Bánh ngọt rất nhỏ, đường kính nhiều nhất 10 cm, giống như một tách trà hơi lớn chút.
Nhưng nó lại có dáng vẻ mà một cái bánh ngọt nên có, nhất là trên tấm bảng nhỏ đứng thẳng phía trên, viết — Sinh nhật vui vẻ.
Doãn Tu Trúc nhìn thật lâu mới không thể tin hỏi: “Mình, của mình sao?”
Tề Mộ thèm cả ngày, thèm ăn buổi trưa cũng ăn không ngon, lúc này nhìn thấy socola, mắt đều xanh: “Đương nhiên! Hôm nay là sinh nhật của cậu.”
“Sao cậu biết?” Kỳ thực Tề Mộ nói như vậy, bé cũng đã nhận định hôm nay là sinh nhật, cho dù không phải ngày ra đời, coi như là ngày trọng sinh.
Ngày được người chúc phúc, chính là sinh nhật của bé.
Tề Mộ nói: “Giáo viên chủ nhiệm kiểm tra tài liệu nhập học của cậu, bên trong có ghi.”
Tim Doãn Tu Trúc run lên — Đúng rồi, bé có sinh nhật, chỉ là không ai muốn nhắc tới.
Tề Mộ lấy nến ra, vừa châm vừa nói: “Bánh ngọt hơi nhỏ, không châm nhiều cây được, để 3 cây được không?”
Doãn Tu Trúc hoàn hồn: “Châm 4 cây đi.”
Tề Mộ nghiêng đầu: “Tại sao?”
“Chúng ta là lúc 4 tuổi gặp nhau.”
Tề Mộ nhưng không có trí nhớ tốt như vậy: “Hình như đúng nhỉ, lớp chồi nhà trẻ.”
Doãn Tu Trúc rũ mắt cười: “Đáng tiếc mình không nhớ rõ đó là ngày nào.” Bé quá nhỏ, không phân rõ tháng và ngày, nhưng bé lại vĩnh viễn nhớ ánh sáng đỏ ngày đó một khắc đó dưới ánh tà dương đó cùng với nụ cười tiến vào linh hồn bé.
“Cái này có gì phải nhớ?” Tề Mộ nói, “Dù sao cũng quen biết rồi, sau này sẽ là bạn bè cả đời.”
“Ừ!” Doãn Tu Trúc dùng sức gật đầu.
Đầu mũi bé chua xót, trong mắt phủ sương mù, nụ cười khóe miệng nhưng là trước nay chưa từng có. Dường như đem vui sướng trong lòng đều cụ thể hóa, dường như huyết dịch được sưởi ấm 6 năm kia rốt cục tuần hoàn toàn bộ thân thể, châm nóng cả người bé.
Tề Mộ giục bé: “Đến đi, cầu nguyện, thổi nến!”
Doãn Tu Trúc trịnh trọng gật đầu, tay nhỏ nắm vào nhau, nghiêm túc nhắm 2 mắt lại.
Đây là sinh nhật của bé. Tinh linh cầu nguyện của bé.
Bé chỉ có một nguyện vọng như vậy — Vĩnh viễn ở chung một chỗ với Tề Mộ.
Tham lam lại hèn mọn, bé nguyện dùng một đời để không ngừng cầu xin.
Tề Mộ rất tò mò: “Cầu nguyện cái gì?”
Doãn Tu Trúc đối với nhóc ngàn theo trăm thuận lúc này lại nói năng thận trọng: “Không thể nói.”
“Được rồi, nói sẽ mất linh.” Nhưng Tề Mộ vẫn tò mò, “Nếu không viết ra?”
Nhóc lớn như vậy rồi, đương nhiên biết chân tướng tinh linh cầu nguyện là Kiều nữ sĩ, nhóc cũng muốn làm tinh linh cầu nguyện của Doãn Tu Trúc, nhưng nhóc không có hoả nhãn kim tinh của Kiều nữ sĩ, không nhìn thấu Doãn Tu Trúc nghĩ cái gì, nếu không nhìn thấu, nhưng thế nào mới có thể thỏa mãn tâm nguyện của cậu ấy đây?
Doãn Tu Trúc tuyệt đối sẽ không đem lời thề quan trọng này nói giỡn: “Không được, sẽ mất linh.”
Tề Mộ: “. . . . . .” Được rồi . . . . . . Chỉ có thể cảnh giác cao độ tiếp tục quan sát! Có lẽ là liên quan tới học tập đi, luôn cảm thấy Doãn Tu Trúc yêu học nhất . . . . . .
Doãn Tu Trúc sau khi dỡ nến xuống, lại không nỡ cắt bánh ngọt.
Tề Mộ thèm ăn cuống cuồng: “Nào ăn thôi, mình để ba mình đặt toàn bộ socola, đảm bảo ăn ngon.”
Tay cầm dao của Doãn Tu Trúc cứng lại.
Tề Mộ nhìn bé: “Sao thế?”
Doãn Tu Trúc vẫn không hạ thủ, bé thấp giọng nói: “Có thể không ăn không?”
Tề Mộ đói cả ngày mở to mắt: “Tại sao không ăn? Siêu ngon!” Đói chết rồi thèm chết rồi, đều muốn nhào tới ngốn một hơi!
Đôi môi Doãn Tu Trúc cử động, âm thanh rầu rĩ tới giống như từ trong lồng ngực trực tiếp rung động ra: “Đây là lần đầu tiên mình nhận được quà sinh nhật, mình muốn giữ lại cẩn thận.”
Tề Mộ: “Đây nhưng là socola! Giữ thế nào? Sẽ tan hết!”
Doãn Tu Trúc mím môi, không lên tiếng.
Tề Mộ sợ nhất dáng vẻ này của bé, bé như vậy 80% sẽ rơi nước mắt im hơi lặng tiếng. Bé vừa rơi nước mắt, tim Tề Mộ liền giống như bị thoi vàng nện vậy.
“Được rồi được rồi.” Tề Mộ nói, “Mình lại tặng cậu một món quà không được sao.”
Doãn Tu Trúc chợt ngẩng đầu, cái này sao có thể được, bé không thể tham như vậy.
Tề Mộ: “. . . . . . Mình viết cho cậu tấm thiệp chúc mừng nhé, cái này giữ được.”
Ánh mắt Doãn Tu Trúc phát sáng, giống như con sóc nhỏ nhìn thấy quả hạch, không có chút sức chống cự nào: “Được, được.”
Tề Mộ nói: “Cậu chờ mình chút!”
Nhóc chuồn tới bàn học của Hứa Tiểu Minh, sau khi mở ra phát hiện một xấp thiệp chúc mừng — Giáng sinh còn hơn 1 tháng nữa, Hứa Tiểu Minh đã bắt đầu chuẩn bị.
Tề Mộ rút một tờ, trở lại nói: “Đều là màu hồng, cậu đừng ghét bỏ.”
Doãn Tu Trúc nhanh chóng lắc đầu: “Sẽ không!”
Tề Mộ mở tấm thiệp chúc mừng trống không ra, vừa viết vừa nhắc mãi: “Hứa Tiểu Minh thật bản lĩnh, mua nhiều thiệp chúc mừng như vậy, là định tặng nữ sinh trường chúng ta mỗi người một tấm sao?”
Doãn Tu Trúc căn bản không quan tâm những thứ này, mắt bé không chớp mà nhìn chằm chằm Tề Mộ, nhìn chằm chằm tay cầm bút của nhóc, nhìn chằm chằm chữ nhóc viết xuống.
— Doãn Tu Trúc, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, hi vọng chúng ta cả đời đều là bạn tốt!
Ký tên là Tề Mộ.
Chữ của Tề Mộ và khuôn mặt nhóc là hai cực đoan, nhóc một bộ biết điều đáng yêu, một đôi mắt to xinh đẹp hơn rất nhiều tiểu cô nương, nhưng tính tình này là tiểu bá vương trăm phần trăm, giống như nét chữ này.
Dùng rồng bay phượng múa đều là hàm súc, căn bản là cuồng phong bạo vũ!
Tề Mộ cầm lấy thiệp chúc mừng, thổi khô sau đó đưa cho Doãn Tu Trúc: “Viết không đẹp, đừng ghét bỏ.”
Bé làm sao có thể sẽ ghét bỏ! Doãn Tu Trúc cẩn thận nhận lấy, nhìn lại nhìn: “Thật đẹp.”
Tề Mộ gãi gãi ót nói: “Thiệp chúc mừng rất đẹp nhỉ, chữ này của mình, giống y như hái hoa tặc hoa gì đó thủ đoạn độc ác.”
Doãn Tu Trúc căn bản không quan tâm thiệp chúc mừng như thế nào, bé nhìn chỉ có lời viết xuống của Tề Mộ.
“Mình rất thích.”
Tề Mộ lặng lẽ đánh giá bé, trong lòng có chút bồn chồn: Thiệp chúc mừng màu hồng như vậy, đẹp vậy sao? Chẳng lẽ Doãn Tu Trúc thích màu hồng? Nếu không nhóc tặng bé cặp sách màu hồng?
Tề Mộ Mộ não bổ một chút hình ảnh Doãn Tu Trúc đeo cặp sách nhỏ màu hồng, khẽ run rẩy.
— Vậy mà cảm thấy có chút manh là sao!
Lúc này có thể ăn bánh ngọt rồi, hai người vẫn là không dùng dao, Doãn Tu Trúc đề nghị nói: “Dù sao cũng to như vậy, chúng ta mỗi người một miếng xúc ăn đi.”
Tề Mộ: “Được á.”
Nhóc cho rằng Doãn Tu Trúc muốn bớt việc, nhưng kỳ thực Doãn Tu Trúc là muốn để nhóc ăn nhiều một chút. Cắt ra chính là mỗi người một nửa, nếu cùng nhau ăn, bé ăn chậm một chút Tề Mộ có thể ăn được nhiều hơn chút.
Ngày tháng sau đó gió yên sóng lặng. Thời tiết càng ngày càng lạnh, đồng chí Hứa Tiểu Minh thì càng ngày càng gây chuyện.
Lễ Giáng Sinh vừa qua, bé đã gây ra “scandal” lớn.
Một đám tiểu cô nương chạy tới cầm thiệp chúc mừng đập bé: “Tra nam!”
Hứa Tiểu Minh bị đập tới mặt xám mày tro, luôn miệng cầu cứu.
Lần này ngay cả anh em tốt của bé Phương Tuấn Kỳ cũng không để ý đến bé, ai bảo tự bé trêu chọc nữ sinh nửa trường? Không biết xấu hổ!
Hứa Tiểu Minh ủy khuất vô cùng, chạy đến phía cuối, nằm nhoài trên bàn Tề Mộ gào thét: “Tớ đây là sớm hạ thủ quăng lưới rộng, chờ lên cấp 2, tớ chính là người có bạn gái! Mấy đứa bọn họ sợ cái trứng, chính là hâm mộ tớ ghen tỵ với tớ mới hận tớ!”
Tề Mộ vừa ngủ một tiết, mơ mơ màng màng nhìn bé: “Hâm mộ ghen tỵ với cậu cái gì?”
Hứa Tiểu Minh: “Chắc là tớ đẹp trai?”
Tề Mộ cho bé cái ót.
Hứa Tiểu Minh đấy mặt bi phẫn: “Mình chẳng lẽ không đẹp trai sao? Mình chẳng lẽ không phải hotboy lớp sao?”
Xét thấy Tề Mộ đã cầm một tấm thiệp chúc mừng của bé, thế là tặng bé một câu: “Cỏ đuôi chó.”
(Hotboy lớp = ban thảo (thảo trong cây cỏ), câu sau Tề Mộ chơi chữ)
Hứa Tiểu Minh lại bắt đầu gào thét.
Doãn Tu Trúc ngồi ở hàng trước không quay đầu lại, chỉ là tay cầm bút không khỏi dùng sức.
Tề Mộ giống như cục nam châm, luôn có thể hút mọi người tới bên cạnh nhóc. Hứa Tiểu Minh cũng được Đổng Quý Sinh cũng được, bọn họ vừa sợ nhóc, vừa thích tới gần nhóc.
Ai không thích thể tập hợp của quang và nhiệt chứ? Đây là bản năng của sinh mệnh.
Kỳ nghỉ nguyên đán, mọi người đều thu dọn về nhà.
Doãn Tu Trúc đối với về nhà không có chút hứng thú nào, bé ghét ngày nghỉ, ghét ba ngày liên tục, trầm muộn, tràn đầy tử khí này.
Bất quá ngày Nguyên Đán, Doãn gia náo nhiệt trước nay chưa từng có.
Doãn Chính Công trở lại, tổ chức một yến hội, mời không ít thân bằng hảo hữu tới tham gia.
Mẹ của Doãn Tu Trúc, nữ chủ nhân Vu Đại Vân này vẫn như cũ không lộ diện, bà ở trong phòng mình, dường như thân lâm vào đảo biệt lập, yên tĩnh tới giống như toàn bộ thế giới chỉ có mình bà.
Doãn Chính Công hiếm thấy đối với Doãn Tu Trúc vẻ mặt ôn hoà chút. Bởi vì gã về, bảo mẫu đối với Doãn Tu Trúc thái độ cũng tốt hơn nhiều, cầm tới cho bé lễ phục nhỏ tinh tế, cẩn thận giúp bé mặc chỉnh tề.
Nếu như là sáu năm trước, Doãn Tu Trúc có lẽ sẽ được sủng mà sợ, nhưng lúc này bé chỉ cảm thấy gió lạnh từ ngực xuyên qua, lạnh tới lục phủ ngũ tạng đều chết lặng nguội lạnh.
Công phu ngoài mặt làm xong, Doãn Tu Trúc liền trốn ra ngoài.
Bé không thích căn phòng khách sáng rực kia, không thích nụ cười giả tạo tích trên mặt người xa lạ, lại càng không thích mỗi một câu mà người đàn ông làm cha kia nói ra.
Bé không về phòng, chỉ là ở trong gió lạnh, ngồi trong một góc nhỏ ở vườn hoa.
Ngày 1 tháng 1, thời tiết lạnh tới răng người ta run lên.
Doãn Tu Trúc mặc rất mỏng, nhưng cũng không cảm thấy lạnh, bởi vì bé cầm trong tay một tấm thiệp màu hồng.
Phía trên có một câu nói mà Tề Mộ viết cho bé.
— Bạn bè vĩnh viễn. (永远的朋友)
Nhìn chằm chằm 5 chữ này, bé liền có sức mạnh vô cùng vô tận.
Bé xuất thần mà nhìn, thậm chí không để ý đã có người đến gần.
“Đây là cái gì?” Âm thanh ngạo mạn của thiếu niên vang lên, tiếp theo tay nó nhấc lên, cướp tấm thiệp trong tay Doãn Tu Trúc.
Đại não Doãn Tu Trúc trống rỗng 1 giây, mạnh mẽ đứng lên.
Đứng trước mặt bé là học sinh cấp 2, nó mặc lễ phục nhỏ ngay ngắn, ngực còn cài một đóa hoa màu lam nhạt, bông hoa làm bằng lụa kia giống như thật, ưu nhã khác biệt. Tóc của thiếu niên được chải gọn gàng sau gáy, lộ ra cái trán trơn bóng, nhưng đôi mắt dưới lông mày mỏng manh lại nhỏ hẹp sắc bén, chứa đầy ác ý.
Nó là con của nhà cô Doãn Tu Trúc, anh họ Vương Trác.
“Thiệp chúc mừng hả?” Vương Trác khẽ cười nói, “Còn có người biết sinh nhật của mày?”
Sắc mặt Doãn Tu Trúc lãnh đạm: “Trả lại cho tôi.”
“Tức giận? Thật dọa người ha, mày sẽ không giống mẹ mày cắn người chứ!”
Doãn Tu Trúc nắm chặt nắm đấm, trán nổi gân xanh: “Trả nó cho tôi.”
Vương Trác cười lạnh một tiếng, thanh tuyến bắt đầu biến âm khàn khàn khó nghe: “Trả cho mày? Được á, đi lấy đi!” Vừa nói nó ném thiệp chúc mừng tới trong suối phun không xa.
“Không! Đừng!” Doãn Tu Trúc liều mạng mà nhào qua, cả người đều ngã trên gạch đá xanh, nhưng cũng không cách nào chạm được vào thiệp chúc mừng xoẹt qua vòng cung rơi vào trong nước.
Giống như bị tầng nước đánh trúng, Doãn Tu Trúc cơ hồ mất đi năng lực suy nghĩ.
Âm thanh Vương Trác chợt xa chợt gần: “Một cái thiệp chúc mừng rách cũng đáng giá với mày như vậy, thật là thằng ngu.” Dứt lời nó xoay người rời đi.
Cả người Doãn Tu Trúc run rẩy, đại não cũng kêu ong ong, bé không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, không nhìn rõ bất kỳ vật gì, trong đầu chỉ có tấm thiệp chúc mừng nho nhỏ mà Tề Mộ đưa cho bé.
Nó ở trong nước, ở trong cái hồ nước này, bé muốn tới lấy nó ra.
Ban đêm âm 4 độ, thiếu niên đối với nước có sợ hãi cực độ, lảo đảo mà đứng lên.
Bé muốn lấy nó ra, nó là món quà tốt nhất cũng là duy nhất mà kiếp này bé nhận được.
Doãn Tu Trúc không biết mình làm sao giẫm vào trong nước, không biết mình hoạt động bước chân như thế nào, bé nhìn thấy chỉ có nước không ngừng dâng lên, không quá cẳng chân bé, không quá eo bé, không quá ngực bé, cuối cùng chặn lại miệng mũi bé.
“Mày tại sao lại ra đời, mày nghiệt tử này, tại sao lại ra đời!”
Âm thanh khàn khàn lực kiệt của nữ nhân vang bên tai bé, chấn động tâm hồn bé.
Bà ta không chỉ không mong đợi bé, thậm chí còn muốn giết bé.
Bị mẹ mình oán hận, bé là sinh mạng thấp kém cỡ nào.
— Mình là Tề Mộ, cậu tên gì?
Âm thanh non nớt vang ở đáy lòng bé, giống như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, ương ngạnh mà đè tất cả lạnh giá xuống.
Doãn Tu Trúc mở mắt ra, tay run rẩy tái nhợt cầm tấm thiệp nho nhỏ.
Nó bị ngâm tới mất hình dạng, chữ phía trên cũng mơ hồ không rõ.
Doãn Tu Trúc nhưng giống như tìm về trân bảo mất đi, cẩn thận đặt nó ở trên ngực.
Nước ở suối phun không sâu, chỉ bất quá mới đến đùi bé, nhưng nước suối từ trên cao xuống lại xối đẫm cả người bé.
Bé đứng trong nước lạnh ngắt, giống như bị quỷ trảo của địa ngục vô gian trói buộc tay chân.
Bé đứng chật vật, yếu ớt tới ngay cả thứ nho nhỏ trước ngực cũng không thể bảo vệ.
Quá yếu, là bé quá yếu.
Bé ngay cả tấm thiệp mà Tề Mộ tặng bé cũng không bảo vệ được, thì có tư cách gì tham lam ở cùng một chỗ với Tề Mộ.
Bé căn bản không xứng ở bên cạnh bạn ấy!
============
Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ . . . . . . Bạn bè vĩnh viễn gì đó, ngâm hỏng cũng được mà, đây là một tấm “thẻ người tốt” nhiều độc.
Nhưng nó lại có dáng vẻ mà một cái bánh ngọt nên có, nhất là trên tấm bảng nhỏ đứng thẳng phía trên, viết — Sinh nhật vui vẻ.
Doãn Tu Trúc nhìn thật lâu mới không thể tin hỏi: “Mình, của mình sao?”
Tề Mộ thèm cả ngày, thèm ăn buổi trưa cũng ăn không ngon, lúc này nhìn thấy socola, mắt đều xanh: “Đương nhiên! Hôm nay là sinh nhật của cậu.”
“Sao cậu biết?” Kỳ thực Tề Mộ nói như vậy, bé cũng đã nhận định hôm nay là sinh nhật, cho dù không phải ngày ra đời, coi như là ngày trọng sinh.
Ngày được người chúc phúc, chính là sinh nhật của bé.
Tề Mộ nói: “Giáo viên chủ nhiệm kiểm tra tài liệu nhập học của cậu, bên trong có ghi.”
Tim Doãn Tu Trúc run lên — Đúng rồi, bé có sinh nhật, chỉ là không ai muốn nhắc tới.
Tề Mộ lấy nến ra, vừa châm vừa nói: “Bánh ngọt hơi nhỏ, không châm nhiều cây được, để 3 cây được không?”
Doãn Tu Trúc hoàn hồn: “Châm 4 cây đi.”
Tề Mộ nghiêng đầu: “Tại sao?”
“Chúng ta là lúc 4 tuổi gặp nhau.”
Tề Mộ nhưng không có trí nhớ tốt như vậy: “Hình như đúng nhỉ, lớp chồi nhà trẻ.”
Doãn Tu Trúc rũ mắt cười: “Đáng tiếc mình không nhớ rõ đó là ngày nào.” Bé quá nhỏ, không phân rõ tháng và ngày, nhưng bé lại vĩnh viễn nhớ ánh sáng đỏ ngày đó một khắc đó dưới ánh tà dương đó cùng với nụ cười tiến vào linh hồn bé.
“Cái này có gì phải nhớ?” Tề Mộ nói, “Dù sao cũng quen biết rồi, sau này sẽ là bạn bè cả đời.”
“Ừ!” Doãn Tu Trúc dùng sức gật đầu.
Đầu mũi bé chua xót, trong mắt phủ sương mù, nụ cười khóe miệng nhưng là trước nay chưa từng có. Dường như đem vui sướng trong lòng đều cụ thể hóa, dường như huyết dịch được sưởi ấm 6 năm kia rốt cục tuần hoàn toàn bộ thân thể, châm nóng cả người bé.
Tề Mộ giục bé: “Đến đi, cầu nguyện, thổi nến!”
Doãn Tu Trúc trịnh trọng gật đầu, tay nhỏ nắm vào nhau, nghiêm túc nhắm 2 mắt lại.
Đây là sinh nhật của bé. Tinh linh cầu nguyện của bé.
Bé chỉ có một nguyện vọng như vậy — Vĩnh viễn ở chung một chỗ với Tề Mộ.
Tham lam lại hèn mọn, bé nguyện dùng một đời để không ngừng cầu xin.
Tề Mộ rất tò mò: “Cầu nguyện cái gì?”
Doãn Tu Trúc đối với nhóc ngàn theo trăm thuận lúc này lại nói năng thận trọng: “Không thể nói.”
“Được rồi, nói sẽ mất linh.” Nhưng Tề Mộ vẫn tò mò, “Nếu không viết ra?”
Nhóc lớn như vậy rồi, đương nhiên biết chân tướng tinh linh cầu nguyện là Kiều nữ sĩ, nhóc cũng muốn làm tinh linh cầu nguyện của Doãn Tu Trúc, nhưng nhóc không có hoả nhãn kim tinh của Kiều nữ sĩ, không nhìn thấu Doãn Tu Trúc nghĩ cái gì, nếu không nhìn thấu, nhưng thế nào mới có thể thỏa mãn tâm nguyện của cậu ấy đây?
Doãn Tu Trúc tuyệt đối sẽ không đem lời thề quan trọng này nói giỡn: “Không được, sẽ mất linh.”
Tề Mộ: “. . . . . .” Được rồi . . . . . . Chỉ có thể cảnh giác cao độ tiếp tục quan sát! Có lẽ là liên quan tới học tập đi, luôn cảm thấy Doãn Tu Trúc yêu học nhất . . . . . .
Doãn Tu Trúc sau khi dỡ nến xuống, lại không nỡ cắt bánh ngọt.
Tề Mộ thèm ăn cuống cuồng: “Nào ăn thôi, mình để ba mình đặt toàn bộ socola, đảm bảo ăn ngon.”
Tay cầm dao của Doãn Tu Trúc cứng lại.
Tề Mộ nhìn bé: “Sao thế?”
Doãn Tu Trúc vẫn không hạ thủ, bé thấp giọng nói: “Có thể không ăn không?”
Tề Mộ đói cả ngày mở to mắt: “Tại sao không ăn? Siêu ngon!” Đói chết rồi thèm chết rồi, đều muốn nhào tới ngốn một hơi!
Đôi môi Doãn Tu Trúc cử động, âm thanh rầu rĩ tới giống như từ trong lồng ngực trực tiếp rung động ra: “Đây là lần đầu tiên mình nhận được quà sinh nhật, mình muốn giữ lại cẩn thận.”
Tề Mộ: “Đây nhưng là socola! Giữ thế nào? Sẽ tan hết!”
Doãn Tu Trúc mím môi, không lên tiếng.
Tề Mộ sợ nhất dáng vẻ này của bé, bé như vậy 80% sẽ rơi nước mắt im hơi lặng tiếng. Bé vừa rơi nước mắt, tim Tề Mộ liền giống như bị thoi vàng nện vậy.
“Được rồi được rồi.” Tề Mộ nói, “Mình lại tặng cậu một món quà không được sao.”
Doãn Tu Trúc chợt ngẩng đầu, cái này sao có thể được, bé không thể tham như vậy.
Tề Mộ: “. . . . . . Mình viết cho cậu tấm thiệp chúc mừng nhé, cái này giữ được.”
Ánh mắt Doãn Tu Trúc phát sáng, giống như con sóc nhỏ nhìn thấy quả hạch, không có chút sức chống cự nào: “Được, được.”
Tề Mộ nói: “Cậu chờ mình chút!”
Nhóc chuồn tới bàn học của Hứa Tiểu Minh, sau khi mở ra phát hiện một xấp thiệp chúc mừng — Giáng sinh còn hơn 1 tháng nữa, Hứa Tiểu Minh đã bắt đầu chuẩn bị.
Tề Mộ rút một tờ, trở lại nói: “Đều là màu hồng, cậu đừng ghét bỏ.”
Doãn Tu Trúc nhanh chóng lắc đầu: “Sẽ không!”
Tề Mộ mở tấm thiệp chúc mừng trống không ra, vừa viết vừa nhắc mãi: “Hứa Tiểu Minh thật bản lĩnh, mua nhiều thiệp chúc mừng như vậy, là định tặng nữ sinh trường chúng ta mỗi người một tấm sao?”
Doãn Tu Trúc căn bản không quan tâm những thứ này, mắt bé không chớp mà nhìn chằm chằm Tề Mộ, nhìn chằm chằm tay cầm bút của nhóc, nhìn chằm chằm chữ nhóc viết xuống.
— Doãn Tu Trúc, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, hi vọng chúng ta cả đời đều là bạn tốt!
Ký tên là Tề Mộ.
Chữ của Tề Mộ và khuôn mặt nhóc là hai cực đoan, nhóc một bộ biết điều đáng yêu, một đôi mắt to xinh đẹp hơn rất nhiều tiểu cô nương, nhưng tính tình này là tiểu bá vương trăm phần trăm, giống như nét chữ này.
Dùng rồng bay phượng múa đều là hàm súc, căn bản là cuồng phong bạo vũ!
Tề Mộ cầm lấy thiệp chúc mừng, thổi khô sau đó đưa cho Doãn Tu Trúc: “Viết không đẹp, đừng ghét bỏ.”
Bé làm sao có thể sẽ ghét bỏ! Doãn Tu Trúc cẩn thận nhận lấy, nhìn lại nhìn: “Thật đẹp.”
Tề Mộ gãi gãi ót nói: “Thiệp chúc mừng rất đẹp nhỉ, chữ này của mình, giống y như hái hoa tặc hoa gì đó thủ đoạn độc ác.”
Doãn Tu Trúc căn bản không quan tâm thiệp chúc mừng như thế nào, bé nhìn chỉ có lời viết xuống của Tề Mộ.
“Mình rất thích.”
Tề Mộ lặng lẽ đánh giá bé, trong lòng có chút bồn chồn: Thiệp chúc mừng màu hồng như vậy, đẹp vậy sao? Chẳng lẽ Doãn Tu Trúc thích màu hồng? Nếu không nhóc tặng bé cặp sách màu hồng?
Tề Mộ Mộ não bổ một chút hình ảnh Doãn Tu Trúc đeo cặp sách nhỏ màu hồng, khẽ run rẩy.
— Vậy mà cảm thấy có chút manh là sao!
Lúc này có thể ăn bánh ngọt rồi, hai người vẫn là không dùng dao, Doãn Tu Trúc đề nghị nói: “Dù sao cũng to như vậy, chúng ta mỗi người một miếng xúc ăn đi.”
Tề Mộ: “Được á.”
Nhóc cho rằng Doãn Tu Trúc muốn bớt việc, nhưng kỳ thực Doãn Tu Trúc là muốn để nhóc ăn nhiều một chút. Cắt ra chính là mỗi người một nửa, nếu cùng nhau ăn, bé ăn chậm một chút Tề Mộ có thể ăn được nhiều hơn chút.
Ngày tháng sau đó gió yên sóng lặng. Thời tiết càng ngày càng lạnh, đồng chí Hứa Tiểu Minh thì càng ngày càng gây chuyện.
Lễ Giáng Sinh vừa qua, bé đã gây ra “scandal” lớn.
Một đám tiểu cô nương chạy tới cầm thiệp chúc mừng đập bé: “Tra nam!”
Hứa Tiểu Minh bị đập tới mặt xám mày tro, luôn miệng cầu cứu.
Lần này ngay cả anh em tốt của bé Phương Tuấn Kỳ cũng không để ý đến bé, ai bảo tự bé trêu chọc nữ sinh nửa trường? Không biết xấu hổ!
Hứa Tiểu Minh ủy khuất vô cùng, chạy đến phía cuối, nằm nhoài trên bàn Tề Mộ gào thét: “Tớ đây là sớm hạ thủ quăng lưới rộng, chờ lên cấp 2, tớ chính là người có bạn gái! Mấy đứa bọn họ sợ cái trứng, chính là hâm mộ tớ ghen tỵ với tớ mới hận tớ!”
Tề Mộ vừa ngủ một tiết, mơ mơ màng màng nhìn bé: “Hâm mộ ghen tỵ với cậu cái gì?”
Hứa Tiểu Minh: “Chắc là tớ đẹp trai?”
Tề Mộ cho bé cái ót.
Hứa Tiểu Minh đấy mặt bi phẫn: “Mình chẳng lẽ không đẹp trai sao? Mình chẳng lẽ không phải hotboy lớp sao?”
Xét thấy Tề Mộ đã cầm một tấm thiệp chúc mừng của bé, thế là tặng bé một câu: “Cỏ đuôi chó.”
(Hotboy lớp = ban thảo (thảo trong cây cỏ), câu sau Tề Mộ chơi chữ)
Hứa Tiểu Minh lại bắt đầu gào thét.
Doãn Tu Trúc ngồi ở hàng trước không quay đầu lại, chỉ là tay cầm bút không khỏi dùng sức.
Tề Mộ giống như cục nam châm, luôn có thể hút mọi người tới bên cạnh nhóc. Hứa Tiểu Minh cũng được Đổng Quý Sinh cũng được, bọn họ vừa sợ nhóc, vừa thích tới gần nhóc.
Ai không thích thể tập hợp của quang và nhiệt chứ? Đây là bản năng của sinh mệnh.
Kỳ nghỉ nguyên đán, mọi người đều thu dọn về nhà.
Doãn Tu Trúc đối với về nhà không có chút hứng thú nào, bé ghét ngày nghỉ, ghét ba ngày liên tục, trầm muộn, tràn đầy tử khí này.
Bất quá ngày Nguyên Đán, Doãn gia náo nhiệt trước nay chưa từng có.
Doãn Chính Công trở lại, tổ chức một yến hội, mời không ít thân bằng hảo hữu tới tham gia.
Mẹ của Doãn Tu Trúc, nữ chủ nhân Vu Đại Vân này vẫn như cũ không lộ diện, bà ở trong phòng mình, dường như thân lâm vào đảo biệt lập, yên tĩnh tới giống như toàn bộ thế giới chỉ có mình bà.
Doãn Chính Công hiếm thấy đối với Doãn Tu Trúc vẻ mặt ôn hoà chút. Bởi vì gã về, bảo mẫu đối với Doãn Tu Trúc thái độ cũng tốt hơn nhiều, cầm tới cho bé lễ phục nhỏ tinh tế, cẩn thận giúp bé mặc chỉnh tề.
Nếu như là sáu năm trước, Doãn Tu Trúc có lẽ sẽ được sủng mà sợ, nhưng lúc này bé chỉ cảm thấy gió lạnh từ ngực xuyên qua, lạnh tới lục phủ ngũ tạng đều chết lặng nguội lạnh.
Công phu ngoài mặt làm xong, Doãn Tu Trúc liền trốn ra ngoài.
Bé không thích căn phòng khách sáng rực kia, không thích nụ cười giả tạo tích trên mặt người xa lạ, lại càng không thích mỗi một câu mà người đàn ông làm cha kia nói ra.
Bé không về phòng, chỉ là ở trong gió lạnh, ngồi trong một góc nhỏ ở vườn hoa.
Ngày 1 tháng 1, thời tiết lạnh tới răng người ta run lên.
Doãn Tu Trúc mặc rất mỏng, nhưng cũng không cảm thấy lạnh, bởi vì bé cầm trong tay một tấm thiệp màu hồng.
Phía trên có một câu nói mà Tề Mộ viết cho bé.
— Bạn bè vĩnh viễn. (永远的朋友)
Nhìn chằm chằm 5 chữ này, bé liền có sức mạnh vô cùng vô tận.
Bé xuất thần mà nhìn, thậm chí không để ý đã có người đến gần.
“Đây là cái gì?” Âm thanh ngạo mạn của thiếu niên vang lên, tiếp theo tay nó nhấc lên, cướp tấm thiệp trong tay Doãn Tu Trúc.
Đại não Doãn Tu Trúc trống rỗng 1 giây, mạnh mẽ đứng lên.
Đứng trước mặt bé là học sinh cấp 2, nó mặc lễ phục nhỏ ngay ngắn, ngực còn cài một đóa hoa màu lam nhạt, bông hoa làm bằng lụa kia giống như thật, ưu nhã khác biệt. Tóc của thiếu niên được chải gọn gàng sau gáy, lộ ra cái trán trơn bóng, nhưng đôi mắt dưới lông mày mỏng manh lại nhỏ hẹp sắc bén, chứa đầy ác ý.
Nó là con của nhà cô Doãn Tu Trúc, anh họ Vương Trác.
“Thiệp chúc mừng hả?” Vương Trác khẽ cười nói, “Còn có người biết sinh nhật của mày?”
Sắc mặt Doãn Tu Trúc lãnh đạm: “Trả lại cho tôi.”
“Tức giận? Thật dọa người ha, mày sẽ không giống mẹ mày cắn người chứ!”
Doãn Tu Trúc nắm chặt nắm đấm, trán nổi gân xanh: “Trả nó cho tôi.”
Vương Trác cười lạnh một tiếng, thanh tuyến bắt đầu biến âm khàn khàn khó nghe: “Trả cho mày? Được á, đi lấy đi!” Vừa nói nó ném thiệp chúc mừng tới trong suối phun không xa.
“Không! Đừng!” Doãn Tu Trúc liều mạng mà nhào qua, cả người đều ngã trên gạch đá xanh, nhưng cũng không cách nào chạm được vào thiệp chúc mừng xoẹt qua vòng cung rơi vào trong nước.
Giống như bị tầng nước đánh trúng, Doãn Tu Trúc cơ hồ mất đi năng lực suy nghĩ.
Âm thanh Vương Trác chợt xa chợt gần: “Một cái thiệp chúc mừng rách cũng đáng giá với mày như vậy, thật là thằng ngu.” Dứt lời nó xoay người rời đi.
Cả người Doãn Tu Trúc run rẩy, đại não cũng kêu ong ong, bé không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, không nhìn rõ bất kỳ vật gì, trong đầu chỉ có tấm thiệp chúc mừng nho nhỏ mà Tề Mộ đưa cho bé.
Nó ở trong nước, ở trong cái hồ nước này, bé muốn tới lấy nó ra.
Ban đêm âm 4 độ, thiếu niên đối với nước có sợ hãi cực độ, lảo đảo mà đứng lên.
Bé muốn lấy nó ra, nó là món quà tốt nhất cũng là duy nhất mà kiếp này bé nhận được.
Doãn Tu Trúc không biết mình làm sao giẫm vào trong nước, không biết mình hoạt động bước chân như thế nào, bé nhìn thấy chỉ có nước không ngừng dâng lên, không quá cẳng chân bé, không quá eo bé, không quá ngực bé, cuối cùng chặn lại miệng mũi bé.
“Mày tại sao lại ra đời, mày nghiệt tử này, tại sao lại ra đời!”
Âm thanh khàn khàn lực kiệt của nữ nhân vang bên tai bé, chấn động tâm hồn bé.
Bà ta không chỉ không mong đợi bé, thậm chí còn muốn giết bé.
Bị mẹ mình oán hận, bé là sinh mạng thấp kém cỡ nào.
— Mình là Tề Mộ, cậu tên gì?
Âm thanh non nớt vang ở đáy lòng bé, giống như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, ương ngạnh mà đè tất cả lạnh giá xuống.
Doãn Tu Trúc mở mắt ra, tay run rẩy tái nhợt cầm tấm thiệp nho nhỏ.
Nó bị ngâm tới mất hình dạng, chữ phía trên cũng mơ hồ không rõ.
Doãn Tu Trúc nhưng giống như tìm về trân bảo mất đi, cẩn thận đặt nó ở trên ngực.
Nước ở suối phun không sâu, chỉ bất quá mới đến đùi bé, nhưng nước suối từ trên cao xuống lại xối đẫm cả người bé.
Bé đứng trong nước lạnh ngắt, giống như bị quỷ trảo của địa ngục vô gian trói buộc tay chân.
Bé đứng chật vật, yếu ớt tới ngay cả thứ nho nhỏ trước ngực cũng không thể bảo vệ.
Quá yếu, là bé quá yếu.
Bé ngay cả tấm thiệp mà Tề Mộ tặng bé cũng không bảo vệ được, thì có tư cách gì tham lam ở cùng một chỗ với Tề Mộ.
Bé căn bản không xứng ở bên cạnh bạn ấy!
============
Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ . . . . . . Bạn bè vĩnh viễn gì đó, ngâm hỏng cũng được mà, đây là một tấm “thẻ người tốt” nhiều độc.