Sau khi đợi cửa cung đóng lại, Thạch Toàn Bân mới đi diện thánh, đem khẩu cung Thường Bạch Ma kia trình lên.
- Thật to gan! Ngay cả đại lễ tuyển nhân tài của triều đình cũng dám làm loạn!
Triệu Trinh xem xong mặt mày xanh mét, một lúc sau mới oán hận nói:
- Cho người điều tra đến cùng!
- Nếu tra tiếp… sợ là phải tra đến lão Tứ của Nhữ Nam Vương gia.
- Vương tử phạm pháp đồng tội thứ dân.
Triệu Trinh chán ghét phẩy tay nói:
- Ngươi ngày mai nói với Tông Chính Tự đồng loạt điều tra.
Vì bảo vệ dòng họ hoàng thất, bất luận điều tra cái gì về tôn thất đều phải có Tông Chính Tự.
- Vâng.
Thạch Toàn Bân lên tiếng đáp rồi lui ra.
- Đừng kinh động đến Nhữ Nam quận vương.
Lúc này sự tức giận của Hoàng đế mới tiêu tan đi một chút, hậm hực nói:
- Cứ lưu cho lão một chút mặt mũi…
- Vâng.
Một đêm không có việc gì xảy ra. Ngày hôm sau, Thạch Toàn Bân cầm thủ dụ đi đến Tông Chính Tự tìm được Bắc Hải quận Vương Triệu Duẫn Bật.
Sau khi nghe y nói rõ ý đồ, Triệu Duẫn Bật nhất thời nhớ những lời nói của Triệu Tông Tích đêm qua…
Đêm qua, Triệu Tông Tích nói với lão, nếu Hoàng Thành Ti muốn điều tra Bắc Nghệ Hiên, nhất định phải nghĩ cách làm cho bọn họ lục soát dưới giường Triệu Tông Huy.
Triệu Duẫn Bật hỏi vì sao Hoàng Thành Ti phải điều tra Bác Nghệ Hiên, Triệu Tông Tích nói là vì vụ án phá rối ở thi hội mà tra được Triệu Tông Huy. Triệu Duẫn Bật lại hỏi bên trong có vật gì, Triệu Tông Tích cũng không đề cập tới, chỉ nói nhìn rồi sẽ biết.
Không ngờ mới nói hôm qua, hôm này Hoàng Thành Ti đã đến đây. Triệu Duẫn Bật sau khi bình tĩnh liền đứng dậy nói:
- Thạch công công uống trà chờ một chút, ta đi lấy công văn cho ngài.
Thạch Toàn Bân nho nhã cười nói:
- Không dám, không dám. Vương gia xin cứ tự nhiên.
Trong lòng đầy khiếp sợ, Triệu Duẫn Bật tới trong phòng ký tên, rồi để người ghi chép ra ngoài viết công văn, đồng thời gọi quan thừa Tông Chính Tự - Triệu Tòng Chiếu vào trong.
Triệu Tòng Chiếu là nhất hệ Thái Tổ, cháu Triệu Đức Phương. Mặc dù năm đó Thái Tông từng đồng ý hai nhà cùng phú quý, nhưng đó là không thể nào, Thái Tổ nhất mạch không thể tránh khỏi ngày càng suy thoái. Triệu Tòng Chiếu nếu không giao hảo từ thuở nhỏ với Triệu Duẫn Bật, cũng không có khả năng lên làm quan thừa Tông Chính Tự.
Lúc sáng, binh Hoàng Thành Ti và người của Tông Chính Tự bất ngờ tập kích vào Bác Nghệ Hiên ở thành đông.
Những tiểu đồng thanh tú bị đưa tới ép dựa lưng vào tường. Quản sự nội viện Y Nịnh Nương xinh đẹp giận dỗi nói:
- Nơi này là dinh thự của Hoài Khang quân Tiết Độ Sứ, Tứ vương tử quận Nhữ Nam, các ngươi dám làm xằng làm bậy sao?
- Phụng chỉ, truy tìm phạm nhân.
Triệu Tòng Chiếu đem công văn Tông Chính Tự nói:
- Đây là văn tự do Tông Chính Tự ký.
- Làm sao cũng phải đợi công tử nhà ta trở về đã.
Y Nịnh Nương nói.
- Không cần kinh động Tứ công tử.
Chỉ huy Hoàng Thành Ti nói:
- Chỉ cần lấy đồ của Chu quản gia giao cho chúng ta, chúng ta sẽ lập tức rời đi.
- Chu quản gia đã sớm về nhà rồi.
Y Nịnh nương trong lòng căng thẳng, nét mặt sa sầm nói:
- Mời các ngươi rời đi.
- Ngươi nói đi rồi thì là đi rồi sao?
Triệu Tòng Chiếu lạnh lùng nói:
- Không phải là đem lão đi giấu rồi chứ?
- Lão quả thật không ở đây, các vị đi nơi khác tìm đi.
- Xin lỗi, nếu vậy chúng ta trở về cũng không thể nào báo cáo công việc.
Chỉ huy sứ Hoàng Thành Ti cũng không muốn đắc tội Triệu Tông Huy, nhưng theo lời Triệu Tòng Chiếu vừa nói, y cũng chỉ có thể phụ họa theo:
- Nhất định phải lục soát để tìm.
- Hai vị…
Đôi mày thanh tú của Y Nịnh Nương nhíu lại nói:
- Nếu phải tra xét phủ này, tối thiểu cũng phải đợi công tử nhà ta trở về.
- Phải nể mặt Nhữ Nam vương gia.
Tần chỉ huy nhỏ giọng nói với Triệu Tòng Chiếu:
- Chúng ta hay là đợi đi.
Triệu Tòng Chiếu cũng không thể làm quá mức, liền gật đầu nói:
- Ừ, chúng ta đi vào chờ.
…..
Sau nửa canh giờ, người được phái đi trở về, bẩm báo:
- Lão vương gia nói, Tứ công tử bệnh nặng, cứ việc lục soát.
Sắc mặt Y Nịnh Nương có chút trắng bệch, nàng biết đây là do lão Vương gia cấm túc Tứ công tử rồi…
Tần chỉ huy đứng lên nói:
- Vậy được, tỏa ra lục soát đi.
Sau một tiếng ra lệnh, Bác Nghệ Hiên bắt đầu gà bay chó sủa, thỉnh thoảng còn có âm thanh vỡ của đồ sứ. Mỗi một tiếng vang đều làm trong lòng Y Nịnh Nương giật thót, nhưng nàng cũng không quản được nhiều như vậy, chỉ đứng ở ngoài phòng chính bảo vệ chỗ ở của Triệu Tông Huy.
Trong thời gian uống cạn chén trà liền lục soát hoàn tất, do Y Nịnh Nương đã sớm có đề phòng cho nên đừng nói là Chu quản gia, mà ngay cả một chút đồ chướng mắt gì cũng chưa lục soát được.
- Ngoại trừ phòng ngủ của chủ nhân, những nơi khác đều đã lục soát hết.
Tần chỉ huy nhìn Triệu Tòng Chiếu nói.
Triệu Tòng Chiếu gật đầu nói:
- Ừ, vậy còn chờ gì nữa?
- Khụ khụ…
Tần chỉ huy đổ đầy mồ hôi, gã cũng không phải có ý này:
- Vậy được rồi, vào xem một chút.
Y Nịnh Nương nóng nảy, đưa hai tay ra ngăn, nói:
- Không được! Không cho phép làm ô uế phòng công tử nhà ta!
- Nói như thế nào ấy nhỉ, cái này gọi là giấu đầu lòi đuôi.
Triệu Tòng Chiếu làm như thật nói:
- Xem ra nhất định có người núp bên trong rồi!
- Cái này…
Tần chỉ huy cười khổ nói, các người có thù sao? Tuy nhiên, đã nói như vậy cũng chỉ có thể vào xem:
- Mọi người mở cửa đi, chúng ta chỉ cần không làm hư đồ bên trong là được.
- Hừ…
Y Nịnh Nương hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn nghiêng người tránh ra.
Binh sĩ nối đuôi nhau đi vào. Triệu Tòng Chiếu cũng đi vào theo, lớn tiếng nói:
- Lục soát cẩn thận tất cả nơi có thể giấu người. Sau tấm bình phong, dưới gầm giường, trong tủ quần áo đều phải lục soát.
- Triệu tự thừa, việc hôm nay công tử nhà ta sẽ có hồi báo!
Y Nịnh Nương hận không thể cắn đứt một miếng thịt của y.
- Ha ha, không cần khách khí.
Triệu Tòng Chiếu vẻ mặt thật thà chất phác nói:
- Vì sự trong sạch của em họ, làm ca ca phải tận sức.
Khi nói chuyện, có thị vệ từ dưới gầm giường lôi ra một hòm áo hỏi:
- Đại nhân, xem đây là cái gì?
- Có thể giấu người sao?
- Đương nhiên.
- Mở ra.
Y Nịnh Nương giống như hóa đá. Phòng của Triệu Tông Huy đều là do nàng thu dọn, làm sao có thể không có chút ấn tượng với cái rương này.
Vừa mở rương ra, mọi người trong phòng đầu tiên là thất vọng. Còn tưởng rằng Triệu Tông Huy giấu dưới gầm giường là bảo bối gì đó, hóa ra chỉ là một rương quần áo.
Đám binh linh tức giận đem xiêm y bên trong đổ ra hết. Mọi người liền sợ ngây người ra, chỉ thấy trong đó vật cất giấu không ngờ là một áo bào có hoa văn rồng màu vàng… Đây chính là màu sắc và đồ án trên y phục mà chỉ có Hoàng đế mới có thể mặc.
Y Nịnh Nương sắc mặt trở nên trắng bệch, the thé giọng nói:
- Đây không phải của công tử nhà ta!
- Không phải của y, vậy là của ngươi?
Triệu Tòng Chiếu nói.
- Cũng không phải của ta.
Y Nịnh Nương mồ hôi như tắm nói:
- Là có người vu oan giá họa…
- Ngươi đừng ngậm máu phun người!
Triệu Tòng Chiếu tức giận nói:
- Từ lúc bắt đầu lục soát đến giờ, ngươi vẫn canh ở cửa. Chúng ta sau khi đi vào, ngươi luôn luôn ở bên trong. Một cái rương lớn như vậy làm sao vu oan? Là ảo thuật à?
- Ta không phải nói các ngươi…
Y Nịnh Nương vô lực nói:
- Là trước đó có người…
- Vậy đi mà nói với Hoàng Thành Ti.
Triệu Tòng Chiếu hoàn thành nhiệm vụ cũng không nói nhảm nữa, đem củ khoai lang phỏng tay ném cho Tần chỉ huy.
- Bắt tất cả lại!
Tần chỉ huy sợ ngây người, sau một lúc mới hồi phục tinh thần nói:
- Phong tỏa lại hiện trường, ai cũng không được loạn động, chờ ý chỉ của Hoàng thượng!
….