa hề nhận lời huynh ấy. Nhưng đến lúc này, ta cũng đã có lý do không thể không chấp nhận huynh ấy, cho nên muội cũng không cần phải lo lắng thay ta”.

 

Đường Duyệt đột nhiên quay sang nói với Tống Uyển Từ: “Tống tỷ tỷ, muội muốn tham gia đại hội kiếm pháp”.

 

Tống Uyển Từ khẽ kêu lên một tiếng nhưng vẫn không thể hiện ra vẻ kinh ngạc trên nét mặt: “Muội là một người tài giỏi trẻ tuổi của Đường Gia Bảo. Việc tham gia đại hội lần này là lẽ tất nhiên thôi”.

 

“Nhưng muội không hề có lòng tin”, Đường Duyệt do dự đáp.

 

“Muội nên có lòng tin, có một người tài giỏi hàng đầu về kiếm pháp như Đường Mạc bên cạnh dạy dỗ như vậy, lại còn có thêm một người tư chất thông minh như ta hỗ trợ phía sau, muội còn sợ gì cơ chứ?”. Tống Uyển Từ vui vẻ nói, vẻ mặt có nét gì đó ngây thơ chỉ có ở một cô gái trẻ.

 

Đường Duyệt thở dài: “Tống tỷ tỷ, mấy năm nay tỷ đã nhìn thấy muội khóc rất nhiều lần rồi, muội không hề kiên cường như tỷ nói đâu. Nhưng từ trước đến nay muội chưa hề thấy tỷ rơi một giọt nước mắt, vậy tỷ chẳng phải là người kiên cường hơn muội gấp trăm lần hay sao?”

 

Tống Uyển Từ mỉm cười đáp: “Ta không khóc vì ta biết rằng nước mắt sẽ không thể xóa sạch được sự phẫn nộ, nỗi tức giận của ta, không thể sửa chữa được sai lầm của ta, khóc có ích gì kia chứ. Muội khóc là vì muội đau đớn đến cùng cực, không thể chịu đựng hơn được nữa. Điều quan trọng là, ta sợ rằng một khi ta thực sự khóc thì sẽ không thể đứng dậy được nữa. Nhưng muội lại khác, bất luận muội khóc bao nhiêu lần nhưng vẫn sẽ đứng dậy được mà tiếp tục hướng về phía trước, chẳng phải là muội hơn ta ở chỗ đó hay sao?”.

 

Đường Duyệt lắc lắc đầu, nói: “Tống tỷ tỷ, tỷ đúng là người con gái thông minh nhất mà muội từng gặp”.

 

Tống Uyển Từ tiếp lời: “Đó chẳng qua là do muội chưa hề nhìn thấy ta lúc phạm sai lầm đó thôi”.

 

Câu nói này khiến cả hai người đều ngẩn ra một hồi, không khí bỗng nhiên chùng hẳn xuống, chỉ là cả hai người đều vô tình không hẹn mà cùng nghĩ đến Tô Mộng Chẩm. Đúng rồi, người con gái tài trí, thông minh như Tống Uyển Từ lại trượt ngã dưới tay một người con trai, người con trai ấy có thể đáng sợ như thế nào cơ chứ?

 

“Đúng rồi, cuốn sách này, muội cầm lấy đi”.

 

Đường Duyệt ngẩn người, cuốn sách Tống Uyển Từ đưa cho nàng bất ngờ lại là cuốn Ly hận kinh.

 

“Lần này nếu muội giao đấu với cao thủ của Bái Nguyệt Giáo, nhất định sẽ cần dùng đến nó. Cuốn sách này không chỉ là những tổng hợp của ông nội ta về tâm pháp võ công của các môn phái mà nó còn ghi chép rất nhiều bí mật thuật pháp độc môn của các cao thủ võ lâm. Các cao thủ của Bái Nguyệt Giáo thường sử dụng nhiều tà thuật, theo như ta biết, bất luận là hạ độc hay là thuật nhập hồn từ nơi khác lưu truyền tới đều có liên quan đến những người trong Bái Nguyệt Giáo. Nếu muội có cuốn sách này trong tay, chí ít cũng có thể học được cách phòng vệ…”

 

“Không, muội không thể giữ nó”, Đường Duyệt không chút do dự từ chối. “Đây là thứ mà Tô Mộng Chẩm muốn có, nếu muội giữ nó thì lúc tỷ bị hắn tìm thấy, chẳng phải sẽ không có thứ gì đem ra để khống chế hắn hay sao? Như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm cho tỷ, muội không thể giữ nó được”.

 

Tống Uyển Từ đưa tay ra ngăn lại: “Ta đã muốn đưa nó cho muội thì muội không nên từ chối. Ta và muội quen biết nhau đã năm năm rồi, muội đã quá hiểu ta, nếu như muội không nhận nó thì xem như đã không coi trọng người tỷ tỷ này”.

 

Trên thế gian này, điều khó có thể từ chối nhất chính là tình cảm, đối với người vụng về trong việc từ chối lời đề nghị như Đường Duyệt mà nói thì việc từ chối lời đề nghị của Tống Uyển Từ xem ra là một việc khó mà thực hiện được. Do vậy, dùng dằng một hồi lâu, cuối cùng nàng cũng đành lòng nhận lấy, nàng nói với Tống Uyển Từ: “Muội sẽ xem và ghi nhớ trong đầu, đợi khi đại hội kiếm pháp qua rồi, muội sẽ đem trả lại cho tỷ”.

 

Tống Uyển Từ mỉm cười, lặng im không nói lời nào.

 

Đường Duyệt lại tiếp lời: “Lần này muội đi sẽ tự biết hành sự cẩn thận, không để lộ bộ pháp mà Đào đại ca truyền dạy cho muội trước mặt Tô Mộng Chẩm”.

 

“Không, nếu Tô Mộng Chẩm thực sự muốn tìm ta thì hắn nhất định sẽ tìm được. Muội có cố gắng che giấu thế nào cũng vô ích thôi. Có gì ta sẽ một mình gánh chịu, cho dù không giúp được gì nhiều cho muội nhưng đây cũng là bộ pháp có giá trị trong giới võ lâm, có lúc sẽ cần dùng đến, muội không nên bỏ lỡ. Đúng rồi, vẫn còn một thứ ta muốn giao cho muội”. Tống Uyển Từ lấy trong người ra một chiếc túi gấm thêu hoa vàng rồi đặt trong lòng bàn tay Đường Duyệt: “Muội hãy giữ nó bên người một thời gian, bất luận xảy ra việc gì cũng không được lấy ra, đợi đến khi đại hội kiếm pháp kết thúc thì muội hãy thay ta đưa tận tay Tô Mộng Chẩm”.

 

Đường Duyệt nhìn Tống Uyển Từ, lòng đầy thắc mắc. Tống Uyển Từ liền vội vã giải thích qua loa: “Không cần phải hỏi đó là thứ gì, đến lúc đó muội sẽ được biết thôi”. Đường Duyệt chăm chú nhìn Tống Uyển Từ một hồi, đôi môi nàng mím chặt lại, đoạn đưa tay cất chiếc túi gấm vào trong người.

 

Khi nàng quay trở về Đường Gia Bảo thì đã là buổi trưa. Đường Duyệt đến phòng của Đường Mạc. Khi mới đi đến cửa phòng, nàng bỗng nhiên dừng bước.

 

Có người đã đứng sẵn ở bên trong phòng. Ai? Một người trẻ tuổi nhưng vô cùng đáng sợ, Tô Mộng Chẩm. Đường Duyệt không cần nghĩ ngợi, vội vã quay người định bỏ đi.

 

“Vào đây!” Trong phòng bỗng vọng ra tiếng của Đường Mạc, Đường Duyệt chững lại, từ từ quay bước trở lại phòng.

 

Nếu mà có thể, nàng thực sự không muốn gặp Tô Mộng Chẩm vào lúc này. Một giờ trước hắn đã đánh bại nàng, vậy mà bây giờ lại ngồi đây, cười với nàng rất dịu dàng.

 

“Đường cô nương, tại sao mới đến cửa đã bỏ đi vậy?” Tô Mộng Chẩm lên tiếng.

 

Đường Mạc nhìn nàng như chờ đợi câu trả lời.

 

Nét mặt Đường Duyệt không biểu lộ gì, nàng không thèm nhìn Tô Mộng Chẩm mà quay sang nói với Đường Mạc: “Đại ca, muội nhớ ra vẫn còn một số việc chưa làm xong, lát nữa muội sẽ quay lại thăm huynh”.

 

Đường Mạc không đồng ý để nàng rời đi, chàng vội lên tiếng: “Tô công tử cũng ở đây, tại sao muội không chào hỏi huynh ấy một câu?”.

 

Đối diện với một kẻ mà mình ghét cũng là một điều cần phải học. Về việc kiềm chế và nhẫn nại thì Đường Duyệt cần phải học hỏi, rèn luyện nhiều, Đường Mạc nghĩ trong bụng.

 

Đường Duyệt thờ ơ đáp: “Đường Duyệt thất lễ, Tô công tử thứ lỗi”.

 

“Không sao. Nếu Đường cô nương thực sự muốn chuộc lỗi, chi bằng hãy giúp Tô mỗ đây mài mực”.

 

Mài mực? Đường Duyệt mở to mắt ngạc nhiên, không dám tin vào tai mình mà trân trân nhìn Tô Mộng Chẩm.

 

Đường Mạc gật đầu: “Vậy muội hãy mài mực đi!”

back top