Nhật Ký Báo Thù

Chương 11

Chuyện Liễu Văn Đan mang thai rõ ràng khiến Diệp Hân Thành rất phấn khởi. Ông đã hơn bốn mươi tuổi rồi, không còn trẻ nữa, ở tuổi này có con so với thời điểm hai mươi mấy tuổi có tâm trạng hoàn toàn khác nhau.

 

Lúc đó, ông còn có mấy phần ngỡ ngàng, cũng không xác định mình có muốn làm cha hay không?. Nhưng hiện tại, ông khẳng định, mình muốn đứa bé này, vô cùng muốn.

 

Vì vậy ông vô cùng nghiêm túc trở về cùng Diệp Thiên Tuyết bàn bạc chuyện đám cưới của mình với Liễu Đan Văn.

 

“Bây giờ Dì Liễu đã có thai, ba không muốn đứa bé ra đời mang thân phận con riêng, cho nên ba muốn nhanh chóng làm lễ cưới. Ý kiến con như thế nào?”

 

Diệp Thiên Tuyết ở trong lòng âm thầm thở dài. Cục diện như thế này mình có thể nói cái gì. Dĩ nhiên là tốt.

 

Vì vậy, cô ngẩng đầu lên, mỉm cười như không cười: “Dạ, con không có ý kiến. Chỉ là chuyễn hôn lễ, có thể để cho con cùng công ty Hôn Khánh cùng tổ chức, trao đổi được không?”

 

Diệp Hân Thành do dự, “Đây là hôn lễ của Ba và Dì Liễu, con….”

 

“Yên tâm, con nhất định sẽ tổ chức cho hai người một hôn lễ trọn đời không quên, cũng không quên cho khách mời chúc phúc hai người” Diệp Thiên Tuyết cười tủm tỉm nói, khẽ nheo lại mắt chặn lại tâm tình trong lòng.

 

Diệp Hân Thành thấy cô xung phong nhận việc, cũng không từ chối, vì vậy ậm ờ đồng ý, nhưng trong lòng âm thầm quyết định, về bên công ty Hôn Khánh nhất định phải nói một tiếng, ngàn vạn không thể để Diệp Thiên Tuyết phá hư hôn lễ.

 

Diệp Thiên Tuyết ra khỏi thư phòng Diệp Hân Thành, trở lại phòng mình thở một hơi dài.

 

Mình thay đổi vận mệnh của mình, lại không thể ngăn cản hôn lễ này

 

Không sao, tương lai còn dài, cái mình có chính là thời gian. Hơn nữa, kiếp này đã có những việc không giống, sau này tự nhiên cũng sẽ có nhiều khác biệt.

 

Tin tức, Diệp Hân Thành tái hôn truyền ra ngoài. Tại HongKong Cố Trường Khanh và Trương Cẩm Văn cũng biết, đầu tiên gọi điện thoại tới an ủi Diệp Thiên Tuyết.

 

“Mặc dù dượng cũng cho là ông ấy vào lúc này kết hôn không đúng lắm, nhưng mà, Tiểu Tuyết à, ông ấy đều sẽ kết hôn thôi, không phải là Liễu Đan Văn, cũng sẽ có người khác” Trương Cẩm Văn cẩn thận, đắn đo lời nói, “Dì nhỏ của con cũng có ý này. Chỉ là, người yên tâm, bất kể như thế nào. Gia nghiệp Cố gia con phải là người đứng đầu, bất kể Liễu Đan Văn gì đó sinh mấy đứa con trai cũng sẽ không tới phần. Hơn nữa, anh rể ôn ấy cũng đồng ý, vô luận tương lai như thế nào, cũng luôn đối xử tốt với con, cho nên, con cũng đừng khó chịu trong lòng”

 

Diệp Thiên Tuyết ở bên này điện thoại nhẹ nhàng cười: “Dượng, dì đường lo lắng, con không có khó chịu gì đâu, sức khỏe dì nhỏ thế nào, em gái con có khỏe mạnh không?”

 

Vừa nói đến vợ con, Trương Cẩm Văn trên mặt liền cười tươi như hoa: “Dì nhỏ của người không tệ, bác sĩ nói đại khái em bé không có vấn đề gì. Hôn lễ tổ chức đợt này chúng ta sẽ không về, bác sĩ đề nghị Trường Khánh ở chỗ này để quan sát. Dượng cũng nghĩ sau ngày làm hộ tịch HongKong cho em bé, liền ở đây sinh con thôi.”

 

Diệp Thiên Tuyết rất nhanh đồng ý, hai người liển chuyển sang đề tài về đứa bé sắp sinh nói chuyện, hàn huyên một hồi mới cúp điện thoại.

 

Sau đó Trương Cẩm Văn bật cười khanh khách, lại bị đứa bé này đem đề tài kia tránh đi rồi.

 

Trên thực tế, lúc này Diệp Thiên Tuyết không thấy vui vẻ gì. Bởi vì tin tức từ Tân Phượng Miên, cô ta đã thành công ở bên cạnh Diệp Hân Thành, cũng lấy được cảm tình của ông.

 

Nếu không phải là Diệp Thiên Tuyết nhiều lần nhắc nhở không được gấp, chỉ sợ rằng lúc này Tân Phượng Miên đã sử dụng tất cả thủ đoạn, quyến rũ Diệp Hân Thành lên giường của mình.

 

“Công phu giường chiếu của tôi siêu cấp (super) lắm à nha ^^” lúc nói đến điều này tâm trạng Tân Phượng Miên có phần nhộn nhạo, “Đại tiểu thư có muốn học không, để sau này lấy trái tim đàn ông”

 

Diệp Thiên Tuyết mắt mày không thay đổi cúp điện thoại.

 

Hai ngày sau Thi Yến Hàn tìm tới Diệp Thiên Tuyết.

 

Nhìn thấy Thi Yến Hàn, Diệp Thiên Tuyết chút nữa bị bộ dáng của cô hù dọa. Ngày thường dáng người của cô dịu dàng phong tình vạn chủng, hôm nay lại có thể nhìn tiều tụy không chịu nổi, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi.

 

Nhìn thấy Diệp Thiên Tuyết, cô hơi cong môi coi như là cười một cái: “Tôi rốt cuộc thấy rõ ràng rồi, cái gì mà bạn bè tốt đều là giả, đến lúc cần giúp đỡ,một người đều không thấy. Tôi dĩ nhiên chỉ có thể tìm tới cô.”

 

Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh hỏi: “có chuyện gì mà muốn tôi giúp? Nếu như là muốn tôi giúp cô khuyên Thi Yến Như trở về, tôi không làm được”

 

Thi Yến Hàn nghèo khổ cười: “Tôi còn chưa nói, cô đã biết rồi? chỉ là yên tâm, tôi hiểu rõ nó sẽ không về đâu” Cô đốt một điếu thuốc, nhìn khói xanh bay lên, cũng không hút, ánh mắt hết sức cô đơn: “nó ôm tôi nói: “chị ở đây chịu khổ, em muốn chị trở về ” lúc này tôi không cùng nó trở về, nó quả quyết không chịu rời đi”

 

“Nhưng là, tôi cũng không có cách nào rời đi. Cho nên, tôi không thể để nó xuất hiện xung quanh tôi, cũng không thể để cho nó bị chú ý tới. Nhà chúng tôi có tôi bất hiếu là đủ rồi. A Như, tôi muốn nó có cuộc sống tốt.”

 

“Cho nên?” Diệp Thiên Tuyết hỏi: “Cô muốn tôi vì cô làm cái gì? Cô có thể lấy cái gì ra trao đổi”

 

Thi Yến Hàn cười lạnh: “Cô rất thẳng thắng, chỉ là tôi có cái gì cô cũng biết, cô muốn cái gì?”

 

“Để cho tôi ra giá sao?” Diệp Thiên Tuyết giảo hoạt nhìn sang, Thi Yến Hàn cười nhạt thản nhiên nói “Phải, không có gì quan trọng bằng A Như”

 

Diệp Thiên Tuyết đau lòng gật đầu

 

Nguyên do sau khi Thi Yến Như chết, Thi Yến Hàn mới ngày càng bị cuốn sâu vào xã hội đen, cuối cùng mất mạng.

 

“Được” Cô nghe mình nói: “Nhưng là, chuyện của cô, tôi sẽ không gạt cô ấy, cô ấy hỏi, tôi sẽ nói”

 

Thi Yến Hàn trầm mặc chốc lát, cười lạnh: “Tốt, mặc kệ cô dùng cái gì, đến lúc đó nói một tiếng với tôi là tốt rồi, tôi sẽ không cự tuyệt ”

 

Diệp Hân Thành và mẹ con Liễu Đan Văn đang ở phòng khách nói chuyện, Diệp Thiên Tuyết từ ngoài cửa đi vào, Diệp Hân Thành hết sức vui mừng gọi cô lại nói: “Tiểu Tuyết, Dì Liễu nói hôn lễ không cần quá lớn, chỉ cần mời người quen tới dự là được rối, con thấy như thế nào?”

 

Trong lòng Diệp Thiên Tuyết cảm thấy mệt mỏi, cô không có tâm tình ở chỗ này nói chuyện nhàm chán với bọn họ.

 

“Nếu như không làm lớn, vậy việc xã giao như thế nào? Chẳng lẽ đến lúc các phu nhân lớn tụ họp, ba lại mang theo dì đi giới thiệu sao?” Cô có chút miễng cưỡng nói, tựa vào lan cam trên cầu thang, nữa con mắt nhìn về phía Liễu Đan Văn.

 

“Dì Liễu à” lúc gọi tên thế này, Diệp Thiên Tuyết cảm thấy trong cổ họng có cái gì đó như nghẹn lại, làm cho cô không vui vẻ chút nào, “con hiểu dì vì ba con mà tiết kiệm tiền, nhưng không cần thiết. Diệp gia không phải là không có tiền, dì lại càng phải tán thành, không phải sao? Tôi không có cách nào tưởng tưởng, sau này ba dẫn người đi dự dạ hội, dì là ai họ cũng không biết”

 

Liễu Đan Văn biết cô nói đúng, nhất thời không biết phản bác như thế nào. Dù thế nào đi nữa. Diệp Thiên Tuyết đều biểu hiện rất quan tâm tới mình. Hơn nữa, bản thân cũng cần có cơ hội như vậy, vì thế cô ta trầm mặc không biết nói gì.

 

Diệp Hân Thành cũng gật đầu: “Tiểu Tuyết nói rất đúng, hôn lễ nếu ít người, mọi người muốn làm quen lại cần nhiều thời gian”

 

Liễu Phỉ Phỉ ở bên cạnh căn môi,ánh mắt long lanh nhìn hết sức mê người. Nghe được Diệp Hân Thành nói vậy, cô ta nhanh chóng nhìn qua Diệp Thiên Tuyết đứng ở đàng xa, đối với Diệp Hân Thành nói: “Nhưng chú Diệp, mẹ con đang mang thai, mệt quá không tốt, nếu hôn lễ làm lớn sợ….”

 

“Sẽ không đâu” Diệp Thiên Tuyết vẫn như cũ dựa vào lan can trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống: “con cùng với bác sĩ sẽ khám sức khỏe cho Dì Liễu, sau đó cùng với Hôn Khánh chuẩn bị tốt. Sẽ không để Dì gặp chuyện đâu. Tin tưởng con mà phải không ba”

 

Diệp Hân Thành nhớ mình đồng ý để Diệp Thiên Tuyết phụ trách hôn lễ, đồng ý một tiếng.

 

Nhưng trong lòng Liễu Đan Văn không vui. Nếu như ngay cả bác sĩ cũng bị Diệp Thiên Tuyết mua chuộc, vậy nếu như mình khiến đứa bé bị sinh non, sẽ không dễ.

 

Cô ta mím môi, muốn phản đối nhưng vẫn phải đồng ý.

 

Liễu Phỉ Phỉ trợn to mắt (ếch) ^^ cái này mình thêm không có trong nguyên tác nha), nhẹ nhành nói: “Vậy có phải làm chị mệt quá không?, Có muốn em giúp đỡ gì không”

 

Tâm trang Liễu Đan Văn thay đổi, có Liễu Phỉ Phỉ bên cạnh, chắc hẳn Diệp Thiên Tuyết sẽ không thể gây ra chuyện gì, hơn nữa mượn cơ hội này để Liễu Phỉ Phỉ đi bên cạnh Diệp Thiên Tuyết, quen biết thên nhiều công tử con nhà giàu cũng rất tốt.

 

Liễu Phỉ Phỉ không biết trong lòng mẹ mình đang nghĩ gì, nhưng thấy mẹ ủng hộ mình, lập tức tươi cười đi tới bên cạnh ôm cánh tay làm nũng.

 

Diệp Hân Thành ở bên cạnh cũng cảm thấy đề nghị này không, vừa đúng lúc bồi dưỡng tình cảm cho hai đứa

 

Vì vậy, ông cũng có ý nhìn Diệp Thiên Tuyết. Một lúc sau Diệp Thiên Tuyết mới gật đầu nói: “Được, Con không cảm thấy có gì là mệt cả, nhưng có người giúp càng tốt chứ sao”

 

Liễu Phỉ Phỉ lúc này mừng rỡ. Cô ta ngược lại không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là muốn nhân cơ hội này, kiếm ít tiền từ đám cưới ra tiêu sài.

 

Mấy ngày hôm nay ra ngoài cùng Tăng Hàm, có khá hơn lúc mới đầu, nhưng cô ta đều cảm thấy mình là một người nghèo. Mặc dù Tăng Hàm không cảm thấy gì, nhưng chính cô ta lại bị đả kích.

 

Trên thực tê Diệp Hân Thành đối với mẹ con Liễu Đan Văn từ trước tới nay không keo kẹt nhưng vì Liễu Đan Văn không yên tâm về Liễu Phỉ Phỉ, mỗi tháng lại chỉ đưa tiền tiêu vặt rất hạn chế, nên hôn nay mới khiếm Liễu Phỉ Phỉ có tâm tư như thế.

 

Nói chuyện xong, Diệp Thiên Tuyết quay đầu đi lên lầu, ngã xuống giường, mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt.

 

Hôn nay cùng Thi Yến Hàn nói chuyện một lúc, lại làm cô nhớ lại kiếp trước, Thi Yến Hàm ở trong lòng mình chết như thế nào.

 

Từ trước tới giờ Thi Yên Hàm luôn đẹp như họa mi, nhưng lúc đó da tái nhợt như tuyết, tóc tai rối bời, chỉ có hai con người là đen bóng. Vết thương ở trên người chảy máu, giống như không bao giờ chảy xong.

 

Mà Diệp Thiên Tuyết chỉ có thể trơ mắt mình cô ấy chết đi như thế, khiến Diệp Thiên Tuyết khóc rống lên, từ một cái xác không hồn đột nhiên tỉnh lại.

 

Nếu như kiếp trước không có cái chết của Thi Yến Hàn, có lẽ vĩnh viễn Diệp Thiên Tuyết đều không thể tỉnh ngộ, cứ như vậy mà chết dần chết mòn vì ma túy và rượi, cũng sẽ không oán hận mà trọng sinh như thế này.

 

Nước mặt Diệp Thiên Tuyết dần dần chảy ra.

 

Sau đó, cô lật người lại, vùi mặt trong lòng bàn tay, ánh mặt trời chiều qua mặt tràn đầy hơi thở, đáy lòng cô cũng dần dần tràn đầy một vùng tăm tối.

 

Vào lúc này, nghĩ đến cái chết của Thi Yến Hàn, trong giây lát cô chợt nảy sinh một ý nghĩ điên cuồng.

 

Mua hung thủ giết người.

 

Cô nghĩ, có lẽ mình nên cầm mười vạn, tám vạn đi tìm sát thủ giết chết Liễu Phỉ Phỉ và Liễu Đan Văn.

 

Cái suy nghĩ này giống như cỏ dại, ở trong lòng cô sinh sôi ngày cành nhiều, quanh quẩn trong đầu thật lâu, hương vị ngọt ngào kiến cô hận không thể một lúc đi tới ăn nó được.

 

Nhưng mà, ý trí của cô vẫn còn.

back top