Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 188: Messiah

- Nếu tộc trưởng có thái độ này.

Trần Khác lại không dính phải bài đó của ông ta, lãnh đạm nói.

- Chúng ta cũng không cần thiết phải nói nữa.

Hai mắt hắn giống như chim ưng, nhìn chằm chằm vào đối phương nói:

- Không cần phải che dấu sự hiểu biết của các ông, càng không nên vũ nhục sự hiểu biết của ta.

- Ha hả…

Lý Duy cười cười nhìn Tế tự Lan Tất.

Lan Tất không nói lời nào, chỉ hơi hơi nhắm mắt lại.

- Tam Lang đối với người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp chúng ta, quen thuộc trên mức bình thường đó.

Lý Duy hiểu rõ được ý tứ của Tất Lan, nghiệp vụ trọng yếu nhất của bọn họ là Giao tử, giao tình nông không thể nói chuyện sâu xa. Trầm ngâm một lát, lão nói tránh đi:

- Có một vấn đề muốn hỏi Tam Lang một chút.

- Xin hãy nói đi.

- Vì sao ngươi có thể nghe hiểu được lời cầu nguyện của chúng ta?

Lý Duy nhìn chằm chằm hắn nói:

- Là ai đã nói cho ngươi?

- Để ta giải thích cho các ngươi.

Trần Khác ăn ngay nói thật:

- Giống như từ khi sinh ra nó đã tồn tại trong đầu ta rồi.

Lan Tất đột nhiên mở mắt ra, nhìn kỹ lại thì dáng người hắn cao lớn, khôi ngô, gương mặt gã rõ ràng là người Hán, miệng lại phun ra một loạt tiếng Hebrew.

- Ta chỉ hiểu tiếng Hebrew đơn giản.

Trần khác buông tay ra, nói:

- Cho nên tốt nhất là ông nên nói tiếng Hán đi.

- …

Trong mắt Lan Tất khó nén được sự thất vọng, lại ôm hy vọng may mắn nói:

- Tam Lang biết được những gì?

- Ta biết rõ, các ông là người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp, tổ tiên là Jacques, Jacques là con cháu của Abelan, sau đó lại đổi tên thành Israel, có ý là “Sức người đấu với thần”. Hơn nữa trong lúc đấu với thần, ông ta bị thương gân chân, cho nên khi các ngươi giết động vật đều phải lựa gân chân ra rồi vứt bỏ.

- Không tồi.

Lan Tất vê râu há miệng, ra hiệu cho hắn nói tiếp:

- Jacques sinh ra mười hai người con, về sau hình thành nên mười hai tộc, ban đầu chia ra ở riêng trong Palestine, sau đó lại thống nhất trở thành một quốc gia, do Davi Vương vĩ đại đảm nhiệm làm quốc vương. Sau đó con cháu của Davi Vương bị phân liệt trở thành Vương quốc Isarael và Vương quốc Do Thái. Isarael bị người Ashur tiêu diệt, Do Thái còn giữ vững được mấy trăm năm, sau đó cũng bị đế quốc Babylon tiêu diệt, thần miếu của Davi Vương bị hủy, người Do Thái trở thành nô lệ của Babylon hơn một ngàn năm.

- Sau đó đế quốc Ba Tư lại tiêu diệt Babylon. Các ông được cho phép trở lại Palestine xây dựng lại thánh điện Jerusalem, sau đó lại biến thành thuộc dân của đế quốc La Mã. Một ngàn năm trước, người Do Thái khởi nghĩa chống lại người Rome, Jerusalem bị đại quân Rome công phá, Thánh điện bị phá hủy, người Do Thái bị bắt đi lưu vong các nơi trên thế giới.

- Các ông là một chi người Do Thái dời về phía đông, hao phí mất mấy trăm năm di chuyển tới Ấn Độ, rồi lại mất mấy trăm năm nữa mới tới được Đại Tống ta. Các ông gặp lúc Thái tổ Hoàng đế còn tại vị, dâng lên vải vóc Tây Dương nên được cho phép ở lại Biện Lương, trở thành con dân Đại Tống. Thái tổ Hoàng đế nói với các ông, đã vào Hoa Hạ thì phải tuân thủ luật pháp, ở lại Biện Lương. Cũng ban thưởng cho các ông mười bảy họ, từ đó cuối cùng các ông cũng dừng lại bước chân phiêu bạt.

Trần Khác dùng ngữ điệu bình thản nói. Hắn đều nói ra hết nguồn gốc của người Do Thái và lịch sử thăng trầm của bọn họ. Lý Duy nghe được câu chuyện như vậy, nghẹn họng nhìn trân trối, bởi vì những chuyện này cũng là lần đầu tiên ông ta được nghe nói tới.

Lan Tất dứt dứt chòm râu, nhìn qua thì gã cũng không có gì nhưng trong lòng gã lúc này giống như sông cuộn biển gầm. Gã là Labie của người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp, thực ra là một chi Tế ti của người Do Thái, Về lịch sử của tộc mình, từ trước đến nay đều là bí mật tối cao, chỉ vào lúc đảm nhiệm chức vụ Tế ti thì mới được truyền miệng mà biết, người ngoài tuyệt đối không thể nào biết được. Người thanh niên Hán cao lớn này lại có thể thuộc như lòng bàn tay, làm sao gã không kinh ngạc cho được?

Đờ đẫn một lúc lâu, Lan Tất mới nói:

- Chẳng lẽ trong cảnh nội Đại Tống còn có Labie khác?

- Có hay không thì Labie biết rõ ràng nhất.

Trần Khác lắc lắc đầu nói.

Đương nhiên là không có. Những người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp ở trong cảnh nội Đại Tống, vào thời kỳ đầu nhà Tống, từ Ấn Độ buôn vải bông, đi thuyền tới Quảng Châu. Khi tới nơi này thấy phồn hoa hơn nhiều so với Ấn Độ nên đã sinh ra hảo cảm với Đại Tống. Sau đó đi tiếp về phía Bắc tới Dương Châu, vừa nhìn thì thấy phong cảnh nơi đây phồn hoa hơn Ấn Độ gấp trăm lần, vì thế không muốn rời đi nữa mà ở lại.

Những người còn lại nghe nói kinh thành Biện Lương rất tốt, tiếp tục đi về phương Bắc, sau khi nhìn thấy thì lập tức sợ ngây người, nơi này thực sự là thiên đường đối với bọn họ. Vì thế bọn họ đều gọi người của tộc mình tới, những người Do Thái thất lạc khắp nơi cũng tìm đến, tập hợp thành hơn năm trăm hộ dân, định cư ở thành Biện Lương.

Người Do Thái là một dân tộc đoàn kết, hiện giờ trong cảnh nội Đại Tống, có tất cả hơn một ngàn hộ dân người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp, tất cả đều ở trong thành Biện Lương. Đây là điều không thể nghi ngờ.

- Chẳng lẽ Tam Lang ở nước ngoài đã gặp qua?

- Ta chưa bao giờ bước chân ra khỏi lãnh thổ của Đại Tống.

- Hay là có người nào đó kể lại với ngươi hay sao?

- Không có.

- …

Lan Tất trở nên trầm mặc, gã tin tưởng vào lời nói của Trần Khác. Đại Tống là một xã hội buôn bán, nhưng những năm này gần như không giao lưu với Phương Tây. Từ sau thời kỳ Đại Minh, bọn họ cũng cắt đứt hoàn toàn liên hệ với thế giới và các bộ tộc bên ngoài, đến nay đã được trăm năm.

Cho nên nếu như Trần Khác thực sự khi sinh ra đã biết, như trong giáo lý của bọn họ thì gọi người như vậy là “Tiên tri”.

Không khí trong thư phòng rõ ràng đã phát sinh biến hóa, Lan Tất và Lý Duy trở nên nghiêm túc, không còn như lúc ban đầu nữa.

- Ta không cần các ngươi kính dâng cái gì.

Trần Khác thản nhiên nói:

- Việc ta cần làm, đối với chúng ta mà nói là cục diện đối với hai bên đều có lợi.

- Hai bên đều có lợi?

Tuy rằng lần đầu tiên nghe được từ này, nhưng Lý Duy và Lan Tất đều là trí giả, lý giải cũng không khó khăn.

- Trước hết nói xem các ông sẽ có được những gì đi.

Trần Khác cười cười, bấm tay nói:

- Trước tiên là nói về gần đây, ta sẽ giúp các ông tranh thủ có được quyền lực trong giáo đường, làm cho triều đình thừa nhận địa vị hợp pháp của giáo Nhất Tứ Nhạc Nghiệp.

Chỉ một chút đã đánh trúng vào chỗ ngứa trong lòng của hai lão nhân. Bọn họ đi vào Đại Tống, nơi này bình yên, giàu có, tự do, không ai nô dịch bọn họ, không ai bức bách bọn họ thay đổi tín giáo, người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp, giống như đang từ địa ngục đi tới thiên đàng. Chỉ có một điều duy nhất không được hoàn mỹ, đó là không thể xây dựng cải tạo giáo đường… Bởi vì Đại Tống tuy có tự do tôn giáo nhưng đó chỉ là lời nói bình thường mà thôi, nếu muốn truyền giáo thì phải được Hoàng đế phê chuẩn, nếu không sẽ bị gán vào tội tà thuyết mê hoặc dân chúng, hoặc là mưu đồ gây rối, chắc chắn sẽ bị mất đầu.

Mà người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp đã lấy được quyền tạm trú, nhưng quan phủ lại không thừa nhận tôn giáo của người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp, cho nên bọn họ không thể xây dựng cải tạo giáo đường.

Kỳ thực thì người Do Thái cũng không truyền giáo nhiệt tình, bọn họ chỉ lưu truyền nội bộ chứ không truyền giáo cho người ngoài, cho nên tôn giáo của bọn họ cũng không tồn tại uy hiếp. Nhưng những điều này thì quan viên Đại Tống cũng không biết, cũng không ai tin. Vì vậy bọn họ chỉ có thể hoạt động tôn giáo ở trong nhà, cũng giống như là đi ăn trộm vậy.

Có thể xây dựng cải tạo một tòa giáo đường, có thể quang minh chính đại công khai tín ngưỡng tôn giáo của mình, đó là mơ ước lớn nhất của mỗi người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp. Nếu Trần Khác có thể thực sự làm được, chắc chắn hắn sẽ là đại ân nhân của người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp.

- Tam Lang muốn người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp chúng ta phải làm cái gì?

Lan Tất nghiêm mặt nói:

- Ta có thể đại biểu cho người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp ký kết khế ước, nếu ngươi có thể hoàn thành hứa hẹn, chỉ cần không vi phạm đến tín ngưỡng của chúng ta, không phản bội Đại Tống, không làm thương hại đến tính mạng tộc nhân của chúng ta, chúng ta có thể làm mọi chuyện vì ngươi.

- Đừng nóng vội, hãy nghe ta nói hết đã.

Trần Khác hạ giọng nói:

- Tương lai, ta còn sẽ giúp các ông được quay về Thánh đường Jerusalem, từ núi Sion mang về Tân Kinh Điển cho các ông, các ông muốn về nhà cũng không phải là không được.

- Về nhà?

Trên mặt Lan Tất và Lý Duy lộ ra vẻ mê man hồi ức, người Do Thái đã lưu vong hơn ngàn năm, phiêu bạt khắp nơi, còn có khả năng trở về nhà sao?

- Có lẽ các ông còn chưa biết, đế quốc La Mã đã bị diệt vong từ lâu rồi, hiện giờ thống trị Jerusalem chính là người Selma thờ phụng đạo Hồi, bọn họ cho phép Do Thái giáo tồn tại, rất nhiều người Do Thái lưu vong cũng bắt đầu trở về Jerusalem rồi.

Trần Khác cũng hơi lừa dối bọn họ một chút, mặc dù những điều hắn nói đều là sự thật, nhưng khoảng cách tới lúc thập tự quân đông chinh còn gần bốn mươi năm nữa, bây giờ nói người Do Thái có thể về nhà thực ra là không thành thật.

Nhưng giờ phút này nghe lời hắn nói, trong mắt hai vị lão già đã phát ra quầng sáng. Hai người đều nghĩ, nếu hắn không phải là tiên tri thì làm sao hắn lại biết rõ phương Tây như lòng bàn tay vậy?

- Tốt lắm, những lễ vật này của ngươi đủ để cho người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp chúng ta vượt lửa, vượt sông rồi.

Những việc không thể tưởng tượng được giờ cũng đã gặp, cũng không phải sợ hãi điều gì nữa, lão Labie kích động không kiềm chế được, gã nén lòng, run giọng nói:

- Nói ra điều kiện của ngươi đi!

Lễ vật nặng như thế, tất nhiên sẽ có yêu cầu càng nặng hơn phía sau.

- Ta chỉ cần trong lúc các ông còn ở lại Đại Tống thì phải phục vụ cho ta.

Trần Khác nhẹ nhàng nói một câu, làm cho Lý Duy và Lan Tất sợ ngây người. Nói chuyện nửa ngày, hóa ra hắn đến không phải để hợp tác, mà là muốn sở hữu bọn họ.

Tuy rằng người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp rất bất mãn, nhưng vẫn lấy bộ mặt khiêm tốn tiếp xúc với người khác, nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ nhỏ yếu. Trong xã hội buôn bán này của Đại Tống, người Do Thái buôn bán tài hoa giống như cá gặp nước. Trong thời gian trăm năm, tích lũy của cải của bọn họ nhiều không thể đếm hết. Trong mắt của bọn họ, chỗ tiền mất cho Trần Khác không đáng kể chút nào, chỉ giống như hạt muối bỏ biển mà thôi.

Hai bên giống như con chuột và con voi, giờ phút này con chuột lại nói về sau phải nghe lời của hắn, vậy thì tâm tình của con voi sẽ như thế nào?

Nếu không phải vừa rồi Trần Khác thần bí kể chuyện trấn trụ bọn họ, lại đưa ra điều kiện không thể kháng cự, hai lão nhân sợ rằng đã trực tiếp đuổi khách rồi.

- Tương lai, ta sẽ lấy được một mảnh đất độc lập, một thế ngoại đào nguyên không có quấy nhiễu bên ngoài, sẽ là một thiên đường trong nhân gian. Nếu như sau khi về nhà, các ông phát hiện ra Đại Tống vẫn tốt hơn thì ta sẽ cho phép các ông được cư ngụ trong lãnh thổ của ta. Nếu các ông nguyện phục vụ cho ta cả đời, ta có thể đưa lãnh thổ này cho các ông, cho các ông thành lập quốc gia Do Thái của chính mình!

Hai người lại bị trấn trụ, nhất là Lan Tất, gã gắt gao nhìn chằm chằm Trần Khác, môi mấp máy như muốn nói vài lần rồi lại thôi.

Cuối cùng vẫn là Lý Duy tỉnh táo một chút, gã nhìn Trần Khác nói:

- Ân đức Thái tổ Hoàng đế thu nhận và giúp đỡ, người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp chúng ta khắc sâu trong lòng, bất cứ lúc nào cũng sẽ không giúp đỡ cho ngươi tạo phản.

- Các ngươi là trung thần, ta cũng không phải là nghịch tặc.

Trần Khác cười ha hả nói:

- Yên tâm đi, mảnh lãnh thổ của ta không nằm trong lãnh thổ của Đại Tống.

Mặc dù như thế, lời nói của Trần Khác hôm nay cũng quá mức kinh thế hãi tục, hai vị lão già trao đổi ánh mắt với nhau, rồi nhìn hắn nói:

- Tam Lang cũng đã biết, người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp chúng ta chỉ cần đã ký kết khế ước, sẽ vĩnh viễn tuân thủ theo. Cho nên chúng ta luôn thận trọng xem xét từng phần khế ước, nhất là việc này… không thể dùng lời nói để diễn tả ước định được. Cho nên để cho chúng ta suy xét vài ngày được không?

- Có thể.

back top