Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 198: Tất Cả Bắt Đầu Từ Nơi Này

- Đưa chứng cứ của ngươi cho ta.

Trần Khác nói với Triệu Tông Tích:

- Ngươi xem, có thể thông qua sợi dây của Lão Bao, nổ hoa cúc của Triệu Tông Tích.

- Ngươi không phải nói, không có chứng cứ trực tiếp của Triệu Tông Thực, thì phí công sao?

- Ngươi phải xem là ai đi moi ra.

Trần Khác cười nói:

- Cái này giống như là nước ấm luộc ếch, ngươi là nước quá nóng, bọn họ sẽ lập tức nhảy trở ra. Nhưng đổi Lão Bao, bọn họ thấy không cần thiết phải phản ứng lại ngay. Tráng sĩ tự chặt cổ tay, lúc đó phải cần hạ quyết tâm rất lớn, chỉ cần không xem vấn đề đó quan trọng, bọn họ sẽ không để Triệu Tông Sở, Triệu Tông Hán xuất đầu chịu trận.

Dừng một lát, hắn nhẹ giọng nói:

- Chỉ cần bọn họ hơi chần chừ, chúng ta lại tìm một người thích hợp nói một câu chuyện với hoàng đế, cửa này, chúng ta gần như có thể qua rồi.

- Nói chuyện gì vậy?

Triệu Tông Tích hỏi.

- Vẫn là câu nói cũ, cái hoàng thượng muốn là con tự mình sinh, bá quan văn võ lại gấp lập người kế thừa, trong lòng hoàng thượng có thể không thất vọng sao? Vả lại, Triệu Tông Thực lần này bộc lộ tài năng, được bách quan đề cử, danh thế như vậy, lại ngoài dự liệu của hoàng thượng, không làm cho hoàng thượng sinh lòng nghi kị sao?

Trần Khác nhìn sen tàn ngoài đình, trong con ngươi đen sâu kín lên tia sáng:

- Năm đó, Thái Tông hoàng đế lập thái tử, thấy sau đó, Chân Tông hoàng đế được thần dân toàn thành tung hô, cũng làm cho ông ấy không thể chấp nhận được, ghét hận nói “nhân tâm quy về thái tử, vậy vị trí của ta ở nơi nào?”. Đến khi được Khấu Chuẩn giải bày, mới tha cho Chân Tông hoàng đế. Con ruột mà còn như vậy, huống chi một người cháu như y?

Triệu Tông Tích nghe đến đây, trước là kinh ngạc, tiếp theo là không khỏi gật đầu:

- Lần này, bách quan đề cử, quả thật hơi quá, nếu ta là hoàng thượng, trong lòng chắc chắn không vui.

- Có câu ngày không thể có hai mặt trời, một nước không thể hai chủ. Hoàng thượng có nhân hậu chăng nữa, ông ấy vẫn là hoàng đế, cái gì gọi là hoàng đế? Thiên hạ đại quyền, duy nhất trong tay một người, không cho phép rơi vào tay kẻ khác! Cho nên đối với hoàng thượng mà nói…

Trần Khác xoay đầu qua, từng chữ nặng như núi, nói với Triệu Tông Tích:

- Triệu Tông Thực bây giờ vẫn chưa phải hoàng tử, đã có nhiều người như vậy giơ cờ, hô hào cho y. Nếu để y làm hoàng tử. Hoàng quyền có rơi vào tay y không? Còn nữa, hoàng thượng năm nay mới bốn mươi bảy tuổi, vẫn còn một khoảng thời gian dài, sau này sinh hoàng tử, có một cái đuôi lớn Triệu Tông Thực không đứt trước mắt, vậy thân sinh cốt nhục của hoàng thượng, chỉ sợ lại tái diễn bi kịch của Đức Chiêu thái tử!

‘Đức Chiêu thái tử’ là cách xưng hô trong dân gian về Triệu Đức Chiêu, trưởng tử của Thái Tổ. Lúc Thái Tổ băng hà, Triệu Đức Chiêu đã hai mươi tuổi, nhưng bởi vì thúc thúc của y, Triệu Quang Nghĩa vây cánh đã vững mạnh, có thể ngang bằng với Thái Tổ, mà ngang nhiên tranh đoạt hoàng vị. Triệu Quang Nghĩa đăng cơ không lâu. Triệu Đức Chiêu bị bức tự sát…Tấm gương của trưởng tử Thái Tổ không xa, nếu nghĩ đến điểm này, Triệu Trinh sao có thể không phòng?

- Chỉ cần hoàng thượng kiên quyết, sự cổ động của các triều thần sẽ ngày một giảm.

Trần Khác từ từ nói:

- Cái gì cũng có hai mặt của nó, quyền chủ động sẽ quay trở về tay ông ấy!

Hiển nhiên Trần Khác lật ngược lại thế cục đã cân nhắc. Những lời nói này vô cùng chặt chẽ, Triệu Tông Tích nghe được, tim đập thình thịch, y dùng sức nuốt nước bọt nói:

- Nếu hoàng thượng có thể nghe nhưng lời này, sợ không cần đến phút cuối, sẽ không để tông tử làm con thừa tự.

- Ừ.

Trần Khác gật đầu nói:

- Chiêu này quả thật phá phá hỏng con đường phía trước của ngươi, nhưng bây giờ đối với ngươi mà nói, vẫn là lợi nhiều hơn hại.

- Có thể không để cho y làm được hoàng đế, quan trọng hơn so với bất cứ cái gì.

Triệu Tông Tích gật đầu đồng ý nói:

- Chỉ là để ai đi nói đây?

- Cái này thì không cần lo lắng.

Trần Khác nhìn y nói:

- Nhưng người này, phải có cùng lợi ích với hoàng thượng, cùng lợi ích mới có thể tạo được sự đồng tình, tạo được sự đồng tình, hoàng thượng mới có thể nghe lọt tai.

Nói rồi, nhìn Triệu Tông Tích tiếp:

- Đừng nói với ta, ngươi tìm không được người này, nếu như thế, chúng ta vẫn là tận hưởng lạc thú trước mắt, đừng hao phí sức lực nữa.

- Ta nghĩ xem…

Trong đầu Triệu Tông Tích nhanh chóng hiện nhanh vài người, lắc đầu nói:

- Người này phải là người bên cạnh hoàng thượng mới được, theo lí mà nói, hoàng hậu nương nương là tốt nhất, nhưng vương phi Cao Thao Thao của Triệu Tông Thực là cháu gái của hoàng hậu. Sợ là sẽ nói không thay ta.

-Tào hoàng hậu thì đừng hy vọng nữa, người đàn bà đó sớm đã bị hoàng thượng bồi dưỡng thành tam tòng tứ đức điển hình rồi.

Trần Khác lắc đầu nói:

- Hỏi cha ngươi xem, xem lão tiên sinh có mối quan hệ gì không, thường là có.

Nói rồi, vung mạnh cánh tay nói:

- Nếu như có, dùng vạn kim khui miệng người đó ra, để y nói giúp ngươi. Ta cho ngươi năm mươi vạn quan đó là để dùng làm việc này, đừng có tiếc mà không tiêu tiền, không bỏ được đứa nhỏ không bắt được con sói!

- Được, ta biết nên làm thế nào rồi.

Triệu Tông Tích gật đầu, y phát hiện mình ở trước mặt Trần Khác, giống như một tên nhóc không biết thế sự… Quả thật vốn là vậy.

- Ngày đó, vấn đề ta hỏi ngươi, ngươi nói phải suy nghĩ một chút, bây giờ suy nghĩ thế nào rồi?

Bàn giao đối sách “hai bút cùng vẽ” rõ ràng xong, Trần Khác thản nhiên nói:

- Ta cũng không phải khuyên ngươi học Triệu Tông Thực, nhưng ngươi lại không hạ được quyết tâm, như vậy, một chút cơ hội cũng không có.

- Ta làm sao không hạ quyết tâm!?

Triệu Tông Tích trầm giọng nói:

- Ông trời công chính vô tư, luôn giúp đỡ người có phẩm đức cao thượng! Ta cùng y đều là chắt của Thái Tông, con nuôi của hoàng thượng, tại sao chỉ có y mới có thể muốn cái ghế đó? Ta đã hạ quyết tâm, nếu qua được ải trước mắt này, ngày sau nhất định sẽ dùng toàn lực để ứng phó, đấu với y!

Nói xong, cười khổ một tiếng:

- Nhưng nói thật, Triệu Tông Thực hiền lương, khiêm kiệm, không chê vào đâu được, ta thật không có lòng tin…..

Thấy Trần Khác lắc đầu cười mỉm, Triệu Tông Tích đứng lên, hướng hắn ôm quyền thật sâu nói:

- Ta cùng Trọng Phương huynh đệ tình thâm, tri âm, tri kỉ. Mong Trọng Phương có gì xin chỉ giáo cho ta!

- Ngươi nói Triệu Tông Thực hiền lương, khiêm kiệm, không chê vào đâu được, đây là lời thật.

Sắc mặt Trần Khác nghiêm trọng nói:

- Nhưng những ngày này ta nghĩ rất nhiều lần, phát hiện những gì Triệu Tông Thực làm, quả thật mọi thứ đều học ở hoàng thượng, không ngờ y chỉ học dáng vẻ bề ngoài của hoàng thượng, không học được cái thần của ông ấy! Ta ác ý đoán rằng, y chỉ cần cái vẻ nguỵ trang hiền lương, khiêm kiệm, để lừa gạt thế gian mà thôi. Một khi để y đăng ngôi cửu ngũ chí tôn, sợ là sẽ lộ nguyên hình.

- Ừ.

Đây cũng là điều Triệu Tông Tích lo lắng.

- Lui một bước nói, cho dù y thật giống như hoàng thượng thì thế nào?

Trần Khác cười lạnh, nói:

- Trong tình hình ổn định và phát triển của thiên hạ như hiện nay, ẩn nguy trùng trùng, ngoài có Tây Hạ, Liêu Quốc như hổ rình mồi, trong có “tam nhũng chi phí” như ba ngọn núi lớn, đè đến Đại Tống sắp sụp đổ rồi….

(Lãng phí về sương quân, quan viên, tăng đạo quá nhiều)

Triệu Tông Tích không biết vì sao hắn nói đến cái này, nhưng y lúc này khiêm nhường thỉnh giáo, Trần Khác nói cái gì cũng nghe.

- Những vấn đề khó này, không giải quyết thì sẽ vong quốc, giải quyết không tốt cũng sẽ vong quốc. Hoàng thượng là vị chủ nhân giữ thành không ai bì được, ông ấy có thể giải quyết thuận theo mâu thuẫn, phát hiện vấn đề, nhưng không cách nào giải quyết được vấn đề, chỉ có thể trì hoãn vấn đề bộc phát. Đổi tiếp một người giống ông ấy như đúc, thậm chí còn không bằng ông ấy, chỉ có thể mở to mắt nhìn quốc gia sụp đổ xuống vực sâu. Hoàng thượng bây giờ trọng danh, không muốn xảy ra bất cứ việc gì tổn hại đến danh tiếng, nhưng trong lòng hiểu rõ, vì trách nhiệm đối với Đại Tống, ông ấy chắc chắn muốn tìm một người hùng tài vĩ lược, có thể sát phạt, chỉnh đốn để kế vị, không phải bất đắc dĩ, tuyệt sẽ không cần một chủ nhân giữ thành.

- Ngươi là nói, Triệu Tông Thực là một vật liệu giữ thành, nên hoàng thượng không nhìn trúng y?

Triệu Tông Tích tim đập thình thịch.

- Ngươi phải nghĩ kĩ trước, nếu muốn làm hoàng đế chỉ vì quyền lực và hưởng thụ, ta khuyên ngươi vẫn là đừng tranh. Bởi vì hoàng đế kế tiếp của Đại Tống, chắc chắn phải trả nợ cho Hoàng Đế hiện tại, không chỉ không có những ngày tốt đẹp, mà còn phải gánh lấy trọng trách cải cách.

Trần Khác đưa hai tay ra nói:

- Không đổi chính là chết, đổi, có lẽ vẫn còn một tia sinh cơ, cho nên trọng trách ngàn cân này, hoàng đế tiếp theo sẽ tránh không thoát đâu.

-Ta đương nhiên là muốn làm việc.

Triệu Tông Tích oán trách liếc hắn một cái nói:

- Ban đầu, ta bất chấp đắc tội với khắp văn võ bá quan trong triều, cũng phải ngăn cản sông Lục Tháp, chẳng lẽ ngươi còn không biết, ta là người thế nào?

Giống như nói với Trần Khác, lại giống như nói với mình, y nhấn mạnh nói:

- Cho dù là việc khổ nhất thiên hạ, cũng hơn so với việc làm một con mọt gạo ăn no chờ chết. Ta cam chịu gian nan, khổ sở!

- Có tấm lòng này thì được rồi.

Trần Khác vuốt cằm nói:

- Có động cơ, còn phải có hành động. Nhưng mọi người đều nói, trong thiên hạ, mối quan hệ phụ tử khó xử nhất là Thiên gia phụ tử, huống hồ, con nuôi như ngươi. Ngươi không thể hiện tài năng, hoàng thượng làm sao biết ngươi phù hợp? Nhưng ngươi bộc lộ tài năng, lại dẫn đến nghi ngờ, để cân nhắc kĩ việc này, quả thật rất khó.

Triệu Tông Tích hôm nay, và Trần Khác xem như cùng nhau nhìn rõ, đang bên bờ vực, hai người dùng toàn bộ trí tuệ và biện pháp…. Nhưng càng chấn động hơn lại là Triệu Tông Tích, y phát hiện cái tên Trần Khác cẩu thả, tuỳ tiện này, thực ra có một tâm tư kín đáo, linh động vô cùng.

- Người như vậy có thể kiên định không thay lòng ở bên cạnh ta, chính là vận may của ta….

Trong lòng Triệu Tông Tích thầm cảm thán, cảm thấy tiền đồ phía trước không phải là một mảng đen tối. Bèn khiêm tốn hỏi:

- Vậy rốt cục nên làm gì?

- Ta cho ngươi tám chữ.

Trần Khác chậm rãi nói:

- Không tranh tức tranh, tranh tức không tranh.

- Sao lại lấy lời thiền ra…

Triệu Tông Tích không hiểu hỏi:

- Có ý gì?

- Không tranh, chính là lấy không biến ứng vạn biến.

Trần Khác nói:

- Ngươi đừng học dáng vẻ thanh tú của Triệu Tông Thực đó, như vậy đều vô dụng, hoàng thượng nhìn ngươi trưởng thành, đối với tính cách của ngươi còn hiểu hơn so với bản thân ngươi.

- Bản tính của ta là gì?

- Ngươi có lương tri, có lòng thương hại, lại đủ quả quyết, làm việc không tiếc thân mình, những điều này là ưu điểm của ngươi. Khi gặp cơ hội biểu hiện, thì phát huy hết ưu điểm của mình, đối với hoàng thượng phải tận tâm, tận hiếu, đối với đại thần, đừng đi xu nịnh, lôi kéo. Ngươi là người đàn ông lấy tự tôn làm mục tiêu, sao có thể đi đút lót đại thần?

- Ngươi nói đều có lí.

Triệu Tông Tích cười khổ nói:

- Chính là sợ không có cơ hội biểu hiện.

- Sẽ không đâu, ngươi cũng đừng tự coi nhẹ bản thân. Sau việc Lục Tháp Hà, ngươi trong mắt hoàng thượng, đã được nhiều điểm rồi, tương lai sẽ cho ngươi cơ hội.

- Vậy cái gì là ‘tranh tức không tranh’?

Ý của không tranh, chính là đừng đấu với Triệu Tông Thực, càng không cần đi phỏng đoán sở thích của hoàng thượng, đi a dua. Đối với sóng gió việc lập thái tử trong triều, xem như không nghe, không thấy, làm theo ý mình, vững vàng như thái sơn. Ngươi không truy, không đuổi, hoàng thượng đều để trong mắt, nhưng sẽ không cảm thấy ngươi vô năng, mà ngược lại, sẽ đánh giá cao ngươi.

back top