Nhật Mộ Ỷ Tu Trúc

Chương 8

Thời gian giống như chớp mắt, những ngày ở nhà trẻ đã đi tới cuối.

Nhà trẻ Quốc Thụy từ lúc xây trường đến nay, vẫn là lần đầu từ đáy lòng mà vui vẻ tiễn một nhóm tốt nghiệp như vậy.

5 giáo viên lớp lá 3 càng là lệ nóng quanh tròng, lúc chụp hình người này mắt đỏ hơn người kia, giáo viên lớn tuổi hơn chút ngay cả mũi cũng khóc đỏ.

Đám tiểu quỷ Hứa Tiểu Minh và Phương Tuấn Kỳ cũng nước mắt rưng rưng, vạn phần luyến tiếc.

Tề Mộ hết sức xem thường bọn họ: “Các cậu đến cùng có phải đàn ông hay không? Còn khóc thành như vậy?”

Hứa Tiểu Minh tự nhận là chuẩn đàn ông, nhưng kể từ khi gặp được Tề Mộ, bé đàn ông không nổi nữa, cũng may rốt cục sắp mời được tôn đại thần này đi rồi, bé vui muốn chết.

Tề Mộ thở dài nói: “Các cô giáo đều là nữ sinh, khóc cũng coi như thôi, các cậu như vậy thì rất kỳ cục.

Hứa Tiểu Minh nghĩ thầm: Nước mt bi thương nhđược, nước mt sung sướng này thế nào cũng không kìm lđược!

Sau khi chụp ảnh tốt nghiệp, cả lớp lá 3, chỉ có Tề Mộ cười đến dương quang xán lạn, những người khác đều là trong mắt ngậm nước, chóp mũi hơi đỏ, tràn đầy ước mơ vô hạn và lòng hân hoan đối với tương lai!

Lúc về trường lấy ảnh, Tề Mộ liếc mắt liền thấy được Doãn Tu Trúc bên cạnh mình.

Nhóc lôi kéo bé hỏi: “Sao cậu muốn khóc mà không khóc?”

Doãn Tu Trúc khi đó có thể nhịn không khóc đã là định lực phi phàm rồi, bé thấp giọng nói: “Luyến tiếc.”

Tề Mộ một cái ôm bé qua nói: “Không sao đâu, cậu nếu nhớ bọn họ, chúng ta có thể tới Thụy tiểu thăm chút.”

Nghe được lời này của nhóc, Doãn Tu Trúc bỗng ngẩng đầu, con ngươi đen của bé chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm nhóc: “Cậu sẽ tới Thụy tiểu thăm sao?”

Tề Mộ bị bé nhìn tới sửng sốt, chớp chớp mắt nói: “Nếu cậu muốn đã, chúng ta sẽ đi.” Cái này có gì lớn đâu, mặc dù hơi xa chút, nhưng chỉ cần nhờ chú tài xế, đi một chuyến cũng không phiền.

Doãn Tu Trúc vẫn đang nhìn nhóc, vô cùng trân quý, giống như nhìn một cái là sẽ ít đi một cái nhìn, âm thanh bé nghẹn ngào, mang theo chút nức nở: “Cậu làm ơn nhất định phải tới thăm.”

“Sao thế?” Tề Mộ rất sợ bé khóc, nhất tời có chút tay chân rối loạn, “Cậu là luyến tiếc đám Thôi Tiếu Tiếu sao? Không sao đâu, sau này chúng ta có thể tới thăm các cậu ấy.”

Bình thường nam sinh đều thích bắt nạt Doãn Tu Trúc, nhưng nữ sinh thì tốt hơn chút, có mấy bé gái còn sẽ đến tìm Doãn Tu Trúc chơi, mặc dù Tề Mộ cảm thấy Doãn Tu Trúc cũng không thích chơi với bọn họ.

Doãn Tu Trúc lắc lắc đầu, nói lặp lại: “Cậu nhất định phải tới thăm.”

“Được rồi.” Tề Mộ nói, “Nhất định đi!”

Doãn Tu Trúc rốt cuộc không khóc, mắt bé vô cùng chát, nhưng nước mắt lại giống như như bị cạn nước, ngay cả 1 giọt cũng không chảy ra.

Tề Mộ vỗ vỗ tay bé nói: “Ba mình tới đón mình rồi, chúng ta tựu trường gặp.”

Doãn Tu Trúc kéo tay áo bé, gấp giọng nói: “Có thể cho mình số điện thoại nhà cậu không?”

Tề Mộ: “Số điện thoại? Mình không nhớ . . . . . .” Việc này quá gây khó dễ cho Tề Mộ Mộ của chúng ta, số đếm đơn giản nhất nhóc còn khó khăn, bảo nhóc nhớ số điện thoại, không khác gì đòi mạng nhỏ của nhóc.

Doãn Tu Trúc nói: “Chú Tề tới rồi, có thể hỏi chú ấy không?”

Tề Mộ nói: “Được á.” Vừa nói nhóc liền kéo tay Doãn Tu Trúc đi tìm ba.

Tề Đại Sơn đã biết giới tính thật của Doãn Tu Trúc, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng tình huynh đệ con trai và con trai cùng lớn lên cũng là trải nghiệm quan trọng trong nhân sinh — Có người anh em tốt hai sườn cắm dao, con đường sau này cũng sẽ dễ đi hơn nhiều.

Biết Doãn Tu Trúc muốn biết số điện thoại nhà bọn họ, Tề Đại Sơn lập tức nói: “Chú viết cho cháu.”

Nói xong ông mới phát hiện mình không cầm túi, ông lại nói: “Chờ chú chút, chú tới trong xe cầm giấy và bút.”

Doãn Tu Trúc nói: “Chú Tề chú nói là được, cháu nhớ được.”

Tề Đại Sơn sửng sốt: “Số kia nhưng không xuôi, không thể dễ nhớ.”

Doãn Tu Trúc nói: “Không sao đâu, cháu nhớ được.” Số vô cùng quan trọng như vậy, bé cả đời cũng sẽ không quên.

Tề Đại Sơn cũng không do dự, nói 8 con số.

Doãn Tu Trúc gật đầu nói: “Nhớ rồi ạ.”

Tề Đại Sơn còn rất kinh ngạc: “Nhớ thật?”

Doãn Tu Trúc lặp lại 1 lần, nửa số cũng không sai.

Tề Mộ hết sức tán dương: “Oa, Doãn Tu Trúc cậu lợi hại quá, mình học thuộc lâu lắm rồi cũng không nhớ được.”

Tề Đại Sơn búng đầu quả dưa của con trai một cái: “Con cái đầu heo này, có thể nhớ được cái gì!”

Tề Mộ cũng không coi là gì, vẫn đang nháy mắt với Doãn Tu Trúc: “Mình phải đi rồi, chúng ta tiểu học gặp.”

Doãn Tu Trúc cười đến có chút miễn cưỡng, gật gật đầu với nhóc nói: “Tề Mộ, tạm biệt.”

Tề Mộ theo Tề Đại Sơn rời đi, Tề Đại Sơn trên đường còn dạy con trai đếm số, đầu Tề Mộ to ra, hận không thể tìm bông chặn lỗ tai lại.

Hôm sau, Tề Mộ đang ở trong phòng đồ chơi tháo người máy, Kiều Cẩn nói: “Mộ Mộ, bạn học của con gọi điện thoại cho con.”

Tề Mộ nhảy cao 3 thước, cao hứng nói: “Đến đây!” Doãn Tu Trúc thật bản lĩnh, còn thật sự gọi điện thoại cho nhóc.

Tề Mộ vui rạo rực nhận điện thoại: “Alo.”

Đầu bên kia điện thoại ngừng chút, tiếp đó là âm thanh nhẹ tới không nghe được của Doãn Tu Trúc: “Xin lỗi.”

Tề Mộ không hiểu ra sao: “Xin lỗi cái gì?” Doãn Tu Trúc có thể có chuyện gì có lỗi với nhóc?

Âm thanh Doãn Tu Trúc cứng hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Mình không tới Thực tiểu được, xin lỗi.”

Tề Mộ chớp chớp mắt, không kịp phản ứng: “Cái gì?”

Doãn Tu Trúc nói: “Mình không tới tiểu học Thực Nghiệm được, mình đăng ký là tiểu học Quốc Thụy.”

Tề Mộ sửng sốt, kịp phản ứng: “Chúng ta không phải đã nói . . . . . .”

“Xin lỗi.” Doãn Tu Trúc nói, “Ba mình không đồng ý mình tới Thực tiểu, mình không đi được.”

Tề Mộ cầm lấy điện thoại ngẩn ngơ, hồi lâu mới mở miệng: “Cậu tại sao hiện giờ mới nói với mình.”

Tề Mộ giận, Doãn Tu Trúc chỉ nghe thấy âm thanh của nhóc, cũng biết nụ cười trên mặt nhóc đã biến mất, biết nhóc nghiêm mặt, biết nhóc thật sự giận bé.

Doãn Tu Trúc nắm chặt ống nghe, âm thanh căng thẳng tới giống như dây cung sắp đứt: “Mình muốn quý trọng thời gian cuối cùng.” Nói thì có tác dụng gì, là bé nhu nhược tới không cách nào đi cùng tiểu học với bạn ấy, là bé quá vô dụng.

Tề Mộ cáu, nhóc lần đầu tiên dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Doãn Tu Trúc: “Cậu ngốc sao? Cậu không thể tới Thực tiểu, chúng ta cùng tới Thụy tiểu á!”

Nhóc la tới rất lớn giọng, Doãn Tu Trúc nhưng dường như cái gì cũng không nghe rõ, không, bé nghe rõ rồi, nghe tới rất rõ ràng, chỉ là bé không thể nào tin nổi.

Tề Mộ tức tới tại chỗ nổ tung: “Cậu căn bản không muốn đi cùng tiểu học với mình đúng không! Thiệt mình coi cậu là anh em tốt!”

Đầu Doãn Tu Trúc kêu ong ong, bé vội vàng nói: “Không phải, mình muốn ở cùng cậu, nhưng mà . . . . . .”

“Vậy sao cậu không nói với mình! Cậu nếu nói với mình cậu tới Thụy tiểu, mình đã đi cùng với cậu!”

Doãn Tu Trúc ngẩn ra, bé chưa từng nghĩ như vậy, ngay cả một chút cũng không từng nghĩ như vậy.

Bé chưa từng đòi, chưa từng yêu cầu, chưa từng nghĩ tới hóa ra bé không cách nào hướng về phía trước, đối phương còn có thể đến gần bé.

Doãn Tu Trúc cơ hồ không biết mình nói cái gì: “Nhưng ba mẹ cậu hi vọng cậu tới . . . . . .”

Tề Mộ cắt đứt bé: “Cậu rốt cuộc coi mình là bạn hay không?”

Doãn Tu Trúc nhanh chóng nói: “Cậu là người bạn tốt nhất của mình.” Cũng là duy nhất.

Tề Mộ: “Vậy cậu đàng hoàng ở Thụy tiểu chờ mình!”

Tác gi có li mun nói: Ha Tiu Minh: Ây gu, luôn cm thy sau lưng là l.

back top