Thiếu niên 12-13 tuổi, mặt mày đã nảy nở.
Doãn Tu Trúc hồi bé hơi gầy nhỏ, ngũ quan lại quá tinh xảo, cộng thêm màu da trắng nõn, rất giống bé gái. Nhưng hiện giờ thì một chút dáng vẻ bé gái cũng không có.
Bé vóc người cao gầy, thân thể thẳng tắp giống như trúc xanh sống trên núi cao, nhưng ẩn chứa sắc sảo.
Một đôi con ngươi xinh đẹp không nhút nhát nữa, ngược lại bởi vì kéo dài đuôi mắt mà mang theo lãnh đạm người lạ chớ gần. Bất quá lúc bé nhìn về phía Tề Mộ, đuôi mắt kia lại nhẹ nhàng buông xuống, không còn là đáng thương, mà là ba phần vui mừng ẩn nhẫn và bảy phần dung túng khắc chế.
Tề Mộ nhìn chăm chú bé một lát, ảo não nói: “Mình cũng muốn mắt một mí.” Soái kinh á! Sau khi lớn lên trực tiếp thay đổi dáng vẻ, dáng vẻ này của nhóc, vẫn là khuôn mặt con nít.
Doãn Tu Trúc: “Cậu như vậy rất tốt.”
Tề Mộ ghét bỏ nói: “Lời này của cậu nói giống y mẹ mình.”
Khóe miệng Doãn Tu Trúc mỉm cười, không nói.
Tề Mộ kéo tay bé kéo bé tới phía sau: “Nào, so tý.”
Loại chuyện so chiều cao này, bình thường là lưng đối lưng. Nhưng Tề Mộ không giống, nhóc chỉ thích mặt đối mặt, lý do cũng lẽ thẳng khí hùng như vậy: “Lưng đối lưng thì nhìn thế nào? Ông đây muốn tận mắt chứng kiến thời khắc thắng lợi của mình.”
Nhóc so với Doãn Tu Trúc, lần nào cũng cao hơn bé, cho nên chính là thắng lợi. Hôm nay vừa dựa gần vào, nhóc liền biết thức ăn hỏng. Sắp thua!
Nhóc mắt trông mong mà nhìn chằm chằm Doãn Tu Trúc, hai người dựa chỉ cách khoảng cách 1 bàn tay, nhóc buồn bực nói: “Cậu nhắm mắt làm gì?”
Doãn Tu Trúc: “. . . . . .”
Tề Mộ: “Nhắm mắt sao thấy được ai cao?”
Lông mi Doãn Tu Trúc run rẩy, từ từ mở mắt ra, thoáng cái xô vào trong con ngươi lấp lánh chấm nhỏ của Tề Mộ, ngay sau đó một cỗ luồng nhiệt quái dị vọt khắp toàn thân, bé có chút cứng ngắc nói không rõ, hết sức không được tự nhiên.
Tề Mộ lại làm câu nữa: “Lông mi cậu cũng dài quá rồi đi!”
Doãn Tu Trúc: “. . . . . .”
“Úi da, cái đệt!” Hứa Tiểu Minh quỷ kêu nói, “Hai người làm gì thế, hôn môi sao?”
Các bạn học đều tới tiết bơi, chỉ Tề Mộ và Doãn Tu Trúc ở trong phòng học, Hứa Tiểu Minh hàng này tối qua chơi game đến 12h, buồn ngủ muốn chết, chuồn về ngủ bù. Vừa vào phòng đã nhìn thấy một màn như vậy!
Tề Mộ mắng nhóc: “Cậu biến đê, bọn tớ đang so chiều cao.”
Hứa Tiểu Minh trước kia sợ nhất Tề Mộ, hiện tại là tùy tiện không dám nhìn Doãn Tu Trúc. Nhóc biết tính cách Tề Mộ, tiểu bá vương này nhìn hung kỳ thực rất trượng nghĩa, chỉ cần đừng vô duyên vô cớ bắt ngạt người, nhóc bình thường sẽ không chủ động đánh người.
Hứa Tiểu Minh là tên đầy miệng chạy xe lửa, hơn nữa đối với người của mình càng thêm miệng tiện tới không được: “Tớ tưởng cậu rốt cục thú tính đại phát, ngay cả anh em nhà mình cũng không buông tha.”
Tề Mộ tiến lên cho nhóc một cước: “Cậu tưởng tớ là cậu à, tra nam!”
Hứa Tiểu Minh sờ sờ mũi, không biết xấu hổ nói: “Tớ đây gọi là phong lưu.”
Tề Mộ: “Điên cộng thêm lưu manh, thật phong lưu.”
(Giải thích chỗ này tí: phong lưu mà Hứa Tiểu Minh nói là (风流 ), còn phong lưu mà Tề Mộ nói là (疯流), hai từ này phát âm giống nhau [fēngliú], nhưng “phong” trong phong lưu mà Tề Mộ nói lại nghĩa là điên; còn “phong” trong phong lưu của Hứa Tiểu Minh nghĩa là “gió“)
Hai người bọn họ ở đây ba hoa, Doãn Tu Trúc vẫn đứng nguyên tại chỗ, Tề Mộ nhìn thấy, gọi bé: “Ở đó làm gì chứ, người cao lớn.” Ba chữ sau nhóc nói chua loét.
Hứa Tiểu Minh còn muốn lắm mồm, Doãn Tu Trúc nhìn nhóc một cái, nhóc yên tĩnh: “Tớ . . . . . . Về ngủ bù, tớ ngủ nhé.” Nói xong liền gục xuống, giả bộ ngủ.
Tề Mộ mặc kệ nhóc, lại ghé tới bên cạnh Doãn Tu Trúc: “Cậu hai năm qua ăn thứ tốt gì, sao lớn nhanh vậy?”
Doãn Tu Trúc: “Ăn nhiều thịt và rau, ăn ít socola.”
Tề Mộ vừa nghe mặt liền suy sụp: “Không bằng để mình đi tìm chết.”
Âm thanh Doãn Tu Trúc buông mềm: “Cậu đừng lo lắng, chú Tề cao như vậy, cậu cũng sẽ không lùn.”
Nhóc đương nhiên sẽ không lùn, nhóc bây giờ còn bá chiếm hàng cuối cùng của cả lớp đấy, chỉ là . . . . . . Tề Mộ không cam lòng nói: “Mình muốn cao hơn cậu mà.”
Doãn Tu Trúc: “Tại sao.”
Tề Mộ bây giờ không phải là hồi bé nữa, đâu còn không biết xấu hổ nói ra mấy lời “Cậu cao hơn mình, mình sao còn che chở cậu được”, chỉ tùy miệng nói: “Hàng cuối là ngai vàng của mình, cho dù là cậu, mình cũng sẽ không nhường.”
Doãn Tu Trúc mím miệng cười: “Mình và cậu ngồi cùng bàn không tốt sao?”
Ế? Mắt Tề Mộ sáng lên: “Có đạo lý, vẫn là cậu thông minh, 100 điểm không phải thi toi công!”
Ý cười trong mắt Doãn Tu Trúc sâu hơn: “Đáng tiếc lập tức tốt nghiệp rồi, ngai vàng của cậu không nhường cũng phải nhường ra ngoài.”
Tề Mộ: “. . . . . .”
Nhóc tức giận nói: “Tại cậu, sớm không lớn muộn không lớn, lại tốt nghiệp mới lớn.”
(Truyện chỉ được đăng lại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Hứa Tiểu Minh gục ở phía trước giả bộ ngủ nghe toàn bộ quá trình, trên cánh tay đều nổi lên mảnh da gà: Thật ngấy, tui với 18 cô bạn gái cũ của tui cũng không ngấy như vậy!
Tề Mộ vẫn rất để ý vấn đề chiều cao, kỳ thực nhóc biết nguyên nhân Doãn Tu Trúc lớn, tiểu tử này bắt đầu từ 2 năm trước, không biết hít phải gió gì, kiên trì mà bắt đầu chạy bộ sáng sớm, bất luận là gió lớn hay là trời mưa, bất luận là mùa hè hay mùa đông, đều phải đúng lúc đúng giờ chạy 5 km.
Đoán chừng là lượng vận động đến, khẩu vị cũng mở ra, cho nên mới lớn nhanh như vậy.
Trái tim Tề Mộ vắt ngang, cũng tính toán chạy.
Nhóc chống chọi cơn buồn ngủ nồng đậm, sáng sớm bò dậy, ra cửa chạy 300m đã mồ hôi đầm đìa trở về.
Chạy cái quỷ ấy, trời nóng như vậy, ở trong phòng thổi điều hòa không tốt sao!
Đầu quả dưa của Tề Mộ Mộ xoay chuyển, lại nghĩ tới phòng gym nhà mình, định đi lên máy chạy bộ thử một lần . . . . . . Tố chất thân thể nhóc tốt, thể lực cũng tốt, các hạng vận động đều là cường hạng, chính là lười, không kiên nhẫn.
Chạy chậm ngại chậm, nếu chạy nhanh 10 phút sau đã thành con cá muối. Vừa nghĩ tới phải kiên trì 2 năm mới sẽ lớn, Tề bá chủ trong nháy mắt tước vũ khí, đàng hoàng trở về ngủ bù.
Thôi thôi, lúc này mới lớp 6, chờ cấp 2 nhóc tham gia câu lạc bộ bóng rổ gì đó, nhất định có thể vượt xa Doãn Tu Trúc!
Gần đến thi tốt nghiệp, các bạn cùng lớp không quá khẩn trương — thi kiểu gì cũng có thể lên lớp. Ngược lại tâm tình đồng chí lão Từ chập chờn rất lớn, tùy thời chuẩn bị lấy kính xuống lau nước mắt.
“Các bạn học à!” Lão Từ thâm tình chân thành mà nhìn đám nhãi con này, “Lên cấp 2, các em chính là nửa người lớn, thanh xuân tốt đẹp đang ở phía trước chờ các em, thầy hi vọng các em có thể dũng cảm tiến lên, nghiêm túc đi hết cửa ải quan trọng nhất trên con đường nhân sinh của mình . . . . . .”
Mắt thấy phải nói hơn nửa tiếng, Tề Mộ gục xuống trước.
Từ Đức một hơi quát nhóc dậy: “Mấy người ngủ kia ngồi dậy hết cho thầy, qua hôm nay, các em muốn nghe thầy càm ràm cũng không có cơ hội!”
Tề Mộ nghĩ thầm . . . . . . Không ai muốn nghe thầy càm ràm, nhưng vẫn ngồi dậy, lười biếng chống quai hàm, nghe lão Từ diễn thuyết.
Lão Từ rất tốt, Tề Mộ cảm giác mình sau này chắc có lẽ ở thời điểm ngóc ngách nào đó nhớ ông ấy một chút.
Nói xong lời cuối cùng Từ Đức vẫn là lấy mắt kính xuống bắt đầu cuồng lau nước mắt. Ai có thể nghĩ tới chứ, một ông chú dầu mỡ ngốc nghếch ưỡn cao bụng bia sẽ có một trái tim mềm mại như vậy.
Tề Mộ cười cười, ngã sấp trên bàn học.
Khóc cái gì quá mất mặt, thật sự có chút luyến tiếc.
6 năm á, không muốn cũng đã xong rồi, vừa nghĩ tới mới phát hiện trải qua thật vui, cũng thật thỏa mãn.
Sau tiết, Hứa Tiểu Minh nước mũi nước mắt ghé tới: “Thầy Từ làm giáo viên thật là nhân tài không được trọng dụng, thầy ấy nên làm nhà diễn thuyết, đảm bảo khiến người ta khóc hồi giá vé (*).”
((*) từ này hay dùng ở điện ảnh, ý là bộ phim ấy rất đáng giá bỏ tiền ra xem)
Tề Mộ không chút khách khí mà cười nhạo nhóc: “Xem đức hạnh của cậu kìa.”
Mắt Hứa Tiểu Minh đều khóc đỏ: “Cậu cũng không rơi nước mắt a.”
Tề Mộ xì mũi coi thường: “Có gì mà phải khóc.”
Hứa Tiểu Minh một cái nhìn thấu: “Cậu kỳ thực là ngủ cả tiết đi.”
Tề Mộ hắng hắng cổ họng: “Không được à.”
“Được! Ngài được, anh M ộ của em tâm địa sắt đá!”
Tề Mộ giống như đuổi ruồi đuổi nhóc đi, đi tìm Doãn Tu Trúc: “Khóc nhè không?”
Doãn Tu Trúc không khóc, ngẩng đầu hỏi nhóc: “Chúng ta chuẩn bị quà cho thầy Từ nhé?”
Đúng tâm ý của Tề Mộ: “Được, ngày mai nhé, hai ta cùng đi mua.”
Doãn Tu Trúc: “Không cần mua, viết cho thầy tấm thiệp chúc mừng đi.”
Tề Mộ suy nghĩ, gật đầu nói: “Vậy thì viết thiệp, bất quá . . . . . . Mình vẫn phải đi mua thêm một ít.”
Hôm sau Tề Mộ mang đến một xấp lớn thiệp, hình thức muốn bao hoa lệ có bấy nhiêu hoa lệ, còn mỗi tấm không giống nhau, từng cái đều là ẩn giấu đẳng cấp.
Nhóc thừa dịp giữa tiết, lần lượt phát xuống, mỗi bạn học một tấm, nhóc cất giọng nói: “Viết cẩn thận đấy, viết sai tới chỗ tới đổi tờ mới.” Nhóc mua rất nhiều.
Không chỉ có viết thiệp, Tề Mộ còn mang theo Polaroid, từ vị trí đầu tiên bắt đầu truyền dùng, mỗi người một tấm, dán vào trên thiệp.
Hứa Tiểu Minh một bên viết chữ giun, một bên nói với Phương Tuấn Kỳ: “Đây là tiết tấu muốn để cho lão Từ khóc 3 ngày 3 đêm á, không hổ là anh Mộ tâm địa sắt đá của ta!”
Phương Tuấn Kỳ gật đầu lia lịa: “Thật sự sắt.”
Lúc Polaroid truyền tới chỗ Doãn Tu Trúc, bé quay đầu gọi: “Tề Mộ.”
Tề Mộ đang đấu tranh với thiệp chúc mừng đấy, nghe thấy âm thanh của bé, ngẩng đầu.
“Tách” một tiếng, Doãn Tu Trúc nhấn xuống màn trập.
Tề Mộ cười: “Nói sớm chứ, mình bày tư thế, chụp đẹp trai!”
Doãn Tu Trúc cố ý nói: “Vậy thêm tấm nữa.”
Tề Mộ lập tức bày xong động tác, bảnh chọe cực kỳ: “Sao, soái không?”
Doãn Tu Trúc nhìn chằm chằm máy ảnh: “Đẹp.” Màn trập ấn xuống, lại là một tấm hình.
Tề Mộ nhìn nhìn tấm trước của bé, nói: “Tấm này xấu muốn chết, ném đi.”
Doãn Tu Trúc: “Ném ảnh không may mắn, cho mình đi.”
Tề Mộ không coi là chuyện gì: “Được.”
Nhóc cầm tấm mình bày tư thế kia qua, cẩn thận dán vào trên thiệp của mình.
Doãn Tu Trúc nhìn dáng vẻ nhóc rũ mắt chuyên chú, chỉ cảm thấy ngón tay hơi ngứa, rất muốn lại ấn màn trập.
“Doãn Tu Trúc, cậu dùng xong rồi sao?” Nữ sinh bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
Doãn Tu Trúc hoàn hồn, đưa Polaroid cho cô bé: “Dùng xong rồi.”
Ai ngờ Tề Mộ lại nói: “Chờ tý, tớ dùng thêm tý.”
Polaroid vốn là nhóc mang đến, đương nhiên nhóc nói là được, bé gái không ý kiến: “Tớ không vội.”
Tề Mộ lại nhe răng cười với cô bé: “Cậu chụp giúp tớ một tấm nhé.”
Cô bé bị răng nanh nhỏ của nhóc dao động: “Được, được nha.”
Tề Mộ một cái kéo Doãn Tu Trúc qua, hai người dán tới cực gần: “Chụp cho hai bọn tớ kiểu chung.”
Bé gái cười: “Được!”
Lúc tiếng màn trập vang lên, Doãn Tu Trúc mới hoàn hồn. Mặt Tề Mộ dán vào trên mặt bé, hai người gần tới dường như ngay cả một sợi tóc cũng không nhét lọt, bé thậm chí có thể cảm giác được má Tề Mộ bởi vì nụ cười mà co rút, động tác rất nhỏ kia giống như một đám lửa ở trong lồng ngực bé bốc cháy.
“Cậu sao lại xụ mặt?” Tề Mộ ghét bỏ nói, “Đều không cười.”
Doãn Tu Trúc nhìn tấm hình kia, chỉ cảm thấy cổ họng hơi khô: “Chụp thêm tấm nữa.”
Tề Mộ đành phải làm phiền bạn học thêm: “Làm tấm nữa, chờ cậu ấy cười rồi chụp.”
Bé gái gật đầu lia lịa: “Được!”
Tấm thứ 2, Doãn Tu Trúc cười, cười đến cẩn thận lại mất tự nhiên, Tề Mộ nhưng rất thích, nhóc nói: “Tấm này đẹp, có chút dáng vẻ của cậu hồi nhỏ.” Rụt rè, ngoan ngoãn.
Doãn Tu Trúc chẳng ừ chẳng hữ, bé giữ lại tấm đầu tiên, Tề Mộ giữ tấm thứ 2, đây là lần đầu tiên bọn họ chụp ảnh chung.
Đồng chí Lão Từ sau khi nhận được xấp thiệp này, không có chút nào ngoài ý muốn khóc thành một đoàn.
Đám nhãi con này, đám nhãi con này . . . . . .
Đây tuyệt đối là món quà đỉnh nhất mà Từ Đức làm giáo viên, nhận được.
Bởi vì quá cảm động, lão Từ lại về lớp một, phát biểu bài diễn thuyết khuynh tình dài đến 1 tiếng.
Tề bá chủ bị bất ngờ tê liệt trên bàn học: Sớm biết đã không tặng thầy ấy thiệp rồi!
Thời học sinh tiểu học cứ như vậy vẽ lên dấu chấm, trại hè mà Tề Mộ mong đợi đã lâu cuối cùng tới rồi.
Tới địa điểm đã hẹn, Tề Mộ vẻ mặt ghét bỏ nhìn nhìn Hứa Tiểu Minh và Phương Tiểu Mập: “Hai cậu đừng gây chuyện nhá.”
Hứa Tiểu Minh vẻ mặt khóc thút thít, nhóc mới không muốn tới được chứ! Trời rất nóng, đi phơi mặt trời cái gì!
Phương Tuấn Kỳ càng oan ức, bé càng không muốn tới! Bé nếu không phải bạn bè ít, đã sớm để cho Hứa Tiểu Minh một khóc hai nháo trực tiếp đi thắt cổ rồi!
Doãn Tu Trúc hỏi Tề Mộ: “Đồ mang đủ hết rồi?”
Tề Mộ: “Đủ.”
Nói xong nhóc lại khẽ thở dài: “Vốn tưởng chỉ hai bọn mình, ai ngờ còn phải chăm sóc hai đứa con ghẻ.”
Hứa tiểu hào con ghẻ: “. . . . . .”
Phương đại hào con ghẻ: “. . . . . .”
Xin lỗi nhé, làm lỡ tuần trăng mật của hai cậu!
Kỳ thực chuyện này, cũng nói rất dài dòng, Doãn Tu Trúc không muốn dắt theo hai bọn họ, nhưng không có Hứa Tiểu Minh giúp đỡ, bé cũng không dễ dàng như vậy đi ra khỏi nhà.
============
Tác giả có lời muốn nói: Hi vọng trong trường có thể nhiều hơn một vài đồng chí lão Từ.
Doãn Tu Trúc hồi bé hơi gầy nhỏ, ngũ quan lại quá tinh xảo, cộng thêm màu da trắng nõn, rất giống bé gái. Nhưng hiện giờ thì một chút dáng vẻ bé gái cũng không có.
Bé vóc người cao gầy, thân thể thẳng tắp giống như trúc xanh sống trên núi cao, nhưng ẩn chứa sắc sảo.
Một đôi con ngươi xinh đẹp không nhút nhát nữa, ngược lại bởi vì kéo dài đuôi mắt mà mang theo lãnh đạm người lạ chớ gần. Bất quá lúc bé nhìn về phía Tề Mộ, đuôi mắt kia lại nhẹ nhàng buông xuống, không còn là đáng thương, mà là ba phần vui mừng ẩn nhẫn và bảy phần dung túng khắc chế.
Tề Mộ nhìn chăm chú bé một lát, ảo não nói: “Mình cũng muốn mắt một mí.” Soái kinh á! Sau khi lớn lên trực tiếp thay đổi dáng vẻ, dáng vẻ này của nhóc, vẫn là khuôn mặt con nít.
Doãn Tu Trúc: “Cậu như vậy rất tốt.”
Tề Mộ ghét bỏ nói: “Lời này của cậu nói giống y mẹ mình.”
Khóe miệng Doãn Tu Trúc mỉm cười, không nói.
Tề Mộ kéo tay bé kéo bé tới phía sau: “Nào, so tý.”
Loại chuyện so chiều cao này, bình thường là lưng đối lưng. Nhưng Tề Mộ không giống, nhóc chỉ thích mặt đối mặt, lý do cũng lẽ thẳng khí hùng như vậy: “Lưng đối lưng thì nhìn thế nào? Ông đây muốn tận mắt chứng kiến thời khắc thắng lợi của mình.”
Nhóc so với Doãn Tu Trúc, lần nào cũng cao hơn bé, cho nên chính là thắng lợi. Hôm nay vừa dựa gần vào, nhóc liền biết thức ăn hỏng. Sắp thua!
Nhóc mắt trông mong mà nhìn chằm chằm Doãn Tu Trúc, hai người dựa chỉ cách khoảng cách 1 bàn tay, nhóc buồn bực nói: “Cậu nhắm mắt làm gì?”
Doãn Tu Trúc: “. . . . . .”
Tề Mộ: “Nhắm mắt sao thấy được ai cao?”
Lông mi Doãn Tu Trúc run rẩy, từ từ mở mắt ra, thoáng cái xô vào trong con ngươi lấp lánh chấm nhỏ của Tề Mộ, ngay sau đó một cỗ luồng nhiệt quái dị vọt khắp toàn thân, bé có chút cứng ngắc nói không rõ, hết sức không được tự nhiên.
Tề Mộ lại làm câu nữa: “Lông mi cậu cũng dài quá rồi đi!”
Doãn Tu Trúc: “. . . . . .”
“Úi da, cái đệt!” Hứa Tiểu Minh quỷ kêu nói, “Hai người làm gì thế, hôn môi sao?”
Các bạn học đều tới tiết bơi, chỉ Tề Mộ và Doãn Tu Trúc ở trong phòng học, Hứa Tiểu Minh hàng này tối qua chơi game đến 12h, buồn ngủ muốn chết, chuồn về ngủ bù. Vừa vào phòng đã nhìn thấy một màn như vậy!
Tề Mộ mắng nhóc: “Cậu biến đê, bọn tớ đang so chiều cao.”
Hứa Tiểu Minh trước kia sợ nhất Tề Mộ, hiện tại là tùy tiện không dám nhìn Doãn Tu Trúc. Nhóc biết tính cách Tề Mộ, tiểu bá vương này nhìn hung kỳ thực rất trượng nghĩa, chỉ cần đừng vô duyên vô cớ bắt ngạt người, nhóc bình thường sẽ không chủ động đánh người.
Hứa Tiểu Minh là tên đầy miệng chạy xe lửa, hơn nữa đối với người của mình càng thêm miệng tiện tới không được: “Tớ tưởng cậu rốt cục thú tính đại phát, ngay cả anh em nhà mình cũng không buông tha.”
Tề Mộ tiến lên cho nhóc một cước: “Cậu tưởng tớ là cậu à, tra nam!”
Hứa Tiểu Minh sờ sờ mũi, không biết xấu hổ nói: “Tớ đây gọi là phong lưu.”
Tề Mộ: “Điên cộng thêm lưu manh, thật phong lưu.”
(Giải thích chỗ này tí: phong lưu mà Hứa Tiểu Minh nói là (风流 ), còn phong lưu mà Tề Mộ nói là (疯流), hai từ này phát âm giống nhau [fēngliú], nhưng “phong” trong phong lưu mà Tề Mộ nói lại nghĩa là điên; còn “phong” trong phong lưu của Hứa Tiểu Minh nghĩa là “gió“)
Hai người bọn họ ở đây ba hoa, Doãn Tu Trúc vẫn đứng nguyên tại chỗ, Tề Mộ nhìn thấy, gọi bé: “Ở đó làm gì chứ, người cao lớn.” Ba chữ sau nhóc nói chua loét.
Hứa Tiểu Minh còn muốn lắm mồm, Doãn Tu Trúc nhìn nhóc một cái, nhóc yên tĩnh: “Tớ . . . . . . Về ngủ bù, tớ ngủ nhé.” Nói xong liền gục xuống, giả bộ ngủ.
Tề Mộ mặc kệ nhóc, lại ghé tới bên cạnh Doãn Tu Trúc: “Cậu hai năm qua ăn thứ tốt gì, sao lớn nhanh vậy?”
Doãn Tu Trúc: “Ăn nhiều thịt và rau, ăn ít socola.”
Tề Mộ vừa nghe mặt liền suy sụp: “Không bằng để mình đi tìm chết.”
Âm thanh Doãn Tu Trúc buông mềm: “Cậu đừng lo lắng, chú Tề cao như vậy, cậu cũng sẽ không lùn.”
Nhóc đương nhiên sẽ không lùn, nhóc bây giờ còn bá chiếm hàng cuối cùng của cả lớp đấy, chỉ là . . . . . . Tề Mộ không cam lòng nói: “Mình muốn cao hơn cậu mà.”
Doãn Tu Trúc: “Tại sao.”
Tề Mộ bây giờ không phải là hồi bé nữa, đâu còn không biết xấu hổ nói ra mấy lời “Cậu cao hơn mình, mình sao còn che chở cậu được”, chỉ tùy miệng nói: “Hàng cuối là ngai vàng của mình, cho dù là cậu, mình cũng sẽ không nhường.”
Doãn Tu Trúc mím miệng cười: “Mình và cậu ngồi cùng bàn không tốt sao?”
Ế? Mắt Tề Mộ sáng lên: “Có đạo lý, vẫn là cậu thông minh, 100 điểm không phải thi toi công!”
Ý cười trong mắt Doãn Tu Trúc sâu hơn: “Đáng tiếc lập tức tốt nghiệp rồi, ngai vàng của cậu không nhường cũng phải nhường ra ngoài.”
Tề Mộ: “. . . . . .”
Nhóc tức giận nói: “Tại cậu, sớm không lớn muộn không lớn, lại tốt nghiệp mới lớn.”
(Truyện chỉ được đăng lại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Hứa Tiểu Minh gục ở phía trước giả bộ ngủ nghe toàn bộ quá trình, trên cánh tay đều nổi lên mảnh da gà: Thật ngấy, tui với 18 cô bạn gái cũ của tui cũng không ngấy như vậy!
Tề Mộ vẫn rất để ý vấn đề chiều cao, kỳ thực nhóc biết nguyên nhân Doãn Tu Trúc lớn, tiểu tử này bắt đầu từ 2 năm trước, không biết hít phải gió gì, kiên trì mà bắt đầu chạy bộ sáng sớm, bất luận là gió lớn hay là trời mưa, bất luận là mùa hè hay mùa đông, đều phải đúng lúc đúng giờ chạy 5 km.
Đoán chừng là lượng vận động đến, khẩu vị cũng mở ra, cho nên mới lớn nhanh như vậy.
Trái tim Tề Mộ vắt ngang, cũng tính toán chạy.
Nhóc chống chọi cơn buồn ngủ nồng đậm, sáng sớm bò dậy, ra cửa chạy 300m đã mồ hôi đầm đìa trở về.
Chạy cái quỷ ấy, trời nóng như vậy, ở trong phòng thổi điều hòa không tốt sao!
Đầu quả dưa của Tề Mộ Mộ xoay chuyển, lại nghĩ tới phòng gym nhà mình, định đi lên máy chạy bộ thử một lần . . . . . . Tố chất thân thể nhóc tốt, thể lực cũng tốt, các hạng vận động đều là cường hạng, chính là lười, không kiên nhẫn.
Chạy chậm ngại chậm, nếu chạy nhanh 10 phút sau đã thành con cá muối. Vừa nghĩ tới phải kiên trì 2 năm mới sẽ lớn, Tề bá chủ trong nháy mắt tước vũ khí, đàng hoàng trở về ngủ bù.
Thôi thôi, lúc này mới lớp 6, chờ cấp 2 nhóc tham gia câu lạc bộ bóng rổ gì đó, nhất định có thể vượt xa Doãn Tu Trúc!
Gần đến thi tốt nghiệp, các bạn cùng lớp không quá khẩn trương — thi kiểu gì cũng có thể lên lớp. Ngược lại tâm tình đồng chí lão Từ chập chờn rất lớn, tùy thời chuẩn bị lấy kính xuống lau nước mắt.
“Các bạn học à!” Lão Từ thâm tình chân thành mà nhìn đám nhãi con này, “Lên cấp 2, các em chính là nửa người lớn, thanh xuân tốt đẹp đang ở phía trước chờ các em, thầy hi vọng các em có thể dũng cảm tiến lên, nghiêm túc đi hết cửa ải quan trọng nhất trên con đường nhân sinh của mình . . . . . .”
Mắt thấy phải nói hơn nửa tiếng, Tề Mộ gục xuống trước.
Từ Đức một hơi quát nhóc dậy: “Mấy người ngủ kia ngồi dậy hết cho thầy, qua hôm nay, các em muốn nghe thầy càm ràm cũng không có cơ hội!”
Tề Mộ nghĩ thầm . . . . . . Không ai muốn nghe thầy càm ràm, nhưng vẫn ngồi dậy, lười biếng chống quai hàm, nghe lão Từ diễn thuyết.
Lão Từ rất tốt, Tề Mộ cảm giác mình sau này chắc có lẽ ở thời điểm ngóc ngách nào đó nhớ ông ấy một chút.
Nói xong lời cuối cùng Từ Đức vẫn là lấy mắt kính xuống bắt đầu cuồng lau nước mắt. Ai có thể nghĩ tới chứ, một ông chú dầu mỡ ngốc nghếch ưỡn cao bụng bia sẽ có một trái tim mềm mại như vậy.
Tề Mộ cười cười, ngã sấp trên bàn học.
Khóc cái gì quá mất mặt, thật sự có chút luyến tiếc.
6 năm á, không muốn cũng đã xong rồi, vừa nghĩ tới mới phát hiện trải qua thật vui, cũng thật thỏa mãn.
Sau tiết, Hứa Tiểu Minh nước mũi nước mắt ghé tới: “Thầy Từ làm giáo viên thật là nhân tài không được trọng dụng, thầy ấy nên làm nhà diễn thuyết, đảm bảo khiến người ta khóc hồi giá vé (*).”
((*) từ này hay dùng ở điện ảnh, ý là bộ phim ấy rất đáng giá bỏ tiền ra xem)
Tề Mộ không chút khách khí mà cười nhạo nhóc: “Xem đức hạnh của cậu kìa.”
Mắt Hứa Tiểu Minh đều khóc đỏ: “Cậu cũng không rơi nước mắt a.”
Tề Mộ xì mũi coi thường: “Có gì mà phải khóc.”
Hứa Tiểu Minh một cái nhìn thấu: “Cậu kỳ thực là ngủ cả tiết đi.”
Tề Mộ hắng hắng cổ họng: “Không được à.”
“Được! Ngài được, anh M ộ của em tâm địa sắt đá!”
Tề Mộ giống như đuổi ruồi đuổi nhóc đi, đi tìm Doãn Tu Trúc: “Khóc nhè không?”
Doãn Tu Trúc không khóc, ngẩng đầu hỏi nhóc: “Chúng ta chuẩn bị quà cho thầy Từ nhé?”
Đúng tâm ý của Tề Mộ: “Được, ngày mai nhé, hai ta cùng đi mua.”
Doãn Tu Trúc: “Không cần mua, viết cho thầy tấm thiệp chúc mừng đi.”
Tề Mộ suy nghĩ, gật đầu nói: “Vậy thì viết thiệp, bất quá . . . . . . Mình vẫn phải đi mua thêm một ít.”
Hôm sau Tề Mộ mang đến một xấp lớn thiệp, hình thức muốn bao hoa lệ có bấy nhiêu hoa lệ, còn mỗi tấm không giống nhau, từng cái đều là ẩn giấu đẳng cấp.
Nhóc thừa dịp giữa tiết, lần lượt phát xuống, mỗi bạn học một tấm, nhóc cất giọng nói: “Viết cẩn thận đấy, viết sai tới chỗ tới đổi tờ mới.” Nhóc mua rất nhiều.
Không chỉ có viết thiệp, Tề Mộ còn mang theo Polaroid, từ vị trí đầu tiên bắt đầu truyền dùng, mỗi người một tấm, dán vào trên thiệp.
Hứa Tiểu Minh một bên viết chữ giun, một bên nói với Phương Tuấn Kỳ: “Đây là tiết tấu muốn để cho lão Từ khóc 3 ngày 3 đêm á, không hổ là anh Mộ tâm địa sắt đá của ta!”
Phương Tuấn Kỳ gật đầu lia lịa: “Thật sự sắt.”
Lúc Polaroid truyền tới chỗ Doãn Tu Trúc, bé quay đầu gọi: “Tề Mộ.”
Tề Mộ đang đấu tranh với thiệp chúc mừng đấy, nghe thấy âm thanh của bé, ngẩng đầu.
“Tách” một tiếng, Doãn Tu Trúc nhấn xuống màn trập.
Tề Mộ cười: “Nói sớm chứ, mình bày tư thế, chụp đẹp trai!”
Doãn Tu Trúc cố ý nói: “Vậy thêm tấm nữa.”
Tề Mộ lập tức bày xong động tác, bảnh chọe cực kỳ: “Sao, soái không?”
Doãn Tu Trúc nhìn chằm chằm máy ảnh: “Đẹp.” Màn trập ấn xuống, lại là một tấm hình.
Tề Mộ nhìn nhìn tấm trước của bé, nói: “Tấm này xấu muốn chết, ném đi.”
Doãn Tu Trúc: “Ném ảnh không may mắn, cho mình đi.”
Tề Mộ không coi là chuyện gì: “Được.”
Nhóc cầm tấm mình bày tư thế kia qua, cẩn thận dán vào trên thiệp của mình.
Doãn Tu Trúc nhìn dáng vẻ nhóc rũ mắt chuyên chú, chỉ cảm thấy ngón tay hơi ngứa, rất muốn lại ấn màn trập.
“Doãn Tu Trúc, cậu dùng xong rồi sao?” Nữ sinh bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
Doãn Tu Trúc hoàn hồn, đưa Polaroid cho cô bé: “Dùng xong rồi.”
Ai ngờ Tề Mộ lại nói: “Chờ tý, tớ dùng thêm tý.”
Polaroid vốn là nhóc mang đến, đương nhiên nhóc nói là được, bé gái không ý kiến: “Tớ không vội.”
Tề Mộ lại nhe răng cười với cô bé: “Cậu chụp giúp tớ một tấm nhé.”
Cô bé bị răng nanh nhỏ của nhóc dao động: “Được, được nha.”
Tề Mộ một cái kéo Doãn Tu Trúc qua, hai người dán tới cực gần: “Chụp cho hai bọn tớ kiểu chung.”
Bé gái cười: “Được!”
Lúc tiếng màn trập vang lên, Doãn Tu Trúc mới hoàn hồn. Mặt Tề Mộ dán vào trên mặt bé, hai người gần tới dường như ngay cả một sợi tóc cũng không nhét lọt, bé thậm chí có thể cảm giác được má Tề Mộ bởi vì nụ cười mà co rút, động tác rất nhỏ kia giống như một đám lửa ở trong lồng ngực bé bốc cháy.
“Cậu sao lại xụ mặt?” Tề Mộ ghét bỏ nói, “Đều không cười.”
Doãn Tu Trúc nhìn tấm hình kia, chỉ cảm thấy cổ họng hơi khô: “Chụp thêm tấm nữa.”
Tề Mộ đành phải làm phiền bạn học thêm: “Làm tấm nữa, chờ cậu ấy cười rồi chụp.”
Bé gái gật đầu lia lịa: “Được!”
Tấm thứ 2, Doãn Tu Trúc cười, cười đến cẩn thận lại mất tự nhiên, Tề Mộ nhưng rất thích, nhóc nói: “Tấm này đẹp, có chút dáng vẻ của cậu hồi nhỏ.” Rụt rè, ngoan ngoãn.
Doãn Tu Trúc chẳng ừ chẳng hữ, bé giữ lại tấm đầu tiên, Tề Mộ giữ tấm thứ 2, đây là lần đầu tiên bọn họ chụp ảnh chung.
Đồng chí Lão Từ sau khi nhận được xấp thiệp này, không có chút nào ngoài ý muốn khóc thành một đoàn.
Đám nhãi con này, đám nhãi con này . . . . . .
Đây tuyệt đối là món quà đỉnh nhất mà Từ Đức làm giáo viên, nhận được.
Bởi vì quá cảm động, lão Từ lại về lớp một, phát biểu bài diễn thuyết khuynh tình dài đến 1 tiếng.
Tề bá chủ bị bất ngờ tê liệt trên bàn học: Sớm biết đã không tặng thầy ấy thiệp rồi!
Thời học sinh tiểu học cứ như vậy vẽ lên dấu chấm, trại hè mà Tề Mộ mong đợi đã lâu cuối cùng tới rồi.
Tới địa điểm đã hẹn, Tề Mộ vẻ mặt ghét bỏ nhìn nhìn Hứa Tiểu Minh và Phương Tiểu Mập: “Hai cậu đừng gây chuyện nhá.”
Hứa Tiểu Minh vẻ mặt khóc thút thít, nhóc mới không muốn tới được chứ! Trời rất nóng, đi phơi mặt trời cái gì!
Phương Tuấn Kỳ càng oan ức, bé càng không muốn tới! Bé nếu không phải bạn bè ít, đã sớm để cho Hứa Tiểu Minh một khóc hai nháo trực tiếp đi thắt cổ rồi!
Doãn Tu Trúc hỏi Tề Mộ: “Đồ mang đủ hết rồi?”
Tề Mộ: “Đủ.”
Nói xong nhóc lại khẽ thở dài: “Vốn tưởng chỉ hai bọn mình, ai ngờ còn phải chăm sóc hai đứa con ghẻ.”
Hứa tiểu hào con ghẻ: “. . . . . .”
Phương đại hào con ghẻ: “. . . . . .”
Xin lỗi nhé, làm lỡ tuần trăng mật của hai cậu!
Kỳ thực chuyện này, cũng nói rất dài dòng, Doãn Tu Trúc không muốn dắt theo hai bọn họ, nhưng không có Hứa Tiểu Minh giúp đỡ, bé cũng không dễ dàng như vậy đi ra khỏi nhà.
============
Tác giả có lời muốn nói: Hi vọng trong trường có thể nhiều hơn một vài đồng chí lão Từ.