Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 320: Tô Gia Vào Kinh

Tài hoa hơn người của Tô Thức cũng đã đưa y tới một cuộc tình ngoài giá thú bí mật. Trong đám huynh muội ở Vương gia có một cô gái nhỏ tuổi nhất gọi là Nhị Thập Thất Nương, sau được Tô Thức đặt tên cho là “Nhuận Chi”. Ngày thường dịu dàng nhu mì, cực kì ngưỡng mộ tài hoa của y. Sự nhạy cảm của Tô Thức đương nhiên phát hiện ra điều đó, mà y cũng rất thích vị cô em vợ này… Tuy nhiên tình cảm hai người chỉ dừng ở mức lễ, không có hành vi vượt khuôn mức.

Lần này Tô gia chuyển nhà xa quê, trong vòng mười năm có lẽ sẽ không trở về. Chút tình cảm nho nhỏ ấy chỉ đành tiếc nuối, mãi mãi lưu giữ trong lòng lẫn nhau.

Tuy mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ, nhưng đại trượng phu có chí học thành tài, luôn phải có hoài bão, lý tưởng. Đặc biệt nhìn thấy những bạn bè cũng tuổi ai nấy kiến công lập nghiệp nổi danh thiên hạ khiến cho một Tô Thức luôn luôn lấy Vương giả sư học Mạnh Tử làm khuôn mẫu, cầu được cống hiến vì nước vì dân, trong lòng cũng thấy vô cùng sốt ruột..

Giờ này xe ngựa đang lao nhanh trên đường núi, cảnh vật hai bên đường nhanh chóng lùi về phía sau. Tô Thức cảm giác như bị nhốt trong xe, tầm mắt bị cản trở liền dứt khoát ra lệnh cho người tháo rèm trên đỉnh xe, rèm cửa sổ cũng tháo xuống lấy ý ăn gió nằm sương.

Xe chạy nhanh có lúc còn đứng hẳn lên, dựa vào đòn gỗ vịn tay trước xe mà đứng, cho gió thổi vào mặt, tay áo bồng bềnh, bi tráng hiên ngang, cảm giác như đang hoài niệm xa xăm…

- Cố hương đã đi xa mà nỗi nhớ vẫn khôn cùng! Tử Do, thứ cả đời người đọc sách theo đuổi, không phải là phong trần của cỗ xe tứ mã, là cuộc sống sảng khoái của người làm ăn nơi xaTô Thức quay đều nhìn về phía em trai Tô Triệt.

Dáng người Tô Triệt cao gầy, không khôi ngô như anh trai… Tô Thức lớn lên cường tráng rắn chắc, anh tuấn đường hoàng, cả người luôn toát lên tinh thần phấn chấn, dễ dàng kích động, thao thao bất tuyệt. Còn Tô Triệt thì trầm tính hướng nội, cảm xúc không thể hiện trên mặt, nghe vậy thản nhiên nói:

- Cẩn thận, coi chừng ngã xuống ngựa đó.

- Ha ha…

Tô Thức cười to nói:

- Nếu không có chút gập ghềnh thì đời người còn gì là vui thú.

- Thả rắm chó!

Còn chưa dứt lời, màn cửa chiếc xe đằng sau xốc lên, lộ ra một khuôn mặt hằn sâu nếp nhăn, vô cùng nghiêm nghị:

- Cũng đã làm cha rồi mà còn ngả ngớn thế hả. Sớm muộn cũng có ngày phải ăn đòn đấy!

- Cha bớt giận.

Tô Thức rụt cổ, cười yếu ớt:

- Con nói đùa ấy mà.

- Hừ…

Tô Tuân buông rèm, không thèm nhìn y nữa.

Mấy năm nay Tô Lão Tuyền luôn đợi lệnh bổ nhiệm trong kinh. Tang vợ khác với tang mẹ, không có quy định không cho phép làm quan. Hơn nữa lão cũng làm quen với nhiều vị đại thần danh tiếng. Những người đó cũng rất xem trọng lão, đồng ý sẽ tiến cử lão với triều đình. Đợi được một năm cuối cùng cũng có thánh chỉ truyền xuống, mệnh lệnh cho y đến viện Xá Nhân tham gia khảo thi. Viện Xá Nhân là cơ quan dưới cấp của Trung Thư môn, quản lý bổ nhiệm và miễn nhiệm quan viên và thảo ra từ, chiếu lệnh của nó. Tức là chế độ bên ngoài trong hai chế độ, do dùng giấy đay để viết thư từ mệnh lệnh nên gọi là “hoàng ma”, cũng do việc này có liên quan tới chiếu thư chế từ của triều đình cho nên trước khi bổ nhiệm đều cần phải khảo thi.

Nhưng Tô Tuân dâng tấu chương lên hoàng đế lấy cớ nhiều bệnh mà từ chối đến đó. Tuy nhiên trong thư gửi nhóm người Âu Dương Tu, Mai Nghiêu Thần lại nói thật rằng lão có tâm lý oán hận với cuộc thi, kiên quyết không muốn thi lần nữa.

Năm thứ hai lão lại nhận thánh chỉ của triều đình, nội dung vẫn như cũ mà vẫn chưa nói gì liên quan đến việc miễn thi, Tô Thức thất vọng lại một lần nữa dâng sớ chối từ nói:

- Người đọc sách sở dĩ nguyện làm quan theo chính trị vốn là mong muốn có thể cống hiến cho quốc gia, bằng không thì chỉ cần làm một hàn sĩ là đủ. Thần tuổi đã gần năm mươi rồi, năm mươi tuổi đền đáp quốc gia như thế nào?

Nhưng y lại không cự tuyệt hoàn toàn. Lão nói mình sắp theo con vào kinh, đến lúc khi yết kiến người sẽ tường thuật chi tiết nguyên do. Kỳ thật ngụ ý chính là thần từng này tuổi đầu rồi, thực đã chẳng còn mong muốn vào triều làm quan nữa. Trừ khi có người hỗ trợ để ta không cần phải khảo thi như đám người trẻ kia …

Thấy đám các con lấy công danh dễ như trở bàn tay, người làm cha vừa vui mừng vừa chua xót, thầm than số phận bất công với mình. Bởi vậy lão Tô càng ngày càng trở nên thâm trầm, đối nhân xử thế một mực không hề khoan dung, độ lượng. Ngay cả đối với hai con thiên lý mã phía trước này bất cứ lúc nào cũng có thể ép nó, không cho phép chúng thỏa thích lao nhanh. Lúc này một chiếc xa ở giữa vang lên tiếng khóc nỉ non của một bé trai, đó là trưởng tôn Tô Mại của Tô gia, mới vừa qua một tuổi đã phải cùng cả nhà vào kinh. Tất cả mọi người đều lo lắng cậu bé sẽ mắc bệnh do khí hậu trên đường đi không thuận nhưng dọc cả đường tiểu tử đó tương đối an bình khiến tất cả mọi người thấy nhẹ nhõm.

Nghe tiếng trẻ con khóc, cuối cùng thì trên mặt Tô Tuân cũng hiện lên nụ cười vui vẻ. Tuy nhiên tuổi của thằng nhỏ này khiến lão hơi xấu hổ vì Tô Mại sinh ra trong thời gian vợ chồng Tô Thức để tang. Ở đời sau thì đây tuyệt đối là chuyện xấu phải kiểm điểm, nhưng ở vào triều Tống rộng rãi, khoan dung, thì chỉ đổi lấy những ánh mắt nhìn ngó của một đám học giả, vậy thôi.

Đối với việc đứa nhỏ khóc thì mấy vị nam nhân này cũng chẳng thèm để ý, bởi vì đời thứ ba duy nhất của Tô gia đang có bốn người phụ nữ vây quanh rồi.

Trong cỗ xe ngựa lớn nhất, Vương Phất và Bát Nương đang đổi tã cho Tô Mại. Sử Thị và Tiểu Muội không chen tay vào được nên ở bên cạnh chọc đứa bé cười.

Chỉ chốc lát sau khi đã thay tã xong, Vương Phất vén vạt áo cho đứa bé bú sữa, ba cô gái vây quanh Tô Mại bình phẩm. Đơn giản chỉ là khen vị trưởng tôn của Tô gia này khỏe mạnh kháu khỉnh, ánh mắt to tròn, làn da trắng,… Vương Phất nghe cũng ngượng ngùng:

- Các cô đang nói về Mại nhi hay là nói về búp bê trong tranh vẽ thế?

- Búp bê cũng không đáng yêu bằng Mại nhi nhé.

Sử Thị cười nói:

- Chị xem điệu cười của Mại nhi này, thật khiến ta mê mệt.

- Nếu thích trẻ em thì cũng sinh một đứa đi.

Vương Phất cười nói:

- Chỉ có sét đánh mà không có mưa thì làm sao được.

Sử Thị mặt mỏng, chợt thấy ngượng ngùng, lập tức đánh lạc hướng sang dì lớn và dì nhỏ, nói:

- Đừng nói em, hai người bọn họ còn không bằng em đâu.

- Cái đó khó mà nói trước được.

Vương phất cười nói:

- Đàn ông của người ta còn đang nghển cổ mà hóng, chưa chắc biết ai nhanh ai chậm đâu.

- Chị dâu…

Tiểu Muội bây giờ đã hai mươi, sớm không còn tính trẻ con của thiếu nữ mà đã ngày càng xinh đẹp vô cùng, khuynh trần tuyệt thế. Chỉ nhìn cặp mắt to linh động trí tuệ kia cũng đủ khiến cho người đẹp khắp thiên hạ khác phải ảm đạm thất sắc. Nàng nghe vậy cười khanh khách nói:

- Chị bây giờ có vẻ phóng túng ghê nhỉ.

Cô gái áo vàng bên cạnh dung mạo thanh lịch, ưu nhã động lòng người, đôi mắt đẹp trong suốt như pha lê. Cho dù đã ba mươi tuổi nhưng khuôn mặt vẫn nõn nà, lông mày kẻ xanh đen, khuôn mặt xinh đẹp ngày nào vẫn không hề giảm đi ngươc lại, qua bao năm tháng lắng đọng, còn toát lên vẻ nho nhã thoát tục. Nghe đám chị em trêu, nàng chỉ hơi cười khẽ, dùng khăn tay trắng nõn lau sạch giọt sữa đọng trên miệng Tô Mại.

- Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại.

Sử Thị thấp giọng nói:

- Sắp đến Biện Kinh rồi, hai người rốt cục nghĩ thế nào?

Nói xong nhìn sang Bát Nương:

- Bát tỷ, chị dứt khoát quẳng cái gánh nặng đó đi.

Bát Nương lắc đầu, mỉm cười:

- Chị đã quen thế rồi, như thế cũng tốt…

Nói xong lại cười:

- Không cần phải tự tìm phiền não cho mình nữa.

- Trần Nhị Lang người ta đã đợi chị mười năm cơ mà!

Sử Thị trừng to mắt nói.

- Là mười bốn năm!

Tô Tiểu Muội sửa lại:

- Từ lần đầu tiên gặp mặt, Nhị ca Trần gia đã thích chị ấy rồi.

- Im coi…

Tô Bát Nương lập tức đỏ mặt:

- Đừng có huyên thuyên chuyện của hai chúng ta.

- Quả nhiên.

Tiểu Muội cười khanh khách:

- Xem ra tình ý của Nhị ca Trần gia quá nặng rồi, nặng đến nỗi chị của ta không thể bỏ được.

- Coi kìa, đúng là nữ sinh hướng ngoại.

Sử Thị cười trêu:

- Nha đầu kia còn chưa xuất giá, đã bắt đầu tự cho mình làm anh bác cả quan tâm rồi.

- Ừa, chắc chắn rồi.

Tiểu Muội lại cười gật đầu:

- Phải có tinh thần của người chủ nhân chứ.

- Nha đầu thối, càng nói càng kỳ cục.

Rốt cục Bát Nương không nhịn nổi giơ ngón tay chọc vào cái eo nhỏ nhắn của Tiểu Muội, nói:

- Em vẫn nên nghĩ cách làm sao qua được cửa của cha đi.

- Có gì đâu.

Tiểu Muội thản nhiên cười nói:

- Lúc trước em đã mở miệng cho Nguyệt Nga tỷ tỷ vào cửa thì đương nhiên sẽ không để Tam ca bị khó xử.

- Em thật dùng biện pháp đó sao?

Sử Thị nói:

- Nếu không đến ngày mai bọn họ gặp nhau e là xảy ra án mạng đó.

- Đây là điều khó tránh khỏi.

Tiểu Muội thở dài:

- Dù sao cũng phải cho cha xả cơn tức này mới dễ bàn bạc.

- Tiểu Muội.

Thấy nàng tính trước kĩ càng, Vương Phất không hỏi thêm làm thế nào nữa mà chỉ thắc mắc:

- Em không sợ dẫn sói vào nhà sao? Chị nghe nói Liễu Nguyệt Nga kia thường xuyên đánh em rể chạy khắp sân đó…

- Làm gì đến mức thế.

Tiểu Muội dở khóc dở cười nói:

- Em biết Nguyệt Nga tỷ tỷ, đó là một cô gái rất hiểu đạo lý.

- Em không sợ nàng đánh em à?

Sử Thị nhỏ giọng nói:

- Trông tay chân lèo khèo của em sợ không chịu được một chưởng của người ta đâu.

- Tại sao nàng lại phải đánh em?

Tiểu Muội lắc đầu cười:

- Chúng em sẽ chung sống với nhau rất tốt cho mà xem.

- Coi kìa, người khác quan tâm nàng mà nàng lại chẳng gấp chút nào.

Sử Thị cười khổ.

- Vốn là cũng chẳng có gì gấp gáp mà.

Tiểu Muội thản nhiên cười:

- Người ta đều là người tốt, người tốt nên sẽ nhận được phúc báo.

- Thật không hiểu tên Trần Tam kia phúc mấy đời nữa!

Sử Thị lắc đầu nói:

- Lại có thể để Tiểu Muội một lòng một dạ với hắn như vậy.

- Một lòng một dạ không tốt sao.

Tiểu Muội cười nói:

- Thật ra như bây giờ em đã tính rồi, chỉ là có người vẫn chưa tính đến thôi.

- Thật sao…

Sử Thị sửng sốt, xong chợt giật mình, cười giơ tay cù:

- Con bé chết tiệt, dám nói ta ngu à!

- Không dám không dám, xin nữ hiệp tha mạng.

Tô Tiểu Muội vội cười duyên né tránh. Bị Sử Thị truy hỏi, nàng rốt cục đầu hàng, nói:

- Em nói là được chứ gì. Tam ca là loại người rất trọng tình. Nếu em không mở miệng, tự nhiên anh ấy sẽ không cưới Liễu Nguyệt Nga. Nhưng trừ phi Nguyệt Nga tỷ tỷ được gả vào một nhà tốt bằng không anh ấy luôn thấy mình mắc nợ nàng, đối với nàng sẽ nhớ mãi không quên. Nếu để anh ấy nói dối em tình cảm trở nên phai nhạt thì thà không bằng cứ để nàng ở lại nhà. Tất cả đều sẽ hiện ra trước mắt. Hơn nữa có Nguyệt Nga tỷ tỷ giúp em coi hắn, việc hắn hái hoa bắt bướm trong nhà ngoài đường cũng sẽ ít đi. Về phần danh phận thê thiếp, vậy còn phải xem lòng người đàn ông hướng về đâu. Cần gì phải so đo nhiều.

Lời này khiến Sử Thị nghe mà trợn mắt há hốc mồm. Trong khi Vương Phất lại thầm thán phục. Chồng nàng và Trần Khác giống nhau, đều là loại trời sinh phong lưu. Nhưng cái xã hội này lại cho phép đàn ông phong lưu. Nếu thân đàn bà mà ghen tuông ngăn cản thì thành ra trái lẽ. Cái này giống như trị thủy vậy, có người chỉ một mặt lấp những tưởng có thể giữ chồng một mình, nhưng không biết làm thế chỉ gây phá hoại quan hệ vợ chồng, hơn nữa làm cho bồ nhí có cơ hội chiếm lấy ưu thế.

Thực ra ngăn cản không bằng khơi thông nó. Mở lòng mình ra một chút, nhìn xa hơn một chút, chấp nhận đào hoa của người đàn ông, hạn chế sự phong lưu đó trong phạm vi có thể khống chế, để hắn biết mình hi sinh thế nào vì hắn ngược lại có thể giảm tới mức độ lớn nhất phong lưu của đàn ông. Đương nhiên điều kiện trước hết là lương tâm người đàn ông, còn chưa bị chó ăn mất.

Nghĩ vậy, nàng nhìn Bát Nương một cách ngưỡng mộ, vẫn còn có đàn ông chung tình đang một mực chờ đợi cô ấy. Tuy nhiên nếu đổi tên quỷ phong lưu nhà mình lấy cái anh chung tình của Bát Nương thì nàng nhất quyệt không chịu, Tiểu Muội cũng giống vậy thôi.

Dù sao những anh chồng vĩ đại như Tô Thức, Trần Khác trên đời có thể có mấy người.... Đám chị em đang nói chuyện hăng say thì đột nhiên thấy xe đi chậm lại. Vén rèm xe nhìn ra thì hóa ra ở phía xa đằng trước có một người đang cưỡi ngựa đang đi tới. Người cưỡi trên ngựa thân mặc trang phục màu đen, đầu trọc lốc, nhìn không khác gì hộ vệ của bọn họ.

- Ô kìa, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới.

Sử Thị cười với hai cô chị, nói:

- Còn không mau sửa sang lại sắc đẹp, sắp gặp tình lang rồi đó.

Bát Nương cực kỳ lúng túng, Tiểu Muội cũng toát ra vẻ mặt thẹn thùng, tuy nhiên nguyên nhân không phải vì lời trêu đùa của Sử Thị.

Một vệ sĩ phía trước nhất quay đầu bẩm báo Tô Thức nói:

- Cữu gia, đó là thân binh của đại nhân chúng ta.

Tô Thức gật đầu, đưa mắt nhìn lại thấy Trần Khác cưỡi ngựa đi đầu, trong nháy mắt đã sắp đến gần, cất tiếng cười to nói:

- Tử Chiêm, Tử Do, đã lâu không gặp!

- Trọng Phương, sao cậu lại đến đây?

Tô Thức cực kì vui mừng. Tô Triệt ngược lại hành lễ quy củ nói:

- Tam ca, đã lâu không gặp.

- Ta xin triều đình cho nghỉ phép mà.

Trần Khác cười ôm quyền, nói:

- Cứ chạy dọc theo đường hướng tây mà các người đi, quả nhiên gặp được mấy người ở chỗ này.

Lúc này Nhị Lang cũng đi lên chắp tay cười nói:

- Lâu lắm mới gặp.

Sau khi anh em chào nhau xong thì Trần Khác đến trước một chiếc xe ở phía sau, thi lễ với Tô Tuân, bên trong lại chẳng thấy động tĩnh gì.

Sau một lúc mới có một tiếng nói vang lên:

- Là Nhị Lang à, mau lên đây nói chuyện.

- Vâng.

Trần Thầm liền vén mành nắm lấy thắt lưng chui lên, làm cho Trần Khác thấy xấu hổ.

Lúc này rèm xe nữ quyến phía sau cũng vén lên một góc, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tinh quái của Tiểu Muội, nháy mắt với Trần Khác một cái. Trần Khác lập tức mừng rỡ cũng lên theo.

- Cậu lên trên làm gì?

Tô Tuân thấy hắn đi lên, mặt đen thui nói:

- Đi xuống.

- Nhạc phụ, con nhớ ngài mà.

Trần Khác mặc kệ, lơ đi.

- Ta không nhớ cậu.

Tô Tuân trợn mắt nói:

- Cậu có xuống hay không thì bảo?

- Không xuống.

- Vậy ta xuống.

Tô Tuân hậm hực vung tay, nhảy xuống xe.

Trần Khác cũng xuống theo.

Tô Tuân tức giận đi lên phía trước, Trần Khác cũng như thuốc cao bôi trên da chó bám theo sau.

- Đừng theo ta.

- Con sợ nhạc phụ bị lạc mà.

- Ta thấy cậu là thấy phiển phức..

- Con đi theo sau nhạc phụ, ngài sẽ không thấy được con đâu.

- Có tin ta đánh cậu hay không!

Tô Tuân dừng bước, bỗng xoay người nói.

Trần Khác rút một cành mận gai từ sau lưng ra:

- Mời cha vợ!

Tô Tuân thấy kẻ này hóa ra là đến nhận tội chịu đòn, hơi nguôi nguôi nói:

- Còn biết việc mình làm sai trái sao?

- Quả thật thái quá vô liễm sỉ.

Trần Khác gật đầu nói:

- Xin nhạc phụ tha thứ.

- Đừng gọi ta là nhạc phụ....

- Bố vợ…

- Bố vợ cũng không được.

- Bố …

Tô Tuân trừng mắt nhìn hắn, đi đến bụi cây trên rìa đường.

- Bố, ngài không nên nghĩ luẩn quẩn trong lòng nhiều.

Trần Khác đuổi sát theo.

- Ta muốn đi vệ sinh!

Mắt Tô Tuân trợn trắng nói.

- Để con lấy giấy cho người…

Tô Tuân đi ra từ bụi cây, lão không còn giận dữ như trước nữa nhưng vẫn lạnh lùng nói:

- Trần Trọng Phương, đừng tưởng cậu làm trò mặt dầy thì ta liền đáp ứng. Trừ phi cây vạn tuế ra hoa, nước đổ có thể thu về, gà trống đẻ được trứng, nếu không cậu cứ bỏ cái ý nghĩ đó đi!

- Đa tạ đại ân đại đức của nhạc phụ!

Trần Khác không những kinh sợ mà còn lấy làm mừng, liên tục chắp tay thi lễ nói:

- Con rể nhất định sẽ làm được!

...

Tô Tuân bị hắn làm tức giận đến xì khói mũi, nói:

- Cậu mà làm được thật thì ta không còn gì để nói.

Nói xong phủi tay lên xe.

Lần này Trần Khác không lên theo nữa mà vào xe của anh em Tô Thức. Đội ngũ tiếp tục xuất phát đến Biện Kinh.

- Cây vạn tuế có thể nở ra hoa?

Trên xe ngựa, Tô Thức Tô Triệt thay nhau hỏi.

- Nước đổ ra có thể lấy về?

- Gà trống có thể đẻ trứng?

- Việc do người làm mà thôi.

Trần Khác cười cười, rồi nghiêm túc nói:

- Tiểu Muội vì ta mà trả giá rất nhiều…

Bằng không thì theo tính cách của Tô Tuân chắc chắn sẽ quyết định không dùng hộ vệ của Trần gia. Đoán chừng sớm đã lập bia mắng cha con Trần gia thành một đám heo chó chứ làm gì còn phải lôi thôi cùng lão ở chỗ này.

- Biết là tốt rồi.

Tô Thức tức giận nhìn hắn:

- Hai năm nay Tiểu Muội nghĩ đủ biện pháp dụ dỗ cha ta mới khiến ngài buông lỏng đôi chút.

Nói xong cười nói:

- Nếu cậu quay về Mi Châu một chuyến thì chuyện này càng dễ làm.

- Haiz, ta biết, là ta không đúng…

Trần Khác thở dài nói:

- Vốn là đã thương lượng với Tiểu Muội rồi, ai ngờ cái tên Triệu Tông Tích kia chẳng làm người khác bớt lo được…

- Tiểu Muội cũng giải thích thay cậu rồi.

Tô Thức đấm hắn một cái thật mạnh:

- Sau này nếu cậu đối xử không tốt với muội ấy thì ta là người thứ nhất không tha cho cậu!

- Ừ, anh cứ viết thơ mắng ta cả đời luôn.

Trần Khác nghiêm túc gật đầu.

- Ý kiến hay.

Tô Thức còn chưa biết thơ văn của mình có sức phá hoại bao nhiêu sao, có lẽ đủ để làm người khác nhận tiếng xấu muôn đời.

- Tuy nhiên không thể dễ dãi với hắn như vậy, đúng không Tử Do?

- Ta rất yên tâm với Tam ca.

Tô Triệt lắc đầu nói:

- Từ nhỏ cậu ta còn yêu thương Tiểu Muội hơn cả anh.

- Hừ…

Tô Thức thụi cho gã một quyền:

- Toàn để ta diễn vai phản diện.

Còn khoảng một ngày đi đường nữa là về tới kinh, Tiểu Muội không muốn làm cha tức giận nên vẫn trốn không gặp Trần Tam. Anh em Trần gia đành phải tán gẫu tình hình từ lúc chia tay đến giờ với anh em Tô gia.

Trong thời gian anh em Tô gia đang để tang hai bảy tháng thì Trần Khác đã trải qua rất nhiều chuyện. Hắn nói hết một lượt những gì mình đã chứng kiến, nghe thấy, điều suy nghĩ, cảm ngộ, kể cả nguy cơ bốn phía che dấu dưới cái danh “thái bình thịnh thế” của Đại Tống triều mấy chục năm tay cũng được phân tích kỹ lưỡng. Trần Thầm hai lần làm quan địa phương, nên nhận thức có thừa về những phù hoa mà xa xủ hủ bại chốn quan trường. Hai người mỗi người một câu cho hai vị còn lại nghe khóa học đầu tiên về làm quan.

Nghe xong tâm trạng anh em Tô Thức cực kì nặng nề, Tử Do thở dài nói:

- Ta thấy mỗi ngày dân chúng đều sống cuộc sống giàu có an khang, còn tưởng rằng đây là thịnh thế ngàn năm một thuở.

- Làm gì có thịnh thế nào mà lãnh thổ vẫn còn trong tay của nước địch?

Trần Khác lắc đầu nói:

- Cho dù chỉ suy xét những nhân tố bên trong cũng có thể thấy “cách trị Hàm Bình” của tiền triều có thể tính một cái, nhưng hoàng đế Chân Tông lại tự tay hủy hoại gia nghiệp. Đến Quan Gia triều đại này tuy có tỉnh lại, muốn cứu nước nhưng không làm gì được, chỉ đành cố gắng cầu yên ổn, gắng gượng duy trì. Nhưng qua bốn mươi năm, cơ bản quốc gia bây giờ đã biến thành một cục diện rối rắm, khó mà duy trì tiếp được.

- Vì sao chúng ta ở trong dân gian lại không cảm thụ được nhiều như vậy?

Tô Thức hỏi.

- Đó là bởi vì chúng ta có một vị hoàng đế tốt, vài vị tướng công tốt.

Trần Khác thản nhiên nói:

- Bọn họ áp chế quan phủ không cho thò tay đụng vào dân chúng, chỉ để những nguy cơ này giải quyết trong phạm vi triều đình.

Nói xong hắn thở dài:

- Quan phủ làm nhiễu dân ít đi thì đương nhiên dân chúng sống sung sướng. Nhưng triều đình mấy năm nay thu không đủ bù chi. Đã bước tới thời kì cắt giảm chi tiêu lớn nhất, nhưng những việc cần chi vẫn phải chi. Nếu thật không có cách khác thì đành phải tăng thuế rồi.

Ẩn ý trong đó là những ngày tốt lành của dân chúng sắp kết thúc rồi…

Thấy hai người trở nên nặng nề, Trần Khác cười nói:

- Ta cũng không muốn vừa chạm mặt đã nói mấy lời này, nhưng mấy vị đều đã là danh nhân rồi, nhất định phải nhìn cho rõ ràng tình thế. Trong lúc mấu chốt này phải cực kì cẩn thận, đừng tỏ thái độ gì lung tung.

- Nhưng nếu người của Triệu Tông Thực tìm chúng ta thì sao?

Tô Thức đột nhiên thốt lên một câu.

Trần Khác ngạc nhiên.

- Không gạt ngươi, trước khi đến Trương tướng công đã viết thư cho ta dạy những quy tắc quan trường.

Tô Thức thản nhiên nói:

- Ngươi ám chỉ chúng ta sau khi vào thành phải tới chào hỏi Hàn tướng công trước, sau tới Lưu nội hàn. Chỉ như vậy mới có thể bảo vệ con đường làm quan sau này suôn sẻ.

Dừng một chút lại nói:

- Ta không nghĩ rằng Trương tướng công lại viết phong thư này…

Vườn Ngọc Tân ở bên ngoài Nam Huân môn của thành Nam là khu lâm viên dùng để vui chơi ngày hè của quan gia Đại Tống. Bên trong đào hồ làm biển, thông sông làm hồ, sóng xanh nước biếc, tự nhiên vô cùng. Đường đi ngoằn nghèo khúc chiết vào tận phía sâu, mát mẻ quanh năm, đình tạ vô số, hoa cỏ ngập tràn như gấm. Mặc dù giữa tháng hè nắng gắt, nhưng chỉ cần bước chân vào bên trong khu vườn lập tức cảm thấy hơi nước thấm lạnh, mát rượi, rêu mọc đất lạnh, quả là một thắng địa tuyệt vời để vui chơi giữa tiết hè.

Đương kim Quan Gia Triệu Trinh được xưng là Xích Cước Đại Tiên hạ phàm, dù mùa đông cũng không cần giày tất. Kỳ thật đây là do thể chất bên trong của y quá khô, sợ nhất là lúc nóng bức ngày hè. Bởi vậy hè nào hàng năm vào những ngày nóng nhất y đều phải tới chỗ này. Nghe nói cách thành Biện Kinh khoảng ba trăm dặm có cung Sùng Phúc, cũng chính là chỗ nghỉ hè của hoàng đế Chân Tông, có điều kiện tốt hơn đây nhiều. Trước đây Triệu Trinh đều theo Lưu Nga đến đó để tiêu khiển ngày hè, số người được huy động trong mỗi lần, hao phí rất nhiều. Vậy nên sau khi trưởng thành y cũng chưa đi lần nào.

Trong khoảng thời gian hoàng đế đến vườn Ngọc Tân, năm ngày lên triều vẫn diễn ra theo thường lệ chỉ có điều do Thừa tướng chủ trì. Tướng ba tỉnh và đại thần sáu bộ nếu có việc thì đến vườn Ngọc Tân để tấu, không có việc gì thì khỏi đến quấy rầy Quan Gia tiêu khiển. Tuy nhiên mấy ngày nay cách thời gian công bố phương án giải trừ quân bị càng tới gần, thế cục kinh thành hỗn loạn bất an, các mặt khắp nơi đều khẩn trương. Kiệu tới vườn Ngọc Tân càng ngày càng nhiều.

Sáng nay dù không phải buổi triều thường lệ nhưng Triệu Tông Tích lại dậy cực sớm. Trời còn sáng tinh mơ đã lên kiệu chạy tới vườn Ngọc Tân. Không chỉ có y mà còn có vài tên con cháu trong hoàng thất cũng từ kinh thành đi tới. Bọn họ đều là những người nổi bật trong học đường của hoàng thất. Việc học vừa kết thúc, những đệ tử tôn thất có thành tích bình thường sẽ được phái đến đảm nhiệm công việc ở Tông Chính tự, trong khi đó mấy người bọn họ thì may mắn ở ngự tiền quan chính.

Dù rằng dưới áp lực của các đại thần, Quan Gia mới hành động bất đắc dĩ như vậy… Đương nhiên các đại thần chỉ nghĩ chỉ để một tôn tử quan chính, nhưng như vậy liền mặc nhiên chấp nhận thân phận người kế vị của người đó. Đây là điều Triệu Trinh không thể đồng ý và thế là Triệu Trinh liền chơi chiến thuật quấy đống bùn trong vũng nước. Các ngươi không phải muốn người nào đó ngự tiền quan chính mà lại không dám nói rõ là ai sao? Tốt lắm, ta cho năm tông tử cùng đi quan chính, chọn ra người ưu tú trong số người xuất sắc đo, ai dám nói một chữ không?

Thật ra tất cả mọi người đều biết đây chính là Quan Gia đang kéo dài thời gian, hắn còn chưa từ bỏ kỳ vọng sinh được một đứa của mình.

Nhưng vài người được tuyển đều quý trọng gấp đôi cơ hội này. Bọn họ đều trông chờ vào một giải thưởng lớn xuất hiện, rơi ngay trên đầu mình… Nếu Quan Gia cuối cùng vẫn phải lựa chọn trong số tông thất người kế thừa thì tất nhiên sẽ là một trong năm người bọn họ!

Triệu Tông Tích đến vườn Ngọc Tân, đường hoàng đi thẳng vào trong. Lúc này trời chưa sáng tỏ, trên dọc hành lang đèn cung đình vừa tắt, nơi nơi đều đen ngòm. Hắn không để ý một chút đã đụng vào một tên thái giám.

- Ai ôi!!!

Tên thái giám kia có vẻ nhát như chuột, bị dọa kêu toáng lên. Nhưng không biết gan đâu ra, đụng phải kẻ cành ngọc lá vàng cũng không nói xin lỗi, cũng chẳng ngẩng đầu lên, chỉ vội vã rời đi.

- Sao tiếng thô vậy nhỉ…

Triệu Tông Tích dừng bước, xoa đầu vai bị đụng phải. Bỗng nghĩ tới một chuyện, hỏi tên tiểu thái giám tùy tùng Trương Thông đứng bên cạnh:

- Đi theo, xem tên đó đến chỗ nào?

- Vâng.

Trương Thông đuổi theo nhanh như chớp.

Lắc đầu, Triệu Tông Tích liền đi tới cung Ngọc Ninh chỗ của Quan Gia ở. Tới tiền điện trong trị phòng mới nhận ra mình là kẻ đến muộn nhất.

Lúc này trong trị phòng có bốn người trẻ tuổi mặc áo bào tím hoặc ngồi hoặc đứng. Thấy Triệu Tông Tích tiến vào đều gật đầu chào. Trong điện không thể ồn ào nên mấy người không không làm lễ tái kiến, Triệu Tông Tích liền ngồi xuống trong một góc.

Bên cạnh hắn ngồi một người trẻ tuổi tướng mạo đường hoàng, mày rậm mắt to, không ai khác chính là chắt trai của thái tổ, Hữu Vệ đại tướng quân, Kỳ Châu phòng ngự sử, An Quốc công Triệu Tòng Cổ. Trong học đường, từ xưa đến nay thái độ của hắn với Triệu Tông Tích đều khá tốt. Hai người ngồi ở bên phải trị phòng, dường như phân biệt rõ ràng với ba người bên trái.

Ở bên trái là Triệu Tông Thực và anh ruột Triệu Tông Hữu, còn có người anh con chú bác, Nghi Châu phòng ngự sử, Quắc Quốc công Triệu Tông Ngạc. Triệu Tông Thực và Triệu Tông Hữu đương nhiên không cần nói, còn Triệu Tông Ngạc từ xưa đến giờ đều theo sát hai anh em nhà họ.

Thật ra ban đầu Triệu Tòng Cổ luôn hành động một mình, nhưng khi Triệu Tông Tích đi sứ trở về hắn liền không thèm kiêng nể thái độ đám người kia mà kiên định ngồi ở bên này.

Sau khi Triệu Tông Tích ngồi vào chỗ của mình thì Triệu Tông Ngạc nhìn y, âm dương quái khí mà nói:

- Nhị đệ, chúng ta còn chưa chúc mừng đệ chiến thắng trở về, vang danh thiên hạ nhỉ.

- Thất ca nói đùa.

Triệu Tông Tích thản nhiên cười:

- Cuối cùng vẫn để bọn chúng kiếm lợi, làm gì gọi là chiến thắng trở về?

- Không thể nói như vậy được.

Triệu Tông Hữu cười to nói:

- Năm đó Phú tướng quân đi sứ còn bị tăng hai trăm hai mươi ngàn cơ. Giờ ngươi đi sứ lại có thể không tăng một đồng, đây là công lao to lớn, Quan Gia biết, dân chúng cũng biết.

- Đúng vậy nhị đệ.

Triệu Tông Thực mỉm cười:

- Vừa rồi chúng ta còn đang thương lượng, bày tiệc rượu ăn mừng ngươi đó.

- Không dám để ca ca tốn kém.

Triệu Tông Tích xưa đâu bằng nay. Y đã từng mưu tính cùng cả đám quần thần Liêu quốc, giờ chỉ nghe liền biết có cạm bẫy bên trong đó, quả quyết lắc đầu:

- Hơn nữa tình huống hai lần cũng không giống nhau. Lúc trước ở phía tây đang chiến tranh khuynh quốc nên triều đình không thể không tiêu tiền đổi lấy an bình. Giờ đây người Liêu quốc chỉ là bắn một phát pháo hù dọa nhưng cũng không hẳn là uy hiếp thực sự, sao có thể nói giống nhau.

Dừng một lát, y nghiêm mặt nói:

- Cho nên rượu này không thể uống.

- Quá khiêm nhường.

Thấy y không mắc câu, Triệu Tông Ngạc nói.

- Xem ra bây giờ nhị đệ là người nổi tiếng, không có thời gian rảnh ăn bữa cơm này của chúng ta rồi.

Triệu Tông Hữu cười nói:

- Nhị đệ, nghe nói lần này đệ trở về, có nhiều tên xu nịnh liền tiếp cận đệ. Đệ cần phải tinh mắt nhìn người, đừng có ai cũng kết giao, rồi hỏng thể diện của hoàng gia chúng ta.

Triệu Tông Tích cười lạnh: Các ngươi đắt khách nhiều năm rồi, ta mới náo nhiệt có vài ngày đã ngồi không yên sao? Y trở về đã hơn mười ngày nay, quả thật khách trong phủ nối nhau không dứt. Nhiều thư sinh, quan viên đều đến bái kiến y vị hiền vương tử tranh đấu vì nước, không làm nhục sứ mệnh. Có rất nhiều người chính là vì thể hiện tình cảm sùng kính mà đến, có không ít người muốn tìm chỗ dựa đến làm môn khách quý phủ của y.

Lúc đầu đám người Triệu Tông Thực thấy y có thể hoàn thành tốt đẹp nhiệm vụ liền cực kì hâm mộ cùng ghen tị. Giờ thấy y danh lợi đều có thì rốt cục không nhịn nổi đánh vài tiếng cảnh cáo.

Đáng tiếc, Triệu Tông Tích từng đập bàn đập ghế với cả hoàng đế Liêu quốc, sao có thể để tâm mấy trò trẻ con đó, chỉ thản nhiên cười:

- Các ca ca yên tâm, tiểu đệ cũng không giao lưu với đám du côn vô lại này.

Đây là lời nói châm biến đệ đệ của Triệu Tông Thực có quan hệ với Vô Ưu động.

- Lời của ngươi có ý gì…

Triệu Tông Ngạc vẻ mặt trở nên khó coi giống như người bị mắng đúng là anh em của y vậy.

- Ha ha, được rồi, được rồi, thế nào cũng được.

Mấy năm nay Triệu Tông Thực rèn luyện khác xa lúc xưa. Lời nói thong dong, ưu nhã cao quý, khiến người ta có cảm giác ấm áp thoải mái:

- Nhị đệ đi đường mệt mỏi khổ cực, các ca ca hẳn nên đón tiếp đệ chứ. Chuyện này cứ quyết định

như vậy.

back top