Nhất Kiến Chung Tình

Chương 2

Dịch: Cà Chua Ép

 

Giọng hát từ tính mềm mại đặc biệt cùng với thanh âm lãnh đạm của Cao Thành thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người, chuyên chú nhất dường như chính là Noãn Noãn.

 

Ánh mắt cô không dời nhìn về phía Cao Thành, mặt lại đang nóng bừng lên.

 

Tại sao tim cô lại đập nhanh như vậy?

 

Tại sao mỗi lần gặp anh cô đều có phản ứng vô cùng mãnh liệt như vậy?

 

Anh quả thật rất thần kì, anh làm sao biết được trong lúc chơi dù lượn, cô sẽ chịu không được mà nhắm mắt lại?

 

Lúc đó cô chợt nghĩ đến lời của anh, ngay lập tức liền mở mắt ra.

 

Vừa hay, cô đã kịp thời nhìn thấy được cảnh biển trời một màu xanh ngọc như hòa làm một…..

 

Cả một buổi tối, mặc dù cô ngồi đây, nhưng tâm trí lại không thể ngừng được mà ngập tràn một ý nghĩ, cô muốn được đi bộ trên bãi biển thiên đường đó, có lẽ cô sẽ một lần nữa được gặp lại anh…

 

Không ngờ, nguyện vọng của cô đã trở thành sự thật rồi, giữa dòng người hỗn loạn liệu anh có nhìn thấy cô không?

 

“Lần nữa!!! Lần nữa!!!”

 

Cao Thành vừa kết thúc bài hát thì những bàn khách xung quanh đã lớn tiếng yêu cầu thêm một lần nữa, còn có người huýt sáo reo hò khen ngợi.

 

“Xin mọi người đừng nôn nóng!” Người dẫn chương trình cười tủm tỉm, nói: “Anh Cao Thành tối hôm nay sẽ ở đây để mang lại niềm vui cho tất cả các vị, tiếp theo sau đây anh Cao Thành sẽ lại mang đến một ca khúc dành tặng cho tất cả mọi người, ca khúc mang tên “Thần thoại”!”

 

“Người ta nói, trên thế gian này không có thần thoại,

 

người ta nói mọi tình cảm đều chỉ là hư ảo.

 

Người ta nói đừng nên mơ ước cũng đừng nên mơ mộng, người ta nói chúng ta đều đã trưởng thành rồi…

 

Ai nghe nói là trong thế gian này vẫn còn có thần thoại

 

nhưng anh đã gặp được em…

 

yeah…em… đã gặp được em…

 

là câu chuyện Nghìn lẻ một đêm, là cổ tích, là thần thoại…

 

bước vào mơ là thơ hay là họa…”

 

(Lời: Quỳnh Dao.)

 

Noãn Noãn dường như nín thở chăm chú theo tiếng hát ấm áp dịu dàng ấy, đây là bài hát mà cô yêu thích nhất, trong khi bạn học cô ai cũng đều say mê theo đuổi những nhóm nhạc thần tượng Nhật – Hàn, chỉ có cô là vẫn thích những thứ không theo kịp thời đại như thế.

 

Anh cũng thích bài hát này sao?

 

Bởi vì thích cho nên mới hát phải không?

 

Người dẫn chương trình nói, anh tên là Cao Thành, là chữ Cao trong “rất cao”, chữ Thành trong “thành bảo” (nghĩa là “lâu đài”)

 

Đây là trực giác của cô liên tưởng mà thôi, cũng có thể anh tên là Cao Thành (“Thành” trong thành công, thành đạt), hoặc cũng có thể là Cao Thành (“Thành” trong chân thành), cũng giống như tên của cô là Viên Hú Noãn, thường bị người ta gọi là Viên Hủ Noãn vậy. ( Trong tiếng Trung, hai chữ 煦 /xù/ và 栩/xǔ/ có cách phát âm gần giống như nhau)

 

“Trời ơi! Giọng hát của tên đàn ông thối này thật sự hay đến chết mất thôi!” Lời Chu Gia Nghi có tám phần là say không biết là có ý khen hay chê nữa.

 

“Nhìn thấy chưa? Có bao nhiêu cô gái ở đây đang liếc mắt đưa tình với anh ta, đếm cũng đếm không xuể nữa nha!” Lý Dung một mặt khinh thường, thói Nữ vương của cô ấy nhìn không vừa mắt những hành động ôm ôm ấp ấp mơ tưởng của con gái đối với con trai.

 

“Vừa mới có người còn tặng bia cho anh ta nữa đó, tôi nhìn thấy đó nha, cô ta giống như là muốn tặng luôn một nụ hôn vậy đó.” Đới Nhã Vũ buồn cười mà nói, mấy cô gái kia dường như đem chỗ này biến thành căn tin ngày thứ sáu rồi.

 

Noãn Noãn dường như không hề nghe thấy các cô bạn tốt của mình nói gì nữa.

 

Đôi mắt sáng trong veo của cô mở to, chuyên chú nhìn về phía Cao Thành đang hát.

 

Cô không thể nào hình dung được tâm tình của mình vào lúc này, chỉ biết là, cô không thể nào dời chuyển ánh mắt khỏi người anh, cũng không muốn rời khỏi nơi có anh.

 

Anh thực sự là người đàn ông vô cùng xuất sắc.

 

Chỉ là tùy tiện mặc một chiếc quần bò loang lổ màu cũng không thể giấu đi khí chất tuấn tú của anh, chỉ là tùy tiện một động tác gảy đàn cũng có thể khiến tim cô xáo động mà đập thình thịch, khi anh gác lại dây đàn mà hát, tuy không nhìn vào bất cứ ai, nhưng lại có thể khiến cho mọi người đều không tự chủ được mà ngước mắt nhìn anh.

 

“Lần nữa!!! Lần nữa!!! Lần nữa!!!”

 

Mọi người vừa vỗ tay, vừa reo hò, vừa cổ vũ la hét.

 

Đêm đã khuya, không khí vẫn náo nhiệt như cũ.

 

Đêm đã khuya, không khí vẫn náo nhiệt như cũ.

 

Cũng là không tránh khỏi, dưới sự hâm mộ của rất nhiều người, tiếng đàn guitar của Cao Thành vang lên ca khúc “Vịnh Bành Hồ của ngoại”, anh cũng hát bài hát Vịnh Bành Hồ một cách thoải mái vui vẻ.

 

Tiếp sau đó, anh lại hát ca khúc “Giữ lại nỗi buồn cho riêng mình” khiến ai ai cũng cảm động.

 

Lúc anh hát ca khúc “Mê hoặc lòng người”, Noãn Noãn cảm thấy trái tim của cô dường như theo đó mà đau âm ỉ.

 

Là giai điệu của ca khúc qúa buồn, cho nên cô mới có những phản ứng khác thường như thế.

 

Cao Thành còn hát rất nhiều rất nhiều bài hát nữa, một mạch cho đến mười hai giờ khuya, lời ca cuối cùng chấm dứt thì mọi người cũng rời đi.

 

Bất tri bất giác, trong mắt Noãn Noãn như bùng lên một ngọn lửa, mà ngọn lửa đó chỉ có duy nhất bóng dáng của Cao Thành.

 

~~~~

 

Chào đón buổi sáng đầu tiên trên đảo Cát Bối, lúc sắc trời bên ngoài cửa sổ vẫn còn tờ mờ sáng, Noãn Noãn đã tỉnh lại rất lâu trên gối rồi.

 

Cô không ngủ được.

 

Không phải là vì tiếng ngáy ầm ĩ của Chu Gia Nghi nằm bên cạnh, cũng không phải là ngủ trên chăn gối lạ, mà là bởi vì trong tâm trí cô không thể ngừng nghĩ đến một người, cho nên trằn trọc khó ngủ.

 

Viên Hú Noãn, một nữ sinh trung học luôn tuân thủ chủ nghĩa bảo thủ mà lại có thể mất ngủ vì mãi nhớ đến một người con trai sao?

 

Trước đêm nay, cô chưa bao giờ nghĩ qua bản thân mình lại gặp phải chuyện như vậy.

 

Nhưng cô thực sự là từ tối hôm qua khi nằm trên giường đã bắt đầu không ngừng nghĩ đến Cao Thành, cuối cùng mặc dù không dễ dàng gì mà mệt mỏi, mơ màng ngủ thiếp đi, lại chưa đến năm giờ sáng đã tỉnh dậy rồi.

 

Anh là ca sĩ tạm thời ở đây ư?

 

Anh đàn guitar rất tuyệt vời, lại sở hữu một giọng hát trời phú, một con người tài hoa như vậy làm sao lại chưa có một công ty âm nhạc nào phát hiện ra anh?

 

Ngoại trừ là ca sĩ tạm thời ra, anh có làm công việc chính nào nữa không?

 

Đương nhiên, cô không phải là nói ca sĩ tạm thời không thể trở thành nghề chính, mà là ban ngày thời gian rất dài, nói không chừng anh còn có công việc khác, việc biểu diễn vào buổi tối chỉ là sở thích của anh mà thôi… có lẽ… là như vậy sao?

 

Không được, không được, không thể nghĩ ngợi nữa.

 

Cô phải đi ra ngoài hít thở không khí trong lành, nếu không tất cả mọi suy nghĩ trong đầu cô đều sẽ không ngừng xoay chuyển mà có liên quan đến Cao Thành, cô không chịu nổi được.

 

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Noãn Noãn thay đổi chiếc áo ngoài màu xanh lá cây và một chiếc quần short kaki Bermuda, bên ngoài khoác một chiếc áo nhỏ, nhẹ nhàng kéo cửa bước ra ngoài.

 

Bên ngoài phòng, từng cơn gió ấm áp thổi qua khiến người cảm thấy thật thoải mái dễ chịu.

 

Không khí buổi sớm mai thanh mát không gì sánh được, Noãn Noãn khẽ ngâm nga một câu hát, thả lỏng bước chân về phía bãi cát biển, tận hưởng vẻ đẹp mỹ lệ của những tia nắng buổi sáng mai trên biển.

 

“Người ta nói, trên thế gian này không có thần thoại,

 

người ta nói mọi tình cảm đều chỉ là hư ảo.

 

Người ta nói đừng nên mơ ước cũng đừng nên mơ mộng, người ta nói chúng ta đều đã trưởng thành rồi…”

 

Noãn Noãn bỗng ngậm chặt miệng lại, trái tim đập dữ dội trong lồng ngực..

 

Cô đang làm cái gì đây? Vậy mà lại không tự giác được hát lên ca khúc ấy…

 

Ngày mai phải trở về Đài Bắc rồi, vậy mà cô lại tưởng nhớ đến một người con trai xa lạ trên hòn đảo nhỏ này, đối phương thậm chí còn không biết tâm ý của cô… haizzzz …

 

Cô cảm thấy mình thật giống một đứa ngốc.

 

~~~~~~~~~~

 

Ánh mắt của Cao Thành nhìn chăm chú mãi về phía biển xanh bao la trước mắt, những bãi cát vàng xinh đẹp của đảo Cát Bối luôn nhận được sự yêu thích nhất của các đôi tình nhân đến đây đi bộ.

 

Nếu không phải là vì không muốn phá vỡ một khung cảnh bãi cát vàng tuyệt đẹp, ngay thời khắc này, khi anh một mình cô độc chậm bước trên bãi cát này, thật muốn hút một điếu thuốc.

 

Sau khi buổi biểu diễn tối hôm qua kết thúc, anh còn uống trà nói chuyện với Ngô Doãn Hoành mãi cho tới hơn một giờ sáng mới trở về phòng nghỉ ngơi, sáng sớm vẫn theo thói quen đúng năm giờ thức dậy.

 

Mấy năm qua, anh đã quen với việc chỉ ngủ vài tiếng đồng hồ, ngủ bốn tiếng đã đủ rồi, cuộc sống không phải dùng để lãng phí thời gian vào việc ngủ.

 

Vậy cuộc đời anh nên dùng để làm việc gì đây?

 

Nhìn vào khoảng biển tĩnh lặng mênh mông phía trước, anh khẽ khép đôi mắt sâu xa của mình lại.

 

Về vấn đề này, anh năm nay đã ba mươi mốt tuổi rồi mà vẫn chưa tìm được đáp án.

 

Tóm lại, anh không thích để bản thân mình có thời gian rảnh rỗi, bởi sự cô độc luôn làm anh nhớ đến những chuyện không nên nhớ.

 

Cuộc đời của anh luôn dựa dẫm vào câu chuyện “Thần thoại” của chính mình, đã trời đất vĩnh biệt mà tan thành tro bụi mất rồi, thần thoại không phải là mơ, cũng không phải là thơ, mà là sự thật tàn khốc.

 

“Nhưng anh đã gặp được em, yeah, em, đã gặp được em, là câu chuyện Nghìn lẻ một đêm, là cổ tích, là thần thoại, là mộng, là thơ hay là họa….”

 

Giọng hát mềm mại đáng yêu truyền đến tai Cao Thành.

 

Anh bất ngờ sững người ra.

 

Anh nhìn thấy một thiếu nữ một mình đang bước những bước chân nhẹ nhàng trên cát, trên bãi cát biển vào một buổi sáng sớm, chỉ có hai người bọn họ.

 

Gió thổi mơn man lên mái tóc cô, cô khẽ ngâm nga giai điệu bài hát “Thần thoại”, có lúc lại ngửa mặt nhìn lên bầu trời trong xanh quang đãng phía trên, có lúc lại dùng chân giẫm vào làn nước biển, ánh mắt của cô trong veo như nước, trên môi lúc nào cũng nở một nụ cười đáng yêu.

 

Cô là cô gái hôm qua ở khu vực lặn, cũng là cô gái trong đêm lửa trại tối qua, trong dòng người đông đúc anh vẫn nhìn thấy cô, không ngờ lại có lần hội ngộ thứ ba.

 

Cao Thành nhìn chăm chú vào cô.

 

Noãn Noãn vừa ngẩng đầu liền trông thấy anh, trái tim đang bình yên bỗng đột ngột đập mạnh mẽ.

 

“Hi!” Anh nở một nụ cười nhàn nhạt trên môi.

 

Anh phải thừa nhận rằng, cô gái xinh đẹp này dù là trong lúc vô tình hay cố ý đều thu hút sự chú ý của anh.

 

Có lẽ là bởi vì hôm qua ở khu vực lặn cô hoàn toàn dựa dẫm vào anh, khiến trái tim anh trong khoảnh khắc đó sinh ra một cảm giác rộn ràng khó tả.

 

Từ sau khi Y Thanh rời khỏi cuộc đời anh, tình yêu đối với anh mà nói chỉ là một thứ hàng xa xỉ.

 

Mặc dù sự việc đã xảy ra nhiều năm rồi, nhưng Y Thanh vẫn mãi mãi chiếm một phần quan trọng trong tim anh, anh không thể chắc chắn rằng mình có thể đối xử tốt với một cô gái nào khác nữa hay không.

 

Thà rằng anh một mình cô độc, cũng không muốn làm tổn thương đến trái tim của một người con gái khác.

 

Anh vẫn mãi suy nghĩ như vậy…

 

Thế nhưng, trước mắt là một cô gái có khí chất quá giống với Y Thanh, đôi mắt có chút thẹn thùng của cô lại luôn toát lên ánh sáng long lanh, giống như đối với vạn vật vạn việc đều có hứng thú khám phá không ngừng, làm anh không thể khống chế được mà muốn tiến đến gần cô hơn.

 

“Hi, xin chào…”

 

Cuộc gặp gỡ không hề báo trước này làm Noãn Noãn kích động đến mức không thể nói ra được lời nào.

 

Cô dùng đôi mắt đẹp của mình vui sướng nhìn Cao Thành, trong lòng tràn đầy những xúc cảm kì lạ.

 

“Chỉ có một mình em thôi sao?” Anh đem toàn bộ phản ứng vui mừng của cô thu vào trong đáy mắt. Xem ra cảm tình giữa bọn họ không khác nhau là bao, đều không ghét việc phải gặp đối phương thêm một lần nữa.

 

“Bạn bè của em đâu hết rồi?”

 

Mặt của Noãn Noãn trong phút chốc nóng bừng lên.

 

Cuộc gặp gỡ không hề báo trước này làm Noãn Noãn kích động đến mức không thể nói ra được lời nào.

 

Cô dùng đôi mắt đẹp của mình vui sướng nhìn Cao Thành, trong lòng tràn đầy những xúc cảm kì lạ.

 

“Chỉ có một mình em thôi sao?” Anh đem toàn bộ phản ứng vui mừng của cô thu vào trong đáy mắt. Xem ra cảm tình giữa bọn họ không khác nhau là bao, đều không ghét việc phải gặp đối phương thêm một lần nữa.

 

“Bạn bè của em đâu hết rồi?”

 

Mặt của Noãn Noãn trong phút chốc nóng bừng lên.

 

“Bọn họ vẫn còn đang ngủ.”

 

Từ trong phản ứng hoảng loạn mà có chút xấu hổ của cô, anh nhận ra được thứ tình cảm tế nhị của cô gái này dành cho mình, dáng vẻ của cô bây giờ rất giống với phản ứng của Y Thanh khi anh lần đầu tiên nói chuyện cô ấy tại thư viện trường.

 

“Có muốn cưỡi mô tô nước với anh không?” Để giảm bớt sự căng thẳng của cô, anh dùng giọng điệu rất tự nhiên và thoải mái để hỏi cô.

 

Anh nhìn thấy trong đôi mắt cô trong một lúc bỗng chốc sáng bừng lên.

 

“Có thể sao?” Cô thật sự có thể cùng anh cưỡi mô tô nước sao?

 

Cao Thành nở một nụ cười nhàn nhạt, “Đương nhiên là có thể được, tôi là nhân viên ở đây mà!”

 

Kiêm chức nữa rồi.

 

Sau khi biết được anh là từ Los Angeles trở về, dưới “lời mời” nửa đe dọa, nửa ép buộc của người bạn đồng sinh cộng tử thuở đại học là Ngô Doãn Hoành, anh đã có kì nghỉ ở Bành Hồ.

 

“Tinh Quang Sơn Trang” và “Bãi biển thiên đường” đều là sản nghiệp của Ngô gia, hiện tại đều do Ngô Doãn Hoành nắm giữ.

 

Tên tiểu tử đó trước đây vốn là một kẻ bỡn cợt khinh đời, hiện tại không chỉ kết hôn rồi, mà còn có một đứa con gái vừa tròn ba tuổi. Còn anh, vốn dự định sau khi tốt nghiệp đại học sẽ kết hôn với Y Thanh, nhưng đến tận bay giờ vẫn còn phiêu dạt đến nơi nào rồi không rõ.

 

Cho nên, cuộc đời con người vốn biến hóa khôn lường, chẳng ai có thể đoán biết được tương lai.

 

Bạn vĩnh viễn cũng không biết được giây phút tiếp theo của cuộc đời mình sẽ xảy ra chuyện gì, mà chuyện đó lại đủ để có thể phá vỡ tất cả.

 

Hiện nay, anh sống tại Tinh Quang Sơn Trang, nghĩa vụ của anh chính là làm ca sĩ trong các đêm đốt lửa trại, kĩ thuật bơi điêu luyện của anh, bình thường cũng được liệt vào hàng ngũ nhân viên một nửa là mang tính vui vẻ giải trí tại bãi biển Thiên Đường. Về chuyện sau này, tạm thời anh vẫn chưa có bất kì kế hoạch nào cả.

 

Mấy năm gần đây, cuộc sống của anh đã không còn tồn tại hai chữ “kế hoạch” nữa rồi, có lẽ vào sáng sớm mai thức dậy, anh cũng có thể sẽ rời khỏi hòn đảo nhỏ này không chừng.

 

Đời người suy cho cùng luôn biến hóa khôn lường, mà kế hoạch lại thường theo không kịp mọi sự biến hóa đó, cho nên anh đã sớm không còn hoạch định kế hoạch gì nữa rồi. Cuộc sống muốn sao làm vậy là cách sống thích hợp nhất với anh bây giờ.

 

“Thì ra anh là nhân viên ở đây…” Trong tim Noãn Noãn bỗng có một cảm giác mất mát không nói rõ.

 

Đây biểu thị rõ ràng rằng sau khi rời khỏi đây, ngoại trừ việc cô trở lại chốn cũ một lần nữa, nếu không thì bọn họ sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau.

 

“Đi thôi!”

 

Cao Thành bước lên phía trước, dẫn cô đến khu vực đỗ mô tô nước, ở đó đang đậu hàng chục chiếc mô tô nước.

 

Anh thành thạo khỏi động xe, lúc Noãn Noãn đang muốn bước đến ngồi ở phía sau ——-

 

“Ngồi phía trước đi!” Anh muốn để cô thể nghiệm sự kích thích của việc cưỡi mô tô nước, rất nhiều cô gái ngồi ở phía sau, ngoại trừ việc nhắm tịt mắt lại mà hét, thì cũng không nhìn được gì.

 

Noãn Noãn ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh, “Em… em không dám…”

 

Cô thậm chí ngay cả xe máy, xe đạp còn không biết đi.

 

Anh nở một nụ cười nhẹ nhàng, “Yên tâm, anh không để em ngã khỏi xe đâu.”

 

Loại cảm giác rung động không thể tự chủ được đó lại đến rồi, chỉ là một câu nói đơn giản của anh thôi, không mang bất kì tính ám chỉ nào, lại làm cô sản sinh ra một cảm giác hoài niệm tươi đẹp vô cùng lãng mạn.

 

Anh phải chăng… thích cô rồi? Nếu không tại sao lại đối với cô tốt như thế?

 

“Vẫn chưa yên tâm sao?” Anh mỉm cười nhìn cô.

 

“Không… không phải…” Cô lắp ba lắp bắp đáp lời anh, vội vàng bước lên ngồi phía trước, mà hai tay anh đang nắm chặt lấy cổ xe, vững vàng đứng phía sau cô.

 

Mô tô nước dưới sự điều khiển của Cao Thành rẽ nước chạy ra xa.

 

Trong nháy mắt, mái tóc dài của Noãn Noãn bị gió biển thổi tung lên. Dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, sóng biển bắn lên tung tóe, chỉ có hai người bọn họ đang chơi đùa với nước.

 

“Aaaaaaa…………….”

 

Noãn Noãn không kìm được liên tục hét lên.

 

Cô tạm thời đã quên mất duyên phận ngắn ngủi giữa bọn họ, chỉ mãi đắm chìm trong khung cảnh lãng mạn này.

 

Cô cảm thấy cả người mình đều nằm trong tầm tay bảo vệ của anh, ở bên cạnh anh giống hệt như ngày hôm qua vậy, khiến cô cảm thấy thật vui vẻ, không hề muốn rời xa.

 

“Còn sợ không?” Anh lớn tiếng hỏi cô, giọng nói nhu hòa có lực hút từ phía trên đầu cô truyền xuống.

 

“Không sợ!”

 

Cô cũng lớn tiếng đáp lại anh, hai má đã hiện lên vệt hồng hồng dễ thương.

 

Mỗi lần anh bẻ tay lái sang hướng khác đều khiến trái tim cô đập loạn nhịp, mãi cho đến khi trên bãi biển đã bắt đầu có người đi lại, hai người mới kết thúc hoạt động mô tô nước đầy kích thích này.

 

Bọn họ trở lại bãi cát, sánh vai nhau cùng đi về phía khu nhà nghỉ ngơi của du khách.

 

Tâm tình của Noãn Noãn toàn hoàn toàn giống như đang bước đi trong giấc mơ vậy.

 

“Em có biết biển về đêm cũng rất đẹp không?”

 

Gió biển nhẹ nhàng lướt qua mặt, du khách tụm năm tụm ba lần lượt lướt qua bên cạnh hai người họ, anh vô cùng tự nhiên bình thản cùng cô nói tán chuyện thường tình.

 

“Em không có cơ hội để biết, ngày mai chúng em phải rời khỏi đảo Cát Bối rồi.” Rời khỏi hòn đảo xinh đẹp có anh.

 

Lời của Noãn Noãn tiếc nuối, len lén nhìn sang anh, ai mà biết được, anh vậy mà đúng lúc đấy cũng quay đầu lại, đôi mắt ẩn ý cười của anh nhìn vào cô, tim cô trong phút chốc bỗng càng đập nhanh một cách mạnh mẽ.

 

“Vậy thì, tối nay mười giờ em quay lại đây, tôi dẫn em đi xem cảnh biển về đêm.”

 

Noãn Noãn ngạc nhiên nhìn anh.

 

Anh đang mỉm cười, nụ cười anh tuấn đó khiến cô mặt đỏ tim đập liên hồi. So với những ngôi sao thần tượng trên truyền hình hoặc là những anh chàng “sát thủ” đẹp trai khiến các chị các cô điên cuồng, anh còn hấp dẫn hơn.

 

Tim của cô đang điên cuồng đập không ngừng, cuộc sống bình thường nhạt nhẽo tuổi mười bảy của cô dường như đã hoàn toàn thay đổi rồi.

 

Bởi vì Chu Gia Nghi lúc ngủ sẽ ngáy rất to, cho nên không một ai muốn ngủ cùng với cô ấy, chỉ có Noãn Noãn không hề bận tâm cùng cô ấy chung phòng, cũng may là như thế, cô mới có thể đúng giờ đến cuộc hẹn với Cao Thành.

 

Chu Gia Nghi vô tư lại tùy tiện, chơi bời quay cuồng cả ngày, trở về phòng liền đi tắm, mới xem một tí TV đã không chịu nổi mà đi ngủ.

 

Nhìn thấy cô ấy đã ngủ say rồi, Noãn Noãn mang theo tâm trang vừa hưng phấn lại vừa căng thẳng. Khoác áo ngoài màu trắng, cô rón ra rón rén rời khỏi phòng, sợ lại làm kinh động đến giấc ngủ của cô ấy.

 

Sau khi đã thuận lợi rời khỏi phòng rồi, cô vẫn còn có cảm giác lén lút tội lỗi, bàn tay nhỏ khẩn trương vẫn đang nắm chặt lấy áo trước ngực không buông, trong lòng lại sục sôi một khát vọng được nhìn thấy Cao Thành.

 

Trời ơi! Cô thấy mình căng thẳng chết đi được….

 

Tim cô đập thình thiịch, nhanh đến mức tưởng chừng như muốn bay ra ngoài.

 

Sự xuất hiện của Cao Thành đã khiến trái tim cô rung động đến mức không thể tưởng tượng được.

 

Đêm nay, đây là việc làm điên rồ nhất mà cô từng làm.

 

Đêm khuya hẹn gặp một người con trai, mặc dù cô tin tưởng người con trai đó, nhưng việc này quá mức to gan lớn mật rồi, nếu dì cô mà biết được…

 

Không, không, dì sẽ không thể nào biết được! Chỉ cần cô không nói, bí mật này vĩnh viễn sẽ không có người nào biết cả!

 

Đây là bí mật đầu tiên trong cuộc đời cô.

 

Cô không biết sẽ kéo đến phong ba bão táp gì trong cuộc đời mình, cô chỉ biết, cô muốn gặp Cao Thành, rất muốn, rất muốn!!!

 

Bãi biển ban đêm, gió biển thổi lồng lộng làm tung bay mái tóc dài của cô, cô đợi không kịp nữa, nhanh chân chạy đến chỗ hẹn. Cô nhìn thấy, Cao Thành đã đứng ở đó đợi cô rồi….

 

Bãi biển ban đêm, gió biển thổi lồng lộng làm tung bay mái tóc dài của cô, cô đợi không kịp nữa, nhanh chân chạy đến chỗ hẹn, cô nhìn thấy, Cao Thành đã đứng ở đó đợi cô rồi….

 

Anh đang ngồi trên mô tô, ánh mắt xa xăm nhìn vào khoảng biển đêm phía trước, từ đây có thể nhìn thấy phía xa xa ngoài khơi những ánh đèn đánh cá nhỏ bé, còn có ánh trăng sáng vằng vặc in bóng trên mặt biển đêm.

 

Gió biển mát lạnh thổi tung mái tóc dài của Noãn Noãn, ánh mắt vẫn nhìn suốt về khoảng biển rộng bao la trước mắt, những vì tinh tú trên cao dường như càng tỏa sáng lấp lánh hơn, bờ biển lúc này giống hệt với sáng nay, không một bóng người.

 

Cô ngước mắt nhìn chăm chú vào hình ảnh Cao Thành, trong lòng giống như có một cơn sóng trào 一 làn sóng đó gần như nhấn chìm cô, gương mặt cô đỏ như phát sốt, trống ngực đập mạnh phập phồng.

 

Hình bóng anh trông rất cô đơn, cô rất muốn biết anh đang nghĩ những gì, cô rất muốn bước vào thế giới của anh…

 

Cô không quấy rầy anh, mãi cho đến khi anh phát hiện ra sự tồn tại của cô.

 

Tim cô lại không thể khống chế được, bỗng loạn nhịp.

 

“Đến từ lúc nào, sao lại không gọi anh?”

 

Anh thong thả hỏi cô.

 

Cô có một đôi đồng tử đen trắng phân minh, trong đôi mắt ấy cháy lên sự nhiệt tình dường như đã từng quen thuộc lắm.

 

Người con gái này… Tim anh khẽ nhói lên một cái với cái ý nghĩ mơ hồ đó. Nếu như Y Thanh vẫn còn ở bên cạnh anh, thì có lẽ người đang cùng anh ngắm trăng sao trên bãi biển về đêm là cô ấy rồi.

 

Y Thanh… anh khó mà ngăn lại việc tự trách bản thân, anh vốn muốn mang cả thế giới này cho cô, thế mà lại khiến cô vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này.

 

“Anh đang nhìn gì vậy?”

 

Tầm mắt Noãn Noãn dừng lại trên mặt anh.

 

Cát mịn vào đầy trong xăng-đan, cô cảm thấy ánh mắt anh dường như có gì đó khang khác, nhưng rốt cuộc là khác ở chỗ nào, cô lại không thể nói rõ được.

 

“Không có gì.” Anh đáp rất nhanh, nhẹ mỉm cười, cởi mở vỗ vỗ vào phía yên sau xe.

 

“Đi dạo vài vòng quanh đảo Cát Bối không? Anh dẫn em đi dạo, một giờ sáng lại quay lại đây ngắm biển đêm, cảnh biển càng về khuya càng tĩnh lặng, càng đẹp hơn… đến lúc đó lại xem, em sẽ có những cảm giác không giống nhau.”

 

Cơ thể mảnh mai của cô mặc một chiếc áo thun màu phấn hồng không tay, một chiếc váy trắng dài tới gối, đôi xăng-đan màu hồng phấn hở mũi làm lộ ra các ngón chân trắng như tuyết của cô, trong tay còn cầm theo một chiếc áo khoác ngoài màu trắng, trang điểm nhẹ nhàng lại làm lộ ra gương mặt thanh tú của cô.

 

Ánh mắt của cô thuần khiết đến nỗi khiến người ta không thể nào có bất cứ ý niệm xấu xa nào trong lòng.

 

“Được!” Noãn Noãn rất nhanh, nhẹ giọng đáp ứng anh.

 

Lời nói của anh khiến tâm trí cô phiêu dat đến nơi nào rồi.

 

Vốn chỉ nghĩ rằng chỉ có thể cùng anh ngắm cảnh biển đêm, không ngờ được rằng anh sẽ dẫn cô cùng nhau du ngoạn đảo Cát Bối, niềm vui của cô lúc này không có từ nào có thể diễn tả nỗi được.

 

Cô từ trước đến giờ chưa hề nghĩ tới, ở bên một người con trai lại vui vẻ đến như vậy, tâm trí cô tràn ngập một loại cảm giác khác lạ diệu kì.

 

Cô có phải là quá ngốc nghếch rồi không?

 

Cô có thể nói cho các chị em tốt của mình trong “Lục Mộng” biết cảm giác này được không? Bọn họ có cười bảo cô ngốc nghếch không?

 

Thần thoại…

 

Cô đột nhiên nghĩ đến ca khúc “Thần thoại” đó.

 

Cô thầm cầu nguyện Thượng Đế rằng giữa cô và Cao Thành không chỉ là sự gặp gỡ tình cờ ngắn ngủi, không chỉ là thần thoại!

 

Cô ngại ngùng ngồi lên xe, hai tay lại không biết đặt ở đâu, cô trước nay chưa hề được người con trai nào đèo bằng mô tô.

 

“Đúng rồi, em tên là gì?” Anh cười nhẹ quay đầu lại hỏi cô.

 

“Viên Hú Noãn.” Cô mặt đỏ tim đập, thấp giọng nói: “ “Viên” trong Viên Thế Khải, “Hú” của hài hòa, “Noãn” của ấm áp, anh gọi em là Noãn Noãn được rồi.”

 

“Hôm qua đã nghe thấy bạn em gọi em như vậy.” Đến lượt anh tự mình giới thiệu, “Anh là Cao Thành, “Cao” trong rất cao, “Thành” trong thành bảo (lâu đài).”

 

Cao Thành… Noãn Noãn nở một nụ cười mãn nguyện.

 

Thì ra là chữ “Thành” này, cô cuối cùng đã biết chính xác tên anh viết thế nào rồi.

 

“Được rồi, Noãn Noãn, chúng ta phải xuất phát thôi, bây giờ ôm anh cho chắc nhé, nếu không em sẽ bị ngã xuống đấy!”

 

Giong nói trầm thấp, mềm mại của anh truyền đến tai Noãn Noãn, mặt cô bỗng đỏ ửng lên, ngoan ngoãn nghe lời anh, hai tay ngại ngùng kéo lấy áo thun của anh, vẫn không dám ôm lấy eo anh.

 

Thế nhưng, đợi đến sau khi Cao Thành lái xe ra khỏi bãi cát, cô lại không tự chủ được mà ôm chặt lấy anh.

 

Tốc độ xe không quá nhanh, nhưng nếu cô tiếp tục kéo lấy áo thun của anh, cô căn bản không thể ngồi ổn định được, biết đâu lại kéo anh ngã khỏi xe cùng với mình.

 

Cảm giác này rất kì diệu, nghênh đón gió đêm, trên một hòn đảo nhỏ xinh đẹp, chân thực ôm chặt eo của một người con trai… tất cả, dường như giống một giấc mơ vậy.

 

Mãi cho đến khi anh lái xe đến trung tâm của một thị trấn nhỏ, không khí náo nhiệt ở đó khiến cô dần dần ra khỏi những tưởng tượng mơ ảo, cô mở to mắt, hiếu kì nhìn về phía trước.

 

Cuộc sống về đêm ở nơi đây quả thật còn sống động hơn cả Đài Bắc.

 

Trên phố của thị trấn nhỏ này có rất nhiều tiệm hải sản buôn bán náo nhiệt, rất nhiều cửa hàng lưu niệm cũng còn mở cửa, đêm đã khuya, nhưng du khách như mắc cửi, trong tay có đến n cái túi, cố gắng tranh nhau chọn quà lưu niệm.

 

“Có muốn ăn kem xương rồng không?” Cao Thành chu đáo dừng xe trước một khu vực náo nhiệt. “Kem xương rồng là đặc sản ở đây, rất nổi tiếng, ăn vào có vị chua chua ngọt ngọt, các cô gái đều rất thích ăn.”

 

Noãn Noãn vội gật đầu, nhoẻn miệng cười với anh, “Được!”

 

“Em ngồi trước đi.” Anh dừng xe lại, căn dặn ông chủ quán kem, “Cho cháu hai đĩa kem xương rồng.”

 

Tuy chỉ là tạm thời, nhưng hòn đảo nhỏ này đối với anh đã rất quen thuộc rồi, một nửa cư dân anh đều quen biết.

 

Đứng trong quầy là một ông chủ trung niên, vừa cạo kem, vừa cười ha hả quan sát Noãn Noãn.

 

“Bạn gái hả? Rất dễ thương, nhưng xem ra vẫn còn nhỏ. Cái tên tiểu tử nhà ngươi, định trâu già gặm cỏ non sao?”

 

Noãn Noãn đỏ mặt, giả vờ như không có nghe thấy, lấy giấy lau lau mồ hôi.

 

“Đừng có nói tầm bậy.” Cô nghe được Cao Thành mỉm cười bác bỏ.

 

“Ồ, không phải bạn gái à.” Ông chủ quán cười xấu xa. “Cậu đưa một vị tiểu thư xinh đẹp đến ăn kem, không sợ Ngô đại tiểu thư ăn dấm chua sao?”

back top