Nhật Mộ Ỷ Tu Trúc

Chương 59

Doãn Tu Trúc thẳng tắp nhìn cậu, đầu óc trống rỗng.

Tề Mộ nói câu này không phải tâm huyết dâng trào, cậu tối qua đã suy nghĩ cả đêm.

Ban đầu đầy trong đầu cậu đều là Doãn Tu Trúc làm sao sẽ thích cậu? Doãn Tu Trúc không phải rất ghét đồng tính luyến sao? Cậu ấy sao có thể sẽ ôm loại tình cảm này với cậu? Hơn nữa nếu thích, đêm đó bọn họ làm sao sẽ biến thành như vậy?

Tề Mộ nghĩ không ra, càng nghĩ càng mơ hồ, bất quá cậu không phải người đầu óc chết, thậm chí còn có chút quá đơn giản thô bạo.

Cậu loại bỏ những thứ linh tinh kia đi, chỉ nghĩ một vấn đề.

Doãn Tu Trúc thích cậu, vậy cậu thích Doãn Tu Trúc chứ?

Vấn đề này khiến cậu suy nghĩ hơn 1 giờ, cậu không dám qua loa, nghĩ hết sức nghiêm túc.

Từ lần gặp nhau đầu tiên lúc 4 tuổi, đến giấc mơ màu đỏ năm 18 tuổi kia . . . . . .

Tề Mộ tìm được đáp án.

Cậu thích Doãn Tu Trúc. Không lo lắng có tổn thương tới Doãn Tu Trúc hay không, không nghĩ ngợi sẽ dọa đến Doãn Tu Trúc hay không, không suy xét như vậy sẽ làm Doãn Tu Trúc ghét hay không, kết quả cho ra là cậu thích Doãn Tu Trúc, không biết từ lúc nào đã thích.

Yêu đương là thế nào? Tề Mộ không biết, nếu để cậu làm bạn cả đời với một người, cậu có thể nghĩ đến chỉ có Doãn Tu Trúc.

Doãn Tu Trúc thích cậu, cậu thích Doãn Tu Trúc.

Đã thích nhau, tại sao không ở cùng nhau.

Đây chính là kết luận mà sau khi Tề Mộ suy nghĩ cho ra, cậu càng nghĩ càng cảm thấy không sai, càng nghĩ trong lòng càng trống trải, càng nghĩ càng cảm thấy hết thảy xung quanh đều sáng lên . . . . . .

À, là sáng thật sự, bởi vì mặt trời ló ra!

Tề Mộ ngay cả ngủ cũng không muốn ngủ, cậu muốn đi làm bữa sáng cho Doãn Tu Trúc!

Doãn Tu Trúc vẫn không lên tiếng, Tề Mộ không nhịn được hỏi anh: “Cậu thích tớ phải không? Thích kiểu người yêu ấy.” Chỉ có xác định điểm này, kết luận tối hôm qua của cậu mới chính xác.

Doãn Tu Trúc không dám nói.

Tâm Tề Mộ chợt lạnh, cổ họng hơi khô: “Không phải sao?”

“Thích.” Cổ họng Doãn Tu Trúc hơi khàn, chậm rãi nói, “Rất thích.” Thích tới mức căn bản không cách nào dùng ngôn ngữ đơn giản để hình dung.

Tâm Tề Mộ lại lập tức nóng, khóe miệng còn mang theo chút ý ngọt ngào: “Tớ cũng vậy.”

Doãn Tu Trúc ngây ngốc, nghe rất rõ ràng, thấy rất rõ ràng, nhưng giống như thân ở trong cảnh tượng huyền ảo vậy, không dám lộn xộn, sợ quấy rầy giấc mộng đẹp trước nay chưa từng có này.

“Tóm lại . . . . . .” Tề Mộ vẫn rất xấu hổ, “Ăn cơm trước đi!”

Doãn Tu Trúc nói: “Tớ đi nấu cơm.”

Tề Mộ nói: “Tớ có thể làm được, cậu đi tắm rửa thay quần áo!”

Doãn Tu Trúc cứng rắn bị cậu đẩy ra khỏi phòng bếp, đưa vào phòng tắm. Tề Mộ còn cầm khăn tắm và đồ ngủ cho anh, dặn dò anh: “Nếu mệt thì tắm ngâm nhé, không cần vội.” Tắm ngâm cũng có trợ giúp làm thư thái tinh thần, mặc dù tối qua Doãn Tu Trúc ngủ ổn, nhưng chuyện thả lỏng, càng nhiều càng tốt!
Tề Mộ quay đầu đến phòng bếp, tiếp tục đấu trí đấu dũng với máy nướng bánh mì.

Cậu nhớ thứ đồ này rất đơn giản mà, sao lại cứ nướng khét vậy chứ? Tề Mộ nghĩ nửa ngày gọi điện thoại cho Hứa Tiểu Minh.

Hứa Tiểu Minh ỉu xìu nói: “Anh Mộ . . . . . .” Hắn tối hôm qua 12h ngủ, sáng sớm hôm nay rời giường, vội vàng quay quảng cáo, ở trên xe bảo mẫu đã sắp chết.

Tề Mộ hỏi hắn: “Mày biết dùng máy nướng bánh mì không?”

Hứa Tiểu Minh: “. . . . . .” Hắn đây là ngủ lơ mơ nghe nhầm sao?

Tề Mộ nói: “Tao định nướng bánh mì cho Doãn Tu Trúc ăn, cơ mà nướng thế nào cũng khét.”

Khóe miệng Hứa Tiểu Minh co rút: “Mày tìm cẩn thận xem, bình thường có điều chỉnh nhiệt độ, có phải gạt cao quá hay không.”

Tề Mộ cuối cùng tìm được cái nút nhỏ kia, cậu bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ra là vậy!”

Hứa Tiểu Minh sống dở chết dở nói: “Bệ hạ còn có phân phó khác không?”

Tâm tình Tề Mộ rất tốt nói: “Không có, lui ra đi.”

Hứa Tiểu Minh: “. . . . . .” Hắn thường xuyên nghi ngờ mình không cầm được ảnh đế là bởi vì không nhận được kịch bản diễn thái giám!

“Đúng rồi.” Tề Mộ lại làm câu, “Có chuyện nói với mày.”

Hứa Tiểu Minh ỉu xìu: “Bệ hạ ghét bỏ máy nướng bánh mì, muốn sủng hạnh phi tử khác?”

Tề Mộ hắng hắng cổ họng, cho hắn quả bom nặng cân: “Cái kia, tao với Doãn Tu Trúc chính thức qua lại.”

Hứa Tiểu Minh ngây người khoảng 10 giây, nổ tung tại chỗ: “Cái giề???”

Tề Mộ bởi vì chuyên tâm nướng bánh mì, mở speaker, bị một tiếng quỷ kêu này của hắn làm giật mình: “Ồn ào gì?”

Hứa Tiểu Minh đệt một câu, nói với trợ lý: “Đánh tôi một cái.”

Trợ lý nhà hắn: “. . . . . .”

Hứa Tiểu Minh tự cho mình cái tát, sau khi đau đến nhe răng nhếch miệng, hắn mới cầm điện thoại, hỏi liên thanh: “Mày vừa nói gì? Mày qua lại với ai? Doãn Tu Trúc là cô gái nào? Là trùng tên trùng họ với Doãn Tu Trúc sao?”

Tề Mộ không vui: “Doãn Tu Trúc chính là Doãn Tu Trúc á, đầu óc mày ngu à?”

Hứa Tiểu Minh nuốt khan ngụm nước bọt: “Doãn Tu Trúc mà tao biết kia?”

Tề Mộ tức giận nói: “Mày còn biết Doãn Tu Trúc thứ hai?”

Hứa Tiểu Minh: “. . . . . .” Giờ này khắc này vua trợ lý rất muốn chụp tấm hình cho hắn, đăng lên mạng, đảm bảo hot forward gói emotion, trăm phần trăm đại hỏa.

Đáng tiếc, vua trợ lý sợ bị lão Hứa gia đuổi giết.

Tề Mộ lại nói: “Vậy đi, tao cúp đây.” Chỉ nướng bánh mì thì quá ít, có thể thử thêm trứng chiên.

Cậu không biết rằng, cách một cánh cửa, Doãn Tu Trúc ở đầu kia đứng thành tượng gỗ.

Anh đến phòng tắm, nhưng vì ngay cả quần áo cũng chưa cởi lại theo ra ngoài, nếu như là mơ, bị nước lạnh xối nhất định sẽ tỉnh, cho nên anh không tắm, anh muốn nhìn Tề Mộ nhiều chút.

Nhưng ai biết anh vừa tới phòng bếp đã nghe thấy cuộc trò chuyện của Tề Mộ và Hứa Tiểu Minh.

Bởi vì mở speaker, anh nghe rất rõ ràng, một chữ không thiếu, một chữ không lọt, giống như bản chữ viết in ra xếp trong đầu anh.

Đây là mơ sao? Doãn Tu Trúc cảm giác mình không có óc tưởng tượng như vậy.

Anh nhìn hồi lâu, lúc Tề Mộ phát hiện anh lại tránh né.

Tắm.

Doãn Tu Trúc nhắm mắt lại, nói với chính mình: Đi tm, gic mơ như vy không th mơ, s pháđiên.

Anh đứng dưới vòi hoa sen, mở nước lạnh ra, đầu vòi xối xuống. Nhiệt độ trong nhà thích hợp, nhưng dù sao cũng không phải mùa hè, tắm nước lạnh như vậy, rất khó chịu.

Hơn nữa Doãn Tu Trúc ngay cả quần áo cũng không cởi, nước lạnh giội xuống, quần áo dính trên người, mang đến lạnh lẽo càng thêm khó đối phó.

Một tay anh chống trên tường, cúi đầu nhìn mặt đất, đầu óc tỉnh táo.

 Hoc là mơ, hoc là anh rt cđiên ri. Ging Vu Đại Vân vy, sng trong thế gii ca mình.

Môi mỏng Doãn Tu Trúc cong cong, lại cảm thấy điều này cũng không tệ.

Tề Mộ nướng xong bánh mì, còn chiên 2 quả trứng gà lộn xộn, lại hâm sữa tươi, miễn cưỡng xếp ra được một bữa sáng siêu đơn giản . . . . . .

“Sao vẫn chưa tắm xong?” Tề Mộ lầm bầm, “Nguội sẽ không ngon nữa.”

Cậu vẫn lo lắng Doãn Tu Trúc, sợ anh lại bị đau đầu, dứt khoát lên lầu nhìn anh: “Doãn Tu Trúc?”

Doãn Tu Trúc cả người ướt nhẹp hồi phục tinh thần.

Tề Mộ hỏi anh: “Tắm xong chưa? Bữa sáng làm xong rồi!”

Doãn Tu Trúc:”. . . . . .”

Anh không lên tiếng, Tề Mộ có chút lo lắng: “Cậu không sao chứ?” Sẽ không ở trong phòng tắm xỉu đi.

Doãn Tu Trúc thấp giọng nói: “Ngay đây.” Anh thật sự sắp điên rồi, không phân rõ đây là thực tế hay ảo tưởng.

Tề Mộ nghe thấy tiếng anh liền yên tâm: “Không vội.” Cùng lắm thì nướng lại cái mới.

Doãn Tu Trúc cởi quần áo ướt sũng, đã sớm tắm sạch, thay quần áo xong đi ra.

Tề Mộ thấy anh xuống lầu, gọi anh: “Mau đến nếm thử xem, khó ăn cũng đừng ghét bỏ.”

Doãn Tu Trúc nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Được lắm.”

Tề Mộ nhìn nhìn cái trứng mình chiên, lúng túng nói: “Gắng ăn đi.”

Doãn Tu Trúc ngồi xuống, cầm lấy dao nĩa sau đó vẫn mơ hồ.

Tề Mộ nhận ra, hỏi anh: “Đầu vẫn đau hả?”

Doãn Tu Trúc lắc đầu: “Không đau.”

“Vậy là không ngủ ngon?”

Doãn Tu Trúc tối qua ngủ một giấc ngon hiếm có, tới mức anh cho rằng mình hiện giờ vẫn chưa tỉnh: “Ngủ rất ngon.”

Tề Mộ còn đang nhìn chăm chú anh: “Tớ sao cảm thấy sắc mặt không không tốt lắm.” Hơn nữa tầm mắt cũng dao động, không yên lòng.

Doãn Tu Trúc ngừng chút, miễn cưỡng cười nói: “Có chút ngoài ý muốn . . . . . . Lần đầu tiên thấy cậu xuống bếp.”

Tề Mộ cảm giác mình rất vô dụng, cậu nói: “Quen tay hay việc đi, sau này tớ luyện nhiều chút.”

Doãn Tu Trúc không nói gì khác, anh không tin sẽ có sau này gì đó.

Tề Mộ giục anh ăn điểm tâm, Doãn Tu Trúc trầm mặc ăn, kỳ thực anh không nếm ra mùi vị, bữa sáng này cũng không đặc biệt gì, thậm chí là sơ sài. Nhưng Tề Mộ ở trước mặt anh, nghĩ đến đây là Tề Mộ làm cho anh, vào miệng liền thành của ngon vật lạ, có mỹ vị không cách nào hình dung.

Đây rốt cuộc có phải sự thật hay không? Doãn Tu Trúc không cách nào xác định. Khó trách bệnh thần kinh cũng không nhận là mình bị bệnh, bởi vì thật sự không phân rõ được thực tế và ảo tưởng.

Sau khi ăn xong, Tề Mộ càng thêm lo lắng thân thể Doãn Tu Trúc.

Trạng thái này của anh rất không đúng, rõ ràng ngồi đó nhưng dáng vẻ lảo đảo muốn ngã.

“Cậu vẫn ổn chứ?” Tề Mộ lo lắng hỏi.

Doãn Tu Trúc lập tức nói: “Không sao đâu.”

Tề Mộ lại nói: “Cậu hôm nay bận việc không?”

Doãn Tu Trúc lắc đầu nói: “Không bận.”

Tề Mộ nhìn anh nói: “Vậy tớ đi khám bác sĩ cùng cậu nhé.”

Doãn Tu Trúc ngây ngẩn.

Tề Mộ nói: “Tối qua tớ không dám kinh động người, tìm Phương Tuấn Kỳ đến giúp, bác sĩ tư nhân cậu ấy dẫn tới không biết tình hình của cậu, đề nghị đi tìm bác sĩ cậu thường khám . . . . . .”

Cậu mới nói một nửa, khuôn mặt Doãn Tu Trúc đã trắng thành giấy.

Tề Mộ không nói tiếp được, đi tới hỏi anh: “Lại khó chịu sao? Chúng ta giờ đi bệnh viện được không?”

Doãn Tu Trúc hiểu, toàn bộ hiểu.

Đây không phải là mơ, không phải ảo tưởng, mà là thật. Tề Mộ ở trước mắt anh, làm bữa sáng cho anh, còn nói muốn qua lại với anh.

Toàn là thật, nhưng không phải thật lòng.

Là bởi vì bệnh của anh đi. Hóa ra Phương Tuấn Kỳ tối qua đã tới, hóa ra còn mới bác sĩ . . . . . .

Hẳn Tề Mộ cũng biết . . . . . . Biết bệnh của anh . . . . . . Cho nên mới dỗ anh, an ủi anh, để anh đạt được ước muốn.

Doãn Tu Trúc lần nữa cảm thấy đầu đau như kim châm, anh không muốn bày ra bộ dáng chật vật của mình trước mặt cậu, cũng không muốn miễn cưỡng cậu.

Tề Mộ không nợ anh, Tề Mộ cho anh đủ nhiều rồi, hoàn toàn không cần thiết làm tiếp những thứ này.

Doãn Tu Trúc cắn răng, duy trì bình tĩnh nói: “Không cần, tớ không cần vội.”

Tề Mộ lòng như lửa đốt: “Sắc mặt cậu đã như vậy, đâu còn không vội?”

Ngực Doãn Tu Trúc cuồn cuộn, không muốn tiếp tục nếm thử sự chênh lệch khổng lồ giữa thiên đường và địa ngục nữa: “Cậu không cần phải như vậy, thật sự không cần . . . . . .” Anh không có lòng tham như vậy, chỉ cần có thể từ xa nhìn thấy cậu là được.

Tề Mộ ngớ ra, nghe ra lời anh chưa nói hết: “Lời này của cậu có ý gì?”

Doãn Tu Trúc vặn chặt lông mày, cổ họng giống như chạm vào lửa, thật sự không nói ra được nhiều hơn.

Âm thanh Tề Mộ trầm xuống: “Cậu cảm thấy tớ là bởi vì cậu bị bệnh cho nên đang đồng tình cậu?”

Doãn Tu Trúc mở to tầm mắt, thần kinh trán anh giống như lò xo bị nén, điên cuồng đập.

Tề Mộ bỗng nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt anh, cưỡng bách anh cùng cậu đối mặt: “Cậu cảm thấy tớ là người như vậy?”

Cánh môi Doãn Tu Trúc nhợt nhạt, âm thanh cực nhẹ: “Cậu luôn đối tốt với tớ, vẫn luôn chăm sóc tớ.” Thậm chí coi tớ là kẻ yếu mà bảo vệ.

Tề Mộ bởi vì kích động mà phá âm: “Cậu cũng nói tớ luôn đối tốt với cậu, vậy cậu dựa vào cái gì cảm thấy tớ sẽ tổn thương cậu như vậy!”

Doãn Tu Trúc hơi ngơ ra, hoàn toàn không phản ứng kịp.

Tề Mộ nói: “Cậu bị bệnh, tớ lại giả bộ ở cùng với cậu, đây là đối tốt với cậu? Đây căn bản là đang hại chết cậu đó!”

Doãn Tu Trúc ngây ngốc, nhưng tầm mắt đã dần dần dịch trở lại.

Anh nhìn thấy mắt Tề Mộ, trong phút chốc, dường như thấy được ngọn lửa đốt trong mắt cậu.

Tề Mộ nói: “Tớ là người thế nào cậu không rõ sao? Nếu cậu vì tớ bị bệnh, tớ lại không thích cậu, tớ chỉ sẽ thẳng thắn nói với cậu, mà không phải lừa gạt cậu!”

Doãn Tu Trúc mở to mắt, con ngươi cũng đang kịch liệt co rút: “Tề Mộ . . . . . .”

Tề Mộ nhìn anh, giống như muốn nhìn vào trong lòng anh: “Doãn Tu Trúc, qua nhiều năm như vậy, tớ đã lừa cậu lần nào sao?”

back top