Nhất Kiến Chung Tình

Chương 10

Dịch: Cà Chua Ép

 

Vì con gái, một Triệu Tuyết Nhã nhiều năm không trở về nước bèn vượt ngàn dặm bay về Đà Loan.

 

Nhìn thấy em gái trở về, Triệu Man Nhã vô cùng kinh ngạc.

 

“Con gái của em đã gây ra chuyện kinh thiên động địa!!!” Triệu Man Nhã hừm một tiếng, “Chị nghĩ nó không có mặt mũi nào nói với em đâu, một cô gái gia đình thượng lưu có gia giáo tuyệt đối sẽ không ra làm loại chuyện đó.”

 

“Chị, em biết cả rồi. Chuyện này cứ để em lo đi.”

 

Triệu Tuyết Nhã nhàn nhạt trả lời. Chị của cô một chút cũng không thay đổi, vẫn cứng rắn mạnh mẽ như thế, vốn hy vọng rằng Noãn Noãn có thể trải qua một cuộc sống bình thường bên cạnh chị ấy, hiện tại nghĩ lại, nếu như Noãn Noãn cùng cô trải qua những ngày phiêu dạt nơi xứ người, có lẽ cũng không phải là chuyện xấu.

 

“Em giải quyết ra sao?” Triệu Man Nhã nghi ngờ nhìn cô, cô em gái ngay từ lúc trẻ đã gây chuyện ly hôn, bà không tin nó có bản lĩnh gì.

 

Triệu Tuyết Nhã mỉm cười bình thản, “Để em gặp thầy giáo của Noãn Noãn trước, em muốn biết suy nghĩ của anh ta.”

 

Suy cho cùng cô đã sống ở nước ngoài nhiều năm, tư tưởng cũng thoáng hơn, cũng sẽ không mặc định rằng tình yêu thầy trò là loại quan hệ gì gê gớm đáng khinh cả.

 

“Cho dù em có hiểu như thế nào, thì chị cũng sẽ không đồng ý loại chuyện hoang đường này đâu.” Triệu Man Nhã cau mày, ngữ khí đầy phẫn nộ, “Cậu ta lớn hơn Noãn Noãn đến mười bốn tuổi, em đồng ý gả con gái cưng của mình cho một người đàn ông lớn tuổi như thế sao?”

 

Triệu Tuyết Nhã dở khóc dở cười nhìn chị gái mình.

 

Chị gái cô không hề biết rằng, bạn trai ở Pháp của cô thậm chí còn lớn hơn cô mười lăm tuổi, cô không cho rằng tuổi tác là lý do cản trở tình yêu nam nữ.

 

Vì thế, cô lên lầu, mở cánh cửa căn phòng đã cấm túc con gái mình, nhìn thấy gương mặt không còn chút sức sống của nó, lòng cô bỗng đau đớn vô cùng.

 

Nếu cô không trở lại đây, có phải Noãn Noãn cũng sẽ chết trong căn phòng ư?

 

Cô đột nhiên cảm thấy vô cùng bất mãn.

 

Chị sao có thể quá đáng như thế chứ? Noãn Noãn chỉ là một đứa trẻ ngây thơ, cần được yêu thương nuông chiều, cho dù phạt nó, cũng đâu cần thiết đến mức này?

 

“Mẹ——” Noãn Noãn ngây ngốc ngồi một chỗ, không dám tin vào mắt mình.

 

Mẹ thật sự trở về rồi, cô còn cho rằng mẹ chỉ là dỗ cô qua điện thoại mà thôi.

 

Không ngờ, mẹ thật sự đã vì cô mà trở lại nơi này.

 

****

 

Cao Thành yên tĩnh ngồi một góc trong quán cà phê, đây là góc yên tĩnh nhất nơi này, rất phù hợp để tĩnh tâm suy nghĩ.

 

Nửa tiếng trước anh mới nhận được điện thoại của Noãn Noãn, nói mẹ của cô đã về nước rồi, muốn cùng anh gặp mặt một lần.

 

Trong thời gian chờ đợi Noãn Noãn và mẹ cô đến, anh không hút thuốc, ngược lại lại uống đến hai tách cà phê đen, thế nhưng tâm trạng vẫn không tài nào bình tĩnh được.

 

Mẹ của Noãn Noãn rốt cuộc là người như thế nào?

 

Có phải cũng giống y như dì của Noãn Noãn sao?

 

Bà liệu có chấp nhận cho anh ở bên cạnh Noãn Noãn không?

 

Tất cả anh đều không biết.

 

“Thầy——”

 

Tiếng nói mềm nhẹ đầy kích động của Noãn Noãn truyền đến tai, anh lập tức đứng dậy. Bất luận đối phương là người như thế nào, thì bà cũng là mẹ của Noãn Noãn, cũng chính là bậc trưởng bối anh nên kính trọng.

 

“Xin chào, tôi là Cao Thành——”

 

Triệu Tuyết Nhã ngạc nhiên nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, gương mặt anh ta vô cùng quen thuộc, có một loại cảm giác đã từng quen biết thoáng qua…

 

Cao Thành trong nhất thời không chớp mắt nhìn người phụ nữ trung niên xinh đẹp trước mặt,. Gương mặt xinh đẹp quen thuộc kia với bộ dạng hoảng loạn ở đồn cảnh sát, cả đời này anh không thể nào quên.

 

“Thầy, mẹ….. hai người làm sao vậy?”

 

Noãn Noãn nhìn hai người đối diện nhau, không hiểu gì cả. mẹ sao lại nhìn chăm chăm Cao Thành như thế?

 

“Noãn Noãn, vị này là mẹ em?” Cao Thành hỏi Noãn Noãn, nhưng anh lại không nhìn cô, ngược lại chỉ một mực nhìn chăm chăm Triệu Tuyết Nhã.

 

“Đúng vậy, đây là mẹ em!” Noãn Noãn mỉm cười nói, “Vừa trẻ trung vừa xinh đẹp đúng không?”

 

Cao Thành nhìn Triệu Tuyết Nhã một lúc lâu, sau cùng mới lấy hóa đơn, trên mặt không chút biểu tình gì bước qua hai mẹ con cô, rời khỏi quán cà phê.

 

“Thầy!!!” Noãn Noãn mơ hồ. Chuyện gì đã xảy ra? Vẫn chưa nói với nhau lời nào, anh sao có thể bỏ đi như vậy chứ?

 

Cô vội muốn đuổi theo anh, lại bị Triệu Tuyết Nhã kéo lại.

 

“Đừng đi….. Noãn Noãn…..” Triệu Tuyết Nhã thở gấp gáp, thần sắc lạ thường, cả người đều không được thoải mái.

 

“Mẹ!” Noãn Noãn đỡ mẹ đến ngồi bên sofa, “Mẹ, mẹ sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao? Thầy…anh ấy bình thường không có thất lễ như thế, mẹ hãy tha lỗi cho anh ấy, anh ấy nhất định là có nỗi khổ riêng nên mới như vậy…”

 

Sắc mặt của Triệu Tuyết Nhã vô cùng nhợt nhạt.

 

“Mẹ biết nỗi khổ tâm của cậu ấy.”

 

“Mẹ biết?” Cô càng lcus càng mơ hồ rồi.

 

Bọn họ chẳng phải là ngay cả nói chuyện cũng chưa nói qua hay sao? Tại sao mẹ lại biết nỗi khổ tâm của Cao Thành?

 

Triệu Tuyết Nhã khóe miệng khẽ run rẩy, “Vào một đêm mưa của mười hai năm trước, mẹ uống rượu say, lái xe tông vào mẹ cậu ấy, mẹ vĩnh viễn không thể quên được đôi mắt đầy phẫn hận của cậu ấy lúc đó, mà khi ấy, cậu ấy chỉ mới mười chín tuổi.”

 

…………….

 

Noãn Noãn đổ bệnh nặng, bệnh của cô đến thì nhanh, mà đi lại chậm, chỉ có bản thân cô biết, đó là tâm bệnh, tâm bệnh mới khiến cô đổ bệnh như thế, mới khiến cô bệnh mãi không lành.

 

Dù thế nào cô cũng không muốn khỏe lại nữa.

 

Tất cả đều không còn ý nghĩa gì nữa, ân oán giữa mẹ cô và Cao Thành nặng nề như thế, bọn họ làm sao có thể có kết quả tốt đẹp đây?

 

Ai có thể chấp nhận chuyện con gái của kẻ đã hại chết người thân của mình chứ?

 

Tại sao ông trời lại trêu đùa cô như thế chứ?

 

Đã cho cô hy vọng, lại nhẫn tâm dập tắt nó, còn cho cô một kết cục tàn nhẫn nhất, khiến bọn họ suốt kiếp này không thể gặp lại nhau nữa.

 

Tình yêu đầu đời của cô, đến đây đã chấm hết rồi… Cô đã không còn bất cứ lí do gì có thể để mình tiếp tục yêu anh nữa…

 

…….

 

Ngô Bồng Hoàn nhẹ bước vào phòng Noãn Noãn, cô có thể cảm nhận được bầu không khí u ám nơi này, cũng giống như tâm trạng lúc này của chủ nhân nó.

 

“Noãn Noãn, cô đến thăm em.”

 

Thật buồn cười, nhìn thấy tình địch của mình bị bệnh đến dạng này, cô vậy mà lại không thể nhẫn tâm được.

 

Sự tình trở nên như thế này, ngoài trừ cô hiệu trưởng ra, người nên vui mừng nhất lẽ ra phải là cô mới đúng chứ?

 

Thế nhưng cô lại không hề có cảm giác vui vẻ gì, ngược lại còn tự cảm thấy chán ghét suy nghĩ này của mình.

 

Nếu cô không phá hoại bọn họ thì tất cả đều tốt đẹp rồi, Triệu Tuyết Nhã sẽ không trở về đây, cũng sẽ không nhắc lại quá khứ không mấy tốt đẹp kia, vậy thì, đợi đến sau này hai người bọn họ ở bên nhau lại biết được, tất cả ân oán lúc xưa cũng không còn quan trọng nữa rồi.

 

“Cô…. Sao cô lại đến đây?” Noãn Noãn rất muốn ngồi dậy, thế nhưng không đủ sức, cô không chỉ sinh bệnh, mà còn nhiều ngày qua chưa ăn bất cứ gì.

 

“Đừng ngồi dậy, em cứ nằm yên đấy.” Ngô Bồng Hoàn vội đỡ Noãn Noãn nằm xuống, “Cô hiệu trưởng bảo cô đến thăm em, khuyên bảo em.”

 

“Vậy… cô ơi, cô đều biết cả rồi sao?” Noãn Noãn đáng thương nhìn cô, trong mắt rưng rưng, “Cô ơi, ông trời vì sao lại để em gặp anh ấy ở đảo Cát Bối? Nếu chúng em không thể có kết quả sau này, cớ sao lại còn cho chúng em gặp nhau?”

 

Nói xong, nước mắt liền chảy.

 

“Noãn Noãn, cô không thể nào trả lời em được.” Ngô Bồng Hoàn nhẹ nhầng lau đi nước mắt của cô. Cô gái này mới chỉ mừoi bảy tuổi lại vì yêu mà đau lòng, mà nỗi đau đó của cô, lại là vì thầy giáo của mình gây nên.

 

Cô không xứng làm giáo viên, cô không hề có một chút bao dung nào đối với học sinh của mình, cô vậy mà lại ghen tị với chính học sinh mình, vậy mà lại đi bức hại một Noãn Noãn đơn thuần chỉ vì quá yêu mà thôi…. Cô vừa đau đớn, vừa hổ thẹn nhắm chặt mắt.

 

“Noãn Noãn, Cao Thành phải đi rồi.”

 

Nghe được tin tức này khiến Noãn Noãn mở to mắt kinh ngạc, “Thầy phải đi? Anh ấy muốn đi đâu?”

 

“Cô chỉ biết anh ấy đặt vé máy bay rời khỏi Đài Loan lúc mười giờ tối, đến New Zealand, còn cụ thể sống ở đâu, cô cũng không rõ.”

 

Đây cũng là lí do khác khiến cô hối hận vô xùng, cô đích thực đã phá vỡ Cao Thành và Noãn Noãn, nhưng cô cũng đã gián tiếp bức anh rời đi.

 

“Mười giờ…” Noãn Noãn tự lẩm bẩm, nhìn lên đồng hồ đã tám giờ ba mươi rồi.

 

“Cô, xin hãy giúp em.” Sau khi suy nghĩ, cô quay lại kiên quyết nhìn Ngô Bồng Hoàn, “Cầu xin cô! Em cần phải đi gặp anh ấy một lần!”

 

……….

 

Đứng giữa sân bay, hành lý của Cao Thành đã kiểm tra rồi, nhưng lại không thể qua sự cố chấp của người thân, tất cả người nhà đều đến tiễn anh, ai ai trong Cao gia ở trong đại sảnh tầng hai của sân bay cũng đều khuyên can anh.

 

“Con, cái đứa nhỏ này, trở về chưa đến nửa năm, lại nhanh muốn rời đi rồi.” Cao Bách Minh rưng rưng nước mắt, đứa con này luôn khiến ông đau lòng nhất, con đường của nó nhất định sẽ gập ghềnh vô cùng.

 

Năm đó, tình cảm của nó đối với mẹ mình vô cùng sâu nặng, lại không may trong một đêm mưa, bị một người phụ nữ li hôn uống say gây tai nạn cướp đi mẹ của hai đứa con ông.

 

Về sau, đứa con trai út này của ông được học bổng đến Mĩ học kiến trúc, thành tích xuất sắc, liên tục đạt được nhiều giải kiến trúc sư, trở thành niềm tự hào của người Hoa, cũng khiến ông tin rằng nó đã vượt qua được nỗi đau buồn vì sự ra đi của mẹ.

 

Chẳng ai ngờ được, người bạn gái mà con trai ông yêu thương ——Y Thanh ngoan ngoãn dịu hiền, lại bị chính công trình mà chính tay con trai ông thiết kế cướp đi sinh mạng, nguyên nhân lúc đó cô ấy thay con trai ông mang thức ăn đến, cũng chính vì thế mà khiến nó tự trách không thôi.

 

Từ đó trở đi, đứa con trai ngoan của ông bắt đầu phiêu bạt muôn nơi, cũng không thiết kế nữa, ngẫu nhiên trở về Đài Loan, cũng lại vội vã rời đi.

 

Lần này thật không dễ dàng gì nó mới trở lại, cũng có ý định ở lại đây, không ngờ, lại rơi vào một tình yêu tồi tệ mà khiến nó rời đi.

 

Lẽ nào, đứa con này của ông đã bị số phận nguyền rủa rồi sao?

 

Con trai ông yêu một cô gái trong trường, mà mẹ của cô gái kia lại là người phụ nữ đã lái xe gây ra tai nạn thương tâm cho người vợ yêu quý của ông…. Đây chẳng phải là ông trời cố tình sắp đặt hay sao?

 

“Anh, thay em chăm sóc tốt cho cha.” Cao Thành nhìn người anh cả có khuôn mặt tựa anh, nhưng tuổi nay đã lớn rồi.

 

Những năm qua, anh chỉ vì bản thân mình mà rời xa quê hương, chưa từng hoàn thành trách nhiệm của một người con, tất cả mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều dựa vào anh cả.

 

“Thực ra, chú nhỏ à, chú nhất định phải đi sao?” Cao Uyển Chân lấy hết dũng khí nói thẳng, “Chú nên biết là, nếu chú đi rồi, Noãn Noãn nhất định cũng sẽ sống không nổi.”

 

Nhóm Lục Mộng của các cô đều đã đến thăm Noãn Noãn, sau khi biết được chuyện này, ngay cả cô cũng phải giật mình kinh ngạc.

 

Noãn Noãn cùng chú nhỏ yêu nhau, mà chú nhỏ của cô lại là thầu giáo của bọn họ… Trời đất ơi, thật sự là quá tuyệt vời rồi!!!!

 

Cô thật sự vô cùng khâm phục dũng khí theo đuổi tình yêu của Noãn Noãn, cũng nghĩ rằng chuyện thầy trò yêu nhau chả có gì là to tát, chú nhỏ cô không làm thầy giáo nữa là được chứ gì?

 

Chỉ là, mẹ của Noãn Noãn đã đâm chết bà của cô, chuyện này mới là vấn đề nan giải.

 

“Không được nói bậy!” Cao Vinh quở trách con gái.

 

Năm đó mẹ chết thảm, không ai có thể quên được, đặc biệt là em gái của bọn họ, đứa trẻ đó chỉ mới 13 tuổi đã mất đi sự chăm sóc của mẹ, nỗi đau này sao có thể dễ dàng quên kia chứ?

 

“Con chỉ là nói ra sự thật thôi…” Cao Uyển Chân sẵn sàng khiêu chiến với cha mình, không nhịn được vì chị em tốt của mình mà lên tiếng, “Noãn Noãn có gì sai chứ? Người mẹ kia của nó, ngay cả nó cũng hiếm khi nào gặp được, tại sao nó phải chịu trách nhiệm về những chuyện mẹ mình đã gây ra kia chứ? Nó như vậy đã quá đáng thương rồi!”

 

“Đừng nói nữa, Tiểu Chân.” Cao Kỳ vội kéo cháu gái về phía mình.

 

Cô có thể hiểu được lí do vì sao mà anh hai cô không thể không đi, cho dù anh hai cô có thể ở bên cạnh cô bé kia, thì bố của bọn họ liệu có thể chấp nhận một cô bé làm con dâu không?

 

Việc này là không có khả năng.

 

Ba an hem họ biết rõ, bố mẹ tình sâu nghĩa nặng, năm đó nếu không phải còn vướng bận ba đứa con thơ cần chăm sóc, bố họ đã sớm đi theo mẹ rồi.

 

Anh hai cô quyết định như thế này, nhất định trong lòng vô cùng đau khổ.

 

Anh ấy là một chàng trai vô cùng chân thật trong tình yêu, trước đây chỉ yêu mỗi một người bạn gái xấu số là Y Thanh, sau cái chết của cô ấy, thật không dễ dàng gì mới có một cô gái khác khiến anh rung động, thế nên, anh ấy nhất định là vô cùng chân thành.

 

Cho dù anh ấy không thể từ bỏ cô gái đó thì sao chứ? Anh ấy phải nghĩ đến cảm nhận của bố đã chứ, làm sao anh có thể đi yêu một người khiến bố anh chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy đau lòng rồi.

 

Haizz! Tình yêu…

 

Cô nén tiếng thở dài trong lòng, đôi khi, việc quyết định rời đi, chưa hẳn là vì hết yêu, có lúc là vì vạn bất đắc dĩ mà thôi… Cô bây giờ đã hiểu rồi…

 

“Đến giờ rồi!” Cao Bách Thông không muốn ngăn cản quyết định của con trai, bởi vì ông cũng không thể chắc chắn rằng mình có thể chấp nhận cô gái mà con trai ông đang yêu hay không.

 

Nếu đã như vậy, đau dài chi bằng đau ngắn, để tránh đêm dài lắm mộng, thôi thì ông cũng đành để dứa con này tạm thời rời khỏi Đài Loan, chữa trị vết thương lòng.

 

Đợi đến khi mọi chuyện qua đi, ông tin rằng con mình cũng sẽ nguôi ngoai. Năm đó khi cô bé Y Thanh hiền lành ấy mất, con ông chẳng phải cũng vực dậy được sao?

 

“Con đi đây, Ba à, ba nhớ phải giữ gìn sức khỏe!” Cao Thành khẽ nhắc nhở, lúc ánh mắt anh và anh cả giao nhau, anh biết rằng anh ấy nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ba mình, điều này khiến anh yên tâm rồi.

 

Nơi này đã không còn gì khiến anh lưu luyến nữa, ngoại trừ…

 

Trong đầu anh, hình ảnh một đôi mắt trong veo tựa nước hồ thu luôn nhìn anh bằng cái nhìn ấm áp, một thân ảnh nhỏ nhắn dịu dàng xinh đẹp tựa tinh linh bỗng lướt qua …

 

Không thể nghĩ đến cô nữa, cô mãi mãi là nỗi hổ thẹn trong kiếp này của anh, rời khỏi Đài Loan, rời khỏi mảnh đất cô đang sống, đây cũng chính là việc làm vô trách nhiệm nhất từ trước đến nay của anh…

 

Tình yêu và Tình thân – anh chỉ có thể chọn tình thân mà thôi, chọn cách xoa dịu trái tim đầy vết thương của ba, anh như vậy, sao còn tư cách để có thể nói yêu cô?

 

“Thầy ơi!….”

 

Thanh âm quen thuộc vang lên phút chốc khiến anh chấn động.

 

Tầm mắt của tất cả mọi người trong phút chốc đều dời về phía trước. Đại sảnh nơi xuất cảnh không quá lớn, tiếng gọi ấy vừa vang lên liền lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.

 

Noãn Noãn sắc mặt trắng bệt, thở hổn hển bước ra khỏi cầu thang cuốn tiến về phía Cao Thành. Cô bệnh nặng vẫn chưa khỏi hẳn, thân thể yếu ớt, nhưng Ngô Bồng Hoàn đứng bên cạnh cũng không thể nào đỡ nổi cô.

 

“Noãn Noãn!”, Cao Uyển Chân rất vui khi thấy bạn tốt đến. Cô vốn muốn từ từ thông báo cho Noãn Noãn biết, thế nhưng dưới lời thề của Lục Mộng, cô quyết định từ bỏ.

 

Bởi vì gặp… chi bằng đừng gặp!

 

Nếu để Noãn Noãn đến tiễn chú út của cô, chỉ càng khiến Noãn Noãn thêm đau lòng mà thôi, tận mắt nhìn người mình yêu ra đi, còn là rời xa mình mãi mãi, sao có thể không đau khổ được kia chứ?

 

“Thầy…!” Noãn Noãn đứng trước mặt anh, nặng nề thở dốc, những người lạ đứng xung quanh hai người, cũng có người nhà Cao Thành, thế nhưng trong mắt cô bây giờ, chỉ còn thấy anh mà thôi.

 

Cao Thành xót xa nhìn cô. Cô thật gầy, thật yếu ớt! mặc dù thời gian này anh cố ý không hỏi thăm gì về cô, thế nhưng lại không thể ngừng được tự mình lại tưởng tưởng thấy cô.

 

Anh đã từng nhìn thấy cô đau khổ, cô buồn tủi, cô yếu ớt,… mà cô… quả nhiên đúng như vậy, cô bé này thật ngốc, ngay cả bản thân mình cũng không biết chăm sóc cho tốt.

 

“Thầy, bài hát đó được hát như thế này…..”, cô thấp giọng, dịu dàng cất tiếng, “Người ta nói, trên thế gian này không có thần thoại, người ta nói mọi tình cảm đều chỉ là hư ảo…”, cô ngừng lại, mắt không hề chớp chăm chú nhìn anh, “thế nhưng em không cho là vậy, em vẫn tin tưởng rằng thế gian này có thần thoại, em vẫn tin rằng lựa chọn thế này là do bất đắc dĩ, nhưng tình cảm nhất định không phải là hư ảo…”

 

Lòng anh chấn động, cảm giác đau đớn lan tỏa khắp cơ thể.

 

Cô hiểu được nỗi khổ tâm của anh, thì ra cô đều hiểu được.

 

“Em nói có đúng không, thưa thầy?”, trong mắt tràn đầy nước mắt, môi run run nở nụ cười, “Em biết mình đã không còn đủ tư cách để yêu thầy nữa, nhưng em vẫn muốn nói với thầy rằng, em yêu thầy, em có thể đợi thầy năm năm, đợi đến lúc em thật sự trưởng thành rồi, đợi thầy và người nhà thầy chấp nhận tha thứ cho mẹ em, chúng ta liệu có thể gặp lại nhau không? Nếu năm năm sau, chuyện của chúng ta đã trở thành một câu chuyện cổ tích quá vãng, thầy tìm được người mà thầy yêu quý nhất trong đời, em cũng tìm được hạnh phúc của riêng em, vậy thì,… hãy quên đi câu chuyện thần thoại giữa chúng ta!”

 

Cao Thành chấn động nhìn cô.

 

Anh biết mình nên làm thế nào, anh biết mình nên lắc đầu cự tuyệt viễn cảnh sau này cô vẽ nên, chặt đứt mọi hy vọng của cô mới là điều tốt nhất cho cô.

 

Thế nhưng, anh thật sự không thể nào lắc đầu được.

 

“Chúng ta thật sự đã không còn một chút hy vọng nào nữa sao?”, nhìn thấy sự do dự của anh, Noãn Noãn chua xót hỏi anh, đồng thời nước mắt cũng không thể nào kìm lại được.

 

Xem ra cô vẫn là làm khó anh rồi…

 

“Khụ…” Cao Bách Thông nhẹ hắng giọng một tiếng, chậm rãi cất tiếng, “Con trai à, ba tuổi tác cũng lớn rồi, không muốn con đi quá xa, con vẫn là… ở lại đi!”

 

Lời của ông ngay lập tức khiến cho tất cả mọi người ai nấy đều không thể tin được. Nói như vậy là sao?

 

“Ba…..”, Cao Thành nhíu mày nhìn ba mình.

 

Nhìn thấy ba của Cao Thành, Noãn Noãn ngay lập tức trợn tròn mắt nhìn ông.

 

“Bác…..”

 

Đây chính là bác đưa thư thân quen với cô, người mà cô xem như ba của mình, lúc buồn bã cũng như đau lòng nhất cô vẫn thường tâm sự với ông.

 

Cao Bách Thông mỉm cười hiền từ nhìn cô. Đem mọi chuyện đau buồn nặng lòng trước đây buông bỏ, cảm giác lúc này mới thoải mái làm sao.

 

“Nha đầu, sự lương thiện của con đã mở ra cho con một con đường khác, con xác định không phải là vì mẹ mình mới đến đây nhận tội, mà chính là vì con, ta mới có thể tha thứ. Nếu như là vì người khác, vậy thì không cần thiết nữa.”

 

Ông không thể đổ lỗi cho cô bé này, mấy năm quen biết tâm sự cùng nhau nhiều chuyện, ông biết cô là một cô bé vừa nhiệt tình, lại vừa lương thiện, ông nghĩ, trên thế gian này sẽ không có một người nào thấu hiểu được sự cô đơn tội nghiệp suốt cả quãng đường trưởng thành của cô bé như người đưa thư già là ông đây.

 

Ông nhiều lần suy nghĩ rằng, nếu cô là con gái mình, ông sẽ không để cô sống một cuộc sống như vậy, nếu môn đăng hộ đối, ông thật sự muốn nhận cô làm con gái nuôi của mình.

 

Hôm nay thì cơ hội rốt cuộc cũng đã đến, nha đầu này không thể trở thành con gái ông, tại sao ông không mở rộng trái tim mình, đón nhận cô với tư cách là con dâu mình?

 

Mặc dù cô vẫn còn nhỏ, lại còn là bạn học với cháu gái Uyển Chân của ông, thế nhưng việc này thì có gì quan trọng, ngay cả ân oán trong quá khứ ông đều có thể bỏ qua, thì việc này còn có nghĩa lí gì?

 

“Noãn Noãn, quá tốt rồi, quá tốt rồi!!! Ông nội cho phép rồi!” Cao Uyển Chân vui mừng nhảy cẫng lên.

 

Cô không biết ông nội mình làm sao có thể quen biết Noãn Noãn, mọi người đương nhiên cũng không biết, nhưng có liên quan gì đâu, miễn là cuối cùng đều viên mãn cả rồi, ai lại đi để ý quá trình làm gì!

 

“Bác…” Noãn Noãn không nhịn được ôm choàng bác đưa thư già thân thiết.

 

Số phận thật kì diệu, cô đã từng hoang tưởng rằng bác đưa thư nếu như có thể trở thành bố của cô thì tốt biết bao, không ngờ ông trời thật sự đã nghe được lời nguyện cầu của cô.

 

……..

 

“Trời đất ơi! Bạn xác định là cô dâu nào cũng cần phải trang điểm đậm dễ sợ như thế này à?”, Chu Gia Nghi không nhịn được nhăn mày chu mũi, sắc mặt bày ra vẻ không chịu nổi nữa.

 

Trong phòng nghỉ của cô dâu của khách sạn, nhóm Lục Mộng không ngừng tí tách bàn tán rôm rả. Hôm nay là lễ cưới của Noãn Noãn, “Ngũ Mộng” đương nhiên là phụ dâu rồi.

 

“Thế này rất đáng sợ sao?” Noãn Noãn một bụng đầy lo lắng hỏi. cô cũng không quen với việc trang điểm đậm như vậy.

 

“Đừng có nghe Gia Nghi nói bậy, bạn bây giờ rất là xinh đẹp, có cái gì mà đáng sợ chứ!”, Lý Dung túm lấy Chu Gia Nghi lôi ra ngoài. Cái con Tomboy này chỉ được cái đi dọa cô dâu nhà người ta, thật không phải là “đấng hảo hán” gì mà.

 

Nghĩ đến đây, cô nhịn không được mà bật cười, nghĩ thầm trong bụng những từ ngữ mình hình dung về Chu Gia Nghi sao mà buồn cười đến thế.

 

“Cậu cười cái gì?” Chu Gia Nghi nheo mắt lại nhìn, nhột nhạt trong người hỏi, “Cậu đang cười mình đúng không?”

 

“Cười cậu đấy thì sao nào!!!”, Lý Dung bật cười ha ha, “dù sao thì hôm nay cậu cũng đâu có phải là nhân vật chính, đợi đến khi nào cậu làm nhân vật chính ấy, mình đảm bảo tuyệt đối sẽ không cười cậu, được chưa!”

 

Cô hừ mũi một tiếng, “Mình mới không muốn giống như Noãn Noãn ấy, mới tốt nghiệp phổ thông xong đã vội vàng kết hôn..”

 

“Thế nhưng…”, Hà Tư Nhàn tiếp lời, “nếu đối tượng cũng giống như thầy Cao thì mình đồng ý!”

 

“Vẫn là Tiểu Nhàn có mắt tinh đời!” Cao Uyển Chân đương nhiên đứng về phía chú út của mình, “hơn nữa ông mình lại yêu thương Noãn Noãn thế, cậu ấy gả cho nhà mình sẽ không chịu thiệt thòi gì.”

 

“Tóm lại là, nhìn thấy Noãn Noãn và thày Cao có thể ở bên nhau, đây là kết cục hoàn mĩ nhất rồi!” Đới Nhã Vũ mỉm cười nói…

 

Ting ting….

 

Sau tiếng chuông cửa, Cao Thành vước vào phòng nghỉ của cô dâu, anh một thân áo vest đuôi tôm, tinh thần sảng khoái, trên môi còn mang theo nụ cười ấm áp.

 

“Chậc, tân lang không đợi được nữa mà đi tìm người đó nha!”, Chu Gia Nghi lập tức trêu chọc anh.

 

Noãn Noãn mỉm cười dịu dàng, nhìn anh bằng ánh mắt đầy thương yêu.

 

“Thầy, khách khứa đã đến hết rồi chưa?” , cô vẫn như trước theo thói quen gọi anh là thầy.

 

Một năm lại đây, bọn họ đã nỗ lực cùng nhau trải qua nhiều chuyện, bao gồm cả chuyện thuyết phục người dì cố chấp của cô đồng ý, điều kiện là cô phải tiếp tục hoàn thành việc học đại học, ngoài ra Cao Thành sau này còn phải cùng cô quản lí tập đoàn Man Nhã.

 

Vì cô, anh một lần nữa trở lại sự nghiệp kiến trúc sư của mình.

 

Vì thế, hiện tại anh không còn là thầy của cô nữa, gạt bỏ được rào cản về thân phận, bọn họ mới có thể đến được với nhau.

 

Đương nhiên, ân oán giữa hai gia đình vì kết thông gia mà được hóa giải. Mẹ của Noãn Noãn vô cùng cảm kích cô, sự tự trách trong nhiều năm qua đã được hóa giải khi bà nắm lấy tay con gái mình giao cho Cao Thành, cuối cùng đã đạt được bình yên thật sự.

 

“Không phải là thầy, mà là ông xã!!!”, Lý Dung nhấn giọng trêu ghẹo.

 

Mọi người đều bật cười vui vẻ…

 

….. Hoàn…..

 

Đôi lời muốn gửi: Đây là lần đầu tiên mình dịch truyện nên không tránh được sai sót. Cuối cùng thì cũng đã hoàn rồi, xin lỗi vì đã bắt mọi người đợi lâu như vậy. *xấu hổ* Qua đây mình cũng muốn cảm ơn Sahara đã giúp mình bước chân vào con đường này,cám ơn các bạn độc giả đã theo dõi câu chuyện.

 

————-

 

Sah:

 

Cảm ơn chị Cà Chua Ép đã giúp e dịch hết cuốn này. Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ chúng mình.

 

Nhân đây mình xin gửi lời cảm ơn tới các chị, các bạn độc giả, bạn bè trên fb, mọi người đã động viên mình trong sự việc vừa qua. Chân thành cảm ơn mọi người!

back top