Lưu lượng người trong sân bay vẫn đông quá mức, vẻ mặt vội vàng tìm cửa lên máy bay, đứng hàng dài ở cửa kiểm tra an ninh, bởi vì chuyến bay tối nay mà sẵn sàng ở sân bay kết hôn sinh con, còn có. . . . . . Giống như Vạn Uyển bây giờ, bởi vì tổ quốc thay đổi quá lớn, nhất thời không thể tiếp nhận dẫn đến việc không khống chế được khả năng tự định hướng của mình, không cách nào tìm được chính xác đường trở về nhà.
Kéo valy, hai mươi bốn lần đi dạo cửa hàng miễn thuế của sân bay, sau lần thứ mười hai mua kẹo cao su Vạn Uyển quyết định một mình đứng trước cửa thuỷ tinh thật to, giả bộ thâm trầm, giả bộ đau lòng, đếm chiếc máy bay thứ tư ầm ầm rời đi
"Uyển Uyển ~ cục cưng ~~"
Vạn Uyển thấy lạnh mà rùng mình một cái, run rẩy xoay người, nhìn ngón tay ngọc thon dài trên vai, chịu đựng ánh mắt mọi người mà tặng cho người tới một nụ cười, "Bạn thân mến, bạn tới quá muộn!"
"Bạn thân cái đầu! Cậu họ con rùa!" Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, một tay vỗ lên trên đầu Vạn Uyển!"Người khác đều nói đi nước ngoài để rèn luyện tư tưởng, mình xem cậu là bị hành hạ thành tâm trí không đầy đủ! Chẳng những không thay đổi, mà còn bộc phát thần kinh!"
"Vâng vâng ~~" Vạn Uyển rất thức thời mà cúi đầu nhận tội, "Vậy Lộ Ninh tiểu thư cậu cảm thấy, tâm trí của mình không được đầy đủ như trẻ em, có phải nên được cậu chăm sóc hay không đây?" Vừa nói, Vạn Uyển che miệng nhìn về phía cái vali của mình, bày ra bộ dáng ta đây đáng thương.
"Thôi đi cô!" Lộ Ninh lại làm bộ muốn đánh Vạn Uyển, có điều có câu nói ngã một lần khôn hơn một chút, Vạn Uyển nhanh nhẹn tránh được, đem cái vali sau lưng giao cho Lộ Ninh, hi hi ha ha xông về phía trước.
Lộ Ninh cũng không vội, bộ dạng vui vẻ khi có người gặp họa nhìn động tác xung phong của người nào đó không biết sợ, ở trong lòng thầm đếm,
Một. . . . . . Hai. . . . . .
Quả nhiên, người dũng cảm tiến tới dừng lại, xoay người lúng túng mà đứng yên, "Lộ Lộ, cái đó. . . . . . , là đi ra bên này sao?"
Phốc ha ha. . . . . . . . . . . . Lộ Ninh bây giờ nhịn không được, mà bật cười, đi lên trước, hất càm nhìn tóc bạn Vạn.
"Vâng vâng ~" Vạn Uyển lập tức nhận được tín hiệu, tháo dây buộc tóc xuống đưa cho Lộ Ninh, tóc quăn thật dài xõa xuống, khiên cho đôi mắt to tròn của cô càng thêm linh động, khuôn mặt cũng càng thêm xinh xắn động lòng người, "Ai. . . . . . Cậu có Hỏa Nhãn Kim Tinh a, làm sao lại biết đây là để tặng cho cậu!" (hoả nhãn kim tinh là phép chiếu yêu của Tôn Ngộ Không sau khi bị Thái Thượng Lão Quân nung trong lò nhiều chuyện thu được, phép thuật này giúp Ngộ Không có thể nhìn ra yêu quái dù nó có nguỵ trang dưới hình thức nào)
"Nói nhảm! Từ nhỏ đến lớn, thích đồ lấp lánh, không có ai hơn Lộ tiểu thư ta!" Lộ Ninh đối với vẻ mặt không phục của Vạn Uyển chẳng thèm ngó tới, tiện tay cầm kẹp tóc, lật qua xem LOGO một chút, hài lòng vuốt ve đầu Vạn Uyển, "Được! Thấy cậu mang theo cho mình đồ tốt, vali này mình cầm.”
Nói thật, Vạn Uyển chính là quả hồng mềm, tính tình cũng mềm mại như thế, hưởng thụ vuốt ve tràn đầy yêu thương của Lộ Ninh, giống như mùa xuân được tán thưởng, rất hài lòng, "Lộ Lộ, mình có mua cho cậu ly cà phê, tuyệt đối là cái loại cậu thích nhất đó!"
Lộ Ninh càng hài lòng hơn, túm lại tóc dài của Vạn Uyển, chỉ vào nơi cửa hàng miễn thuế xa xa, mỏng môi khẽ mở, "Phải là cái loại đắt tiền nhất đó nha thân ái ~~"
Vạn Uyển tuân lệnh, chạy tới phía trước, nhắm thẳng mục tiêu vào một quầy chuyên doanh [1] chói lọi của cửa hàng miễn thuế, cho đến khi. . . . . . Sau lưng truyền đến một tiếng kêu của Lộ Ninh cùng đỉnh đầu bị đau nặng, quầy chuyên doanh chói lọi biến thành một đám người xanh biếc trước mắt!
[1] quầy chuyên doanh là chuyên kinh doanh một loại mặt hàng.
Cái màu xanh biếc này! Cái màu xanh biếc này! Vạn Uyển kích động! Đây là đại biểu của quốc gia, giải phóng quân! Ra khỏi nước nhiều năm cũng khó khăn lắm mới thấy màu xanh biếc nha!
Vạn Uyển cảm giác mình bị người nào đó lôi cánh tay, mới vừa rồi bị đụng mạnh, vốn tưởng rằng chắc chắn mông chạm đất rồi, may mắn người này vẫn nắm cánh tay của mình, mình mới có thể không phạm sai lầm, có thể miễn cưỡng dùng tư thế nghiêng nghiêng đối mặt với người đó.
"Anh bộ đội" Vạn Uyển nhìn trước mặt một đám mười mấy người đồng chí giải phóng quân, lẩm bẩm.
Một đám người đối diện cũng không nghĩ đến cô gái vừa rồi lao đến như đấu sĩ đấu vật lại thốt ra một câu như thế, nhất thời mọi người cũng ngây ngẩn cả người. Vạn Uyển cũng bị ‘ anh bộ đội ’ của mình làm cho khiếp sợ, quả nhiên đây chính là bộc phát nội tâm yêu nước được nuôi dưỡng từ bao năm sống ở quốc gia tư bản chủ nghĩa sao?
"Ha ha ha hắc, mới gặp mặt đã gọi chúng ta anh! Được, vậy em chính là em gái!" Một người ở đuôi đội tiến lên, trêu ghẹo mà vỗ vỗ bả vai Vạn Uyển.
Vạn Uyển hoàn hồn, , vô cùng xấu hổ nhìn người đang xáp lại gần, khuôn mặt vẫn còn nét ngây thơ kèm theo hành động chào tiêu chuẩn, " Sư đoàn thiết giáp số bốn của thành phố S kết hợp với binh đoàn 108! Đồng Niệm!"
"Ách, xin chào!" Mặt Vạn Uyển đỏ ửng lên cố gắng bỏ qua sự sợ hãi và âm thanh thổn thức ma quái, giả bộ bình tĩnh ôm cánh tay trả lời, "Vạn Uyển, thành phố W đi một mình tới thành phố S chơi!"
Vừa mới dứt lời, liền thấy sự vui vẻ của đồng chí Đồng Niệm vội vàng thu lại, Vạn Uyển kỳ quái quét mắt nhìn mọi người, một đám người cũng không khỏi hớp một chút khí lạnh.
Vạn Uyển nôn nóng, chẳng lẽ đám người bọn họ là tới thi hành nhiệm vụ, vì vậy, vừa vặn, câu nói đùa của mình là ám hiệu dành cho phần tử nguy hiểm? Vạn Uyển bịt miệng, lập tức hoảng hồn, bị xem là nhân vật nguy hiểm không phải là chuyện đáng xem đâu!
"Buông ra" một tiếng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến, Vạn Uyển bị giọng nói lạnh lùng mang theo một chút khó chịu doạ sợ đến mức vội lùi lại hai bước, cúi đầu nhìn tay của mình, mới phát hiện thì ra mình vẫn đang nắm chặt cánh tay khi nãy đỡ mình.
Vạn Uyển vội vàng buông lỏng tay ra, hơi sợ nhìn người phía sau, một thân quân trang thẳng thớm, làn da ngăm đen khỏe mạnh, con ngươi bén nhọn, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, và bởi vì dựa sát vào nên có thể ngửi thấy được mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Không biết tại sao, chỉ cần nhìn qua, Vạn Uyển đã cảm thấy người này khí thế phi phàm, lúc ấy liền khiếp sợ, bạn học Vạn Uyển từ trước đến giờ vẫn rất dễ uốn nắn, lại một lần nữa không có cốt khí mà cúi đầu, mượn tóc dài ngăn trở tầm mắt của anh, buồn buồn nói xin lỗi "Thật xin lỗi, tôi thật không cố ý."
"Ừ" Anh lại liếc nhìn Vạn Uyển, ánh mắt không có sóng, giống như mới vừa nói chuyện với một loại đối tượng không bình thường, thẳng bước đi về phía trước.
Mọi người thấy anh đi, thu hồi ánh mắt của mình, lại cũng vô cùng ăn ý mà cùng nhìn trạng thái băng liệt của cô gái Vạn Uyển một chút, theo sát phía sau. Lúc đội ngũ đi hết, Đồng Niệm mới tiến tới trước mặt Vạn Uyển, "Vạn đồng chí, cô sờ soạng tay phó trung đoàn tôi nha, có thể sống được thật tốt!"
Vạn Uyển vừa định hỏi tại sao, chỉ nghe được một giọng nói của vị đồng chí đã đi thật xa hướng về phía Đồng Niệm mà rống lên, đồng chí nhỏ Đồng Niệm lập tức rụt cổ lại, nhón chân bỏ chạy.
Vạn Uyển cũng bị một giọng nói mười phần trung khí kia làm cho sợ, đưa mắt nhìn đám đồng chí giải phóng quân biến mất ở cửa ra liền mở miệng thở phào nhẹ nhõm. Có câu nói, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn (Đường Lang bộ thiền Hoàng Tước tại hậu, tham lợi trước mắt, quên họa sau lưng), thần kinh căng thẳng mới vừa buông lỏng thì trên đầu bị một chưởng, Vạn Uyển nghiêng đầu, quả nhiên là Lộ Ninh.
"Lộ Lộ" rốt cục thấy người của mình, nhất thời trong lòng Vạn Uyển có loại ấm áp tìm được nhà, đang chuẩn bị nhào tới nói về một màn mới vừa rồi, lại thấy vẻ mặt Lộ Ninh ngoài cười nhưng trong không cười."Sao. . . . . . Thế nào! ! ? ?" Giác quan thứ sáu nói cho Vạn Uyển, chuyện bất hạnh sắp xảy ra.
"Không hổ là bạn thân của mình!" Lộ Ninh lại cười, lại đem kẹp tóc từ trong túi xách lấy ra, đi vòng qua sau lưng Vạn Uyển, cột cái đuôi ngựa cho cô."Trước tiên thăm dò tình hình quân địch cho mình!"
Vạn Uyển lập tức hiểu ý của bạn! Nhớ mang máng, trước khi trở về nước trong một lần trò chuyện, sau khi chịu đựng hơn một giờ ba mươi phút gào thét của Lộ tiểu thư, nội dung đều vì hẹn hò. Vì vậy. . . . . . Dò xét tình hình quân địch! Vạn Uyển chỉ vào một đám người mới vừa biến mất ngoài cửa, liếm liếm đôi môi, không thể tin nhìn Lộ Ninh, "Cậu nói là, mẹ cậu muốn cậu tìm đối tượng hẹn hò phải là. . . . . quân nhân?"
Lộ Ninh cười lạnh một tiếng, vuốt vuốt mái tóc dài mềm mại, móng tay vẽ tinh sảo gẩy hai cái ở trên mặt Vạn Uyển, "Đúng vậy ~ bà ấy chẳng những làm mình gả cho người làm lính, hiện tại cũng muốn mình gả cho người làm lính."
Vạn Uyển đối với cách nói của cô ấy có chút không đồng ý, nhíu mày nhìn cô ấy, "Ai ai ai, từ xưa đến nay cậu vốn không thích những người theo nghiệp quân nhân, làm lính cái gì mà làm lính, từ này từ trong miệng cậu ra ngoài sao lại như đang có ý khinh bỉ thế!"
Lộ Ninh cũng không nói, chỉ mím chặc đôi môi, siết quả đấm nhìn xuống đất, Vạn Uyển bất chợt nhìn thấy vẻ mặt trở nên cổ quái của Lộ Ninh, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy là mình nói quá nặng, áy náy mà kéo kéo tay áo của bạn, "Lộ Lộ, cái đó, mình không phải là. . . . . ."
"Thôi đi cậu! Miệng chó không phun được ngà voi đâu!"
Vạn Uyển ngẩng đầu nhìn trời, "Lòng của phụ nữ, kim dưới đáy biển mà!"
"Còn chưa muốn đi à, muốn ở lại sân bay mình cũng không cản!" Lộ Ninh đem hành lý thật là ít ỏi của Vạn Uyển ném vào cốp sau, mang kính râm lên dựa vào tay lái, ngoắc ngón tay với Vạn Uyển.
"Đi đi đi! ! Chờ mình một chút!" Vạn Uyển chạy ba bước làm hai, một lần nữa bị ngã vì có vật gì đó cản dưới chân, hoảng sợ một giây, Vạn Uyển tóm được cây cột bên cạnh mới may mắn thoát khỏi khó khăn,
"Bạn học, bạn có ổn không?" Một đôi tay đưa về phía Vạn Uyển, nhấc túi lớn đeo sau lưng cô,
Vạn Uyển lần này hoàn toàn thông suốt, trở về nước thật tốt, ở trong nước chỗ nào cũng gặp được chuyện bất ngờ ! Ngã xuống cũng có thể thành diễm ngộ ! Lần đầu tiên đụng phải một đám đồng chí giải phóng quân, lần thứ hai là bạn học lúc nhỏ, Vạn Uyển than thở, "Bạn học, bạn là thứ hai !"
"Cậu cũng đến đại học A ?" Cũng không để ý Vạn Uyển đang nói cái gì, anh ta chỉ chỉ đồ trên túi xách, cười một chút, nơi gò má trái loáng thoáng có thể nhìn thấy một lúm đồng tiền.
Vạn Uyển quay đầu có chút im lặng, đầu năm nay, thanh niên đều dùng cách này để hấp dẫn những cô nàng ngốc nghếch sao! Thật là quá đáng!
"Đúng vậy, tôi cũng đi đại học A."
"Bạn học! Tiếu Tồn Chi."
"Vạn Uyển"
Nơi xa vang lên hai tiếng kèn, chen ngang lời của Tiếu Tồn Chi, "Uyển Uyển à! ! Cậu muốn đàn ông hay là muốn về nhà đây! ! !" Lộ Ninh rất không nể tình kêu to.
Vạn Uyển cho Tiếu Tồn Chi một ánh mắt tạm biệt, chạy về phía xe Lộ Ninh, "Đi đi, hắc hắc ~~"
"Con nhóc, vận khí không tệ nha! Đầu tiên là người làm lính. . . . . ." Khóe mắt quét vẻ mặt Vạn Uyển vừa chuẩn bị bắt đầu giảng đạo, vội vàng đổi lời nói, "Quân nhân! Được chưa!"
"Tiếp lại là người bạn nhỏ đẹp trai! Không tệ lắm!"
"Ai a, chẳng qua là bạn học! Mình không vội đánh tiến vào trong sao!"
"Đúng thế!" Lộ Ninh liếc cô một cái, "Thế nào, đánh vào bên trong liền chuẩn bị ở nơi đây an cư lạc nghiệp ?"
"Phốc. . . . . . Có câu nói như vậy sao!"
"Không có sao, chị nuôi cưng là được!"
Vạn Uyển chờ chính là những lời này, hưng phấn ôm Lộ Ninh , "Lộ Lộ, mình cũng biết cậu tốt nhất!"
Thịt béo đến miệng, lý nào lại không ăn, Lộ Ninh rất vui vẻ để Vạn Uyển ôm mình, "Cũng không cần cảm thấy mình tốt, cậu nha! Theo mình đi xem mắt coi như báo đáp mình!"
Bộ dạng Vạn Uyển đang vô cùng hạnh phúc, hoàn toàn không ngờ đến chuyện này, vẻ mặt nhất thời vặn vẹo.
"Không cần lo lắng, là một người lính mà thôi!"
Vạn Uyển giống như đang đi đại tiện, không thể nói.
"A, hình như là sư đoàn thiết giáp gì đó kết hợp với binh đoàn gì đó, ai mà biết là cái quỷ gì ." Lộ Ninh không để ý nhún nhún vai, hoàn toàn khinh thường.
Nếu như nhớ không nhầm, vừa rồi đồng chí Đồng Niệm là nói thế nào, Vạn Uyển dựa vào trên ghế từ từ tuột xuống, cảm giác cuộc sống của mình coi như là không đáng tin cậy .
"Ngoan, ngày mai chúng ta sẽ đi mua quần áo, tối mai hẹn hò nha ~"
Kéo valy, hai mươi bốn lần đi dạo cửa hàng miễn thuế của sân bay, sau lần thứ mười hai mua kẹo cao su Vạn Uyển quyết định một mình đứng trước cửa thuỷ tinh thật to, giả bộ thâm trầm, giả bộ đau lòng, đếm chiếc máy bay thứ tư ầm ầm rời đi
"Uyển Uyển ~ cục cưng ~~"
Vạn Uyển thấy lạnh mà rùng mình một cái, run rẩy xoay người, nhìn ngón tay ngọc thon dài trên vai, chịu đựng ánh mắt mọi người mà tặng cho người tới một nụ cười, "Bạn thân mến, bạn tới quá muộn!"
"Bạn thân cái đầu! Cậu họ con rùa!" Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, một tay vỗ lên trên đầu Vạn Uyển!"Người khác đều nói đi nước ngoài để rèn luyện tư tưởng, mình xem cậu là bị hành hạ thành tâm trí không đầy đủ! Chẳng những không thay đổi, mà còn bộc phát thần kinh!"
"Vâng vâng ~~" Vạn Uyển rất thức thời mà cúi đầu nhận tội, "Vậy Lộ Ninh tiểu thư cậu cảm thấy, tâm trí của mình không được đầy đủ như trẻ em, có phải nên được cậu chăm sóc hay không đây?" Vừa nói, Vạn Uyển che miệng nhìn về phía cái vali của mình, bày ra bộ dáng ta đây đáng thương.
"Thôi đi cô!" Lộ Ninh lại làm bộ muốn đánh Vạn Uyển, có điều có câu nói ngã một lần khôn hơn một chút, Vạn Uyển nhanh nhẹn tránh được, đem cái vali sau lưng giao cho Lộ Ninh, hi hi ha ha xông về phía trước.
Lộ Ninh cũng không vội, bộ dạng vui vẻ khi có người gặp họa nhìn động tác xung phong của người nào đó không biết sợ, ở trong lòng thầm đếm,
Một. . . . . . Hai. . . . . .
Quả nhiên, người dũng cảm tiến tới dừng lại, xoay người lúng túng mà đứng yên, "Lộ Lộ, cái đó. . . . . . , là đi ra bên này sao?"
Phốc ha ha. . . . . . . . . . . . Lộ Ninh bây giờ nhịn không được, mà bật cười, đi lên trước, hất càm nhìn tóc bạn Vạn.
"Vâng vâng ~" Vạn Uyển lập tức nhận được tín hiệu, tháo dây buộc tóc xuống đưa cho Lộ Ninh, tóc quăn thật dài xõa xuống, khiên cho đôi mắt to tròn của cô càng thêm linh động, khuôn mặt cũng càng thêm xinh xắn động lòng người, "Ai. . . . . . Cậu có Hỏa Nhãn Kim Tinh a, làm sao lại biết đây là để tặng cho cậu!" (hoả nhãn kim tinh là phép chiếu yêu của Tôn Ngộ Không sau khi bị Thái Thượng Lão Quân nung trong lò nhiều chuyện thu được, phép thuật này giúp Ngộ Không có thể nhìn ra yêu quái dù nó có nguỵ trang dưới hình thức nào)
"Nói nhảm! Từ nhỏ đến lớn, thích đồ lấp lánh, không có ai hơn Lộ tiểu thư ta!" Lộ Ninh đối với vẻ mặt không phục của Vạn Uyển chẳng thèm ngó tới, tiện tay cầm kẹp tóc, lật qua xem LOGO một chút, hài lòng vuốt ve đầu Vạn Uyển, "Được! Thấy cậu mang theo cho mình đồ tốt, vali này mình cầm.”
Nói thật, Vạn Uyển chính là quả hồng mềm, tính tình cũng mềm mại như thế, hưởng thụ vuốt ve tràn đầy yêu thương của Lộ Ninh, giống như mùa xuân được tán thưởng, rất hài lòng, "Lộ Lộ, mình có mua cho cậu ly cà phê, tuyệt đối là cái loại cậu thích nhất đó!"
Lộ Ninh càng hài lòng hơn, túm lại tóc dài của Vạn Uyển, chỉ vào nơi cửa hàng miễn thuế xa xa, mỏng môi khẽ mở, "Phải là cái loại đắt tiền nhất đó nha thân ái ~~"
Vạn Uyển tuân lệnh, chạy tới phía trước, nhắm thẳng mục tiêu vào một quầy chuyên doanh [1] chói lọi của cửa hàng miễn thuế, cho đến khi. . . . . . Sau lưng truyền đến một tiếng kêu của Lộ Ninh cùng đỉnh đầu bị đau nặng, quầy chuyên doanh chói lọi biến thành một đám người xanh biếc trước mắt!
[1] quầy chuyên doanh là chuyên kinh doanh một loại mặt hàng.
Cái màu xanh biếc này! Cái màu xanh biếc này! Vạn Uyển kích động! Đây là đại biểu của quốc gia, giải phóng quân! Ra khỏi nước nhiều năm cũng khó khăn lắm mới thấy màu xanh biếc nha!
Vạn Uyển cảm giác mình bị người nào đó lôi cánh tay, mới vừa rồi bị đụng mạnh, vốn tưởng rằng chắc chắn mông chạm đất rồi, may mắn người này vẫn nắm cánh tay của mình, mình mới có thể không phạm sai lầm, có thể miễn cưỡng dùng tư thế nghiêng nghiêng đối mặt với người đó.
"Anh bộ đội" Vạn Uyển nhìn trước mặt một đám mười mấy người đồng chí giải phóng quân, lẩm bẩm.
Một đám người đối diện cũng không nghĩ đến cô gái vừa rồi lao đến như đấu sĩ đấu vật lại thốt ra một câu như thế, nhất thời mọi người cũng ngây ngẩn cả người. Vạn Uyển cũng bị ‘ anh bộ đội ’ của mình làm cho khiếp sợ, quả nhiên đây chính là bộc phát nội tâm yêu nước được nuôi dưỡng từ bao năm sống ở quốc gia tư bản chủ nghĩa sao?
"Ha ha ha hắc, mới gặp mặt đã gọi chúng ta anh! Được, vậy em chính là em gái!" Một người ở đuôi đội tiến lên, trêu ghẹo mà vỗ vỗ bả vai Vạn Uyển.
Vạn Uyển hoàn hồn, , vô cùng xấu hổ nhìn người đang xáp lại gần, khuôn mặt vẫn còn nét ngây thơ kèm theo hành động chào tiêu chuẩn, " Sư đoàn thiết giáp số bốn của thành phố S kết hợp với binh đoàn 108! Đồng Niệm!"
"Ách, xin chào!" Mặt Vạn Uyển đỏ ửng lên cố gắng bỏ qua sự sợ hãi và âm thanh thổn thức ma quái, giả bộ bình tĩnh ôm cánh tay trả lời, "Vạn Uyển, thành phố W đi một mình tới thành phố S chơi!"
Vừa mới dứt lời, liền thấy sự vui vẻ của đồng chí Đồng Niệm vội vàng thu lại, Vạn Uyển kỳ quái quét mắt nhìn mọi người, một đám người cũng không khỏi hớp một chút khí lạnh.
Vạn Uyển nôn nóng, chẳng lẽ đám người bọn họ là tới thi hành nhiệm vụ, vì vậy, vừa vặn, câu nói đùa của mình là ám hiệu dành cho phần tử nguy hiểm? Vạn Uyển bịt miệng, lập tức hoảng hồn, bị xem là nhân vật nguy hiểm không phải là chuyện đáng xem đâu!
"Buông ra" một tiếng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến, Vạn Uyển bị giọng nói lạnh lùng mang theo một chút khó chịu doạ sợ đến mức vội lùi lại hai bước, cúi đầu nhìn tay của mình, mới phát hiện thì ra mình vẫn đang nắm chặt cánh tay khi nãy đỡ mình.
Vạn Uyển vội vàng buông lỏng tay ra, hơi sợ nhìn người phía sau, một thân quân trang thẳng thớm, làn da ngăm đen khỏe mạnh, con ngươi bén nhọn, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, và bởi vì dựa sát vào nên có thể ngửi thấy được mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Không biết tại sao, chỉ cần nhìn qua, Vạn Uyển đã cảm thấy người này khí thế phi phàm, lúc ấy liền khiếp sợ, bạn học Vạn Uyển từ trước đến giờ vẫn rất dễ uốn nắn, lại một lần nữa không có cốt khí mà cúi đầu, mượn tóc dài ngăn trở tầm mắt của anh, buồn buồn nói xin lỗi "Thật xin lỗi, tôi thật không cố ý."
"Ừ" Anh lại liếc nhìn Vạn Uyển, ánh mắt không có sóng, giống như mới vừa nói chuyện với một loại đối tượng không bình thường, thẳng bước đi về phía trước.
Mọi người thấy anh đi, thu hồi ánh mắt của mình, lại cũng vô cùng ăn ý mà cùng nhìn trạng thái băng liệt của cô gái Vạn Uyển một chút, theo sát phía sau. Lúc đội ngũ đi hết, Đồng Niệm mới tiến tới trước mặt Vạn Uyển, "Vạn đồng chí, cô sờ soạng tay phó trung đoàn tôi nha, có thể sống được thật tốt!"
Vạn Uyển vừa định hỏi tại sao, chỉ nghe được một giọng nói của vị đồng chí đã đi thật xa hướng về phía Đồng Niệm mà rống lên, đồng chí nhỏ Đồng Niệm lập tức rụt cổ lại, nhón chân bỏ chạy.
Vạn Uyển cũng bị một giọng nói mười phần trung khí kia làm cho sợ, đưa mắt nhìn đám đồng chí giải phóng quân biến mất ở cửa ra liền mở miệng thở phào nhẹ nhõm. Có câu nói, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn (Đường Lang bộ thiền Hoàng Tước tại hậu, tham lợi trước mắt, quên họa sau lưng), thần kinh căng thẳng mới vừa buông lỏng thì trên đầu bị một chưởng, Vạn Uyển nghiêng đầu, quả nhiên là Lộ Ninh.
"Lộ Lộ" rốt cục thấy người của mình, nhất thời trong lòng Vạn Uyển có loại ấm áp tìm được nhà, đang chuẩn bị nhào tới nói về một màn mới vừa rồi, lại thấy vẻ mặt Lộ Ninh ngoài cười nhưng trong không cười."Sao. . . . . . Thế nào! ! ? ?" Giác quan thứ sáu nói cho Vạn Uyển, chuyện bất hạnh sắp xảy ra.
"Không hổ là bạn thân của mình!" Lộ Ninh lại cười, lại đem kẹp tóc từ trong túi xách lấy ra, đi vòng qua sau lưng Vạn Uyển, cột cái đuôi ngựa cho cô."Trước tiên thăm dò tình hình quân địch cho mình!"
Vạn Uyển lập tức hiểu ý của bạn! Nhớ mang máng, trước khi trở về nước trong một lần trò chuyện, sau khi chịu đựng hơn một giờ ba mươi phút gào thét của Lộ tiểu thư, nội dung đều vì hẹn hò. Vì vậy. . . . . . Dò xét tình hình quân địch! Vạn Uyển chỉ vào một đám người mới vừa biến mất ngoài cửa, liếm liếm đôi môi, không thể tin nhìn Lộ Ninh, "Cậu nói là, mẹ cậu muốn cậu tìm đối tượng hẹn hò phải là. . . . . quân nhân?"
Lộ Ninh cười lạnh một tiếng, vuốt vuốt mái tóc dài mềm mại, móng tay vẽ tinh sảo gẩy hai cái ở trên mặt Vạn Uyển, "Đúng vậy ~ bà ấy chẳng những làm mình gả cho người làm lính, hiện tại cũng muốn mình gả cho người làm lính."
Vạn Uyển đối với cách nói của cô ấy có chút không đồng ý, nhíu mày nhìn cô ấy, "Ai ai ai, từ xưa đến nay cậu vốn không thích những người theo nghiệp quân nhân, làm lính cái gì mà làm lính, từ này từ trong miệng cậu ra ngoài sao lại như đang có ý khinh bỉ thế!"
Lộ Ninh cũng không nói, chỉ mím chặc đôi môi, siết quả đấm nhìn xuống đất, Vạn Uyển bất chợt nhìn thấy vẻ mặt trở nên cổ quái của Lộ Ninh, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy là mình nói quá nặng, áy náy mà kéo kéo tay áo của bạn, "Lộ Lộ, cái đó, mình không phải là. . . . . ."
"Thôi đi cậu! Miệng chó không phun được ngà voi đâu!"
Vạn Uyển ngẩng đầu nhìn trời, "Lòng của phụ nữ, kim dưới đáy biển mà!"
"Còn chưa muốn đi à, muốn ở lại sân bay mình cũng không cản!" Lộ Ninh đem hành lý thật là ít ỏi của Vạn Uyển ném vào cốp sau, mang kính râm lên dựa vào tay lái, ngoắc ngón tay với Vạn Uyển.
"Đi đi đi! ! Chờ mình một chút!" Vạn Uyển chạy ba bước làm hai, một lần nữa bị ngã vì có vật gì đó cản dưới chân, hoảng sợ một giây, Vạn Uyển tóm được cây cột bên cạnh mới may mắn thoát khỏi khó khăn,
"Bạn học, bạn có ổn không?" Một đôi tay đưa về phía Vạn Uyển, nhấc túi lớn đeo sau lưng cô,
Vạn Uyển lần này hoàn toàn thông suốt, trở về nước thật tốt, ở trong nước chỗ nào cũng gặp được chuyện bất ngờ ! Ngã xuống cũng có thể thành diễm ngộ ! Lần đầu tiên đụng phải một đám đồng chí giải phóng quân, lần thứ hai là bạn học lúc nhỏ, Vạn Uyển than thở, "Bạn học, bạn là thứ hai !"
"Cậu cũng đến đại học A ?" Cũng không để ý Vạn Uyển đang nói cái gì, anh ta chỉ chỉ đồ trên túi xách, cười một chút, nơi gò má trái loáng thoáng có thể nhìn thấy một lúm đồng tiền.
Vạn Uyển quay đầu có chút im lặng, đầu năm nay, thanh niên đều dùng cách này để hấp dẫn những cô nàng ngốc nghếch sao! Thật là quá đáng!
"Đúng vậy, tôi cũng đi đại học A."
"Bạn học! Tiếu Tồn Chi."
"Vạn Uyển"
Nơi xa vang lên hai tiếng kèn, chen ngang lời của Tiếu Tồn Chi, "Uyển Uyển à! ! Cậu muốn đàn ông hay là muốn về nhà đây! ! !" Lộ Ninh rất không nể tình kêu to.
Vạn Uyển cho Tiếu Tồn Chi một ánh mắt tạm biệt, chạy về phía xe Lộ Ninh, "Đi đi, hắc hắc ~~"
"Con nhóc, vận khí không tệ nha! Đầu tiên là người làm lính. . . . . ." Khóe mắt quét vẻ mặt Vạn Uyển vừa chuẩn bị bắt đầu giảng đạo, vội vàng đổi lời nói, "Quân nhân! Được chưa!"
"Tiếp lại là người bạn nhỏ đẹp trai! Không tệ lắm!"
"Ai a, chẳng qua là bạn học! Mình không vội đánh tiến vào trong sao!"
"Đúng thế!" Lộ Ninh liếc cô một cái, "Thế nào, đánh vào bên trong liền chuẩn bị ở nơi đây an cư lạc nghiệp ?"
"Phốc. . . . . . Có câu nói như vậy sao!"
"Không có sao, chị nuôi cưng là được!"
Vạn Uyển chờ chính là những lời này, hưng phấn ôm Lộ Ninh , "Lộ Lộ, mình cũng biết cậu tốt nhất!"
Thịt béo đến miệng, lý nào lại không ăn, Lộ Ninh rất vui vẻ để Vạn Uyển ôm mình, "Cũng không cần cảm thấy mình tốt, cậu nha! Theo mình đi xem mắt coi như báo đáp mình!"
Bộ dạng Vạn Uyển đang vô cùng hạnh phúc, hoàn toàn không ngờ đến chuyện này, vẻ mặt nhất thời vặn vẹo.
"Không cần lo lắng, là một người lính mà thôi!"
Vạn Uyển giống như đang đi đại tiện, không thể nói.
"A, hình như là sư đoàn thiết giáp gì đó kết hợp với binh đoàn gì đó, ai mà biết là cái quỷ gì ." Lộ Ninh không để ý nhún nhún vai, hoàn toàn khinh thường.
Nếu như nhớ không nhầm, vừa rồi đồng chí Đồng Niệm là nói thế nào, Vạn Uyển dựa vào trên ghế từ từ tuột xuống, cảm giác cuộc sống của mình coi như là không đáng tin cậy .
"Ngoan, ngày mai chúng ta sẽ đi mua quần áo, tối mai hẹn hò nha ~"