Đời Tống có một loại hương đặc biệt dùng để tính thời gian. Tính theo nửa canh giờ, ba khắc, hai khắc đến một khắc đều có dây hương tương ứng. Hiện tại hương đang đốt là loại ngắn nhất, chỉ tốn thời gian một phút là đốt xong.
- Ngừng!
Trọng tài hô lên một tiếng. Hai người đều là người có thân phận, đương nhiên sẽ không cố gắng nhìn thêm lần nữa. Hai người vừa nghe tiếng lập tức đóng sách lại, khép hờ mắt, củng cố lại những tin tức được ghi nhớ trong lòng.
Ngay lập tức có người tới lấy sách đi, bưng tới một một trang giấy có sẵn bút mực.
Hai người dùng cái chặn giấy chặn trên trang giấy, đồng thời nâng bút lên, yên lặng viết trên giấy.
Rất nhanh, hầu như cùng một lúc đã viết xong một trang giấy, ngay sau đó là trang thứ hai, thứ ba… Hơn nữa dường như không có ý dừng lại một chút nào. Điều này làm cho những thư sinh vây chung quanh xem cảm thấy rất xấu hổ. Đều là người như nhau sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy?
Mặc dù bọn họ không ít nghe nói những câu chuyện xem qua là nhớ, nhưng khi bọn họ tận mắt nhìn thấy biểu hiện như vậy, vẫn cảm thấy vô cùng rung động. Huống chi, một lúc lại là hai người, càng khiến cho người ta rung động gấp đôi.
Ở trước ánh mắt chăm chú không thể tin nổi của mọi người, hai người lần lượt viết tới trang thứ tám, lúc này cũng có người ngừng lại. Chỉ thấy người họ Lưu lông mày nhíu chặt lại, sau khi dừng bút một lát, anh ta thở ra một hơi ồ ề, rồi đặt bút xuống.
Trần Khác viết đến trang thứ chín, thần sắc bình tĩnh đặt bút xuống.
- Viết nhiều không nhất định sẽ chiến thắng, muốn qua cửa là phải viết đúng, ít lỗi!
Họ Lưu là người có trí nhớ hoàn hảo nhất trong Thái Học văn hội, mọi người không tin sẽ có người có trí nhớ hoàn hảo hơn anh ta. Trong lòng mọi người đều cho rằng tiểu tử này tám phần là viết bậy.
Tuy nhiên, nghiệm chứng việc này cũng rất dễ dàng. Trọng tài đem sách gốc lấy ra… cái mà Trần Khác cùng Lưu Kỷ là bản chính và bản sao của cùng một quyển. Chữ trên bìa cũng giống nhau như đúc, để cho bọn họ so sánh trực quan, chính xác hơn.
Lại tìm sáu sĩ tử không liên quan với nhau, chia làm hai tổ, trong mỗi tổ có một người đọc, một người đối chiếu, một người nhớ số lượng chữ đúng, một người nhớ số lượng chữ sai. Người của Gia Hữu Học xã và Thái Học văn hội đương nhiên cũng sẽ có người nhìn chằm chằm vào hai bên, để tránh người của mình bị chơi xấu.
- Giữa trưa tháng giêng năm Đại Trung Tường Phù thứ nhất, tiền nhập vào bốn ngàn sáu trăm tám, bình thường thấy tám vạn chín ngàn tám trăm mười bốn.
- Xuất ra tám trăm tiền thuế, Xuất một ngàn bốn trăm mua sắm năm mươi cân thịt dê. Xuất ra ba trăm mua sắm một gánh rau xanh. Xuất ra tám trăm mua sắm một giỏ cá, tổng cộng có hai mươi con…
- Tháng giêng giờ ất…
Cứ như vậy một bên đọc, một bên đối chiếu. Tốn khoảng thời gian một nén nhang, hai bên mới lần lượt cho ra kết quả, lớn tiếng báo ra nói:
- Lưu Kỳ tổng cộng viết hai ngàn tám trăm chữ, sai ba mươi hai chữ!
- Trần Trọng Phương viết tổng cộng ba ngàn một trăm chữ, sai mười bảy chữ!
Bất kể là số lượng hay là sự chính xác, Trần Khác đều thắng Lưu Kỳ… Thực ra anh em Tô gia và Tống Đoan Bình cùng nhau lớn lên từ nhỏ đến lớn, hắn đều biết, người này còn lưu lại hai phần thực lực chưa có xuất ra. Chỉ có điều không biết hắn xuất phát từ tâm lý gì mà không có thắng Lưu Kỳ nhiều lắm… Ván đầu tiên, Trần Khác thắng.
Tiếp theo đến phiên Thái học văn hội ra đề. Ván này đối với bọn họ mà nói chính là sống còn. Nếu tiếp thục thua, Lưu Kỳ sẽ hoàn toàn bị đánh bại. Thất bại như vậy sẽ khiến Lưu Kỳ không chịu nổi… Thứ nhất anh ta là tài tử hàng đầu, danh tiếng được tích góp từng chút từng chút một, trong một đêm lại biến thành bọt nước. Tương lai trừ khi thi Hương, thi Hội, thi Đình liên tiếp dành được các chức Giải Nguyên, Hội Nguyên, Trạng Nguyên, nếu không sẽ không thể nào che đậy được sỉ nhục của lần thất bại này.
Thật ra cái gọi là bàn bạc đề mục, còn không bằng nói thẳng là để Lưu Kỳ suy nghĩ lại xem sở trường giỏi nhất của anh ta cuối cùng là cái gì.
Ai cũng biết, sở trường giỏi nhất của Lưu Kỳ đương nhiên là thi phú. Anh ta nổi danh, cũng đã tạo lập được danh tiếng riêng của Tây Côn thể và Thái Học thể. Nhưng mà thắng bại lần này là cần phải tỉ thí trực tiếp, thi phú không thể nào dùng được… Cho dù tất cả mọi người nói anh ta thi phú rất tốt, nhưng người của Gia Hữu học xã cũng khen ngợi Trần Khác, cắn chết cũng không nhận thua thì ai cũng không có biện pháp.
Cái này gọi là “Văn chương không có ai là đệ nhất, mỗi bên giữ một ý”.
Cũng may Lưu Kỳ đa tài đa nghệ. Sở trường cũng không phải chỉ có làm văn, chẳng mấy chốc đã nghĩ đến một biện pháp chắc chắn thắng, nhưng chỉ là thắng có chút không hay lắm. Nhưng nghĩ lại, trước tiên cứ đem mình thoát khỏi vực sâu nguy hiểm trước rồi nói sau. Dù sao Trần Khác có thua ván này đi nữa thì cục diện vẫn là ngang bằng.
Đã quyết định chủ ý, anh ta hướng về phía đối diện đưa tay múa chân làm thủ thế. Người nọ vẻ khẩn trương trên mặt lập tức biến mất, còn có chút vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Anh ta liếc mắt nhìn Trần Khác một cái rồi chạy vội đi ra ngoài.
- Tình hình như thế nào?
Tống Đoan Bình nhỏ giọng nói:
- Ta cũng đi ra ngoài xem một chút đi.
- Không cần.
Trần Khác lắc đầu cười nói:
- Ván này người ta trăm phương ngàn kế, nhất định sẽ ra chiêu lớn, chúng ta tới nước mới nhảy thì có lợi ích gì?
- Phải, ta cũng cảm thấy ngươi nhất định phải thua.
Tằng Bố thở dài nói:
- Chúng ta suy nghĩ một chút, xem làm thế nào để có thể trụ được trận thứ ba đi.
- Nếu không chúng ta nhận thua đi, khỏi phải lãng phí thời gian.
Giáp Đản yếu ớt đề nghị.
- Người lớn nói chuyện, còn nhỏ sang một bên chơi đi.
Ai ngờ lại nhận được sự xem thường, cũng là Trần Khác có lòng tốt giải thích nói:
- Mọi việc tất có cơ hội, nếu bỏ cuộc thì đến cơ hội cũng chẳng thể có.
Thấy Trần Khác nghĩ thoáng như vậy, mọi người đương nhiên càng không có gánh nặng tâm lý. Tranh thủ thời gian rảnh rỗi, vội vàng đi ăn và uống mấy ngụm rượu.
Qua một lúc lâu, mới nghe được có tiếng xôn xao dưới lầu vang lên:
- Nhường một chút, nhường một chút đi!
Chỉ một lát sau, thì thấy hai người hầu mang theo một bức tọa bình đi vào.
- Cẩn thận, cẩn thận.
Người sĩ tử vừa mới đi ra ngoài giờ đã quay lại, chỉ huy hai người hầu mang tọa bình đặt nhẹ xuống.
Phía trên tọa bình được trùm vải tơ, khiến cho mọi người không thể chờ được muốn biết, Thái Học văn hội trong hồ lô có bán thuốc gì.
- Học thuộc lòng quả nhiên rất lợi hại, tuy nhiên mới chỉ trải qua một kỳ thi mà thôi.
Sĩ tử kia đang thở gấp, liền ăn nói bừa bãi:
- Chúng ta là những người đi thi, vẫn là dựa vào thi phú. Cho nên trận này, chúng ta sẽ thi tài nghệ làm thơ.
- Vậy việc này làm sao thi? Làm sao để mọi người phục?
Gia Hữu học xã lập tức phản đối nói.
- Đó là lí do chúng ta mang cái này đến!
Sĩ tử kia nói xong thì giật vải lụa xuống. Bên trong lộ ra một bức bình phong đầy chữ nói:
- Đây là một bức Toàn Cơ Đồ của Nam Bắc Triều Tô Huệ, tổng cộng có tám trăm bốn mươi mốt chữ, ngang dọc hai mươi mốt chữ. Bất kể là đọc ngang hay đọc dọc, đọc ngiêng, đọc luân phiên, đọc chính phản, đọc lui một chữ, đọc liên tiếp một chữ cũng có thể thành thơ. Thơ có tam, tứ, ngũ, lục, thất ngôn không giống nhau. Thật sự rất tuyệt diệu, được lưu truyền rất rộng rãi, ta nghĩ nhị vị giải Nguyên đều đã nghe nhiều đến nỗi thuộc lòng rồi.
‘Xôn xao…’ có người bắt đầu hưng phấn la lên:
- Hóa ra là Toàn cơ đồ, nghe nói bên trong có hơn ba ngàn bài thơ!
- Ngươi có thể giải ra bao nhiêu bài?
- Tám mươi bài.
- Quá kém rồi.
- Vậy còn ngươi?
- Chín mươi hai bài!
- Cũng bình thường thôi…
Rất dễ nhận thấy, đề tài này so với việc vác đống sổ sách thì càng hấp dẫn người khác hơn. Dù sao mọi người cũng là thư sinh không phải là làm thu chi. Mà ‘Toàn Cơ Đồ’ này quả thật giống như lời sĩ tử kia nói, vô cùng hấp dẫn. Gần như tất cả mọi người đều đã từng giải qua, chỉ có điều do năng lực có giới hạn nên bị nghẹn đến mức nội thương. Phần lớn mọi người chỉ giải dưới một trăm bài.
Từ đó có thể biết, bọn họ có bao nhiêu khát vọng có thể thưởng thức cao thủ đến giải ‘Toàn Cơ Đồ’ này. Nếu Thái Học viện đã dám đem bức đồ này ra, Lưu Kỳ chắc chắn là cao thủ trong phương diện này.
Mà Thái Học văn vội vì ra đề này, có thể nói là đã tốn trăm phương ngàn kế. Bọn họ tiền trảm hậu tấu, đưa bình phong đến đã thành công khiến mọi người hứng thú. Khiến cho Trần Khác không thể nào không đi vào khuôn phép.
Lưu Kỳ lại đứng trước trận đấu.
Trần Khác nhìn Tô Thức, Tô Thức cũng nhìn nhìn hắn, trên mặt lại toát ra thần sắc thông cảm.
Trần Khác xoa xoa cái mũi, đi đến trước mặt Lưu Kỳ.
- Cái này làm sao để so?
- Chúng ta mỗi người một bài, ai không thể tiếp được thì thua.
Lưu Kỳ nói:
- Nếu thơ có lỗi sai cũng coi như thua.
- Tùy vậy.
Trần Khác xoa xoa mũi không để ý. Hắn nhìn bình phong đầy chữ, ánh mắt cũng trở nên ôn nhu hơn.
Lưu Kỳ làm ra vẻ nói:
- Ngươi trước đi.
Trần Khác lắc đầu:
- Ngươi trước vẫn hay hơn.
Vậy cũng không sao, Lưu Kỳ gật gật đầu, liền giải ra bài thơ thứ nhất nói:
- Khâm sầm u nham tuấn tha nga,
Thâm uyên trọng nhai kinh võng la,
Lâm dương tiềm diệu ế anh hoa,
Trầm phù dị thệ đồi lưu sa.
Trần Khác lười nhác, đáp:
- Sầm u nham tuấn tha nga thâm,
Uyên trọng nhai kinh võng la lâm,
Dương tiềm diệu ế anh hoa trầm,
Phù dực thệ đồi lưu sa lân.
- Thiệu nam chu phong, hưng tự hậu phi.
Vệ trịnh sở phàn, lệ tiết trung vi.
Vịnh ca trường thán,bất năng phấn phi.
Tề phương song phát, ca ngã cổn y.
Diệu lưu hoa quan, dã dung vi thùy?
Tình trưng cung vũ, đồng thanh tương truy!
Lưu Kỳ tiếp tục nói.
Trần Khác tiếp tục nhàn hạ nói:
- Chu phong hưng tự hậu phi.
Sở phàn lệ tiết trung nhàn.
Trường thán bất nang phấn phi.
Song phát ca ngã cổn y.
Hoa quan dã dung vi thùy?
Cung vũ đồng thanh tương truy.
Người trong nghề vừa ra tay liền biết hay dở. Bộ dáng này của hắn đúng là đã hiễu rõ Toàn Cơ Đồ, vượt xa sự tưởng tượng của Lưu Kỳ.
Nhưng Lưu Kỳ chẳng quan tâm nhiều như vậy, tất cả mọi tâm tư của anh ta đều ở trên Toàn Cơ Đồ. Cũng không đứt đoạn ra tiếp nói:
- Nam trịnh ca thương lưu chinh ân.
Lang đào yến thủy hảo thương thân.
Cựu văn ly thiên tội cô thần.
Xuân ai tán xán khinh thần lân…
Trần Khác tiếp tục sử dụng sách lược cũ, gần như là Lưu Kỳ vừa ra thơ, hắn liền biến thể theo tới:
- Nam trịnh ca thương lưu trưng ân.
Cựu văn ly thiên tội cô thần.
Di ai lệ ý thịnh thì trầm.
Gian nhân nữ bế chí vi thâm…
Lưu Kỳ cảm thấy kinh ngạc, lại có chút phẫn nỗ. Từ nhỏ anh ta đã nghiên cứu ‘Toàn Cơ Đồ’. Sau khi thành niên lại cùng bạn bè nghiên cứu nó. Đến nay cũng đã hơn mười năm, dốc hết tâm huyết mới giải ra hơn một ngàn bài. Vốn tưởng rẳng đủ để ngạo mạn với mọi người, ai ngờ Trần Khác lại dùng loại thái độ không tốn sức này. Thật đúng là có thể làm tức chết những người nghĩ phương thức giải thơ.
Lưu Kỳ cũng biết, chỉ có hiểu tương đương quy luật trong bức đồ, mới có thể làm được việc dễ dàng như vậy. Thật ra trong quá trình giải đồ anh ta cũng phát hiện, trong này nhất định có quy luật, nhưng mà cụ thể là quy luật gì thì anh ta cũng không thể nghĩ ra.
Nếu như lúc bình thường, anh ta nhất định sẽ khiêm tốn thỉnh giáo Trần Khác. Nhưng hiện tại hai người là đối thủ, như vậy chỉ có thể toàn lực đánh cược một lần, hi vọng mình có thể đem một ngàn bài dự trữ làm Trần Khác suy sụp.
Vì không để cho đối phương cơ hội suy nghĩ, lời nói của Lưu Kỳ cũng nhanh hơn, người phụ trách ghi lại bên cạnh đều không theo kịp.
Nhưng loại trình độ này của anh ta, Trần Khác lại không để trong mắt, không đáng kể chút nào. Đúng là chuyện đùa rồi, thời thiếu niên bị Tô Tiểu Muội, Tô Đông Pha dày vò. Hắn làm sao có thể bị suy sụp?
Nếu để Lưu Kỳ biết, bí mật của bộ ‘Toàn Cơ Đồ’ này đã bị một người con gái phá giải, không biết anh ta có thể bị hộc ba lít máu hay không…