Tề Mộ ban đầu tên là Tề Mộc.
Nhóc còn chưa ra đời đã giống tính cách nôn nóng hừng hực của lão Tề gia, mới 8 tháng đã phải từ trong bụng mẹ ra ngoài. Không may, vừa ra đời đã là nhóc sinh non 4 cân rưỡi (~ khoảng hơn 2kg). Lúc mới nhìn thấy con, Tề Đại Sơn sợ hết hồn, cả người xanh xanh tím tím, còn có thể xấu hơn được sao!
Ông chỉ nhìn một cái như vậy, con đã bị hộ sĩ ôm tới phòng giám sát bệnh nặng của trẻ em mới sinh, ngủ ở trong hộp giữ ấm, ai cũng không cho nhìn.
Kiều Cẩn vừa sinh con xong, đầu đầy mồ hôi hỏi chồng: “Con thế nào?”
Tề Đại Sơn kỳ thực trong lòng khá sợ, nhưng không muốn để vợ lo lắng, liền nói: “Tốt lắm, là con trai, lớn khẳng định đẹp giống em.”
Kiều Cẩn thở phào, mí mắt đánh nhau: “Có đẹp không không quan trọng, khỏe mạnh là được.”
Tề Đại Sơn đau lòng vợ, dỗ bà nói: “Em mau nghỉ ngơi đi, con không sao đâu, có bác sĩ trông rồi, còn cẩn thận hơn chúng ta.”
Tề Mộ ở trong hộp giữ ấm nửa tháng, nửa tháng này cũng khiến đồng chí Tề Đại Sơn lo lắng muốn chết, vừa phải chăm sóc vợ, vừa phải lo lắng con trai, còn có một đống lớn chuyện công ty phải làm, hành hạ ông tới gầy 3-4 cân.
Đợi lúc con trai bình an ra ngoài, nhìn thấy đứa nhỏ vàng như lá thu rụng này, Tề Đại Sơn trong lòng ghét bỏ nhóc không giống mẹ, nhưng rốt cục thở phào.
Ngày đó ông liền đi bái phỏng một vị đại sư, xin tên.
Đại sư nói Tề Mộ là mệnh Hỏa, Mộc sinh Hỏa, để ông chọn cái tên mang theo mộc.
Tề Đại Sơn làm việc từ trước đến giờ nhanh chuẩn độc, một cái chọn trúng chữ “Mộc”. Cái này, chỉ là trong tên mang theo chữ Mộc bên cạnh sao có thể đủ? Đã thiếu mộc, vậy là đủ!
Thế là cái tên đầu tiên của Tề Mộ ra đời, gọi là Tề Mộc.
Nhưng cái tên này chỉ dùng 3 tháng, cũng không phải Kiều Cẩn không chịu được phẩm vị của chồng, cũng không phải Kiều lão gia tử ngại tên quá tục, mà là bản thân Tề Đại Sơn không vui.
Tề Mộc về nhà ba tháng, làm ồn tới Kiều Cẩn ngày đêm bất an.
Nhóc một đứa nhỏ sinh non bốn cân rưỡi, tinh lực dư thừa tới giống như một con hổ con, đói bụng gào thét, no rồi gào thét, trước khi ngủ gào thét một cái, tỉnh dậy càng phải gào thét hai cái. Thân thể Kiều Cẩn vốn còn chưa khôi phục, bị nhóc gào tới gào lui như vậy, cả người đều gầy tới không ra hình dạng.
Tề Đại Sơn vụng về tay chân không giúp được gì, lại hết sức đau lòng vợ, chỉ có thể tiếp tục đi bái phỏng đại sư, cầu an ủi tâm lý.
Lần này ông đổi đại sư, tìm vị danh khí lớn hơn chút.
Đại sư vừa nghe cái tên Tề Mộc, trầm ngâm nói: “Không ổn, lệnh phu nhân là mệnh Thổ, Mộc khắc Thổ.”
Tề Đại Sơn vừa nghe nóng nảy: “Vậy làm sao đây? Con tôi còn thiếu mộc.”
Đại sư nói: “Cậu nhà không phải thiếu Mộc, cậu ấy là mệnh Hỏa, Mộc trợ Hỏa, nhưng trợ Hỏa không chỉ là Mộc, Hỏa cũng có thể trợ Hỏa . . . . . .” Đại sư bô bô nói một đống, Tề Đại Sơn nghe hiểu chút xíu, cũng chính là một chút không hiểu, bất quá lão Tề rất thạo nghề, nhét bao lì xì dày cộp cho cái người sắp bạo phát kia, đại sư nheo mắt, lập tức cho ông tin chuẩn: “Mộ, chữ này cực kỳ thích hợp với cậu nhà.”
“Mộ?” Tề Đại Sơn mặc dù không có văn hóa, nhưng cảm thấy chữa này không hay,”Đây không phải ý nghĩa chạng vạng sao? Con tôi vừa sinh ra ông đã để nó nhật mộ tây sơn?”
(nhật mộ tây sơn: hoàng hôn ở phía tây núi)
Đại sư vội vàng bổ sung: “Mộ chỉ chính là mặt trời chạng vạng. Mặt trời là thuần hỏa, sáng sớm quá lạnh, giữa trưa quá nóng, chạng vạng vừa vặn, hơn nữa mộ lại có hài âm của chữ mộc, vừa có thể tránh mệnh Thổ của lệnh phu nhân, lại bổ sung ấm mệnh Hỏa của cậu nhà, thích hợp nhất.”
(Mộ và Mộc đều đọc là [mù])
Nghe có đạo lý như vậy, Tề Đại Sơn vui vẻ tiếp nhận.
Ông một bên nói cám ơn với đại sư, một bên gọi điện thoại cho trợ lý: “Tố cáo Lưu Chân Quân ở ngõ Tây cho tôi, đó là thần côn.”
Đại sư sợ hết hồn, tay cầm bao lì xì run lên.
Tề Đại Sơn quay đầu mặt mày vui vẻ với hắn: “Đại sư đừng sợ, ngài là đại sư thật, tôi không tố cáo ngài.”
Trên mặt đại sư cười khan, mồ hôi lạnh trong lòng ào ào mãi: Đều nói Tề Đại Sơn là xuất thân côn đồ vô lại, hắn thấy chuyện này không giả!
Vị đại sư này đoán không có chuyện gì quá xấu, vận khí cũng không tệ, Tề Đại Sơn sau khi đổi tên cho con trai, cuộc sống thông thuận.
Tề Mộ từ đó tên Tề Mộ.
Chỉ tiếc mặt trời hoàng hôn này cũng không áp vào nhóc, Tề Mộ từ nhỏ đã lộ rõ nóng tính xuất phát từ cha nhóc, đó chính là tiểu bạo trượng, cậu ở đâu, chỗ đó phải nổ.
Một tuổi đánh nhau vô địch cả công viên, hai tuổi có một bầy tiểu đệ vây quanh, ba tuổi đi nhà trẻ lại càng xưng hùng xưng bá, nhỏ tuổi như vậy đã trở thành nhân vật nổi tiếng của nhà trẻ.
Ngay cả trưởng nhà trẻ đi qua lớp mầm 1 cũng sẽ thuận miệng hỏi một câu: “Hôm nay Tề Mộ có nghịch không hửm?” Tiếp đó trưởng nhà trẻ sẽ làm một câu giọng Đông Bắc “Ôi má ôi” — bị con nhện bự trong tay Tề Mộ dọa.
Lúc Tề Mộ lên lớp chồi, tất cả giáo viên nhà trẻ đều tỏ vẻ: Để tôi dẫn lớp chồi? Từ chức.
Cũng may lúc này sự nghiệp của Tề Đại Sơn tăng vùn vụt, công ty nhỏ nhảy thành tập đoàn lớn, quy mô lớn như vậy, thành phố nhỏ không chứa nổi ông, tổng bộ công ty đặt ở thành phố B, Tề gia cũng chuyển nhà.
Lúc Tề Mộ chia tay với bạn học giáo viên, cả nhà trẻ tiễn nhóc, ai cũng lệ nóng quanh tròng.
Mọi người luyến tiếc như vậy, Tề Đại Sơn cảm động hết sức: “Con trai à, con như vậy rất tốt, chúng ta lăn lộn trong xã hội, giao thiệp rất quan trọng.”
Bé con 4 tuổi nghiêm túc gật đầu.
Bảo vệ nhà trẻ ở một bên nghe rất rõ ràng suýt chút nữa ngã lảo đảo: Còn giao thiệp nữa chứ . . . . . . Con trai ngài đây là Hỗn Thế Ma Vương, đi rồi cả nhà trẻ mừng hết sức!
Các giáo viên dù thế nào cũng sẽ không cần giữa từ chức và hiến tế làm lựa chọn nữa!
Đi tới thành phố B, Tề Đại Sơn tự nhận không thiếu tiền, cũng không muốn bạc đãi con trai, vì giúp con trai tích lũy nhân mạch sau này (thật sự không phải đắc tội người), ông đưa Tề Mộ vào nhà trẻ “quý tộc” nổi tiếng nhất của thành phố B.
Đương nhiên nhà trẻ không phải tên như vậy, chỉ là trong lòng mọi người hiểu rõ — có thể vào nơi này, hoặc là quyền tới vị, hoặc là tiền tới vị, lại hoặc là cả hai đều tới vị, dù sao cũng là không giàu sang thì cũng phú quý, không chút nào liên quan với hai chữ bình thường.
Đối mặt với chuyện chuyển trường của con trai, Kiều Cẩn lo lắng, bà một bên sửa soạn cặp sách nhỏ cho con trai, một bên dặn dò nhóc: “Phải nghe lời giáo viên, chơi ngoan với các bạn, chịu oan ức thì về nói với mẹ, không được gây chuyện.”
Tề Mộ gật gật đầu, âm thanh non nớt nói: “Mẹ yên tâm, con thích nhà trẻ nhất.” Nhóc không giống với các bạn nhỏ khác, nhóc cảm thấy nhà trẻ thật thú vị, nhiều người náo nhiệt, các giáo viên còn thích kêu gào.
Kiều Cẩn thở dài, còn muốn dặn dò chút, Tề Đại Sơn nói: “Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể ngay cả một chút năng lực thích ứng này cũng không có.”
Kiều Cẩn lườm chồng một cái, Tề Đại Sơn ở ngoài là Sơn Đại Vương, trở về là viêm khí quản, vội vàng hạ giọng dỗ vợ: “Em phải học được biết mạnh tay, con trai không thể nuông chiều, sau này sẽ chịu thiệt.”
Kiều Cẩn hiểu đạo lý này, thế là vỗ vỗ tay nhỏ của Tề Mộ, lưu luyến không rời nói: “Bảo Bảo cố lên.”
Tề Mộ cười ngọt ngào: “Vâng!” Nhóc sẽ cố gắng, hi vọng bạn học mới không phải quỷ thích khóc.
Tề Đại Sơn là kiểu mẫu phụ huynh nuôi thả con, Tề Mộ ngày đầu tiên tới nhà trẻ, ông để nhóc ở bãi đậu xe, để nhóc tự đi tới cửa lớn.
Nhà trẻ mặc dù không cho phụ huynh đi vào, nhưng phụ huynh bình thường đều là sau khi dừng xong xe, cẩn thận đưa đến cửa, nhìn giáo viên dẫn đi mới yên tâm. Tề Mộ đây là lần đầu tiên vào nhà trẻ, theo lý thuyết Tề Đại Sơn dẫn nhóc vào phòng học đều có thể.
Nhưng Tề Đại Sơn không, ông tin con trai không có vấn đề.
Tề Mộ thật sự một chút vấn đề cũng không có, nhóc hồi ấy mới sinh ra xanh xanh tím tím xấu tới muốn chết, bây giờ lớn lên, phải gọi là trắng nõn đáng yêu.
Kỳ thực xanh xanh tím tím năm đó cũng là bởi vì da quá mỏng, nghẹn khí mới như vậy, sau đó bị bệnh vàng da cũng xấu cực kỳ, chờ bệnh vàng da khỏi, lập tức trắng giống như đậu hũ non. Ngũ quan nhóc giống Kiều Cẩn, mắt to 2 mí, cười lên muốn bao nhiêu ngoan thì có bấy nhiêu ngoan, một chút cũng không giống dáng vẻ thô kệch kia của Tề Đại Sơn, đương nhiên tính cách giống mười phần mười.
Nhóc bình thường thanh tú, ăn mặc sạch sẽ, đeo cặp sách nhỏ đi đường cũng nghiêm túc đáng yêu, nhìn thật sự rất khiến người ta thích.
Tề Đại Sơn chưa đi, ông mặc dù không đưa đi, nhưng cũng dõi mắt nhìn theo, con trai dù sao cũng mới 4 tuổi, vạn nhất biến mất ông đi đâu khóc.
Lục tục tới không ít bạn nhỏ, đều có người dắt, bỗng dưng nhìn thấy Tề Mộ một mình bước đi, không khỏi nhìn thêm mấy cái.
Tề Mộ thoải mái hào phóng, có người nhìn nhóc, nhóc liền cười với người ta, y hệt một tiểu thiên sứ.
Nhóc đi được một nửa, ngoài ý muốn nhìn thấy một đứa trẻ đi đường giống mình.
Tề Mộ cảm thấy đó là gia môn (*) (cha nhóc nói với nhóc), thế là mấy bước đi tới, chào hỏi cậu bé: “Xin nhào nha.”
((*) gia môn nghĩa là đàn ông, cũng có nghĩa là chồng, nói chung từ này chỉ chung các danh từ dành cho nam giới)
“Gia môn” sợ hết hồn, thân thể nhỏ bé khẽ run, cũng không quay đầu lại trực tiếp đi về phía trước.
Tề Mộ mấy bước đuổi theo, ghé tới nhìn bé, vừa nhìn nhóc kinh thán nói: “Em gái, cậu lớn lên thật đẹp.”
Nhóc còn chưa ra đời đã giống tính cách nôn nóng hừng hực của lão Tề gia, mới 8 tháng đã phải từ trong bụng mẹ ra ngoài. Không may, vừa ra đời đã là nhóc sinh non 4 cân rưỡi (~ khoảng hơn 2kg). Lúc mới nhìn thấy con, Tề Đại Sơn sợ hết hồn, cả người xanh xanh tím tím, còn có thể xấu hơn được sao!
Ông chỉ nhìn một cái như vậy, con đã bị hộ sĩ ôm tới phòng giám sát bệnh nặng của trẻ em mới sinh, ngủ ở trong hộp giữ ấm, ai cũng không cho nhìn.
Kiều Cẩn vừa sinh con xong, đầu đầy mồ hôi hỏi chồng: “Con thế nào?”
Tề Đại Sơn kỳ thực trong lòng khá sợ, nhưng không muốn để vợ lo lắng, liền nói: “Tốt lắm, là con trai, lớn khẳng định đẹp giống em.”
Kiều Cẩn thở phào, mí mắt đánh nhau: “Có đẹp không không quan trọng, khỏe mạnh là được.”
Tề Đại Sơn đau lòng vợ, dỗ bà nói: “Em mau nghỉ ngơi đi, con không sao đâu, có bác sĩ trông rồi, còn cẩn thận hơn chúng ta.”
Tề Mộ ở trong hộp giữ ấm nửa tháng, nửa tháng này cũng khiến đồng chí Tề Đại Sơn lo lắng muốn chết, vừa phải chăm sóc vợ, vừa phải lo lắng con trai, còn có một đống lớn chuyện công ty phải làm, hành hạ ông tới gầy 3-4 cân.
Đợi lúc con trai bình an ra ngoài, nhìn thấy đứa nhỏ vàng như lá thu rụng này, Tề Đại Sơn trong lòng ghét bỏ nhóc không giống mẹ, nhưng rốt cục thở phào.
Ngày đó ông liền đi bái phỏng một vị đại sư, xin tên.
Đại sư nói Tề Mộ là mệnh Hỏa, Mộc sinh Hỏa, để ông chọn cái tên mang theo mộc.
Tề Đại Sơn làm việc từ trước đến giờ nhanh chuẩn độc, một cái chọn trúng chữ “Mộc”. Cái này, chỉ là trong tên mang theo chữ Mộc bên cạnh sao có thể đủ? Đã thiếu mộc, vậy là đủ!
Thế là cái tên đầu tiên của Tề Mộ ra đời, gọi là Tề Mộc.
Nhưng cái tên này chỉ dùng 3 tháng, cũng không phải Kiều Cẩn không chịu được phẩm vị của chồng, cũng không phải Kiều lão gia tử ngại tên quá tục, mà là bản thân Tề Đại Sơn không vui.
Tề Mộc về nhà ba tháng, làm ồn tới Kiều Cẩn ngày đêm bất an.
Nhóc một đứa nhỏ sinh non bốn cân rưỡi, tinh lực dư thừa tới giống như một con hổ con, đói bụng gào thét, no rồi gào thét, trước khi ngủ gào thét một cái, tỉnh dậy càng phải gào thét hai cái. Thân thể Kiều Cẩn vốn còn chưa khôi phục, bị nhóc gào tới gào lui như vậy, cả người đều gầy tới không ra hình dạng.
Tề Đại Sơn vụng về tay chân không giúp được gì, lại hết sức đau lòng vợ, chỉ có thể tiếp tục đi bái phỏng đại sư, cầu an ủi tâm lý.
Lần này ông đổi đại sư, tìm vị danh khí lớn hơn chút.
Đại sư vừa nghe cái tên Tề Mộc, trầm ngâm nói: “Không ổn, lệnh phu nhân là mệnh Thổ, Mộc khắc Thổ.”
Tề Đại Sơn vừa nghe nóng nảy: “Vậy làm sao đây? Con tôi còn thiếu mộc.”
Đại sư nói: “Cậu nhà không phải thiếu Mộc, cậu ấy là mệnh Hỏa, Mộc trợ Hỏa, nhưng trợ Hỏa không chỉ là Mộc, Hỏa cũng có thể trợ Hỏa . . . . . .” Đại sư bô bô nói một đống, Tề Đại Sơn nghe hiểu chút xíu, cũng chính là một chút không hiểu, bất quá lão Tề rất thạo nghề, nhét bao lì xì dày cộp cho cái người sắp bạo phát kia, đại sư nheo mắt, lập tức cho ông tin chuẩn: “Mộ, chữ này cực kỳ thích hợp với cậu nhà.”
“Mộ?” Tề Đại Sơn mặc dù không có văn hóa, nhưng cảm thấy chữa này không hay,”Đây không phải ý nghĩa chạng vạng sao? Con tôi vừa sinh ra ông đã để nó nhật mộ tây sơn?”
(nhật mộ tây sơn: hoàng hôn ở phía tây núi)
Đại sư vội vàng bổ sung: “Mộ chỉ chính là mặt trời chạng vạng. Mặt trời là thuần hỏa, sáng sớm quá lạnh, giữa trưa quá nóng, chạng vạng vừa vặn, hơn nữa mộ lại có hài âm của chữ mộc, vừa có thể tránh mệnh Thổ của lệnh phu nhân, lại bổ sung ấm mệnh Hỏa của cậu nhà, thích hợp nhất.”
(Mộ và Mộc đều đọc là [mù])
Nghe có đạo lý như vậy, Tề Đại Sơn vui vẻ tiếp nhận.
Ông một bên nói cám ơn với đại sư, một bên gọi điện thoại cho trợ lý: “Tố cáo Lưu Chân Quân ở ngõ Tây cho tôi, đó là thần côn.”
Đại sư sợ hết hồn, tay cầm bao lì xì run lên.
Tề Đại Sơn quay đầu mặt mày vui vẻ với hắn: “Đại sư đừng sợ, ngài là đại sư thật, tôi không tố cáo ngài.”
Trên mặt đại sư cười khan, mồ hôi lạnh trong lòng ào ào mãi: Đều nói Tề Đại Sơn là xuất thân côn đồ vô lại, hắn thấy chuyện này không giả!
Vị đại sư này đoán không có chuyện gì quá xấu, vận khí cũng không tệ, Tề Đại Sơn sau khi đổi tên cho con trai, cuộc sống thông thuận.
Tề Mộ từ đó tên Tề Mộ.
Chỉ tiếc mặt trời hoàng hôn này cũng không áp vào nhóc, Tề Mộ từ nhỏ đã lộ rõ nóng tính xuất phát từ cha nhóc, đó chính là tiểu bạo trượng, cậu ở đâu, chỗ đó phải nổ.
Một tuổi đánh nhau vô địch cả công viên, hai tuổi có một bầy tiểu đệ vây quanh, ba tuổi đi nhà trẻ lại càng xưng hùng xưng bá, nhỏ tuổi như vậy đã trở thành nhân vật nổi tiếng của nhà trẻ.
Ngay cả trưởng nhà trẻ đi qua lớp mầm 1 cũng sẽ thuận miệng hỏi một câu: “Hôm nay Tề Mộ có nghịch không hửm?” Tiếp đó trưởng nhà trẻ sẽ làm một câu giọng Đông Bắc “Ôi má ôi” — bị con nhện bự trong tay Tề Mộ dọa.
Lúc Tề Mộ lên lớp chồi, tất cả giáo viên nhà trẻ đều tỏ vẻ: Để tôi dẫn lớp chồi? Từ chức.
Cũng may lúc này sự nghiệp của Tề Đại Sơn tăng vùn vụt, công ty nhỏ nhảy thành tập đoàn lớn, quy mô lớn như vậy, thành phố nhỏ không chứa nổi ông, tổng bộ công ty đặt ở thành phố B, Tề gia cũng chuyển nhà.
Lúc Tề Mộ chia tay với bạn học giáo viên, cả nhà trẻ tiễn nhóc, ai cũng lệ nóng quanh tròng.
Mọi người luyến tiếc như vậy, Tề Đại Sơn cảm động hết sức: “Con trai à, con như vậy rất tốt, chúng ta lăn lộn trong xã hội, giao thiệp rất quan trọng.”
Bé con 4 tuổi nghiêm túc gật đầu.
Bảo vệ nhà trẻ ở một bên nghe rất rõ ràng suýt chút nữa ngã lảo đảo: Còn giao thiệp nữa chứ . . . . . . Con trai ngài đây là Hỗn Thế Ma Vương, đi rồi cả nhà trẻ mừng hết sức!
Các giáo viên dù thế nào cũng sẽ không cần giữa từ chức và hiến tế làm lựa chọn nữa!
Đi tới thành phố B, Tề Đại Sơn tự nhận không thiếu tiền, cũng không muốn bạc đãi con trai, vì giúp con trai tích lũy nhân mạch sau này (thật sự không phải đắc tội người), ông đưa Tề Mộ vào nhà trẻ “quý tộc” nổi tiếng nhất của thành phố B.
Đương nhiên nhà trẻ không phải tên như vậy, chỉ là trong lòng mọi người hiểu rõ — có thể vào nơi này, hoặc là quyền tới vị, hoặc là tiền tới vị, lại hoặc là cả hai đều tới vị, dù sao cũng là không giàu sang thì cũng phú quý, không chút nào liên quan với hai chữ bình thường.
Đối mặt với chuyện chuyển trường của con trai, Kiều Cẩn lo lắng, bà một bên sửa soạn cặp sách nhỏ cho con trai, một bên dặn dò nhóc: “Phải nghe lời giáo viên, chơi ngoan với các bạn, chịu oan ức thì về nói với mẹ, không được gây chuyện.”
Tề Mộ gật gật đầu, âm thanh non nớt nói: “Mẹ yên tâm, con thích nhà trẻ nhất.” Nhóc không giống với các bạn nhỏ khác, nhóc cảm thấy nhà trẻ thật thú vị, nhiều người náo nhiệt, các giáo viên còn thích kêu gào.
Kiều Cẩn thở dài, còn muốn dặn dò chút, Tề Đại Sơn nói: “Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể ngay cả một chút năng lực thích ứng này cũng không có.”
Kiều Cẩn lườm chồng một cái, Tề Đại Sơn ở ngoài là Sơn Đại Vương, trở về là viêm khí quản, vội vàng hạ giọng dỗ vợ: “Em phải học được biết mạnh tay, con trai không thể nuông chiều, sau này sẽ chịu thiệt.”
Kiều Cẩn hiểu đạo lý này, thế là vỗ vỗ tay nhỏ của Tề Mộ, lưu luyến không rời nói: “Bảo Bảo cố lên.”
Tề Mộ cười ngọt ngào: “Vâng!” Nhóc sẽ cố gắng, hi vọng bạn học mới không phải quỷ thích khóc.
Tề Đại Sơn là kiểu mẫu phụ huynh nuôi thả con, Tề Mộ ngày đầu tiên tới nhà trẻ, ông để nhóc ở bãi đậu xe, để nhóc tự đi tới cửa lớn.
Nhà trẻ mặc dù không cho phụ huynh đi vào, nhưng phụ huynh bình thường đều là sau khi dừng xong xe, cẩn thận đưa đến cửa, nhìn giáo viên dẫn đi mới yên tâm. Tề Mộ đây là lần đầu tiên vào nhà trẻ, theo lý thuyết Tề Đại Sơn dẫn nhóc vào phòng học đều có thể.
Nhưng Tề Đại Sơn không, ông tin con trai không có vấn đề.
Tề Mộ thật sự một chút vấn đề cũng không có, nhóc hồi ấy mới sinh ra xanh xanh tím tím xấu tới muốn chết, bây giờ lớn lên, phải gọi là trắng nõn đáng yêu.
Kỳ thực xanh xanh tím tím năm đó cũng là bởi vì da quá mỏng, nghẹn khí mới như vậy, sau đó bị bệnh vàng da cũng xấu cực kỳ, chờ bệnh vàng da khỏi, lập tức trắng giống như đậu hũ non. Ngũ quan nhóc giống Kiều Cẩn, mắt to 2 mí, cười lên muốn bao nhiêu ngoan thì có bấy nhiêu ngoan, một chút cũng không giống dáng vẻ thô kệch kia của Tề Đại Sơn, đương nhiên tính cách giống mười phần mười.
Nhóc bình thường thanh tú, ăn mặc sạch sẽ, đeo cặp sách nhỏ đi đường cũng nghiêm túc đáng yêu, nhìn thật sự rất khiến người ta thích.
Tề Đại Sơn chưa đi, ông mặc dù không đưa đi, nhưng cũng dõi mắt nhìn theo, con trai dù sao cũng mới 4 tuổi, vạn nhất biến mất ông đi đâu khóc.
Lục tục tới không ít bạn nhỏ, đều có người dắt, bỗng dưng nhìn thấy Tề Mộ một mình bước đi, không khỏi nhìn thêm mấy cái.
Tề Mộ thoải mái hào phóng, có người nhìn nhóc, nhóc liền cười với người ta, y hệt một tiểu thiên sứ.
Nhóc đi được một nửa, ngoài ý muốn nhìn thấy một đứa trẻ đi đường giống mình.
Tề Mộ cảm thấy đó là gia môn (*) (cha nhóc nói với nhóc), thế là mấy bước đi tới, chào hỏi cậu bé: “Xin nhào nha.”
((*) gia môn nghĩa là đàn ông, cũng có nghĩa là chồng, nói chung từ này chỉ chung các danh từ dành cho nam giới)
“Gia môn” sợ hết hồn, thân thể nhỏ bé khẽ run, cũng không quay đầu lại trực tiếp đi về phía trước.
Tề Mộ mấy bước đuổi theo, ghé tới nhìn bé, vừa nhìn nhóc kinh thán nói: “Em gái, cậu lớn lên thật đẹp.”