- Lần sau, lần sau…
Viên Duyên tức tới phát run, mặt đen xì, hơn nửa ngày sau mới hung hăng gật đầu nói:
- Tốt, ta gọi người đến kiểm!
Lão liền bảo tiểu sa di đi gọi thủ hạ của mình đến.
- Còn phảir phái tới hai trăm chiếc xe.
Lý Đạt tốt bụng nhắc nhở:
- Tìm hòa thượng cường tráng tới kéo.
- Hả?
Viên Duyên kinh ngạc hỏi:
- Các ngươi không đưa đến tận nơi sao?
- Không đưa.
- Đây là luật lệ, hiểu không?
Viên Duyên nổi đóa lên nói:
- Ngay cả quy củ cũng không hiểu, còn mở kho làm cái gì!
Nhiều năm tu hành của Viên Duyên bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, lão thực hối hận đã đi chuyến này.
- Chúng ta không mở kho, mà là mở tiền trang.
Lý Đạt cười lạnh nói:
- Chúng ta có quy tắc riêng của chúng ta. Khách ra đến cửa là chúng ta không chịu trách nhiệm nữa!
- Hoang đường!
Viên Duyên cả giận nói:
- Vì sao không nói sớm?
- Cái này có gì phải nói. Đưa hàng giúp ngươi, đó là tình cảm.
Lý Đạt cười lạnh nói:
- Không đưa hàng cho ngươi, thì ngươi phải tự mình làm.
Lý Đạt lại cười rạng rỡ nói:
- Hơn nữa, thành Biên Kinh ngay cạnh Càn Khôn, ngươi còn sợ có kẻ xấu cướp mất sao?
- Ngươi xem bên ngoài người chật như nêm cối.
Cơn tức của Viên Duyên càng lúc càng lớn, nói:
- Ai dám đẩy xe tiền đi giữa phố lúc này.
- Vậy thì chờ vắng người thì chuyển.
Lý Đạt rõ ràng vui sướng khi người khác gặp họa, nói:
- Còn có thể nhờ quan sai phủ Khai Phong bảo hộ.
- Vậy phải nhờ Long Đồ nhà chúng ta.
Thủ lĩnh bộ đầu nghe vậy cười cười nói:
- Chỉ có điều chúng ta rất bận rộn, chưa chắc đã giúp được.
- …
Viên Duyên giận quá, trực tiếp lăn ra bất tỉnh tại chỗ, tên đồ đệ của lão vội vàng ấn huyệt Nhân Trung, lại bạt tai lão vài cái, khó khăn lắm mới gọi được sư phụ tỉnh dậy. Chỉ thấy lúc này, đôi môi của Đại Hòa thượng trở nên run rẩy, mặt mày u oán nhìn chằm chằm vào núi tiền này. Lão đã nghĩ tới đủ loại mưu kế mà có khả năng đối phương sẽ dùng, chỉ có loại phương pháp ngu ngốc nhất này thì lão lại không nghĩ đến – Dùng núi tiền đồng đè chết người ta.
Đứng trước cửa sổ lầu hai, nhìn Viên Duyên hòa thượng đang bối rối, Triệu Tông Tích lắc đầu cười:
- Cũng chỉ có ngươi mới nghĩ ra được cái chủ ý quỷ quái này.
Trần Khác nâng chén rượu lên, nhấp một ngụm rượu nho do người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp ủ, thích ý mỉm cười.
- Tuy nhiên, thế này có chút… không đẹp.
Triệu Tông Tích cười cười.
- Không thể nói như vậy được.
Trần Khác lắc lắc đầu nói:
- Tùy tình huống cụ thể mà phải đối đãi khác nhau. Nếu là khách hàng bình thường, làm vậy với người ta đương nhiên là không đúng. Nhưng mấy… con lừa ngốc này rõ ràng muốn đến đập phá quán. Nhà bọn họ mở tiền trang lớn nhất Biện Kinh mà lại còn phải đi mượn tiền của chúng ta? Hơn nữa số lượng lên đến tám mươi vạn quan! Chẳng lẽ họ muốn thay mặt Đại Tống trả tiền triều cống cho Liêu Hạ năm nay à?
- Cũng chưa chắc đã là như vậy…
Triệu Tông Tích toát mồ hôi.
- Làm thế này rõ ràng muốn ngáng đường chúng ta.
Trần Khác cười lạnh nói:
- Với thủ đoạn này biện pháp đơn giản nhất là không cho họ vay. Nhưng làm thế thì lại để lộ ra đáy kho của ngân hàng chúng ta mất rồi, sau này các món vay lớn đều không dám làm. Huống chi, thương trường như chiến trường, không thể để cho đối thủ nắm mũi dắt đi, càng không để cho người ta bắt nạt được. Là do bọn họ ra ám chiêu hại ta trước, lại còn muốn chúng ta thành thật tiếp chiêu? Nếu đúng như thế thì người khác sẽ nói ta khờ, ngay cả cạm bẫy đơn giản vậy mà cũng không nhìn ra.
- Cho nên ngươi mới cho bọn họ vay toàn tiền đồng, như vậy là muốn chặt đứt suy nghĩ kia?
Triệu Tông Tích cười nói:
- Bất quá, bọn họ cũng không thể nói được gì. Dù sao tiền đồng mới là tiền tệ đúng với luật pháp của Đại Tống ta, vàng bạc lại không phải.
- Để cho tên ngốc kia ăn trái đắng đi, cũng để cho các nhà giàu nhìn thấy việc dùng tiền mặt thật sự không tiện.
Trần Khác cười cười.
- Có thể ảnh hưởng đến danh tiếng của tiền trang không?
Triệu Tông Tích ân cần hỏi.
- Sẽ không đâu. Vẫn là câu kia, tùy vào tình huống cụ thể mà phân tích khác nhau. Hiện tại mục tiêu tìm kiếm khách hàng của bổn điếm là các nhà giàu cần tiền gấp để mua đất. Một là bụng đói ăn quàng, hai là tiền này chỉ là trao qua tay, sau đó sẽ phải trả luôn cho phủ Khai Phong, nên bọn họ cũng không quan tâm là tiền đồng hay vàng bạc. Chỉ cần trong kho có tiền là được. Còn vận chuyển ra sao, là chuyện của phủ Khai Phong.
Nói xong, Trần Khác uống cạn chén rượu, hào khí bừng bừng, phấn chấn nói:
- Chỉ cần rải tiền cho vay hết Thập Tam Hành Phố, chúng ta sẽ là đệ nhất Biện Kinh, làm gì còn ai để ý một chút thủ đoạn nho nhỏ trước kia nữa!
- Mấy lời này đã thể hiện hết tính cách của ngươi rồi.
Triệu Tông Tích đóng cửa sổ lại, cười cười nói:
- Ta phát hiện ra, ngươi là người chỉ quan tâm đến kết quả.
- Quá trình đều là hư ảo, cuối cùng chỉ có kết quả.
Trần Khác mở chai rượu, rót cho Triệu Tông Tích một ly, thanh âm ngâm nga:
- Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi,
Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi.
Túy ngọa sa tráng quân mạc tiếu,
Cổ lai chinh chiến kỳ nhân hổi.
- Thắng làm vua, thua làm giặc, thế gian chính là tàn khốc như vậy đó
(Rượu bồ – đào, chén dạ quang
Muốn say, đàn đã ngân nga giục rồi
Sa trường say ngủ ai cười
Từ xưa chinh chiến mấy người về đâu.)
- Gần đây ngươi rất hay cảm thán.
Triệu Tông Tích nhìn vào loại rượu có màu đỏ tươi như máu trong chén.
- Bởi vì ta phát hiện mình có chút không tự chủ được.
Trần Khác cười khổ nói:
- Đều là tại ngươi làm hại. Nếu không lên thuyền tặc của ngươi, ta vẫn còn là Trần Tam Lang vô lo vô nghĩ.
- Đừng mơ làm cho ta cảm động.
Triệu Tông Tích cười mắng:
- Chẳng lẽ ngươi mở tiền trang cũng là vì ta?
- Nếu không thì ngươi nghĩ tại sao?
Trần Khác nheo nheo mắt nhìn Triệu Tông Tích nói:
- Ngươi cảm thấy ta thiếu tiền sao?
- Không thiếu. Bằng không thì ngươi sẽ không…cho ta năm mươi vạn quan kia.
- Khi ngươi đang vất vả leo lên vị trí đó, tiền trang này sẽ có sự trợ giúp rất lớn, nó sẽ thành chủ nợ của tất cả đám Vương công trong thành Biện Kinh, sự giúp đỡ này còn lớn hơn tiền vàng.
Trần Khác hạ giọng nói:
- Còn nếu như ngươi thực sự có số mệnh kia, sau khi ngươi leo được lên tới đỉnh, nó còn giúp ngươi nhiều hơn nữa…
- Ngươi muốn nói đến việc nó sẽ kìm hãm các tiệm cầm đồ cho vay nặng lãi sao?
Triệu Tông Tích thấp giọng hỏi.
- Đây chỉ là một phần thôi. Nhưng đã dần dần cho bệnh tình của Đại Tống một phương thuốc hay rồi.
Trần Khác hạ thấp giọng nói:
- Triều đại này khác với tiền triều, tuy thuế thu được chủ yếu vẫn từ nông nghiệp nhưng thuế thương, thuế độc quyền và thuế khai quặng càng tăng hơn trước. Ta lấy ba con số làm ví dụ, ngươi chỉ cần biết nó không giả là được.
Trí nhớ của Trần Khác cũng không phải chỉ dùng để trưng bày cho đẹp. Hắn đọc lưu loát:
- Thứ nhất là trong những năm cuối triều Thái Tông, tổng lượng thuế thu vào là ba ngàn năm trăm năm mươi chín vạn quan (35.590.000), trong đó thuế nông nghiệp là hai ngàn ba trăm hai mươi mốt vạn quan (23.210.000), ước chừng chiếm sáu phần rưỡi (65%); thuế trà, muối, rượu, thương nghiệp ước chừng một ngàn hai trăm ba mươi tám vạn quan (12.380.000), ước chừng chiếm ba phần rưỡi (35%). Lúc này thuế thu từ nông nghiệp vẫn còn chiếm phần lớn.
- Hai là những năm cuối triều Chân Tông Thiên Hi, tổng lượng thuế thu vào năm ngàn bảy trăm hai mươi ba vạn quan (57.230.000), thuế nông nghiệp là hai ngàn bảy trăm sáu mươi hai vạn quan (27.620.000), chiếm gần năm thành, các loại thuế khác khoảng hai ngàn chín trăm tám mươi sáu vạn quan (29.860.000), chiếm hơn năm thành (52%), từ năm này trở đi, các loại thuế khác đã dần dần vượt quá thuế nông nghiệp.
- Mà con số mới nhất, tổng lượng thuế thu được là bảy ngàn lẻ bảy mươi vạn quan (70.700.000), thuế nông nghiệp là hai ngàn một trăm sáu mươi hai vạn quan (21.620.000), chiếm ba phần, các thuế khác khoảng bốn ngàn chín trăm mười một vạn quan (49.110.000) chiếm bảy phần. Tức là hơn hai phần ba thu nhập đều đến từ thuế ngoài nông nghiệp.
Nghe Trần Khác báo ra những con số như vậy, Triệu Tông Tích giật mình không nhỏ:
- Làm sao có thể thay đổi nhanh như vậy? Công thương nghiệp Đại Tống ta đã phát triển đến mức này rồi sao?
- Đây là một mặt, công thương nghiệp của Đại Tống ta phồn vinh, tiêu phí rất nhiều, đương nhiên kéo theo thu nhập từ thuế của phương diện này tăng thêm.