Nhật Mộ Ỷ Tu Trúc

Chương 18

Muốn chết a! Tề Mộ sắp run thành cái sàng rồi!

Nhóc cũng không sợ làm Doãn Tu Trúc tỉnh, ôm phải gọi là chặt, cơ hồ cả người đều kề sát trên người bé.

Người sợ đâu còn quan tâm mấy cái này, hơn nữa Tề Mộ chưa từng coi Doãn Tu Trúc là người ngoài, hai người là điển hình của người mặc chung cái quần lớn lên, ngủ một cái chăn tính là gì.

Con mèo nhỏ bên ngoài kêu một tiếng liền đi, Tề Mộ nhưng không cách nào thả lỏng. Cái này bao quỷ dị? Sao chỉ kêu một tiếng? Mèo nào sẽ chỉ kêu một tiếng đã đi?

Tề bá chủ sợ vỡ mật sóng não đã không bình thường . . . . . . Dù sao, dù sao nhóc không muốn buông Doãn Tu Trúc ra.

Tề Mộ thở khẽ, dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng lúc lâu, sau khi cảm giác yêu ma quỷ quái bốn phía đều cút đi rồi, nhóc cũng bị cơn buồn ngủ như thủy triều bao trùm, thành thật mà ngủ thiếp đi.

Nhận thấy được tiếng hít thở đều đều của người trong ngực, Doãn Tu Trúc từ từ mở mắt ra.

Bé đâu ngủ được, bé sao có thể ngủ được. Lúc trước ngủ không được, giờ này khắc này lại càng không có duyên với Trang Chu.

Doãn Tu Trúc thử động chút, nhưng Tề Mộ trong ngực bé giống như chim sợ cành cong, cảm giác được động tĩnh của bé, lập tức ôm chặt lấy, sợ bé chạy mất.

Không nhúc nhích được, không ra được, tư thế này, cả người Doãn Tu Trúc đều sắp nóng điên rồi.

Không phải là nóng từ bên ngoài, mà là ngọn lửa thiêu đốt điên cuồng từ trong ra ngoài.

Ngọn lửa này thiêu khô máu của bé, xuyên qua da thịt, cơ hồ muốn phun ra.

Không thể, sẽ không nóng tới Tề Mộ.

Ý nghĩ kỳ quái này trở thành lãnh tĩnh duy nhất, khiến cho Doãn Tu Trúc ở trong ngọn lửa thiêu nấu giữ vững một tia lý trí cuối cùng.

Mười tiếng, dài đằng đẵng lại ngắn ngủi, đau khổ lại ngọt ngào.

Tới lúc trời sáng, Doãn Tu Trúc mới nhắm mắt lại, bé cả đêm không ngủ, nhưng trải qua một đêm khó quên nhất từ lúc chào đời tới nay.

Không phải là thống khổ, cũng không phải là vui vẻ hoàn toàn, nó giống hơn là rượu độc giải khát, lúc uống say sưa lâm ly, sau khi uống xong đau tận xương cốt.

Nhưng không uống không được, bởi vì thật sự quá khát.

Doãn Tu Trúc lúc này không hiểu, sau đó bé hiểu được, đây chính là mùi vị của thầm mến — là mùi vị không cách nào nhìn thấy kết quả.

Lúc ăn sáng, trong 4 thiếu niên có 2 người đội mắt gấu trúc.

Một người trong đó đương nhiên là bạn học Hứa Tiểu Minh, nhóc chọc miếng bánh mì, lẩm bẩm: “Phương Mập ngáy ngủ, cả đêm!”

Tề Mộ ngủ ngon một đêm, tâm tình rất tốt: “Cậu không phải thật sự bị truyện ma dọa?”

Hứa Tiểu Minh cứng cổ nói: “Làm sao sẽ, là cậu ta ngáy ngủ!”

Nói xong nhóc chột dạ, nói sang chuyện khác:” Doãn Tu Trúc cậu không ngủ ngon? Không phải sợ ma chứ?”

Không sai, mắt gấu trúc thứ hai là bạn học Tu Trúc của chúng ta.

Doãn Tu Trúc quết sốt socola tới trên miếng bánh mì của Tề Mộ: “Ừ.”

Bé lúc này qua loa mà lên tiếng, khiến cho ba người kia đều sửng sốt, Hứa Tiểu Minh đầy mặt dáng vẻ phát hiện lục địa mới: “Cậu sợ thật à? Sợ truyện ma tối qua thầy Triệu kể? Ui dà, kỳ thực vẫn tốt mà, đâu có đáng sợ như vậy, tớ nói với cậu, tớ hồi trước từng xem một bộ phim kịnh dị . . . . . .”

Nhóc bô lô ba la bắt đều kể phim kịnh dị, không dọa sợ Doãn Tu Trúc, nhưng dọa Tề Mộ sợ tới suýt nữa làm đổ sữa tươi.

“Nhưng cậu tối qua ngủ sớm lắm mà.” Tề Mộ vội vàng chuyển hướng đề tài, hỏi Doãn Tu Trúc.

Doãn Tu Trúc nói: “Ngủ sớm, nhưng cứ mơ ác mộng.”

Tề Mộ chột dạ nói: “Mơ thấy cái gì?”

Doãn Tu Trúc dịch dịch ly sữa tươi của nhóc vào trong, nói: “Nhớ không rõ lắm, hình như là bị rong biển quấn lấy, không động đậy được.”

Bạn học Tề Mộ làm rong biển cả đêm cười mỉa nói: “Ha, ha ha, vậy cậu thật sự bị truyện ma ảnh hưởng rồi.” Nữ quỷ tối qua thầy Triệu kể chính là dùng rong biển kéo người vào trong nước.

Hứa Tiểu Minh hứng thú, ý vị an ủi Doãn Tu Trúc, Tề Mộ cũng đáp lời, tỏ vẻ truyện ma không có gì đáng sợ.

Hứa Tiểu Minh thấy tinh thần Tề Mộ tốt như vậy, không khỏi cảm khái nói: “Vẫn là anh Mộ của em lợi hại, nói không sợ là không sợ, đáng tin!”

(Truyn ch đượđăng li Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Anh Mộ của nhóc trên thực tế sợ muốn chết chỉ có thể cho nhóc nụ cười lúng túng lại không đánh mất lễ phép.

Ăn xong bữa sáng, cuộc sống trại hè của bọn họ chính thức bắt đầu.

Nội dung sắp xếp rất phong phú, mấy người chơi tới cực kỳ tận hứng, học được rất nhiều thứ liên quan đến đại dương, đương nhiên cũng chụp cùng nhau vô số ảnh.

Sáu ngày bảy đêm này đối với Doãn Tu Trúc mà nói là đau mà cũng vui vẻ.

Bé lớn như vậy đều chưa từng cởi mở, bé không cần lẻ loi trước căn phòng vắng vẻ, không cần chào hỏi người mẹ sống ở một thế giới khác, không cần để ý tới người hầu lãnh đạm lạnh lẽo nhìn bé, lại càng không cần khẩn trương cha bỗng nhiên về nhà.
Bé ngày ngày đêm đêm đều ở cùng Tề Mộ, ôm tất cả vui vẻ của toàn thế giới.

Chỉ là “Vui vẻ” của bé sau khi đêm khuya tĩnh người cũng sẽ mang đến cho bé “đau” không cách nào nói rõ.

Di chứng của truyện ma rất dài, vốn tưởng qua 1 đêm Tề Mộ không sao nữa, ai ngờ đêm thứ 2 đèn vừa tắt nhóc lại sợ, ban đầu còn sờ sờ lần lần, có lẽ là không muốn quấy rầy Doãn Tu Trúc ngủ, cho nên chỉ là nằm cạnh gần bé, không gắt gao ôm lấy bé.

Nhưng mèo hoang nơi này rất nhiều, bên ngoài “meoww” một tiếng, Tề Mộ giống như mèo con rúc vào trong ngực Doãn Tu Trúc, đâu quan tâm Doãn Tu Trúc ngủ hay chưa.

Mà Doãn Tu Trúc là tình nguyện một đêm không ngủ cũng không nỡ đẩy nhóc ra.

Có một có hai thì có ba, đợi đến đêm thứ 4, đã không cần mèo hoang nữa, Tề Mộ thấy Doãn Tu Trúc “ngủ”, liền cọ tới ôm lấy, ngủ tới vừa ngon vừa say.

Lúc ở Tề gia, Tề Mộ đã có gối ôm củ cải cực lớn, từ nhỏ đều là ôm nó ngủ, cho nên tư thế này cũng là tập mãi thành quen.

Chỉ bất quá khổ Doãn Tu Trúc.

(Truyn ch đượđăng li Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Hàng đêm dày vò, hàng đêm ngọt ngào, hàng đêm đều muốn nhiều thêm mấy đêm nữa, lại hàng đêm đều vì tâm tình không thể diễn tả của mình mà bất an.

Hôm quay về, lúc Doãn Tu Trúc tỉnh dậy mí mắt nhảy.
Tề Mộ thấy bé tinh thần không phấn chấn, hết sức chột dạ: “Không ngủ ngon?”

Kỳ thực Doãn Tu Trúc tối qua ngủ không tệ, cũng không biết là dần dần thích ứng, hay là mệt mỏi quá, giữa lúc mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

“Rất tốt.” Doãn Tu Trúc không muốn Tề Mộ lo lắng, nói, “Có thể là hôm qua chơi mệt đấy.”

Tề Mộ cười nói: “Phơi nắng cũng có thể phơi cậu mệt?” Hôm qua là mục bơi lặn, Doãn Tu Trúc không tham gia.

Doãn Tu Trúc nhìn nhóc một cái: “Bôi kem chống nắng mệt lắm.”

“Cậu còn trêu mình,” Tề Mộ phấn chấn, “Mình vẫn chưa phơi thành màu socola cho cậu xem đâu!”

Doãn Tu Trúc: “Vẫn trắng.”

Tề Mộ bất đắc dĩ nói: “Thời gian ngắn quá mà, mình có cách gì . . . . . .”

Khóe miệng Doãn Tu Trúc mang theo ý cười: “Đều đẹp.”

Tề Mộ dẹt miệng: “Đó là cậu chưa từng thấy mình màu socola đấy, thấy rồi đảm bảo cậu thích tới không được luôn.”

Nhóc nói vô tâm, nhưng giống như muốn đâm vào trái tim Doãn Tu Trúc.

Thích . . . . . . Sao?

“Doãn Tu Trúc?” Tề Mộ ở trước mắt bé khua khua tay.

Doãn Tu Trúc chợt hoàn hồn, trong mắt có chút bối rối hiện lên.

Tề Mộ ghé sát bé, buồn bực nói: “Cậu hôm nay rốt cuộc sao thế?”

Doãn Tu Trúc lắc lắc đầu: “Không có gì, chính là . . . . . .” Bé ngừng chút, bóp bóp mi tâm nói, “Ngủ không ngon đấy.”

Nhắc tới ngủ, Tề Mộ rất đuối lý, nhóc nói: “Được rồi, tối nay đã tới nhà, cậu một mình trên giường nhất định có thể ngủ ngon!”

Nghe nói như thế, Doãn Tu Trúc vui vẻ không nổi, bé cười cười, hơi miễn cưỡng.

Thầy Triệu tiễn bọn họ lên máy bay, một đường an toàn mà về thành phố B.

Lúc xuống máy bay, Hứa Tiểu Minh thấy Doãn Tu Trúc đang dụi mắt, hỏi: “Ngủ mê?”

Doãn Tu Trúc: “Không, mí mắt nhảy.”

Hứa Tiểu Minh vui vẻ: “Mí mắt nào?”

Doãn Tu Trúc: “Bên phải ý.”

Phương Tuấn Kỳ chen miệng nói: “Mắt trái nhảy tài, mắt phải nhảy tai, thiếu niên cậu coi chừng á.”

(Tai trong tai ha)

Tề Mộ ghét bỏ nói: “Mồm thối, bình an về đến nhà hết rồi, có thể có tai họa gì.”

Về nhà đích xác là tai họa, Doãn Tu Trúc quẳng mấy suy nghĩ lung tung này đi, hỏi: “Chú Tề sắp xếp người đến đón cậu sao?”

Tề Mộ nói: “Sắp xếp rồi, hẳn đã đến.”

Doãn Tu Trúc gật gật đầu.

Hứa Tiểu Minh và Phương Tuấn Kỳ cũng đều có người tới đón, bọn họ cầm hành lý đi trước một bước.

Tề Mộ hỏi Doãn Tu Trúc: “Cậu về thế nào, có muốn cùng mình không?”

Mí mắt Doãn Tu Trúc lại nhảy, bé nhìn nhìn Tề Mộ, đáp: “Được, nếu thuận đường, thì mình về thôi.”

Tề Mộ vui vẻ nói: “Trước tiên đưa cậu về nhà!”

Bọn họ cùng đi ra ngoài, ở cửa số 3 nhìn thấy tài xế Thái Lý của Tề gia, Tề Mộ tiến lên phía trước nói: “Chú Thái, hộp socola này chú mang về cho Tiểu Khánh ăn.” Tiểu Khánh là con của Thái Lý, nhỏ hơn Tề Mộ hai tuổi, bọn họ gặp qua mấy lần, từng cùng chơi đùa.

Thần sắc Thái Lý hơi cứng, nhận lấy socola sau đó nói: “Cám ơn tiểu thiếu gia, thiệt ngài nhớ đến đứa bé kia.”

Tề Mộ nói: “Có thời gian lại dẫn em ấy tới chơi nhé, em ấy thật lợi hại, không xem bức vẽ cũng có thể ghép được căn nhà lớn.”

Tay Thái Lý cầm socola căng thẳng, âm thanh khô cằn: “Sao có thể cứ quấy rầy tiểu thiếu gia chứ, nó không hiểu chuyện.”

Ngoài xe rất nóng, Tề Mộ mắt nhìn thấy tinh thần Doãn Tu Trúc không phấn chấn, cũng không nói thêm nữa, trước tiên kéo bé lên xe.

Lúc mở cửa xe, tim Doãn Tu Trúc chợt nhảy một cái, bé nhanh chóng nhìn về phía Thái Lý, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Bất an cả ngày, lúc xe khởi động nhảy lên tới đỉnh điểm.

Tề Mộ cho rằng bé ngủ không ngon, nhóc nói với Doãn Tu Trúc: “Mệt thì nằm ngủ một lát, tới nơi mình gọi cậu.”

Doãn Tu Trúc đích xác là hơi mệt chút, bất quá nhóc từ nhỏ giấc ngủ đều không tốt, có thể ngủ 4 tiếng đã đủ chống đỡ cả ngày, sẽ không giống như hiện tại tâm thần không yên.

Tề Mộ bên cạnh bé cũng ngáp một cái, nói: “Tật xấu này của mình không chữa được, vừa lên xe là buồn ngủ . . . . . .”

Vừa mới dứt lời, nhóc đã nghiêng đầu ngủ.

Tim Doãn Tu Trúc trầm xuống, da quanh thân đều run rẩy, bé chợt ngẩng đầu, thấy được hai tròng mắt mờ mịt hung ác của Thái Lý trong kính chiếu hậu.

Không đúng!

Một hồi đầu váng mắt hoa đối diện ập tới, ý thức của Doãn Tu Trúc cũng dần dần mơ hồ.

===============

Tác gi có li mun nói: Năđó là anh hùng cu m nhân.

Bây gi là m nhân cu anh hùng.

back top