Vạn Uyển cúi đầu nhìn con cá đang thư thả phun bóng khí trong bồn rửa.
Người nào đó nói còn chưa khỏi bệnh, muốn ăn cá để bồi bổ thân thể, trước khuôn mặt đầy đau khổ của đầu bếp Vạn Uyển vẫn mạnh mẽ chỉ huy chọn con lớn nhất.
Mắt thấy đã đến giờ cơm, Diệp Dực vẫn tựa người trên sô pha nhỏ ở phòng khách, mặt không đổi sắc đọc tạp chí, hoàn toàn không muốn giúp đỡ, Vạn Uyển chỉ nghĩ tới thôi đã đau lòng muốn chết. Thử ghé đầu ra thăm dò bên ngoài “Thủ trưởng, ngài muốn ăn chút gì không?”
Diệp Dực không thèm ngẩng đầu nói “Cá.”
Đến lúc này Vạn Uyển thật sự đang cố gắng nén cảm giác xúc động muốn ném dao ra ngoài, vẻ mặt vẫn giữ vững sự tôn trọng đúng đắn “Thủ trưởng, con cá đó vẫn còn sống, nếu không hay đợi nó chết rồi em lại bảo người ta hầm đưa qua cho ngài nhé?”
Diệp Dực gấp tờ báo lại, nội dung bên trong khiến anh khó chịu, tiện tay mở TV “Lật mang cá, chặt.”
Khóe mắt Vạn Uyển thấy con cá xinh đẹp trong bồn lật người không khỏi rùng mình một cái, cầm chặt dao đi đến bồn rửa, tay vừa đưa vào, con cá khẽ quẫy, Vạn Uyển hoảng sợ co rụt lùi lại phía sau. Sau lưng có một bàn tay kéo Vạn Uyển lùi ra, sau đó đưa tay nhấc con cá trong bồn ra ngoài “Biết đánh vảy cá không?”
Vạn Uyển ngu ngơ lắc đầu, muốn chui khỏi vòng tay Diệp Dực, có điều sau lần dạy dỗ lần trước Diệp Dực đã rất phòng bị, dù Vạn Uyển đi hướng nào, chui chỗ nào đều không có cách nào thoát ra được.
“Hoặc là học, hoặc em tự mình ra tay.” Diệp Dực khinh bỉ nhìn Vạn Uyển, cầm tay cô bắt đầu đánh vảy cá.
Tay Vạn Uyển đúng là yếu, nhìn con cá giãy dụa trên thớt bỗng cảm thấy buồn nôn, Vạn Uyển không nhịn được ho thành tiếng. Diệp Dực ngừng động tác, buông eo cô ra, khẽ nâng cằm cô lên thấy hai mắt đỏ bừng và khuôn mặt nhăn nhúm, bĩu môi, nhìn lại con cá đã đánh vảy được một nửa “Anh còn muốn ăn đậu phụ Ma Bà.” {Hana: Đậu phụ Ma Bà là món ăn Tứ Xuyên ^^}
Vạn Uyển nghe thấy câu này giống như được ban lệnh đặc xá vội lao ra ngoài, bộp một tiếng lại đụng phải máy hút bụi. Vạn Uyển kêu lên một tiếng, đôi mắt rưng rưng nhìn tay Diệp Dực đang chắn ở cách nơi cô đụng vào một đoạn, vẻ mặt quái dị “Anh không ngờ em lại ngốc đến mức đụng phải chỗ ấy.”
Vạn Uyển che mặt, kiên quyết ngồi chồm hỗm xuống nhặt lại hộp ớt trên sàn.
Diệp Dực đứng ngay phía trên Vanjn Uyển, nắm tay ho nhẹ một tiếng “lấy được rồi thì đứng lên đi.”
Vạn Uyển vừa ngẩng đầu, quả nhiên từ góc độ này nhìn xuống không được hay lắm, mặt đỏ lựng luống cuống tay chân bò loạn. Đợi khi đứng lên mới phát hiện đã bò qua chỗ Diệp Dực.
Hối hận đã muộn rồi, Diệp Dực chống lên bếp, cười đến mức vai không ngừng run rẩy.
“Còn muốn ăn đậu phụ Ma Bà không.” Vạn Uyển ngượng quá hóa giận, lá gan không chỉ lớn hơn một chút, giọng nói cũng không chỉ lớn hơn một quãng.
Diệp Dực gật đầu, liếc mắt nhìn hộp ớt cay trong tay Vạn Uyển, khuôn mặt tươi cười bỗng cứng đờ “Em thích ăn cay à?”
Lúc này Vạn Uyển đã bắt đầu cắt đậu phụ, thủ pháp lóng ngóng khiến đậu phụ bị cắt xiên xẹo, nghe Diệp Dực nói thế thì giống như có thể ngửi thấy vị cay của đậu phụ Ma Bà, nuốt nước miếng rồi gật đầu thật mạnh “Em chỉ sợ nó không cay thôi.”
Đến khi Diệp Dực xoay lưng qua làm cá thì cả người đã cứng đờ.
Chờ tất cả vào vị trí rồi, Vạn Uyển phát hiện một chuyện vô cùng to lớn. Hai người lần đầu tiên phân công hợp tác, trên căn bản ngoài việc ăn ý không đánh nhau trong phòng bếp, cũng chưa có một chuyện nào là thuận lợi, cho nên cuối cùng khi Diệp Dực bưng ra canh đầu cá đã ninh xong cùng cá chép hấp, thì Vạn Uyển cầm hai chén không muốn nói lại thôi.
Diệp Dực nhất thời đen mặt, nhìn Vạn Uyển lần đầu tiên cảm giác mình thật là sống lại rồi, thế nhưng cũng có lúc bị tức đến mức không biết làm sao mở miệng, thở dài, Diệp Dực đi tới nhận lấy chén, múc canh cá vào bát rồi mới tiếp tục vào bếp nấu cơm.
Vạn Uyển đang bưng bát canh cảm thấy không biết làm sao, cô không thể xác định những chuyện hôm nay giữa cô và Diệp Dực có ý nghĩa gì chứ, đây là chứng minh anh và Lý Mạc Nhất không phải là tình nhân khiến mọi người hâm mộ sao?
Uống xong một bát canh, Diệp Dực vẫn chưa trở lại, bát canh cá của anh đã sớm nguội lạnh, thức ăn trên bàn cũng không còn kích thích vị giác như lúc mới vừa dọn ra nữa.
Vạn Uyển hơi chột dạ tiến tới bên cửa phòng bếp nhìn, phát hiện Diệp Dực đang chơi đùa với một lon nước sôi lớn ở đối diện, Diệp Dực quay đầu lại nhìn Vạn Uyển một cái, “Nếu đói bụng, thì đem món ăn hâm nóng lên lại ăn.”
Vạn Uyển lắc đầu, chỉ chỉ lon lớn của anh, “Làm cái gì vậy?”
“Nấu cơm”
Vạn Uyển nghi hoặc nhìn anh, “Quan báo tư thù sẽ bị đưa lên tòa án quân sự sao?”
“Hoặc là hâm nóng món ăn đi, hoặc là đi bộ hành quân đến quán ăn mua cơm.”
Sau đó Vạn Uyển liền yên lặng đi hâm nóng thức ăn.
Khi tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, Diệp Dực giống như là ảo thuật ở trong khoảng thời gian ngắn đã làm ra cơm.
Vạn Uyển tựa như nàng dâu nhỏ thêm cơm cho Diệp Dực, sau đó nhìn anh gắp cá cạo xương, một lần cũng không ngẩng đầu, không khí vẫn âm trầm nhưng đã khác với lần ăn cơm trước của hai người, Vạn Uyển lơ đãng liếc mắt nhìn cổ tay của mình, cũng không tệ lắm, chỗ thoa thuốc mỡ lâu dài có một vòng màu vàng sẫm, từng giây từng phút nhắc nhở Vạn Uyển người trước mặt không dễ chọc.
Diệp Dực mặc dù không ngẩng đầu nhưng nhất cử nhất động của Vạn Uyển anh đều rõ như lòng bàn tay, cô gắp thức ăn thận trọng, chiếc đũa rõ ràng có chút run rẩy khiến anh cũng biết cô đang sợ mình khiến anh cảm thấy chút ảo não vì mình không khống chế được tính khí cùng sức lực đã làm cô bị thương. Đang suy nghĩ, Vạn Uyển liền khom người mở nồi đất nhỏ có đậu phụ Ma Bà ra, hương vị hạt tiêu tản ra, Diệp Dực trước tiên giống như chim sợ cung tên đè tay Vạn Uyển xuống.
“Làm. . . . . . Làm gì!” Vạn Uyển cũng bị hù sợ, trước tiên liền giơ đũa lên đối diện Diệp Dực, chốc lát, cô liền đối với động tác này của mình mà hối hận, Diệp Dực dựa vào phản ứng huấn luyện của bản thân, nhanh chóng nhưng mãnh liệt bắt được tay Vạn Uyển vặn về phía sau. Vạn Uyển cảm thấy nếu không hô ngừng, cuộc sống về sau thì phải bó thạch cao rồi, “Diệp Dực! Em là Vạn Uyển! !”
Hai người liền dừng hình ở động tác này, nồi đất nhỏ đậu phụ Ma Bà trên bàn rầm một cái rơi xuống đất.
Có lúc, kịch tính chính là chuyện xảy ra trong nháy mắt như vậy.
Vạn Uyển lúc này bị Diệp Dực dùng thế Cầm Nã Thủ bắt lấy, mặc dù không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng mà sau khi nghe được anh hắt hơi và hít thở lại cảm thấy rất đáng thương. {Hana: Cầm nã thủ là phép đánh bằng mười ngón tay. Khác với chỉ công khi đánh phải giương thẳng ngón tay ra, trong phép đánh cầm nã thủ, ngón tay phải khum lại. Yếu chỉ của cầm nã thủ thu gọn trong tám chữ: câu, giật, buông, bắt, chộp, điểm, khóa, đẩy. Ba chữ cầm nã thủ có nghĩa đơn giản là thủ pháp sử dụng mười ngón tay để bắt giữ, vô hiệu hóa một người đang đánh với mình.}
Diệp Dực buông lỏng Vạn Uyển ra, quay lưng lại hắt hơi một cái.
Vạn Uyển nhìn đậu phụ Ma Bà trên đất một chút, lại nhìn bát cá chép hấp nằm ở trên bàn ăn cười đến độ không thể kiềm chế, “Thủ trưởng, thủ trưởng, em bảo đảm chuyện xảy ra hôm nay chỉ có anh biết em biết, trời mới biết.” Diệp Dực lại có thể dị ứng với hạt tiêu, thật là quá thần kỳ, rất mất hình tượng a.
Đợi Diệp Dực không hắt hơi nữa thì Vạn Uyển đã dọn xong sàn nhà, mở cửa sổ trong phòng khách ra, xoay người thấy anh đang ôm ống khăn giấy hình con gấu nhỏ của mình, tư thế rút khăn giấy vừa chính quy vừa bi phẫn, uất ức bất đắc dĩ ngồi chồm hỗm trên sàn nhà, cách xa phòng ăn.
Vạn Uyển nén cười, cảm thấy Diệp Dực thật là vô địch.
“Thủ trưởng, chúng ta còn tiếp tục ăn cơm không?”
Diệp thủ trưởng từ trong ánh mắt của cô nhìn thấu chế nhạo, đứng dậy nhìn đồng hồ chim cuốc treo trên tường một chút, tùy tiện lăn qua lăn lại mà đã hơn chín giờ. Diệp Dực đi về phía bàn ăn sau đó bất đắc dĩ nói với Vạn Uyển “Chúng ta đi ăn đêm.”
Vạn Uyển cũng biết chuyện bữa ăn tối như vậy tan vỡ rồi, canh cá trên bàn vẫn nóng hổi gần như khiến Vạn Uyển sắp thèm chết rồi, tại sao trước kia tiếp xúc nhiều cô nàng như vậy, lại không có ai nói cho cô biết Diệp Dực là một người biết làm cơm.
Diệp Dực có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, khoảng hơn chín giờ, phát nếu không phải là giải trí nghệ thuật tổng hợp thì chính là phim thần tượng cẩu huyết, mới đầu Vạn Uyển khinh bỉ vô hạn đối với sự nhàm chán của anh, chút báu vật tốt như vậy, ghế sa lon chỉ có thể nhét vào một người cũng đã nhường rồi, anh còn không hài lòng như vậy. Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng lúc thấy Diệp Dực nhíu mày hỏi Vạn Uyển “Có chuyện gì sao”, thì Vạn cô nương vẫn lựa chọn ngồi sàn nhà.
Nữ chính trong phim truyền hình đau khổ vì tình, giống vô vàn cô nàng khác bỗng phát hiện mình mang thai, sau đó không đề phòng cứ thế đi làm rồi lại không may bị đụng phải.
Đôi mắt Vạn Uyển đẫm lệ mơ màng nhìn nữ chính được nam chính ôm vào trong lòng, tỉnh cảm này giống như sau mưa có thể nhìn thấy cầu vồng vậy
Diệp Dực nhìn da gà nổi đầy trên mu bàn tay của mình, nhíu mày một cái, “Cô ta là cố ý sao?”
“Dĩ nhiên không phải!” Vạn Uyển xua xua tay, bắt đầu truyền thụ cho Diệp Dực kịch tính tình cảm trong phim thần tượng, nói xong phát hiện ánh mắt người nào đó càng lúc càng mở lớn, hoàn toàn không nghe, Vạn Uyển có chút khó xử và bắt đầu đổi đài, “Anh thích xem tiết mục gì?”
“Loại như chiến tranh, quân sự.”
Vạn Uyển linh quang chợt lóe, chuyển đến một đài phát XX chuyên phát tin tức về bộ đội đặc chủng, “Cái này như thế nào?”
Chỉ vài phút sau Vạn Uyển cảm thấy đáng lẽ vừa rồi nên chuyển một kênh phim tình cảm thời kỳ dân quốc còn hay hơn, trên tv người nào đó nhìn rất bẩn thỉu, mỗi tập cũng hơn bốn mươi phút, ngoài thời gian quảng cáo thì chỉ toàn thấy người ngã sóng xoài thôi.
“Thủ trưởng, chỉ một phim truyền hình mà thôi, chúng ta có thể đừng bắt bẻ như vậy được không?”
Diệp Dực nhấp một ngụm trà lài được Vạn Uyển pha, sau đó ghét bỏ đặt sang bên cạnh, chỉ vào diễn viên đang liều mạng lắp súng trên tivi “Làm lính mà như thế thì chỉ như tân binh chuyên dọn vệ sinh thôi.”
“Phim này vẫn có đoạn xem được mà, anh xem cục diện chiến đấu nhìn cũng không tệ lắm mà.”
“Đúng” Diệp Dực gật đầu, “Trường hợp này nếu như để Tả Diệc nhìn thấy, anh đoán chừng TV đã không còn rồi.”
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Vạn Uyển cầm chìa khóa nhà, móc chút tiền lẻ nhét vào túi, cuối cùng vẫn không quên đem tiền mua nhiều thức ăn cho Diệp Dực, “Thủ trưởng, em đi ra ngoài ăn bữa khuya, trễ như thế nếu ngài không trở về sẽ phải ngủ ngoài trời rồi.”
Diệp Dực có thâm ý khác nhìn Vạn Uyển một cái, đợi đến lúc cô muốn đóng cửa mới ra cửa.
Sắc trời đã rất tối rồi, nhưng cách tiểu khu hai đường phố chính là khu chợ náo nhiệt nhất, gần như món ăn vặt gì cũng có bán, đây cũng là một trong những lý do ban đầu cô lựa chọn ở nơi này. Diệp Dực đi ở phía trước, đã đổi một bộ quần áo khác, Vạn Uyển có lúc cảm giác mình đoán như thần, lần trước vội vội vàng vàng mang bọc lớn bọc nhỏ từ Bắc Kinh đến nhưng không hiểu sao vẫn lấy thêm một bộ của Tiếu Tồn Chi cho Diệp Dực mặc, cũng không lo phải trả lại thế nào.
Đèn đường trên đường phố đã lâu không ai sửa chửa, sáng một cái rồi tắt phụt, Diệp Dực mặc một bộ đen, đi ở dưới đèn đường như vậy nhưng vẫn không che lấp được khí chất của anh. Vạn Uyển nghĩ như vậy, liền bật cười hì hì.
Diệp Dực kỳ quái nhìn cô một cái, “Cười cái gì?”
Vạn Uyển chạy mấy bước đuổi theo bước chân của anh, “Không có gì, cảm thấy anh không mặc quân trang thật không quen.”
Diệp Dực gật đầu một cái miễn bàn luận, ngược lại khiến Vạn Uyển cảm giác mình rất giống một bà dì cố chấp mặc đồng phục.
“A này, thủ trưởng, chúng ta đi ăn cái đó đi?”
Diệp Dực dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn Vạn Uyển bên cạnh quấn hai vòng khăn quàng cổ, trong mắt chợt lóe lên tia gian xảo, “Ăn cái gì thời gian dài nhất?”
“Đó đương nhiên là xâu nướng mà” Vạn Uyển có vẻ hơi hưng phấn, “Tôm càng rất thơm!”
Diệp Dực tay chọc vào trong túi quần, gật đầu một cái, “Vậy ăn cái này đi.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Vạn Uyển đột nhiên dừng lại, “Ai! Em không thể ăn cái đó!”
Diệp Dực híp mắt, giống như hồ ly chỉ chờ con mồi vào động, thanh âm cũng hấp dẫn hơn mấy phần so với bình thường “Tại sao không thể?”
“Vì ít nhất là ăn đến rạng sáng rồi, thủ trưởng ngài sẽ không về được rồi.”
Diệp Dực khẽ cười một tiếng, kéo chặt khăn quàng cổ của Vạn Uyển, “Chính là không muốn trở về.”
Người nào đó nói còn chưa khỏi bệnh, muốn ăn cá để bồi bổ thân thể, trước khuôn mặt đầy đau khổ của đầu bếp Vạn Uyển vẫn mạnh mẽ chỉ huy chọn con lớn nhất.
Mắt thấy đã đến giờ cơm, Diệp Dực vẫn tựa người trên sô pha nhỏ ở phòng khách, mặt không đổi sắc đọc tạp chí, hoàn toàn không muốn giúp đỡ, Vạn Uyển chỉ nghĩ tới thôi đã đau lòng muốn chết. Thử ghé đầu ra thăm dò bên ngoài “Thủ trưởng, ngài muốn ăn chút gì không?”
Diệp Dực không thèm ngẩng đầu nói “Cá.”
Đến lúc này Vạn Uyển thật sự đang cố gắng nén cảm giác xúc động muốn ném dao ra ngoài, vẻ mặt vẫn giữ vững sự tôn trọng đúng đắn “Thủ trưởng, con cá đó vẫn còn sống, nếu không hay đợi nó chết rồi em lại bảo người ta hầm đưa qua cho ngài nhé?”
Diệp Dực gấp tờ báo lại, nội dung bên trong khiến anh khó chịu, tiện tay mở TV “Lật mang cá, chặt.”
Khóe mắt Vạn Uyển thấy con cá xinh đẹp trong bồn lật người không khỏi rùng mình một cái, cầm chặt dao đi đến bồn rửa, tay vừa đưa vào, con cá khẽ quẫy, Vạn Uyển hoảng sợ co rụt lùi lại phía sau. Sau lưng có một bàn tay kéo Vạn Uyển lùi ra, sau đó đưa tay nhấc con cá trong bồn ra ngoài “Biết đánh vảy cá không?”
Vạn Uyển ngu ngơ lắc đầu, muốn chui khỏi vòng tay Diệp Dực, có điều sau lần dạy dỗ lần trước Diệp Dực đã rất phòng bị, dù Vạn Uyển đi hướng nào, chui chỗ nào đều không có cách nào thoát ra được.
“Hoặc là học, hoặc em tự mình ra tay.” Diệp Dực khinh bỉ nhìn Vạn Uyển, cầm tay cô bắt đầu đánh vảy cá.
Tay Vạn Uyển đúng là yếu, nhìn con cá giãy dụa trên thớt bỗng cảm thấy buồn nôn, Vạn Uyển không nhịn được ho thành tiếng. Diệp Dực ngừng động tác, buông eo cô ra, khẽ nâng cằm cô lên thấy hai mắt đỏ bừng và khuôn mặt nhăn nhúm, bĩu môi, nhìn lại con cá đã đánh vảy được một nửa “Anh còn muốn ăn đậu phụ Ma Bà.” {Hana: Đậu phụ Ma Bà là món ăn Tứ Xuyên ^^}
Vạn Uyển nghe thấy câu này giống như được ban lệnh đặc xá vội lao ra ngoài, bộp một tiếng lại đụng phải máy hút bụi. Vạn Uyển kêu lên một tiếng, đôi mắt rưng rưng nhìn tay Diệp Dực đang chắn ở cách nơi cô đụng vào một đoạn, vẻ mặt quái dị “Anh không ngờ em lại ngốc đến mức đụng phải chỗ ấy.”
Vạn Uyển che mặt, kiên quyết ngồi chồm hỗm xuống nhặt lại hộp ớt trên sàn.
Diệp Dực đứng ngay phía trên Vanjn Uyển, nắm tay ho nhẹ một tiếng “lấy được rồi thì đứng lên đi.”
Vạn Uyển vừa ngẩng đầu, quả nhiên từ góc độ này nhìn xuống không được hay lắm, mặt đỏ lựng luống cuống tay chân bò loạn. Đợi khi đứng lên mới phát hiện đã bò qua chỗ Diệp Dực.
Hối hận đã muộn rồi, Diệp Dực chống lên bếp, cười đến mức vai không ngừng run rẩy.
“Còn muốn ăn đậu phụ Ma Bà không.” Vạn Uyển ngượng quá hóa giận, lá gan không chỉ lớn hơn một chút, giọng nói cũng không chỉ lớn hơn một quãng.
Diệp Dực gật đầu, liếc mắt nhìn hộp ớt cay trong tay Vạn Uyển, khuôn mặt tươi cười bỗng cứng đờ “Em thích ăn cay à?”
Lúc này Vạn Uyển đã bắt đầu cắt đậu phụ, thủ pháp lóng ngóng khiến đậu phụ bị cắt xiên xẹo, nghe Diệp Dực nói thế thì giống như có thể ngửi thấy vị cay của đậu phụ Ma Bà, nuốt nước miếng rồi gật đầu thật mạnh “Em chỉ sợ nó không cay thôi.”
Đến khi Diệp Dực xoay lưng qua làm cá thì cả người đã cứng đờ.
Chờ tất cả vào vị trí rồi, Vạn Uyển phát hiện một chuyện vô cùng to lớn. Hai người lần đầu tiên phân công hợp tác, trên căn bản ngoài việc ăn ý không đánh nhau trong phòng bếp, cũng chưa có một chuyện nào là thuận lợi, cho nên cuối cùng khi Diệp Dực bưng ra canh đầu cá đã ninh xong cùng cá chép hấp, thì Vạn Uyển cầm hai chén không muốn nói lại thôi.
Diệp Dực nhất thời đen mặt, nhìn Vạn Uyển lần đầu tiên cảm giác mình thật là sống lại rồi, thế nhưng cũng có lúc bị tức đến mức không biết làm sao mở miệng, thở dài, Diệp Dực đi tới nhận lấy chén, múc canh cá vào bát rồi mới tiếp tục vào bếp nấu cơm.
Vạn Uyển đang bưng bát canh cảm thấy không biết làm sao, cô không thể xác định những chuyện hôm nay giữa cô và Diệp Dực có ý nghĩa gì chứ, đây là chứng minh anh và Lý Mạc Nhất không phải là tình nhân khiến mọi người hâm mộ sao?
Uống xong một bát canh, Diệp Dực vẫn chưa trở lại, bát canh cá của anh đã sớm nguội lạnh, thức ăn trên bàn cũng không còn kích thích vị giác như lúc mới vừa dọn ra nữa.
Vạn Uyển hơi chột dạ tiến tới bên cửa phòng bếp nhìn, phát hiện Diệp Dực đang chơi đùa với một lon nước sôi lớn ở đối diện, Diệp Dực quay đầu lại nhìn Vạn Uyển một cái, “Nếu đói bụng, thì đem món ăn hâm nóng lên lại ăn.”
Vạn Uyển lắc đầu, chỉ chỉ lon lớn của anh, “Làm cái gì vậy?”
“Nấu cơm”
Vạn Uyển nghi hoặc nhìn anh, “Quan báo tư thù sẽ bị đưa lên tòa án quân sự sao?”
“Hoặc là hâm nóng món ăn đi, hoặc là đi bộ hành quân đến quán ăn mua cơm.”
Sau đó Vạn Uyển liền yên lặng đi hâm nóng thức ăn.
Khi tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, Diệp Dực giống như là ảo thuật ở trong khoảng thời gian ngắn đã làm ra cơm.
Vạn Uyển tựa như nàng dâu nhỏ thêm cơm cho Diệp Dực, sau đó nhìn anh gắp cá cạo xương, một lần cũng không ngẩng đầu, không khí vẫn âm trầm nhưng đã khác với lần ăn cơm trước của hai người, Vạn Uyển lơ đãng liếc mắt nhìn cổ tay của mình, cũng không tệ lắm, chỗ thoa thuốc mỡ lâu dài có một vòng màu vàng sẫm, từng giây từng phút nhắc nhở Vạn Uyển người trước mặt không dễ chọc.
Diệp Dực mặc dù không ngẩng đầu nhưng nhất cử nhất động của Vạn Uyển anh đều rõ như lòng bàn tay, cô gắp thức ăn thận trọng, chiếc đũa rõ ràng có chút run rẩy khiến anh cũng biết cô đang sợ mình khiến anh cảm thấy chút ảo não vì mình không khống chế được tính khí cùng sức lực đã làm cô bị thương. Đang suy nghĩ, Vạn Uyển liền khom người mở nồi đất nhỏ có đậu phụ Ma Bà ra, hương vị hạt tiêu tản ra, Diệp Dực trước tiên giống như chim sợ cung tên đè tay Vạn Uyển xuống.
“Làm. . . . . . Làm gì!” Vạn Uyển cũng bị hù sợ, trước tiên liền giơ đũa lên đối diện Diệp Dực, chốc lát, cô liền đối với động tác này của mình mà hối hận, Diệp Dực dựa vào phản ứng huấn luyện của bản thân, nhanh chóng nhưng mãnh liệt bắt được tay Vạn Uyển vặn về phía sau. Vạn Uyển cảm thấy nếu không hô ngừng, cuộc sống về sau thì phải bó thạch cao rồi, “Diệp Dực! Em là Vạn Uyển! !”
Hai người liền dừng hình ở động tác này, nồi đất nhỏ đậu phụ Ma Bà trên bàn rầm một cái rơi xuống đất.
Có lúc, kịch tính chính là chuyện xảy ra trong nháy mắt như vậy.
Vạn Uyển lúc này bị Diệp Dực dùng thế Cầm Nã Thủ bắt lấy, mặc dù không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng mà sau khi nghe được anh hắt hơi và hít thở lại cảm thấy rất đáng thương. {Hana: Cầm nã thủ là phép đánh bằng mười ngón tay. Khác với chỉ công khi đánh phải giương thẳng ngón tay ra, trong phép đánh cầm nã thủ, ngón tay phải khum lại. Yếu chỉ của cầm nã thủ thu gọn trong tám chữ: câu, giật, buông, bắt, chộp, điểm, khóa, đẩy. Ba chữ cầm nã thủ có nghĩa đơn giản là thủ pháp sử dụng mười ngón tay để bắt giữ, vô hiệu hóa một người đang đánh với mình.}
Diệp Dực buông lỏng Vạn Uyển ra, quay lưng lại hắt hơi một cái.
Vạn Uyển nhìn đậu phụ Ma Bà trên đất một chút, lại nhìn bát cá chép hấp nằm ở trên bàn ăn cười đến độ không thể kiềm chế, “Thủ trưởng, thủ trưởng, em bảo đảm chuyện xảy ra hôm nay chỉ có anh biết em biết, trời mới biết.” Diệp Dực lại có thể dị ứng với hạt tiêu, thật là quá thần kỳ, rất mất hình tượng a.
Đợi Diệp Dực không hắt hơi nữa thì Vạn Uyển đã dọn xong sàn nhà, mở cửa sổ trong phòng khách ra, xoay người thấy anh đang ôm ống khăn giấy hình con gấu nhỏ của mình, tư thế rút khăn giấy vừa chính quy vừa bi phẫn, uất ức bất đắc dĩ ngồi chồm hỗm trên sàn nhà, cách xa phòng ăn.
Vạn Uyển nén cười, cảm thấy Diệp Dực thật là vô địch.
“Thủ trưởng, chúng ta còn tiếp tục ăn cơm không?”
Diệp thủ trưởng từ trong ánh mắt của cô nhìn thấu chế nhạo, đứng dậy nhìn đồng hồ chim cuốc treo trên tường một chút, tùy tiện lăn qua lăn lại mà đã hơn chín giờ. Diệp Dực đi về phía bàn ăn sau đó bất đắc dĩ nói với Vạn Uyển “Chúng ta đi ăn đêm.”
Vạn Uyển cũng biết chuyện bữa ăn tối như vậy tan vỡ rồi, canh cá trên bàn vẫn nóng hổi gần như khiến Vạn Uyển sắp thèm chết rồi, tại sao trước kia tiếp xúc nhiều cô nàng như vậy, lại không có ai nói cho cô biết Diệp Dực là một người biết làm cơm.
Diệp Dực có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, khoảng hơn chín giờ, phát nếu không phải là giải trí nghệ thuật tổng hợp thì chính là phim thần tượng cẩu huyết, mới đầu Vạn Uyển khinh bỉ vô hạn đối với sự nhàm chán của anh, chút báu vật tốt như vậy, ghế sa lon chỉ có thể nhét vào một người cũng đã nhường rồi, anh còn không hài lòng như vậy. Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng lúc thấy Diệp Dực nhíu mày hỏi Vạn Uyển “Có chuyện gì sao”, thì Vạn cô nương vẫn lựa chọn ngồi sàn nhà.
Nữ chính trong phim truyền hình đau khổ vì tình, giống vô vàn cô nàng khác bỗng phát hiện mình mang thai, sau đó không đề phòng cứ thế đi làm rồi lại không may bị đụng phải.
Đôi mắt Vạn Uyển đẫm lệ mơ màng nhìn nữ chính được nam chính ôm vào trong lòng, tỉnh cảm này giống như sau mưa có thể nhìn thấy cầu vồng vậy
Diệp Dực nhìn da gà nổi đầy trên mu bàn tay của mình, nhíu mày một cái, “Cô ta là cố ý sao?”
“Dĩ nhiên không phải!” Vạn Uyển xua xua tay, bắt đầu truyền thụ cho Diệp Dực kịch tính tình cảm trong phim thần tượng, nói xong phát hiện ánh mắt người nào đó càng lúc càng mở lớn, hoàn toàn không nghe, Vạn Uyển có chút khó xử và bắt đầu đổi đài, “Anh thích xem tiết mục gì?”
“Loại như chiến tranh, quân sự.”
Vạn Uyển linh quang chợt lóe, chuyển đến một đài phát XX chuyên phát tin tức về bộ đội đặc chủng, “Cái này như thế nào?”
Chỉ vài phút sau Vạn Uyển cảm thấy đáng lẽ vừa rồi nên chuyển một kênh phim tình cảm thời kỳ dân quốc còn hay hơn, trên tv người nào đó nhìn rất bẩn thỉu, mỗi tập cũng hơn bốn mươi phút, ngoài thời gian quảng cáo thì chỉ toàn thấy người ngã sóng xoài thôi.
“Thủ trưởng, chỉ một phim truyền hình mà thôi, chúng ta có thể đừng bắt bẻ như vậy được không?”
Diệp Dực nhấp một ngụm trà lài được Vạn Uyển pha, sau đó ghét bỏ đặt sang bên cạnh, chỉ vào diễn viên đang liều mạng lắp súng trên tivi “Làm lính mà như thế thì chỉ như tân binh chuyên dọn vệ sinh thôi.”
“Phim này vẫn có đoạn xem được mà, anh xem cục diện chiến đấu nhìn cũng không tệ lắm mà.”
“Đúng” Diệp Dực gật đầu, “Trường hợp này nếu như để Tả Diệc nhìn thấy, anh đoán chừng TV đã không còn rồi.”
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Vạn Uyển cầm chìa khóa nhà, móc chút tiền lẻ nhét vào túi, cuối cùng vẫn không quên đem tiền mua nhiều thức ăn cho Diệp Dực, “Thủ trưởng, em đi ra ngoài ăn bữa khuya, trễ như thế nếu ngài không trở về sẽ phải ngủ ngoài trời rồi.”
Diệp Dực có thâm ý khác nhìn Vạn Uyển một cái, đợi đến lúc cô muốn đóng cửa mới ra cửa.
Sắc trời đã rất tối rồi, nhưng cách tiểu khu hai đường phố chính là khu chợ náo nhiệt nhất, gần như món ăn vặt gì cũng có bán, đây cũng là một trong những lý do ban đầu cô lựa chọn ở nơi này. Diệp Dực đi ở phía trước, đã đổi một bộ quần áo khác, Vạn Uyển có lúc cảm giác mình đoán như thần, lần trước vội vội vàng vàng mang bọc lớn bọc nhỏ từ Bắc Kinh đến nhưng không hiểu sao vẫn lấy thêm một bộ của Tiếu Tồn Chi cho Diệp Dực mặc, cũng không lo phải trả lại thế nào.
Đèn đường trên đường phố đã lâu không ai sửa chửa, sáng một cái rồi tắt phụt, Diệp Dực mặc một bộ đen, đi ở dưới đèn đường như vậy nhưng vẫn không che lấp được khí chất của anh. Vạn Uyển nghĩ như vậy, liền bật cười hì hì.
Diệp Dực kỳ quái nhìn cô một cái, “Cười cái gì?”
Vạn Uyển chạy mấy bước đuổi theo bước chân của anh, “Không có gì, cảm thấy anh không mặc quân trang thật không quen.”
Diệp Dực gật đầu một cái miễn bàn luận, ngược lại khiến Vạn Uyển cảm giác mình rất giống một bà dì cố chấp mặc đồng phục.
“A này, thủ trưởng, chúng ta đi ăn cái đó đi?”
Diệp Dực dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn Vạn Uyển bên cạnh quấn hai vòng khăn quàng cổ, trong mắt chợt lóe lên tia gian xảo, “Ăn cái gì thời gian dài nhất?”
“Đó đương nhiên là xâu nướng mà” Vạn Uyển có vẻ hơi hưng phấn, “Tôm càng rất thơm!”
Diệp Dực tay chọc vào trong túi quần, gật đầu một cái, “Vậy ăn cái này đi.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Vạn Uyển đột nhiên dừng lại, “Ai! Em không thể ăn cái đó!”
Diệp Dực híp mắt, giống như hồ ly chỉ chờ con mồi vào động, thanh âm cũng hấp dẫn hơn mấy phần so với bình thường “Tại sao không thể?”
“Vì ít nhất là ăn đến rạng sáng rồi, thủ trưởng ngài sẽ không về được rồi.”
Diệp Dực khẽ cười một tiếng, kéo chặt khăn quàng cổ của Vạn Uyển, “Chính là không muốn trở về.”