Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 220: Mùi Thuốc Súng

Phạm Trấn nổi danh kiên cường, lớn tiếng nói:

- Đại thần không nói, đương nhiên quan nhỏ phải nói rồi!

Hàn Kỳ híp mắt nhìn qua, như một đầu sư tử uy mãnh, nói:

- Đương trị Ngự Sử đâu? Sao còn chưa đuổi tên này ra!

- Quan Gia chưa nói không được, ngài vội cái gì?

Phạm Trấn cười lạnh nói.

- Phạm tri gián.

Thanh âm Bao Chửng vang lên:

- Nghe Hàn tướng công đi.

Phạm Trấn nhìn qua, thấy Bao Chửng đang nháy mắt với mình, mà Đường Giới một bên cũng khẽ lắc đầu. Cho dù lòng đầy phẫn uất nhưng anh vẫn tin vào phán đoán của hai vị lão ca này, đành phải ngưng lại. Vì quá cảm xúc kích thích nên hắn thấy trong miệng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phun ra.

Người bên cạnh vội tiến lên đỡ thì bị hắn hung hăng đẩy ra. Không thèm nhìn tới Quan Gia cao cao trên kia và mấy vị tướng công, Phạm Trấn lập tức phẩy tay áo bỏ đi…

Trên mặt Triệu Trinh hiện lên vẻ đáng tiếc, thấy Phạm Trấn hộc máu lại cảm giác hơi áy náy, hồi lâu mới nói:

- Các vị còn ai muốn tiến cử không?

Cả sảnh đường lạnh ngắt như tờ.

- Vậy chuyện này để quả nhân suy nghĩ mấy ngày rồi lại thảo luận.

Triệu Trinh hơi mỏi mệt phất tay, Hồ Ngôn Đoái liền hô lớn:

- Bãi triều…

Sau khi các đại thần bãi triều thì tản ra các phương vì nha môn khác nhau, có người về Tuyên Đức môn, có người ra Đông Hoa môn. Triệu Doãn Nhượng được con nâng đi, chân bước nặng nề về phía Tuyên Đức môn, lên xe ngựa của vương phủ.

Vừa ngồi lên, nước mắt Triệu Doãn Nhượng liền tuôn ra.

Triệu Tông Ý ba mươi mấy năm nay còn chưa từng thấy cha thương tâm như vậy, không khỏi tức giận nói:

- Không nghĩ tới họ Hàn lại thù địch với chúng ta lớn như vậy. Đúng là chúng ta mắt mù rồi, đã vậy hôm qua còn phải hạ mình cầu xin hắn!

- Nói bậy.

Triệu Doãn Nhượng lắc đầu nói:

- Con đừng hiểu nhầm Hàn tướng công.

- Hiểu lầm?

Triệu Tông Ý trợn mắt nói:

- Nhưng chính tai con nghe rõ ràng! Nếu không phải hắn cứ cố chối từ, lúc sau lại ngang ngược cản trở thì việc của chúng ta đã sớm xong rồi!

- Không thể.

Triệu Doãn Nhượng thở dài nói:

- Ngay từ đầu vi phụ cũng khiếp sợ, nhưng trở về chỗ mới ngẫm lại. Càng nghĩ càng sợ, càng thêm khâm phục Hàn tướng công. Không hổ là người tài một thế, quả thật bình tĩnh đáng sợ. Trong loại hoàn cảnh này, lập tức biết nguy hiểm, giúp chúng ta thoát khỏi sự đả kích trí mạng.

- Cha, sao con càng nghe càng mơ hồ vậy.

Triệu Tông Ý vò đầu nói:

- Anh ta rõ ràng ngăn việc tiến cử Thập Tam, sao cha lại nói hắn giúp chúng ta?

- Có đôi khi, không giúp mới chính là giúp, nếu ngược lại thì mới là hại Thập Tam.

Triệu Doãn Nhượng nói:

- Con không phát hiện thấy Quan Gia có gì khác thường sao?

- Khác chỗ nào?

- Nói quá nhiều.

Triệu Doãn Nhượng nói:

- Từ lần phát bệnh xuân vừa rồi tới giờ, trên cơ bản ông ta lên triều đều im lặng, để vài vị tướng công điều khiển buổi triều. Cả một buổi sáng cũng không nói rõ hai ba câu, vậy mà con xem lần này ông ta nói bao nhiêu?

- Đúng là bất thường.

Triệu Tông Ý nhớ lại gật đầu:

- Vậy đó là ý gì?

- Ý này tức là ông ta muốn điều khiển buổi triều lần này.

Triệu Doãn Nhượng vẻ mặt uất hận nói:

- Chắc chắn đã sớm biết chuyện của Triệu Tông Hán, cũng biết đám quan gián ngôn kia sẽ làm khó dễ trong buổi triều…

Triệu Doãn Nhượng cực kì khôn khéo. Khi tỉnh táo lại đã lập tức phát hiện Quan Gia như một tên thợ săn chuyên nghiệp, đặt bẫy cực kì khéo léo. Mai phục bí mật, đợi đến con mồi đi vào họng súng.

- Cho nên ông ta không tiếc ra vẻ khoan dung, nhưng thực chất là thuận thế giải trừ chức quan của ta, hơn nữa còn để Bao Chửng tiếp tục tra xét. Đây chính là một loại tín hiệu gửi cho các vị tướng công vốn giỏi về đoán ý qua lời nói và sắc mặt, cũng là một cạm bẫy đặt trước để đối phó Thập Tam.

Triệu Doãn Nhượng xiết chặt hai bàn tay khô gầy đến mức trắng bệch:

- Hôm nay ông ta đã có ý định phế bỏ Thập Tam!

- Hả?!

Triệu Tông Ý biến sắc nói:

- Không thể nào!

- Nếu không phải giải thích thế nào. Ông ta rõ ràng đã nắm cục diện trong tay, vậy mà lại tỏ thái độ khác thường trong việc lập thái tử, vậy là sao?

Triệu Doãn Nhượng oán hận nói:

- Nếu sớm hào phóng như vậy sao còn kéo dài đến tận hôm nay? Thế nên trong chuyện này chắc chắn có vấn đề!

- Chẳng lẽ là muốn đợi có người nói ra tên của Thập Tam sao?

Triệu Tông Ý sợ hãi hỏi.

- Đúng vậy, một khi tên của Thập Tam bị đề xuất thì dựa theo cục diện hôm nay, ông ta chỉ cần nhẹ nhàng lắc đầu có thể biến tất cả thành tro bụi.

Triệu Doãn Nhượng nghĩ mà sợ, nói:

- Cái tên một khi bị Quan Gia phủ nhận thì chắc chắn ngày sau sẽ không được nhắc tới nữa!

- Ông ta thật sẽ lắc đầu sao?

Triệu Tông Ý không cam lòng, nói.

- Khó mà nói được.

Triệu Doãn Nhượng lắc đầu:

- Nhưng một khi bị phủ nhận thì Thập Tam sẽ không còn cơ hội, chúng ta không thể mạo hiểm!

- Nhưng theo lời cha thì sợ Thập Tam sẽ bị Quan Gia ngứa mắt.

Triệu Tông Ý nói:

- Như vậy tương lai muốn đi lên chẳng phải quá xa vời?

- Ôi…

Triệu Doãn Nhượng thở dài nói:

- Lần này thật ra là tại ta quá coi thường Triệu Trinh. Dù sao Quan Gia cũng là Hoàng đế, đương nhiên không chấp nhận quyền uy bị khiêu chiến.

Nhưng thật ra là do lòng trả thù Triệu Doãn Nhượng bị đè nặng dài ngày khiến lão làm quá trớn, cuối cùng tất cả bị hủy. Vì quá muốn dẫm lên đứa con của Triệu Hằng mà dùng sức ép nghị luận của nhiều người bức bách Triệu Trinh gật đầu.

Có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục. Lúc không thể nhịn được thì tự nhiên không cần nhịn nữa.

Cho nên bi kịch của cha con Triệu Doãn Nhượng đã được định trước.

Nghe xong lời của cha, Triệu Tông Ý thấp giọng:

- Vậy tương lai của Thập Tam còn có hi vọng không?

- Có!

Triệu Doãn Nhượng rốt cục lộ vẻ tươi cười:

- Hàn tướng công làm một lần, sau còn làm mười lăm lần. Anh ta trời sinh là kẻ thắng, nếu dám đánh cuộc vào Thập Tam thì chắc chắn sẽ không thua.

Nói xong than dài một tiếng:

- Chỉ sợ có lẽ ta không nhìn được ngày đó rồi…

- Cha…

Trong phòng Trần Khác tại Trần gia.

Bị lão Bao giữ đến canh bốn mới được về, Trần Khác đến quần áo cũng lười cởi, đổ ập xuống giường ngủ.

Đang ngủ được trời đất u ám thì cửa bị đẩy mạnh, Triệu Tông Tích xông tới, hưng phấn xốc lên chăn của hắn nói:

- Đừng ngủ, đừng ngủ… Ối giời, sao anh chẳng mặc gì thế này!

- Nhìn thấy vóc dáng ta ngon nên tự ti à?

Trần Khác cười, giật lấy chăn che phần dưới rồi ngồi hỏi:

- Có tin tức tốt gì?

- Tin cực tốt!

Triệu Tông Tích không nén được kích động nói:

- Hôm nay vào triều Quan Gia đưa lên chuyện lập thái tử, nhưng không ai dám nói ra tên của Triệu Tông Thực!

- Có thể làm lãnh đạo cũng không phải đồ ngốc.

Trần Khác lơ đễnh nói:

- Còn ai không biết đạo lý gió chiều nào che chiều ấy?

- Còn nữa, bị Vương thúc kia của ta không còn làm trong Tông Chính tự nữa, cha ta đã tiếp nhận vị trí của ông ta.

Triệu Tông Tích kích động nói. Đây mới là việc cực kì quan trọng, bởi vì Tông Chính tự là nơi quản lý hoàng thất họ Triệu. Tất cả tiền lương bổng lộc, tước vị thừa kế, tăng chức, thậm chí ốm yếu bệnh tật của hoàng thất đều do nha môn này quản lý. Triệu Doãn Nhượng đảm nhiện chức vụ Đại Tông Chính mười năm, không biết đã làm bao chuyện lấy công xử tư, xảo quyệt thu lòng người rồi. Không biết bao người vì nịnh bợ ông ta mà nịnh hót cả Triệu Tông Thực, vì vậy mới khiến danh tiếng của Triệu Tông Thực tăng lên.

Triệu Tông Tích thì ngược lại, có bao nhiêu người nịnh hót Triệu Tông Thực thì có bấy nhiêu người chèn ép anh ta. Làm bất kì việc gì cũng bị chèn ép, dù có lòng giết tặc cũng không thể xoay chuyển được tình hình. Cuối cùng chỉ đành giả ngốc, nhìn vào bóng lưng Triệu Tông Thực.

Tình huống bây giờ lại xoay chuyển, Triệu Tông Tích không mong gì hơn, chỉ muốn sau này có thể được đánh giá công bằng là đã đủ mãn nguyện.

- Chúc mừng cha ngươi, cũng chúc mừng ngươi.

Trần Khác ôm chăn nói:

- Còn tin tốt gì thì nói nốt đi, rồi chúng ta đi ăn cơm. Đương nhiên là ngươi mời.

- Còn có một việc cuối cùng.

Triệu Tông Tích cười xin lỗi:

- Hôm nay ta phải đi thỉnh an Quan Gia. Ngài nói với ta phải chuẩn bị để mấy ngày nữa đến trường.

- Đến trường?

Trần Khác kỳ quái nói:

- Ngươi lớn thế rồi còn học hành gì?

- Quan Gia nói phải mở một khu trường hoàng gia cho con cháu hoàng thất, mời giáo viên tốt nhất đến dạy. Sau khi học xong thì cho phép chúng ta tham gia thi khoa cử, thậm chí còn cho làm quan nữa!

Triệu Tông Tích hưng phấn nói:

- Rốt cục cũng nhìn thấy hi vọng thoát khỏi lồng chim, ngươi nói ta còn gì phải buồn nữa!

- Đây rõ ràng là kế hoãn binh để chặn mồm mọi người.

Trần Khác lắc đầu nói:

- Học gì cũng cần vài năm đúng không? Đi rèn luyện thực tập cũng phải vài năm nữa đúng không? Thế cũng đủ thời gian cho Quan Gia sinh một vị hoàng tử rồi.

- Anh định nói là…

Triệu Tông Tích thấp giọng nói.

- Cho ta xin, ta cũng không dám chắc.

Lịch sử đã thay đổi trong im lặng, Trần Khác cũng không dám nói trước chuyện xảy ra.

- Không sao cả.

Triệu Tông Tích suy nghĩ rất cởi mở:

- Chỉ cần không phải ăn rồi chờ chết là ta mãn nguyện rồi.

- Nguyện vọng không cao nhỉ.

Trần Khác cười rộ lên nói:

- Cứ giữ tâm tính này đi, bởi vì ngươi sẽ gặp phải một hồi cạnh tranh dài. Hơn nữa mỗi lần đám Hậu phi có thai thì đều sẽ trở thành ác mộng của ngươi, hơn nữa còn là loại ác mộng không tỉnh được. Cần phải có thần kinh vững chắc mới kiên trì được!

- Sao ta lại thấy ngươi đang sung sướng khi người khác gặp họa vậy.

Triệu Tông Tích cười mắng.

- Thế à.

Trần khác mặc quần áo tử tế, đi giầy rồi nói:

- Chỉ là tốt bụng nhắc nhở thôi.

- Tuy nhiên cũng phải nói thật.

Triệu Tông Tích nhìn thật sâu vào Trần Khác:

- Ta không biết phải cám ơn ngươi thế nào!

Nếu không có Trần Khác ủng hộ và mưu tính thì cậu ta không thể tìm được đường sống trong chỗ chết, biến việc không thể thành có thể.

- Anh em trong nhà, khách sáo làm gì.

Trần Khác cười nói:

- Vả lại ta làm thế cũng là để tự bảo vệ mình. Nếu để Triệu Tông Thực lên làm Thái tử thì Trần gia ta đành phải trốn sang nước ngoài rồi.

- Cám ơn không thể nói bằng lời.

Triệu Tông Tích lắc đầu nói:

- Đi, ta mời ngươi ăn cơm, ăn xong sẽ dẫn ngươi đi một chỗ.

- Ta bây giờ rất nghiêm chỉnh nhé.

Trước kỳ thi xuân, Trần Khác không dám qua ngõ Hoa Nhai tránh vạch áo cho người xem lưng.

- Ngươi đi luôn đi!

Triệu Tông Tích bực bội:

- Ta không dám đặt chân đến chỗ đó đâu!

- Vậy ngươi còn đau khổ hơn ta. Ta dù gì cũng có kỳ hạn, còn ngươi thì vĩnh viễn luôn.

Trần Khác rửa mặt, chải đầu soi gương nói:

- Ta cũng thấy hơi bực mình. Ngươi nói đàn ông để tóc dài thế này làm gì, lại còn không được xõa. Ngày nào cũng như đàn bà vậy, chải đầu cũng mất nửa buổi sáng. Không biết sao lão tổ tông lại nghĩ được ra trò này nữa.

- Thân thể tóc da đều là của cha mẹ chứ sao.

Triệu Tông Tích cười nói.

- Móng chân móng tay cũng là của cha mẹ, sao không thấy ngươi để?

Trần Khác bĩu môi.

- Việc này còn phải tranh cãi sao? Để móng dài thì ta khỏi phải đi giầy, khỏi phải dùng tay nữa rồi.

Triệu Tông Tích cười khổ:

- Được rồi được rồi, ngươi cũng đừng lằng nhằng nữa, ta biết phải đưa ngươi đi đâu mà!

Xong cười nói:

- Ngươi nói xem, ngươi bây giờ là một phú ông, một tài tử lớn, thậm chí còn là danh nhân lớn. Vậy mà lại không có ai hầu hạ bên cạnh, như vậy có phù hợp không?

- Cha ta nói “Phải tự lực cánh sinh”. Trước hai mươi tuổi không được thuê kẻ hầu.

- Nhưng giờ anh đã hai mốt rồi.

- Việc này không giống, mà cũng chẳng để ý.

Trần Khác cười nói:

- Sao? Ngươi định tặng ta vài cung nữ trong vương phủ à?

- Tặng ngươi vài người cũng không sao, nhưng có mật thám Hoàng thành ti trong đó hay không thì chịu.

- Ta nghĩ chắc tự kiếm vẫn hơn.

- Đúng rồi.

Triệu Tông Tích nói:

- Ta cũng nghĩ thế. Lát nữa ta dẫn ngươi đi một chuyến chọn vài người ưng ý.

- Ngươi có vẻ có kinh nghiệm nhỉ.

- Hì hì…

Triệu Tông Tích ngượng ngùng cười:

- Ta mới biết vài ngày thôi mà.

back top