Đứa con bỏ nhà đi nhiều ngày trở về, nghênh đón theo hắn không phải hoa tươi và tiếng vỗ tay.
Mặc dù thái độ nhận tội rất tốt, cũng thề từ nay về sau không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền. Trần Khác cũng chỉ là tránh được đau đớn của da thịt, vẫn bị giam bảy ngày.
Lúc hắn nhìn thấy người của Tô gia, đã là ngày cuối cùng của tháng tư rồi...
Hôm đó, cửa mở ra, hắn được thả ra, qua loa rửa mặt, liền bị Nhị Lang dẫn tới hậu viện.
Vào giữa nhà nhìn thấy không chỉ huynh đệ nhà mình ở đây, vợ chồng Tô Tuân, bốn tỷ đệ Tô Bát Nương cũng đều ở đây. Trần Khác nhất thời vô cùng buồn bực:
- Không đến mức còn phải tam đường hội thẩm chứ.
Cũng may Trần Hi Lượng không có nhìn hắn.
Trần Khác thức thời đứng ở một góc trong cùng nhất của nhóm Trần gia, đứng cách xa đối lập với bốn người nhóm Tô gia, chỉ nhìn thấy Bát Nương và tiểu muội lén cười. Tô Thức làm mặt nhát ma, Tô Triệt cũng không giữ được bịp bợm... Tóm lại một câu, mọi người đều đang cười hắn.
Lúc này Trần Khác mới ý thức tới đầu mình vẫn chưa gội, quần áo cũng chưa thay, hình dáng bên ngoài lúc này nhất định khó có thể khen được. Nếu là người khác, nhất định ngượng ngùng cúi đầu, nhưng hắn ngẩng đầu giống như không có chuyện gì. Cái cằm hơi nhuếch lên, có vẻ tự cảm thấy xinh đẹp trời sinh không chê vào đâu được.
- Khì khì...
Huynh muội Tô gia đối diện nhất thời bật cười, Tô Thức càng thẳng thắn cười phá lên.
Lại nhìn Trần Khác, lại biến thành một bộ dạng hiền lành cúi đầu chịu tội.
Động tác của hắn rất nhỏ, lại đứng ở cuối cùng, chỉ có huynh muội Tô gia đối diện có thể nhìn thấy. Trưởng bối ở trên đầu nhìn không thấy rõ, chỉ nhìn thấy tỷ đệ Tô gia cười rung cả người lên, cái này làm cho Tô Tuân không mất thể diện, nhất thời cảm thấy vô cùng nổi giận nói:
- Cười cái gì mà cười, Hòa Trọng, con lại ngứa ngáy ở đâu hả?
-... Tô Thức liền cười cúi đầu xuống, trong lòng đau khổ nói:
- Sao mỗi lần mắng chửi đều là lấy con làm đại diện.
- Thôi đi, Lão Tuyền huynh, con trai hoạt bát một chút cũng tốt.
Trần Hi Lượng lại cảm thấy rất thích, trấn tỉnh tinh thần nói:
- Chúng ta hay là nói chuyện chính đi.
- Ừ.
Tô Tuân gật gật đầu nói:
- Huynh nói đi.
- Cũng được.
Trần Hi Lượng liền hắng giọng, nói với đám con cháu:
- Con còn trẻ, đọc sách vươn lên. Tuy chủ yếu là tại minh minh đức (đạo lý dạy người, ở chỗ đức hạnh sáng ngời rõ như ban ngày mà mỗi người vốn có), nhưng không cần úp mở. Ở giai đoạn này, thi đậu khoa cử mới là quan trọng nhất. Thư viện Trung Nham Thanh Thần chính là đại nho Vương Phương – thầy đồ Vương xây dựng, từ Mi Châu tới gần huyện châu địa vị lỗi lạc, uy vọng cao, dạy học ở Khánh Lịch Hưng Học. Mi Châu chúng ta chưa có tổ chức quan học đơn độc, mà do thư viện Trung Nham kiêm luôn.
Cái gọi là Khánh Lịch Hưng Học là một phần trong chính sách mới của Khánh Lịch, cũng là một trong những chính sách được kéo dài về sau_ý nghĩ chủ yếu chính là “Chư Lộ Châu quân giám phủ, ngoại trừ vẫn có học ra, còn có các lệnh lập học. Vì đề cao địa vị quan học, “chính sách mới” còn quy định chỉ có người học trong trường học ba trăm ngày trở lên mới có tư cách tham gia cuộc thi khoa cử.
Rõ ràng, xây dựng địa vị đặc thù của quan học là xung kích rất lớn với tư học. Thời gian ngắn ngủi mấy năm, sau khi khai quốc học viện dân lập vẫn luôn thịnh vượng liền rơi vào thế khó khăn. Nhưng thư viện siêu cấp giống như thư viện Nhạc Lộc, chẳng những không có bị quan học lay động, mà ngược lại dao động bản thân trở thành quan học, hoàn toàn trở thành bá chủ của giới giáo dục.
Thư viện Trung Nham nổi danh khắp cả nước, trong đất Thục cũng không coi là nhân tài kiệt xuất, nhưng được đãi ngộ ngang bằng bốn thư viện lớn. Cái này làm những thư viện lớn nổi tiếng ở chỗ xa khác chỉ có thể hâm mộ ghen tị.
Sau khi thao thao bất tuyệt làm người ta buồn ngủ, Trần Hi Lượng cuối cùng nói đến trọng điểm:
- Năm nay thư viện Trung Nam lại mở lớp, hôm sau mở cửa báo danh, các con phải cảnh tỉnh. Lần này không giống trước kia, trước đây không đi học ở thư viện Trung Nham vẫn có thể đi thư viện khác hoặc tự học, cũng không ảnh hưởng con thủ giải. Bây giờ, quy củ đã sửa lại, vào không được thư viện Trung Nham, các con cả tư cách thi khoa cử cũng không có.
- Đúng vậy.
Tô Tuân thật sự không chịu nổi, Trần Hi Lượng ra sức nói chuyện dong dài, tiếp câu chuyện nói:
- Thi không vào được thư viện Trung Nham, cũng đừng trở về nữa!
Nói xong liếc mắt quét nhìn một vòng nói:
- Còn có vấn đề gì không?
Các vãn bối ngơ ngác nhìn nhau.
- Có, xin hỏi Tô bá bá vào được Trung Nham Thư Viện còn phải thi không?
Trần Khác giơ tay nói.
- Trước đây không cần, nhưng bây giờ là quan học rồi, học trò của bản chu các huyện đều ồ ạt tới.
Tô Tuân nói:
- Danh ngạch có hạn, cho nên phải thi.
- Thi không đỗ, thì chỉ có chờ năm sau.
Trần Hi Lượng bổ sung nói.
Ánh mắt của con cháu Trần gia nhìn Tô Tuân có thay đổi, thầm nói vẫn chưa thi, thì dọn nhà tới rồi. Tô bá bá cũng thật là, nhưng người ta nếu thi đậu rồi thì vấn đề tệ hơn rồi.
- Vậy thi những gì ạ?
Trần Khác lại hỏi.
- Lần đầu tiên thi ai mà biết, nhưng đơn giản chính là tứ thư lục kinh, thơ từ đối liên.
Hai vị tiền bối không chịu trách nhiệm lắc đầu nói:
- Tóm lại, nếu đi thi phải nhanh chóng trở về nhà ôn bài, ngày mai cũng không được phép ra khỏi cửa, chuyên tâm chuẩn bị thi, giải tán đi...
Một đám hậu bối nhất tề hướng về trưởng bối thi lễ, sau đó nối đuôi nhau ra ngoài.
Hai nhà Trần Tô tới trong sân, phát hiện Trần Khác đã chuồn mất không thấy bóng dáng, tám phần là đi tắm.
- Xem ra nó không phải không xấu hổ, chỉ là cố ý chọc ghẹo chúng ta đấy.
Tô Thức cười nói:
- Lại bị nó hại khổ rồi.
- Sau này ngày tháng bị hại còn dài đấy.
Trần Nhị Lang trêu chọc nói:
- Đệ đệ này của huynh có biệt hiệu 'Vạn nhân khanh', Hòa Trọng phải cẩn thận.
- Cho nên ta ngồi chờ à?
Tô Thức lập tức nổi ý chí chiến đấu lên.
- Đừng nóng nảy, Hòa Trọng.
Tô Bát Nương thành thục vặn tai của đệ đệ nói:
- Ngày mai không được ra khỏi nhà, nhờ nhị ca Trần gia giám sát đệ!
- Thế muội yên tâm.
Trần Thầm vốn có chút phong phạm đại ca, nghe vậy lập tức đỏ mặt:
- Ta bảo đảm không cho nó ra khỏi nhà một bước.
- Vậy huynh làm gì? Ngay trước mặt huynh đệ Trần gia, Tô Thức ngượng ngừng, vùng vẫy nhảy tới một bên.
- Huynh có rảnh không? Chúng ta nhiều người thế này đi học, hòm sách chuẩn bị tốt rồi chưa? Giấy, bút mực, dù, guốc gỗ, điểm tâm...
Bát Nương vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Chẳng lẽ không cần chuẩn bị sao?
Nói xong mỉm cười cưới Trần Thầm:
- Đã nói với Trần thúc thúc rồi, của Tam Lang và Ngũ Lang cũng giao cho muội chuẩn bị.
- Rất cảm ơn thế muội.
Mặt của Trần Thầm giống như mảnh vải đỏ nói:
- Có thể giúp huynh...
Y vốn muốn nói giúp huynh làm một việc không? Nhưng thực sự xấu hổ không được, đành phải sửa lời nói:
- Bận lắm.
- Chỉ một cái nhấc tay mà thôi.
Bát Nương hào phóng cười nói:
- Được rồi, phân công nhau đi làm.
Nói xong liền kéo tay của tiểu muội, chuẩn bị đi lên phố mua sắm.
Trần Nhị Lang muốn đuổi theo, nhưng giống như bị ếch bóp lấy cái cổ, chặn cứng quai hàm không ra tiếng.
- Nhị ca, huynh cũng đi đi!
Giọng nói quen thuộc ở cửa ánh trăng vang lên, lại là Trần Tam Lang nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ trở về.
- Huynh, huynh đi làm gì?
Trần Nhị Lang nói xong câu này, hận không thể đánh mình.
Trần Khác cũng hận không thể đá y một cái:
- Dẫn đường, trả tiền, xách giỏ... Trên phố tiểu lưu manh nhiều như vậy, huynh còn phải bảo vệ bọn họ.
- Vậy, huynh đi liền...
Trần Trầm vui mừng đuổi theo.
Buổi chiều.
Trong thư phòng nhỏ nhị tiến Trần phủ, một cái kệ sách to rộng hướng về phía cái cửa, trên kệ sách chất đầy các bộ sách đủ màu. Giữa cửa và kệ sách, bày hai cái án thư tương đối dài to, trên án thư đặt các loại văn thư tứ bảo, với cái chặn giấy, bình nước, đồ rửa bút, bút và các loại văn cụ.
Trần Khác ngồi ở bên phải sau cái án thư, trên bàn bày đầy tứ thư lục kinh, tốc độ xem rất nhanh người thường khó có thể đuổi kịp.
Hắn xem vô cùng chăm chú, ngay cả Trần Hi Lượng vào lúc nào cũng không chú ý.
Trần Hi Lượng cũng không lên tiếng, ngồi xuống trước mặt hắn. Trần Khác lại xem xong một cuốn, vừa ngẩng đầu, mới phát hiện sự tồn tại của ông ta:
- Cha, lần sau nhớ gõ cửa đó.
- Tiểu tử thối, vẫn còn giận cha à.
Trần Hi Lượng bật cười nói:
- Cái tật xấu mang thù của con, cũng không biết học theo ai nữa.
- Trời sinh.
- Được rồi, không nói đùa nữa.
Trần Hi Lượng nghiêm mặt nói:
- Mấy năm nay cha chỉ để con ở trong nhà đọc sách viết chữ, không để con ra ngoài đi học, kỳ thi ngày mai có không căng thẳng không.
- Vốn không đâu, bây giờ gọi phụ thân đại nhân đến hỏi...
Trần Khác chậm chạp nói, lúc hắn cao hứng mới gọi cha, khi không mất hứng, thì đổi thành phụ thân đại nhân.
- Thế nào?
- Vẫn không căng thẳng.
- Nói rất hay.
Trần Hi Lượng có chút bất đắc dĩ, ông ta biết lão Tam nhà ta mỗi lần bị phạt, đều sẽ biến thành ngôn ngữ khắc nghiệt, cũng không biết tính khí lớn như vậy ở đâu ra:
- Không căng thẳng thì tốt, thi cho tốt, phát huy trình độ, cha tin thực lực của con, sẽ không có vấn đề.
- Con cũng tin chính mình.
Trần Khác gật đầu, rất thành thật nói:
- Biết tại sao con bực bội như vậy không?
- Tại sao?
Vì chiếu theo mức hình phạt trước đây vốn phải giam con ba ngày, lần này lại giam bốn ngày. Rõ ràng con trở thành vật hi sinh tranh giành của cha và Tô bá bá. Trần Khác lắc đầu nói:
- Phụ thân thường nói, quân tử có tội phải nghiêm phạt, hơn nữa cha cũng cũng biết, con nhất định không phải ra ngoài chơi.
- Hừ...
Trần Hi Lượng bị nói trúng, y nghe nói Tô Thức trốn nhà đi lần đó, trở về bị giam sáu ngày, thầm nói gia pháp của Trần gia ta chỉ có một nửa của Tô gia, cho nên mới thêm một ngày... trong lòng có thiệt, ông ta đành nói sang chuyện khác:
- Nếu là nói cho cha biết đi làm gì, không phải giảm ngày giam rồi sao?
- Bỏ đi, đều giải quyết rồi, không cần nói nữa.
Lần này tới lượt Trần Khác nói sang chuyện khác:
- Phụ thân đại nhân cũng đừng bận lòng con nữa, lần này con nhất định đậu tới tiến sĩ, bằng không lúc trở về thì làm bạn học với phụ thân đại nhân...
- Á, tiểu tử thối...
Trần Hi Lượng bực tức, nhưng cái này quả thật là sự thật. Dựa theo chính sách mới, tất cả mọi người trước khi tham gia khoa cử đều phải vào trường học học một trăm ngày. Lần này triều đình thương cảm người già, phá lệ khai ân, nếu không đậu, lần sau mặc kệ ông bao nhiêu tuổi, cũng phải vào trường học đọc sách... Cùng với con đi thi đủ mất mặt rồi, nếu phải còn cùng học chung, trực tiếp đâm vào đống đậu hủ mà chết đi.
Trương gia đại thiếu