Doãn Tu Trúc bỗng dưng đứng dậy, nam sinh đang ồn ào bị dọa giật mình.
Phương Tuấn Kỳ nhìn về phía anh, Doãn Tu Trúc nói: “Tớ đi ra ngoài chút.”
Phương Tuấn Kỳ một cái nhìn thấu tâm tư anh: “Muộn thế này rồi . . . . . .” Có việc ngày mai hẵng nói không được sao? Tề Mộ cũng không chạy được.
Doãn Tu Trúc đâu chờ được chứ? Bảo anh ở ký túc đợi một đêm, anh không chợp mắt được.
“Tớ về nhanh thôi.” Anh bỏ lại câu này liền ra ngoài, Phương Tuấn Kỳ cũng chỉ có thể xuống giường, giúp anh ở trên giường làm người giả, ngừa kiểm tra phòng bị phát hiện.
Đám bạn cùng phòng rất tò mò: “Cậu ấy đi làm gì?” Mặc dù vừa nãy một mực nói về Tề Mộ, nhưng bọn họ thật sự không có cách nào liên tưởng đến chân tướng.
Phương Tuấn Kỳ ngừng chút, bí hiểm nhìn về phía ngoài cửa sổ, một bộ giải thích nghi hoặc cho chúng sinh: “. . . . . . Quỷ biết.”
Đám bạn cùng phòng: “. . . . . .” Nhây vui lắm hả lão nhị khối!
(Ý là thành tích của Phương Mập xếp thứ 2 khối)
Phương Tuấn Kỳ đương nhiên biết Doãn Tu Trúc đi làm gì, y thỉnh thoảng không có đề để làm, còn sẽ suy nghĩ chút: Doãn Tu Trúc đối với Tề Mộ thật sự quá lệ thuộc, nhiều năm như vậy cứ giống như tơ hồng vàng (*) quấn lấy đại thụ, không chịu thả lỏng chút nào.
((*) tơ hồng vàng: một loại cỏ leo)
Nói tới cũng không thể nào buông tay, buông tay e là ngay cả mạng sống cũng không còn.
Con người mà, ai không muốn sống tốt chứ.
Phương đại sư triết học 3 giây, cảm thấy vẫn là đề toán có ý nghĩa, quay đầu làm bài thi.
Đã hơn 10 rưỡi, trong hành lang không một bóng người, ngay cả huấn luyện viên cũng không đi ra ngoài tuần tra, bước chân Doãn Tu Trúc rất nhẹ nhưng đi rất nhanh, từ Bắc đến Nam tự hồ chỉ đi chưa tới 1 phút. Theo lý thuyết tòa ký túc rách nát u ám này, hành lang ánh sáng lạnh tái nhợt này, đi một mình hẳn dọa người? Đổi thành Tề Mộ, nhất định tự dọa ngu mình, nhưng đầy lòng Doãn Tu Trúc đều là hoa nhỏ, chỉ thiếu xuất hiện piupiupiu.
Cái gì gọi là chua ngọt ngon miệng? Mùi vị chua trước ngọt sau hồi vị vô cùng. Doãn Tu Trúc chua cả ngày, miếng đường lúc gần ngủ lại khiến anh ngọt muốn chết.
Anh một đường đi tới ký túc Tề Mộ, gõ gõ cửa.
Tề Mộ đang chuẩn bị ngủ, thình lình vang lên tiếng gõ cửa, còn tưởng là huấn luyện viên kiểm tra phòng.
Hứa Tiểu Minh quấn chăn nói: “Không đúng, huấn luyện viên lúc nào thì gõ cửa trước kiểm tra phòng sau?” Lần đó không phải giống như tảo hoàng đả phi (*) mà xông vào sao?
((*) tảo hoàng đả phi: càn quét tệ nạn loại bỏ những điều sai trái)
Tề Mộ cũng không suy nghĩ nhiều, cậu nói: “Im mồm đi, lát nữa tóm cậu ra phạt đứng.”
Hứa Tiểu Minh tìm đường chết nói: “Tớ cảm thấy không phải huấn luyện viên, không chừng là ma . . . . . .”
Tề Mộ: “. . . . . .” Lông tơ mọc hết lên rồi á!
Lúc này ngoài cửa truyền đến âm thanh vô cùng nhẹ: “Tề Mộ?”
Tề bá chủ hít khí, cả người đều rúc vào trong chăn — Tiên sư, con ma này còn đến tìm cậu!
Lá gan Hứa Tiểu Minh lớn hơn anh Mộ của hắn chút, để lại hai mắt âm thanh buồn bực nói: “Nghe tiếng hình như là Doãn Tu Trúc?”
Tề Mộ xoạt cái từ trong chăn thò đầu ra — Doãn Tu Trúc? Muộn thế này rồi cậu ấy đến làm gì? Là xảy ra chuyện gì?
Cậu vội vàng từ trên giường trở mình xuống, Hứa Tiểu Minh lại bắt đầu thiếu đòn: “Anh Mộ cậu đừng vội mà, không chừng con ma này cố ý dùng tiếng Doãn Tu Trúc lừa cậu đến . . . . . .”
Bạn cùng phòng của bọn họ không nhịn nổi, cười nói: “Đâu có ma chứ, hơn nữa Tề Mộ sẽ sợ ma sao?”
Tề bá chủ sợ đến 2 chân run rẩy: “. . . . . .”
Hứa Tiểu Minh nói: “Ma không giống người mà, anh Mộ của tớ đánh người không thành vấn đề, đánh ma thì đánh thế nào?”
Hắn càng nói càng như thật, Tề Mộ cũng muốn bò lại trên giường, quấn chặt chăn.
Lúc này ngoài cửa lại truyền tới âm thanh Doãn Tu Trúc: “Ngủ rồi sao?”
Đụ, nghe thế nào cũng là Doãn Tu Trúc, Tề Mộ không để ý tới Hứa Tiểu Minh, mặc quần áo ngụy trang vào đi mở cửa, về phần tại sao buổi tối nóng như vậy còn muốn mặc quần áo ngụy trang, đó đương nhiên là quân phục trên người, một thân chính khí!
Tề Mộ vừa mở cửa ra, lúc nhìn thấy Doãn Tu Trúc thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại có chút khẩn trương: “Sao thế?”
Doãn Tu Trúc sau khi nhìn thấy cậu trái tim đập nhanh hơn: “Quấy rầy cậu ngủ.”
“Tớ vẫn chưa ngủ.” Tề Mộ lại hỏi anh, “Sao cậu chưa ngủ?” Nương ánh đèn tái nhợt, cậu nhìn thấy quầng thâm đáy mắt Doãn Tu Trúc.
Doãn Tu Trúc thở khẽ: “Vừa định ngủ.”
“Sao lại không ngủ?” Sóng não Tề Mộ toàn vì nghĩ cho anh, “Có phải không ngủ quen hay không?” Kỳ thực điều kiện ở của lớp một tốt hơn rất nhiều, cũng không phải các huấn luyện viên thiên vị học bá, mà là học bá phần lớn tự giác, sẽ không ném loạn nhét loạn tất thối như mấy đại hán keo kiệt ở ký túc xá cậu.
Doãn Tu Trúc lắc lắc đầu, thấy Hứa Tiểu Minh thò đầu nhìn, nói với Tề Mộ: “Tiện ra ngoài không?”
Tề Mộ: “Được.” Trở tay đóng cửa lại, chặt đứt lòng hiếu kỳ của Hứa Tiểu Minh.
Hành lang vắng vẻ lực sát thương đối với Tề Mộ rất lớn, cậu và Doãn Tu Trúc đi tới cửa thang lầu, mới hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì?”
Doãn Tu Trúc nói: “Vừa rồi huấn luyện viên tịch thu đồ của tớ.”
Tề Mộ hỏi: “Là có gì cần dùng gấp sao?” Cậu vẫn còn đặc quyền, có thể xin huấn luyện viên.
Doãn Tu Trúc cũng không biết những thứ này, anh nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Điện thoại di động cũng bị tịch thu.”
Tề Mộ hậu tri hậu giác kịp phản ứng.
“Hóa ra ở đây không thể dùng điện thoại.” Doãn Tu Trúc nương bóng mờ hành lang, không chút kiêng kỵ mà nhìn Tề Mộ.
Tề Mộ cười khan nói: “Quy định là không thể dùng, nhưng có thể có lối tắt khác chứ sao.”
Doãn Tu Trúc yên lặng nhìn cậu, trông âm thanh có đau lòng: “Mỗi ngày đến thao trường chạy 10 vòng sao?”
Tề Mộ: “. . . . . .” Ài, thiệt cậu còn nghĩ đủ cách giấu diếm, căn bản không giấu được mà!
Tề Mộ gãi gãi tóc nói: “Không cần gấp đâu, chạy 10 vòng đối với tớ mà nói là việc cỏn con.”
Doãn Tu Trúc nói: “Huấn luyện khổ như vậy, còn phải chạy, cậu . . . . . .”
Tề Mộ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Biết ngay cậu sẽ nhắc mãi, cho nên mới muốn gạt không nói cho cậu.” Cậu không cảm thấy chạy 10 vòng mệt như nào, nhưng biết nếu để cho Doãn Tu Trúc biết chuyện này, anh nhất định sẽ đau lòng.
Trong lòng Doãn Tu Trúc một mảnh nóng hổi, nói: “Kỳ thực không liên lạc cũng được, chỉ 4 ngày, cần gì đi chạy.”
Xem đi . . . . . . Giờ bắt đầu rồi . . . . . . Tề Mộ dở khóc dở cười nói: “Cậu nếu là đi nghỉ phép, tớ khẳng định không liên lạc với cậu.” Không liên lạc, không quấy rầy.
Doãn Tu Trúc ngẩn ra.
Tề Mộ cũng không che giấu nữa, nói ra lo lắng của mình: “Cậu là đi gặp dì Vu, tình huống của dì ấy tớ cũng không phải không biết, tớ lo lắng cho cậu mà, sợ cậu trong lòng khó chịu lại không có ai nói.”
Cái tính cách hũ nút này của Doãn Tu Trúc, cậu hỏi anh còn không nói, chứ đừng nói là không hỏi, mặc dù hai người liên lạc cũng không nhắc tới việc này, nhưng có thể nói chuyện với anh, hẳn trong lòng anh cũng thoải mái chút.
Doãn Tu Trúc hoàn toàn cứng lại, anh ngơ ngẩn nhìn về Tề Mộ, chỉ có thể run cổ họng gọi tên cậu: “Tề Mộ . . . . . .”
Sao có thể có Tề Mộ tốt như vậy? Cậu ấy sao có thể đối với anh tốt như vậy?
Tề Mộ nghe âm thanh này của anh, biết thằng nhãi này lại cảm động rồi . . . . . . Trời ạ, giữa bạn bè quan tâm nhau không phải là nên sao!
“Được rồi được rồi,” Cái đầu dưa của Tề Mộ xoay chuyển, dỗ anh, “Doãn ca ca đã là người làm anh, đừng rớt nước mắt nữa.” Kỳ thực cậu rất nhiều năm không thấy Doãn Tu Trúc khóc rồi, nhưng bộ dạng muốn khóc không khóc của anh càng khiến cậu đau lòng.
Doãn Tu Trúc thật sự không nhịn được, một tay kéo cậu vào trong ngực, dùng sức giữ chặt.
Tề Mộ ngây ngẩn cả người, tay cũng không biết đặt đâu, mắt cậu chớp chớp: “Không sao đâu.” Nói tới lực tay Doãn Tu Trúc lớn thật, siết tới cậu đau eo.
Doãn Tu Trúc một chút cũng không muốn buông ra, nhưng lại không dám vượt tuyến nữa, chỉ có thể nhắm mắt, nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”
Tề Mộ bất đắc dĩ nói: “Ding dong, Doãn cám ơn đã online.”
Doãn Tu Trúc bị cậu chọc cười, toàn bộ trong mắt là ôn nhu, anh lưu luyến không rời buông cậu ra, muốn để cậu trở về ngủ . . . . . .
“Cậu chỗ này . . . . . .” Tề Mộ đột nhiên kéo cổ áo anh.
Doãn Tu Trúc theo bản năng đưa tay đỡ, nhưng Tề Mộ vẫn nhìn thấy.
Trong hành lang ánh sáng nghiêng, từ trên chiếu xuống vừa vặn rơi vào trên cổ Doãn Tu Trúc, Tề Mộ vốn không để ý đến, nhưng bởi vì cái ôm kéo lệch cổ áo anh, cậu liếc mắt là thấy — Đó là dấu tay, xanh tím nổi bật trên da thịt trắng nõn.
Tim Tề Mộ giống như bị đâm một cái, cậu lấy tay Doãn Tu Trúc ra, đối diện ánh đèn nhìn rõ ràng.
Doãn Tu Trúc cũng không che giấu nữa, hơi nghiêng cổ mặc cậu nhìn. Đó là Vu Đại Vân cấu, như muốn kéo da thịt anh xuống vậy, dùng sức cấu. Kỳ thực cũng không đau, hơn nữa vết thương này một khi bầm tím, đã không có cảm giác quá lớn, chỉ bất quá lúc đầu ngón tay hơi lạnh của Tề Mộ rơi vào bên trên, anh cảm giác từng tia đau đớn.
Không phải là da thịt đau, là tâm tình tủi thân hèn nhát đang quấy phá. Đứa trẻ biết rõ khóc cũng vô dụng, lúc ở một mình sẽ không khóc, chỉ khi có người chú ý quan tâm nó, nỗi tủi thân kia giống như sóng biển cuồn cuộn, một lớp hơn một lớp, không đè xuống được.
Đối mặt với Vu Đại Vân, đối mặt với Doãn Chính Công, đối mặt với hộ sĩ và bác sĩ đồng tình anh, Doãn Tu Trúc rất bình tĩnh, trong lòng không có chút khổ sở nào.
— Anh kiên cường tới khiến nhân sinh kinh sợ.
Nhưng trở về chỗ Tề Mộ, một khi bị cậu nhìn thấy, cảm nhận được tình yêu thương mà cậu đối với anh, anh rốt cục rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập của mình, rốt cục cảm giác được đau.
Chóp mũi Tề Mộ chua xót, âm thanh nghẹn nào: “Dì ấy sao có thể đối với cậu như vậy.” Cấu ở đây, dì ấy muốn giết cậu ấy sao?
Doãn Tu Trúc chẳng lẽ không phải con dì ấy? Dì ấy còn xứng làm một người mẹ sao? Thần chí không rõ thì sao? Bị điên có thể trở thành cái cớ tổn thương người khác sao!
Doãn Tu Trúc cầm tay cậu xuống: “Không sao đâu.”
Tề Mộ mở miệng, muốn nói lại sợ nói nhiều chọc anh càng khó chịu. Doãn Tu Trúc nói: “Tớ đã về rồi, trong khoảng thời gian ngắn không gặp bà ấy nữa.”
Điều này khiến Tề Mộ càng đau lòng, đều nói chưa từng gặp phải không tưởng tượng ra được đối phương đang trải qua cái gì, nhưng Tề Mộ có thể cảm nhận được, cậu biết Doãn Tu Trúc sống có bao cực khổ.
Tề Mộ nói, “Lần sau cậu đi Mỹ, tớ đi cùng cậu.”
Mắt Doãn Tu Trúc hơi mở, rất kinh ngạc.
Tề Mộ ở trong bóng râm, nhưng một đôi con ngươi phát sáng như sao sớm: “Có tớ ở đây, không ai có thể bắt nạt được cậu.” Cho dù là mẹ cậu cũng không được.
Doãn Tu Trúc ngẩn người, tiếp theo mím môi cười, tất cả thống khổ, khó chịu, sự lo lắng và không lo lắng trong lòng anh đều biến mất.
Anh cảm giác mình may mắn. Mất đi rất nhiều, nhưng lại gặp được Tề Mộ tốt nhất thế gian.
“Ai ở đó!” Một tiếng quát chói tai dọa Tề Mộ suýt nữa nhảy dựng lên.
Doãn Tu Trúc phản ứng cực nhanh, kéo Tề Mộ lại, dẫn cậu chạy vào bóng râm. Tề Mộ cũng kịp phản ứng, nhỏ giọng nói: “Bên, này!”
Khúc rẽ cầu thang tầng 1 có một nhà kho nhỏ.
Thiệt hai người thân thủ nhanh nhẹn, lúc này mới khó khăn lắm sau khi bị phát hiện trốn vào.
Nhà kho nhỏ vô cùng, hai thiếu niên hơn 1m8 chen chúc bên trong ngay cả đầu cũng không ngẩng được.
Doãn Tu Trúc thuận thế ôm lấy cậu, dán lỗ tai cậu nói: “Đừng lên tiếng.”
Tề Mộ đâu dám lên tiếng, tay không có chỗ để dứt khoát vòng trên eo Doãn Tu Trúc.
Phía sau lưng Doãn Tu Trúc chợt cứng đờ, lại bắt đầu sự dày vò ngọt ngào.
Tề Mộ lắng tai nghe, qua một lát mới cười nói: “Hai bọn mình giống như đang yêu đương vụng trộm vậy.”
Doãn Tu Trúc: “. . . . . .” Cậu không nói anh đã có phản ứng rồi, giờ nói ra quả thực là đổ dầu vào lửa.
Tề Mộ còn đang cười ngây ngô: “Ha, Doãn-liet, nếu vết bẩn trên tục thủ của tớ . . . . . .”
Doãn Tu Trúc đâu dám để cậu nói thêm gì nữa: “Cẩn thận gọi Juliet ra thật đấy.”
(Juliet phiên âm tiếng Trung là Chu Lệ Diệp, ở đây bạn Mộ gọi bạn Trúc là Doãn Lệ Diệp)
Tề Mộ: “. . . . . .” Doãn Tiểu Trúc cậu được lắm!”
Sợ Juliet biến thành ma đến tìm Tề Bảo Bảo cậu dùng sức ôm lấy Doãn Tu Trúc, ôm phải gọi là ngoan ngoãn.
Doãn Tu Trúc rầu rĩ một tiếng, cuộn thân thể lại.
Tề Mộ chọc anh dọa anh, cố ý dùng sức, siết đau anh mới được chứ!
Doãn Tu Trúc thật sự đau, trướng tới đau.
Huấn luyện viên tuần tra buồn bực nói: “Người đâu, hoa mắt sao?” Dứt lời huấn luyện viên giống như nhất định muốn dọa chết Tề Mộ Mộ, thầm nói, “Sẽ không thật sự có ma chứ?”
Tề Mộ: “. . . . . .”
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Sau đó Tề Mộ giống như đỡ quý bà đỡ lấy cánh tay Doãn Tu Trúc đi về.
May mà quần ngụy trang vừa to vừa rộng, may mà Tề bá chủ bị dọa thành Tề Sợ Hãi, nếu không Doãn Tu Trúc thật sự không sống qua được tối nay.
Doãn Tu Trúc thật vất vả đưa Tề Mộ đến cửa ký túc, Tề Mộ lại sợ hãi nói: “Nếu không cậu ngủ ở ký túc bọn tớ đi, dù sao cũng kiểm tra phòng xong rồi.”
Doãn Tu Trúc: “. . . . . .”
Tề Mộ nói xong cũng kịp phản ứng: “Không được, chỗ tớ vừa bẩn vừa hôi.”
Doãn Tu Trúc thở khẽ, vừa may mắn vừa tiếc nuối.
Ai ngờ Tề Mộ lại làm câu: “Bọn mình đến ký túc của cậu, chen chúc trên giường cậu.”
Doãn Tu Trúc hít vào.
Tề Mộ thật sự không muốn thả anh đi, tội nghiệp nhìn anh: “Được không?”
Lúc này cự tuyệt, nói đạo lý Doãn Tu Trúc cũng hối hận tám chín mười năm — Con người mà, không gắng nhịn được lâu như vậy.
“Giường bé quá.” Doãn Tu Trúc khàn giọng nói.
Tề Mộ nghĩ đến cái gường đơn kia, ảo não nói: “Cũng vậy . . . . . .”
Doãn Tu Trúc lại bổ sung: “Dưới giường tớ, không có lan can bảo vệ.”
Tề Mộ thở dài nói: “Thôi vậy, không có lan can bảo vệ hai bọn mình nhất định có người phải ngủ trên đất.” Ký túc toàn là xi măng, còn gồ ghề, bẩn muốn chết.
Tề Mộ cuối cùng thả Doãn Tu Trúc: “Vậy tớ về.”
Doãn Tu Trúc cười muốn bao miễn cưỡng có bấy nhiêu miễn cưỡng: “Ngủ ngon.”
Tề Mộ bĩu bĩu môi: “Không ngon được nữa rồi.”
Trên thực tế, người không ngon được không phải Tề Mộ, mà là Doãn Tu Trúc.
Cả đêm nay, vừa đường đầy miệng vừa ôm chặt vừa làm nũng muốn ngủ cùng nhau . . . . . .
Trong lòng Doãn Tu Trúc liền giuống như bị kiến bò vậy, vừa ngứa về tê, khiến tứ chi bách hài đều mềm.
Hôm sau Phương Tuấn Kỳ nhìn quầng thâm mắt Doãn Tu Trúc, hỏi: “Ngủ không ngon?”
Doãn Tu Trúc nói: “Chưa thích ứng lắm.”
Phương Tuấn Kỳ hiểu: “Tớ vừa tới cũng không ngủ được.” Cái phản cứng ngắc kia, y cũng không ngủ được đừng nhắc tới Doãn Tu Trúc, đệm phòng cho khách của Doãn gia 10 vạn một chiếc, Phương Tuấn Kỳ từng ngủ, ngủ xong không muốn về nhà nữa.
Doãn Tu Trúc lại nói: “Tối qua cám ơn cậu.” Anh quay về nhìn thấy “người giả” trên giường, biết là Phương Tuấn Kỳ làm.
Phương Tuấn Kỳ nói: “Chuyện nhỏ.”
Doãn Tu Trúc xoa xoa ấn đường, đi rửa mặt.
Phòng rửa tay trong ký túc là công cộng, một hàng vòi nước, một đống người chen chúc dùng.
Doãn Tu Trúc vừa vào đã muốn đi . . . . . .
Ở phương diện nào đó Tề Mộ thật sự nhạy cảm, cậu nói Doãn Tu Trúc bị bệnh sạch sẽ, vậy thì không phải nói chơi.
Doãn Tu Trúc mặc dù chưa từng thừa nhận, nhưng anh quả thực không chịu được nơi lộn xộn.
Nhưng tới cũng tới rồi, ngay cả điểm này cũng không nhịn được, thì huấn luyện quân sự cái gì? Doãn Tu Trúc kiên trì muốn đi vào, Hứa Tiểu Minh chạy tới: “Doãn Tu Trúc?”
Doãn Tu Trúc quay đầu lại nhìn hắn: “Sao thế?”
Hứa Tiểu Minh gọi anh: “Anh Mộ tìm cậu, đi theo tớ.”
Doãn Tu Trúc lập tức nói: “Ừ.” Anh vừa định để đồ dùng rửa mặt xuống, Hứa Tiểu Minh liền nói, “Cầm lấy, dẫn cậu tới chỗ bọn tớ rửa mặt.”
Doãn Tu Trúc không kịp phản ứng, chờ đến trên lầu mới hiểu được.
Tề Mộ thấy anh tới, vội vàng nói: “Đến đây!” Cậu dựa vào thực lực bá chiếm bồn rửa tay cá nhân, coi như là một đóa hoa trong bụi lá xanh.
Tim Doãn Tu Trúc mềm tới rối tinh rối mù: “Không cần phiền phức, tớ ở dưới lầu rửa mặt là được.”
“Cậu thôi đê.” Tề Mộ còn không hiểu anh, “Cái vẻ ngu ngốc lăn qua lộn lại kia của bọn họ, cậu không phải ói ra.”
Doãn Tu Trúc thật sự có chút buồn nôn, nhưng anh lại đau lòng Tề Mộ: “Tớ thật sự không vội, đã tớ rồi thì sẽ thích ứng thôi.”
Tề Mộ le lưỡi: “Kỳ thực tớ cũng không chịu được bọn họ.”
“Được rồi,” Cậu giục Doãn Tu Trúc, “Cậu mau rửa mặt, lát nữa phải xếp hàng đến nhà ăn ăn cơm.”
Hứa Tiểu Minh mắt trông mong nói: “Doãn thần, tớ vẫn đang chờ đó.”
Tề Mộ lườm hắn một cái.
Hứa Tiểu Minh diễn rất đạt, che dạ dày nói: “Tớ cũng không chịu được bọn họ, sắp ói rồi, ọe . . . . . .”
Tề Mộ cho hắn một đạp: “Cậu nôn nghén hả!”
Hứa Tiểu Minh hoảng sợ: “Cái này cũng bị cậu nhìn ra!”
Tề Mộ: “. . . . . .”
Hứa gà con đỡ eo ưỡn bụng nói: “Cậu nói tớ đi nói với huấn luyện viên tớ có bầu 6 tháng, ông ấy có thả tớ về nhà không?”
Tề Mộ mặt không biểu tình: “Huấn luyện viên sẽ đưa cậu đến viện tâm thần.”
Doãn Tu Trúc bị hai tên dở hơi này chọc cười ra tiếng.
Thật tốt, nơi có Tề Mộ ở chính là thiên đường.
Ban ngày lúc huấn luyện, Doãn Tu Trúc và Tề Mộ cơ hồ không gặp mặt được, bọn họ một ở lớp một, một ở lớp sáu, căn bản không cùng đội ngũ.
Cũng may Tề Mộ là trưởng đội ngũ, là thủ lĩnh, cho nên Doãn Tu Trúc xa xa có thể nhìn thấy cậu. Chỉ là lúc nào cũng phải tỉnh ngủ, đề phòng mình vừa nhìn là không rời mắt được.
Thật sự không trách được anh, người yêu đứng thẳng như cột cờ, mặc quân trang khí khái bừng bừng, đâu chỉ là mê người.
Quả thực thay thế mặt trời chói chang, trở thành nguồn sáng mới của trời đất.
Cường độ huấn luyện quân sự đối với Doãn Tu Trúc mà nói không tính là gì, thể chất anh không kém hơn Tề Mộ, hơn nữa sau khi quen Tề Mộ, lại càng bởi vì hướng về phía trước mà kiên trì rèn luyện, hơn nữa sau chuyện phát sinh hồi tốt nghiệp tiểu học, anh học đánh nhau và kỹ xảo phòng thân có hệ thống.
Doãn Chính Công đối với tất cả yêu cầu “Tích cực hướng về phía trước” của anh đều phối hợp, Doãn gia không thiếu số tiền này, Doãn Chính Công cũng hi vọng con trai ruột của mình vô cùng ưu tú, cái này tăng thể diện cho gã.
Doãn Tu Trúc mọi thứ xuất sắc, nổi bật so với bạn cùng lứa không phải là tí tẹo, Doãn Chính Công càng vui vẻ làm từ phụ (*) thoải mái, cho anh nhiều tiện lợi hơn.
((*) từ phụ: người cha hiền từ)
Cho nên huấn luyện này đối với Doãn Tu Trúc mà nói một chút cũng không mệt, tâm tình anh rất tốt, may mà mình kiếp này không để lỡ mất huấn luyện quân sự cấp 3 ở cùng với Tề Mộ.
Anh lại tham lam hi vọng huấn luyện quân sự đại học cũng có thể ở cùng nhau, hi vọng mỗi một cái lần đầu tiên sau này đều có thể trải qua cùng cậu.
Doãn Tu Trúc xuất thần, bên cạnh có xao động.
“Đội 2 lại bắt đầu tạo việc!”
“Luyện đơn sao? Tề Mộ và Ngụy Bình Hi?”
“Ha ha, second-hand smoke thật sự đáng xuất đạo.”
“Kích thích quá, một rồng một hổ ở trong một đội thật hào hứng!”
“Vẫn là huấn luyện viên của bọn họ thích tạo việc, nghe nói ai thắng có thể nghỉ trưa một lát.”
“Tui chấm Tề Mộ, lần trước cậu ấy thắng.”
“Tui chấm Ngụy Bình Hi, lần trước cậu ấy rõ ràng không phát huy thực lực, lần này ổn rồi!”
Mặc dù lớp một toàn là mấy học bá điềm tĩnh, không quan tâm mấy chuyện tứ chi phát triển này, nhưng trong đội ngũ 1 còn có lớp hai và lớp ba, bọn họ hăng hái bừng bừng ồn ào, muốn xem náo nhiệt.
Huấn luyện viên thấy bọn họ không tập trung, buồn cười nói: “Các em có muốn đi thử không? Không cần so tài, ai có thể trong thời gian quy định vượt qua, có thể nghỉ trưa một lát.”
Đội ngũ 1 yên lặng như tờ: Ai muốn đi chứ, trò kia người bình thường có thể vượt qua? Chạy mệt chết đi được, nếu mà thua, buổi chiều nhận thêm huấn luyện, tội gì chứ.
Doãn Tu Trúc nhưng tâm tư chợt động: Nghỉ trưa một lát, ở cùng Tề Mộ, ừm.
Điều kiện tiên quyết là Tề Mộ phải thắng, nếu Ngụy Bình Hi thắng . . . . . . Doãn Tu Trúc trong nháy mắt không có chút hứng thú nào.
Đội ngũ 2 bên này, Tề Mộ nhìn Ngụy Bình Hi: “Cậu buổi chiều có việc?” Cuộc so tài này là Ngụy Bình Hi khơi mào ra, phần thưởng cũng là hắn đòi.
Ngụy Bình Hi ngáp: “Không có gì, chỉ là muốn hoạt động tý.”
Tề Mộ suy nghĩ một chút, phấn chấn: “Được, chơi với cậu tý.”
Ngụy Bình Hi vén mí mắt nhìn cậu: “Sao thế? Cậu buổi chiều có việc?”
Tề Mộ nói: “Thắng hẵng nói.”
Ngụy Bình Hi đủ trượng nghĩa: “Cậu nếu có việc gì quan trọng, tớ nhường cậu, dù sao tớ chỉ là nhàm chán.”
Tề Mộ cũng không có việc gì quan trọng, cậu chỉ là muốn nghỉ ngơi buổi chiều một tý, lại dùng đặc quyền đi đổi cho Doãn Tu Trúc ra ngoài, hai người cùng ngủ bù.
“Không có gì,” Tề Mộ nói, “Chỉ là muốn lười thôi.”
Trong mắt Ngụy Bình Hi mang theo chút ý chí chiến đấu: “Được, vậy so nghiêm túc một lần.”
Tề Mộ nói: “Đến đây.”
Huấn luyện viên bấm đồng hồ, hai thiếu niên như hỏa tiễn xông ra ngoài.
Đội ngũ 1 bên này kỳ thực không thấy rõ, huấn luyện viên thấy bọn họ từng người cổ kéo dài như gà trống gáy sáng, cười mắng: “Được rồi được rồi, đi xem đi, xem xong lại huấn luyện!”
Mọi người hoan hô một tiếng, chen tới.
Doãn Tu Trúc không chen tới, vóc người anh cao, hơi tìm chỗ cao là nhìn rất rõ.
Cuộc thi vượt chướng ngại vật tổng cộng 10 trạm, thi thể lực thi phản ứng cộng thêm tốc độ cùng với độ nhanh nhẹn.
Tề Mộ và Ngụy Bình Hi đều là người tố chất tổng hợp cực cao, nhưng hiển nhiên kinh nghiệm của Tề Mộ không bằng Ngụy Bình Hi. Ngụy Bình Hi cũng không biết chơi bao lần rồi, quen thuộc nhắm 2 mắt cũng có thể vượt qua.
Hắn đã sớm chơi chán trò này rồi, nhưng bởi vì kỳ phùng địch thủ, vốn tâm ngứa mà muốn thử lần nữa.
Tề Mộ cũng thật sự là thiên phú bất phàm, lại ở trên cầu thăng bằng dẫn trước một bậc.
Doãn Tu Trúc vừa phấn khởi, ai ngờ hạng mục sau Ngụy Bình Hi đã đuổi theo . . . . . . Ừm, tóc vàng thật chướng mắt.
Đội ngũ 2 bên kia náo nhiệt hơn, mặc dù bọn họ là một đội, nhưng Tề Mộ là lớp sáu, Ngụy Bình Hi là lớp bốn, bọn họ tranh đấu chính là vinh dự của lớp!
Cũng không biết là ai miệng tiện hô một câu: “Ngụy Bình Hi, cậu không được làm kẻ thứ ba!”
Ngụy Bình Hi: “. . . . . .” Quỷ gì thế! Dưới chân hắn ngừng lại, ở trạm cuối bị Tề Mộ vượt qua.
Bạn học Khương Vũ Ngưng lớp sáu sau khi kêu linh tinh đẩy đẩy mắt kính: “Binh bất yếm trá (*).”
((*) chiến tranh không ngại dối trá)
Bạn học lớp bốn: “Á á á, các cậu ăn gian!”
Song kết quả đã ra, Tề Mộ thắng.
Tề Mộ quay đầu nhìn Ngụy Bình Hi: “Cậu sao thế?” Cậu hết sức chăm chú, chuyên tâm, căn bản không nghe thấy có người hô cái gì.
Ngụy Bình Hi: “. . . . . . Sơ sót.” Là hắn khinh địch, nghĩ ba nghĩ bốn bị “quân địch” quấy nhiễu.
Lúc này Doãn Tu Trúc đi tới trước đội ngũ, hỏi huấn luyện viên: “Em có thể thử không?”
Phương Tuấn Kỳ nhìn về phía anh, Doãn Tu Trúc nói: “Tớ đi ra ngoài chút.”
Phương Tuấn Kỳ một cái nhìn thấu tâm tư anh: “Muộn thế này rồi . . . . . .” Có việc ngày mai hẵng nói không được sao? Tề Mộ cũng không chạy được.
Doãn Tu Trúc đâu chờ được chứ? Bảo anh ở ký túc đợi một đêm, anh không chợp mắt được.
“Tớ về nhanh thôi.” Anh bỏ lại câu này liền ra ngoài, Phương Tuấn Kỳ cũng chỉ có thể xuống giường, giúp anh ở trên giường làm người giả, ngừa kiểm tra phòng bị phát hiện.
Đám bạn cùng phòng rất tò mò: “Cậu ấy đi làm gì?” Mặc dù vừa nãy một mực nói về Tề Mộ, nhưng bọn họ thật sự không có cách nào liên tưởng đến chân tướng.
Phương Tuấn Kỳ ngừng chút, bí hiểm nhìn về phía ngoài cửa sổ, một bộ giải thích nghi hoặc cho chúng sinh: “. . . . . . Quỷ biết.”
Đám bạn cùng phòng: “. . . . . .” Nhây vui lắm hả lão nhị khối!
(Ý là thành tích của Phương Mập xếp thứ 2 khối)
Phương Tuấn Kỳ đương nhiên biết Doãn Tu Trúc đi làm gì, y thỉnh thoảng không có đề để làm, còn sẽ suy nghĩ chút: Doãn Tu Trúc đối với Tề Mộ thật sự quá lệ thuộc, nhiều năm như vậy cứ giống như tơ hồng vàng (*) quấn lấy đại thụ, không chịu thả lỏng chút nào.
((*) tơ hồng vàng: một loại cỏ leo)
Nói tới cũng không thể nào buông tay, buông tay e là ngay cả mạng sống cũng không còn.
Con người mà, ai không muốn sống tốt chứ.
Phương đại sư triết học 3 giây, cảm thấy vẫn là đề toán có ý nghĩa, quay đầu làm bài thi.
Đã hơn 10 rưỡi, trong hành lang không một bóng người, ngay cả huấn luyện viên cũng không đi ra ngoài tuần tra, bước chân Doãn Tu Trúc rất nhẹ nhưng đi rất nhanh, từ Bắc đến Nam tự hồ chỉ đi chưa tới 1 phút. Theo lý thuyết tòa ký túc rách nát u ám này, hành lang ánh sáng lạnh tái nhợt này, đi một mình hẳn dọa người? Đổi thành Tề Mộ, nhất định tự dọa ngu mình, nhưng đầy lòng Doãn Tu Trúc đều là hoa nhỏ, chỉ thiếu xuất hiện piupiupiu.
Cái gì gọi là chua ngọt ngon miệng? Mùi vị chua trước ngọt sau hồi vị vô cùng. Doãn Tu Trúc chua cả ngày, miếng đường lúc gần ngủ lại khiến anh ngọt muốn chết.
Anh một đường đi tới ký túc Tề Mộ, gõ gõ cửa.
Tề Mộ đang chuẩn bị ngủ, thình lình vang lên tiếng gõ cửa, còn tưởng là huấn luyện viên kiểm tra phòng.
Hứa Tiểu Minh quấn chăn nói: “Không đúng, huấn luyện viên lúc nào thì gõ cửa trước kiểm tra phòng sau?” Lần đó không phải giống như tảo hoàng đả phi (*) mà xông vào sao?
((*) tảo hoàng đả phi: càn quét tệ nạn loại bỏ những điều sai trái)
Tề Mộ cũng không suy nghĩ nhiều, cậu nói: “Im mồm đi, lát nữa tóm cậu ra phạt đứng.”
Hứa Tiểu Minh tìm đường chết nói: “Tớ cảm thấy không phải huấn luyện viên, không chừng là ma . . . . . .”
Tề Mộ: “. . . . . .” Lông tơ mọc hết lên rồi á!
Lúc này ngoài cửa truyền đến âm thanh vô cùng nhẹ: “Tề Mộ?”
Tề bá chủ hít khí, cả người đều rúc vào trong chăn — Tiên sư, con ma này còn đến tìm cậu!
Lá gan Hứa Tiểu Minh lớn hơn anh Mộ của hắn chút, để lại hai mắt âm thanh buồn bực nói: “Nghe tiếng hình như là Doãn Tu Trúc?”
Tề Mộ xoạt cái từ trong chăn thò đầu ra — Doãn Tu Trúc? Muộn thế này rồi cậu ấy đến làm gì? Là xảy ra chuyện gì?
Cậu vội vàng từ trên giường trở mình xuống, Hứa Tiểu Minh lại bắt đầu thiếu đòn: “Anh Mộ cậu đừng vội mà, không chừng con ma này cố ý dùng tiếng Doãn Tu Trúc lừa cậu đến . . . . . .”
Bạn cùng phòng của bọn họ không nhịn nổi, cười nói: “Đâu có ma chứ, hơn nữa Tề Mộ sẽ sợ ma sao?”
Tề bá chủ sợ đến 2 chân run rẩy: “. . . . . .”
Hứa Tiểu Minh nói: “Ma không giống người mà, anh Mộ của tớ đánh người không thành vấn đề, đánh ma thì đánh thế nào?”
Hắn càng nói càng như thật, Tề Mộ cũng muốn bò lại trên giường, quấn chặt chăn.
Lúc này ngoài cửa lại truyền tới âm thanh Doãn Tu Trúc: “Ngủ rồi sao?”
Đụ, nghe thế nào cũng là Doãn Tu Trúc, Tề Mộ không để ý tới Hứa Tiểu Minh, mặc quần áo ngụy trang vào đi mở cửa, về phần tại sao buổi tối nóng như vậy còn muốn mặc quần áo ngụy trang, đó đương nhiên là quân phục trên người, một thân chính khí!
Tề Mộ vừa mở cửa ra, lúc nhìn thấy Doãn Tu Trúc thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại có chút khẩn trương: “Sao thế?”
Doãn Tu Trúc sau khi nhìn thấy cậu trái tim đập nhanh hơn: “Quấy rầy cậu ngủ.”
“Tớ vẫn chưa ngủ.” Tề Mộ lại hỏi anh, “Sao cậu chưa ngủ?” Nương ánh đèn tái nhợt, cậu nhìn thấy quầng thâm đáy mắt Doãn Tu Trúc.
Doãn Tu Trúc thở khẽ: “Vừa định ngủ.”
“Sao lại không ngủ?” Sóng não Tề Mộ toàn vì nghĩ cho anh, “Có phải không ngủ quen hay không?” Kỳ thực điều kiện ở của lớp một tốt hơn rất nhiều, cũng không phải các huấn luyện viên thiên vị học bá, mà là học bá phần lớn tự giác, sẽ không ném loạn nhét loạn tất thối như mấy đại hán keo kiệt ở ký túc xá cậu.
Doãn Tu Trúc lắc lắc đầu, thấy Hứa Tiểu Minh thò đầu nhìn, nói với Tề Mộ: “Tiện ra ngoài không?”
Tề Mộ: “Được.” Trở tay đóng cửa lại, chặt đứt lòng hiếu kỳ của Hứa Tiểu Minh.
Hành lang vắng vẻ lực sát thương đối với Tề Mộ rất lớn, cậu và Doãn Tu Trúc đi tới cửa thang lầu, mới hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì?”
Doãn Tu Trúc nói: “Vừa rồi huấn luyện viên tịch thu đồ của tớ.”
Tề Mộ hỏi: “Là có gì cần dùng gấp sao?” Cậu vẫn còn đặc quyền, có thể xin huấn luyện viên.
Doãn Tu Trúc cũng không biết những thứ này, anh nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Điện thoại di động cũng bị tịch thu.”
Tề Mộ hậu tri hậu giác kịp phản ứng.
“Hóa ra ở đây không thể dùng điện thoại.” Doãn Tu Trúc nương bóng mờ hành lang, không chút kiêng kỵ mà nhìn Tề Mộ.
Tề Mộ cười khan nói: “Quy định là không thể dùng, nhưng có thể có lối tắt khác chứ sao.”
Doãn Tu Trúc yên lặng nhìn cậu, trông âm thanh có đau lòng: “Mỗi ngày đến thao trường chạy 10 vòng sao?”
Tề Mộ: “. . . . . .” Ài, thiệt cậu còn nghĩ đủ cách giấu diếm, căn bản không giấu được mà!
Tề Mộ gãi gãi tóc nói: “Không cần gấp đâu, chạy 10 vòng đối với tớ mà nói là việc cỏn con.”
Doãn Tu Trúc nói: “Huấn luyện khổ như vậy, còn phải chạy, cậu . . . . . .”
Tề Mộ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Biết ngay cậu sẽ nhắc mãi, cho nên mới muốn gạt không nói cho cậu.” Cậu không cảm thấy chạy 10 vòng mệt như nào, nhưng biết nếu để cho Doãn Tu Trúc biết chuyện này, anh nhất định sẽ đau lòng.
Trong lòng Doãn Tu Trúc một mảnh nóng hổi, nói: “Kỳ thực không liên lạc cũng được, chỉ 4 ngày, cần gì đi chạy.”
Xem đi . . . . . . Giờ bắt đầu rồi . . . . . . Tề Mộ dở khóc dở cười nói: “Cậu nếu là đi nghỉ phép, tớ khẳng định không liên lạc với cậu.” Không liên lạc, không quấy rầy.
Doãn Tu Trúc ngẩn ra.
Tề Mộ cũng không che giấu nữa, nói ra lo lắng của mình: “Cậu là đi gặp dì Vu, tình huống của dì ấy tớ cũng không phải không biết, tớ lo lắng cho cậu mà, sợ cậu trong lòng khó chịu lại không có ai nói.”
Cái tính cách hũ nút này của Doãn Tu Trúc, cậu hỏi anh còn không nói, chứ đừng nói là không hỏi, mặc dù hai người liên lạc cũng không nhắc tới việc này, nhưng có thể nói chuyện với anh, hẳn trong lòng anh cũng thoải mái chút.
Doãn Tu Trúc hoàn toàn cứng lại, anh ngơ ngẩn nhìn về Tề Mộ, chỉ có thể run cổ họng gọi tên cậu: “Tề Mộ . . . . . .”
Sao có thể có Tề Mộ tốt như vậy? Cậu ấy sao có thể đối với anh tốt như vậy?
Tề Mộ nghe âm thanh này của anh, biết thằng nhãi này lại cảm động rồi . . . . . . Trời ạ, giữa bạn bè quan tâm nhau không phải là nên sao!
“Được rồi được rồi,” Cái đầu dưa của Tề Mộ xoay chuyển, dỗ anh, “Doãn ca ca đã là người làm anh, đừng rớt nước mắt nữa.” Kỳ thực cậu rất nhiều năm không thấy Doãn Tu Trúc khóc rồi, nhưng bộ dạng muốn khóc không khóc của anh càng khiến cậu đau lòng.
Doãn Tu Trúc thật sự không nhịn được, một tay kéo cậu vào trong ngực, dùng sức giữ chặt.
Tề Mộ ngây ngẩn cả người, tay cũng không biết đặt đâu, mắt cậu chớp chớp: “Không sao đâu.” Nói tới lực tay Doãn Tu Trúc lớn thật, siết tới cậu đau eo.
Doãn Tu Trúc một chút cũng không muốn buông ra, nhưng lại không dám vượt tuyến nữa, chỉ có thể nhắm mắt, nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”
Tề Mộ bất đắc dĩ nói: “Ding dong, Doãn cám ơn đã online.”
Doãn Tu Trúc bị cậu chọc cười, toàn bộ trong mắt là ôn nhu, anh lưu luyến không rời buông cậu ra, muốn để cậu trở về ngủ . . . . . .
“Cậu chỗ này . . . . . .” Tề Mộ đột nhiên kéo cổ áo anh.
Doãn Tu Trúc theo bản năng đưa tay đỡ, nhưng Tề Mộ vẫn nhìn thấy.
Trong hành lang ánh sáng nghiêng, từ trên chiếu xuống vừa vặn rơi vào trên cổ Doãn Tu Trúc, Tề Mộ vốn không để ý đến, nhưng bởi vì cái ôm kéo lệch cổ áo anh, cậu liếc mắt là thấy — Đó là dấu tay, xanh tím nổi bật trên da thịt trắng nõn.
Tim Tề Mộ giống như bị đâm một cái, cậu lấy tay Doãn Tu Trúc ra, đối diện ánh đèn nhìn rõ ràng.
Doãn Tu Trúc cũng không che giấu nữa, hơi nghiêng cổ mặc cậu nhìn. Đó là Vu Đại Vân cấu, như muốn kéo da thịt anh xuống vậy, dùng sức cấu. Kỳ thực cũng không đau, hơn nữa vết thương này một khi bầm tím, đã không có cảm giác quá lớn, chỉ bất quá lúc đầu ngón tay hơi lạnh của Tề Mộ rơi vào bên trên, anh cảm giác từng tia đau đớn.
Không phải là da thịt đau, là tâm tình tủi thân hèn nhát đang quấy phá. Đứa trẻ biết rõ khóc cũng vô dụng, lúc ở một mình sẽ không khóc, chỉ khi có người chú ý quan tâm nó, nỗi tủi thân kia giống như sóng biển cuồn cuộn, một lớp hơn một lớp, không đè xuống được.
Đối mặt với Vu Đại Vân, đối mặt với Doãn Chính Công, đối mặt với hộ sĩ và bác sĩ đồng tình anh, Doãn Tu Trúc rất bình tĩnh, trong lòng không có chút khổ sở nào.
— Anh kiên cường tới khiến nhân sinh kinh sợ.
Nhưng trở về chỗ Tề Mộ, một khi bị cậu nhìn thấy, cảm nhận được tình yêu thương mà cậu đối với anh, anh rốt cục rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập của mình, rốt cục cảm giác được đau.
Chóp mũi Tề Mộ chua xót, âm thanh nghẹn nào: “Dì ấy sao có thể đối với cậu như vậy.” Cấu ở đây, dì ấy muốn giết cậu ấy sao?
Doãn Tu Trúc chẳng lẽ không phải con dì ấy? Dì ấy còn xứng làm một người mẹ sao? Thần chí không rõ thì sao? Bị điên có thể trở thành cái cớ tổn thương người khác sao!
Doãn Tu Trúc cầm tay cậu xuống: “Không sao đâu.”
Tề Mộ mở miệng, muốn nói lại sợ nói nhiều chọc anh càng khó chịu. Doãn Tu Trúc nói: “Tớ đã về rồi, trong khoảng thời gian ngắn không gặp bà ấy nữa.”
Điều này khiến Tề Mộ càng đau lòng, đều nói chưa từng gặp phải không tưởng tượng ra được đối phương đang trải qua cái gì, nhưng Tề Mộ có thể cảm nhận được, cậu biết Doãn Tu Trúc sống có bao cực khổ.
Tề Mộ nói, “Lần sau cậu đi Mỹ, tớ đi cùng cậu.”
Mắt Doãn Tu Trúc hơi mở, rất kinh ngạc.
Tề Mộ ở trong bóng râm, nhưng một đôi con ngươi phát sáng như sao sớm: “Có tớ ở đây, không ai có thể bắt nạt được cậu.” Cho dù là mẹ cậu cũng không được.
Doãn Tu Trúc ngẩn người, tiếp theo mím môi cười, tất cả thống khổ, khó chịu, sự lo lắng và không lo lắng trong lòng anh đều biến mất.
Anh cảm giác mình may mắn. Mất đi rất nhiều, nhưng lại gặp được Tề Mộ tốt nhất thế gian.
“Ai ở đó!” Một tiếng quát chói tai dọa Tề Mộ suýt nữa nhảy dựng lên.
Doãn Tu Trúc phản ứng cực nhanh, kéo Tề Mộ lại, dẫn cậu chạy vào bóng râm. Tề Mộ cũng kịp phản ứng, nhỏ giọng nói: “Bên, này!”
Khúc rẽ cầu thang tầng 1 có một nhà kho nhỏ.
Thiệt hai người thân thủ nhanh nhẹn, lúc này mới khó khăn lắm sau khi bị phát hiện trốn vào.
Nhà kho nhỏ vô cùng, hai thiếu niên hơn 1m8 chen chúc bên trong ngay cả đầu cũng không ngẩng được.
Doãn Tu Trúc thuận thế ôm lấy cậu, dán lỗ tai cậu nói: “Đừng lên tiếng.”
Tề Mộ đâu dám lên tiếng, tay không có chỗ để dứt khoát vòng trên eo Doãn Tu Trúc.
Phía sau lưng Doãn Tu Trúc chợt cứng đờ, lại bắt đầu sự dày vò ngọt ngào.
Tề Mộ lắng tai nghe, qua một lát mới cười nói: “Hai bọn mình giống như đang yêu đương vụng trộm vậy.”
Doãn Tu Trúc: “. . . . . .” Cậu không nói anh đã có phản ứng rồi, giờ nói ra quả thực là đổ dầu vào lửa.
Tề Mộ còn đang cười ngây ngô: “Ha, Doãn-liet, nếu vết bẩn trên tục thủ của tớ . . . . . .”
Doãn Tu Trúc đâu dám để cậu nói thêm gì nữa: “Cẩn thận gọi Juliet ra thật đấy.”
(Juliet phiên âm tiếng Trung là Chu Lệ Diệp, ở đây bạn Mộ gọi bạn Trúc là Doãn Lệ Diệp)
Tề Mộ: “. . . . . .” Doãn Tiểu Trúc cậu được lắm!”
Sợ Juliet biến thành ma đến tìm Tề Bảo Bảo cậu dùng sức ôm lấy Doãn Tu Trúc, ôm phải gọi là ngoan ngoãn.
Doãn Tu Trúc rầu rĩ một tiếng, cuộn thân thể lại.
Tề Mộ chọc anh dọa anh, cố ý dùng sức, siết đau anh mới được chứ!
Doãn Tu Trúc thật sự đau, trướng tới đau.
Huấn luyện viên tuần tra buồn bực nói: “Người đâu, hoa mắt sao?” Dứt lời huấn luyện viên giống như nhất định muốn dọa chết Tề Mộ Mộ, thầm nói, “Sẽ không thật sự có ma chứ?”
Tề Mộ: “. . . . . .”
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Sau đó Tề Mộ giống như đỡ quý bà đỡ lấy cánh tay Doãn Tu Trúc đi về.
May mà quần ngụy trang vừa to vừa rộng, may mà Tề bá chủ bị dọa thành Tề Sợ Hãi, nếu không Doãn Tu Trúc thật sự không sống qua được tối nay.
Doãn Tu Trúc thật vất vả đưa Tề Mộ đến cửa ký túc, Tề Mộ lại sợ hãi nói: “Nếu không cậu ngủ ở ký túc bọn tớ đi, dù sao cũng kiểm tra phòng xong rồi.”
Doãn Tu Trúc: “. . . . . .”
Tề Mộ nói xong cũng kịp phản ứng: “Không được, chỗ tớ vừa bẩn vừa hôi.”
Doãn Tu Trúc thở khẽ, vừa may mắn vừa tiếc nuối.
Ai ngờ Tề Mộ lại làm câu: “Bọn mình đến ký túc của cậu, chen chúc trên giường cậu.”
Doãn Tu Trúc hít vào.
Tề Mộ thật sự không muốn thả anh đi, tội nghiệp nhìn anh: “Được không?”
Lúc này cự tuyệt, nói đạo lý Doãn Tu Trúc cũng hối hận tám chín mười năm — Con người mà, không gắng nhịn được lâu như vậy.
“Giường bé quá.” Doãn Tu Trúc khàn giọng nói.
Tề Mộ nghĩ đến cái gường đơn kia, ảo não nói: “Cũng vậy . . . . . .”
Doãn Tu Trúc lại bổ sung: “Dưới giường tớ, không có lan can bảo vệ.”
Tề Mộ thở dài nói: “Thôi vậy, không có lan can bảo vệ hai bọn mình nhất định có người phải ngủ trên đất.” Ký túc toàn là xi măng, còn gồ ghề, bẩn muốn chết.
Tề Mộ cuối cùng thả Doãn Tu Trúc: “Vậy tớ về.”
Doãn Tu Trúc cười muốn bao miễn cưỡng có bấy nhiêu miễn cưỡng: “Ngủ ngon.”
Tề Mộ bĩu bĩu môi: “Không ngon được nữa rồi.”
Trên thực tế, người không ngon được không phải Tề Mộ, mà là Doãn Tu Trúc.
Cả đêm nay, vừa đường đầy miệng vừa ôm chặt vừa làm nũng muốn ngủ cùng nhau . . . . . .
Trong lòng Doãn Tu Trúc liền giuống như bị kiến bò vậy, vừa ngứa về tê, khiến tứ chi bách hài đều mềm.
Hôm sau Phương Tuấn Kỳ nhìn quầng thâm mắt Doãn Tu Trúc, hỏi: “Ngủ không ngon?”
Doãn Tu Trúc nói: “Chưa thích ứng lắm.”
Phương Tuấn Kỳ hiểu: “Tớ vừa tới cũng không ngủ được.” Cái phản cứng ngắc kia, y cũng không ngủ được đừng nhắc tới Doãn Tu Trúc, đệm phòng cho khách của Doãn gia 10 vạn một chiếc, Phương Tuấn Kỳ từng ngủ, ngủ xong không muốn về nhà nữa.
Doãn Tu Trúc lại nói: “Tối qua cám ơn cậu.” Anh quay về nhìn thấy “người giả” trên giường, biết là Phương Tuấn Kỳ làm.
Phương Tuấn Kỳ nói: “Chuyện nhỏ.”
Doãn Tu Trúc xoa xoa ấn đường, đi rửa mặt.
Phòng rửa tay trong ký túc là công cộng, một hàng vòi nước, một đống người chen chúc dùng.
Doãn Tu Trúc vừa vào đã muốn đi . . . . . .
Ở phương diện nào đó Tề Mộ thật sự nhạy cảm, cậu nói Doãn Tu Trúc bị bệnh sạch sẽ, vậy thì không phải nói chơi.
Doãn Tu Trúc mặc dù chưa từng thừa nhận, nhưng anh quả thực không chịu được nơi lộn xộn.
Nhưng tới cũng tới rồi, ngay cả điểm này cũng không nhịn được, thì huấn luyện quân sự cái gì? Doãn Tu Trúc kiên trì muốn đi vào, Hứa Tiểu Minh chạy tới: “Doãn Tu Trúc?”
Doãn Tu Trúc quay đầu lại nhìn hắn: “Sao thế?”
Hứa Tiểu Minh gọi anh: “Anh Mộ tìm cậu, đi theo tớ.”
Doãn Tu Trúc lập tức nói: “Ừ.” Anh vừa định để đồ dùng rửa mặt xuống, Hứa Tiểu Minh liền nói, “Cầm lấy, dẫn cậu tới chỗ bọn tớ rửa mặt.”
Doãn Tu Trúc không kịp phản ứng, chờ đến trên lầu mới hiểu được.
Tề Mộ thấy anh tới, vội vàng nói: “Đến đây!” Cậu dựa vào thực lực bá chiếm bồn rửa tay cá nhân, coi như là một đóa hoa trong bụi lá xanh.
Tim Doãn Tu Trúc mềm tới rối tinh rối mù: “Không cần phiền phức, tớ ở dưới lầu rửa mặt là được.”
“Cậu thôi đê.” Tề Mộ còn không hiểu anh, “Cái vẻ ngu ngốc lăn qua lộn lại kia của bọn họ, cậu không phải ói ra.”
Doãn Tu Trúc thật sự có chút buồn nôn, nhưng anh lại đau lòng Tề Mộ: “Tớ thật sự không vội, đã tớ rồi thì sẽ thích ứng thôi.”
Tề Mộ le lưỡi: “Kỳ thực tớ cũng không chịu được bọn họ.”
“Được rồi,” Cậu giục Doãn Tu Trúc, “Cậu mau rửa mặt, lát nữa phải xếp hàng đến nhà ăn ăn cơm.”
Hứa Tiểu Minh mắt trông mong nói: “Doãn thần, tớ vẫn đang chờ đó.”
Tề Mộ lườm hắn một cái.
Hứa Tiểu Minh diễn rất đạt, che dạ dày nói: “Tớ cũng không chịu được bọn họ, sắp ói rồi, ọe . . . . . .”
Tề Mộ cho hắn một đạp: “Cậu nôn nghén hả!”
Hứa Tiểu Minh hoảng sợ: “Cái này cũng bị cậu nhìn ra!”
Tề Mộ: “. . . . . .”
Hứa gà con đỡ eo ưỡn bụng nói: “Cậu nói tớ đi nói với huấn luyện viên tớ có bầu 6 tháng, ông ấy có thả tớ về nhà không?”
Tề Mộ mặt không biểu tình: “Huấn luyện viên sẽ đưa cậu đến viện tâm thần.”
Doãn Tu Trúc bị hai tên dở hơi này chọc cười ra tiếng.
Thật tốt, nơi có Tề Mộ ở chính là thiên đường.
Ban ngày lúc huấn luyện, Doãn Tu Trúc và Tề Mộ cơ hồ không gặp mặt được, bọn họ một ở lớp một, một ở lớp sáu, căn bản không cùng đội ngũ.
Cũng may Tề Mộ là trưởng đội ngũ, là thủ lĩnh, cho nên Doãn Tu Trúc xa xa có thể nhìn thấy cậu. Chỉ là lúc nào cũng phải tỉnh ngủ, đề phòng mình vừa nhìn là không rời mắt được.
Thật sự không trách được anh, người yêu đứng thẳng như cột cờ, mặc quân trang khí khái bừng bừng, đâu chỉ là mê người.
Quả thực thay thế mặt trời chói chang, trở thành nguồn sáng mới của trời đất.
Cường độ huấn luyện quân sự đối với Doãn Tu Trúc mà nói không tính là gì, thể chất anh không kém hơn Tề Mộ, hơn nữa sau khi quen Tề Mộ, lại càng bởi vì hướng về phía trước mà kiên trì rèn luyện, hơn nữa sau chuyện phát sinh hồi tốt nghiệp tiểu học, anh học đánh nhau và kỹ xảo phòng thân có hệ thống.
Doãn Chính Công đối với tất cả yêu cầu “Tích cực hướng về phía trước” của anh đều phối hợp, Doãn gia không thiếu số tiền này, Doãn Chính Công cũng hi vọng con trai ruột của mình vô cùng ưu tú, cái này tăng thể diện cho gã.
Doãn Tu Trúc mọi thứ xuất sắc, nổi bật so với bạn cùng lứa không phải là tí tẹo, Doãn Chính Công càng vui vẻ làm từ phụ (*) thoải mái, cho anh nhiều tiện lợi hơn.
((*) từ phụ: người cha hiền từ)
Cho nên huấn luyện này đối với Doãn Tu Trúc mà nói một chút cũng không mệt, tâm tình anh rất tốt, may mà mình kiếp này không để lỡ mất huấn luyện quân sự cấp 3 ở cùng với Tề Mộ.
Anh lại tham lam hi vọng huấn luyện quân sự đại học cũng có thể ở cùng nhau, hi vọng mỗi một cái lần đầu tiên sau này đều có thể trải qua cùng cậu.
Doãn Tu Trúc xuất thần, bên cạnh có xao động.
“Đội 2 lại bắt đầu tạo việc!”
“Luyện đơn sao? Tề Mộ và Ngụy Bình Hi?”
“Ha ha, second-hand smoke thật sự đáng xuất đạo.”
“Kích thích quá, một rồng một hổ ở trong một đội thật hào hứng!”
“Vẫn là huấn luyện viên của bọn họ thích tạo việc, nghe nói ai thắng có thể nghỉ trưa một lát.”
“Tui chấm Tề Mộ, lần trước cậu ấy thắng.”
“Tui chấm Ngụy Bình Hi, lần trước cậu ấy rõ ràng không phát huy thực lực, lần này ổn rồi!”
Mặc dù lớp một toàn là mấy học bá điềm tĩnh, không quan tâm mấy chuyện tứ chi phát triển này, nhưng trong đội ngũ 1 còn có lớp hai và lớp ba, bọn họ hăng hái bừng bừng ồn ào, muốn xem náo nhiệt.
Huấn luyện viên thấy bọn họ không tập trung, buồn cười nói: “Các em có muốn đi thử không? Không cần so tài, ai có thể trong thời gian quy định vượt qua, có thể nghỉ trưa một lát.”
Đội ngũ 1 yên lặng như tờ: Ai muốn đi chứ, trò kia người bình thường có thể vượt qua? Chạy mệt chết đi được, nếu mà thua, buổi chiều nhận thêm huấn luyện, tội gì chứ.
Doãn Tu Trúc nhưng tâm tư chợt động: Nghỉ trưa một lát, ở cùng Tề Mộ, ừm.
Điều kiện tiên quyết là Tề Mộ phải thắng, nếu Ngụy Bình Hi thắng . . . . . . Doãn Tu Trúc trong nháy mắt không có chút hứng thú nào.
Đội ngũ 2 bên này, Tề Mộ nhìn Ngụy Bình Hi: “Cậu buổi chiều có việc?” Cuộc so tài này là Ngụy Bình Hi khơi mào ra, phần thưởng cũng là hắn đòi.
Ngụy Bình Hi ngáp: “Không có gì, chỉ là muốn hoạt động tý.”
Tề Mộ suy nghĩ một chút, phấn chấn: “Được, chơi với cậu tý.”
Ngụy Bình Hi vén mí mắt nhìn cậu: “Sao thế? Cậu buổi chiều có việc?”
Tề Mộ nói: “Thắng hẵng nói.”
Ngụy Bình Hi đủ trượng nghĩa: “Cậu nếu có việc gì quan trọng, tớ nhường cậu, dù sao tớ chỉ là nhàm chán.”
Tề Mộ cũng không có việc gì quan trọng, cậu chỉ là muốn nghỉ ngơi buổi chiều một tý, lại dùng đặc quyền đi đổi cho Doãn Tu Trúc ra ngoài, hai người cùng ngủ bù.
“Không có gì,” Tề Mộ nói, “Chỉ là muốn lười thôi.”
Trong mắt Ngụy Bình Hi mang theo chút ý chí chiến đấu: “Được, vậy so nghiêm túc một lần.”
Tề Mộ nói: “Đến đây.”
Huấn luyện viên bấm đồng hồ, hai thiếu niên như hỏa tiễn xông ra ngoài.
Đội ngũ 1 bên này kỳ thực không thấy rõ, huấn luyện viên thấy bọn họ từng người cổ kéo dài như gà trống gáy sáng, cười mắng: “Được rồi được rồi, đi xem đi, xem xong lại huấn luyện!”
Mọi người hoan hô một tiếng, chen tới.
Doãn Tu Trúc không chen tới, vóc người anh cao, hơi tìm chỗ cao là nhìn rất rõ.
Cuộc thi vượt chướng ngại vật tổng cộng 10 trạm, thi thể lực thi phản ứng cộng thêm tốc độ cùng với độ nhanh nhẹn.
Tề Mộ và Ngụy Bình Hi đều là người tố chất tổng hợp cực cao, nhưng hiển nhiên kinh nghiệm của Tề Mộ không bằng Ngụy Bình Hi. Ngụy Bình Hi cũng không biết chơi bao lần rồi, quen thuộc nhắm 2 mắt cũng có thể vượt qua.
Hắn đã sớm chơi chán trò này rồi, nhưng bởi vì kỳ phùng địch thủ, vốn tâm ngứa mà muốn thử lần nữa.
Tề Mộ cũng thật sự là thiên phú bất phàm, lại ở trên cầu thăng bằng dẫn trước một bậc.
Doãn Tu Trúc vừa phấn khởi, ai ngờ hạng mục sau Ngụy Bình Hi đã đuổi theo . . . . . . Ừm, tóc vàng thật chướng mắt.
Đội ngũ 2 bên kia náo nhiệt hơn, mặc dù bọn họ là một đội, nhưng Tề Mộ là lớp sáu, Ngụy Bình Hi là lớp bốn, bọn họ tranh đấu chính là vinh dự của lớp!
Cũng không biết là ai miệng tiện hô một câu: “Ngụy Bình Hi, cậu không được làm kẻ thứ ba!”
Ngụy Bình Hi: “. . . . . .” Quỷ gì thế! Dưới chân hắn ngừng lại, ở trạm cuối bị Tề Mộ vượt qua.
Bạn học Khương Vũ Ngưng lớp sáu sau khi kêu linh tinh đẩy đẩy mắt kính: “Binh bất yếm trá (*).”
((*) chiến tranh không ngại dối trá)
Bạn học lớp bốn: “Á á á, các cậu ăn gian!”
Song kết quả đã ra, Tề Mộ thắng.
Tề Mộ quay đầu nhìn Ngụy Bình Hi: “Cậu sao thế?” Cậu hết sức chăm chú, chuyên tâm, căn bản không nghe thấy có người hô cái gì.
Ngụy Bình Hi: “. . . . . . Sơ sót.” Là hắn khinh địch, nghĩ ba nghĩ bốn bị “quân địch” quấy nhiễu.
Lúc này Doãn Tu Trúc đi tới trước đội ngũ, hỏi huấn luyện viên: “Em có thể thử không?”