Nhật Mộ Ỷ Tu Trúc

Phiên ngoại 8

Ngoài miệng thì nói không muốn, thân thể học trưởng Phương lại rất thành thật, không chỉ có đàng hoàng đi mua cơm chiên thịt cua, còn thuận đường mang ít món ngon cho hắn.
Lúc y hành hạ một trận về nhà, Hứa Tiểu Minh đang xé nắp mì tôm.

Lúc Hứa Tiểu Minh nhìn thấy y nhảy lên 3 thước: “Tao còn tưởng mày thật sự không cần tao nữa chứ!” Dứt lời liền vứt bỏ mì tôm, chạy như bay đến.

Phương Tuấn Kỳ nhìn chằm chằm hắn, ngữ khí bất thiện: “Mặc áo tao à?”

Hứa Tiểu Minh gầy không chỉ một vòng, mặc T-shirt của Phương Tuấn Kỳ toàn bộ trống rỗng, cổ áo cũng lộ ra quá to, xương quai xanh như ẩn như hiện giống như rừng rậm bí ẩn nào đó, câu người ta tìm kiếm đến cùng.

Phương Tuấn Kỳ cũng không phải là vô năng, nhìn thấy bộ dạng này của người mình nhớ thương trong lòng, sao có thể không muốn vào ấy ấy.

Đáng tiếc người trong lòng của y là tên ngốc.

Hứa Tiểu Minh: “Quần áo tao phải giặt rồi, tao không có cái mặc đành phải mặc của mày.” Ngoài miệng nói chuyện, trong mắt lại toàn cơm chiên thịt cua.

Phương Tuấn Kỳ lạnh lùng nói: “Cởi ra.” Y không thể nhìn bộ dáng đó của hắn.

Hứa Tiểu Minh nghẹn miệng, rất ủy khuất: “Mặc đồ của mày thì sao? Cũng không phải mặc quần lót của mày!”

Phương Tuấn Kỳ vốn huyết khí dâng trào, vừa nghe lời này của hắn, đầu óc không bị khống chế mà nghĩ . . . . . .

Đụ!

Ngữ khí Phương Tuấn Kỳ càng thêm hỏng bét: “Hoặc là cởi quần áo, hoặc là cút đến ở khách sạn!”

Ngôi sao Hứa không sợ chuyện lớn, còn kéo cổ áo, giả giọng nói: “Học trưởng Phương cậu hư quá đi, ban ngày đã bảo người ta cởi quần áo, người ta . . . . . .”

Phương Tuấn Kỳ: “. . . . . .” Một năm không gặp, cậu ta càng khiếm khuyết!

Hứa Tiểu Minh thật sự bắt đầu cởi quần áo, mấy ngón tay trắng nõn kéo quần áo xuống, hướng phía trước vén một cái liền lộ ra mảng lưng trơn bóng . . . . . .

Đầu Phương Tuấn Kỳ ong một tiếng, kịp phản ứng — Tên khốn này là muốn cởi sạch trước mặt y sao!

“Mặc nó cẩn thận!” Phương Tuấn Kỳ lập tức ngăn lại.

Đầy mặt Hứa Tiểu Minh bất mãn: “Anh Béo cậu cũng quá khó hầu hạ đi, rốt cuộc là muốn cởi hay muốn mặc.”

Phương Tuấn Kỳ bình tĩnh hơn 1 năm, chưa đến một ngày đã bị con gà con này làm cho phập phồng.

“Đi mặc quần áo của mày đi.”

Hứa Tiểu Minh ghét bỏ nói: “Thúi hết rồi, tao mới không mặc.”

Trán Phương Tuấn Kỳ nổi gân xanh: “Vali của mày to vậy mà chỉ mang theo một bộ quần áo?”

Hứa Tiểu Minh đương nhiên: “Không sai.”

Phương Tuấn Kỳ mơ hồ có dự cảm không ổn: “Vậy cả cái vali to mày kéo là thứ gì?”

Hứa Tiểu Minh cười hì hì: “Máy tính của tao đó, bên trong toàn là đồ trong nước không làm ra được, anh Béo có muốn xem chút không?” Vừa nói hắn còn chớp chớp mắt, ái muội nói: “Cũng chỉ có mày, người khác nhìn cũng đừng nghĩ nhìn một cái, thế nào, anh em đủ nghĩa khí nhỉ!”

Phương Tuấn Kỳ: “. . . . . .” Từ ban đầu đã không nên chứa chấp thằng ngốc này!
Hứa Tiểu Minh đói bụng, giục y: “Nào nào nào, đưa cơm chiên cho tao, việc gì phải mệt đến anh Béo chúng ta.”

Trong lòng Phương Tuấn Kỳ vừa là nhiệt khí vừa là hỏa khí, vừa muốn đuổi hắn đi vừa muốn ném hắn lên giường. Nhưng tiểu ngốc này còn không tim không phổi, không chút cảm kích nào.

Cuối cùng hỏa khí đè ép nhiệt khí, Phương Tuấn Kỳ lạnh mặt nói: “Không mệt, tao giờ liền ăn nó.”

Hứa Tiểu Minh nói: “Tao cũng đói, hai bọn mình cùng ăn.”

Phương Tuấn Kỳ liếc mì gói của hắn: “Mày vẫn là ăn mì gói của mày đi, tao chỉ mua một suất.”

Hứa Tiểu Minh vẻ mặt không thể tin: “Chỉ một suất???”

Phương Tuấn Kỳ nói: “Đúng.”

Hứa Tiểu Minh trơ mắt nhìn Phương Tuấn Kỳ mở vỏ hộp ra, lấy ra cơm chiên thịt cua tản ra mùi hương mê người . . . . . .

Một suất! Thật sự chỉ có một suất!

Hứa Tiểu Minh bi phẫn đan xen: “Thằng Mập mày táng tận lương tâm! Không mang cơm cho cha ăn thì thôi, còn đặc biệt quay về làm tao thèm!”

Trong lòng Phương Tuấn Kỳ cuối cùng cũng thoải mái chút, y vốn không muốn ăn, nhưng vì khiến Hứa Tiểu Minh cảm nhận được tuyệt vọng càng thêm sâu, hắn lấy muỗng ra, ăn một miếng.

Ừm, mùi vị không tệ, sau này có thể ăn thường xuyên.

Hứa Tiểu Minh tức giận đến cực điểm, nhào đến liền muốn cướp: “Có phúc cùng hưởng, mày đừng ăn một mình!”

Phương Tuấn Kỳ không để ý, cái muỗng mình dùng qua đã bị Hứa Tiểu Minh cắn một miếng.

Phương Tuấn Kỳ: “. . . . . .”

Hứa Tiểu Minh cách y rất gần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là đắc ý, hắn thừa dịp Phương Tuấn Kỳ thất thần, cướp lấy cái muỗng, từng miếng một bắt đầu ăn. Sợ Phương Tuấn Kỳ cướp của hắn, hắn ai tới quai hàm phình ra, lời không nói ra được, ánh mắt lại ẩn dấu thiên ngôn vạn ngữ . . . . . .

Không thể phiên dịch, phiên dịch quá sát phong cảnh.

Phương Tuấn Kỳ xoa xoa mi tâm, lui về sau một chút.

Hứa Tiểu Minh giống như gà trống tự mình hưởng cơm chiêm, vừa ăn còn vừa nói: “Tao không keo kiệt như mày, đến ăn cùng, mày một muỗng tao một muỗng.”

Phương Tuấn Kỳ nuốt khan một cái, lãnh khốc vô tình cự tuyệt: “Không.”

Hứa Tiểu Minh lẩm bẩm: “Tao cũng không ghét bỏ mày, mày còn ghét bỏ tao, cũng không nghĩ xem là ai một vốc phân một vốc nước tiểu nuôi nấng mày lớn.”

Phương Tuấn Kỳ triệt để cạn lời, tặng hắn 2 chữ: “Đần độn.”

Hứa Tiểu Minh làm như không nghe thấy, hắn rốt cuộc không phải thằng béo độc mồm tâm lạnh máu lạnh Phương Tuấn Kỳ, hỏi y: “Mày chưa ăn cơm thật?”

Nói nhảm, chạy tới chạy lui nửa tiếng mới mua được cho hắn suất cơm chiên này, y đâu ra thời gian ăn cơm.

Hứa Tiểu Minh lại hỏi y: “Tao lại không ăn hết, hai bọn mình cùng ăn đi.”

Phương Tuấn Kỳ đứng lên nói: “Mày ăn đi, tao buổi chiều còn có tiết, đi về đây.”

Hứa Tiểu Minh nhìn chăm chú bóng lưng y một lát, không quá vui nhỏ giọng lẩm bẩm: “. . . . . . Quần áo mặc không được, cơm ăn không được . . . . . . Giả sạch sẽ . . . . . .”

Phương Tuấn Kỳ lười nhìn hắn, đẩy cửa ra. Y về trường mới cảm thấy có chút đói, dứt khoát tự ngâm bát mì lấp bụng.

Vừa ăn y vừa cười.

Mặc dù bị Hứa Tiểu Minh chọc tức đau gan, nhưng vừa nghĩ đến thằng nhãi này quay về, y vẫn không ngăn được vui vẻ.

Buổi tối Phương Tuấn Kỳ lại nhận được tin nhắn của Hứa Tiểu Minh — Vn chưa v?

Phương Tuấn Kỳ muốn hỏi hắn muốn ăn gì, lại không hạ được mặt mũi đi hỏi, đang do dự, Hứa Tiểu Minh lại gửi một tin tới: “Nếu không về thì cơm nguội hết đấy!”

Phương Tuấn Kỳ sửng sốt, chân còn nhanh hơn đầu óc, đã đứng lên. Y rất ít ăn cơm tối, phần lớn thời gian đều trôi qua ở thư viện, nhưng hôm nay thì làm sao cũng không ở được.

Phương Tuấn Kỳ lúc đẩy cửa vào ngửi thấy mùi cơm chín đã lâu. Là mùi vị bày trên bàn, chờ người về.

Y thay giày, vừa đi vào đã nhìn thấy Hứa Tiểu Minh buộc tạp dề.

Trong phòng khách không lớn, tứ phía bàn ăn bày một bàn món ăn, bát đũa đặt ngay ngắn, ấm áp gia đình tràn đầy.

Hứa Tiểu Minh liếc thấy y, chua loét nói: “Quỷ keo kiệt, mau đến ăn cơm!” Hắn vẫn nhớ mối thù bữa cơm trưa.

Phương Tuấn Kỳ sửng sốt: “Mày nấu?”

Hứa Tiểu Minh bóp eo cười ha ha: “Tao nấu em gái mày! Bố mày bảo quán ăn đưa tới, bố mày muốn cho quỷ hẹp hòi mày biết, cái gì gọi là đại khí rộng rãi!”

Phương Tuấn Kỳ: “. . . . . .” Đối mặt với Hứa gà con, cảm động ba giây đồng hồ đã là cực hạn.

Phương Tuấn Kỳ rửa tay vào ngồi, nhìn thức ăn trên bàn hỏi: “Mày đặt quán nào? Nhìn rất không tệ.”

Hứa Tiểu Minh đắc ý nói: “Nếm thử chút đi, mùi vị càng không tệ.”

Phương Tuấn Kỳ nhìn hắn một cái, nói: “Cũng không phải mày làm, đắc ý cái gì?”

“Là tao chọn!” Hứa Tiểu Minh ngồi vào đối diện y, cầm bát đũa lên.

Phương Tuấn Kỳ nhìn món ăn, trong lòng ấm áp. Y thích ăn cái gì, Hứa Tiểu Minh đều nhớ. Những thứ trước mắt đều là hai bọn họ đều thích ăn.

“Ngon.” Phương Tuấn Kỳ hiếm thấy cho câu đánh giá tích cực.

Hứa Tiểu Minh lập tức vểnh đuôi lên trời: “Cũng không xem là ai . . . . . . ai đặt!”

Lời này của hắn mắc kẹt, Phương Tuấn Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn: “Thật sự là mày nấu?”

Hứa Tiểu Minh vẫn không thừa nhận:”Thử thêm những món khác đi!”

Ngực Phương Tuấn Kỳ nóng bỏng một mảnh, tay cầm đũa cũng có chút run hơi nhỏ: “Mày còn biết nấu cơm?”

Hứa Tiểu Minh thấy giấu không nổi nữa, ảo não nói: “Mày trước ăn đi, nếm thử lần lượt . . . . . .”

Cổ họng Phương Tuấn Kỳ rất khô, hỏi: “Biết nấu cơm rất tốt, tại sao không thừa nhận.”

Hứa Tiểu Minh dẹt miệng nói: “Tao nếu nói đây là tao nấu, mày sẽ thừa nhận chúng nó ngon?”

Phương Tuấn Kỳ: “. . . . . .”

Ngôi sao Hứa một giây thay đổi, xụ mặt giương khóe miệng, giễu cợt nói: “. . . . . . Cũng chỉ miễn cưỡng có thể vào miệng thôi.” Hắn học giống y đúc Phương Tuấn Kỳ.

Phương Tuấn Kỳ cười một cái.

Hứa Tiểu Minh chỉ vào y nói: “Nhìn, chính là khuôn mặt châm chọc này!”

Tâm tình Phương Tuấn Kỳ tốt, mặc kệ hắn, vươn đũa ra, gắp miếng sườn xào chua ngọt.

Hứa Tiểu Minh mắt trông mong nhìn y.

Phương Tuấn Kỳ đâu còn nếm ra vị gì, chỉ cảm thấy ngọt ngào, y nhỏ giọng nói: “Ngon.”

Âm thanh rất nhỏ rất nhỏ, cơ hồ không thể nghe thấy, nói xong y vẫn có chút nóng mặt.

Hứa Tiểu Minh vẻ mặt gặp quỷ: “Anh Mập, mày thật sự là anh Mập của tao sao, hay là bị người xuyên!” Bàn về sát phong cảnh, gà con nhận thứ 2, không ai dám khiêu chiến hạng nhất.

Phương Tuấn Kỳ: “. . . . . . Câm mồm.”

Mặc dù không nói hai chữ ăn ngon nữa, nhưng Phương Tuấn Kỳ dùng hành động thực tế chứng minh bàn đồ ăn này đúng là mùi vị rất ngon, y cơ hồ ăn sạch toàn bộ.

Hứa Tiểu Minh nghi ngờ nói: “Mày buổi trưa thật sự không ăn cơm à?”

Phương Tuấn Kỳ liếc hắn một cái: “Cơm của tao đi đâu mày không biết?”

Hứa Tiểu Minh mắng y: “Mày ngu thế, không biết đi mua thêm suất nữa?”

Phương Tuấn Kỳ đôi khi thật sự cảm thấy mình ngu, nếu không làm sao sẽ chết tâm nhãn mà thích thằng ngu này nhiều năm như vậy.

Lúc thu dọn bát đũa, Hứa Tiểu Minh rất nhanh nhẹn, vừa nhìn chính là làm quen.

Phương Tuấn Kỳ nói: “Hứa đại thiếu một năm nay sống không dễ dàng nhỉ.”

Hứa Tiểu Minh lườm y: “Nói nhảm! Người Anh ăn cái gọi là cơm? Tao con mẹ nó đã sắp chết đói!” Kỳ thực cũng có đồ ngon, nhưng không ai ở bên, hắn không ăn vô.

Phương Tuấn Kỳ nói: “Cho nên mày học tự mình nấu cơm?”

Hứa Tiểu Minh nói: “Cũng không thể thật sự chết đói chứ!” Nấu cơm coi như là thu hoạch ngoài ý muốn, hắn cái gì cũng không biết, mọi cái đều không làm tốt, bỗng dưng xuống phòng bếp, lại phát hiện mình có thiên phú, cho nên hơi thích.

Tim Phương Tuấn Kỳ đau nhói, để che giấu y hỏi chính sự: “Mày cứ về như vậy, có tính toán gì không?”

Không có chút ngoài ý muốn nào, Hứa Tiểu Minh nói: “Chưa có tính toán.”

Phương Tuấn Kỳ vằng lại hắn: “Đây là ăn vạ tao?”

Hứa Tiểu Minh buồn không được 1 giây, ghé tới chạy xe lửa đầy miệng: “Anh Mập, nếu không mày thu nhận tao đi, tao giặt quần áo nấu cơm cho mày, làm người tri kỷ mày ~”

Phương Tuấn Kỳ: “. . . . . .”

Nói xong bản thân Hứa Tiểu Minh cười ha ha trước: “Yên tâm đi, không ăn vạ được bao lâu đi, không làm lỡ mày kết giao bạn gái.”

Hứa Tiểu Minh giống như nhớ tới cái gì, hỏi y: “Mày có bạn gái chưa?”

Phương Tuấn Kỳ kết bạn gái cái rắm, nếu như có thể quên tên ngu này, y kết giao cũng nên là bạn trai.

Y lắc đầu nói: “Chưa có.”

Hứa Tiểu Minh phiền muộn nói: “Tao cũng chưa có . . . . . . Hai bọn mình thật là anh em đồng cảnh ngộ mà.”

Nghe nói hắn chưa có bạn gái, trong lòng Phương Tuấn Kỳ không khỏi có có chút sung sướng, y liếc hắn một cái: “Tao còn tưởng tài nấu nướng này của mày là được bạn gái luyện ra.”

Y nói lời này chính là muốn nghe Hứa gà con chạy xe lửa đầy miệng, Hứa Tiểu Minh cũng không phụ kỳ vọng của y, già mồm cãi láo lườm y một cái: “Tao đây là lần đầu nấu cơm cho người khác ăn, anh Mập, mày có biết mày đối với tao mà nói quan trọng cỡ nào không!”

Phương Tuấn Kỳ trăm triệu không nghĩ tới vậy mà câu được miếng đường như vậy, mặc dù biết đây là sản phẩm giả chất lượng kém, nhưng vẫn ăn ngọt ngào.

“Hơ,” Phương Tuấn Kỳ mặt thờ ơ.

Hứa Tiểu Minh tức giận nói: “Mày vậy mà không tin! Tao vất vả bận rộn cả buổi chiều, nấu cho mày một bàn món ăn, mày vậy mà không tin lời tao!”

Nói xong lại bắt đầu quỷ kêu, “Tao thật là mệnh khổ mà, đi theo tên đàn ông không tim không phổi như mày, nửa đời sau phải làm sao đây hả!”

Phương Tuấn Kỳ cũng không dám nghe tiếp nữa, thỉnh thoảng nếm một miếng đã ghiền là được, vạn nhất là thật, có thể xong đời.

Phương Tuấn Kỳ đứng lên nói: “Tao đi tắm, ngủ sớm chút.”

Hứa Tiểu Minh nói: “Ngủ cái quỷ, giờ mới mấy giờ . . . . . .” Hắn thành khẩn mời mọc nói, “Trong máy tính tao . . . . . .”

Phương Tuấn Kỳ cũng không quay đầu lại: “Không muốn đi khách sạn thì đừng để tao nhìn thấy cái máy tính nát kia của mày.”

Hứa Tiểu Minh thổn thức: “Giả đứng đắn!”

back top