- Ngươi khâm phục ta ở chỗ nào?
Trần Khác ngạc nhiên nói. Nhiều năm ở triều Tống, hắn đã hoàn toàn hiểu được giá trị “Tất cả đều là hạ phẩm, chỉ có người đọc sách mới có giá trị” của thế giới này.
Tuy bản thân đã làm ra rất nhiều phát minh, có không ít ý tưởng, nhưng cho dù ở cái huyện nhỏ Thanh Thần, cũng chỉ có đám dân chúng bần cùng mong thoát khỏi cảnh nghèo khổ mới tôn sùng, còn đám thư sinh vênh váo kia, cho dù không xu dính túi cũng không để hắn vào mắt.
Trần Hi Lượng đã sớm chỉ đường cho hắn, nếu muốn được xã hội này tôn trọng, hoặc là thi từ văn chương có chỗ hơn người, hoặc là học vấn uyên bác, có cái nhìn mới về nghĩa lý kinh thư, vượt qua ba lần khảo thí tiến sĩ, con đường làm quan sẽ rộng mở.
Ít nhất trước mắt, Trần Khác còn chưa đạt được mục nào trong ba mục trên, cho nên ở trong mắt nhóm sĩ tử trong huyện, hắn là một kẻ không nghề nghiệp, là một quái nhân cả ngày chỉ lăn lộn với mớ hỗn tạp linh tinh, cho nên làm gì có được sự tôn trọng đáng nói? Nhưng căn bản Trần Khác không thèm để ý bọn họ đánh giá mình ra sao, hắn chưa bao giờ muốn vang danh lập vạn, chỉ muốn an lành thoải mái sống qua ngày, cho nên đều bịt tai không nghe mấy lời chướng tai đó... Mình cứ đi con đường của mình, mặc người khác nói gì!
Cho nên lúc này vừa nghe có kẻ đọc sách nói khâm phục bản thân, hơn nữa những lời này lại do Tô Thức nói, phản ứng đầu tiên của Trần Khác chính là kinh ngạc:
- Ta có chỗ nào đáng khâm phục chứ?
- Tam ca sao lại coi nhẹ mình?
Tô Thức kéo tay hắn, vẻ mặt kích động nói:
- Mục đích của kẻ đọc sách chẳng phải là vì tạo phúc cho một phương sao? Ngươi còn chưa có chức vị đã tạo phúc cho dân chúng huyện Thanh Thần, chuyện này rất giỏi đấy!
Hai người đã định thứ bậc, Trần Khác thì sinh trước y hai tháng.
- Ách...
Trần Khác cười thoải mái nói:
- Dường như cũng có chút đạo lý.
- Không phải chỉ là có chút đạo lý, mà chính là lẽ phải!
Tô Đông Pha hưng phấn nói:
- Mau mau kể cho chúng ta nghe những ý tưởng của ngươi đi!
- Chỉ là chút tài mọn thôi mà.
Trần Khác lắc đầu cười cười.
- Tương dầu, kỹ thuật xào rau, than Hoa Sen, rượu Hoàng Kiều... Còn có “Nhất quán chính khí” do ngươi thiết kế nữa, những thứ này đều thay đổi cuộc sống của mọi người.
Tô Thức lại phản đối nói:
- Hơn nữa ta phát hiện, mỗi việc mà ngươi làm cũng là vì trợ giúp người khác, giúp bọn họ sống an lành. Đây chẳng phải là “Nhân ái” theo lời thánh nhân nói sao!
Trần Khác toát mồ hôi, bản thân mình không là fan cuồng của Tô Đông Pha đã đành, mà Tô Đông Pha lại trở thành fan cuồng của mình, điều này thật là không đâu vào đâu.
Vẫn là Tô Triệt giúp hắn giải vây:
- Nhị ca, chúng ta phải đi rồi, nếu không sẽ bị phát hiện đấy.
- Ôi...
Tô Thức nhớ tới tình cảnh của chính mình liền buồn bực gật gật đầu, nhưng vẫn không tha nói:
- Còn lưu lại đây được mấy ngày nữa?
- Lệnh muội phải uống ba lượt thang Chân Vũ, cho nên ít nhất ta ở lại ba ngày nữa.
- Thế mỗi ngày phải tới nói chuyện với ta đấy.
Tô Thức kéo tay hắn, giống như đưa ra một quyết định khó khăn:
- Ngươi lưu lại một chút.
Y nói xong bèn đi tới bên giường lôi từ dưới gối ra một vật gì đó bằng lòng bàn tay, vật này được bao kín bằng khăn, y liền xoay người đưa cho Trần Khác:
- Tam ca, vật này tặng cho ngươi chơi, coi như là vật kỷ niệm lần đầu chúng ta gặp mặt!
-...
Tô Triệt ở bên cạnh muốn nói lại thôi, cuối cùng bất đắc dĩ cười khổ.
- Đa tạ.
Niên đại này, mới gặp mặt mà không nhận lễ vật của người ta sẽ bị coi là không lễ phép, vật vừa vào tay, Trần Khác cảm thấy bàn tay trầm xuống, hẳn là nghiên mực. Hắn cũng không phải là người khách sáo, liền sảng khoái nhận lấy:
- Tới vội quá cho nên ta cũng không có chuẩn bị lễ vật tặng ngươi, đành hẹn lần sau vậy.
Vốn Tô Thức có chút đau lòng, nhưng thấy hắn không nhún nhường khách sáo chút nào, biết kẻ này là người hào sảng, lập tức có cảm giác như được uống rượu ngon, không khỏi vui mừng nói:
- Ta đây chờ lễ vật của Tam ca!
Tô Triệt ở một bên xem mà choáng váng! Hai người này quả là một đôi hâm dở...
…….
Kỳ thật Tô Triệt cũng quá cẩn thận rồi, bậc cha chú đang ngồi nói chuyện uống rượu thâu đêm như thế, làm sao còn có tâm đi lo chuyện của bọn họ.
Lúc này, Tô Tuân ngồi ở vị trí chủ nhà, Tống Phụ và Trần Hi Lượng ngồi hai bên trái và phải, Trần Thầm ngồi chỗ cuối... Đương nhiên, nơi này không có phần cho y nói chuyện, y chủ yếu làm công tác nghe ngóng cùng với bưng trà là chính.
Đêm nay, mấy người này đều vô cùng hưng phấn... Tô gia Tiểu Muội được cứu chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là vượt qua được tai họa.
Tai họa kia chính là Lý Nguyên Hạo. Tên quân vương lập quốc Tây Hạ kia khiến người Tống ăn không ngon, ngủ không yên, lần này không ngờ y thật sự đã chết... Sở dĩ nói “thật sự” là bởi vì nghe đồn hàng năm y bị giết đến mười mấy lần.
Nhưng lần này, là sự thật rồi...
Oai phong một cõi, một đời kiêu hùng, cuối cùng sau này bành trướng quá độ, phải dùng phương thức sỉ nhục mà chết, Nguyên Hạo chính là một ví dụ. Lại nói tiếp, y tuyệt đối là một ví dụ cho câu nói gieo gió gặt bão.
Tháng tư năm ngoái, Nguyên Hạo đã lấy Một Di Thị - Thái tử phi của Thái tử Ninh Lệnh Ca.
Một Di Thị xinh đẹp vô cùng, đến cả Lý Nguyên Hạo từng thấy qua nhiều mỹ nhân cũng động tâm. Y là một quốc vương Tây Hạ cường đạo, trước giờ luôn muốn gì được đó, cho dù có là con dâu y.
Vì thế trải qua một đêm, Thái tử Ninh Lệnh Ca liền gặp ác mộng thê tử biến thành mẹ kế. Mà trước đó, hai người cậu của y nắm trọng quyền tại Tây Hạ, Dã Lợi Ngộ Khất và Dã Lợi Vượng Vinh đã bị phụ vương giả mượn danh nghĩa kế phản gián của đại tướng triều Tống Xung Thế Hành mà tịch thu tài sản, bị chém đầu, còn mẫu thân Dã Lợi hoàng hậu đã bị phế vào năm trước...
Đoạt thê, phế mẫu, giết cậu, mối hận này khiến Ninh Lệnh Ca rốt cuộc bạo phát, y không nén giận giống đứa con của Đường Huyền Tông, dưới sự “trợ giúp” của Tướng quốc Một Tàng Ngoa Bàng mà hạ quyết tâm giết cha!
Năm Khánh Lịch thứ tám, tết Nguyên Tiêu, Thái tử Ninh Lệnh Ca thừa dịp trong cung ăn tết ngắm đèn, thủ vệ hết sức lơi lỏng, giấu khảm đao trong người lẻn vào tẩm cung của Nguyên Hạo. Lúc này Nguyên Hạo đã uống say mèm, tuy rằng vẫn còn cảnh giác, thế nhưng động tác chậm nửa nhịp, bị một đao gọt mất cái mũi!
Một bạo quân chặt đứt ngàn vạn mũi người, tuyệt đối không thể ngờ trước được có một ngày sẽ bị chính đứa con mình cắt rơi mũi.
Nhìn mặt phụ thân biến thành một mảng máu tươi, Ninh Lệnh Ca cũng khiếp đảm, ném cây đao đi, thừa dịp thủ vệ còn chưa phát hiện, y liền rời khỏi cung đến thẳng phủ Tướng quốc trốn. Không nghĩ tới Một Tàng Ngoa Bàng chẳng những không có thực hiện lời hứa giúp y đăng cơ, ngược lại còn bắt rồi giết y.
Hóa ra phụ tử Nguyên Hạo đều lọt vào kế của Một Tàng Ngoa Bàng.
Một Tàng Ngoa Bàng ban đầu là em vợ của Ninh Lệnh Ca, sau lại thành em vợ của phụ vương y... Sau khi Nguyên Hạo giết huynh đệ Dã Lợi, y đã thèm nhỏ dãi sắc đẹp Một Tàng Thị - vợ của Dã Lợi Ngộ Khất, vì thế mệnh cho nàng xuất gia làm ni cô để lén tư thông. Mà Một Tàng Thị năm ngoái đã sinh một đứa con là Lượng Tộ, Nguyên Hạo liền đem gửi cho em vợ Một Tàng Ngoa Bàng nuôi dưỡng.
Bởi vì có tầng quan hệ này, Một Tàng Ngoa Bàng mới lên làm Tướng quốc Tây Hạ. Sau khi cháu trai được sinh ra, gã cùng với muội muội liền âm mưu diệt trừ Ninh Lệnh Ca, lập Lượng Tộ làm Thái tử. Làm cận thần của Nguyên Hạo, gã hiển nhiên có thể nhìn ra kẻ này đã thèm nhỏ dãi con dâu, vì thế mới lớn mật bày ra một bộ liên hoàn kế độc ác. Gã một mặt khuyến khích Nguyên Hạo đoạt vợ của Thái tử Ninh Lệnh Ca, một mặt cổ động Ninh Lệnh Ca diệt trừ Nguyên Hạo, cam đoan sẽ lập y làm đế.
Một Tàng Ngoa Bàng tính toán rất tốt. Bất kể Ninh Lệnh Ca thành bại ra sao, đều bởi vì tội hành thích vua cha mà bị xử tử, và cháu trai Lý Lượng Tộ của gã sẽ tở thành người thừa kế số một Tây Hạ.
Vì chắc chắn thành công, gã lợi dụng quyền lực trong tay, tạm thời điều thị vệ thủ vệ mở cung cấm, mới khiến Ninh Lệnh Ca có thể đột nhập vào tẩm cung thâm nghiêm. Mà đồng thời Ninh Lệnh Ca có thể trốn thoát, tự nhiên cũng không thiếu được âm mưu của gã trong đó.
Mưu kế thành công cũng không rời khỏi hai chữ vận khí, gặp đúng Một Tàng gia có vận khí thiên hạ đệ nhất, dù kế sách có sai lệch thì cũng sẽ thành công. Ninh Lệnh Ca chém rơi mũi Nguyên Hạo, đồng thời sau đó lại chạy tới nhà gã, còn lý do gì phải do dự? Một Tàng Ngoa Bàng lập tức phán nghịch tội rồi giết y, hoàn toàn thủ tiêu mọi liên can.
Sáng sớm hôm sau, tin vui truyền đến, Lý Nguyên Hạo mất máu quá nhiều, đã chết vào lúc rạng sáng. Một Tàng Ngoa Bàng lập tức một tay che trời, đứa con duy nhất của Lý Nguyên Hạo, cũng là cháu trai gã, người khác lấy gì để đấu với hắn? Vì thế gã lập tức lập Lượng Tộ làm đế, đưa muội muội mình rời chùa trở về làm Thái hậu, phế hậu Dã Lợi thị cũng bị tru sát, hoàn toàn nắm quyền tại Tây Hạ.
Làm xong hết thảy chuyện này, Một Tàng Ngoa Bàng liền thông báo cho triều Tống, lúc đó triều Tống mới biết nước Tây Hạ xảy ra đại biến, đối với chính quyền văn nhân không thích binh đao thì đây là một việc cực tốt! Quan gia lập tức tới Thái miếu tế, cảm tạ tổ tông phù hộ, ngoại trừ vì đại họa Nguyên Hạo trong lòng được cất đi, cũng là vì nước Tây Hạ bớt đi một mối đại họa.
Tuy rằng lo ngại việc hai quốc gia qua lại chưa được lâu, cho nên cũng không tiện đi bốn phía chúc mừng, quan gia vẫn tuyên bố đại xá thiên hạ, năm sau đổi niên hiệu là Hoàng Hữu.
………
- Tuy báo ứng là đúng, thế nhưng lại tiện nghi cho tên Nguyên Hạo kia rồi!
Tô Tuân ngà ngà, vỗ bàn nói:
- Triều đình phải lập tức khởi đại quân, thừa dịp y bệnh mà lấy mệnh y, khiến biên thùy tây bắc phải phục ta!
- Đúng là phải xuất binh Tây Hạ.
Tống Phụ cũng rất kích động nói:
- Ta nguyện xếp bút nghiên theo việc binh đao, cam làm tiểu tốt tiên phong đi đầu!
-...
Chỉ có Trần Hi Lượng là trầm mặc không lên tiếng.
Hai người kỳ quái nhìn y, nói:
- Đại Tống có cơ hội thu phục toàn bộ, sao ngươi lại mất hứng vậy?
- Ta nghĩ triều đình sẽ không xuất binh đâu.
Trần Hi Lượng lắc đầu nói.
- Ngươi sao lại đem chí khí của người khác diệt uy phong của chính mình vậy?
Tô Tuân không hài lòng nói:
- Trời cho mà không lấy tất sẽ chịu tổn thất, Công Bật không thể không hiểu đạo lý này!
- Ta đương nhiên cũng hận là ngày mai không thể tiêu diệt Tây Hạ.
Hiện giờ Trần Hi Lượng đã trưởng thành hơn nhiều so với ba năm trước, chỉ nghe y bình tĩnh nói:
- Nhưng ta cho rằng triều đình có ba lý do để không đánh.
- Ba lý do nào?
- Khánh Lịch tân chính thất bại, Phạm công, Phú công bị đuổi. Vấn đề tài chính, quân bị của triều đình nếu không có hướng giải quyết, ngược lại càng thêm xấu, đây là vấn đề thứ nhất.
Trần Hi Lượng bình tĩnh nói rõ:
- Đương kim quan gia, Tể tướng chấp chính, sợ là cũng không muốn đánh một trận, nếu không Nguyên Hạo chết thảm chuyện tốt như vậy vì sao lại không chúc mừng mà muốn che dấu? Không phải là sợ chọc giận Tây Hạ sao? Đây là lý do thứ hai. Vấn đề thứ ba, triều đình tháng trước vừa mới bình ổn Vương Tắc ở Bối Châu, Mã Chí Thư ở phía tây nam lại nhòm ngó nam lộ Quảng Tây... Hiện tại không phải là năm đầu của quốc gia, triều đình sẽ không khai chiến với nước khác khi chưa dẹp nội loạn và chưa chuẩn bị đàng hoàng.
Tuy rằng rất chán nản, thế nhưng Tô Tuân và Tống Phụ vẫn không thể không thừa nhận, lời của Trần Hi Lượng có đạo lý, chỉ rất thất vọng mà nói:
- Công Bật, chẳng lẽ cứ chấp nhận mệnh như vậy sao? Cái này dường như không giống tính cách của ngươi?
- Ngược lại mới đúng.
Trần Hi Lượng lắc đầu, ánh mắt kiên định nói:
- Cầm quyền vô năng, quốc gia ôm hận. Bản thân ta biết trước sỉ sau dũng, quyết chí tự cường, sẽ có một ngày, ta chờ Đại Tống đem ngàn vạn binh dẹp yên Hà Sáo, san bằng Hạ Lan Sơn.
Trương gia đại thiếu