Tề Mộ lo lắng khủng khiếp — Hút thuốc lá hại phổi, ăn socola hại răng, nếu muốn thân thể khỏe mạnh, hai cái đều phải bỏ.
Nhưng hai cái này đều bỏ, Tề Mộ trong nháy mắt cảm giác mình bị đào móc hết.
Khoảng 9 rưỡi, từng người về phòng ngủ.
Phòng của Tề gia so với Doãn gia, chỉ là biệt thự nhỏ, mặc dù cũng có bể bơi, cũng không phải kiểu trang viên, thiếu rất nhiều khí phái, nhưng ấm áp tão nhã hơn rất nhiều.
Phòng ngủ đều ở lầu 2, Tề Mộ thân là con trai bảo bối của hai bọn họ, phòng đương nhiên ở cạnh bọn họ. Bây giờ cậu và Doãn Tu Trúc yêu đương, Kiều Cẩn từng đề nghị: “Thu dọn phòng khách cho các con?” Phòng khách ở lầu 3.
Tề Mộ lúc ấy khong nghĩ quá nhiều, nói: “Tốn sức làm gì? Phòng con không được sao?”
Kiều Cẩn: “. . . . . .” Được thôi, dù sao hiệu quả cách âm cũng rất tốt.
Song buổi tối ngày đầu ở đây, Tề Mộ liền biết mẹ cậu tại sao gợi ý thân tình . . . . . .
Tề Mộ bị Doãn Tu Trúc hôn váng đầu hoa mắt: “Anh, anh cũng không phải lần đầu tới phòng em.” Tại sao kích động như vậy.
Doãn Tu Trúc hận không thể nhuốm toàn bộ nhiệt đáy lòng lên trên người cậu: “Là lần đầu tiên ngủ ở đây.”
Tề Mộ Mộ đầu nóng hừng hực còn thật sự nghĩ cẩn thận — Không sai, hai bọn họ quen biết gần 20 năm, Doãn Tu Trúc mặc dù đã tới nhà cậu vô số lần, cũng đã từng ở qua đêm, nhưng chưa từng ngủ cùng với cậu. Dù sao Kiều Cẩn và Đại Sơn đều ở đây, nhất định sẽ thu dọn phòng khách cho anh.
Tề Mộ sợ ngứa, muốn tránh lại không nỡ: “Vậy thì sao, cũng không phải chuyện gì.”
Doãn Tu Trúc không nói, chỉ là cấp thiết hơn ngày thường, làm Tề Mộ rên rỉ mãi.
Doãn Tu Trúc còn tiến tới bên tai cậu thấp giọng nói: “Nhỏ giọng chút, chú dì đang ở cách vách.”
Tề Mộ che miệng lại, đôi mắt to khẩn trương mà chớp chớp.
Đầy tim Doãn Tu Trúc đều bị cậu chớp tan ra, anh ghé tới hôn mắt cậu nói: “Có lẽ bọn họ đều ngủ rồi.”
Tề Mộ càng không dám lên tiếng, đánh thức bọn họ thì làm sao đây? Đánh chết người đó!
Doãn Tu Trúc yêu âm thanh cậu cũng yêu dáng vẻ không dám lên tiếng của cậu, tóm lại là nhìn thế nào cũng thích, hôn thế nào cũng không đủ, ôm vào ngực thế nào cũng cảm thấy có thể chặt hơn chút nữa . . . . . .
“Mộ Mộ.” Doãn Tu Trúc nói, “Anh yêu em.”
Tim Tề Mộ run lên, sớm tước vũ khí.
Buổi tối ngày đầu tiên, hai người cơ hồ không ngủ, Tề Mộ tức anh “chơi xấu”, sau khi xong việc đi móc gầm giường.
Doãn Tu Trúc không chịu được cậu như vậy, lại sợ lại làm đau cậu, cho nên nói: “Muốn lấy thứ gì? Anh làm.”
Tề Mộ đã đẩy cái hòm nhỏ ra.
Doãn Tu Trúc tò mò nhìn.
Tề Mộ sau khi nhập mật mã cái hòm bắn ra, đặt bên trong không ít “bảo bối” hồi bé của cậu.
Doãn Tu Trúc nhìn con ngươi cũng dịu dàng.
Tề Mộ nói: “Rất nhiều đều là anh tặng em.”
Đúng vậy . . . . . . Rất nhiều đều là quà sinh nhật Doãn Tu Trúc vắt óc tặng cậu. Kỳ thực tặng quà cho Tề Mộ rất khó, cuộc sống cậu dư dả, cha mẹ lại thương yêu, cái gì cũng không thiếu, đưa cái gì cũng không đủ mới mẻ.
Cậu thích socola nhất, nhưng không thể hàng năm đều tặng cái này, cho nên Doãn Tu Trúc mỗi lần đều trước mấy tháng đã bắt đầu nghĩ, nghĩ thẳng tới lúc sinh nhật cậu.
Cũng may thời gian không phụ lòng người, quà anh tặng, Tề Mộ lần nào cũng rất thích, luôn cầm đi khoe khoang mấy lượt, khoe xong cũng không nỡ tùy tiện ném lung tung, đều tự mình khóa lại.
Tề Mộ cúi đầu ở trong hòm lục tìm chốc lát, lấy ra 2 bức thư màu hồng, trọng điểm hôm nay không phải là nhớ lại trước kia, mà là . . . . . .
“Đọc cho em nghe!” Tề Mộ lẽ thẳng khí hùng nói.
Doãn Tu Trúc nhìn bức thư cũ rích này, lập tức hiểu là cái gì.
“Hai bức thư kia?”
“Đúng!” Tề Mộ nói, “Thư tỏ tình mà Trúc Nhát Gan viết cho em.”
Khóe mắt Doãn Tu Trúc hơi cong, nhận lấy hai bức thư.
Tề Mộ ghé tới nói: “Anh viết rất hay, gần đây em lại xem, càng nhìn càng đẹp.” Sau khi biết đây là Doãn Tu Trúc viết, tâm tình xem lại hoàn toàn khác, giữa những câu chữ đều là tình nồng ý mật, còn đã nghiền hơn cả ăn socola.
Tay Doãn Tu Trúc dừng lại, quay đầu nhìn cậu: “Là dấu chấm nhỏ rất đẹp đi.”
Ban đầu nghe Tề Mộ vẫn chưa phẩm ra được vị chua bên trong, chỉ cho là nói dấu chấm thật: “Đương nhiên, dấu chấm của anh viết rất tuyệt, giống như in ra . . . . . .”
Ngón tay Doãn Tu Trúc ở trên tờ giấy gõ một cái, Tề Mộ hiểu ra, cậu dở khóc dở cười nói: “Ngay cả dấm của mình cũng ăn? Anh có thể có chút tiền đồ không!”
Doãn tổng cũng không cần mặt mũi, còn thật sự chua loét làm câu: “Khi đó em chưa biết là anh.”
Tề Mộ: “Còn không phải anh không để lại tên!”
Doãn Thố Trúc vẫn đang chua: “Nếu như là người khác viết bức thư như vậy, em có phải đã . . . . . .”
(Thố: dấm)
Tề Mộ cười cong mắt: “Trừ anh ra, còn ai có thể viết bức thư hay như vậy.”
Toan Trúc sửng sốt, trong nháy mắt lại bắt đầu tỏa bọt khí ngọt ngào, trở thành Doãn Điềm Trúc.
(Toan: chua; điềm: ngọt)
Tề Mộ lại nói: “Em vốn không có chút hứng thú nào với nội dung bên trong, chỉ lo đi đếm dấu chấm, sau đó đầu xoay chuyển, nghĩ anh thành người viết thư, trong nháy mắt cảm thấy hứng thú với nội dung thư . . . . . .”
Doãn Tu Trúc hôn lên môi cậu, không cho cậu nói nữa.
Mắt Tề Mộ hơi mở: “Hửm?”
Doãn Tu Trúc nói: “Hạnh phúc nhiều như vậy, sau này nên làm gì đây?” Anh sợ mình quá tham lam, một hơi ăn sạch những ngọt ngào này.
Tề Mộ cười anh: “Nói linh tinh, đây cũng không phải hàng tiêu hao, mà là hàng tích trữ, chỉ sẽ càng tích càng nhiều!”
Doãn Tu Trúc ding một tiếng, cổ họng hơi khàn nói: “Mộ Mộ . . . . . .”
Tề Mộ: “Sao thế?”
Tay Doãn Tu Trúc nắm chặt eo cậu nói: “Hai bức thư này anh vẫn nhớ, anh đọc thuộc cho em nghe.”
Tề Mộ: “!!!”
Tại sao phải đọc thuộc lòng chứ, bởi vì mắt và tay đều bận việc, không rảnh nhìn thư.
Tề Mộ trăm triệu không nghĩ tới, trừng phạt đọc xấu hổ mà mình cho Doãn Tiểu Trúc, trở thành play đọc thuộc lòng thư.
Thư dài như vậy, Doãn Tu Trúc lại nói tới thong dong, chờ nói xong toàn bộ, Tề Mộ đã sắp chết đi.
Hôm sau Tề Mộ ngủ thẳng đến chiều, lúc bò dậy phát hiện Đại Kiều đã từ công ty về. Hai mẹ con nhìn nhau, Kiều Cẩn nhướng mày: “Tiền đồ nhỉ.”
Tề Mộ: “. . . . . .” Hối hận lắm, hối hận muốn chết, tại sao không nghe lời mẹ! Tại sao không ngủ phòng khách!
Đương nhiên đây đều là chuyện Doãn Tu Trúc lần đầu tiên tới phòng Tề Mộ, giờ đã qua rất lâu, Tề Mộ đã từ Paris dọn về.
Bọn họ cuối cùng cũng không dọn đến phòng khách, chủ yếu là Doãn Tu Trúc quá chung tình với phòng Tề Mộ.
Tề Mộ hỏi anh: “Phòng em tốt vậy sao?”
Doãn Tu Trúc sâu xa nói: “Nơi em ngủ 18 năm, có thể không tốt sao?”
Tề Mộ: “. . . . . .” Trúc Tử sẽ không ngay cả dấm phòng ngủ cũng ăn chứ! Còn chữa được không!
E là hết thuốc chữa, Tề bá chủ đời này đều phải “che chở” một cây trúc chua ngọt!
Hôm nay lúc Tề Mộ lên lầu, Doãn Tu Trúc đã đi tắm trước, cậu bị Đại Kiều dạy dỗ lỗ tai đau, trong lòng cũng sầu.
Răng và phổi, socola và thuốc lá . . . . . . Nghĩ thôi đã đau gan.
Lúc Tề Mộ ngồi vào bên giường nhìn thấy điện thoại Doãn Tu Trúc vẫn chưa tự động khóa màn hình. Cậu liếc thấy tấm ảnh, tim căng thẳng, vội vàng cầm lên.
Lúc này màn hình đã tối, nhưng khuôn mặt cậu có thể mở khóa, Tề Mộ nhẹ nhàng vẽ một cái, nội dung trên websites khiến cậu xấu hổ không thôi.
— Sự nguy hại của hút thuốc.
Mặc dù Doãn Tu Trúc chưa từng nhắc tới chuyện cai thuốc, nhưng anh nhất định hi vọng cậu cai, dù sao hút thuốc đối với thân thể thật sự không tốt.
Tề Mộ không nhịn được nhìn xuống dưới một cái, phát hiện một tấm ảnh phổi vì hút thuốc, cái đó thật sự phải gọi là nhìn thấy mà giật mình.
Vừa nghĩ tới phổi của mình có thể sẽ biến thành như vậy, Tề Mộ nhất thời sởn gai ốc.
Lại nghĩ đến tâm tình thằng nhóc Doãn Tu Trúc thích nghĩ lung tung kia lúc nhìn thấy tấm hình này, lại càng lo lắng cháy phổi.
Anh ấy khẳng định sợ chết đi, còn không dám nói . . . . . .
Cai thôi cai thôi! Nói gì cũng phải cai thuốc!
Tề Mộ xấu hổ lại đau lòng, lúc Doãn Tu Trúc đi ra cậu chủ động ghé lên hôn anh, Doãn Tu Trúc bị cậu hôn đến tâm nóng: “Ở nhà đó.”
Bởi vì mỗi lần Doãn Tu Trúc ở trong phòng Tề Mộ đều có chút không khống chế được, dẫn đến Tề Mộ hôm sau dậy muộn quá mất mặt, cho nên Tề Mộ cưỡng chế lúc ở nhà không cho.
Doãn Tu Trúc rất nghe lời, cho nên mới tách ra tắm. Lúc này Tề Mộ đang thương anh, đâu còn quan tâm những thứ này, rầm rì liền cùng cậu kề sát vào nhau. Nửa đường nhớ tới mình chưa tắm, Doãn Tu Trúc ôm cậu đến phòng tắm, giúp cậu tắm rửa trắng nõn nà.
Tề bá chủ hùng tâm tráng chí bùng cháy suốt 7 ngày, liền có chút không chịu được . . . . . .
Hôm nay Hứa Tiểu Minh rảnh, hẹn cậu ra ngoài chơi bời.
Sau khi uống chút rượu, Hứa Tiểu Minh khoe khoang nói: “Làm hai ván?”
Tề Mộ: “Trạng thái không tốt, hố.”
Hứa Tiểu Minh biết cậu đang cai thuốc, đau lòng nói: “Đi mà, chơi game phân tâm, khẳng định khiến mày sung sướng đầm đìa.”
Tề Mộ nói: “Được rồi.”
Lúc vào game, Hứa Tiểu Minh còn nói: “Cái trình độ này của anh Mộ tao, trạng thái không tốt cũng giống nhau . . . . . . Đụ mẹ, anh Mộ mày làm gì thế!”
Tề bá chủ mặt không biểu tình tiễn 3 người, Hứa gà con không chịu được: “Thuốc đúng không? Tao đi mua cho mày ngay!” Cái này con mẹ nó đâu phải hố? Quả thực là vực sâu hang nứt!
Tề Mộ tặng hắn một chữ: “Cút!” Cậu cai thuốc đủ khổ rồi, tên khốn này còn làm ngứa ngáy cậu.
Đã hố thành như vậy, đồng đội đề nghị đầu hàng, Hứa Tiểu Minh cũng ấn theo, vừa lúc đủ 4 phiếu, một ván kết thúc.
Tề Mộ để điện thoại xuống nói: “Đã nói là trạng thái không tốt.”
Tâm tình Hứa Tiểu Minh rất phức tạp: “Tao cũng không nghĩ mày sẽ không tốt như vậy . . . . . . Bất quá anh Mộ mày đừng quá vội, chuyện này phải từ từ từng bước . . . . . .”
Tề Mộ lườm hắn một cái: “Đứng nói chuyện không đau eo.”
Hứa Tiểu Minh ý tốt đưa cánh tay trợ giúp ra với anh Mộ hắn: “Vậy lúc mày làm chuyện gì không muốn hút thuốc lá?” Game đã không được, thì dùng chuyện khác phân tán lực chú ý.
Tề Mộ ngửa ra tựa vào ghế sofa nói: “Lúc ở bên cạnh Doãn Tu Trúc không muốn.”
Hứa Tiểu Minh: “. . . . . .” Cánh tay trợ giúp vừa vươn ra đã nhận lấy một vốc lớn thức ăn cho chó.
Tề Mộ lại thở dài nói: “Tao cũng không thể cả ngày ở bên cạnh anh ấy đi.”
Hứa Tiểu Minh nói ra chân tướng: “Cậu ấy ước gì mày cả ngày bên cạnh cậu ấy, nếu có thể chốt trên dây lưng, cậu ấy nhất định đã chốt.”
Tề Mộ vừa nghĩ: “Cũng phải nhỉ.” Ngữ khí hết sức vui vẻ.
Hứa Tiểu Minh: “. . . . . .” Tiên sư không nên nói chuyện với mày, vừa nói chuyện là rất chịu đựng!
Lúc Tề Mộ về nhà Doãn Tu Trúc vẫn chưa về, cậu ở trong khu nhà nhìn thấy một con mèo trắng nhỏ . . . . . . Nó hẳn vừa được nhận về, còn ở trong lồng meow, chủ nhân của nó cẩn thận dỗ nó, nói chờ về nhà liền cho nó ăn ngon.
Bước chân Tề Mộ hơi ngừng lại, trong lòng rất chua xót.
Cậu và Doãn Tu Trúc cũng có con mèo — Quỷ Quỷ của bọn họ.
Đáng tiếc từ sau khi về nước, Tề Mộ một lần cũng không hỏi về Quỷ Quỷ. Tình huống lúc ấy cậu không dám nghĩ Quỷ Quỷ sẽ thế nào, cũng không muốn nhắc đến Quỷ Quỷ khiến Doãn Tu Trúc buồn.
Nghĩ tới những thứ này Tề Mộ rốt cục không nhịn được, châm một điếu thuốc. Cậu không đặt vào bên miệng, chỉ kẹp trên ngón tay, yên lặng nhìn nó.
Lúc này phía sau truyền đến tiếng bước chân, Tề Mộ còn chưa quay đầu, thuốc trong tay đã bị cầm đi.
Tề Mộ hơi ngẩn ra, nhìn thấy Doãn Tu Trúc.
Vào đông thời tiết đã rất lạnh, Doãn Tu Trúc mặc áo khoác màu sẫm, thân hình cao lớn anh tuấn.
Tề Mộ chưa từng thấy anh hút thuốc, nhưng lúc anh dùng ngón tay thon dài kẹp thuốc bỏ vào khóe miệng, tim Tề Mộ nhảy loạn một cái.
Rất mê người, có khí chất hoàn toàn khác thường ngày.
Doãn Tu Trúc nhẹ giọng nói: “Trời lạnh, sau này đừng ở bên ngoài hút thuốc lá.”
Tề Mộ chợt ngẩn ra.
Doãn Tu Trúc cười: “Không sao đâu, anh bồi em.”
Câu này triệt để cắt đứt ý nghĩ của Tề Mộ đối với thuốc. Trong đầu cậu hiện ra tấm ảnh phổi vì hút thuốc bẩn thỉu cực kỳ, lúc cậu thay tấm ảnh kia vào trên người Doãn Tu Trúc, toàn thân cậu lạnh như băng.
“Không đâu . . . . . .” Tề Mộ ôm lấy anh nói, “Sau này không hút thuốc nữa.”
Cậu có thể tưởng tương thân thể mình bị thuốc lá hủy diệt, nhưng không cách nào chịu được Doãn Tu Trúc biến thành như vậy.
Doãn Tu Trúc biết cậu đang nghĩ gì, trong lòng vừa ngọt vừa chát, anh dập tắt điếu thuốc, hôn vành tai cậu nói: “Mộ Mộ.”
Tề Mộ: “Hửm?”
Doãn Tu Trúc nhẹ giọng nói: “Cám ơn em.”
Tề Mộ nhìn về phía anh.
Doãn Tu Trúc nhìn vào trong ánh mắt cậu: “Cám ơn em . . . . . . Thời thời khắc khắc đều nghĩ đến anh.”
Nhưng hai cái này đều bỏ, Tề Mộ trong nháy mắt cảm giác mình bị đào móc hết.
Khoảng 9 rưỡi, từng người về phòng ngủ.
Phòng của Tề gia so với Doãn gia, chỉ là biệt thự nhỏ, mặc dù cũng có bể bơi, cũng không phải kiểu trang viên, thiếu rất nhiều khí phái, nhưng ấm áp tão nhã hơn rất nhiều.
Phòng ngủ đều ở lầu 2, Tề Mộ thân là con trai bảo bối của hai bọn họ, phòng đương nhiên ở cạnh bọn họ. Bây giờ cậu và Doãn Tu Trúc yêu đương, Kiều Cẩn từng đề nghị: “Thu dọn phòng khách cho các con?” Phòng khách ở lầu 3.
Tề Mộ lúc ấy khong nghĩ quá nhiều, nói: “Tốn sức làm gì? Phòng con không được sao?”
Kiều Cẩn: “. . . . . .” Được thôi, dù sao hiệu quả cách âm cũng rất tốt.
Song buổi tối ngày đầu ở đây, Tề Mộ liền biết mẹ cậu tại sao gợi ý thân tình . . . . . .
Tề Mộ bị Doãn Tu Trúc hôn váng đầu hoa mắt: “Anh, anh cũng không phải lần đầu tới phòng em.” Tại sao kích động như vậy.
Doãn Tu Trúc hận không thể nhuốm toàn bộ nhiệt đáy lòng lên trên người cậu: “Là lần đầu tiên ngủ ở đây.”
Tề Mộ Mộ đầu nóng hừng hực còn thật sự nghĩ cẩn thận — Không sai, hai bọn họ quen biết gần 20 năm, Doãn Tu Trúc mặc dù đã tới nhà cậu vô số lần, cũng đã từng ở qua đêm, nhưng chưa từng ngủ cùng với cậu. Dù sao Kiều Cẩn và Đại Sơn đều ở đây, nhất định sẽ thu dọn phòng khách cho anh.
Tề Mộ sợ ngứa, muốn tránh lại không nỡ: “Vậy thì sao, cũng không phải chuyện gì.”
Doãn Tu Trúc không nói, chỉ là cấp thiết hơn ngày thường, làm Tề Mộ rên rỉ mãi.
Doãn Tu Trúc còn tiến tới bên tai cậu thấp giọng nói: “Nhỏ giọng chút, chú dì đang ở cách vách.”
Tề Mộ che miệng lại, đôi mắt to khẩn trương mà chớp chớp.
Đầy tim Doãn Tu Trúc đều bị cậu chớp tan ra, anh ghé tới hôn mắt cậu nói: “Có lẽ bọn họ đều ngủ rồi.”
Tề Mộ càng không dám lên tiếng, đánh thức bọn họ thì làm sao đây? Đánh chết người đó!
Doãn Tu Trúc yêu âm thanh cậu cũng yêu dáng vẻ không dám lên tiếng của cậu, tóm lại là nhìn thế nào cũng thích, hôn thế nào cũng không đủ, ôm vào ngực thế nào cũng cảm thấy có thể chặt hơn chút nữa . . . . . .
“Mộ Mộ.” Doãn Tu Trúc nói, “Anh yêu em.”
Tim Tề Mộ run lên, sớm tước vũ khí.
Buổi tối ngày đầu tiên, hai người cơ hồ không ngủ, Tề Mộ tức anh “chơi xấu”, sau khi xong việc đi móc gầm giường.
Doãn Tu Trúc không chịu được cậu như vậy, lại sợ lại làm đau cậu, cho nên nói: “Muốn lấy thứ gì? Anh làm.”
Tề Mộ đã đẩy cái hòm nhỏ ra.
Doãn Tu Trúc tò mò nhìn.
Tề Mộ sau khi nhập mật mã cái hòm bắn ra, đặt bên trong không ít “bảo bối” hồi bé của cậu.
Doãn Tu Trúc nhìn con ngươi cũng dịu dàng.
Tề Mộ nói: “Rất nhiều đều là anh tặng em.”
Đúng vậy . . . . . . Rất nhiều đều là quà sinh nhật Doãn Tu Trúc vắt óc tặng cậu. Kỳ thực tặng quà cho Tề Mộ rất khó, cuộc sống cậu dư dả, cha mẹ lại thương yêu, cái gì cũng không thiếu, đưa cái gì cũng không đủ mới mẻ.
Cậu thích socola nhất, nhưng không thể hàng năm đều tặng cái này, cho nên Doãn Tu Trúc mỗi lần đều trước mấy tháng đã bắt đầu nghĩ, nghĩ thẳng tới lúc sinh nhật cậu.
Cũng may thời gian không phụ lòng người, quà anh tặng, Tề Mộ lần nào cũng rất thích, luôn cầm đi khoe khoang mấy lượt, khoe xong cũng không nỡ tùy tiện ném lung tung, đều tự mình khóa lại.
Tề Mộ cúi đầu ở trong hòm lục tìm chốc lát, lấy ra 2 bức thư màu hồng, trọng điểm hôm nay không phải là nhớ lại trước kia, mà là . . . . . .
“Đọc cho em nghe!” Tề Mộ lẽ thẳng khí hùng nói.
Doãn Tu Trúc nhìn bức thư cũ rích này, lập tức hiểu là cái gì.
“Hai bức thư kia?”
“Đúng!” Tề Mộ nói, “Thư tỏ tình mà Trúc Nhát Gan viết cho em.”
Khóe mắt Doãn Tu Trúc hơi cong, nhận lấy hai bức thư.
Tề Mộ ghé tới nói: “Anh viết rất hay, gần đây em lại xem, càng nhìn càng đẹp.” Sau khi biết đây là Doãn Tu Trúc viết, tâm tình xem lại hoàn toàn khác, giữa những câu chữ đều là tình nồng ý mật, còn đã nghiền hơn cả ăn socola.
Tay Doãn Tu Trúc dừng lại, quay đầu nhìn cậu: “Là dấu chấm nhỏ rất đẹp đi.”
Ban đầu nghe Tề Mộ vẫn chưa phẩm ra được vị chua bên trong, chỉ cho là nói dấu chấm thật: “Đương nhiên, dấu chấm của anh viết rất tuyệt, giống như in ra . . . . . .”
Ngón tay Doãn Tu Trúc ở trên tờ giấy gõ một cái, Tề Mộ hiểu ra, cậu dở khóc dở cười nói: “Ngay cả dấm của mình cũng ăn? Anh có thể có chút tiền đồ không!”
Doãn tổng cũng không cần mặt mũi, còn thật sự chua loét làm câu: “Khi đó em chưa biết là anh.”
Tề Mộ: “Còn không phải anh không để lại tên!”
Doãn Thố Trúc vẫn đang chua: “Nếu như là người khác viết bức thư như vậy, em có phải đã . . . . . .”
(Thố: dấm)
Tề Mộ cười cong mắt: “Trừ anh ra, còn ai có thể viết bức thư hay như vậy.”
Toan Trúc sửng sốt, trong nháy mắt lại bắt đầu tỏa bọt khí ngọt ngào, trở thành Doãn Điềm Trúc.
(Toan: chua; điềm: ngọt)
Tề Mộ lại nói: “Em vốn không có chút hứng thú nào với nội dung bên trong, chỉ lo đi đếm dấu chấm, sau đó đầu xoay chuyển, nghĩ anh thành người viết thư, trong nháy mắt cảm thấy hứng thú với nội dung thư . . . . . .”
Doãn Tu Trúc hôn lên môi cậu, không cho cậu nói nữa.
Mắt Tề Mộ hơi mở: “Hửm?”
Doãn Tu Trúc nói: “Hạnh phúc nhiều như vậy, sau này nên làm gì đây?” Anh sợ mình quá tham lam, một hơi ăn sạch những ngọt ngào này.
Tề Mộ cười anh: “Nói linh tinh, đây cũng không phải hàng tiêu hao, mà là hàng tích trữ, chỉ sẽ càng tích càng nhiều!”
Doãn Tu Trúc ding một tiếng, cổ họng hơi khàn nói: “Mộ Mộ . . . . . .”
Tề Mộ: “Sao thế?”
Tay Doãn Tu Trúc nắm chặt eo cậu nói: “Hai bức thư này anh vẫn nhớ, anh đọc thuộc cho em nghe.”
Tề Mộ: “!!!”
Tại sao phải đọc thuộc lòng chứ, bởi vì mắt và tay đều bận việc, không rảnh nhìn thư.
Tề Mộ trăm triệu không nghĩ tới, trừng phạt đọc xấu hổ mà mình cho Doãn Tiểu Trúc, trở thành play đọc thuộc lòng thư.
Thư dài như vậy, Doãn Tu Trúc lại nói tới thong dong, chờ nói xong toàn bộ, Tề Mộ đã sắp chết đi.
Hôm sau Tề Mộ ngủ thẳng đến chiều, lúc bò dậy phát hiện Đại Kiều đã từ công ty về. Hai mẹ con nhìn nhau, Kiều Cẩn nhướng mày: “Tiền đồ nhỉ.”
Tề Mộ: “. . . . . .” Hối hận lắm, hối hận muốn chết, tại sao không nghe lời mẹ! Tại sao không ngủ phòng khách!
Đương nhiên đây đều là chuyện Doãn Tu Trúc lần đầu tiên tới phòng Tề Mộ, giờ đã qua rất lâu, Tề Mộ đã từ Paris dọn về.
Bọn họ cuối cùng cũng không dọn đến phòng khách, chủ yếu là Doãn Tu Trúc quá chung tình với phòng Tề Mộ.
Tề Mộ hỏi anh: “Phòng em tốt vậy sao?”
Doãn Tu Trúc sâu xa nói: “Nơi em ngủ 18 năm, có thể không tốt sao?”
Tề Mộ: “. . . . . .” Trúc Tử sẽ không ngay cả dấm phòng ngủ cũng ăn chứ! Còn chữa được không!
E là hết thuốc chữa, Tề bá chủ đời này đều phải “che chở” một cây trúc chua ngọt!
Hôm nay lúc Tề Mộ lên lầu, Doãn Tu Trúc đã đi tắm trước, cậu bị Đại Kiều dạy dỗ lỗ tai đau, trong lòng cũng sầu.
Răng và phổi, socola và thuốc lá . . . . . . Nghĩ thôi đã đau gan.
Lúc Tề Mộ ngồi vào bên giường nhìn thấy điện thoại Doãn Tu Trúc vẫn chưa tự động khóa màn hình. Cậu liếc thấy tấm ảnh, tim căng thẳng, vội vàng cầm lên.
Lúc này màn hình đã tối, nhưng khuôn mặt cậu có thể mở khóa, Tề Mộ nhẹ nhàng vẽ một cái, nội dung trên websites khiến cậu xấu hổ không thôi.
— Sự nguy hại của hút thuốc.
Mặc dù Doãn Tu Trúc chưa từng nhắc tới chuyện cai thuốc, nhưng anh nhất định hi vọng cậu cai, dù sao hút thuốc đối với thân thể thật sự không tốt.
Tề Mộ không nhịn được nhìn xuống dưới một cái, phát hiện một tấm ảnh phổi vì hút thuốc, cái đó thật sự phải gọi là nhìn thấy mà giật mình.
Vừa nghĩ tới phổi của mình có thể sẽ biến thành như vậy, Tề Mộ nhất thời sởn gai ốc.
Lại nghĩ đến tâm tình thằng nhóc Doãn Tu Trúc thích nghĩ lung tung kia lúc nhìn thấy tấm hình này, lại càng lo lắng cháy phổi.
Anh ấy khẳng định sợ chết đi, còn không dám nói . . . . . .
Cai thôi cai thôi! Nói gì cũng phải cai thuốc!
Tề Mộ xấu hổ lại đau lòng, lúc Doãn Tu Trúc đi ra cậu chủ động ghé lên hôn anh, Doãn Tu Trúc bị cậu hôn đến tâm nóng: “Ở nhà đó.”
Bởi vì mỗi lần Doãn Tu Trúc ở trong phòng Tề Mộ đều có chút không khống chế được, dẫn đến Tề Mộ hôm sau dậy muộn quá mất mặt, cho nên Tề Mộ cưỡng chế lúc ở nhà không cho.
Doãn Tu Trúc rất nghe lời, cho nên mới tách ra tắm. Lúc này Tề Mộ đang thương anh, đâu còn quan tâm những thứ này, rầm rì liền cùng cậu kề sát vào nhau. Nửa đường nhớ tới mình chưa tắm, Doãn Tu Trúc ôm cậu đến phòng tắm, giúp cậu tắm rửa trắng nõn nà.
Tề bá chủ hùng tâm tráng chí bùng cháy suốt 7 ngày, liền có chút không chịu được . . . . . .
Hôm nay Hứa Tiểu Minh rảnh, hẹn cậu ra ngoài chơi bời.
Sau khi uống chút rượu, Hứa Tiểu Minh khoe khoang nói: “Làm hai ván?”
Tề Mộ: “Trạng thái không tốt, hố.”
Hứa Tiểu Minh biết cậu đang cai thuốc, đau lòng nói: “Đi mà, chơi game phân tâm, khẳng định khiến mày sung sướng đầm đìa.”
Tề Mộ nói: “Được rồi.”
Lúc vào game, Hứa Tiểu Minh còn nói: “Cái trình độ này của anh Mộ tao, trạng thái không tốt cũng giống nhau . . . . . . Đụ mẹ, anh Mộ mày làm gì thế!”
Tề bá chủ mặt không biểu tình tiễn 3 người, Hứa gà con không chịu được: “Thuốc đúng không? Tao đi mua cho mày ngay!” Cái này con mẹ nó đâu phải hố? Quả thực là vực sâu hang nứt!
Tề Mộ tặng hắn một chữ: “Cút!” Cậu cai thuốc đủ khổ rồi, tên khốn này còn làm ngứa ngáy cậu.
Đã hố thành như vậy, đồng đội đề nghị đầu hàng, Hứa Tiểu Minh cũng ấn theo, vừa lúc đủ 4 phiếu, một ván kết thúc.
Tề Mộ để điện thoại xuống nói: “Đã nói là trạng thái không tốt.”
Tâm tình Hứa Tiểu Minh rất phức tạp: “Tao cũng không nghĩ mày sẽ không tốt như vậy . . . . . . Bất quá anh Mộ mày đừng quá vội, chuyện này phải từ từ từng bước . . . . . .”
Tề Mộ lườm hắn một cái: “Đứng nói chuyện không đau eo.”
Hứa Tiểu Minh ý tốt đưa cánh tay trợ giúp ra với anh Mộ hắn: “Vậy lúc mày làm chuyện gì không muốn hút thuốc lá?” Game đã không được, thì dùng chuyện khác phân tán lực chú ý.
Tề Mộ ngửa ra tựa vào ghế sofa nói: “Lúc ở bên cạnh Doãn Tu Trúc không muốn.”
Hứa Tiểu Minh: “. . . . . .” Cánh tay trợ giúp vừa vươn ra đã nhận lấy một vốc lớn thức ăn cho chó.
Tề Mộ lại thở dài nói: “Tao cũng không thể cả ngày ở bên cạnh anh ấy đi.”
Hứa Tiểu Minh nói ra chân tướng: “Cậu ấy ước gì mày cả ngày bên cạnh cậu ấy, nếu có thể chốt trên dây lưng, cậu ấy nhất định đã chốt.”
Tề Mộ vừa nghĩ: “Cũng phải nhỉ.” Ngữ khí hết sức vui vẻ.
Hứa Tiểu Minh: “. . . . . .” Tiên sư không nên nói chuyện với mày, vừa nói chuyện là rất chịu đựng!
Lúc Tề Mộ về nhà Doãn Tu Trúc vẫn chưa về, cậu ở trong khu nhà nhìn thấy một con mèo trắng nhỏ . . . . . . Nó hẳn vừa được nhận về, còn ở trong lồng meow, chủ nhân của nó cẩn thận dỗ nó, nói chờ về nhà liền cho nó ăn ngon.
Bước chân Tề Mộ hơi ngừng lại, trong lòng rất chua xót.
Cậu và Doãn Tu Trúc cũng có con mèo — Quỷ Quỷ của bọn họ.
Đáng tiếc từ sau khi về nước, Tề Mộ một lần cũng không hỏi về Quỷ Quỷ. Tình huống lúc ấy cậu không dám nghĩ Quỷ Quỷ sẽ thế nào, cũng không muốn nhắc đến Quỷ Quỷ khiến Doãn Tu Trúc buồn.
Nghĩ tới những thứ này Tề Mộ rốt cục không nhịn được, châm một điếu thuốc. Cậu không đặt vào bên miệng, chỉ kẹp trên ngón tay, yên lặng nhìn nó.
Lúc này phía sau truyền đến tiếng bước chân, Tề Mộ còn chưa quay đầu, thuốc trong tay đã bị cầm đi.
Tề Mộ hơi ngẩn ra, nhìn thấy Doãn Tu Trúc.
Vào đông thời tiết đã rất lạnh, Doãn Tu Trúc mặc áo khoác màu sẫm, thân hình cao lớn anh tuấn.
Tề Mộ chưa từng thấy anh hút thuốc, nhưng lúc anh dùng ngón tay thon dài kẹp thuốc bỏ vào khóe miệng, tim Tề Mộ nhảy loạn một cái.
Rất mê người, có khí chất hoàn toàn khác thường ngày.
Doãn Tu Trúc nhẹ giọng nói: “Trời lạnh, sau này đừng ở bên ngoài hút thuốc lá.”
Tề Mộ chợt ngẩn ra.
Doãn Tu Trúc cười: “Không sao đâu, anh bồi em.”
Câu này triệt để cắt đứt ý nghĩ của Tề Mộ đối với thuốc. Trong đầu cậu hiện ra tấm ảnh phổi vì hút thuốc bẩn thỉu cực kỳ, lúc cậu thay tấm ảnh kia vào trên người Doãn Tu Trúc, toàn thân cậu lạnh như băng.
“Không đâu . . . . . .” Tề Mộ ôm lấy anh nói, “Sau này không hút thuốc nữa.”
Cậu có thể tưởng tương thân thể mình bị thuốc lá hủy diệt, nhưng không cách nào chịu được Doãn Tu Trúc biến thành như vậy.
Doãn Tu Trúc biết cậu đang nghĩ gì, trong lòng vừa ngọt vừa chát, anh dập tắt điếu thuốc, hôn vành tai cậu nói: “Mộ Mộ.”
Tề Mộ: “Hửm?”
Doãn Tu Trúc nhẹ giọng nói: “Cám ơn em.”
Tề Mộ nhìn về phía anh.
Doãn Tu Trúc nhìn vào trong ánh mắt cậu: “Cám ơn em . . . . . . Thời thời khắc khắc đều nghĩ đến anh.”