Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 323: Bình Địa Nổi Mưa Giông

- Nhưng không thấy Phú tướng công có động tĩnh gì cả?

Triệu Tông Tích lắc đầu nói.

- Ôi, đây chính là quân tử.

Tư Mã Quang than nhẹ một tiếng nói:

- Đạo làm thần tử, tối kỵ nhất là bằng mặt không bằng lòng, Phú tướng công là một gương tốt của thiên hạ, chưa bao giờ khiêu chiến với thánh chỉ.

- Hoàng thượng vì sao không cho Phú tướng công động thủ?

Vấn đề này Triệu Tông Tích vẫn không hiểu.

- Hoàng thượng cũng không khiến cho Hàn tướng công động thủ phải không? Còn có Bao tướng công nữa,

Tư Mã Quang chân thành nói:

- Nếu có được nhiều người ủng hộ từ nhóm tướng công tự mình kết thúc, xét cho cùng sự nguy hại quá lớn. Trong mâm ngoài mâm bày ra ba mươi sáu kế tất nhiên xem không kịp, nhưng triều đình vẫn cứ rối loạn.

Trần Khác chần chừ một chút, cuối cùng hạ giọng nói:

- Trước khi nhằm vào cuộc đấu tranh tuyển chọn tướng tài, có thể sẽ xuất hiện một điểm.

- Hoàng thượng cấm ba vị tướng công tham dự, khiến cho cuộc đọ sức phát sinh hỗn loạn ở chỗ của chúng ta, loạn như thế thì đám tướng công cũng dễ thu xếp. Nếu bọn họ kết thúc, chỉ cần chờ hoàng thượng tới thu thập thôi.

Triệu Tông Tích hạ giọng nói:

- Thật sao?

- Đúng.

Tư Mã Quang vẫn mỉm cười lắng nghe Trần Khác, trầm giọng nói:

- Nếu chúng ta đều qua loa cho xong chuyện, Phú tướng công tính kế một phen cũng chỉ có thể là nước chảy về biển đông thôi.

Tư Mã Quang phân tích đâu ra đấy, Triệu Tông Tích có cảm giác rẽ mây nhìn thấy mặt trời, tôn kính nhìn gã nói:

- Ta nên làm thế nào cho phải?

- Cái này phải xem tấm lòng của Vương gia rồi.

Tư Mã Quang chậm rãi nói:

- Nếu ngài đem Đại Tống so với chính mình còn quan trọng hơn thì chấp nhận, còn ngược lại thì không chấp nhận.

Triệu Tông Tích trầm giọng nói:

- Nước non nặng tựa Thái Sơn, thân ta nhẹ tựa lông hồng!

Tư Mã Quang ánh mắt đanh lại, một lần nữa đánh giá nhuệ khí bừng bừng của người trẻ tuổi này, vuốt râu trầm ngâm sau một lúc nói:

- Thật sao?

- Vô luận là chuyện sông Lục Tháp bốn năm trước, hay là năm nay đi nước Liêu ta đều chưa bao giờ suy nghĩ cho riêng mình.

Triệu Tông Tích ngang nhiên nói:

- Quá khứ như vậy, hiện tại và tương lai cũng không thay đổi! Nếu ta có một tia dao động thì đã thịt nát xương tan, bạn bè xa lánh!

Nghe được lời nói rất rõ ràng này, Trần Khác không thể nghe nổi nữa, trong lòng tự nhủ người này và thê tử hắn trên giường, khẳng định không biết cái gì là “phải kích thích trước tiên”...

Tư Mã Quang cũng có chút không chịu được, tuy nhiên trong tình cảnh hiện giờ còn có thể nói qua được, coi như là thanh niên kích động một chút đi... cứ như vậy trong lòng tự an ủi bản thân.

Tư Mã Quang uống một ngụm trà điều chỉnh cảm xúc một chút, đặt chén trà lại trên bàn, chỉnh lại sắc mặt, gã gằn từng chữ:

- Thiên thời địa lợi nhân hoà, không làm một cuộc lớn thì không phải là người!

- Được!

Triệu Tông Tích vỗ bàn nâng chén lên nói:

- Uống một chén này chúng ta đồng tâm hiệp lực, đánh một trận oanh oanh liệt liệt!

- Tiên sinh hình như không uống rượu.

Trần Khác hạ giọng nói.

¬- Ta uống!

Tư Mã Quang lại trầm giọng nói:

- Quang xin liều mình theo quân tử...

Từ Nhất Phẩm lầu đi ra, Tư Mã Quang không cần người đưa mà đi bộ về nhà. Tư Mã gia đời đời là hoạn quan, lẽ ra gia cảnh cũng khá giả, nhưng Tư Mã Quang cuộc sống cực kỳ đơn giản nên không chịu hưởng thụ.

- Cứ tưởng người này là một khối băng,

Nhìn chỗ Tư Mã Quang đi khuất, Triệu Tông Tích cảm khái nói:

- Không nghĩ tới dưới lớp băng lại là ngọn lửa cháy hừng hực.

- Đúng, nếu trong lòng Tư Mã Quang không có ngọn lửa đó.

Trần Khác thản nhiên nói:

- Thì cũng không phải là cái chúng ta cần.

- Ừ.

Triệu Tông Tích gật đầu thấp giọng nói:

- Ngươi không có gì nói sao?

- Tư Mã Quang rất coi trọng danh phận, danh không chính tất ngôn không thuận.

Trần Khác cười khổ nói:

- Ta cũng không phải quan sai phái, nói thêm chỉ làm cho gã ghét.

- Đúng,

Triệu Tông Tích hạ giọng nói:

- Ta cảm thấy quân tử loại này mời chào không được rồi.

- Đúng, quân tử không bè phái.

Trần Khác thản nhiên nói:

- Hai ta nếu không giao tình cùng đám tiểu nhân, người khác cũng sẽ xem ta thành tiểu nhân.

- Ha hả.

Triệu Tông Tích cười nói:

- Cuốn “Luận bằng đảng” (luận về bè đảng) của Âu Dương công, đến nay có thể nói là tác phẩm tâm huyết nhất.

Không ngờ uy hiếp vua và dân hai mươi năm, khiến đủ loại quan lại không dám kết bè, kết phái.

- Lão sư ta sẽ không cho đây là ca ngợi, đó là sự sỉ nhục cả đời.

Trần Khác lắc đầu cười khổ nói:

- Bọn họ tuy không dám đầu nhập vào nhưng trong lòng chắc chắn có tính toán, có khuynh hướng. Tại thời điểm mấu chốt, nó sẽ hữu dụng hơn vẻ trung thành bên ngoài của ngươi...

- Ngày đó ngươi nói Hàn Kỳ mua ơn,

Triệu Tông Tích nói:

- Ta tưởng đó là cảnh giới kết đảng tối cao.

- Làm cho người ta kính trọng mới đúng,

Trần Khác cười cười nói:

- Mua ơn chỉ có cảm khái từ người nhận được ân huệ, làm người ta tôn trọng thì dù ở xa hay gần, ai cũng thay ngươi lên tiếng, cái đó gọi là ‘kẻ mạnh vô địch’.

Dừng một chút lặng lẽ cười nói:

- Tuy nhiên đối với nhân vật trọng điểm hay là muốn hai người kết hợp thì mang ơn vẫn có tác dụng hơn.

- Nhưng quân tử loại này là vô dục vô cầu, làm thế nào để có ơn với gã đây?

Triệu Tông Tích nói:

- Tiến cử cho gã thăng quan?

- Gã nhất định sẽ cự tuyệt.

Trần Khác quả quyết nói. Quan viên triều Tống từ chối triều đình bổ nhiệm rất phổ biến, triều đình cũng không có cách nào khác, cũng không trừng phạt:

- Cũng sẽ kiên quyết cùng ngươi phân rõ giới hạn.

- Vậy làm sao bây giờ?

- Theo gió lẻn vào đêm, như một vật nhỏ không tiếng động.

Trần Khác từ từ nói:

- Tuy nhiên ngươi phải tìm được điều gã đang cần nhất mới có thể xoa dịu gã.

- Điều gã cần nhất...

Triệu Tông Tích ngẫm lại nói:

- Không chừng chính là rửa sạch nỗi oan, để Bàng tướng công chết được nhắm mắt.

- Không tồi.

Trần Khác gật đầu.

- Nhưng đây không phải là điều ta có thể làm được.

Triệu Tông Tích lắc đầu nói:

- Chuyện Tây Bắc cũng quá xa vời.

- Kỳ thật trong ván cờ bày mưu tính kế của ba nước, liền có thể quyết định thắng bại trong ngàn dặm.

Trần Khác hạ giọng nói:

- Ta có một kế sách có thể khiến người Tây Hạ đưa đầu Một Tàng Ngoa Sủng dâng cho Đại Tống.

- A...

Triệu Tông Tích lần này cả kinh há hốc mồm, đầu lưỡi cũng lộ cả ra rồi.

Sau khi Trần Khắc đem kế hoạch kia nói thẳng ra thì Triệu Tông Tích lại trợn trừng mắt lên, buông ra một câu:

- Chỉ đơn giản như vậy?

Triệu Tông Tích cho rằng bày mưu tính kế, lấy được thủ cấp của quyền thần nước khác, tất nhiên phải có một kế sách vô cùng phức tạp, hao phí vô số tiền của, phái đi vô số mật thám, mất đến chín, mười năm mới có thể thực hiện. Ai ngờ Trần Khác hoàn toàn đảo điên nhận thức của Triệu Tông Tích, chỉ cần miêu tả sơ lược:

- Cứ như vậy liền có thể diệt trừ Tào Tháo Tây Hạ?

- Không thể nhìn quảng cáo mà xem hiệu quả trị bệnh.

Trần Khác cười nói:

- Dù sao chúng ta cũng không tổn thất gì, ôm cây đợi thỏ là chuyện tốt, có gì mà do dự đây?

- Nếu quả thật như lời ngươi nói,

Triệu Tông Tích chăm chú nhìn hắn nói:

- Không biết khi đề xuất đến kế sách của ngươi sẽ ý vị như thế nào đây?

- Đương nhiên.

Trần Khác cười nói:

- Từ nay về sau trong lòng Quân vương, đó là người có trí tuệ nhất, thậm chí khả năng một bước lên trời.

- Tại sao lại phải đem công lao tặng cho gã?

Triệu Tông Tích nghiêm mặt nói:

- Không cần phải hi sinh như vậy.

- Ta chưa nói tới hi sinh...

Trần Khác vén màn xe, bên ngoài ánh trăng sáng vằng vặc, nhẹ giọng nói:

- Hoàng thượng thật ra vẫn luôn áp chế ta, nhóm tướng công chắc cũng vậy, đúng không?

¬- Ừ.

Triệu Tông Tích thở dài nói:

- Đều là ta hại ngươi. Hai ta rất thân thiết, hoàng thượng và nhóm tướng công tuy khác nhau nhưng vẫn có chung suy nghĩ.

- Cho nên ta đề xuất thì có ích lợi gì?

Trần Khác quay đầu nhìn Triệu Tông Thực, tự cười nhạo nói:

- Nên bị đè vẫn bị đè, Tôn Ngộ Không dù có giãy dụa thế nào thì cũng không chạy thoát được khỏi bàn tay của Phật Như Lai.

- Tôn Ngộ Không?

Triệu Tông Tích kỳ quái nói:

- Là điển cố trong sách nào vậy?

- Ồ, Tôn Ngộ Không sao?

Trần Khác tự nhủ trong lòng, hắn lại quên bây giờ là triều Tống, liền cười nói:

- Là lão đại của một hắc bang, sau bởi vì đối kháng triều đình bị phạt giam cầm. Y rất muốn vượt ngục, nhưng nhà giam của triều đình rất chắc chắn, cuối cùng không làm được. Sau khi mãn hạn tù, y thay đổi triệt để, đầu tiên làm bảo an, cuối cùng xong giải quyết vấn đề thì trở thành người hộ thành quang vinh của dân chúng, câu chuyện là vậy đấy.

Nghe hắn nói chuyện ly kỳ cổ quái, Triệu Tông Tích cũng không phải nghe lần đầu, nghe nữa cũng chỉ biết hắn đọc những loại sách rất phức tạp, Triệu Tông Tích không để trong lòng, giơ tay đầu hàng nói:

- Nói chính đề, nói chính đề.

- Chính đề chính là công lao này đối với ta có tác dụng không lớn.

Trần Khác khẽ mỉm cười, nói như mây trôi nước chảy:

- Nhưng ngươi cho Tư Mã Quang thì gã sẽ khắc sâu trong lòng, trở thành cường viện của ngươi. Tương lai ngươi có thể trở thành Hoàng đế gã cũng sẽ một lòng trung thành... Ngươi thử nói xem ai được hơn?

- Trọng Phương, thật cám ơn ngươi.

Triệu Tông Tích nhìn hắn cảm kích.

- Không cần dùng loại ánh mắt đó nhìn ta.

Trần Khác châm chọc:

- Nếu là muội muội của ngươi, cái này cũng không tệ lắm.

- Dù sao ngươi cũng đã có hai thê tử, không bằng cũng để Tương nhi theo ngươi đi...

Triệu Tông Tích nửa đùa nửa thật nói.

- Cảm thấy không có gì để tạ ơn nên chỉ có thể lấy tiểu muội ra gán nợ thôi hả?

Trần Khác phỉ nhổ:

- Để xem cha ngươi có đánh gãy chân ngươi không.

- Ôi...

Triệu Tông Tích cười khổ nói:

- Cũng phải.

Đường đường là Quận chúa, làm tam phu nhân của người khác tuyệt đối là không thể rồi.

Liên tục vài ngày, công tác kiểm tra được tiến hành từng bước. Hàng ngày, binh sĩ tập trung trên giáo trường điểm danh, công tác này được tiến hành rất cẩn thận tỉ mỉ.

Mặt trời mùa hạ thiêu đốt cũng thật độc ác, các quan lại người nào người nấy đều mệt mỏi, khàn cả giọng, không ít người bị cảm nắng chỉ có thể sắp xếp đổi lượt, nhưng Tư Mã Quang chưa từng nghỉ ngơi một chút nào, mỗi ngày đều kiên trì ở đây, cẩn thận tỉ mỉ giám sát từng khâu một.

Bất quá gã càng chăm chỉ, các tướng lĩnh cấm vệ quân càng cảm thấy sảng khoái... Năm nay tìm được một con khỉ toàn tâm toàn ý bị đùa giỡn thật sự không dễ.

Trần Khác cũng không xen vào mà giống như theo chân mọi người xem náo nhiệt. Tuy nhiên, hắn cũng không nhàn rỗi, hắn bận phối thuốc “Hoắc hương chính khí”, người nào bị trúng nắng chỉ cần uống một ngụm liền đỡ hẳn. Ở đây chuẩn bị những cây dù thật lớn, trà lạnh, dưa mát, nước ô mai giúp đám quan sai khi nghỉ ngơi có thể tìm tới chỗ mát mẻ, ăn uống đồ lạnh, dường như ngày nào cũng không thể không gian nan rồi.

Trưa hôm nay khi nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều trốn dưới cây dù, ăn dưa hấu nói chuyện phiếm. Dưa hấu này là loại chính cống của Tây Hạ, dưa cực lớn, ăn vào vừa ngon vừa ngọt lại có thể giải khát. Chỉ một lúc sau giống như gió cuốn mây tan, sáu bảy quả dưa hấu bị tiêu diệt gần hết. Bọn quan viên trẻ tuổi đang ngồi tán gẫu, một người mặt khỉ, dáng vẻ gầy yếu là viên quan Trung thư tỉnh Lý Định cười nói:

- Ta ra câu đố cho mọi người giải buồn được không?

Lúc này mọi người lấy ra khăn tay từ trong tay áo đưa lên lau miệng, đáp:

- Ngươi nói đi.

Lý Định liền chỉ lên cái chậu đựng đầy vỏ dưa hấu nói:

- Ở đây, viết hai chữ.

- Hai chữ gì?

Mọi người hỏi.

- Hai chữ này là chỉ một chuyện,

Lý Định nháy mắt mấy cái mờ ám cười nói:

- Về việc này chỉ sợ mọi người ở đây đều đã thử qua.

- Hả?

Tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú, tất cả nhìn chậu dưa đến xuất thần, ai cũng mong mình có thể nhìn ra đầu mối.

- Ngươi gợi ý một chút đi.

Có người nói:

- Bằng không làm sao có thể đoán.

- Ha ha, thật ra rất đơn giản, không thể tưởng tượng được tìm một nhân tài trong chư vị lại khó như vậy.

Lý Định rất đắc ý cười ha ha vài tiếng nói:

- Được, ta nhắc một chút, Dương gia có con gái sắp trưởng thành, nuôi dưỡng ở trong khuê phòng chưa được mọi người biết đến...

- Có ý tứ gì?

Mọi người khó hiểu nói.

Trần Khác ở một bên im lặng lắng nghe, hắn và mọi người độ tuổi tuy rằng xấp xỉ nhau, thậm chí một số người so với hắn còn lớn hơn nhưng quan giai, phẩm cấp thì khác biệt nhiều lắm. Ở quan trường cũng có chú ý, hắn mà cùng mọi người hoà đồng, kiểu gì cũng bị buộc tội kéo bè kết đảng. Lúc này hắn nhịn không được nữa bật cười.

Tất cả mọi người nhìn về phía hắn, Trần Khác khoát tay, cầm lấy một lọ nước ô mai từ trong thùng lạnh. Nhìn bình sứ trắng bóng loáng trơn mịn, giọt nước đọng óng ánh trên bình... tựa như mỹ nhân đi tắm vậy.

- A, biết rồi,

Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, cười ha hả nói:

- Được, hay cho Lý khỉ ngươi, dám giở trò đùa thối tha này trước mặt đại nhân.

- Đến tột cùng là chữ gì?

Có người nhìn người bên cạnh khó hiểu nói.

Người hiểu được nhịn cười nói:

- Thị tỳ không còn sức ngồi dậy, thì đó mới là thời gian được hưởng phúc.

- Ồ, thì ra là thế.

Những người còn lại cũng minh bạch. Hoá ra đáp án chính là ‘Phá trinh’ (*), đó còn không phải là một chậu phá dưa hay sao!

(*) Nguyên văn là ‘phá qua’ (破瓜): ‘qua’ là hạt dưa hay quả dưa, chữ ‘qua’ (瓜) có thể tách ra thành hai chữ ‘bát’ (八), thời xưa dùng để chỉ thiếu nữ mười sáu tuổi lần đầu phá thân.

Mọi người cùng cười rất phóng đãng, Tư Mã Quang lại làm như không nghe thấy, vẫn ngồi ở một góc múa bút thành văn. Mấy ngày nay gã vẫn như vậy, ngoại trừ công tác chính là đọc viết thì không hề nhàn hạ...

- Đang làm gì vậy?

Trần Khác đi đến bên cạnh đưa cho gã một lọ ô mai ướp lạnh.

- Đa tạ,

Tư mã Quang bưng chén trà trong tay lên nói:

- Ta uống trà.

- Được thôi.

Trần Khác kéo cái ghế ngồi ở bên cạnh gã, uống một ngụm nước ô mai mà gã không nhận, nói:

- Bận rộn tới trưa còn không đi nghỉ ngơi.

- Không phải làm việc.

Tư Mã Quang cười nói:

- Ta chỉ viết chơi cho mình thôi.

Gã cho dù là tảng đá nhưng mấy ngày qua cũng bị Trần Khác làm cho nóng lên, huống chi Trần Tam Lang nhiệt tình thành khẩn, phong độ có sẵn vốn rất dễ làm cho người ta sinh ra hảo cảm.

- Thứ mà Quân Thực huynh đang viết không phải là viết chơi.

Trần Khác cười nói.

- Ha ha, khen nhầm rồi.

Tư Mã Quang ngượng cười xin lỗi:

- Mấy năm nay trong lúc rảnh rỗi ở Thái Thường Tự, điều duy nhất ta có thể làm để giải sầu đó là đọc sách lịch sử. Nhưng thấy sách sử quá nhiều, học giả khó có thể nghiền ngẫm hết, trong đầu liền nổi lên một ý tưởng viết ra “Thông chí”.

- “Thông chí”...

Trần Khác suy nghĩ một chút liền hiểu rõ, cái này chính là tiền thân của “Tư trị thông giám” vĩ đại, không khỏi kích động nói:

- Ý kiến hay! Đem sách sử qua nhiều thế hệ, lấy thời gian làm “cương”, lấy sự kiện làm “mục”, giúp người khác hiểu rõ hoàn toàn ngàn năm lịch sử của Hoa Hạ chúng ta. Như thế ‘Thiện có thể làm pháp, ác có thể răn đe’, còn gì tốt hơn!

-...

Tư Mã Quang hai mắt toả sáng, Trần Khác nói đến ý tưởng trong tâm của gã rồi, chợt cười khổ nói:

- Ý tưởng như vậy quá lớn, lấy sức một người thì nghiên cứu cả đời cũng không thể hoàn thành.

Nói xong cười cười:

- Ta chỉ tính toán viết từ Đông Chu đến khi nhà Tần kết thúc cũng đã cần rất nhiều năm.

- Sức một người đương nhiên không đủ, chiều dài lịch sử sao có thể tự làm một mình.

Trần Khác cười nói:

- Giống như lão sư của ta sửa ‘Đường thư’ và ‘Ngũ Đại sử’ đều có cả một thư cục chuyên môn, vài nhà văn học cùng nhau giải quyết với hơn mười người thư lại.

- Đó là do phía triều đình viết sử.

Tư Mã Quang trên mặt không thể giấu hết hâm mộ nói.

- Tất nhiên là do triều đình bỏ vốn ra, ta đây chỉ là tự viết lịch sử, ai bỏ vốn ra cho ta?

- Vậy trở thành quan viết lịch sử thì sao?

Trần Khác đương nhiên có thể nói ‘Ta tài trợ’ nhưng điều này rõ ràng chỉ phản tác dụng:

- Ta cảm thấy, ‘Thông chí’ này ý nghĩa rất phi phàm, Hoàng thượng khẳng định rất hứng thú.

- Ha ha.

Tư Mã Quang trong lòng tự nhủ, thằng nhãi này cũng rất hiểu ta, gã giả câm giả điếc cười cười nói:

- Ta mới viết phần đầu không có mặt mũi nào mang ra khoe, để sau hãy nói đi.

- Đúng vậy, phàm việc nào cũng phải làm cho đáng, đầu pháo này phải đánh cho vang mới được.

Trần Khác cười nói:

- Có gì cần tiểu đệ giúp đỡ, xin huynh cứ nói, tại hạ sẽ không từ chối.

- Đa tạ.

Tư Mã Quang tuy không nghĩ rằng sẽ cùng Trần Khác quan hệ mật thiết, nhưng có câu ‘Một lời hay có thể làm mùa đông thêm ấm áp’. Gã hiện tại đang ở đáy cốc, cần nhất là được thừa nhận đúng thời điểm, nghe Trần Khác nói xong gã hết sức cảm động gật đầu nói:

- Ngày sau nhất định xin chỉ giáo.

- Không dám nói tới chỉ giáo.

Trần Khác nghiêm mặt nói:

- Về học vấn, huynh là lão sư của ta.

Tư Mã Quang lại cảm thấy rất ấm áp, ngoài miệng tuy không nói nhưng trên mặt đã có ý cười.

- Huynh cứ làm đi.

Trần Khác đứng lên cười nói:

- Ta không quấy rầy nữa, tuy nhiên khom lưng viết chữ như vậy sẽ có hại cho thắt lưng và vai, nên sửa tướng lại.

- Ừ.

Tư Mã Quang gật đầu nói:

- Khi còn trẻ thì không để ý, hiện giờ đã gần bốn mươi, xương cốt không được như trước nữa, thường xuyên cảm thấy xương sống, thắt lưng đau không ngóc đầu lên được.

- Đây là do tư thế ngồi viết lâu dài tạo thành,

Trần Khác nói:

- Ta có một bộ phương pháp tập luyện, mỗi ngày viết chữ mệt rồi luyện một lần, có thể giảm bớt mệt mỏi, cơ thể thoải mái. Nếu có thể kiên trì, bền bỉ luyện tập còn có thể làm cho gân cốt tráng kiện, kéo dài tuổi thọ.

- A...

Tư Mã Quang động tâm nói:

- Ngày khác nhất định phải thỉnh giáo.

- Đâu dám đâu dám.

Trần Khác cười nói:

- Trưa mai sẽ chỉ huynh.

- Cái này... Được, đa tạ.

Có người tự nguyện trợ giúp, Tư Mã Quang hiển nhiên không từ chối.

Trần Khác xoay người sang chỗ khác nhẹ nhàng thở ra, má ơi tán gái cũng không phí nhiều tâm tư như vậy... Ngày hôm sau, Tư Mã Quang quả nhiên đi theo Trần Khác học ‘Tập thể dục văn phòng’, cái này không phức tạp, rỗi rãi chút thì có thể tập, quả thật giống như theo yêu cầu của gã mà làm ra vậy.

Khi đưa bộ pháp này cho gã, quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước, Tư Mã Quang đối với Trần Khác không tỏ thái độ xa cách nữa, thậm chí bắt đầu chủ động nói chuyện, tuyệt đối là một tiến bộ đáng mừng.

Tuy nhiên đề tài chỉ giới hạn trong việc kể chuyện lịch sử. Trần Khác giải thích về lịch sử toàn những điều mới, liền cảm giác được Tư Mã Quang sâu sắc kính nể mình, đem tất cả các sự kiện lịch sử ra cẩn thận cùng gã thảo luận.

Hôm nay, thấy tâm tình của gã không tệ, Trần Khác hàm ý xa xôi nói:

- Quân Thực huynh, huynh từng sống ở Tây Bắc đúng không?

- Đúng.

Tư Mã Quang gật gật đầu, có chút u buồn nói:

- Thời gian không lâu nhưng ta khắc cốt ghi tâm.

- Vậy à.

Trần Khác cười nói:

- Ngày hôm qua ta nghe mấy người tán gẫu liền nghĩ đến, triều đình cấm vận Tây Hạ cũng đã hơn hai năm rồi đúng không?

- Vừa đúng hai năm rưỡi.

Tư Mã Quang nói.

- Hiệu quả như thế nào?

Trần Khác hỏi.

- Coi như không tệ.

Tư Mã Quang nói:

- Nghe nói Tây Hạ vật tư thiếu thốn, dân chúng lầm than...

- Mấy điều này hai năm trước ta đã nghe qua.

Trần Khác không khách khí nói.

- Ha ha...

Tư mã Quang cười cười nói:

- Không thay đổi nhanh như vậy.

- Ta từ nhỏ có nghe nói, Tây Hạ gần như cái gì cũng không thể tự mình sản xuất,

Trần Khác truy vấn ngọn nguồn nói:

- Nếu không có đồ tiến cống, không ngoài một năm là bọn họ khẳng định không trụ nổi.

- Đúng, ngoại trừ trâu, ngựa và muối, bọn họ không thể tự sản xuất gì hết.

Tư Mã Quang gật đầu nói:

- Nếu đối với bọn họ phong toả hoàn toàn thì không cần đến một năm, khẳng định không chịu được.

- Cái này chẳng phải rất kì lạ ư?

Trần Khác cười nói:

- Sao lý thuyết và thực tế chênh lệch lớn như vậy?

- Thứ nhất, có nước Liêu tồn tại có thể giúp đỡ bọn họ một chút. Tuy nhiên bản thân nước Liêu cũng không dư dả, hơn nữa bán vật tư cho Tây Hạ đắt vô cùng, cho nên đây không phải là điểm mấu chốt.

Chỉ cần không nói đến đấu tranh nội bộ, Tư Mã Quang cũng đã có cảm tình đối với Trần Khác rồi nên cơ bản không hề đề phòng. Dừng một chút, gã hạ giọng nói:

- Hơn nữa tại biên giới, chúng ta ngăn cấm không nghiêm, khiến bọn buôn lậu ngang ngược hoành hành.

- Buôn lậu?

- Ừ,

Tư mã Quang gật đầu nói:

- Thật không có cách nào, ngươi nếu đã đến Tây Bắc thì biết, có nhiều lý do làm cho việc buôn lậu căn bản cấm không được.

- Vì lợi ích đem lợi quá lớn?

- Có nhân tố về phương diện này, nhưng vì triều đình truyền nghiêm lệnh xuống dưới, người cả gan phạm tội đã ít đi rất nhiều.

Tư Mã Quang nói:

- Chủ yếu vẫn là dân chúng buôn lậu...

Quy mô nền kinh tế triều Tống chiếm sáu phần của toàn thế giới, đời sau bất luận là đế quốc nào cũng không thể vượt qua được, tất nhiên họ dùng lại thủ đoạn kinh tế để đả kích địch quốc, nhất là những nước dựa dẫm vào thế mạnh của triều Tống, tỷ như Tây Hạ.

Trong mối quan hệ mậu dịch giữa hai nước, Tây Hạ cung cấp thương phẩm chủ yếu là muối ăn, các loại gia súc, chế phẩm da lông của gia súc và các loại dược liệu. Còn triều Tống cung cấp thương phẩm gồm lương thực, vải vóc, lá trà, đồng thiết, đồ gỗ, hương dược, đồ gia vị, tơ lụa... Trên cơ bản Tây Hạ cái gì cũng cần bởi vì bọn họ thiếu hết mọi thứ, ngoại trừ muối ăn và gia súc.

Điều này khiến mậu dịch song phương trở nên bất bình đẳng, một khi triều Tống cắt đứt mậu dich, người Đảng Hạng sẽ không có trà uống, không mua được quần áo, lương thực giá cả đắt đỏ, không mua được nồi sắt nấu cơm, chỉ có thể lùi trở về cuộc sống du mục, ăn tươi nuốt sống như trước kia.

Mà Tây Hạ không bán các đồ vật của họ cho triều Tống, triều Tống cũng không bị một chút ảnh hưởng nào, bởi vì Tây Hạ không có loại nhu yếu phẩm mà triều Tống bán.

Cho nên trên lý thuyết, triều Tống chỉ cần nghiêm cấm vận với Tây Hạ, người Tây Hạ không xảy ra chuyện cũng tự loạn, mà bản thân Đại Tống lại không bị ảnh hưởng gì.

Vì vậy chỉ cần Tây Hạ gây sự một chút, triều Tống sẽ ngăn chặn không cho hàng hoá bán sang bên đó để giáo huấn bọn họ, hiệu quả cũng không tồi. Nếu đơn giản chỉ như vậy thôi cũng không thể đạt tới trình độ khiến cho Tây Hạ hít thở không thông, có rất ít người truy cứu nguyên nhân chuyện này, nhưng Tư Mã Quang là một người có đầu óc, gã đối với cái này có nhận thức chuẩn xác.

- Nguyên nhân chủ yếu là không thể cấm hẳn được người dân buôn bán muối lậu.

Gã nhìn Trần Khác nói:

- Mà muối là nguồn thu nhập chủ yếu của Tây Hạ.

- Vì sao không thể cấm hẳn?

Trần Khác nói.

- Nguyên nhân còn là do chúng ta.

Tư Mã Quang thấp giọng nói:

- Đồ ăn thức uống của quan dân Thiểm Tây tứ lộ là muối dân chúng làm ở Giải Châu, bởi vì do Chế thự Giải diêm ti (quan thự) độc quyền bán muối.... giá cả có thể nói là vô cùng cao. Trái lại muối ăn của Tây Hạ, không những là muối loại tốt mà giá cả chỉ có một nửa... Đây là giá bán cho Đại Tống. Nghe nói sau khi cấm vận, thương nhân buôn bán muối ăn của nước Hạ không có đường dây tiêu thụ hợp pháp, chỉ lấy một phần mười giá ban đầu chào hàng cho Đại Tống. Ngươi tính xem ở phương diện này có bao nhiêu lợi?

- Gấp mấy chục lần.

Trần Khác hạ giọng nói.

- Gấp mấy chục lần lợi nhuận, coi như là bỏ ra một nửa để mở đường, một nửa bị kiểm tra ngăn cấm, vẫn có thể làm cho người ta sau một đêm phất lên rất nhanh.

Tư Mã Quang nói:

- Cho nên mặc dù biên cảnh ngăn cấm nghiêm ngặt nhưng muối ăn vẫn không ngừng tuôn vào Đại Tống. Dân phong Tây Bắc dũng mãnh, không giống người Biện Lương e sợ quan lại. Dân chúng vì vậy càng lấn lướt, không mua muối ăn chất lượng tốt, lại đi bán muối do quan phủ lũng đoạn, kết quả người Tây Hạ vẫn như cũ, thu được lợi nhuận rất phong phú. Hơn nữa khi giao dịch bọn họ cũng không cần tiền, chỉ cần lá trà, đồ sắt, vải vóc, những đồ dùng hàng ngày, tuy sống chật vật một chút nhưng cũng không quá khó khăn.

Trần Khác thấy Tư Mã Quang có kiến thức như vậy, từ đáy lòng cảm thấy khâm phục. Hắn trước đây là được đại thương nhân Tây Bắc Lý Toàn chỉ điểm mới hiểu được ý nghĩa bên trong, còn định cùng Tư Mã Quang nói chuyện một chút để thể hiện, ai ngờ người ta đã hiểu hết...

- Nếu chúng ta ngăn cấm hoàn toàn buôn lậu muối ăn thì có lợi gì?

Trần Khác khẽ mỉm cười hỏi.

- Tây Hạ liền xong đời.

Tư Mã Quang quả quyết nói:

- Quốc khố của đất nước này đều dựa vào buôn bán muối ăn mang lại, nguồn muối vô tận, tài nguyên không cạn kiệt thì quốc gia dùng cũng không hết. Chặt đứt đường tài này chẳng khác nào chặt đứt nguồn thu nhập của bọn họ, trong nước không loạn mới là lạ!

- Vì sao vẫn không ngăn cấm được?

Trần Khác lại hỏi.

- Nhiều lần cấm vẫn không dứt được,

Tư Mã Quang nhìn hắn nói:

- Ta đã nói rồi, bởi vì lợi nhuận trong này rất cao.

- Đưa lợi nhuận hạ xuống không phải là được sao?

Trần Khác thản nhiên nói.

- Làm như thế nào để hạ xuống?

- Làm cho giá muối giảm xuống.

Trần Khác chầm chậm nói:

- Huynh không phải nói buôn lậu muối ăn rất có lợi sao, ta bán muối giá thấp hơn nữa. Huynh mua năm trăm đồng, ta bán ba trăm đồng, để xem còn có ai dám mạo hiểm mua muối lậu nữa không?

- A...

Tư Mã Quang mắt trừng lớn, gã cảm thấy trên người có chút khô nóng, liền chắp tay ra sau lưng, bước nhanh dưới ánh nắng mặt trời:

- Để ta suy nghĩ, để ta suy nghĩ, làm sao có thể đơn giản như vậy, vì sao trước kia không nghĩ ra...

- Chuyện không nghĩ tới rất nhiều...

Trần Khác trợn mắt một cái, cái gì gọi là kiến thức, kiến thức chính là phá vỡ cánh cửa sổ.

Đạo lý như vậy Trần Khác lại nhìn thấy rất đơn giản, trí giả thời đại này lại chậm chạp không nghĩ ra được. Bởi vì người triều Tống từ trước tới giờ luôn sống torng cảnh độc quyền bán muối ăn, đã quen với giá muối cao cao tại thượng. Kiểu như con hổ sau khi trưởng thành vẫn rất sợ cái roi da của người dạy thú... Bởi vì nó đã trở thành thói quen cho nên cảm thấy tất cả đều chính đáng, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ thay đổi.

Bởi vậy Tư Mã Quang đã phân tích tới chín mươi chín lần rồi cũng không bằng một lần sút thẳng vào khung thành của Trần Khác. Cái này gọi là ‘Tính chất hạn chế của lịch sử’ sao?

Hiện tại Trần Khác đã nói cho gã biết, ngươi đem cửa đẩy ra thì có thể đạt được tự do, gã ngược lại khó có thể tin. Chắp tay sau lưng đi vòng vo quanh cửa, nhưng không dám nhấc chân bước ra:

- Muối có thể giảm giá được sao?

- Tại sao lại không thể?

Trần Khác cười khổ nói:

- Năm Chí Hòa thứ hai, giảm trưng thu thuế mua bán muối của dân chúng, không phải là giảm giá sao?

- Cũng đúng...

Tư Mã Quang lập tức nhớ tới, bởi vì dân chúng vùng duyên hải dùng muối thành phong trào làm cho muối ăn ở tám châu Truy – Duy – Thanh – Tề, Nghi – Mật – Từ - Hoài ở Đông Kinh Đông lộ (một khu hành chính thời Tống) không đủ, từ đó cấm không cho họ dùng muối ăn bừa bãi. Bốn năm trước, quan phủ bất đắc dĩ phải cho phép thương nhân tự do buôn bán. Về sau các châu Cổn, Vận cũng lần lượt thông thương, cho phép tại đây buôn bán muối biển. Trên thực tế từ khi phá bỏ các khu hành chính này, quan phủ lũng đoạn thị trường độc quyền mua bán muối ăn.

Thời kì đầu quan phủ ra lệnh, hàng năm dân chúng các nơi đều phải giao nộp cho quan phủ một số lượng nhất định ‘Tiền tằm muối’, sau đó quan phủ phân cho mỗi hộ dân một số lượng muối ăn nhất định, cho nên tiền tằm muối có thể xem như là dân chúng bỏ tiền ra mua muối.

Hiện tại vì lũng đoạn bị đánh vỡ, giá cả muối tăng lên, dân chúng không muốn giao nộp số tiền này. Quan phủ lại không muốn buông tha nguồn thu này, cuối cùng chỉ có thể giảm trưng thu, xem như là chấp nhận để dân chúng mua muối. Như vậy mặc dù dân chúng đang mua muối ở ngoài, lại còn gánh thêm phần ‘Tiền tằm muối’, nhưng bởi vì muối ăn có rất nhiều lợi nhuận, hơn nữa có thể mở rộng mua bán cho nên vẫn thật sự cảm thấy giá muối giảm đi.

- Đây là ví dụ.

Trần Khác trầm giọng nói:

- Có Thanh Châu làm tiền lệ, giá muối ở Thiểm Tây tứ lộ tự nhiên cũng có thể giảm, hơn nữa giảm với lý do rất đầy đủ, đó là vì đả kích Tây Hạ, mau chóng hoàn thành chiến lược đối ngoại của triều đình!

Chỉ nghe hắn đằng đằng sát khí nói:

- Kẻ đui mù nào dám cản trở?

- Nói như vậy...

Tư Mã Quang nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy việc này rất khả thi, nhân tiện nói:

- Có thể thử một lần.

back top