Mắt thấy hôn lễ Ngụy Bình Hi sắp tới, Tề Mộ rốt cục không chịu bồi luyện.
Doãn Tu Trúc rất nghiêm túc: “Không thoải mái sao?”
“Thoải mái . . . . . .” Mặt già của Tề Mộ Mộ đỏ lên: “Nhưng mệt quá, ngày mai phải đi đón dâu, không được làm bậy!”
Doãn Tu Trúc đâu nghĩ cậu sẽ trả lời thật như vậy, nhất thời có chút tâm ngứa: “Thật sự thoải mái?”
Tề Mộ hãi: “Cậu như vậy đã . . . . . .”
Doãn Tu Trúc ôm lấy cậu nói: “Không làm, chỉ ôm ôm.”
Tề Mộ chớp chớp mắt: “Không khó chịu?”
Doãn Tu Trúc hôn cổ cậu: “Có chút, nhưng vẫn muốn ôm cậu.”
Tề Mộ dừng một chút, dựa vào trên người anh: “Thì . . . . . . nhẹ chút, sau đó . . . . . . nhanh chút.”
Doãn Tu Trúc: “. . . . . .”
Người yêu đáng yêu như vậy, còn có thể nhịn tiếp vậy thật sự không phải người!
Rạng sáng năm giờ, lúc Tề Mộ rời giường sắp mệt chết, cậu ngơ ngác ngồi bên giường, Doãn Tu Trúc mặc lễ phục cho cậu, Tề Mộ nói: “May mà thể trạng tớ tốt, đổi là cậu, cậu khẳng định không bò dậy nổi.”
Tay Doãn Tu Trúc ngừng lại, cười gật đâu: “Ừ.”
Tề Mộ có chút hưởng thụ, cảm giác mình thật sự là một bạn trai tốt tri kỷ ấm áp hiểu ý người . . . . . .
Chờ lúc cậu ngồi lên xe, mông đau đến mức khóc thút thít cậu mới hồi vị — Không bò dậy nổi em gái cậu ấy! Doãn Tu Trúc giống như động cơ vĩnh cửu, rõ ràng thể trạng còn tốt hơn cậu!
Đáng tiếc đã muộn . . . . . . Lúc này lại thảo luận đề tài này, lâu như đã bỏ lỡ 1 thế kỷ vậy!
Hôn lễ của lão Ngụy cực kỳ truyền thống, phong tục quy củ nên có không thiếu cái nào, từ đón dâu đến bái đường, lại đến tiệc khách sạn, liên tùng tục, có thể mệt chết người.
Lúc lần đầu gặp vợ Ngụy Bình Hi, Tề Mộ nói: “Lão Ngụy vùng lên nông nô ca hát.” Cô nương bình thường vừa mềm vừa manh, cười một tiếng còn có 2 lúm đồng tiền nhỏ, muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu, hiển nhiên hoàn toàn khác với phụ nữ nhà lão Ngụy.
Hứa Tiểu Minh nói: “Con người không thể nhìn bề ngoài.”
Tề Mộ: “Sao?”
Hứa Tiểu Minh sâu xa nói: “Vừa nãy có bàn vướng víu, tao thấy cô ấy một tay xách lên, không tốn chút sức nào đổi chỗ cho nó.”
Tề Mộ: “. . . . . .”
Hứa Tiểu Minh lại nói: “Gỗ sưa, bàn hình bát giác.”
Tề Mộ phục: “Được đấy, không phải người một nhà không vào cùng một cửa.”
Hứa Tiểu Minh đã bình tĩnh lại, em gái mềm mại khí lực còn lớn hơn hán tử tính là cái gì? Anh Mộ của hắn duy ngã độc tôn cả trời trăng, còn không phải bị Doãn Tu Trúc . . . . . . Hứa gà con cự tuyệt tưởng tượng!
Đoàn phù rể bên Ngụy Bình Hi có thể nói là cực kỳ trâu bò: Một ảnh đế (Giải gà rừng cũng là giải), một họa sĩ, một bác sĩ (tương lai), một tổng tài (hiện tại).
Trọng điểm bốn người trẻ tuổi này đều đẹp trai, đám phù dâu trong sự nhiệt tình khiêu chiến — Ai có thể cùng bọn họ nhìn nhau quá 3 giây? Cuối cùng các cô nương toàn bộ bại trận, thua tâm phục khẩu phục.
Lão Ngụy rất vui vẻ, ngày đại hỉ, anh em tốt đều ở đây, hắn có thể mất hứng sao!
Tề Mộ, Doãn Tu Trúc, Hứa Tiểu Minh và Phương Tuấn Kỳ cũng đều rất vui vẻ. Kết hôn đối với tuổi này của bọn họ mà nói kỳ thực vẫn hơi sớm, luôn cảm thấy cười xin là chuyện rất khiến người ta khẩn trương, nhưng lúc nhìn hạnh phúc không cách nào che dấu trên mặt Ngụy Bình Hi, bọn họ cũng cảm nhận được tâm tình này.
Gặp được đúng người, từng giây từng phút cũng không muốn xa cậu ấy.
Hôn lễ bắt đầu từ rạng sáng 5-6 giờ hành hạ, dù vui thế nào, cũng mệt cực kỳ, Tề Mộ nhỏ giọng nói với Doãn Tu Trúc: “Hôn lễ của bọn mình cũng không thể hành hạ như thế.” Rườm ra quá quá mệt mỏi!
Tâm Doãn Tu Trúc nóng lên, dùng sức cầm tay cậu nói: “Được.”
Hứa Tiểu Minh ở bên cạnh hai bọn họ, nghe thấy lời bọn họ, đau răng gay gắt: “Hôn lễ của lão Ngụy người ta, hai cậu show ân ái cái gì!”
Tề Mộ nhìn hắn: “Ai bảo mày nghe lén.”
Hứa Tiểu Minh tức giận: “Hai bọn mày cũng không kỵ người được chứ!”
Hai người bọn họ cãi nhau, chỉ nghe MC hô: “Không biết bó hoa này sẽ rơi vào nhà nào.”
Tề Mộ vừa ngẩng đầu, vậy mà nhận được bó hoa đại biểu chúc phúc mỹ mãn mà cô dâu ném ra.
MC tha thiết nói chúc mừng, đèn followspot cũng chiếu tới đây.
Tề Mộ cười cười, dưới ánh mắt chăm chú của bao người đưa bó hoa cho Doãn Tu Trúc.
Doãn Tu Trúc rất nghiêm túc: “Không thoải mái sao?”
“Thoải mái . . . . . .” Mặt già của Tề Mộ Mộ đỏ lên: “Nhưng mệt quá, ngày mai phải đi đón dâu, không được làm bậy!”
Doãn Tu Trúc đâu nghĩ cậu sẽ trả lời thật như vậy, nhất thời có chút tâm ngứa: “Thật sự thoải mái?”
Tề Mộ hãi: “Cậu như vậy đã . . . . . .”
Doãn Tu Trúc ôm lấy cậu nói: “Không làm, chỉ ôm ôm.”
Tề Mộ chớp chớp mắt: “Không khó chịu?”
Doãn Tu Trúc hôn cổ cậu: “Có chút, nhưng vẫn muốn ôm cậu.”
Tề Mộ dừng một chút, dựa vào trên người anh: “Thì . . . . . . nhẹ chút, sau đó . . . . . . nhanh chút.”
Doãn Tu Trúc: “. . . . . .”
Người yêu đáng yêu như vậy, còn có thể nhịn tiếp vậy thật sự không phải người!
Rạng sáng năm giờ, lúc Tề Mộ rời giường sắp mệt chết, cậu ngơ ngác ngồi bên giường, Doãn Tu Trúc mặc lễ phục cho cậu, Tề Mộ nói: “May mà thể trạng tớ tốt, đổi là cậu, cậu khẳng định không bò dậy nổi.”
Tay Doãn Tu Trúc ngừng lại, cười gật đâu: “Ừ.”
Tề Mộ có chút hưởng thụ, cảm giác mình thật sự là một bạn trai tốt tri kỷ ấm áp hiểu ý người . . . . . .
Chờ lúc cậu ngồi lên xe, mông đau đến mức khóc thút thít cậu mới hồi vị — Không bò dậy nổi em gái cậu ấy! Doãn Tu Trúc giống như động cơ vĩnh cửu, rõ ràng thể trạng còn tốt hơn cậu!
Đáng tiếc đã muộn . . . . . . Lúc này lại thảo luận đề tài này, lâu như đã bỏ lỡ 1 thế kỷ vậy!
Hôn lễ của lão Ngụy cực kỳ truyền thống, phong tục quy củ nên có không thiếu cái nào, từ đón dâu đến bái đường, lại đến tiệc khách sạn, liên tùng tục, có thể mệt chết người.
Lúc lần đầu gặp vợ Ngụy Bình Hi, Tề Mộ nói: “Lão Ngụy vùng lên nông nô ca hát.” Cô nương bình thường vừa mềm vừa manh, cười một tiếng còn có 2 lúm đồng tiền nhỏ, muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu, hiển nhiên hoàn toàn khác với phụ nữ nhà lão Ngụy.
Hứa Tiểu Minh nói: “Con người không thể nhìn bề ngoài.”
Tề Mộ: “Sao?”
Hứa Tiểu Minh sâu xa nói: “Vừa nãy có bàn vướng víu, tao thấy cô ấy một tay xách lên, không tốn chút sức nào đổi chỗ cho nó.”
Tề Mộ: “. . . . . .”
Hứa Tiểu Minh lại nói: “Gỗ sưa, bàn hình bát giác.”
Tề Mộ phục: “Được đấy, không phải người một nhà không vào cùng một cửa.”
Hứa Tiểu Minh đã bình tĩnh lại, em gái mềm mại khí lực còn lớn hơn hán tử tính là cái gì? Anh Mộ của hắn duy ngã độc tôn cả trời trăng, còn không phải bị Doãn Tu Trúc . . . . . . Hứa gà con cự tuyệt tưởng tượng!
Đoàn phù rể bên Ngụy Bình Hi có thể nói là cực kỳ trâu bò: Một ảnh đế (Giải gà rừng cũng là giải), một họa sĩ, một bác sĩ (tương lai), một tổng tài (hiện tại).
Trọng điểm bốn người trẻ tuổi này đều đẹp trai, đám phù dâu trong sự nhiệt tình khiêu chiến — Ai có thể cùng bọn họ nhìn nhau quá 3 giây? Cuối cùng các cô nương toàn bộ bại trận, thua tâm phục khẩu phục.
Lão Ngụy rất vui vẻ, ngày đại hỉ, anh em tốt đều ở đây, hắn có thể mất hứng sao!
Tề Mộ, Doãn Tu Trúc, Hứa Tiểu Minh và Phương Tuấn Kỳ cũng đều rất vui vẻ. Kết hôn đối với tuổi này của bọn họ mà nói kỳ thực vẫn hơi sớm, luôn cảm thấy cười xin là chuyện rất khiến người ta khẩn trương, nhưng lúc nhìn hạnh phúc không cách nào che dấu trên mặt Ngụy Bình Hi, bọn họ cũng cảm nhận được tâm tình này.
Gặp được đúng người, từng giây từng phút cũng không muốn xa cậu ấy.
Hôn lễ bắt đầu từ rạng sáng 5-6 giờ hành hạ, dù vui thế nào, cũng mệt cực kỳ, Tề Mộ nhỏ giọng nói với Doãn Tu Trúc: “Hôn lễ của bọn mình cũng không thể hành hạ như thế.” Rườm ra quá quá mệt mỏi!
Tâm Doãn Tu Trúc nóng lên, dùng sức cầm tay cậu nói: “Được.”
Hứa Tiểu Minh ở bên cạnh hai bọn họ, nghe thấy lời bọn họ, đau răng gay gắt: “Hôn lễ của lão Ngụy người ta, hai cậu show ân ái cái gì!”
Tề Mộ nhìn hắn: “Ai bảo mày nghe lén.”
Hứa Tiểu Minh tức giận: “Hai bọn mày cũng không kỵ người được chứ!”
Hai người bọn họ cãi nhau, chỉ nghe MC hô: “Không biết bó hoa này sẽ rơi vào nhà nào.”
Tề Mộ vừa ngẩng đầu, vậy mà nhận được bó hoa đại biểu chúc phúc mỹ mãn mà cô dâu ném ra.
MC tha thiết nói chúc mừng, đèn followspot cũng chiếu tới đây.
Tề Mộ cười cười, dưới ánh mắt chăm chú của bao người đưa bó hoa cho Doãn Tu Trúc.