Với tư cách là đối thủ lâu năm, người Liêu quốc đối với mười huyện này cũng không còn bao nhiêu hi vọng. Chủ ý của bọn họ là lừa bịp Đại Tống! Không trả mười huyện này đúng không, cũng được, bỏ tiền tiêu tai đi! Mời đem tiền cống hàng năm, từ hiện tại năm mươi vạn lượng tăng lên năm trăm vạn... Hiển nhiên, người Liêu quốc cũng cảm thấy lúc trước họ quá dế nhũi (ý nói: giống như con dế nhũi chỉ biết ăn rơm cỏ mục, mùn cưa), yêu cầu hơi ít với người có của này.
Người triều Tống cũng không thể cho số tiền này, lúc trước tiền cống hàng năm là ba mươi vạn, tăng lên năm mươi vạn, đã bị mắng đến máu chó phun đầy đầu. Lần này một hơi tăng tới năm trăm vạn, có lẽ sẽ biến thành trò cười của lịch sử.
Cho nên hai bên gặp nhau lần này rất không thoải mái, lúc Liêu sứ gần đi đã nói rất hung hãn, muốn người Tống đi Liêu quốc cầu bọn họ. Kết quả chưa chạy ra khỏi thành Biện Kinh, liền xảy ra sự cố nghiêm trọng kia, Liêu sứ lập tức phát ngôn bừa bãi, kêu gào nếu không chịu đáp ứng điều kiện của họ, hai bên chỉ có thể sử dụng bạo lực!
Không biết có phải tính cách mềm yếu của quan văn phát tác, quan gia Đại Tống cùng các tướng công không dám nói một câu cứng rắn. Điều này khiến đám quan viên âm thầm suy đoán, Đại Tống... hẳn muốn nhẫn nhục dùng tiền mua bình an rồi?
- Chỉ sợ là như vậy...
Trần Hi Lượng thở dài nói:
- Quan gia cùng các tướng công đã không còn nhiệt huyết như năm nào. Trong lòng bọn họ, thiên hạ thái bình, không việc gì làm phiền nhau mới là quan trọng nhất.
- Nhưng đó chỉ là lời nói ngoài miệng của Liêu quốc mà thôi.
Trần Khác hừ lạnh một tiếng nói:
- Con không tin bọn chúng vì báo thù cho một nhân vật nhỏ bé liền phát động chiến tranh.
- Quan gia cùng các tướng công cũng không tin, nhưng ai cũng lo lắng không dám nói lại.
Trần Hi Lượng cười khổ nói:
- hơn nữa, nếu lúc này trở mặt cùng Liêu quốc, thì quá bất lợi cho Đại Tống.
Ông nhìn Trần Khác nói:
- Cho nên, chỗ khó xử của các tướng công, cha cũng có thể hiểu được...
Trần Khác im lặng thật lâu, nhìn cha đã không có cách nào, nói:
- Ngày mai, con muốn đi Chính Sự Đường gặp Phú tướng công, đến lúc đó, xem xem có biện pháp gì không.
- Ừm.
Trần Hi Lượng gật đầu, đến lúc này, không thể bỏ qua một chút hi vọng nào... Ngày hôm sau không phải thời gian vào chầu, nhưng Trần Khác vẫn mặc chỉnh tề, ngồi xe ngựa đi vào cửa cung, đem Thủ Điều hôm qua lấy ở Lại Bộ đưa ra, liền được tên lính đưa đến bên ngoài Chính Sự Đường.
Quan viên bên trong đều biết hắn, vội vàng cười mời hắn đi vào, vào phòng ngồi xuống chỗ của mình, Trần Khác nói rõ mục đích đến.
- Trọng Phương huynh chờ một chút, tướng công đang bàn nghị sự.
Đám quan viên cười nói:
- Uống trước chút nước trà, đợi các tướng công đi ra sẽ thông báo cho Trọng Phương huynh.
Đang nói chuyện, Vương Khuê từ bên trong đi ra, nhìn thấy Trần Khác, liền vui mừng cười nói:
- Trọng Phương thật sự đã trở lại!
- Hạ quan bái kiến Chấp Chính.
Trần Khác thi lễ nói.
- Khách khí cái gì, nhanh, vào phòng ta dùng trà.
Vương Khuê cười mời hắn vào chính phòng của mình. Nhờ phúc Trần Khác, ông ta mới được tấn phong, lên tới Tham Tri Chính Sự.
- Trở lại kinh lâu chưa?
Vương Khuê thân mật ngồi xuống cạnh hắn, châm trà cho hắn hỏi.
- Vừa trở về hôm qua.
- Ai, nếu lúc trước ngươi trở về cùng ta thì tốt rồi.
Thấy hắn trở về không một tiếng động, Vương Khuê có chút ái ngại nói:
- Triều đình cùng dân chúng thật sự khiến chúng ta quá vinh hạnh, đội ngũ nghênh đón lúc đó phải dài tới vài dặm. Nói ra, cũng nhờ vào danh tiếng của ngươi đây này.
- Đại nhân nói vui rồi, việc ở Đại Lý, may mắn có ngài lãnh đạo anh minh, hạ quan cùng lắm chỉ là người dẫn đầu tích cực mà thôi.
Trần Khác cười một tiếng, ôm quyền nói:
- Còn chưa chúc mừng đại nhân được tấn phong...
- Cái gọi là tấn phong, cùng lắm chỉ là hình ảnh bên ngoài.
Vương Khuê lắc đầu cười cười, nửa thật nửa giả nói:
- Ngoại trừ mệt mỏi chính là mệt mỏi, thật không thoải mái như khi ta còn làm Hàn Lâm Học Sĩ.
Hàn huyên vài câu, Vương Khuê cũng hỏi thăm an ủi chuyện của Lục Lang. Với tư cách là tiền bối Hương đảng, đồng thời là Tham Tri Chính Sự quản lý hình ngục, y cũng có lời nói cho Trần Khác:
- Bây giờ Lục Lang đang ở trong nha môn Hình bộ, không bị nhốt vào ngục, ở trong tiểu viện, ăn uống rất tốt, không người nào dám khi dễ cậu ấy, ngươi không phải lo lắng.
Dừng một lát, ông ta có chút xin lỗi nói:
- Nhưng bản án lần này lại liên quan đến chuyện đàm phán, ta cũng không có cách nào.
Ý của ông ta rất rõ ràng, nếu chúng ta đàm phán thắng, nắm được quyền chủ động, thì huynh đệ ngươi sẽ không có việc gì. Nếu chúng ta đàm phán thua, rơi vào thế bị động, nói không chừng, lúc đó chỉ có thể để Lục Lang cho chúng xử lý.
- Đa tạ tướng công giúp đỡ, hạ quan vô cùng cảm kích.
Trần Khác gật đầu cám ơn:
- Chỉ không biết bây giờ mọi việc đã tiến triển đến mức nào?
- Vẫn còn đang giằng co.
Vương Khuê cũng không dấu hắn, nói:
- Chủ yếu do chúng ta một mực kéo dài. Không phải bọn họ vừa nói với ngươi, Tể Tướng đang nghị sự với Xu tướng sao, là về việc này.
Ông ta thấp giọng nói:
- Để đạt được kết quả tốt cho cả hai phía quá khó, xử lý không được, sẽ thân bại danh liệt, cho nên không có ai nguyện ý nhận.
Dừng một lát nói:
- Cho dù có người nhận, hai vị tướng công cũng phải suy xét, xem xem người đó có thể làm hư chuyện này hay không.
"..." Trần Khác gật đầu nói:
- Nhưng kiểu gì cũng phải có người đi làm chứ?
- Ừm.
Vương Khuê vuốt cằm nói:
- Đúng vậy, cho nên lúc hai vị tướng công suy nghĩ tìm người thích hợp. Không làm mất thể diện đất nước, không để người Liêu chiếm ưu thế, cũng không để cục diện trở nên căng thẳng cho người Liêu lấy cớ dùng vũ lực. Người như vậy, cần có dũng khí và trí tuệ, thận phận cũng phải đủ cao.
Nhấp một ngụm nước trà, ông ta nhìn Trần Khác nói:
- Đa số các đại thần trong triều đều rất dè dặt, sợ bước nhầm sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ. Triều đình bây giờ trông vô cùng già nua, nặng nề. Nói thật, ngươi là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng vì quan hệ với Lục Lang nên phải bỏ qua...
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài có người Trung Thư Xá đến bẩm báo:
- Hàn tướng công đã trở về, tướng công mời Trần đại nhân qua nói chuyện.
- Vậy ngươi đi đi.
Vương Khuê liền nói với Trần Khác:
- Ta sẽ cố hết sức bảo vệ Lục Lang.
- Đa tạ tướng công.
Trần Khác đứng dậy cám ơn, sau liền đi theo người Xá nhân, đến ký phòng Thủ tướng Phú Bật.
Dáng người Phú Bật không cao, gương mặt trắng nõn, luôn cười ôn hòa, khiến người ta như tắm gió xuân, không có chút nào là hung hăng vênh váo, đây là sự tu dưỡng phong độ của sĩ phu thời cổ.
Lão mỉm cười mời Trần Khác ngồi xuống. Trước quan tâm hỏi han những nguy hiểm mà Trần Khác trải qua trên biển, cũng cẩn thận hỏi thăm phong thổ Uy quốc. Sau khi nghe Trần Khác nói, nơi đó bế quan toả cảng, vương quyền sa sút, quý tộc mục nát, chiến loạn không thôi, lão thở dài một hơi nói:
- Uy quốc đơn độc một mình ngoài biển. Nếu mục nát cùng lắm thì loạn một chút, dân chúng chịu chút khổ sở. Nếu Đại Tống chúng ta mục nát, thì sẽ diệt vong.
Trần Khác gật đầu, hắn không thể không bội phục tầm nhìn xa của Phú tướng công... Đúng vậy, chưa đến sáu mươi năm sau, trong trận cuồng hoan của gã hôn quân, nửa giang sơn Đại Tống rơi vào tay giặc. Dân tộc Hoa Hạ ta liền xuống dốc.
Phú tướng công lại nói về Đại Lý:
- Việc ngươi làm ở Đại Lý, lão phu đều rất quan tâm, mỗi một bản tấu chương của ngươi, ta đều xem kỹ.
Nói xong cười ấm áp nói:
- Từ tháng năm năm Gia Hựu thứ hai, ngươi đã đưa lên tổng cộng ba mươi bảy bản tấu chương, đúng không?
- Tướng công ngày quản vạn sự, không ngờ có thể gặp qua là không quên được.
Trần Khác khen từ đáy lòng:
- Thật làm vãn bối xấu hổ.
- Ha ha...
Phú Bật lắc đầu cười nói:
- Làm sao có thể đều nhớ kỹ, là do ta đặc biệt chú ý tới ngươi.
Nói xong nghiêm mặt tiếp:
- Tại sao lại chú ý? Bởi vì ta phát hiện, ngươi không giống người khác, ánh mắt của ngươi có thể quan sát toàn cục, điểm này cực kỳ hiếm thấy.
- Tướng công quá khen rồi.
- Lão phu không khoa trương.
Phú Bật lại lắc đầu nói:
- Ngươi có thể nhẹ nhàng thu phục Đại Lý, bảo vệ Dương gia, tiếp tục duy trì thế chân vạc. Lại xây sửa kênh đào, tăng mạnh lực ảnh hưởng của triều đình ở Đại Lý, thông qua việc phân mỏ đồng cho ba nhà để tăng sự ỷ lại của bọn họ với triều đình. Tất cả các thủ đoạn này, đã buộc Đại Lý chịu sự khống chế của triều đình. Lão phu càng nghĩ càng khâm phục!
Nói xong rất hứng thú hỏi:
- Nói cho ta biết, các loại thủ đoạn đan xen này, làm sao ngươi nghĩ ra được?
- Hạ quan cảm thấy, nếu Đại Lý chỉ quy thuận trên danh nghĩa, sẽ không có bất cứ ý nghĩa gì cho triều đình, ngược lại còn làm liên luỵ. Nhưng Đại Lý là Thiên Thừa quốc, nhất định phải bảo trì thế giằng co bên trong, như vậy dù quân lực của triều đình ở Đại Lý không mạnh, nhưng chỉ cần xoay qua một phe, hai phe khác liền bại. Vì tránh để triều đình ủng hộ người khác, ba nhà chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, bên ngoài tranh nhau tỏ ra trung thành. Đương nhiên, mặt khác ỷ mạnh khinh người, làm khắp nơi bất mãn, tốt nhất là để các bên đều nhận được chỗ tốt, vậy mới lâu dài.
- Cho nên tầm mắt quá trọng yếu, nó quyết định vận mệnh của một người. Tiếc rằng đa số mọi người, khi bắt đầu chỉ có thể nhìn thấy một mảnh trước mắt. Giống như leo núi, bắt đầu ngươi đang ở chân núi, chỉ có thể nhìn thấy phong cảnh trước mắt, càng leo lên cao, tầm mắt mới càng mở rộng.
Phú tướng công nhìn Trần Khác, có chút cảm khái nói:
- Nhưng cũng có ít người, giống như vừa sinh ra đã biết vậy, ví dụ Cung Canh Nam Dương Gia Cát Lượng, tự xét mà nói Vương Cảnh Lược, thậm chí Triệu Hàn Vương dùng nửa bộ Luận Ngữ trị thiên hạ. Đều đứng ở chân núi nhưng lại quan sát rõ ràng không sót gì, điều này quá trọng yếu. Bởi vì lên cao mới có thể nhìn xa, thường khi đạt đến tuổi này của ta, cũng đã dùng hết tâm lực, dù thấy rõ ràng nhưng đành bất lực.
- Quê quán của học trò ở gần Đại Lý, đối với tình huống nơi đó cũng tương đối hiểu rõ...
Trần Khác không biết tại sao Phú tướng công lại nâng hắn lên cao như vậy, hắn đoán hẳn cũng không phải chuyện gì tốt. Nhanh chóng khiêm tốn cười nói:
- Nếu là quốc gia khác cũng không thấy rõ như vậy.
- Ha ha ha, Trọng Phương không cần khẩn trương.
Phú Bật không khỏi mỉm cười nói:
- Chỉ là cảm giác chợt phát của Lão phu, không có ý bẫy ngươi.
- Hắc hắc...
Trần Khác ngại ngùng cười.
- Về chuyện Lục Lang nhà ngươi...
Cười xong, Phú Bật nói:
- Ngươi biết rõ chân tướng sao?
Đây chính là nguyên nhân lão đội cao Trần Khác, trước khoa trương ngươi thành thần mưu quốc, dĩ nhiên không dễ để dây dưa lên việc tư.
- Ừm.
Trần Khác gật đầu, sắc mặt nghiêm túc.
- Ngươi thấy thế nào?
- Nếu đã ký vào giấy sinh tử...
Trần Khác thản nhiên nói:
- Vậy sống chết tuỳ vào số trời.
- Ha ha...
Phú Bật hơi lúng túng nói:
- Xem ra Trọng Phương có chút tâm tình.
- Hạ quan quả thật có tâm tình, nhưng không phải do người trong cuộc là xá đệ, mà bởi vì hạ quan là một phần tử của Đại Tống.
Trần Khác vẫn giữ nét bình thản nói:
- Triều đình Đại Tống, không bảo vệ con dân của mình, lại đi thiên vị người Liêu, đem con dân không làm sai bắt lại. Xem lại sách sử, hạ quan không hề thấy việc tương tự...
Lời này rất nặng, may mắn tính tình Phú tướng công tốt, nếu là Hàn Kỳ, hẳn đã lật bàn đuổi người.
Trần Khác không còn lỗ mãng như ngày xưa, hắn làm việc đều chú ý mưu lược. Thông qua các tin tức nghe được, hắn cũng đoán được, nếu nhu nhược cầu tình cho Lục Lang, không có ý nghĩa gì. Bởi vì như Vương Khuê nói, đây không phải là quốc gia nội chính, mà đây là giao chiến của hai nước Tống Liêu. Tống Liêu ai thắng ai thua, sẽ quyết định số phận của Lục Lang.
Đã như thế, không bằng tạm bỏ qua Lục Lang, chỉ cần Đại Tống thắng, mọi chuyện đều dễ dàng thương lượng.
Đồng thời biểu hiện thái độ cứng rắn với Liêu, cũng sẽ không làm Phú tướng công tức giận. Bởi vì Phú Bật có thể dương danh thiên hạ, là nhờ tình cảnh bất lợi năm đó, dùng đại dũng khí, đại trí tuệ, trải qua mấy lần giao chiến, ngăn được Liêu quốc lừa bịp tống tiền, bảo vệ tôn nghiêm Đại Tống! Ngày nay, tình hình tương tự tái diễn, giống nhau là triều Tống trở mặt, giống nhau là Liêu quốc thừa cơ lừa bịp tống tiền, khẳng định Phú tướng công có cảm giác trở về hôm qua, cũng rất hi vọng, lại xuất hiện một Phú Bật khác...
- Trọng Phương nói có đạo lý...
Phú tướng công thật sự tốt tính, vẻ mặt cười khổ nói:
- Nhưng triều đình Liêu tuyên bố là đến lừa người, tuy chúng ta không thể đáp ứng bọn họ, nhưng cũng không thể chọc giận họ, tránh cho quan hệ hai nước chuyển biến xấu. Cho nên mới giằng co ở đó, xem ai kiên nhẫn.
- Tướng công, thứ cho hạ quan nói thẳng, Liêu sứ còn ước ở lại Biện Kinh thêm vài ngày đấy, bởi họ không tốn tiền mà được hưởng phúc.
Trần Khác lại lắc đầu nói:
- Bọn họ chơi chán, lại thay một nhóm người đến tiếp tục dây dưa. Họ chỉ cần cho mấy người rãnh rỗi đến, có thể khiến tâm thần Đại Tống bất an, trong nước họ lại không ảnh hưởng chút nào. Đại nhân nói có thể kéo dài cùng bọn họ sao?
- Vậy theo ngươi nên làm gì bây giờ?
Phú Bật đem vấn đề đổ cho Trần Khác.
- Kỳ thật, người Liêu đang phô trương thanh thế.
Trần Khác cười lạnh nói:
- Liêu quốc bây giờ không phải là Liêu quốc năm đó. Tương tự, Tây Hạ cũng không phải Tây Hạ năm đó. Có thể nói, Đại Tống lập đô trăm năm, bây giờ là thời điểm áp lực nhỏ nhất.
- A? Kiến giải của Trọng Phương thật có phong cách riêng.
Phú Bật cười nói:
- Ai cũng nói, chúng ta đang nguy hiểm, bị ba nước liên thủ tấn công.
- Người nói như vậy, đều hoàn toàn không biết tình huống nước mình, chỉ biết ngồi đóng cửa lẩm bẩm.
Trần Khác khinh miệt nói.
- Vậy tình hình quốc gia họ là gì?
- Liêu quốc bắt ép Đại Tống, đơn giản là ỷ vào quan hệ thông gia với Thổ Phiên, làm Đại Tống ta mất đi minh hữu kiềm chế Tây Hạ mà thôi.
Trần Khác trầm giọng nói:
- Nhưng hạ quan tin, sở dĩ Thổ Phiên quan hệ thông gia với Liêu quốc, chẳng qua vì tự bảo vệ mình, tuyệt không dám gây bất lợi với Đại Tống. Bởi vì sau khi chúng ta không đánh mà thắng, giành được Đại Lý, đã tạo thành thế giáp công hai mặt, với Thổ Phiên mà nói, đây là uy hiếp cực lớn. Hạ quan cho rằng, Mật sứ của bọn họ không lâu sau sẽ đến Biện Kinh, hướng quan gia cùng tướng công, giải thích mối quan hệ thông gia với Liêu quốc.
- Ha ha...
Phú Bật cười lên tán dương, thật như Trần Khác nói, theo tin tức mới nhất, sứ giả Thổ Phiên đã gần tiến vào biên giới Đại Tống. Nhưng lão không nói ra điểm này:
- Cho dù Thổ Phiên không tấn công Đại Tống, nhưng bọn họ có thể giúp chúng ta kiềm chế Tây Hạ sao?
- Tây Hạ, đã không cần phải kiềm chế.
Trần Khác khẽ cười nói:
- Bởi vì bọn họ còn đang chìm trong nội loạn, Một Tàng Ngoa Sủng làm xằng làm bậy, quý tộc trong nước nhịn gã lâu rồi, chỉ có điều họ đang chờ thời cơ, dưới tình huống này, Tây Hạ không thể nào đồng tâm hiệp lực, làm sao dám tấn công?
- Dù lòng người Tây Hạ không đoàn kết, nhưng nếu Liêu quốc gây chuyện, bọn họ cũng sẽ nhân cơ hội cháy nhà mà hôi của, đúng chứ?
Phú Bật thấp giọng nói:
- Cho nên triều đình không muốn thấy quan hệ với Liêu quốc trở nên xấu đi.
- Liêu triều là một vấn đề.
Trần Khác trầm giọng nói:
- Nhưng thứ nhất, Tây Hạ và Liêu quốc tồn tại thù hận không thể hoá giải. Thứ hai, bên trong Liêu quốc, thật ra còn chứa nguy cơ rất lớn. Chỉ cần khiến hoàng đế Da Luật Hồng Cơ của Liêu quốc nhận ra điểm này, thì có thể đâm thủng lớp ngoài phô trương thanh thế của bọn họ.
- Liêu quốc cũng có nguy cơ?
Phú Bật thầm nghĩ, sao vừa để tiểu tử ngươi nói liền thấy nguy cơ ở khắp nơi?
- Ừm.
Trần Khác gật đầu nói:
- Nguy cơ này là do Liêu quốc Hưng Tông Da Luật Tông Chân lưu lại. Năm đó, mẫu hậu của y là Tiêu Nhục Cân, muốn đảo chính, bãi miễn Hưng Tông, để con trai Da Luật Trọng Nguyên làm vua. Nhưng Da Luật Trọng Nguyên lặng lẽ tố giác với đại ca, kết quả Hưng Tông tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước để chiếm ưu thế), tiêu diệt âm mưu của Tiêu Nhục Cân. Đệ đệ có tài đức như thế, ca ca sao có thể không có nhân đức? Hưng Tông liền phong gã là hoàng thái đệ, kiêm Xu Mật Sứ Bắc Viện, đóng giữ ở Nam Kinh.
Hoàng thái đệ là người thừa kế ngôi vua, mà Bắc Viện Xu Mật Sứ lại là nhân vật số một quân chính, đóng giữ Nam Kinh là lãnh chúa mười sáu châu Yến Vân. Nói ngắn gọn, Liêu Hưng Tông cho đệ đệ lãnh địa tốt nhất, quyền hành lớn nhất, cùng với thân phận là người kế thừa ngôi vị hoàng đế.
- Vài chục năm sau, Liêu quốc tuy bình an vô sự, nhưng khi Hưng Tông có con, y bắt đầu hối hận. Bởi vì người kế thừa ngôi vị hoàng đế là đệ đệ của mình, không phải con của y.
Nói đến đây, Trần Khác thầm than một tiếng, tại sao không tiếp thu bài học từ hoàng đế của nước ta cơ chứ?
- Y liền dùng mọi cách đề cao con của y, Da Luật Hồng Cơ chủ của Liêu quốc bây giờ, sáu tuổi bị tôn là Lương Vương. Mười một tuổi đứng đầu Trung Thừa Tư, phong Yến Vương, mười hai tuổi tiếp xúc với công việc ở Bắc Nam Xu Mật Viện. Thêm Thượng Thư Lệnh, phong quốc vương Yến Triệu. Mười chín tuổi cai quản Xu Mật Viện, hai mươi mốt tuổi làm Đại Nguyên soái nắm giữ binh mã trong thiên hạ, quản lý toàn bộ quan hàm cao nhất, nắm toàn bộ quân chính đại sự của Liêu quốc, trừ việc không có danh hiệu hoàng thái tử thì có gì khác với người kế thừa ngôi vị?
- Nhưng thế lực của Da Luật Trọng Nguyên đã rất lớn, Hưng Tông cũng không dám đắc tội gã, cho đến khi y chết, hai người đều không thể giải quyết rõ ràng. Cuối cùng Da Luật Hồng Cơ trở thành hoàng đế, để đền bù tổn thất, Da Luật Trọng Nguyên nhận được đãi ngộ cực cao, được miễn hành lễ, lên Đại Nguyên Soái nắm giữ binh mã trong thiên hạ, ban thưởng kim khoán, bốn mũ quan, hai sắc bào, sắc phong hoàng thái thúc.
"Phù..."
Phú Bật suýt cười ra tiếng, trong lòng tự nhủ, từ hoàng thái đệ thành hoàng thái thúc, không phải là trò đùa sao? Chẳng lẽ Da Luật Trọng Nguyên có thể chịu đựng được cháu y?
- Đồng thời, con trai của Da Luật Trọng Nguyên là Niết Lỗ Cổ, khi Hưng Tông còn, thụ phong Quận Vương An Định, Sở Vương. Sau khi Da Luật Hồng Cơ nắm quyền, gã tấn chức làm Ngô Vương, Sở Quốc Vương, Tiết Độ Sứ, năm nay, gã đã lên tới Nam Viện Xu Mật Sứ. Hai người lại là cha con, tương đương với quyền tổng chỉ huy quân đội Liêu quốc!
Trần Khác trầm giọng nói:
- Cha con Da Luật Hồng Cơ, vì trấn an cha con Trọng Nguyên, cho bọn họ quyền thế rất cao, đây là tai hoạ ngầm lớn nhất của Liêu quốc!
- Cha con bọn họ dám làm như vậy, hẳn cũng có chỗ dựa vào.
Phú Bật nói chậm rãi. Tuy lão chưa từng tiếp xúc qua hệ thống Xu Mật, nhưng đối với kẻ địch sống chết là Liêu quốc, lão vẫn rất hiểu rõ. Biết rõ Hưng Tông có thể truyền ngôi thuận lợi cho Da Luật Hồng Cơ, là vì quân Bì Thất được y giao cho Da Luật Hồng Cơ.
Cái gọi là Bì Thất, từ Khiết Đan còn gọi là 'Oát Lỗ đóa', ý tứ giống như bức màn vậy. Người Khiết Đan từ ngày A Bảo Cơ xưng đế, liền đóng ở xung quanh cung của hoàng đế, tập trung toàn bộ tinh nhuệ trong quân đội, tạo thành quân lính thân vệ, luôn theo sát đức vua như hình với bóng, đó là quân Bì Thất.
Quân Bì Thất đi vào là Cư thủ, đi ra chính là Hỗ tòng, là lực lượng tín nhiệm nhất của hoàng đế, đến khi lão hoàng đế chết đi, bọn họ với tư cách di sản, được hoàng đế tiếp theo kế thừa. Đồng thời, mỗi vị hoàng đế sẽ thành lập quân Bì Thất của mình, cứ chồng lên như vậy, số lượng quân Bì Thất bây giờ đã lên tới sáu, bảy vạn.
Da Luật Hồng Cơ có được quân Bì Thất, mà Da Luật Trọng Nguyên không lấy được, đây là nguyên nhân ngôi vị có thể truyền lại một cách thuận lợi như thế.
- Nhưng nếu chiến tranh xảy ra giữa Liêu quốc và Đại Tống chúng ta, không có khả năng chỉ dùng mấy vạn quân Bì Thất. Mà phải kêu gọi nam đinh cả nước, tạo thành đại quân. Lúc này, cha con Trọng Nguyên sẽ không còn chỉ mang danh Thống Soái quân đội, mà sẽ thật sự nắm giữ binh mã trong thiên hạ với lực lượng gấp mười quân Bì Thất!
Trần Khác trầm giọng nói:
- Cho nên Da Luật Hồng Cơ hoặc không nghĩ đến điểm này, hoặc chỉ đang phô trương thanh thế! Không cần biết trường hợp nào, chỉ cần chúng ta vạch trần điều này, có thể từ bị động hoá thành chủ động!
- Ừm...
Nghe xong lời của Trần Khác, Phú Bật trầm tư một lúc, gật đầu chầm chậm nói:
- Ngươi nói không phải không có lý. Nhưng vẫn còn một điểm, trong cuộc đời của Da Luật Trọng Nguyên, gã có tới hai cơ hội đăng cơ, nhưng đều bỏ qua. Làm sao có thể khiến Da Luật Hồng Cơ nghi ngờ được chứ?
- Đối với một vị hoàng đế mà nói, hạt giống nghi ngờ khi đã gieo xuống, sẽ lớn lên rất nhanh, thành một gốc đại thụ che trời.
Trần Khác trầm giọng nói:
- Y chắc chắn không dám dùng tính mạng cùng ngôi vị hoàng đế của mình đi thăm dò lòng trung thành của cha con Trọng Nguyên.
- Những lời ngươi nói cũng chỉ là suy đoán.
Phú Bật chậm rãi nói:
- Chỉ cần là suy đoán thì luôn có khả năng không đúng, lỡ đâu vì lời của ngươi khiến hai nước xảy ra chiến tranh, trách nhiệm này ai gánh?
- Hạ quan nguyện gánh chịu toàn bộ trách nhiệm.
Trần Khác trầm giọng nói.
- Ngươi gánh chịu nổi sao?
Phú tướng công thản nhiên nói.
- Xin hỏi năm đó, lúc Phú tướng công đi sứ ở Liêu quốc, phải chăng cũng có người hỏi ngài như vậy?
Mắt Trần Khác sáng rực, nhìn chằm chằm vào Phú Bật nói.
- Điều này...
Phú Bật suy nghĩ, thoáng cái lão như trở về mười mấy năm trước, tình hình lúc đó so với bây giờ còn nghiêm trọng hơn, cuộc chiến với Tống Hạ đang ở giai đoạn ác liệt, Đại Tống bại liên tục, mỗi một lần đều mất mấy vạn quân, tình thế cực kỳ nghiêm trọng. So với bây giờ thì càng có tính uy hiếp và chân thật hơn.
Chính mình lúc đó, vì sao có đủ dũng khí đững vững trước áp lực ngập trời, có đủ can đảm để cự tuyệt toàn bộ yêu cầu không hợp lý của Liêu quốc, một câu nhượng bộ cũng không nói? Tại sao bây giờ lại cứ lo lắng trước sau, do dự cái gì?
Khi đó thừa tướng Lã Di Giản cũng không hỏi qua mình câu này, chẳng lẽ mình không bằng hắn? Chẳng lẽ giống như mình đã nói, tất cả tinh lực cùng nhuệ khí đều đã hao phí trong quá trình lên tới đỉnh núi sao?
Trầm ngâm thật lâu, ánh mắt Phú Bật nhìn Trần Khác rất phức tạp, nói:
- Đáng tiếc, Lục Lang là huynh đệ với ngươi.
- Điều này thì có liên quan gì...
Trần Khác nói khẽ:
- Hạ quan bàn quốc sự với bọn họ, chứ không phải bàn về Lục Lang.
- Không cần.
Phú Bật lắc đầu cười nói:
- Đại Tống ta không phải chỉ có mỗi Trần Trọng Phương, việc này giao cho người khác làm đi.
- Vâng.
Trần Khác chỉ có thể đáp ứng.
Đợi hắn lui ra, Phú Bật lại tiếp tục trầm tư. Tình huống bây giờ, người đủ thân phận không muốn ra mặt, người nguyện ra mặt lại không đủ thân phận, cho dù mạnh mẽ đề bạt, mình cũng lo lắng không biết bọn họ có thể làm tốt hay không. Dù sao làm việc này phải chịu áp lực rất lớn, không thể có một chút sơ xuất.
Sáng hôm sau, thái giám Lí Hiến tới Trần gia. Sau khi nhìn thấy Trần Khác, Lí Hiến cười tủm tỉm nói:
- Quan Gia nghe ngài đã trở lại, muốn gặp ngài.
Trần Khác đi theo Lí Hiến vào hoàng cung, đến Ngự Đường điện Thùy Củng.
Hai năm không gặp, Triệu Trinh tiều tuỵ đi nhiều, nhưng vừa thấy Trần Khác, ông vẫn thật cao hứng, cười nói:
- Nghe nói tiểu tử ngươi bị mất tích trên biển, thật khiến Quả Nhân lo lắng một trận. Cũng không tin Long Vương tiếp nhận ngươi, bây giờ thì được rồi, ông trời đã trả ngươi lại cho Quả Nhân.
- Để Quan Gia nhớ mong.
Trần Khác thanh âm cung kính nói:
- Vi thần thật đáng chết.
- Quay lại là tốt rồi, không nói những lời xui xẻo này.
Triệu Trinh vui vẻ nhìn Trần Khác, than nhẹ một tiếng:
- Tuy nhiên, Quả Nhân cũng thật xin lỗi ngươi.
- Quan Gia, chuyện này...
Trần Khác biết y nói về Lục Lang, nói khẽ:
- Triều đình có nỗi khó xử, vi thần có thể hiểu.
- Ai...
Trần Khác càng có đức độ, Triệu Trinh lại càng cảm thấy áy náy, giận dữ nói:
- Đây không phải lần đầu Quả Nhân bị đám người Liêu kia gạt. Ta đã từng thề, tuyệt đối không thể chịu nhục một lần nữa. Thế nhưng...
Lão hoàng đế bi thương nói:
- Ai ngờ già rồi, lại thêm một lần nữa.
Hoàng đế đang cảm khái, đương nhiên Trần Khác phải ngoan ngoãn im lặng, chỉ nghe Triệu Trinh sâu kín thở dài:
- Thật ra cũng không có gì kỳ quái, chỉ cần nội chính Đại Tống không chỉnh đốn, quốc lực không thịnh vượng, quân đội uể oải, việc như thế này còn lặp lại nhiều.
"..." Trần Khác im lặng, lão hoàng đế tuyệt đối là người biết chuyện, đáng tiếc biết quá rõ ràng, liền lo lắng trước sau, cái gì cũng làm không xong.
- Nhưng đất nước lớn như vậy, sở dĩ có thể vận hành cho đến nay, bên trong đã tạo ra vô số sự cân đối. Muốn thay đổi, thật quá khó khăn, thật quá khó khăn.
Quả nhiên một lát sau, lão hoàng đế liền trở mình, chối bỏ:
- Quả Nhân đã già, gần đây thường có cảm giác lực bất tòng tâm, sau này, chỉ có thể hi vọng vào các ngươi...
Chứng kiến lão hoàng đế suy sụp tinh thần, Trần Khác cảm thấy thất vọng, hắn biết rõ, đây là do Triệu Trinh quá sa đà vào nữ sắc mà thành. Người đã hơn năm mươi, cày cấy cả ngày cũng đã hết sức, làm gì thừa tinh lực để trị quốc?
Nhưng hoàng đế cũng có khổ tâm riêng của mình, càng ngày càng già yếu, không có con nối dõi khiến cảm giác gấp gáp của Triệu Trinh ngày càng nhiều. Huống gì hai năm qua ông ta cày cấy cần cù, cũng không phải không có kết quả... Bảy vị Long Nữ được sinh ra, tiếc là không có một người như ý.
Điều này không phải do vận khí, khiến Triệu Trinh hoài nghi, chính mình có lẽ không thể có con trai. Ngộ ra như thế càng làm Triệu Trinh thêm tiêu điều, già hơn.
- Gần đây Quả Nhân làm sao không biết nữa?
Ý thức chính mình có chút thất thố, Triệu Trinh cười tự giễu, nói:
- Quay lại chính đề. Việc cùng Liêu sứ đàm phán, Đông Tay Nhị Phủ cuối cùng cũng quyết định, có thể đàm phán ngay lập tức, nhưng việc chọn người vẫn chưa xong. Vốn dĩ hai bên đều chọn Tư Mã Quang, nhưng không may y lại đang mang bệnh. Ngược lại, Tông Tích, đứa bé này chủ động xin đi nhiều lần... Tông Tích đã hoàn thành việc học của tôn thất, cũng nên làm chút chuyện. Nhưng vừa lên liền gánh chịu nhiệm vụ quan trọng này, Quả Nhân không yên lòng, cho nên, Trần ái khanh, khanh có thể giúp Tông Tích một chút hay không?
Từ Nam Huân Môn đến Ngự Phố phía trước Tuyên Đức Môn, dài mười dặm, rộng hai trăm hai mươi bước, đây không chỉ là nơi xa giá của bậc vua chúa ra vào, còn là con đường duy nhất tiếp kiến sứ giả các nước, cũng là biểu tượng cho sự phồn hoa cường thịnh của vương triều Đại Tống.
Hai bên đường lớn Ngự Phố, là hai bờ xây bằng ngọc thạch, khiến dòng nước chảy càng thêm óng ánh. Đầu mùa xuân, nước sông trông xanh biếc mềm mại, hương thơm của đào mận quanh quẩn hai bên bờ, lê hạnh càng tranh nhau khoe sắc, thật là một mùa xuân đầy sức sống. Hôm nay xuân và cảnh toả sáng, dòng người đông đúc với muôn vàn màu sắc rực rỡ, người trí thức thi sĩ ngắm hoa ngâm thơ, quan lại quyền quý mang theo kỹ nữ du xuân, các công tử thiếu gia tầm hoa vấn liễu, thư sinh lấy vẽ mưu sinh, tất nhiên không thể thiếu các lái buôn chủ quán đang lớn tiếng rao hàng, mấy gã ăn mày ăn cắp tạt ngang qua... Bốn mùa ở Ngự Phố lúc nào cũng rộn ràng, cực kỳ náo nhiệt.
Một cỗ xe ngựa trang trí lộng lẫy xa hoa, dưới sự bảo vệ của cấm quân, di chuyển chầm chậm trước mặt mọi người. Người trên xe dựa vào cửa sổ xe, nhìn ra cuộc sống muôn màu bên ngoài. Cho đến khi hắn từ từ đóng cửa sổ lại, tiếng ồn ào bên ngoài mới dần dần nhỏ đi.
- Hai năm không gặp, kinh đô giờ vẫn thế.
Trần Khác một thân quan phục màu đỏ, nhìn qua Ngự Phố của Biện Kinh mà mình nhớ mong, sâu kín cảm thán.
- Thay đổi rất lớn, chỉ nhìn bên ngoài sẽ không thấy được.
Đối diện với hắn, Triệu Tông Tích ngồi đó, thân đeo đai ngọc, khoác áo bào tím, nghiêm túc nói:
- Công thương phồn thịnh, giá hàng hoá tăng vọt, dân tình cũng trở nên hơi xa lạ.
- Đừng nói đó do ta mà thành.
Trần Khác cười khổ xoa xoa cái mũi.
- Cũng do ngươi, bởi đồng của Điền vào kinh thành, các gia đình giàu có vung tiền ào ào, tiền đồng trên thị trường thoáng cái nhiều lên mấy lần.
Triệu Tông Tích nghiêm mặt nói:
- Có thể giống như bình thường sao?
- Được rồi, đừng nghiêm túc như vậy. Đây chỉ là chấn động tạm thời...
Trần Khác cười nói:
- Kinh tế Đại Tống vẫn chấp nhận được.
- Chỉ hy vọng như thế.
Triệu Tông Tích thấp giọng nói:
- Ngươi biết không, trong vòng một năm nay, kinh thành luôn có một lời bàn tán, nói ngươi đem đồng Điền vào trong nước, để biến 'ít Tiền ' thành 'sợ Tiền'. Vì lo lắng tiền đồng càng ngày càng không đáng giá, đám nhà giàu đem tiền tài tích trữ vài chục năm, cùng một lúc ném ra thị trường. Việc này không chỉ khiến giá hàng hoá tăng nhanh, lãnh phí quá đáng, còn khiến dân chúng vốn không giàu có càng trở nên khó khăn. Nếu không ngăn cản thế tăng mạnh này, tất làm cho dân chúng lầm than, xuất hiện đại loạn.
- Nói nhảm nhí!
Trần Khác giận dữ nói:
- Trên thị trường thiếu tiền lưu thông là do xiềng xích buộc quanh Đại Tống mấy chục năm, chặt đứt nó, chỗ tốt nhận được hơn xa chỗ xấu, sao có thể vì việc nhỏ mà bỏ việc lớn!
Dừng một lát, hắn đè cơn giận xuống, nói:
- Ta dám đánh cuộc, những người kia đang nói láo, chờ ta điều tra một chút, xem xem chỉ có giá hàng ở Biện Kinh tăng nhanh, hay cả nước đều như vậy. Nếu là điều đầu tiên, thì bình thường. Nếu là điều thứ hai, khi đó mới không bình thường.
- Thả lỏng chút, người thành công bị người ghen ghét, điều này khó tránh khỏi.
Triệu Tông Tích cười cười nói:
- Hai năm qua ở Đại Tống, danh tiếng của ngươi lấn át tất cả. Ngươi nói người khác có thể không ghen ghét được không? Chỉ cần ngươi có vấn đề, dĩ nhiên người khác sẽ tranh nhau bôi đen ngươi.
- Thì ra là thế...
Trần Khác thở dài nói:
- Ta nói, quan gia và Phú tướng công cũng không lôi chuyện này ra...
Hắn là người thoải mái, sẽ không vì một việc mà xoắn xuýt, lắc đầu, liền bỏ qua nó, nói:
- Không nói việc này nữa, lo việc trước mắt đi, thế nào, khẩn trương sao?
- Khẩn trương? Trong từ điển của ta không có hai chữ này.
Vẻ mặt Triệu Tông Tích không quan tâm, nói.
- Vậy từ điển nhất định bị thiếu trang.
Trần Khác cười nói:
- Hôm khác ta đưa cho ngươi quyển mới.
- Đi đi.
Triệu Tông Tích phỉ phui hắn.
- Cảm ơn.
Trần Khác đột nhiên nói khẽ.
- Tại sao cảm ơn ta?
Triệu Tông Tích nhìn hắn:
- Không hiểu.
- Ta biết, lần đàm phán này phải chịu trách nhiệm quá lớn, ai cũng không muốn ra mặt.
Trần Khác thấp giọng nói.
- Ngươi cho rằng ta muốn ra mặt hả.
Triệu Tông Tích cười khổ nói:
- Ta bị ép nên không còn cách nào khác.
- Chuyện gì vậy?
- Hai năm qua, ta lăn lộn không được tốt lắm.
Triệu Tông Tích thở dài sâu kín, nói:
- Ở trong học đường tôn thất, nhiều lần ta bị Triệu Tông Thực đè đầu...
- Ta nhớ ngươi từng nói, ngươi mạnh hơn y.
Trần Khác nói.
- Bình thường y giấu dốt, một khi dùng bản lĩnh thật sự, từ đọc sách đến nghiên cứu học vấn, ta đều không thắng được y. Mà sau lưng người ta có cao nhân chỉ bảo, lần nào cũng có thể sờ đúng tâm ý của quan gia, mọi việc tự nhiên đều thuận lợi.
Triệu Tông Tích thở dài nói:
- Cộng thêm sư phụ giảng bài cũng thiên về phía y, ngươi nói ta làm sao so được?
- Sau đó thì sao?
- Trong này còn một nhân vật quan trọng, Cao Thao Thao vợ của Triệu Tông Thực, từ nhỏ được quan gia và hoàng hậu nuôi dưỡng. Cô ta rất được quan gia nuông chiều, hai năm nay tốn không ít tâm tư, xoa dịu thái độ quan gia. Quan gia lại không dễ ghi thù, tình cảm với Nhữ Nam Vương thúc rất tốt, hiện đã hoà thuận như lúc đầu.
- Nói cách khác, ngươi một lần nữa rớt lại phía sau?
- Toàn rớt lại phía sau, nào có lần nào vượt lên đầu.
Triệu Tông Tích phiền muộn nói:
- Nói thật, hai năm qua, ta dùng hết toàn lực, nhưng chênh lệch càng lúc càng lớn. Cha ta nói, mấu chốt ở chỗ, sau lưng Triệu Tông Thực có người, ta không có.
Dừng một lát, nói:
- Vì vậy lần này, ta cố ý buông tay đánh cược một lần, có thể làm tốt chuyện xui xẻo này, so với việc nói một vạn câu hữu ích hơn nhiều.
- Thả lỏng...
Trần Khác nhẹ giọng an ủi:
- Thời gian còn dài, thắng bại còn chưa biết được. Nhưng ngươi nói đúng, phía trên chúng ta không có người, đó là một thiếu thốn lớn, tạm thời chưa có biện pháp giải quyết, trước tiên chỉ có thể làm tới, quan gia và các quan tất nhiên sẽ nhìn vào. Sau đó từ từ chờ thời cơ để chuyển mình.
- Ừm.
Xe ngựa nhanh chóng chạy đến dịch quán của Liêu quốc sứ, Triệu Tông Tích liên tục gật đầu, nói:
- Xem biểu hiện của ta nhé...
Bởi vì dân chúng Biện Kinh có ác cảm với người Liêu, đã đạt đến cao trào mười mấy năm, cho nên phủ Khai Phong không thể không dùng hàng rào gỗ bao quanh dịch quán của sứ Liêu quốc, phái thêm trọng binh canh gác, người không phận sự không cho phép tới gần.
Sau khi xác minh thân phận, cửa hàng rào mở ra, xe ngựa trực tiếp tiến vào viện.
Trong viện, người Khiết Đan như lâm đại địch, sắc mặt không tốt nhìn quan lớn triều Tống bước từ trên xe xuống.
Mặt Triệu Tông Tích xụ xuống, đến nhìn cũng không nhìn đám binh lính hung thần ác sát Khiết Đan, cùng với đoàn tuỳ tùng, nhanh chóng đi vào chính đường dịch quán.
Bên trong chính đường, một người ngồi đó, đầu mang mũ chồn, đuôi chồn thả xuống, giắt Kim đao, thấy người Tống đi đến không có vẻ gì muốn đứng dậy.
Nhất thời trong lòng Triệu Tông Tích nóng lên, thân phận của y và Trần Khác không nói làm gì, nhưng đi cùng còn có thái giám truyền chỉ, tức đại biểu cho thân phận quan gia!
Là sứ giả, tất nhiên phải biết rõ lễ tiết, gã nên hành lễ với thái giám mới đúng. Nhưng bây giờ gã lại tránh hành lễ, rõ ràng tỏ thái độ không coi triều Tống ra gì, ý là bây giờ không giống với trước kia, hiểu chứ?
Triệu Tông Tích lạnh lùng nhìn gã sứ giả kia, trầm giọng nói:
- Da Luật Đức Dung, ngươi quên mất lễ tiết sao?
- Ai nha, thật có lỗi thật có lỗi...
Da Luật Đức Dung đúng là Liêu sứ, gã không thèm để ý xoa đầu gối nói:
- Chân mỗ đau, không đứng dậy được. Chỉ có thể ngồi đáp lại.
- Hơn mười ngày trước, lúc quan gia tiếp kiến, ngươi còn bước đi như bay cơ mà.
Triệu Tông Tích nhắc nhở gã.
- Là bệnh cũ, tự nhiên phát tác lúc này.
Ai nói người Khiết Đan chân thật, một khi dối trá, họ không thua kém người Hán chút nào.
- Không hành lễ vậy không thể tuyên chỉ, không tuyên chỉ sẽ không bắt đầu đàm phán.
Triệu Tông Tích hừ lạnh một tiếng nói:
- Có lẽ hay là chờ ngươi đi đứng tốt bắt đầu đứng dậy, hoặc là đổi một cái chân khá tốt hơn, rồi chúng ta bàn lại a.
Nói xong liền chắp tay, xoay người rời đi.
Ngay lúc y sắp bước ra cửa, liền nghe sau lưng kêu một tiếng:
- Chậm đã!
Triệu Tông Tích thở phào nhẹ nhõm, nếu gã Liêu sứ này thật muốn cương gân, y sẽ có khó khăn.
Nhưng người Khiết Đan lại chột dạ, điều này chứng tỏ bọn họ không có át chủ bài để đàm phán, họ chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi...
Người Tống quay người lại, hai người hầu nâng Da Luật Đức Dung, đứng dậy từ từ, hướng triều Tống dùng đại lễ chào.
Triệu Tông Tích thấy thế liền bình tĩnh hơn, người Liêu nếu còn tuân theo lễ tiết triều Tống, sẽ không có suy nghĩ khai chiến, việc còn lại chỉ là đấu võ mồm mà thôi... Hai bên ngồi vào chỗ của mình, theo như lệ thường trước giới thiệu người đi theo, sau khi biết được thân phận Trần Khác, Da Luật Đức Dung đột nhiên biến sắc nói:
- Ngươi chính là ca ca của gã hung thủ giết người kia?
- Là hung thủ giết người cái gì?
Trần Khác cười lạnh nói:
- Ta nghe nói người Khiết Đan rất tuân thủ lời hứa, kính trọng nhất dũng sĩ. Thì ra chút đức tính tốt đẹp này toàn là gạt người khác.
- Nói bậy bạ!
Da Luật Đức Dung tức giận nói:
- Người Liêu chúng ta tuân thủ lời hứa, kính trọng người dũng cảm, đều là thật sự!
- Vậy thật kì quái, hai bên đã ký giấy sinh tử!...
Trần Khác ngạc nhiên nói:
- Tiêu Duyên bên các ngươi đã ký tên đồng ý, lại có vài người làm chứng, tại sao lại không nhận? Huống gì các ngươi lại là sứ giả Liêu quốc, chẳng lẽ nước Đại Liêu ngay cả chữ tín cũng không biết sao!
Dừng một lát, vẻ mặt hắn khinh miệt, cười nói:
- Đã quyết định quyết đấu sống chết, tất nhiên sống hay chết là do số trời! Nếu đệ đệ ta chết trong trận này, ta sẽ đường đường chính chính khiêu chiến với các ngươi, tuyệt đối không chơi bẩn như các ngươi!
Nếu nói về miệng lưỡi sắc bén, mười người Khiết Đan gộp lại, cũng không bằng một mình Trần Khác, huống chi bọn họ còn đuối lý.... Trần Khác lại đem sự việc đẩy cao lên thành danh dự quốc gia, còn nhắc bọn họ nam nhân phải báo thù như thế nào. Nếu người Khiết Đan tiếp tục dây dưa, sợ rằng chính bọn họ cũng khinh bỉ chính mình.
Quả nhiên, sắc mặt Da Luật Đức Dung thay đổi mấy lần, nghẹn mãi mới nói ra một câu:
- Chúng ta cũng nghĩ như vậy, nhưng người Tống các ngươi, không cho chúng ta cơ hội tiếp tục quyết đấu!
- Ha ha ha...
Triệu Tông Tích thấy cái cớ mà người Liêu dựa vào bị bịt kín rồi, liền kịp thời lên tiếng:
- Làm sao lại không cho cơ hội, nếu muốn quyết đấu, lúc nào cũng có thể sắp đặt!
Nhất thời, Da Luật Đức Dung im lặng, Lục Lang dễ dàng giết Tiêu Duyên, đó là đệ nhất cao thủ của sứ đoàn. Muốn có người lợi hại hơn, trừ khi điều cao thủ đại nội trong nước tới, nhưng đi qua đi lại phải một hai tháng, nước xa không cứu được lửa gần. Liền không dây dưa nữa, nói:
- Quyết đấu là điều chắc chắn, nhưng trước mắt, chúng ta muốn quay về lãnh thổ của chúng ta...
- Lãnh thổ các ngươi?
Triệu Tông Tích lạnh lùng nói:
- Thứ cho tại hạ kiến thức nông cạn. Làm sao chỉ biết Yến Vân mà các ngươi chiếm của chúng ta, mà không biết chúng ta chiếm chỗ nào của các ngươi?