Dịch: Cà Chua Ép
Bẵng đi một tháng rồi nhưng Cao Thành vẫn không ngừng hối tiếc về việc đã hôn Noãn Noãn.
Anh không nên nhất thời quá xúc động mà hôn cô, anh biết mình thật đáng chết mà, như vậy lại khiến cô thêm mơ mộng nữa rồi. Anh cũng hiểu rõ rằng, người đơn thuần như Noãn Noãn nhất định sẽ vì nụ hôn ngày đó của anh mà càng không từ bỏ anh.
Thế nên, anh đã làm ra những chuyện tổn thương cô, mà chuyện này đã khiến cô hận anh, oán trách anh, sau đó là … quên anh đi!
Đầu tiên, anh quyết định sẽ không đến nhà dạy kèm giúp cô nữa, anh tập trung tất cả những học sinh muốn học thêm Tiếng anh lại, vào mỗi chiều thứ bảy sẽ cùng nhau học, biểu thị sự công bằng cho tất cả mọi người.
Tiếp theo đó, anh còn làm ra một chuyện mà ngay cả chính bản thân mình cũng không thể nào tha thứ được.
Anh tặng hoa cho cô Bồng Hoàn, trong trường lập tức truyền đi tin tức anh đang theo đuổi cô Ngô.
Anh biết mình thật đê tiện, nhưng đây là cách nhanh nhất có thể làm cô chết tâm, mau chóng từ bỏ anh, để cô nghĩ rằng, anh chẳng qua cũng chỉ là kẻ ong bướm, tên công tử chơi đùa mà thôi, việc này so với việc cứ để cô mê muội, cố chấp yêu anh còn tốt hơn.
Làm ra những việc này, anh biết cô sẽ rất buồn, một tháng này, anh đã tận mắt chứng kiến cô càng ngày càng xanh xao, càng ngày càng gầy hơn.
Nhưng anh thật sự không thể quan tâm đến cô được, anh biết nếu như mình còn ở gần cô, cô sẽ lại rơi vào cảnh không thể cứu vãn được, cũng giống như Y Thanh bất chấp tất cả để ở bên cạnh anh, cuối cùng anh đã đền đáp tấm chân tình của cô ấy như thế nào? Anh đã chính tay cướp đi sinh mạng của Y Thanh.
Cho nên, đối với tình yêu ngốc nghếch của Noãn Noãn, anh chỉ có thể chôn giấu tận đáy lòng, vĩnh viễn chôn sâu tận đáy lòng…
“Anh Cao Thành, có thể đi được chưa?” Ngô Bồng Hoàn mỉm cười dịu dàng bước đến bên cạnh anh, “Chúng ta đi ăn lẩu nhúng được không ạ?”
Sự cố gắng mòn mỏi của cô cuối cùng cũng đã được đền đáp rồi.
Ngày ấy, anh đột nhiên tặng cho cô một bó hoa ly ly tuyệt đẹp.
Mặc dù anh nói là vì cảm ơn cô, cảm ơn cô đã giúp đỡ anh rất nhiều sau khi anh trở lại Đài Loan nên mới tặng hoa, thế nhưng cô tin rằng, cảm ơn chỉ là cái cớ mà thôi, anh nhất định đã cảm nhận được tình cảm mà cô dành cho anh.
Hai người sánh vai nhau bước trong vườn trường, tâm trạng cô vô cùng tốt, liên tục cùng anh tán chuyện về cô cháu gái đáng yêu, bọn họ quả thực có rất nhiều chủ đề nói chuyện, chỉ cần không đề cập đến những chuyện liên quan đến Y Thanh là được rồi.
Anh đã quên Y Thanh rồi chứ?
Đã có cô ở đây rồi, cô sẽ làm anh quên đi Y Thanh, người chết rồi không thể nào sống lại được, Y Thanh là sự hối tiếc của anh, vậy cô sẽ thay cô ấy giúp anh hoàn thành!
“Chuyện thầy Cao đang theo đuổi cô Ngô là sự thật nha!”
Thanh âm của Chu Gia Nghi cực lớn, Noãn Noãn nghe được, cũng đã nhìn thấy rồi.
Cảnh ở ngay trước mắt, cô không muốn thấy cũng không được, Cao Thành và cô Ngô Bồng Hoàn chủ nhiệm lớp cô đang sánh bước ở phía trước, bọn họ vừa nói vừa cười, bầu không khí hài hòa như những cặp tình nhân đang yêu nhau.
Trong nháy mắt, trái tim cô từng trận từng trận đau đớn, xót xa.
Tại sao lại như thế chứ?
Là bởi vì cô quá ngốc nghếch, quá khờ dại, quá đơn thuần hay sao?
Trong lúc cô đang nghĩ rằng, cô và Cao Thành sẽ bước vào con đường mới thênh thang, lại phát sinh ra chuyện hoàn toàn trái ngược, tất cả những biểu hiện của anh đều khiến cô vô cùng đau khổ.
Anh không tiếp tục dạy kèm cho cô tại nhà nữa, bọn họ cũng không còn có cơ hội gặp mặt riêng nữa, anh tặng hoa cho cô Ngô Bồng Hoàn, ai ai trong trường cũng biết chuyện bọn họ đang yêu nhau.
Đối mặt với những tin đồn này, cô rất muốn làm ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra, thế nhưng sự thực trước mắt hôm nay lại khiến cô không thể không chấp nhận.
Trái tim cô tan nát rồi, giấc mộng cũng tan vỡ rồi, cô không biết mình phải làm sao để sống tiếp đây, mỗi giờ mỗi phút đến trường đối với cô mà nói đều là cực hình đau đớn.
Tuần sau đội văn nghệ sẽ thi đấu rồi, cô rất lo lắng sự thất thường của mình sẽ ảnh hưởng đến đội văn nghệ, cô không muốn tham gia thi đấu nữa, cô thật sự không muốn…
“Chúng ta mau đi thôi, bọn Lý Dung đang đợi chúng ta đấy!” Đới Nhã Vũ kéo tay Chu Gia Nghi, hy vọng nha đầu đuểnh đoảng này có thể không tiếp tục mở miệng nói xàm nữa.
Có lẽ là Chu Gia Nghi không có phát hiện ra, nhưng sự khác thường của Noãn Noãn hoàn toàn lọt vào mắt của cô.
Noãn Noãn đáng thương, lúc nhìn thấy thầy Cao và cô Ngô đi cạnh nhau, trong mắt cô ấy phủ lên một tầng hơi nước mờ mỏng, khiến cô không nén được thở dài một tiếng.
Gần đây Noãn Noãn như thế nào cô cũng không dám nói rõ, nhưng cô ấy rõ ràng đã ốm đi nhanh chóng đến mức báo động.
Cô không biết Noãn Noãn là vì chuyện gì, thế nhưng cũng có thể đoán được, có lẽ là vì thầy Cao Thành trong tim đã có người khác, cô ấy thất tình nên mới như thế.
Chẳng qua, cô tin tưởng sâu sắc rằng, chỉ có vấp ngã mới làm cho con người ta trưởng thành hơn được. Việc này đối với Noãn Noãn mà nói, có lẽ cũng là chuyện tốt, để tránh những ngày sau sẽ phát sinh ra sóng gió gì hơn nữa.
“Mình cảm thấy thầy Cao và cô Ngô thật sự rất đẹp đôi, trai tài gái sắc, đúng thật là trời sinh một đôi mà, xem ra chúng ta rất nhanh sẽ có rượu mừng để uống thôi.”
Chu Gia Nghi vẫn đang thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không để ý đến Đới Nhã Vũ đang ra sức ám hiệu bảo cô đừng nói nữa.
Noãn Noãn trầm mặc im lặng, từ đầu tới cuối, vườn trường chỉ có sự lạnh lẽo vô cùng.
Thì ra người Cao Thành thích là kiểu con gái giống như cô Ngô, vui vẻ, nữ tính, trưởng thành, phẩm chất cũng rất tốt, nếu có điểm bắt bẻ, chỉ có thể miễn cưỡng nói, nếu cô Ngô có thể để tóc dài thì quả thật càng đẹp hơn nữa.
Chu Gia Nghi nói, Cao Thành đứng với cô Ngô, quả thực vô cùng xứng đôi.
Xác thực là như thế, bọn họ đều là những người trưởng thành trong xã hội, so với một đứa ngốc nghếch đơn thuần như cô đích thực xứng đôi hơn rất nhiều.
Về phần Cao Thành, cô cũng đã hiểu rõ rồi, là do cô tự mình đa tình, tất cả đều chỉ là lời nói đùa, cô đã tuyệt vọng rồi, sẽ không ngốc nghếch viết vào bài tập những lời yêu thương biểu đạt tình cảm của mình nữa.
Người ta nói thế gian này không hề có thần thoại, người ta nói tình yêu chỉ là điều hư ảo…. “Thần thoại” của cô, cô chỉ có thể chôn sâu vào trong kí ức, sẽ không nhắc đến nữa.
…
Chuyện mà Noãn Noãn lo lắng cuối cùng vẫn xảy ra.
Bởi vì sự thất thường của cô khi đệm nhạc, mà đã xảy ra chút chuyện cho đội văn nghệ của trường Man Nhã, ngay cả vị trí thứ năm cũng đạt không được.
Đương nhiên, cô trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, đối với sự phẫn nộ của mọi người, cô chỉ trầm mặc nhận tất cả lỗi về mình.
Cô còn có thể ngụy biện gì cho mình đây?
Vốn là do cô không tốt, là do cô không để tâm đệm nhạc, các thành viên trong đội văn nghệ mới bị cô làm ảnh hưởng đến thực lực của mình, bọn họ chỉ trích cô cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Kết luận là… cô quyết định sẽ rút lui khỏi vị trí đệm nhạc cho đội văn nghệ.
Cho dù cô không muốn rút lui đi nữa, thiết nghĩ với kết quả không vừa ý trong cuộc thi này, mọi người không hy vọng cô rút lui sao?
Như vậy cũng tốt, nói thế nào thì cô cũng không muốn đánh đàn nữa, mấy ngày qua đối với cô mà nói thật sự rất vô nghĩa, cô mặc dù tuổi vẫn còn trẻ, nhưng tâm trạng thì so với người lớn tuổi còn tệ hơn.
“Ban Chi đoàn lớp đã bắt đầu chuẩn bị cho vũ hội Giáng sinh rồi đấy!” Lúc các thành viên của Lục Mộng đã tụ tập lại cùng nhau, Cao Uyển Chân cao hứng thảo luận vấn đề này.
Cô vốn thích vũ hội, thích bất kì dịp nào có thể để cô lên sân khấu biểu diễn, mục tiêu trong tương lai của cô chính là trở thành diễn viên, hiên tại bất cứ một cơ hội để lấy kinh nghiệm biểu diễn đối với cô mà nói đều là sự rèn luyện tốt nhất.
“Vô vị!” Chu Gia Nghi thì lại trái ngược hoàn toàn, cô đối với vũ hội trước giờ hoàn toàn không hề có hứng thú. “Mình thật sự không hề muốn tham gia mấy cái kiểu hoạt động trai gái cứ đứng ôm dính vào nhau như thế, thật không hiểu tại sao Ban chi đoàn lớp mình lại không tổ chức các hoạt động rèn luyện sức khỏe chứ, ví dụ như cắm trại hay là leo núi ấy, không phải là có ích hơn nhiều sao?”
“Mình không muốn leo núi đâu!” Hà Tư Nhàn lập tức nghĩ đến cảnh tượng bị Chu Gia Nghi kéo đi leo núi, quả thật khiến cô hoa mắt chóng mặt mà.
“Bệnh thần kinh!” Chu Gia Nghi trách cô một tiếng, “Chỉ là ví dụ thôi mà, cũng không có bảo cậu đi leo thật”
“Mình thấy hay là tụi mình đi ăn thịt nướng vẫn là thực tế nhất ấy!” Lý Dung cười toe toét mà nói, “Chủ Nhật đến nhà mình nướng thịt đi, mình bảo mẹ mình đi đến cảng cá mua một ít hải sản tươi sống nữa, các cậu sẽ được ăn thỏa thích luôn cơ!”
“Được nha!” Chu Gia Nghi lại lần nữa là người đầu tiên tán thành, “Mình rất nhớ mùi vị tôm nướng trên đảo Cát Bối nha! Thật sự là mỹ vị của thế gian mà!”
Ánh mắt của Noãn Noãn trong phút chốc chợt trở nên mơ màng, chỉ là một câu nói bình thường vô ý lại khiến cho trái tim cô từng trận đau nhói, tâm tư lại có chút mơ hồ, hoang mang.
Đảo Cát Bối… Cô ước gì, mình chưa từng đi qua nơi ấy.
Vũ hội Giáng sinh do Ban chi đoàn tổ chức mỗi năm một lần là hoạt động được mọi học sinh trường Man Nhã mong đợi nhất.
Noãn Noãn sau khi đã tập hợp đông đủ với Lục Mộng, liền cùng nhau tiến vào hội trường.
Tối hôm nay, cô trang điểm một thân trắng toát, nếu như ngoài trời có tuyết rơi nữa, ngược lại sẽ vô cùng tương xứng với cô, chỉ tiếc là, thành phố này trước nay chưa từng có tuyết rơi.
“Noãn Noãn, hôm nay em rất đẹp!”
Phan Tự An bước đến trước mặt Noãn Noãn, anh một thân đồ tây trắng toát, thật phù hợp với hình tượng Bạch mã hoàng tử của mình.
Noãn Noãn mỉm cười nhẹ, màu trắng tượng trưng cho tâm trạng hiện tại của cô, không phải là ưu nhã, hoàn mỹ, mà là cô độc, đau thương.
Liệu Cao Thành có hiểu được nỗi lòng của cô không?
Anh có lẽ sẽ không hiểu được đâu, bởi vì anh đang đắm chìm trong tình yêu mãnh liệt đó, sẽ không thể nào hiểu được đâu…
“Noãn Noãn, chúng ta cùng khiêu vũ nha!”
Âm nhạc đã vang lên, Phan Tự An đưa tay mời cô.
Cô không nói gì hơn, đặt tay mình vào tay anh, tin tưởng rằng, cho dù là người không giỏi khiêu vũ như cô, dưới sự dìu dắt của anh cũng sẽ thành thục mà làm tốt.
Vũ điệu đầu tiên kết thúc. Lúc bài hát thứ hai với những giai điệu lạ lẫm, không quen thuộc vang lên, Ngô Bồng Hoàn cùng với Cao Thành đã khiêu vũ đến bên cạnh hai người họ, sự xuất hiện đột ngột của hai người khiến nhịp tim Noãn Noãn hẫng đi một nhịp.
Cô cụp mắt xuống, không muốn ngước đầu nhìn cảnh tượng đó, cô không muốn nhìn cảnh Cao Thành và cô Ngô thân mật với nhau…
“Hội trưởng, nghe nói kĩ thuật nhảy của em rất tuyệt, không biết liệu cô có vinh hạnh được cùng em khiêu vũ một điệu hay không?” Ngô Bồng Hoàn vui vẻ mời học sinh của mình.
Noãn Noãn thật không ngờ cô sẽ có cơ hội khiêu vũ cùng với Cao Thành, vì thế sau khi anh Tự An nhận lời mời của cô Ngô xong, tay cô liền bị đặt vào tay của Cao Thành.
“Noãn Noãn giao lại cho anh đấy, anh Cao Thành!” Ngô Bồng Hoàn mỉm cười, nháy mắt với anh, nhanh chóng bắt đầu điệu nhảy cùng với Phan Tự An.
Sự trầm mặc im ắng bao trùm giữa hai người họ, Noãn Noãn không còn mặt đỏ tim đập như lúc trước khi đứng trước mặt anh nữa, biểu tình của cô rất bình tĩnh, giống như người sống sót qua một vụ cuộc cướp giật đã lĩnh ngộ được vậy.
Cao Thành nhìn chăm chú vào vẻ mặt trầm lặng của cô.
Cô đêm nay, một thân màu trắng tinh khiết, mang một dáng vẻ ai nhìn thấy cũng muốn bảo bọc, che chở cho cô.
Thế nhưng, thần thái mềm mại, ôn nhu như trước đây đã không còn nữa, ánh mắt nóng bỏng của cô khi nhìn anh cũng không còn nữa.
Những ngày sau này, cô chuyên tâm học hành, chuyên tâm nghe giảng, ngay cả ngày nghỉ cũng không bỏ sót, không hề có vẻ như đã từng bị tổn thương qua.
Cô làm sao có thể bình tĩnh được như vậy?
Ánh mắt cô ảm đạm, chiếc cằm nhỏ nhắn cũng trở nên gầy nhọn hơn, chiếc eo nhỏ không hề có chút mỡ dư thừa nào, giống như chỉ cần có một làn gió thổi qua thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể thổi bay đi.
Anh trầm mặc nhìn cô, ánh nhìn sâu thẳm, lướt từ trán một mạch đến chiếc cằm nhọn đó, lại từ chiếc cằm nhỏ nhìn ngược trở lên hàng lông mi cong dài đang cụp xuống của cô.
Anh nhìn thấy trên gương mặt cô tràn đầy nỗi cô đơn tuyệt vọng, sự sầu muộn không thể nào che giấu, đột nhiên anh có một khát khao muốn được vuốt ve đôi má đó…
Thế nhưng, cái gì anh cũng không làm, chỉ tuân theo mọi việc như ban đầu, im lặng khiêu vũ cùng cô, mãi đến khi giai điệu cuối cùng kết thúc, bọn họ mới tách rời nhau, cô đột nhiên ngẩng đầu, ngước mắt nhìn anh.
Trái tim anh bỗng nảy lên một nhịp.
Hội trường dường như không còn tồn tại, những người bên cạnh cũng dần mờ nhạt, biến mất, trong mắt anh chỉ còn hình ảnh của cô, chỉ nhìn thấy hình bóng yếu ớt của cô, đôi mắt mơ màng của cô thôi.
Cô nhẹ nở một nụ cười, trong nụ cười ấy chứa đựng đầy nét ưu thương…..
“Thầy, thầy có biết không? Em sắp chết rồi!”
Trái tim anh bị chấn động mạnh, hoàn toàn bị lời nói của cô đánh bại đến không còn sức lực để kháng cự.
……..
“Thầy, em có thể mời thầy nhảy một điệu không?”có một nữ sinh khá đẹp bước đến trước mặt Cao Thành, vô cùng chủ động đưa tay ra mời anh.
“Thế nhưng thầy ơi, em cũng muốn mời thầy nhảy một điệu à!” một cô nữ sinh xinh đẹp khác cũng gia nhập vào hàng ngũ muốn mời anh khiêu vũ cùng.
Noãn Noãn nhìn ánh mắt của bọn họ, bọn họ thật sự rất chủ động, đều là những em học sinh lớp mười, nếu bản thân cô cũng có được một nửa dũng khí như bọn họ thôi, có lẽ tốt biết mấy…
“Tất cả đứng yên, không được động đậy!!!”
Giữa hội trường đột nhiên rộ lên một loạt tiếng ồn, một tên cầm súng đột nhập vào hội trường đe dọa các học sinh, hàng loạt tiếng la hét thất thanh vang lên.
“Im lặng!!!!” Hắn ta trừng mắt, gầm lên một tiếng.
Hắn vừa gầm xong, tiếp đó liền bắn một phát súng chỉ thiên, khiến tất cả mọi người đang có mặt trong hội trường lại một phen nháo loạn hẳn lên.
“Tao bảo bọn mày câm miệng hết!!!!” Hắn ta xông vào đám đông đang hỗn độn, giơ súng vào học sinh, thô lỗ bắt lấy một cái tay, tóm gọn một thân màu trắng của Noãn Noãn.
Cô bị dọa đến ngây ngốc, động đậy cũng không dám, phía sau lưng lạnh toát, để mặc tên cướp bắt cô, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi khiến cô buồn nôn. Rõ ràng đây là một kẻ nát rượu!
“Chính là mày rồi, chỉ trách vận khí mày không tốt, ai bảo mày trông bắt mắt như vậy chứ!!!!” tên cướp bắt Noãn Noãn đi giật lùi ra sau, một mạch đến thẳng cửa chính.
“Ông buông cô ấy ra!” Cao Thành phẫn nộ chạy đến, trong mắt rực lên sự tức giận, “Không được làm bậy!”
Chết tiệt!
Nếu không phải là do hai nữ sinh đó đột nhiên xuất hiện chen ngang giữa anh và Noãn Noãn, anh cũng sẽ không để cô rơi vào tình cảnh này. Kẻ đó hoàn toàn mất lí trí rồi, anh tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai làm thương tổn đến Noãn Noãn!
“Dám! Mày là thứ gì chứ?” tên cướp hô một tiếng, “Tao lại muốn làm bậy đấy!”
Hắn ta rút súng ra, chuẩn xác để lên thái dương của Noãn Noãn.
Hàng lông mi dài của cô khẽ run rẩy, cảm thấy hoàn toàn mờ mịt, giống như đang nằm mơ vậy. Cô không phải là đang ở trong vũ hội hay sao? Như thế nào lại biến thành thế này?
. . .
Cô không muốn phản kháng, hoàn toàn không muốn, dù thế nào thì trái tim cô cũng đã sớm chết rồi, người chết thì cái gì cũng không sợ nữa, sẽ không có ai vì cô mà buồn lòng nữa rồi…
“Sao nào? Không phải không cho phép tao làm bậy sao?” Ánh mắt ác độc đầy khiêu khích nhìn chằm chằm vào Cao Thành, nở nụ cười ác ý, làm một động tác chuẩn vị nổ súng.
Trong nháy mắt, Cao Thành bất chấp tất cả lao về phía trước, trong lúc hắn ta vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, một chân đá văng khẩu súng trong tay hắn ta.
Hội trường một mảng kinh hô, súng của tên cướp kia bị đá bay đến một góc.
“Không được động đậy! Tất cả đứng im!!!”
Bảo vệ trường xông vào, vài viên cảnh vệ cũng mang súng cùng xông vào.
“Noãn Noãn!” Phan Tự An từ trong đám người chạy vào, nhanh chóng chạy đến ngồi xổm xuống trước mặt Noãn Noãn, “Em không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?”
Cô lắc lắc đầu, cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, mà linh hồn cô cũng hoàn toàn trống rỗng.
“Đi nào, anh đưa em về!”
Trong lúc Phan Tự An vẫn còn đang nói, thì ánh mắt của cô vẫn đang mải miết tìm kiếm bóng dáng Cao Thành. Rốt cuộc khi nhìn thấy cô Ngô Bồng Hoàn đang sửa lại cổ áo cho anh, sự quan tâm thể hiện rõ ràng, gương mặt rõ ràng vẫn còn bị sốc.
Cô có anh Tự An, còn anh thì có cô Ngô….
Khóe miệng Noãn Noãn nở một nụ cười đau khổ. Cô thật sự tình nguyện để anh không cứu mình, trái tim cô có lẽ sẽ không còn đau khổ như thế này nữa….