Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 145: Giết Chóc

Liễu Nguyệt Nga mặc một bộ võ phục màu đen, đầu đội nón tre có màn che mặt… Võ phục không phải được làm từ vải tơi mà là dùng lông chim bện thành. Mặt trước bên ngoài rất mỏng nhưng rất tốt, có thể tránh mưa lại nhẹ nhàng như áo mỏng. Hiển nhiên giá rất cao, chỉ có những người là phú hào mới có thể mặc.

Đi đến gần, Địch Vịnh vẻ mặt mơ hồ nói:

- Nguyệt Nga muội, tại sao lại ở chỗ này?

Liễu Nguyệt Nga có chút trầm mặc nói:

- Muội theo chân bọn họ tới.

Địch Vịnh mỉm cười nói:

- Ồ! Vậy các người cứ nói chuyện đi, ta đi về trước, lát nữa chúng ta gặp lại sau.

Đợi Địch Vịnh vừa bỏ đi, Tống Đoan Bình cũng lập tức bỏ chạy nói:

- Ta cũng vừa mới phát hiện cô ấy theo tới.

- Ngươi không giữ chữ tín.

Liễu Nguyệt Nga bực bội nói:

- Đã hứa là sẽ báo trước cho ta.

- Ta cũng không cùng cô so đo cái tát trước mặt mọi người lúc trước.

Trần Khác liếc mắt nhìn nàng hờ hững quan sát, lạnh lùng nói:

- Nhưng trong khoảnh khắc đó, ta không muốn nhìn thấy cô ở trước mắt ta nữa.

Rồi đột nhiên ngừng một chút nói:

- Còn nữa, xong chuyện ở đây ta sẽ tới nhà cô từ hôn. Trần gia cửa nhỏ nhà nghèo, không xứng với Hà Đông Liễu gia các người!

Nói xong, cũng không liếc nhìn Liễu Nguyệt Nga một cái, liền đi đến đường lớn ở Nam môn.

Liễu Nguyệt Nga muốn đuổi theo lại bị Ngũ Lang ngăn lại nói:

- Liễu cô nương mời trở về đi, Tam ca không hoan nghênh cô.

- Tránh ra!

Liễu Nguyệt Nga khẽ quát một tiếng, hàn khí bắn ra khắp nơi nói.

Ngũ Lang bất động như ngọn núi nhỏ đứng chắn trước mặt nàng.

- Muốn chết!

Liễu Nguyệt Nga đá một cước thật mạnh vào trên ngực Ngũ Lang.

Ngũ Lang chỉ hơi khẽ rung một chút liền đứng thẳng lại.

Quyền cước của Liễu Nguyệt Nga nhanh như thiểm điện, vừa chuẩn vừa độc đánh vào điểm yếu của Ngũ Lang. Ngũ Lang cản trái đỡ phải, không biết đã trúng bao nhiêu quyền cước. Cũng may thân thể anh ta mạnh mẽ như trâu, trong nhất thời cũng có thể chống đỡ.

Ngự đường, điện Thùy Củng.

Một đôi chân dài trắng nõn, không đeo giày, thoải mái giẫm lên trên mặt đất. Dám làm như vậy ở trong Ngự Đường, đương nhiên chỉ có Hoàng đế.

Tương truyền, tiên đế Chân Tông Cửu Vô Tự, đã sai các đạo sĩ cầu xin Thượng Đế. Một ngày nọ, có Xích Cước Đại Tiên Như Mộng, sau mười tháng đã hạ sinh đương kim Hoàng Thượng Triệu Trinh. Truyền thuyết không thể nào chứng thực, nhưng đúng là Hoàng Thượng từ khi trẻ tới giờ, đông không đốt lò bếp, hè không quạt, ở bên trong cấm địa không mang giày. Chỉ lúc ở điện thờ mới đeo vào. Một khi không có người ngoài lại lập tức cởi ra, quả thật rất khác với người thường.

Giờ phút này, ông đi chân trần ngồi trên chiếc ghế gấp. Bên cạnh có một hoạn quan người mặc chiếc áo màu tím, khuôn mặt gầy yếu, ánh mắt âm trầm. Khom người khẽ nói nhỏ nhẹ bẩm báo cái gì đó.

Thái giám này gọi là Thạch Toàn Bân, là Nội Thị Tỉnh Phó Đô Tri, làm việc ở Hoàng Thành ti. Hoàng Thành ti của Tống Triều giống với những loại như Đại nội thị vệ của đời sau. Là thân quân của Thiên Tử, không thuộc quản lý của Xu Mật Viện. Bên ngoài, bọn họ phụ trách an toàn của cấm nội, là thị vệ được Hoàng Đế tín nhiệm nhất. Bên trong, bọn họ còn gánh vác việc tìm hiểu tình báo cho Hoàng Đế, có các nhiệm vụ đặc thù.

Theo thông lệ của triều Tống. Hoàng Thanh Ti quan trọng như vậy, đương nhiên cũng không thể ngoại lệ. Trên danh nghĩa chủ quan Hoàng Thành Sứ và Phó sứ, bình thường dùng quan viên văn võ bên cạnh chuyển cấp bậc. Mà công việc thực tế của Hoàng Thành ti, bình thường sai phái Phó Đô Tri hoặc Áp ban của Nội Thị Tỉnh đảm nhận bổ sung, gọi là'Câu đương hoàng thành ti công sự'.

Trên thực tế, Toàn Thạch Bân này là thủ lĩnh của Hoàng Thành Ti. Hiển nhiên là thái giám được triều đình Đại Tống tin tưởng nhất. Nhưng Hoàng Đế triều Tống, rút kinh nghiệm từ việc mất nước của triều Đường. Đối với quyền lực của thái giám hạn chế rất nhiều. Hơn nữa các đại thần cũng kiên quyết phản đối chính trị đặc vụ. Cho nên Hoàng Thành Ti cũng không có quyền truy bắt và thẩm vấn phạm nhân. Chỉ có thể âm thầm tìm hiểu tin tức cho Hoàng Đế, vì vậy việc phát triển là có hạn.

Mặc dù như vậy, nhưng trong phạm vi Kinh thành, bất luận là gió thổi cỏ lay đều không qua mắt được bọn họ. Thạch Toàn Bân đem nội dung hội nghị cơ mật của Bao Chửng nhất nhất bẩm báo lại cho Hoàng Thượng.

Nghe ông ta bẩm báo xong, Hoàng Thượng vẻ mặt cũng thả lỏng đi không ít. Ông nhẹ vỗ vỗ Đoan Nghiễn trong tay nói:

- Nghe qua thì rất kín kẽ, để xem thành quả chiến đấu như thế nào đã.

Nói xong lại liếc nhìn Thạch Toàn Bân một cái nói:

- Các ngươi không được để lộ tin tức ra.

- Người nghĩ oan cho lão nô rồi.

Tạch Toàn Bân cười khổ nói:

- Là lão nô tự mình đi hỏi Bao Chửng. Còn bản vẽ thủy đạo Biện Lương, cũng là lão nộ tự mình đưa cho Trần Thừa Sự. Đến bây giờ, chưa có một ai hay biết được việc này.

- Vậy là được rồi.

Hoàng thượng liếc lão một cái rồi nói:

- Không phải ta không tin tưởng ngươi mà là Hoàng Thành Ti tuyển rất nhiều du dân làm tai mắt. Rất nhiều người xuất thân từ Cái Bang, cơ hội lần này không thể nào bỏ qua, ngươi cũng đừng buồn lòng.

Thạch Toàn Bân cười cười nói:

- Lão nô không dám, có thể vì người mà giải quyết phiền phức. Lão nô cao hứng còn không kịp.

Hoàng thượng bỗng nhiên nói:

- Đúng rồi, việc điều tra ra sao rồi?

Thạch Toàn Bân gật gật đầu hạ giọng nói:

- Vâng, Lão nô đang tính bẩm báo với ngài. Tập kích Trần thừa sự là Báo Tử Đường của Cái Bang. Tuyến báo nói, bọn họ cùng Trần Thừa Sự không oán không thù. Trước đây còn chưa từng nghe nói qua Trần thừa sự, là Đường chủ của bọn họ nói, có người phía trên muốn cho người này biến mất mới có thể dễ dàng làm việc.

- Ai là người phía trên?

Hoàng Thượng ánh mắt chăm chú lại.

- Việc này Tuyến Báo cũng không biết rõ.

Thạch Toàn Bân kỳ thật biết Báo Tử Đường và lão Bát của Nhữ Nam Vương Phủ qua lại rất mật thiết. Nhưng lão không muốn đắc tội với Thái Tử tương lai, cho nên im miệng không nói.

Hoàng Thượng cũng không tiếp tục truy hỏi, ông ta lẳng lặng ngồi yên một chỗ, tay cầm nghiên mực, trên tay nổi hết gân xanh lên. Cuối cùng, đợi tất cả mọi người lui ra, Triệu Trinh giơ cao Đoan nghiễn lên, trong miệng phát ra âm thanh gầm nhẹ nói:

- Ta còn chưa có chết đâu!

Nhưng đến cuối cùng, ông cũng không đành lòng quăng xuống…

Đứng ở một chỗ dưới mái hiên gần cầu Bạch Hổ. Trần Khác sau khi nghe được tiếng động. Liền gặp được Ngũ Lang với vẻ mặt cầu xin nói:

- Ca, đệ cũng không đánh lại cô ta…

Trần Khác nói:

- Ừ! Đệ không bị thương chứ!

Ngũ Lang lắc đầu, nhìn Liễu Nguyệt Nga đang đứng xa xa dưới mái hiên nói:

- Không có! Cô ta nói, nếu huynh giúp cô ta tìm được Tiểu Hoàn thì sẽ giúp huynh từ hôn.

Trần Khác thở dài nói:

- Đệ nói cho cô ta biết, ta có thể giúp cô ta tìm, nhưng nếu người đã chết thì ta cũng không có cách nào khác.

- Ồ!

Ngũ Lang liền chạy tới nói vài câu với Liễu Nguyệt Nga, chỉ một lát sau liền quay trở về nói:

- Cô ta nói, được.

Thấy nàng thoải mái như thế. Trần Khác có chút bất ngờ, gật gật đầu rồi không nói gì thêm.

Vào khoảng giờ thân sang giờ dậu. Địch Vịnh đã thay giáp trụ, mang theo Thần Xạ Doanh cấm quân đến. Anh ta khoát tay chặn lại, một nhóm quân sĩ liền gõ cửa một nhà dân gần đó. Không nói gì đi vào, chỉ trong chốc lát liền chiếm một chỗ trên nóc nhà, vị trí trên tường rất có lợi để bắn cung. Chỉ có điều do có mưa, bọn họ đều cất cung trong túi làm bằng da trâu, khi chiến đấu mới có thể lấy ra.

- Ngươi khẳng định trên đường này sẽ có người chui ra trước tiên?

Đợi mọi thủ hạ đã đều vào vị trí, Địch Vịnh quay lại hỏi Trần Khác.

- Ừ, không còn đường khác có thể đi.

Trần Khác vuốt cằm nói:

- Không cần chờ đến tối, bọn chúng sẽ chui ra.

Đây là tư liệu của Hoàng Thành Ti đưa cho, hắn mới có thể chắc chắn như thế:

- Cho dù bọn chúng phát hiện bên ngoài có mai phục. Cũng phải bất chấp chui ra bên ngoài.

- Được rồi.

Địch Vịnh gật gật đầu rồi cùng hắn trốn dưới mái hiên.

Im lặng trong chốc lát. Địch Vịnh nhìn Liễu Nguyệt Nga cách đó không xa, không kìm được lên tiếng nói:

- Ta rất khâm phục điểm này của muội ấy. Đường đường là một đại tiểu thư nhưng lại có thể vì một người thị nữ kiên trì đến cùng. Rất đáng khâm phục.

- Không ai phủ nhận việc này.

Trần Khác thản nhiên nói.

- Cô ta là người có tính cách rất thẳng thắn, điểm ấy rất giống ngươi.

Địch Vịnh hạ thấp giọng nói:

- Ngươi muốn từ hôn. Muội ấy hiển nhiên sẽ đồng ý, nhưng ông nội của muội muội… Ôi, rất dã man, lúc đầu cũng không chịu đồng ý. Về sau Âu Dương Công phải tự mình đến nhà hòa giải mới đồng ý cho ngươi đến nhà xin lỗi, đổi lại phải thành thân với đệ đệ ngươi. Lại không ngờ tới, muội ấy không biết nghĩ cái gì, lại hận ngươi như vậy? Muội ấy mới trở thành trò cười cho đám công tử tiểu thư kia…

- Nói vậy có ý gì?

- Là bạn bè của hai người các ngươi. Ta thấy mình cần phải thay các ngươi giải trừ hiểu lầm một chút.

- Cảm ơn, không cần.

Trần Khác thản nhiên nói:

- Ở nhà ta đã có vị hôn thê, nàng ấy cũng không đi làm thiếp cho người khác đâu nha?

Địch Vịnh đổ mồ hôi lạnh. Muốn cháu gái dòng chính của Hà Đông Liễu gia đi làm thiếp, trừ khi là mặt trời mọc hướng tây.

- Việc này không có kết quả.

Trần Khác nhún nhún vai nói:

- Đến lúc đi ra rồi!

Địch Vịnh lập tức tập trung tinh thần, đem lực chú ý tập trung ở trên đường kênh dẫn nước. Thấy một tảng đá to lớn đậy bên ngoài đang chậm rãi chuyển động. Một người đàn ông cả người ướt sũng đang chui ra.

Hai người lập tức đem toàn thân ẩn phía sau tường. Địch Vịnh nhìn về phía Trần Khác. Trần Khác lắc đầu, lấy ra một tấm gương trong suốt Tây Dương bằng bàn tay, chậm rãi tìm hiểu ngoài tường.

Nhìn xuyên qua mặt gương, Địch Vịnh thấp thoáng thấy một người, người nọ hết nhìn đông lại nhìn tây, lại lùi về phía sau tảng đá. Nhưng trên tảng đá cũng không có mở ra lần nữa.

- Đây là thám tử, lập tức cho đội ngũ đi ra.

Địch Vịnh liếm liếm môi, học cú đêm kêu lên một tiếng.

- Thật khó nghe.

Trần Khác lặng lẽ nói.

Nghe được tiếng cú kêu, tất cả cung thủ lấy cung nỏ từ trong túi da trâu ra, lắp tên vào trong dây cung mạnh mẽ giữ yên, để túi da trâu phía trên cung nỏ, cố gắng để cho mưa không làm hư hại dây cung.

Quân Tống chủ yếu dựa vào cung nỏ đế chống lại kỵ binh phản loạn. Cho nên đã phát triển đầy đủ những kỹ thuật tác chiến của cung nỏ. Nhằm vào nhược điểm tốc độ bắn chậm của nỏ, bọn họ cho ba gã nỏ thủ làm thành một tổ, thay phiên nhau bắn, liên tục duy trì sát thương.

Cho nên bên dưới tường, cũng có hai cung binh chuẩn bị sẵn…

Vậy là bên dưới lòng đất đã đến bên bờ nguy hiểm nhất. Rất nhanh, những phiến đá trên đường phố bắt đầu chuyển động. Trong nháy mắt, ít nhất có mười mấy bóng đen từ trong mương chui ra.

- Bắn!

Kèm theo tiếng hét là một mũi tên bắn ra ngoài. Trong nháy mắt đã nằm trên ngực của mợt gã đệ tử Cái Bang.

Ngay sau đó, âm thanh nặng nề của dây cung ong ong vang lên. Hơn trăm chiếc nỏ đồng thời bắn ra, la liệt lao về phía những tên đệ tử Cái Bang vừa thò đầu ra.

Giết chóc bất thình lình, khiến cho bốn phía trong kênh rạch nổi lên âm thanh hoảng loạn. Càng có nhiều người dũng mãnh chui ra, chạy trốn khắp nơi.

Nhưng Thần xạ quân đã bố trí tốt thiên la địa võng, sao có thể để cho bọn chúng chạy trốn? Từ bốn phương tám hướng, mưa tên dày đặc bắn tới. Những đệ tử Cái Bang lao ra đều bị ngã xuống đất kêu thảm, máu tươi nhuộm đỏ cả con đường…

Người trong cống ngầm bị sự giết chóc kinh khủng dọa cho sợ hãi. Trốn ở sâu trong nước, kinh hoàng không biết làm sao.

- Người phía dưới nghe đây!

Địch Vịnh vận đủ khí đan điền, hét lớn tiếng nói:

- Các ngươi đã bị Thần Xạ quân bao vây. Muốn sống thì sau khi chui lên quỳ trên mặt đất. Bất luận người nào đứng dậy đều giết không tha!

back top