“Tô Triệt...” Nghe xong cái tên này, Trần Khác mang theo vẻ mặt trầm tĩnh đi tới đuôi thuyền, đột nhiên hắn nắm lấy cánh tay Nhị Lang rồi nói:
- Vừa rồi có nghe thấy y gọi đệ là gì không?
- Tam ca à.
Trần Thầm mang theo vẻ mặt kỳ quái nói.
- Y gọi đệ là ca, Đường Tống Bát đại gia không ngờ kêu đệ là ca…
Trần Khác mang theo vẻ mặt hạnh phúc mà lẩm bẩm, rồi lại dùng sức lay bả vai Nhị Lang, nói:
- Nhất định phải viết chuyện này vào trong gia phả mới được!
- Tam Lang, đệ làm sao vậy?
Trần Thầm khó hiểu hỏi:
- Hay là có chỗ nào không khỏe?
- Đệ vẫn khỏe, chưa bao giờ thấy khỏe như lúc này.
Trần Khác thu lại nụ cười, vỗ vỗ bả vai Trần Thầm:
- Cuộc sống thật là đẹp.
- Ừm, quả thật rất đẹp.
Nghĩ tới chuyện sắp gặp mặt, trong lòng y lại nổi lên từng đợt rung động, ba năm qua không biết Y Nhân thế nào rồi, hẳn là càng thêm phần xinh đẹp.
-...
Nhìn bộ dáng giống như thần kinh của hai huynh đệ. Tô Triệt không khỏi ngạc nhiên.
……
Tuy rằng vẫn thầm nhủ bản thân phải bình tĩnh, ngàn vạn lần đừng làm mất mặt những người xuyên việt, nhưng càng tới gần Mi Sơn, Trần Khác lại càng kích động. Tô Triệt cũng không việc gì, tuy là tên tuổi lớn, nhưng bản thân vẫn thực sự không biết y đã viết qua những gì, làm qua những gì. Mà vị ca ca kia của hắn không chỉ có tên tuổi đệ nhất ngàn năm, hơn nữa còn là loại người nam nữ đều yêu, già trẻ đều quý, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.
“Hoàn tác ngao đầu kinh tục nhãn, phong lưu văn vật chúc Tô tiên!”
Hiện tại bản thân sắp tới nhà vị đại tiên này, để thấy Tô Đông Pha thực sự, hơn nữa còn bằng xương bằng thịt.
Đợi lúc lên bờ, hắn hưng phấn đến mức hai tay luống cuống, hai mắt tỏa sáng. Trong lúc vô ý liếc nhìn sang bên Nhị ca một cái, chỉ thấy Trần Thầm cũng luống cuống tay chân, hai mắt tỏa sáng, khiếnTrần Khác không hiểu ra sao cả:
- Huynh đang kích động cái gì chứ?
Trần Nhị Lang cũng không hiểu ra sao:
- Tiểu tử ngươi kích động cái gì thế?
Bên kia, Tô Triệt cũng không hiểu: “Hai người này kích động cái gì vậy?”
Đi qua thị trấn Mi Sơn, dọc theo đường đi không biết có bao nhiêu người nhiệt tình chào hỏi Tô Triệt, Tô Triệt đều lễ phép đáp lễ, đồng thời cũng giải thích cho hai người Trần Khác, những người này đều là bằng hữu của Nhị ca y, bản thân chỉ là thơm lây mà thôi.
Xem ra ở Mi Sơn, huynh đệ Tô gia được hoan nghênh không thua gì huynh đệ Trần gia ở Thanh Thần.
Rất nhanh đã tới Sa Cấu Hành ở góc phía tây nam thị trấn, người mở cửa là một thiếu nữ thanh xuân tầm mười sáu tuổi, chỉ thấy nàng mặc một chiếc váy vàng nhạt, búi tóc có cài trâm ngọc, thần thái dịu dàng, làn da tuyết trắng, ẩn chứa khí chất văn thư. Chỉ có điều giờ phút này trong ánh mắt lại lộ nỗi sầu lo vô chừng, làm cho người ta nhìn vào đã thấy thương xót.
Người khác có thương xót hay không thì không biết, thế nhưng Trần Nhị Lang hiển nhiên là sắp phát khóc, vẫn là Tam Lang nhanh trí huých anh ta một phát, mới tránh việc thất lễ.
- Đây là tỷ tỷ của đệ, Bát Nương.
Tô triệt giới thiệu tiếp:
- Tỷ tỷ hẳn có thể nhận ra Nhị ca của Trần gia, còn vị này chính là Tam ca của Trần gia.
Niên đại này, nương có ý chỉ cô nương, Bát Nương hẳn là cô gái đứng hàng thứ tám.
- Bát Nương đã lâu không gặp, tiểu… tiểu sinh hữu lễ.
Trần Thầm vái chào cung kính, lại đồng thời ôm quyền, có vẻ như rất lễ phép.
Ngược lại, Tô Bát Nương chỉ hơi khẽ cúi đầu với anh ta, tất cả chủ ý đều đặt trên người Tam Lang, đôi mắt nàng rưng rưng, nói:
- Trần gia đệ đệ, người nhất định phải cứu muội muội ta...
Nói xong, nàng liền kéo ống tay áo của Trần Khác mà đi vào bên trong.
Đời Tống giữa nam và nữ, không giống nam nữ triều Đường bị cản trở tự do, mà càng tự nhiên hài hòa, không có nhiều cản trở như kiểu “Nam nữ thụ thụ bất thân”, huống chi trong mắt Bát Nương, Trần Khác vẫn chỉ là trẻ con.
………..
Đi tới gian chính, Trần Khác liền thấy Trần Hi Lượng, Tô Tuân, Tống Phụ đang ngồi, nhưng lại không thấy được Tô tiên mà hắn vạn phần chờ mong. Thôi bỏ đi, mạng người liên quan đến thiên mệnh, Tô tiên cũng không chạy thoát được, tốt nhất là chuyên tâm xem bệnh cho người ta đi.
Trần Khác cung kính thi lễ với ba vị trưởng bối.
Tô Tuân vẻ mặt tiều tụy nói lời xin lỗi:
- Hiền chất, gấp gáp mời cháu đến thật sự không phải, chỉ có điều tiểu nữ, ài...
- Chuyện của Tô bá bá, cháu không thể không quản.
- Tốt, tốt.
Tô Tuân gật mạnh đầu, sau đó chuyển hướng về phía Tống Phụ, nói:
- Xử Nhân, ngươi nói chuyện với hiền chất một chút đi.
Tống Phụ lắc đầu nói:
- Trước tiên để hiền chất xem qua rồi nói sau.
Tuy rằng thấy phương thuốc “Bổ Trung Ích Khí” khiến cho Trần Khác được ví với thiên nhân, thế nhưng tính mạng quan trọng, thận trọng không thừa, mà trước tiên y phải xác nhận y thuật của Trần Khác rốt cuộc như thế nào.
Vì thế Tô Tuân và Tống Phụ dẫn Trần Khác tới hậu viện, Trần Hi Lượng cũng không tất yếu phải đi, y giữ chặt Trần Khác nhỏ giọng dặn dò:
- Con ngàn vạn lần đừng thể hiện, nếu không được thì nói là không được, chứ đừng làm hại tới tính mạng người ta.
Ở huyện Thanh Thần, gần như không ai biết Trần Khác còn hiểu cả y thuật, bởi vì xem bệnh không phải hiến kế, nếu làm không tốt sẽ xảy ra tai nạn chết người, nếu chẳng may bị bắt, cả đời sẽ bị phá hủy, cho nên Trần Hi Lượng vẫn luôn nhắc nhở đám nhi tử nên giữ mồm giữ miệng, không được lộ ra việc này.
Trên đời này người ngoài biết Trần Khác hiểu y thuật chỉ có hai người, lại chính là Tô Tuân và Tống Phụ. Cho nên Tống Phụ đề xuất để Trần Khác đến xem bệnh, Tiểu Lượng Ca cũng không thể nói không.
- Con sẽ cân nhắc chừng mực.
Trần Khác gật đầu, rất đồng ý với ý kiến của cha, bởi vì trong lòng hắn cũng không quá tin tưởng... Cho dù có là thần y cũng không dám nói chữa được bách bệnh, huống chi hắn còn là loại thầy thuốc gà mờ nửa nạc nửa mỡ? Những chứng bệnh cảm mạo bình thường còn có thể ứng phó được, nếu gặp nan chứng cũng đành ngoan ngoãn buông tay, đỡ làm hại mạng người khác mà lâm vào cảnh tù đày.
Tô Bát Nương đứng ngồi không yên, vội tạ tội, nói muốn đi thu xếp phòng ở cho hai anh em, sau đó liền vội vã chạy tới hậu trạch.
Trần Thầm cũng muốn đi theo nhưng bị Trần Hi Lượng gọi lại:
- Con theo làm gì?
- Con, con..
Vốn y định nói giúp đỡ một tay, thế nhưng thật sự là có phần xấu hổ, đành nói:
- Đi ngoài.
- Nhà xí ở phía trước viện, con đi tới sau viện làm gì?
Trần Hi Lượng trừng mắt liếc y:
- Còn chưa hỏi con, tại sao không đi học mà lại theo tới đây làm gì?
- Con, ách...
Trần Thầm không giỏi nói dối, cho nên lập tức mặt đỏ tai hồng:
- Tam Lang chưa từng xa nhà, con e đệ ấy sợ, cho nên cũng theo tới đây ạ...
- Ồ…
Trần Hi Lượng hồ nghi nhìn Trần Thầm, con mình thì mình hiểu. Tam Lang chưa bao giờ đi quá huyện Thanh Thần cũng không phải là giả, nhưng hai đứa đều ra ngoài, ai chiếu cố ai còn không nhất định. Nhưng bây giờ đang ở nhà người khác, cho nên cũng không tiện đề ra nghi vấn, vì vậy y thở dài nói:
- Ừ, đi đi...
……….
Đây là lần đầu tiên Trần Khác bước vào gian phòng của thiếu nữ, tuy rằng nhìn không chớp mắt, khi thấy giá sách rộng rãi trong phòng, trên giá sách đầy đủ các loại sách, trước án thư cũng bày đặt một số bộ sách chỉnh tề, nếu không có bức sa trướng, hẳn còn tưởng đây không phải khuê phòng con gái, mà là thư phòng của Tô gia huynh đệ.
- Vị đây chính là Trần gia hiền chất phải không?
Nói chuyện chính là một vị phu nhân búi tóc kiểu đọa mã, mặc bộ y phục màu lam, tướng mạo khí chất khá tương tự với Bát Nương, thanh âm dịu dàng:
- Ta là Tô gia thẩm thẩm.
Nàng chính là Trình thị, vợ cả của Tô Tuân, kỳ thật mời đứa nhỏ hơn mười tuổi tới xem bệnh cho nữ nhi nhà mình, nàng cảm thấy vô cùng không ổn. Chỉ có điều nàng là người rất biết kiềm chế, cho nên lúc này mới khách sáo như thế.
- Cháu bái kiến bá mẫu.
Trần Khác bình tĩnh, vội vàng thi lễ nói.
- Không cần đa lễ, còn phải nhờ hiền chất xem bệnh cho tiểu nữ nữa mà.
Trình thị vội né sang một bên, Trần Khác liền nhìn tới, lẳng lặng nằm trên giường thêu là một cô gái nhỏ bé yếu ớt. Bởi vì có bệnh, cho nên mái tóc đen tuyền bị mồ hôi thấm ướt mà bết lên trên vầng trán trắng tuyết, bím tóc thật dài buông xuống bả vai, thân mình giấu trong chiếc áo ngủ bằng gấm mỏng mang, trông càng thêm tinh tế mảnh mai.
Bởi vì làn da của nàng trắng nõn, cho nên tóc và lông mi càng thêm đen bóng, mặc dù đang bị hành hạ bởi bệnh tật, đôi mày hơi nhíu lại, thế nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác vô cùng tao nhã.
- Tô Tiểu Muội...
Trần Khác hơi bình phục lại tâm tình, cũng ngừng lại những suy nghĩ tung tung từ khi tiến vào Mi Sơn, cẩn thận quan sát nàng một phen, chỉ thấy người bệnh vẫn đang hôn mê bất tỉnh, còn chảy mồ hôi, thậm chí hơi run rẩy. Trái tim hắn không khỏi trầm xuống:
- Tại sao bệnh lại nặng như vậy!
Hắn liền hỏi Trình phu nhân:
- Hiền muội có biểu hiện bệnh trạng gì?
- Đầu nóng, đau đầu, trong lòng buồn phiền, miệng còn khát.
Trình thị sầu lo nói tiếp:
- Hiện tại lại đổ mồ hôi, còn phát run nữa.
- Ừm...
Trần Khác gật đầu, lại nói với Trình thị:
- Cháu muốn chẩn mạch giúp nàng.
Trình thị liền lấy chiếc gối đặt bên giường, sau đó vén ống tay áo rồi lót dưới cổ tay cô gái.
Sau khi chuẩn bị một hồi, Trần Khác đã vệ sinh xong bàn tay và quay lại, hắn kiếm một cái ghế ngồi sau đó đặt ngón tay trên cổ tay trắng nõn của Tô Tiểu Muội.
Mặc kệ hắn có đáng tin hay không, giờ khắc này trong phòng lập tức im lặng, đến chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy. Một lát sau, Trần Khác đứng dậy, hạ giọng nói:
- Ra ngoài nói chuyện thôi.
Đi tới gian ngoài, Tống Phụ lập tức hỏi kết quả bắt mạch. Trần Khác dùng ánh mắt quái dị nhìn y mà nói:
- Mạch tượng di động không yên, vô lực, xích bộ mạch rất yếu...
- Không sai...
Tống Phụ gật gật đầu, trái tim thấp thỏm cũng vơi đi một nửa.
Trình phu nhân ở bên cạnh hỏi:
- Cái gì gọi là xích bộ?
- Thầy thuốc đem mạch chia làm thốn, quan, xích, ba bộ phận, thốn bộ đối ứng với thận khí.
Tống Phụ nói.
- Vậy con ta bị bệnh gì?
Đây mới là vấn đề người làm mẹ quan tâm nhất.
- Thương hàn nặng.
Trần Khác chắc chắn nói.
- Nếu là bệnh thương hàn, vậy vì sao càng ngày càng chảy nhiều mồ hôi vậy?
Kết quả này cũng khiến vợ chồng Tô Tuân buông lỏng một chút, bởi vì Tống Phụ cũng nói như vậy, chứng minh ít nhất đứa nhỏ này đã xem đúng bệnh.
- Đây cũng chính là điều mà cháu muốn biết.
Trần Khác nhấn mạnh:
- Tại sao bệnh lại nặng như vậy, căn bản cũng không đến mức này?
- Ôi, ngay từ đầu cũng không nặng như vậy, chỉ là hơi sợ gió, trên người hơi xuất chút mồ hôi mà thôi. Thế nhưng thím ngươi mời đến vị tiên sinh kia bốc cho một thang Ma Hoàng, kết quả lại trở thành thế này.
Giọng điệu của Tô Tuân có chút trầm trọng, dường như oán hận thê tử mời nhầm lang băm. Đôi mắt của Trình phu nhân nhất thời đỏ lên, vội vàng nghiêng đầu dùng khăn lau nước mắt.
- Chẳng phải cũng nhanh chóng kêu chúng ta trở về rồi đó thôi.
Tống Phụ vội vàng hòa giải nói:
- Ta vừa thấy dường như thuốc không trị đúng bệnh, khiến bệnh càng trở nên phức tạp, vì thận trọng nên mới mời cháu đến đây cùng chẩn bệnh.
- Từ khi uống loại thuốc kia...
Trình phu nhân rất nhanh liền điều chỉnh lại tinh thần, bổ sung thêm:
- Tiểu nữ liền bắt đầu xuất mồ hôi không ngừng, toàn thân nóng lên, không thể đi lại, có đôi khi còn nói mê sảng, cả người phát run... Hiền chất, rốt cuộc là bị làm sao vậy?
Nói xong, nước mắt lại rơi lã chã.
- Đổ mồ hôi là do dùng nhầm thang Ma Hoàng.
- Thang Ma Hoàng chẳng phải chuyên trị thương hàn sao?
Tống Phụ khó hiểu nói:
- Ta cũng từng kê phương thuốc như vậy, vì sao có đôi khi trị tốt, có đôi khi lại trị không hết vậy?
- Tống bá bá.
Trần Khác suy nghĩ một chút, cuối cùng thành thật nói:
- Trong “Thương hàn luận” có phân ra lục kinh, thang Ma Hoàng chỉ có thể trị chứng bệnh thái dương, sao lại khăng khăng dùng nó trị bệnh cho Tô Tiểu Muội?
Hắn đã tận lực mà giảm nhỏ thanh âm, theo hắn thấy, đây là tri thức nhập môn trung y, tai sao đạo lý đơn giản như vậy mà Tống Phụ, vị lão y sinh mười mấy năm lại không hiểu đây?
- “Thương Hàn luận...”
Ai ngờ Tống Phụ mang theo vẻ mặt mê mang nói:
- Đây là bản y thư gì? Ta chỉ nghe nói qua “Thương Hàn Tạp Bệnh Luận”, chứ chưa từng nghe qua “Thương Hàn Luận”.
“Thương Hàn Luận” chính là một bộ phận của “Thương Hàn Tạp Bệnh Luận”, lúc này Trần Khác mới biết bản thân đã trách lầm Tống Phụ:
- Cháu ở huyện Thanh Thành chưa thấy qua, còn tưởng rằng ở phủ thành có chứ.
- Cái gì?
Tống Phụ khiếp sợ nắm lấy bờ vai hắn mà nói:
- Ngươi đã xem qua y thánh đã thất truyền từ lâu?
- Ách, thất truyền?
Trương gia đại thiếu