Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 108: Trở Về

Không giải thích gì thêm, Trần Khác đưa luôn Tiểu Muội ra ngoài, hắn dẫn nàng đến ngắm hoa trên một con phố.

Trên đường lớn có treo nhiều ngọn đèn đủ màu sắc, hình dáng, tỏa sáng như ban ngày. Tiếng sáo trúc từ trên cao vọng xuống, những chiếc đèn lồng giống như hàng đàn đom đóm bay ra dẫn mọi người thong thả dạo chơi ngắm hoa, bình phẩm phong thái hương sắc của các loài hoa. Những bông hoa sặc sỡ đủ màu sắc và dưới ánh đèn kia hẳn là những dáng vẻ duyên dáng, thêm vào đó hương thơm của chúng lại càng nồng đượm hơn cả ban ngày, khiến cho con người hay soi mói bắt bẻ nhất không kìm nén nổi cũng phải tới gần mà chiêm ngưỡng.

Trên khoảng đất trống thanh niên đã chiếm hết chỗ, bọn họ châm ngòi đốt pháo hoa, pháo dây, sau đó hò hét vui mừng nhìn lên bầu trời, thưởng thức giây phút chói sáng trong chớp mắt đó.

Cảnh đẹp như vậy, quả thật không thể thiếu những đôi tình nhân đang đắm chìm trong biển tình. Họ tay trong tay, ngắm hoa, thưởng đèn, cùng xem pháo hoa, nhưng trong lòng chủ yếu vẫn muốn âu yếm mặn lòng với người yêu.

Trần Khác và Tiểu Muội cũng giống như thế, họ cứ tự nhiên nắm tay nhau như thế, nhìn lướt qua đám trẻ con cười đùa huyên náo, trông theo những đôi trai tài gái sắc nhu tình mật ý đang bàn tính tới chuyện sau này.

Ngoại trừ một số việc đại sự đã được đề cập tới trên thư, Trần Khác mấy năm gần đây đã cùng với ba người bạn của hắn đi khắp đại giang nam bắc, du ngoạn khắp núi sông hùng vĩ, cũng đã thăm hỏi tới các văn nhân tri thức, cũng được mở mang kiến thức về nhiều điều kì lạ trên đời:

- Nói ra thì ba ngày ba đêm cũng không kể hết được.

- Vậy huynh tiếp tục kể đi.

Tiểu Muội dùng đôi bàn tay bé nhỏ của mình, lấy hết sức nắm lấy bàn tay to của hắn.

- Muội làm sao vậy?

Trần Khác cảm thấy nét khác thường của nàng bèn hỏi.

- Đêm hôm nay thơ mộng quá.

Tiểu Muội dựa đầu vào vai của Tam Lang nói:

- Muội sợ đây chỉ là một giấc mơ... cho nên phải giữ chặt lấy huynh.

- Như thế là sao?

- Thế này cho dù huynh đột nhiên biến mất, muội cũng có thể biến mất cùng huynh.

Tiểu Muội nghiêm túc nói.

- Ha ha ha...

Trần Khác cười ha hả:

- Muội thật ngốc, ta làm sao mà biến mất được.

- Muội không tin.

Tiểu Muội ngây thơ nói:

- Ai mà biết được đó có phải là nói mơ hay không...

- Ta có một cách này, có thể biết có phải nằm mơ hay không.

Trần Khác bỗng nhiên ôm choàng lấy eo nàng, không buông tay cứ để cho nàng áp sát vào trong lòng mình. Hai tay hơi nâng lên, hai chân của Tiểu Muội lơ lửng trên không, cả thân hình tự nhiên áp sát vào người hắn. Nàng ngước mặt lên, thấy mặt mình cách mặt của Tam Lang không đến một tấc, thậm chí có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở của hắn gấp gáp mà ấm nóng.

Tiểu Muội cảm thấy cả người mình hừng hực như có lửa đốt, hai mắt khép lại, không nhúc nhích, với một dáng vẻ vô cùng hấp dẫn.

Trần Khác không kìm lòng được, hôn thắm thiết lên đôi môi cánh đào phớt hồng của nàng.

Đúng lúc khi hai đôi môi dường như sắp chạm vào nhau, thì lại nghe tiếng “khụ khụ...” quen thuộc, Tiểu Muội sợ hãi mở mắt ra, liền thấy cha mình đang đứng bên ngoài cách nàng mấy thước, lập tức lúng túng nói:

- Cha muội...

Tiếng phía sau không nói được thành lời, thì bị lời của Trần Khác chặn lại. Đùa gì chứ, nếu nhìn thấy lão thúc bá ở trước mặt, ta càng phải gấp rút hôn chứ...

Tô Tuân trợn trừng mắt lên nhìn khuê nữ bị người con trai đó ôm chặt, sau đó còn âu yếm nồng thắm. Lúc đó lão thấy mình giống như bị người ta đâm cho một đao, phải đánh chết thằng tiểu tử thối này...

- Khụ khụ...

Tiếng ho khan càng lớn của lão lại vang lên, khoảng cách gần trong gang tấc, khiến cho Tiểu Muội như thức tỉnh từ trong cơn mê, nàng dùng hết sức giãy dụa trong lòng của Trần Khác, cúi thấp đầu xuống, giọng lí nhí:

- Cha...

Nàng cảm thấy khuôn mặt mình lúc này nóng đến nỗi có thể rán trứng được.

Trần Khác lúc này mới biết liền quay đầu lại, giật bắn mình ấp úng:

- Tô lão bá...

Tô Tuân là một người phúc hậu, không nghĩ tới hắn đã sớm nhìn thấy mình, nếu không thì đã nổi cơn thịnh nộ mà ra tay rồi. Nhưng như vậy cũng làm cho lão giận đến nỗi ria mép vểnh cả lên:

- Về nhà rồi nói.

….

- Còn ra thể thống gì nữa không, không còn thể thống gì nữa rồi, thật là quá lỗ mãng...

Trở lại quý phủ, Tô Tuân mới nhận ra, trong nhà lúc này như một biển hoa, ngay ở chính đường cũng tràn ngập các chậu hoa bách hợp, làm cho lão không còn muốn mắng nhiếc gì nữa.

Cuối cùng lão cũng nhận ra rằng, hễ cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đáng ghét của Trần Khác là cơn thịnh nộ lại kéo tới, đến lúc này lão mới nói:

- Ngươi làm cái trò như vậy, hao tài tốn của không nói làm gì, nhưng vì cái gì đây!

Trần Khác trong lòng thầm nghĩ, còn có thể là vì cái gì nữa đây? Với tính cách của hắn, thì không thể vào nổi vai nhân vật nam chính trong truyện của Quỳnh Giao. Vì tên này trời sinh ra đã thiếu tính kiên nhẫn rồi, thích đơn giản thẳng thắn. Ví dụ như việc hôn sự với Tiểu Muội, ngoài việc hai người đã có ý với nhau, còn liên quan tới Trần Hi Lượng, rồi liên quan tới Liễu gia, liên quan tới Tô Lão Tuyền, đến Lôi gia... Nếu muốn xử lý ổn thỏa, thế nào cũng phải xử lý êm xuôi các mối quan hệ khác, phải làm cho mọi người đều có thể tiếp nhận mới được.

Nhưng để đạt được điều đó thì phải mất bao nhiêu sức lực nữa? Phải đợi đến cho tới khi nào nữa? Cho nên Trần Khác quyết định làm ngược lại, trước tiên phải có chắc kết quả, sau đó mới từ từ giải quyết ổn thỏa cái mối quan hệ kia, thì việc này sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều – Cái gọi là kết quả đã định trước đó kì thực chính là muốn “gạo đã nấu thành cơm”, ngoài việc ngủ với nhau ra, thì việc đặt tên cùng với nhau cũng là một cách.

Việc này có thể là do quan phủ đích thân thực hiện, Âu Dương Tu viết lời tựa, phía triều đình sẽ xuất bản, in ấn đến một trăm ngàn bản, “Tự Điển” sẽ lưu hành tới các châu huyện!

Thêm vào đó là việc làm của hôm nay, như thế, từ nay về sau sẽ không có người thứ hai lấy Tiểu Muội nữa!

Đương nhiên không thể nói như vậy được, bằng không thì với tính tình của Tô lão, cũng chẳng biết sẽ nổi cơn thế nào với mình. Vì thế Trần Khác vẻ mặt cung kính nói:

- Xin trả lời Tô bá bá, đây chính là quà sinh nhật cho Tiểu Muội.

- Xa xỉ phô trương!

- Lần sau không làm được như thế nữa.

Trần Khác lắng nghe lời phê bình một cách vui vẻ thoải mái.

- Những việc này trước tiên gác sang một bên.

Tô Tuân nghiêm nghị nói:

- Ngươi hôm nay đã dám đến, nói như vậy có nghĩa là việc hôn sự với Liễu gia đồ bỏ đi đó đã liên can rõ ràng rồi?

- Nhanh thôi…

- Vậy là vẫn chưa dứt khoát?

- Ôi, Tô bá bá, nghe cháu nói đã.

Trần Khác cười khổ sở nói:

- Người nhà đó đều là nhà danh gia vọng tộc, bị từ hôn thì cảm thấy thật là mất mặt, nói trả lại thiếp canh (ghi ngày, tháng, năm sinh) của cháu cũng được, cháu cũng phải đích thân đến nhà nhận lỗi.

- Vậy ngươi phải đi rồi.

Tô Tuân vừa nghe “danh gia vọng tộc” lập tức mối thù trong lòng sôi sục lên, giận dữ nói:

- Những nhà giàu này đều là vô liêm sỉ nhất!

- Cha cháu nói, nếu đi thì sẽ trúng bẫy.

Trần Khác nói:

- Những gia tộc ở kinh thành rất hung dữ, nếu danh sách con rể đã chọn thì cũng có thể đóng cửa mà vẫn bắt làm rể được.

- Vậy ngươi nghĩ cách đi, hay là buông xuôi như thế?

- Đâu có thể như thế.

Trần Khác nói:

- Tô bá bá ắt cũng biết, Âu Dương công đã mãn tang, trở lại kinh thành nhiệm Hàn Lâm Học Sĩ … Cháu đã nhờ ông ta giúp việc này, yên tâm là mấy ngày nữa sẽ có tin tốt lành đến.

Người Tống trọng khế ước, chỉ cần không phải là ép buộc, không phải là việc trái pháp luật, thì ngay cả hoàng đế cũng phải tha miễn. Hôn khế là khế ước mà con người coi trọng nhất, trừ phi hai bên nhất trí đồng ý, chứ không thể nào chỉ có một bên hủy là xong.

Nhưng lấy danh tiếng của Âu Dương Tu đảm bảo thì người nhà đó cũng phải nể mặt.

- Ừ…

Sắc mặt của Tô Tuân hơi tái xanh, lấy tay vuốt chòm râu nói:

- Như vậy còn qua được.

Rồi liền chuyển giọng nói:

- Năm sau là hội thi, Tử Chiêm và Tử Do đều đã làm rất tốt việc chuẩn bị ứng thí, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

Giọng nói đã có sự thay đổi, cũng đã trực tiếp đưa tiêu chuẩn làm con rể ra để đặt yêu cầu đối với hắn.

- Cái này…

Im lặng rồi ngay lập tức cảm thấy xấu hổ. Cái này được gọi là có được tất có mất, cả ngày vất vả ngược xuôi, du sơn ngoạn thủy, làm gì còn thời gian rảnh rỗi mà ôn luyện đèn sách.

- Biết thế nào cũng vậy mà...

Tô Tuân hừ một tiếng nói:

- Hôm nay xem cuốn “Tự Điển” của các ngươi đã xuất bản, có các quan gia và có Âu Dương công, còn có sự giới thiệu quảng bá từ phía các quan, chắc chắn không đến một năm, ngươi sẽ có cơ hội vang danh. Đến lúc đó ngay cả tiến sĩ cũng thi không trúng, thì chẳng phải bị người đời cười chê hay sao?

- Dạ vâng.

Trần Khác đành phải từ tốn lắng nghe.

- Cho nên, năm nay đi đâu cũng không được đi, ngoan ngoãn ở nhà mà dùi mài kinh sử.

Tô Tuân hừ một tiếng nói:

- Còn nữa, quản cho tốt Lục Lang của nhà ngươi đi, toàn một lũ ăn chơi thôi!

- Vâng…

- Tử Chiêm hai năm nay, con đường học hành đang đi lên,

Tô Tuân lại nói tiếp:

- Bài học hằng ngày của Tử Do cũng đều là do nó dạy bảo, ngươi có chỗ nào khó hiểu thì đến hỏi nó…

- Vâng

.....

Trần Khác cũng biết, chính mình thực sự cũng phải hồi tâm lại, không ra ngoài thì không biết, người đi học ở Đại Tống rất nhiều. Hơn nữa khắp nơi đều có nhân tài ẩn dật, tất cả đều tiềm ẩn thực lực kinh người, những người này hầu hết đều muốn tham gia vào cuộc thi tổ chức vào năm sau. Việc học của hắn mấy năm nay chồng chất như cỏ dại, nếu không cố gắng bổ xung ôn luyện, e rằng ngay cả thi hương cũng không qua được.

Thực ra hắn cũng đã nghĩ đến, có đúng là không nên chơi mấy trò chơi vô bổ nữa không, dù sao cái mình có vẫn là tiền, không to không nhỏ cũng là con ông cháu cháu cha rồi. Nhưng hôm đó khi nói chuyện với Địch Thanh, đã thật sự kích động sâu sắc tới hắn… Cái xã hội này là tàn khốc như vậy sao, tiến sĩ và không phải tiến sĩ là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Coi như là vì sau này có thể ung dung tự tại, cho nên nhất định phải thi đỗ tiến sĩ!

Hơn nữa, khoa thi trước Đại Lang, Nhị Lang đều đỗ cao, hiện giờ đang ở bên ngoài làm mấy chức quan nhỏ. Chính mình cũng không thể để làm mất mặt, cho nên phải hăng hái phấn đấu!

Sau khi trở về nhà, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, hắn lại cùng với mấy người của Tống Đoan Bình, còn có Ngũ Lang lên thư viện Trung Nham.

Thấy bọn họ trở về, Vương Phương tự nhiên vô cùng phấn khởi, nhưng nhìn thấy Huyền Ngọc đầu vẫn trọc lốc, lại có phần hơi thất vọng nói:

- Lão phu già rồi, không thể chờ bồng cháu nữa sao?

Xem ra lão thật sự vội lắm rồi.

- Ôi …

Huyền Ngọc thở dài nói:

- Ai bảo hòa thượng không thể sinh con…

- Phù …

Vương Phương vẻ mặt lúc ấy liền dựng lên, tên tiểu tử này sao lại nói như thế?

- Ân sư còn không biết sao.

Tống Đoan Bình cười nói:

- Hòa thượng hiện nay có Phật tổ tọa trong lòng, rượu thịt cũng đã từng, thiền tâm vẫn vững vàng.

- Hay là hoàn tục đi.

Vương Phương cười gượng nói:

- Bằng không thì sinh ra một tiểu hoà thượng, dù sao vẫn có cảm giác là lạ.

- Vậy con đi nói với sư phụ một tiếng.

Huyền Ngọc niệm to:

- A Di Đà Phật!

Mọi người toát cả mồ hôi…

Đợi Huyền Ngọc qua vụ này, mọi người nói rõ mục đích đến, lão tiên sinh vui vẻ ưng thuận, giúp bọn họ phục hồi lại hồ sơ học.

Trong thư viện, mỗi ngày phải chăm chỉ học tập. Thời gian qua đi rất nhanh, tiết trời lạnh rồi nóng chớp mắt lướt đi, sau đó là tới năm diễn ra đại hội thi.

back top